- Chữ đẹp.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ bừng sáng lên, còn Độc Cô Hoàng Thiên cũng khó khăn lắm mới gật gật đầu nói:
- Hai chữ này so với rất nhiều văn hào từng viết khác thì đúng là rất đẹp, có hồn hơn nhiều.
Ngô Bình ha hả cười lớn, rồi làm ra một tư thế rất cuồng ngạo, như tỏ vẻ coi thường một số văn hào kia vậy, quả nhiên, văn nhân ít coi trọng nhau.
Mấy người chưa nói chuyện được nhiều thì điện thoại của Triệu Thiết Trụ vang lên, là một số điện thoại lạ hoắc. Đầu dây bên kia tự nhận là tổng giám đốc Lý, cũng chính là người vừa nãy đặt vấn đề muốn mua cây, cái thế giới này nói nhỏ thì cũng thật nhỏ, gã tổng giam đốc Lý kia lại chính là em rể của cục trưởng Tôn ở cục cảnh sát, điều này cũng có thể hiểu được vì sao vừa rồi Lý Đạo lại dễ dàng buông tha cho cướp trộm cây kia.
Tên tổng giám đốc Lý được đám thủ hạ thông báo, nói rằng lúc đi cướp cây thì gặp phải cảnh sát, rồi gọi một cú điện thoại cho cục trưởng Tôn, nghe cục trưởng Tôn nói, đám người này có hậu thuẫn rất lớn, ngay cả cục trưởng Tôn cũng phải lấy lòng, lần này Tôn cực trưởng cảm thấy không ổn, với lại tiểu đệ của mình lại động đao động thương với người ta, nếu mà bị người ta ghi hận trong lòng, thì đúng là đã nhận một chữ “ chết” rồi, sau đó Tôn cục trưởng cũng không nói lần thứ hai, bắt tổng giám đốc Lý gọi điện xin lỗi ngay.
Kỳ thực, Lý ca hỗn trong cả hắc, bạch lưỡng đạo, ngoài sáng thì đã có cục trưởng Tôn chiếu cố rồi, người bình thường thì gã không thèm để ý, nhưng người làm ăn trong tối sợ nhất chính là quân nhân, ngươi muốn một đấu một, người ta được huấn luyện chính quy, muốn quần ẩu, người ta kéo một liên đội tới, mặc kệ thế nào, ngươi cũng thua lỗ, cho nên mới có chuyện Lý tổng gọi điện đến cho Triệu Thiết Trụ.
Trong điện thoại thái độ của Lý tổng rất thành khẩn, trước tiên nhấn mạnh rằng bản thân mình quả thực rất thích cây đó, vừa nhìn thấy nó đã thích rồi, nên mới thấy lợi mà tối mắt muốn chiếm đoạt nó, hắn cũng biết hắn sai rồi, tối nay ở khách sạn XX đã chuẩn bị yến tiệc để có lời tạ lỗi, hi vọng mấy người Triệu Thiết Trụ có thể tới đó.
Cái này không thể không nói được, nơi nhỏ bé vẫn là nơi nhỏ bé, những người ở địa phương nhỏ bé này không thể giống như những người trong thành phố, coi trọng sĩ diện hơn bất kỳ cái gì, có một bang phái đứng đầu của FJ, có một lần đắc tội với người không nên đắc tội, bị xử, rồi người này cũng tỏ ra này nọ cuối cùng bị đối phương nhổ tận gốc luôn, còn ở những nơi nhỏ bé thế này, đắc tội với người, xin lỗi, mời chén rượu, nể mũi, mặt mũi đáng bao nhiêu đồng chứ?
Triệu Thiết Trụ suy nghĩ một lát, rồi cũng đồng ý, dù gì, những người này cũng là thành phấn máu mặt ở nơi này, bố mẹ của Ngô Thiến vẫn còn sinh sống ở đây, nếu có thể quen biết một chút, dù thế nào cũng có thuận lợi về sau. Lý tổng rất thành khẩn mời tất cả mọi người tới đó, tối nay cục trưởng Tôn cũng đến, bữa tiệc này thực ra là gã và cục trưởng Tôn cùng an bài, nhưng người ta là cục trưởng, nên những lời này khó nói hơn, nên mới dựa vào thân phận của tổng giám đốc Lý mà mời thôi, tất nhiên Triệu Thiết Trụ cũng hiểu điều này, cũng không nói ra làm gì.
