- Ai chà, cô em gái nhỏ, tôi đến tìm cha của em. Cha em đâu rồi? Lần này Lý tổng của chúng tôi đích thân đến đây, thế này đủ tỏ thành ý rồi nhé.
Tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông thân hình cường tráng từ ngoài cửa bước vào, môi hở, răng đen sì, xem ra là một gã nghiện thuốc nặng. Người này nhìn thấy đám người Triệu Thiết Trụ đang ngồi trong sân, ánh mắt ngưng lại, đặc biệt khi thấy Độc Cô Hoàng Thiên, ánh mắt gã mơ hồ có một tia địch ý:
- Những người này là bạn em hả?
- Bọn họ là bạn của tôi. Ngô Lâm, tôi nói rồi, cây này chúng tôi sẽ không bán. Ba tôi hiện có ở nhà hay không, các người ai đến cũng vô dụng thôi.
- Ôi, Thiến Thiến, em đừng nói tuyệt tình như vậy. Luận thân phận con cháu, em còn phải gọi tôi một tiếng chú đấy. Vị này chính là Lý tổng.
Một gã trung niên thần sắc kiêu căng bước vào trong sân, vừa nhìn thấy cây thông đỏ trong sân thì đôi mắt lộ ra một tia sáng, giống như nhìn thấy một mỹ nữ khỏa thân, cơ hồ lao đến ôm chặt cái cây luôn.
- Cây tốt, cây tốt!
Lý tổng vuốt ve thân cây, vẻ mặt say mê.
“Người này mắc hội chứng yêu cây?” Triệu Thiết Trụ nghĩ thầm.
- Năm trăm ngàn, tôi ra giá năm trăm ngàn để mua lại cái cây này.
Lý tổng tỏ ra cuồng nhiệt nói.
Mẹ của Ngô Thiến từ một bên đi ra, nét mặt bình tĩnh nói:
- Đây là cây do thế hệ trước lưu lại, bao nhiêu tiền cũng không bán.
- Ai chà, tôi nói mẹ Ngô Thiến này, chị xem tình cảnh hiện tại của mọi người đi. Lão Ngô mỗi ngày đều ra ngoài vẽ tranh, viết chữ cho người ta kiếm được bao nhiêu tiền? Chị xem đi, Ngô Thiến mấy năm nữa cũng phải lấy chồng. Các người dù sao cũng phải chuẩn bị đồ cưới cho cô ấy. Dựa vào cuộc sống bây giờ của các người thì có thể lo được không? Như vậy, khi Ngô Thiến về nhà chồng còn không bị khinh khi sao?
Ngô Lâm tươi cười khuyên giải. Sắc mặt của mẹ Ngô Thiến cũng thay đổi một chút. Ngô Thiến đứng lên nói:
- Mẹ, đồ cưới của con, con sẽ tự mình chuẩn bị, mẹ đừng lo. Ngô Lâm, tôi sẽ gọi ông một tiếng chú. Chú Ngô, cái cây này quả thật không thể bán. Đây là do ông nội tôi để lại. Lúc đó ông nội tôi đã nói rằng, khi Ngô gia chúng tôi còn ở đây thì cái cây này cũng phải ở đây.
- Tiểu Ngô à, cậu làm công tác chưa đến nơi đến chốn đấy.
Cái gã Lý tổng lúc này đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói với Ngô Lâm, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Ngô Thiến, mặt cười nói:
- Cô gái à, tôi thật sự rất thích cái cây này. Sáu trăm ngàn! Tôi mua nó với giá sáu trăm ngàn. Tôi đem nó trồng ở nhà máy của tôi, tuyệt đối không đem ra làm dụng cụ gia đình.
Ngô Thiến không nghĩ ngợi nhiều, lập tức cự tuyệt. Lý tổng biến sắc khó coi, hừ lạnh một tiếng, lập tức bước ra khỏi tứ hợp viện. Ngô Lâm cũng theo sát đằng sau ra ngoài.
- Thật ngại quá!
