Trên một đoạn đường không người qua lại, chỉ có hai chiếc Land Rover và Police là không ngừng đua nhau, cả hai đều phóng đi với tốc độ vượt bậc, kẻ chạy trên, người chạy dưới.
Tinh Nhiên ngồi trên chiếc Land Rover, cô cố bám hai tay vào thành ghế phía trước trong khi chiếc xe đang rung lắc qua lại dữ dội, tay lái của A Lạc đúng là không thể đánh giá thấp, may là giữa trưa đường hiu vắng vóc, nếu không sẽ có mấy vụ tai nạn đâm xe xảy ra thì cái mạng của cô cũng khó giữ nổi.
Bây giờ cô mới để ý, nét mặt và hành xử của A Lạc còn đáng sợ hơn mức bình thường, hắn nắm vô lăng xoay chuyển bánh rẽ hướng rất nhanh, mặc cho hai cô gái ngồi ghế phía sau phải nhăn mày nhăn mặt sợ hãi, nghiếng răng thật chặt để tránh hậu họa cắn vào lưỡi bất ngờ.
Ngay cả Thiển Linh vẫn phải sợ hắn, sợ hắn lâm vào đường cùng làm liều, đâm xe tự vẫn đoạt mạng cả cô và Tinh Nhiên.
Thiển Linh liếc nhìn A Lạc ngồi trên ghế lái, lòng không khỏi hoang mang tột độ nhủ thầm:
(A Lạc đã bị thương rất nặng, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không qua khỏi, có khi nào hắn đã cảm thấy như vậy nên quyết định tự tử không?)
Cũng may, chạy mãi đến một cây cầu thì hắn mới chịu dừng xe, tuy nhiên hắn lại đạp phanh thắng rất gấp, chiếc xe bất ngờ xoay một vòng khiến Tinh Nhiên phải lao đầu về phía trước, đập mạnh vào thành ghế trông thật khó coi, cô nhíp mắt rít lên thành tiếng, một tay giữ lại vịn trên thành ghế, một tay còn lại sờ lên vết sưng trên trán mà cau mày.
(Chẳng lẽ tên này đang phát điên hay sao? Sao lại đột ngột phanh gấp như vậy chứ?) Mặt cô nhăn nhíu đi, chưa khỏi xanh xao thì cánh cửa bên cạnh cũng bật mở, cô liền bị A Lạc kéo mạnh tay bước ra khỏi xe.
Đầu óc cô hơi choáng váng, hình ảnh nhạt nhòa chất chồng lên nhau, trên trán mới chốc đã có một vết sưng, mãi mới thấy được rõ ràng, cô liền đưa bàn tay còn lại giơ lên định cào cấu vào mặt hắn, không ngừng gào hét:
"Thả ta ra, tên khốn, ta nói thả ta ra"
Sức lực của A Lạc khá mạnh, chưa gì hắn đã bắt luôn cả tay kia của cô, hắn ghì chặt hai tay cô dí sát vào nhau, kề đầu tới mặt cô, trừng mắt hỏi:
"Sắp chết đến nơi rồi mà còn cố tỏa ra hung hăng sao?"
Cô nghiếng răng căm hận, hai tay sớm đã mất sức, không thể kháng cự cái tên đáng ghét trước mặt này.
Đúng lúc chiếc Police cũng dừng lại, Tước Thần nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, đi dần tới bóng dáng ba người trước mặt kia, đã thấy A Lạc đang ghì chặt hai cổ tay Tinh Nhiên ấn mạnh vào chiếc Land Rover phía sau, trỏ tay vào mặt cô đối khẩu điều gì đó, còn Thiển Linh thì đứng sang một bên tỏa vẻ không quan tâm.