- Xem ra tối nay tối muộn mới có thể trở về được rồi.
Cúp điện thoại xuống, Triệu Thiết Trụ liền nói với những người ngồi bên cạnh.
- Có chuyện gì vậy?
Phạm Kiến hỏi.
- Tổng giám đốc Lý và cục trưởng Tôn bày tiệc mời chúng ta, chú Ngô, tối nay chú cũng phải đi đấy.
Triệu Thiết Trụ nói.
Ngô Bình có chút kinh ngạc, không ngờ trong chuyện này cũng có phần của mình, thấy vậy cũng không từ chối, tuy ông là văn nhân, nhưng cũng không cổ hủ, có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật cao tầng của thành phố, đối với bản thân sau này dù gì cũng có thuận lợi.
- Thiến nhi, dẫn Triệu Thiết Trụ và mọi người đi dạo quanh thành phố chúng ta nhé, ta uống nhiều rồi, phải đi ngủ một giấc, tối nay ta tự bắt xe tới khách sạn là được.
Ngô Bình nói xong, chào mọi người một tiếng quay người đi vào trong phòng.
Ngô Thiến gật gật đầu, rồi nói với năm người Triệu Thiết Trụ:
- Thành phố XX chúng em chẳng có gì chơi cả, chỉ nhiều núi thôi, hay là chúng ta đi leo núi nhé?
- Hay đấy!
Phạm Kiến là người gật đầu trước tiên. Triệu Thiết Trụ cũng không có ý kiến gì.
- Để em hẹn mấy cô bạn của em. Đều là người đẹp đó nhé.
Ngô Thiến đi tới một bên, lấy điện thoại ra gọi. Sau đó mấy người cùng ngồi xe bus vào trong nội thành, Ngô Thiến và mấy cô bạn của cô hẹn nhau gặp mặt ở một nơi quen thuộc của hộ, nhóm của Triệu Thiết Trụ tới trước, một lúc lâu sau, một chiếc xe bus chạy tới, từ xe bước xuống ba cô gái, nhìn thấy Ngô Thiến liền cười rồi chạy tới.
- Nào, giới thiệu với mọi người, Lăng Nhã Dung, Trần Thiến, Tô Mạn. Mấy người này tới từ thành phố FJ, đây là Phạm Kiến, đây là Thiết Trụ, Hoàng Thiên, Cáp Mô, và còn anh Thiết Thủ nữa.
Ngô Thiến giới thiệu từng người một.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ cũng điểm thẳng luôn. Trong ba người con gái này, hai người tầm tầm bậc trung, dáng vẻ tràn ngập sức sống tuổi thanh xuân, còn Tô Mạn là một mỹ nữ, cao khoảng 1m7, trong bốn người con gái thì nổi trội hơn hẳn, Tô Mạn mặc một chiếc váy rất ngắn, đối chân lộ ra vô cùng trắng trẻo, và thẳng, đối chân dài đó Triệu Thiết Trụ thấy đẹp nhất trong những người hắn được thấy, nhìn rất cuốn hút, cộng với khuôn mặt rất xinh đẹp, nhìn toàn diện thì không hề thua kém Lý Linh Nhi và Tô Nhạn Ny chút nào.
Thành phố XX này đúng là nơi sản xuất ra mỹ nữ a, chốc lát đã có Ngô Thiến, lát sau lại có Tô Mạn, ừ, sau này kêu Thiết Thủ mở rộng thế lực tới đây, tới lúc đó~~~ ha ha ha. Triệu Thiết Trụ lại đang YY rồi.
- Chào các anh!
Mấy cô nàng rất vui vẻ chào hỏi mấy người Triệu Thiết Trụ, sắc mặt của Triệu Thiết Trụ vẫn như thường ngày, rất tự nhiên đưa tay ra trước mặt Tô Mạn nói:
- Rất vui được quen biết em.