Ngô Thiến nói với đám người Triệu Thiết Trụ.
- Không có việc gì đâu. Tuy nhiên, cái cây này quả thật rất tốt. Nếu đem ra ngoài bán, như thế nào cũng được cả triệu.
Triệu Thiết Trụ nhìn cái cây, nói.
- Nhà chúng tôi tuy nghèo, nhưng không dám quên đi lời căn dặn của tổ tiên.
Ngô Thiến lắc đầu, thở dài. Trải qua một phen quấy rầy, không khí cũng bớt sôi nổi hơn. Ngồi hơn nửa tiếng, đám người Triệu Thiết Trụ đứng dậy xin phép ra về. Đương nhiên, đám người Triệu Thiết Trụ cũng nhiệt tình mời Ngô Thiến đến FJ chơi. Nếu đến thì nhất định phải liên hệ với bọn họ. Vì thế, số điện thoại của Ngô Thiến cũng được Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến lưu lại trong di động của mình.
Mấy người đi ra đến cửa thì bắt gặp một người đàn ông tóc hoa râm khiến người này hơi chút sửng sốt. Ngô Thiến vui mừng kêu lên:
- Ba đã về rồi!
- Ừ, các vị này là….?
- Bọn họ là bạn của con. Hôm nay may mà có bọn họ.
Ngô Thiến đem chuyện hôm nay nói cho cha biết một chút. Cha của Ngô Thiến lại rối rít cảm ơn mọi người. Triệu Thiết Trụ vội nói đây là điều mà thanh niên hiện đại phải làm. Ba Ngô Thiến vỗ vai Triệu Thiết Trụ, tỏ ý cái gì mà kiến thiết tổ quốc hiện đại hóa là phải nhờ vào các cậu rồi.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải vội vàng chạy đến. Một đám người đội nón bảo hộ cầm búa, cầm cưa nhảy xuống xe, trực tiếp đi vào bên trong viện.
- Này, các người đến đây làm gì?
Ba của Ngô Thiến kêu lên, nhưng đám người này cũng mặc kệ.
- Ba, bọn họ đến chặt cây đấy.
Ngô Thiến nói xong liền chạy ra ngoài cửa. Một người cầm cưa đã tiến vào.
- Chúng ta vào trong đi.
Triệu Thiết Trụ nói một tiếng, mọi người liền chạy vào sân.
- Các người tránh ra. Chúng ta là người của chính quyền. Đây là loại cây quý, cần phải nhổ lên đến trồng vào khu chỉ định của chúng tôi.
Cái tên cầm cưa la lên. Hiện tại không hổ là xã hội pháp trị. Muốn đoạt đồ vật gì đều có cớ để đoạt đồ.
Ngô Thiến hét lớn một tiếng:
- Đây là cây của chúng tôi, liên quan gì đến các người? Nơi này là nhà của tôi, các người cút hết ra ngoài đi.
Cha của Ngô Thiên trực tiếp chạy vào nhà bếp, cầm lấy con dao làm bếp chạy ra ngoài, ánh mắt lăm lăm nhìn mấy người mới đến.
- Các người muốn chống lại chính quyền à, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Người nọ lại tiếp tục la lên. Những người xung quanh vây lại, đồng thời cũng vây luôn mấy người Triệu Thiết Trụ.
Nhìn thấy đám người này trên tay cầm búa, cầm cưa, cạnh sắc thấp thoàng. Hơn nữa, xem ra khí thế vô cùng, rõ ràng là có chứa sát ý. Triệu Thiết Trụ im lặng, thầm nghĩ “Đám người này khẳng định là không muốn buông tha cho người ta”.
- Nếu các người muốn chống lại chính quyền, vậy thì đừng trách chúng tôi.
- Các người, ai dám động người đó sẽ chết.
Phạm Kiến hét lớn một câu. Khí thế này, sát khí này nếu là người bình thường thì tám phần đã bị dọa chạy. Nhưng đám người này không phải là người bình thường, cơ bản không chịu buông tha cho người ta thì làm sao sợ Phạm Kiến chứ. Bọn chúng nghe thấy Phạm Kiến hô to thì người cầm búa đầu tiên chạy đến, khiến Phạm Kiến biến sắc.