Tước Thần bước tới gần chúng, rồi dừng chân cách chúng một khoảng lên tiếng:
"A Lạc, đầu hàng đi, ngươi thua rồi"
A Lạc bật ngạc nhiên rồi quay sang nhìn anh, hắn bắt đầu nhếch mép, lại dùng tay ấn mạnh đầu Tinh Nhiên vào chiếc xe yêu thích của hắn ở phía sau, bật cười lớn hỏi:
"Thua? Thua một kẻ như ngươi sao?"
Tước Thần hơi nheo mày nhìn hắn, thấy một vết sưng đỏ trên trán cô, lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng phải cố kìm cự sự nóng nảy của mình.
A Lạc ghét vẻ tự cao của anh, hắn muốn nhìn thấy phản ứng lo sợ và tức giận của anh đến nhường nào, lại bất ngờ giật mạnh mớ tóc Tinh Nhiên kéo về phía trước khiến cô đau đớn nhắm mắt rít lên vài tiếng, mặt mày nhăn nhúm lại, hai tay cô cố choàng ra phía sau vịn lấy tay hắn để phản kháng, hắn liền dùng tay kia kề khẩu súng ngắn đã cầm sẵn vào thái dương cô, vành mắt lộ rõ nếp gian ác nhìn Tước Thần bảo:
"Đừng quên trong tay ta vẫn còn cô ta, ngươi cũng hiểu được tình thế rồi chứ?"
Anh nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh lùng, vẻ mặt Tinh Nhiên khi bị hắn giật lấy tóc từ đằng sau nhăn nhíu lại đau đớn đến vậy, thâm tâm anh như muốn phát điên. Nếu không phải vì trong tay hắn đang còn giữ lấy cô, anh đã dùng khẩu súng trong tay mình bắn chết hắn ngay tức thì.
Anh nắm chặt khẩu súng bên lòng bàn tay phải, bật cười một tiếng, nhếch mép mỉa mai:
"Hừm, ăn ba phát đạn như vậy mà vẫn còn sống dai, xem ra mạng của ngươi vẫn rất lớn"
A Lạc cười nhạt, anh phải khâm phục sự chịu đựng kìm nén cơn đau của hắn rất tốt. Tinh Nhiên nhìn anh, cô không muốn là gánh nặng hay là thứ khiến anh gặp nguy hiểm, bèn lên tiếng, giọng nói không có ma lực, nhỏ nhẹ mệt mỏi:
"Anh đi đi, mặc kệ tôi"
Anh ngạc nhiên, giận quá hóa cười, sao có thể nói mặc là mặc được, nếu anh quay lưng, chẳng khác gì tự cầm dao giết chết bản thân mình.
Tước Thần nhìn A Lạc, thu hồi sự khó chịu của bản thân, đưa mắt lạnh lùng nhìn hắn bảo:
"Ta chỉ khuyên ngươi tốt nhất đừng làm càng, cũng đừng dùng ai đó uy hiếp ta, bởi vì bản thân ta không có điểm yếu"
Nghe vậy A Lạc bật hóa phì cười, vết thương trên người hắn lại bắt đầu nhói lên, dù hắn đang cố che đi vẻ đau đớn của mình bằng phong thái cao ngạo bất chấp, nhưng ai cũng có thể thấy nét mặt hắn hơi nhăn lại vì cảm giác tê dại, hơi thở hắn lúc nhanh lúc chậm, không đều như thoi thóp.
"Vậy sao? Đúng là...mạnh miệng, nếu ngươi không vì con ả đàn bà này thì tại sao lại đuổi theo ta đến đây? Với lại ta chỉ muốn được nhìn thấy cảnh này một lần trong đời thôi"
Nói đến đây, hắn cười lớn, thốt giọng bảo:
"Quỳ xuống đi, quỳ xuống và cầu xin ta tha cho cô ta, thế nào hả?"
Hắn vừa dứt lời, Tinh Nhiên liền sửng sốt đờ người ra.