Đầu tiên Tô Mạn thấy sửng sốt, không ngờ người này lại có vẻ thân sĩ như vậy, rồi khẽ mỉm cười đưa tay ra bắt tay nói:
- Em cũng rất vui khi được quen anh.
Bàn tay thật mềm mại~~~ Triệu Thiết Trụ cảm thất rất thích thú, bàn tay mềm mại như không có xương vậy, cảm giác ấm áp, chậc chậc chậc.
- Đi nào, hôm nay chúng ta tới núi Cửu Tiên chơi, chúng ta thuê xe bảy chỗ tới đó nhé.
Ngô Thiến nói.
Triệu Thiết Trụ ra hiệu cho Phạm Kiến một cái, Phạm Kiến hiểu được, nói:
- Không cần đâu, ngồi xe của bọn anh đi.
- Các anh lái xe tới đây sao?
Ngô Thiến kinh ngạc hỏi.
- Ừ, nếu không thì sao tới đây được, đi nào.
Phạm Kiến nói xong, mấy người trở về khách sạn, dưới bãi đỗ xe của khách sạn, có một đám người đứng trước bãi đỗ xe chỉ chỏ vào mấy chiếc xe sang, nhân viên khách sạn cũng rất nhanh nhạy, đặc biệt lệnh cho bảo vệ trông coi mấy chiếc xe đó, những chiếc xe này giá trị đều không phải vừa, nếu nhỡ bị sây sát chút gì, đền bù là một chuyện, đằng này rất có thể sẽ đắc tội với chủ nhân những chiếc xe sang này, lúc ấy....
Triệu Thiết Trụ và mấy người đi vào bãi đỗ xe, mấy người con gái thấy năm chiếc xe vô sang, đều tỏ ra kinh ngạc, bọn họ quả thật chưa bao giờ được nhìn thấy những chiếc xe như thế này, nhiều nhất thì chỉ thấy trên mạng, không ngờ hôm nay lại có thể được tiếp xúc gần như vậy.
- Lên xe nào, chúng ta mỗi người ngồi một xe.
Triệu Thiết Trụ nói xong, nhìn Tô Mạn nói:
- Em ngồi xe anh nhé.
- Dạ!
Tô Mạn nở nụ cười rất ngọt ngào đáp.
Ngô Thiến ngồi lên xe của Phạm Kiến, Trần Thiến và Lăng Nhã Dung đều muốn ngồi lên xe của Độc Cô Hoàng Thiên, nhưng người ta lại không có mời, nên đành phải lên xe của Cáp Mô và Thiết Thủ.
Núi Cửu Tiên cách mặt nước biển chừng hai ngàn mét, là ngọn núi cao nhất của thành phố XX, phong cảnh trên núi rất tú lệ, oạch, số lượng từ có hạn, đoạn này lược bỏ.
Mấy người chơi trên núi một lúc, xe sang gái đẹp, cảnh tượng này cũng không hề thua kém cảnh tượng trên núi là mấy.
Có người nói, vũ khí để câu gái hữu hiệu nhất đó chính là siêu xe, lần này, Trần Thiến và Lăng Nhã Dung ngồi cùng Cáp Mô và Thiết Thủ đều đang muốn nhóm lửa rồi, đây không thể nói người ta mị tục, mọi người đều là gái chưa chồng trai chưa vợ, điều kiện của anh lại tốt như vậy, tôi có ý nghĩ kia cũng là chuyện bình thường, giống như chúng ta nhìn thấy người đẹp vậy, cũng muốn cùng người ta chơi thôi.
Tô Mạn thì tốt hơn nhiều, với sắc đẹp của cô, người theo đuổi cô ắt hẳn rất nhiều rồi, trong đó chắc sẽ có không ít người có quyền có thế, siêu xe cũng được thấy không ít, có thể không bằng xe của Triệu Thiết Trụ, nhưng cũng không kém là mấy, nên có vẻ rất tự nhiên trò truyện với Triệu Thiết Trụ, điều này khiến Triệu Thiết Trụ cảm thấy buồn rầu, nếu biết thế anh đã lái chiếc QQ tới đây rồi, biết đâu người ta lại thấy được phẩm chất khác biệt của mình nói không chừng còn thưởng thức mình nữa, hài, bất đắc dĩ mà.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ bừng sáng lên, còn Độc Cô Hoàng Thiên cũng khó khăn lắm mới gật gật đầu nói:
- Hai chữ này so với rất nhiều văn hào từng viết khác thì đúng là rất đẹp, có hồn hơn nhiều.