- Để tôi. Tôi sẽ làm cho nó biến thành một quả hồng dập nát.
Phạm Kiến hú lên quái dị, Cáp Mô liền chộp lấy bả vai Phạm Kiến, lôi về đằng sau, còn thân mình thì nhảy lên phía trước, tung ra một cú đá. Tên cầm búa bị đá trúng hàm gẫy mấy cái răng. Lại thêm vài cái đá nữa khiến gã ngã hẳn xuống đất.
- Giết bọn chúng cho ta!
Gã cầm cưa hét lên một tiếng, thân hình lui ra đằng sau. Một đám người chạy về phía Cáp Mô. Thân người Cáp Mô nhẹ nhàng tránh khỏi nhát búa. Triệu Thiết Trụ và những người khác đều không thấy vội đứng xem đằng sau.
Gã cầm cưa biến sắc, không nghĩ ở đây cũng có cao thủ. Chỉ thấy tay của gã chậm rãi luồn vào trong ngực lấy ra một khẩu súng lục.
- Không được nhúc nhích!
Người nọ quát to.
Cáp Mô nhìn thấy khẩu súng, cũng hơi sửng sốt. Đầu năm nay, thật sự có người dám cầm súng rêu rao ngoài đường. Tiểu địa phương chính là tiểu địa phương, không biết chú ý gì cả.
- Muốn chết!
Triệu Thiết Trụ động rồi. Tay gã kia còn chưa kịp ấn cò thì Triệu Thiết Trụ đã tung một cước đá bay khẩu súng của gã. Lại bồi thêm một cước nữa, làm xương cánh tay của gã bị gãy đoạn. Một tiếng kêu như heo chọc tiết vang lên.
Đúng lúc này, bên ngoài tứ hợp viện vang lên tiếng còi cảnh sát.
Cảnh sát sao lại đến đây? Triệu Thiết Trụ chấn động trong lòng, rồi ngay lập tức hiểu rõ.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông thân hình cường tráng từ ngoài cửa bước vào, môi hở, răng đen sì, xem ra là một gã nghiện thuốc nặng. Người này nhìn thấy đám người Triệu Thiết Trụ đang ngồi trong sân, ánh mắt ngưng lại, đặc biệt khi thấy Độc Cô Hoàng Thiên, ánh mắt gã mơ hồ có một tia địch ý:
- Những người này là bạn em hả?
- Bọn họ là bạn của tôi. Ngô Lâm, tôi nói rồi, cây này chúng tôi sẽ không bán. Ba tôi hiện có ở nhà hay không, các người ai đến cũng vô dụng thôi.
- Ôi, Thiến Thiến, em đừng nói tuyệt tình như vậy. Luận thân phận con cháu, em còn phải gọi tôi một tiếng chú đấy. Vị này chính là Lý tổng.
Một gã trung niên thần sắc kiêu căng bước vào trong sân, vừa nhìn thấy cây thông đỏ trong sân thì đôi mắt lộ ra một tia sáng, giống như nhìn thấy một mỹ nữ khỏa thân, cơ hồ lao đến ôm chặt cái cây luôn.
- Cây tốt, cây tốt!
Lý tổng vuốt ve thân cây, vẻ mặt say mê.
“Người này mắc hội chứng yêu cây?” Triệu Thiết Trụ nghĩ thầm.
- Năm trăm ngàn, tôi ra giá năm trăm ngàn để mua lại cái cây này.
Lý tổng tỏ ra cuồng nhiệt nói.
Mẹ của Ngô Thiến từ một bên đi ra, nét mặt bình tĩnh nói:
- Đây là cây do thế hệ trước lưu lại, bao nhiêu tiền cũng không bán.