Quỳ xuống ư? Cô chưa bao giờ thấy bộ dạng thảm hại của anh như thế, đó chẳng phải là động đến lòng tự trọng của anh sao? Nếu như anh quỳ xuống, thì anh cũng chẳng còn là Hàn Tước Thần nữa.
Đương nhiên anh cũng biết A Lạc đang muốn lăng mạ anh, nếu anh quỳ xuống dù cho có là dập đầu khóc lóc dưới chân hắn, chưa chắc gì hắn sẽ buông tha cho Tinh Nhiên, với một kẻ xảo huyệt như hắn, làm gì có chuyện giữ lấy lời mình.
Thế là anh bèn phủ miệng từ chối, cười nhạt hỏi:
"A Lạc, ngươi có phải đang hiểu nhầm gì rồi không? Tại sao ta lại phải quỳ xuống trước mặt ngươi chỉ vì mạng sống rẻ mạt của đứa con gái đó chứ?"
Nghe vậy Tinh Nhiên bật kinh động, lời anh thốt ra không chút cảm xúc, ánh mắt anh hờ hửng vô cảm đến lạ, bấy nhiêu thôi đã khiến tâm hồn cô tê tái và đau đớn.
Rẻ mạt ư? Thì ra mạng sống của cô đối với anh là thứ không có giá trị đến thế.
Cô rũ mắt đi, bờ môi hơi nháy lên cười đau khổ, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra mọi lí do, lí do anh bỏ rơi cô một cách không rõ ràng, chỉ để lại một lá thư và bảo cô hãy sống tốt đẹp bên cạnh người đàn ông khác.
"Vậy ra những lời đường mật anh đã nói, anh đã hứa sẽ bên tôi suốt đời, tất cả chỉ là giả dối ư?"
Tinh Nhiên nhìn Tước Thần một cách đau thương hỏi, giọng cô rưng rưng như muốn khóc.
Tước Thần nheo ánh mắt lạnh lùng đi, anh vẫn còn nhớ như in cái hôm mình quyết định rời đi khỏi cô, nếu là một tên đàn ông tốt đẹp ít nhất ra đã gặp cô và nói lời chia tay một cách dứt khoác, nhưng anh đã không làm được như vậy, anh sợ phải đối diện bản thân mình trước cô, quyết làm một tên hèn nhát và ra đi trong âm thầm.
Sau khi đã dọn xong hành lí và đồ đạc trong căn phòng lạnh lẽo ấy, tôi đã đặt mình vào bàn và chăm chú nắn nót từng chữ trên tờ giấy trắng tinh toang kia, nghĩ ra những ý hay để viết thành một lá thư và đưa cho bà lão sống ở chung cư đó, mong bà ấy sẽ đưa hộ lại cho Tinh Nhiên xem, bây giờ tôi mới nhận ra một điều, bản thân tôi mới chính là kẻ tồi tệ nhất thế gian này.
"Phải, tôi là một kẻ hèn hạ"
Tước Thần nhắm mắt đi, giọng trầm khàn đáp lại cô, câu nói ấy khiến Tinh Nhiên bật bất động, cô nén nước mắt đang chảy dọc trong thâm tâm mình, bèn gục mặt xuống, tóc tai rũ phủ che đi hết hàng mi.
Tước Thần lại nhìn A Lạc, nhếch môi nói:
"Ngươi cũng biết đấy, ta đuổi theo ngươi chỉ là muốn cái mạng của ngươi thôi, còn cô gái kia, ngươi muốn giết hay bắn chết, tùy ý"
A Lạc bật ngạc nhiên, hắn hơi nhíu mày nghi ngờ anh, bèn nhủ thầm nghĩ:
(Tên này đang lừa mình sao? Không lí nào hắn lại không quan tâm đến Hạ Tinh Nhiên, năm lần bảy lượt hắn đều cứu cô ta, sao bây giờ lại như vậy?)
Rồi hắn liếc mắt sang Thiển Linh, Thiển Linh liền hiểu ý, bèn đi tới đưa khẩu súng của cô ta vào tay Tinh Nhiên thì cô bật kinh ngạc.