Ngô Bình ha hả cười lớn, rồi làm ra một tư thế rất cuồng ngạo, như tỏ vẻ coi thường một số văn hào kia vậy, quả nhiên, văn nhân ít coi trọng nhau.
Mấy người chưa nói chuyện được nhiều thì điện thoại của Triệu Thiết Trụ vang lên, là một số điện thoại lạ hoắc. Đầu dây bên kia tự nhận là tổng giám đốc Lý, cũng chính là người vừa nãy đặt vấn đề muốn mua cây, cái thế giới này nói nhỏ thì cũng thật nhỏ, gã tổng giam đốc Lý kia lại chính là em rể của cục trưởng Tôn ở cục cảnh sát, điều này cũng có thể hiểu được vì sao vừa rồi Lý Đạo lại dễ dàng buông tha cho cướp trộm cây kia.
Tên tổng giám đốc Lý được đám thủ hạ thông báo, nói rằng lúc đi cướp cây thì gặp phải cảnh sát, rồi gọi một cú điện thoại cho cục trưởng Tôn, nghe cục trưởng Tôn nói, đám người này có hậu thuẫn rất lớn, ngay cả cục trưởng Tôn cũng phải lấy lòng, lần này Tôn cực trưởng cảm thấy không ổn, với lại tiểu đệ của mình lại động đao động thương với người ta, nếu mà bị người ta ghi hận trong lòng, thì đúng là đã nhận một chữ “ chết” rồi, sau đó Tôn cục trưởng cũng không nói lần thứ hai, bắt tổng giám đốc Lý gọi điện xin lỗi ngay.
Kỳ thực, Lý ca hỗn trong cả hắc, bạch lưỡng đạo, ngoài sáng thì đã có cục trưởng Tôn chiếu cố rồi, người bình thường thì gã không thèm để ý, nhưng người làm ăn trong tối sợ nhất chính là quân nhân, ngươi muốn một đấu một, người ta được huấn luyện chính quy, muốn quần ẩu, người ta kéo một liên đội tới, mặc kệ thế nào, ngươi cũng thua lỗ, cho nên mới có chuyện Lý tổng gọi điện đến cho Triệu Thiết Trụ.
Trong điện thoại thái độ của Lý tổng rất thành khẩn, trước tiên nhấn mạnh rằng bản thân mình quả thực rất thích cây đó, vừa nhìn thấy nó đã thích rồi, nên mới thấy lợi mà tối mắt muốn chiếm đoạt nó, hắn cũng biết hắn sai rồi, tối nay ở khách sạn XX đã chuẩn bị yến tiệc để có lời tạ lỗi, hi vọng mấy người Triệu Thiết Trụ có thể tới đó.
Cái này không thể không nói được, nơi nhỏ bé vẫn là nơi nhỏ bé, những người ở địa phương nhỏ bé này không thể giống như những người trong thành phố, coi trọng sĩ diện hơn bất kỳ cái gì, có một bang phái đứng đầu của FJ, có một lần đắc tội với người không nên đắc tội, bị xử, rồi người này cũng tỏ ra này nọ cuối cùng bị đối phương nhổ tận gốc luôn, còn ở những nơi nhỏ bé thế này, đắc tội với người, xin lỗi, mời chén rượu, nể mũi, mặt mũi đáng bao nhiêu đồng chứ?
Triệu Thiết Trụ suy nghĩ một lát, rồi cũng đồng ý, dù gì, những người này cũng là thành phấn máu mặt ở nơi này, bố mẹ của Ngô Thiến vẫn còn sinh sống ở đây, nếu có thể quen biết một chút, dù thế nào cũng có thuận lợi về sau. Lý tổng rất thành khẩn mời tất cả mọi người tới đó, tối nay cục trưởng Tôn cũng đến, bữa tiệc này thực ra là gã và cục trưởng Tôn cùng an bài, nhưng người ta là cục trưởng, nên những lời này khó nói hơn, nên mới dựa vào thân phận của tổng giám đốc Lý mà mời thôi, tất nhiên Triệu Thiết Trụ cũng hiểu điều này, cũng không nói ra làm gì.