- Ai chà, tôi nói mẹ Ngô Thiến này, chị xem tình cảnh hiện tại của mọi người đi. Lão Ngô mỗi ngày đều ra ngoài vẽ tranh, viết chữ cho người ta kiếm được bao nhiêu tiền? Chị xem đi, Ngô Thiến mấy năm nữa cũng phải lấy chồng. Các người dù sao cũng phải chuẩn bị đồ cưới cho cô ấy. Dựa vào cuộc sống bây giờ của các người thì có thể lo được không? Như vậy, khi Ngô Thiến về nhà chồng còn không bị khinh khi sao?
Ngô Lâm tươi cười khuyên giải. Sắc mặt của mẹ Ngô Thiến cũng thay đổi một chút. Ngô Thiến đứng lên nói:
- Mẹ, đồ cưới của con, con sẽ tự mình chuẩn bị, mẹ đừng lo. Ngô Lâm, tôi sẽ gọi ông một tiếng chú. Chú Ngô, cái cây này quả thật không thể bán. Đây là do ông nội tôi để lại. Lúc đó ông nội tôi đã nói rằng, khi Ngô gia chúng tôi còn ở đây thì cái cây này cũng phải ở đây.
- Tiểu Ngô à, cậu làm công tác chưa đến nơi đến chốn đấy.
Cái gã Lý tổng lúc này đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói với Ngô Lâm, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Ngô Thiến, mặt cười nói:
- Cô gái à, tôi thật sự rất thích cái cây này. Sáu trăm ngàn! Tôi mua nó với giá sáu trăm ngàn. Tôi đem nó trồng ở nhà máy của tôi, tuyệt đối không đem ra làm dụng cụ gia đình.
Ngô Thiến không nghĩ ngợi nhiều, lập tức cự tuyệt. Lý tổng biến sắc khó coi, hừ lạnh một tiếng, lập tức bước ra khỏi tứ hợp viện. Ngô Lâm cũng theo sát đằng sau ra ngoài.
- Thật ngại quá!
Ngô Thiến nói với đám người Triệu Thiết Trụ.
- Không có việc gì đâu. Tuy nhiên, cái cây này quả thật rất tốt. Nếu đem ra ngoài bán, như thế nào cũng được cả triệu.
Triệu Thiết Trụ nhìn cái cây, nói.
- Nhà chúng tôi tuy nghèo, nhưng không dám quên đi lời căn dặn của tổ tiên.
Ngô Thiến lắc đầu, thở dài. Trải qua một phen quấy rầy, không khí cũng bớt sôi nổi hơn. Ngồi hơn nửa tiếng, đám người Triệu Thiết Trụ đứng dậy xin phép ra về. Đương nhiên, đám người Triệu Thiết Trụ cũng nhiệt tình mời Ngô Thiến đến FJ chơi. Nếu đến thì nhất định phải liên hệ với bọn họ. Vì thế, số điện thoại của Ngô Thiến cũng được Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến lưu lại trong di động của mình.
Mấy người đi ra đến cửa thì bắt gặp một người đàn ông tóc hoa râm khiến người này hơi chút sửng sốt. Ngô Thiến vui mừng kêu lên:
- Ba đã về rồi!
- Ừ, các vị này là….?
- Bọn họ là bạn của con. Hôm nay may mà có bọn họ.
Ngô Thiến đem chuyện hôm nay nói cho cha biết một chút. Cha của Ngô Thiến lại rối rít cảm ơn mọi người. Triệu Thiết Trụ vội nói đây là điều mà thanh niên hiện đại phải làm. Ba Ngô Thiến vỗ vai Triệu Thiết Trụ, tỏ ý cái gì mà kiến thiết tổ quốc hiện đại hóa là phải nhờ vào các cậu rồi.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải vội vàng chạy đến. Một đám người đội nón bảo hộ cầm búa, cầm cưa nhảy xuống xe, trực tiếp đi vào bên trong viện.
- Này, các người đến đây làm gì?
Ba của Ngô Thiến kêu lên, nhưng đám người này cũng mặc kệ.
- Ba, bọn họ đến chặt cây đấy.