- Xem ra tối nay tối muộn mới có thể trở về được rồi.
Cúp điện thoại xuống, Triệu Thiết Trụ liền nói với những người ngồi bên cạnh.
- Có chuyện gì vậy?
Phạm Kiến hỏi.
- Tổng giám đốc Lý và cục trưởng Tôn bày tiệc mời chúng ta, chú Ngô, tối nay chú cũng phải đi đấy.
Triệu Thiết Trụ nói.
Ngô Bình có chút kinh ngạc, không ngờ trong chuyện này cũng có phần của mình, thấy vậy cũng không từ chối, tuy ông là văn nhân, nhưng cũng không cổ hủ, có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật cao tầng của thành phố, đối với bản thân sau này dù gì cũng có thuận lợi.
- Thiến nhi, dẫn Triệu Thiết Trụ và mọi người đi dạo quanh thành phố chúng ta nhé, ta uống nhiều rồi, phải đi ngủ một giấc, tối nay ta tự bắt xe tới khách sạn là được.
Ngô Bình nói xong, chào mọi người một tiếng quay người đi vào trong phòng.
Ngô Thiến gật gật đầu, rồi nói với năm người Triệu Thiết Trụ:
- Thành phố XX chúng em chẳng có gì chơi cả, chỉ nhiều núi thôi, hay là chúng ta đi leo núi nhé?
- Hay đấy!
Phạm Kiến là người gật đầu trước tiên. Triệu Thiết Trụ cũng không có ý kiến gì.
- Để em hẹn mấy cô bạn của em. Đều là người đẹp đó nhé.
Ngô Thiến đi tới một bên, lấy điện thoại ra gọi. Sau đó mấy người cùng ngồi xe bus vào trong nội thành, Ngô Thiến và mấy cô bạn của cô hẹn nhau gặp mặt ở một nơi quen thuộc của hộ, nhóm của Triệu Thiết Trụ tới trước, một lúc lâu sau, một chiếc xe bus chạy tới, từ xe bước xuống ba cô gái, nhìn thấy Ngô Thiến liền cười rồi chạy tới.
- Nào, giới thiệu với mọi người, Lăng Nhã Dung, Trần Thiến, Tô Mạn. Mấy người này tới từ thành phố FJ, đây là Phạm Kiến, đây là Thiết Trụ, Hoàng Thiên, Cáp Mô, và còn anh Thiết Thủ nữa.
Ngô Thiến giới thiệu từng người một.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ cũng điểm thẳng luôn. Trong ba người con gái này, hai người tầm tầm bậc trung, dáng vẻ tràn ngập sức sống tuổi thanh xuân, còn Tô Mạn là một mỹ nữ, cao khoảng 1m7, trong bốn người con gái thì nổi trội hơn hẳn, Tô Mạn mặc một chiếc váy rất ngắn, đối chân lộ ra vô cùng trắng trẻo, và thẳng, đối chân dài đó Triệu Thiết Trụ thấy đẹp nhất trong những người hắn được thấy, nhìn rất cuốn hút, cộng với khuôn mặt rất xinh đẹp, nhìn toàn diện thì không hề thua kém Lý Linh Nhi và Tô Nhạn Ny chút nào.
Thành phố XX này đúng là nơi sản xuất ra mỹ nữ a, chốc lát đã có Ngô Thiến, lát sau lại có Tô Mạn, ừ, sau này kêu Thiết Thủ mở rộng thế lực tới đây, tới lúc đó~~~ ha ha ha. Triệu Thiết Trụ lại đang YY rồi.
- Chào các anh!
Mấy cô nàng rất vui vẻ chào hỏi mấy người Triệu Thiết Trụ, sắc mặt của Triệu Thiết Trụ vẫn như thường ngày, rất tự nhiên đưa tay ra trước mặt Tô Mạn nói:
- Rất vui được quen biết em.
Đầu tiên Tô Mạn thấy sửng sốt, không ngờ người này lại có vẻ thân sĩ như vậy, rồi khẽ mỉm cười đưa tay ra bắt tay nói:
- Em cũng rất vui khi được quen anh.
Bàn tay thật mềm mại~~~ Triệu Thiết Trụ cảm thất rất thích thú, bàn tay mềm mại như không có xương vậy, cảm giác ấm áp, chậc chậc chậc.
- Đi nào, hôm nay chúng ta tới núi Cửu Tiên chơi, chúng ta thuê xe bảy chỗ tới đó nhé.
Ngô Thiến nói.
Triệu Thiết Trụ ra hiệu cho Phạm Kiến một cái, Phạm Kiến hiểu được, nói:
- Không cần đâu, ngồi xe của bọn anh đi.
- Các anh lái xe tới đây sao?
Ngô Thiến kinh ngạc hỏi.
- Ừ, nếu không thì sao tới đây được, đi nào.
Phạm Kiến nói xong, mấy người trở về khách sạn, dưới bãi đỗ xe của khách sạn, có một đám người đứng trước bãi đỗ xe chỉ chỏ vào mấy chiếc xe sang, nhân viên khách sạn cũng rất nhanh nhạy, đặc biệt lệnh cho bảo vệ trông coi mấy chiếc xe đó, những chiếc xe này giá trị đều không phải vừa, nếu nhỡ bị sây sát chút gì, đền bù là một chuyện, đằng này rất có thể sẽ đắc tội với chủ nhân những chiếc xe sang này, lúc ấy....
Triệu Thiết Trụ và mấy người đi vào bãi đỗ xe, mấy người con gái thấy năm chiếc xe vô sang, đều tỏ ra kinh ngạc, bọn họ quả thật chưa bao giờ được nhìn thấy những chiếc xe như thế này, nhiều nhất thì chỉ thấy trên mạng, không ngờ hôm nay lại có thể được tiếp xúc gần như vậy.
- Lên xe nào, chúng ta mỗi người ngồi một xe.
Triệu Thiết Trụ nói xong, nhìn Tô Mạn nói:
- Em ngồi xe anh nhé.
- Dạ!
Tô Mạn nở nụ cười rất ngọt ngào đáp.
Ngô Thiến ngồi lên xe của Phạm Kiến, Trần Thiến và Lăng Nhã Dung đều muốn ngồi lên xe của Độc Cô Hoàng Thiên, nhưng người ta lại không có mời, nên đành phải lên xe của Cáp Mô và Thiết Thủ.
Núi Cửu Tiên cách mặt nước biển chừng hai ngàn mét, là ngọn núi cao nhất của thành phố XX, phong cảnh trên núi rất tú lệ, oạch, số lượng từ có hạn, đoạn này lược bỏ.
Mấy người chơi trên núi một lúc, xe sang gái đẹp, cảnh tượng này cũng không hề thua kém cảnh tượng trên núi là mấy.
Có người nói, vũ khí để câu gái hữu hiệu nhất đó chính là siêu xe, lần này, Trần Thiến và Lăng Nhã Dung ngồi cùng Cáp Mô và Thiết Thủ đều đang muốn nhóm lửa rồi, đây không thể nói người ta mị tục, mọi người đều là gái chưa chồng trai chưa vợ, điều kiện của anh lại tốt như vậy, tôi có ý nghĩ kia cũng là chuyện bình thường, giống như chúng ta nhìn thấy người đẹp vậy, cũng muốn cùng người ta chơi thôi.
Tô Mạn thì tốt hơn nhiều, với sắc đẹp của cô, người theo đuổi cô ắt hẳn rất nhiều rồi, trong đó chắc sẽ có không ít người có quyền có thế, siêu xe cũng được thấy không ít, có thể không bằng xe của Triệu Thiết Trụ, nhưng cũng không kém là mấy, nên có vẻ rất tự nhiên trò truyện với Triệu Thiết Trụ, điều này khiến Triệu Thiết Trụ cảm thấy buồn rầu, nếu biết thế anh đã lái chiếc QQ tới đây rồi, biết đâu người ta lại thấy được phẩm chất khác biệt của mình nói không chừng còn thưởng thức mình nữa, hài, bất đắc dĩ mà.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|