Ngô Thiến nói xong liền chạy ra ngoài cửa. Một người cầm cưa đã tiến vào.
- Chúng ta vào trong đi.
Triệu Thiết Trụ nói một tiếng, mọi người liền chạy vào sân.
- Các người tránh ra. Chúng ta là người của chính quyền. Đây là loại cây quý, cần phải nhổ lên đến trồng vào khu chỉ định của chúng tôi.
Cái tên cầm cưa la lên. Hiện tại không hổ là xã hội pháp trị. Muốn đoạt đồ vật gì đều có cớ để đoạt đồ.
Ngô Thiến hét lớn một tiếng:
- Đây là cây của chúng tôi, liên quan gì đến các người? Nơi này là nhà của tôi, các người cút hết ra ngoài đi.
Cha của Ngô Thiên trực tiếp chạy vào nhà bếp, cầm lấy con dao làm bếp chạy ra ngoài, ánh mắt lăm lăm nhìn mấy người mới đến.
- Các người muốn chống lại chính quyền à, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Người nọ lại tiếp tục la lên. Những người xung quanh vây lại, đồng thời cũng vây luôn mấy người Triệu Thiết Trụ.
Nhìn thấy đám người này trên tay cầm búa, cầm cưa, cạnh sắc thấp thoàng. Hơn nữa, xem ra khí thế vô cùng, rõ ràng là có chứa sát ý. Triệu Thiết Trụ im lặng, thầm nghĩ “Đám người này khẳng định là không muốn buông tha cho người ta”.
- Nếu các người muốn chống lại chính quyền, vậy thì đừng trách chúng tôi.
- Các người, ai dám động người đó sẽ chết.
Phạm Kiến hét lớn một câu. Khí thế này, sát khí này nếu là người bình thường thì tám phần đã bị dọa chạy. Nhưng đám người này không phải là người bình thường, cơ bản không chịu buông tha cho người ta thì làm sao sợ Phạm Kiến chứ. Bọn chúng nghe thấy Phạm Kiến hô to thì người cầm búa đầu tiên chạy đến, khiến Phạm Kiến biến sắc.
- Để tôi. Tôi sẽ làm cho nó biến thành một quả hồng dập nát.
Phạm Kiến hú lên quái dị, Cáp Mô liền chộp lấy bả vai Phạm Kiến, lôi về đằng sau, còn thân mình thì nhảy lên phía trước, tung ra một cú đá. Tên cầm búa bị đá trúng hàm gẫy mấy cái răng. Lại thêm vài cái đá nữa khiến gã ngã hẳn xuống đất.
- Giết bọn chúng cho ta!
Gã cầm cưa hét lên một tiếng, thân hình lui ra đằng sau. Một đám người chạy về phía Cáp Mô. Thân người Cáp Mô nhẹ nhàng tránh khỏi nhát búa. Triệu Thiết Trụ và những người khác đều không thấy vội đứng xem đằng sau.
Gã cầm cưa biến sắc, không nghĩ ở đây cũng có cao thủ. Chỉ thấy tay của gã chậm rãi luồn vào trong ngực lấy ra một khẩu súng lục.
- Không được nhúc nhích!
Người nọ quát to.
Cáp Mô nhìn thấy khẩu súng, cũng hơi sửng sốt. Đầu năm nay, thật sự có người dám cầm súng rêu rao ngoài đường. Tiểu địa phương chính là tiểu địa phương, không biết chú ý gì cả.
- Muốn chết!
Triệu Thiết Trụ động rồi. Tay gã kia còn chưa kịp ấn cò thì Triệu Thiết Trụ đã tung một cước đá bay khẩu súng của gã. Lại bồi thêm một cước nữa, làm xương cánh tay của gã bị gãy đoạn. Một tiếng kêu như heo chọc tiết vang lên.
Đúng lúc này, bên ngoài tứ hợp viện vang lên tiếng còi cảnh sát.
Cảnh sát sao lại đến đây? Triệu Thiết Trụ chấn động trong lòng, rồi ngay lập tức hiểu rõ.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|