"Cầm lấy đi" A Lạc đứng phía sau cô lạnh lùng bảo, biết cô đang thắc mắc muốn hỏi, hắn liền tiếp lời:
"Đây là cơ hội sống sót duy nhất cuối cùng của cô đấy, cầm nó và hãy bắn hắn đi"
(Bắn anh ấy ư?)
Cô giật mình, bàn tay run run cầm lấy khẩu súng ấy sau đó nhìn Tước Thần, anh vẫn đứng rất bình thản nhìn cô, cả đời cô còn không dám giết một con gà, huống hồ gì bây giờ lại phải cầm một khẩu súng bắn chết một ai đó, nếu không phải vì tình huống bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không có đủ dũng khí để giết chết tên tài xế dâm ô kia.
Đôi mắt cô rũ đi, điều này khiến trái tim cô đau nhói như muốn tan rã.
A Lạc đứng phía sau cô, vẫn kề súng vào đầu cô thúc giục.
"Một là cô chết, hai là hắn chết, mau dùng khẩu súng đó kết liễu hắn đi, nhanh lên"
Tinh Nhiên kinh động, cô không thể bắn người trước mắt, đôi chân cô run rẩy, tâm tư bộc lộ sự hoang mang.
A Lạc lại tiếp tục xúi giục, nhỏ giọng vào tai cô từ đằng sau, nhếch mép bảo:
"Cô chỉ cần bắn hắn, ta lập tức thả cô đi, bằng không thì cô sẽ phải dùng khẩu súng này tự kết liễu chính mình, cô không muốn lam đau hắn đúng không? Cô không muốn hắn phải chết đúng không? Nhưng cô chính là nguyên nhân khiến hắn lao đầu đến đây, tất cả là tại cô, nếu như hắn chết, cũng là lỗi của cô"
Tinh Nhiên run run đôi bàn tay, hai mắt cô giản to, anh đứng đối diện không biết tên A Lạc lại đang gieo rắc ý xấu gì vào đầu cô, hắn cứ mãi thì thầm to nhỏ bên tai cô bằng nét mặt xảo huyệt, anh hơi nheo mày.
(Cô ấy đang sợ hãi điều gì? Tại sao khuôn mặt cô ấy lại trở nên biến dạng biến sắc như thế?)
Gương mặt Tinh Nhiên chốc đã xanh xao, phản ứng như người mất hồn, A Lạc lại tiếp tục nhỏ giọng bên ven tai cô, thốt bảo:
"Nào, bây giờ hãy cầm khẩu súng này chỉa vào bản thân cô đi, cô chỉ cần bóp cò một phát, Hàn Tước Thần sẽ được sống, cô cũng không lo lắng về việc mình sẽ làm hắn chết"
Tinh Nhiên bật bất động, thân thể như bị co cứng không nhúc nhích, lời nói của A Lạc như thứ thuốc độc thôi miêng thần kinh.
(Tự bắn mình ư? Mình đang sợ về điều gì? Mình đang sợ chết sao? Không đúng, mình...)
Cô rưng rưng ánh mắt nhìn Tước Thần, khoảng cách anh và cô chỉ cách nhau 2m, đứng trên một cây cầu dài thượt, cô nắm chặt lấy khẩu súng kia, A Lạc bèn cười nhếch phía sau cô, hắn nghĩ cuối cùng cô cũng đã có phản ứng.
Cô giơ khẩu súng ấy lên dần, rũ mắt bảo
"Hãy để tôi tự kết liễu bản thân mình"
Nghe vậy Tước Thần bật kinh động bàng hoàng, hai mắt anh trố ra, từ từ thấy cô chỉa ngược súng vào chính bản thân, đôi mắt cô mơ hồ rũ xuống như một cái xác.
"Đừng!!!"
Anh gào lớn, cũng là lúc Tinh Nhiên liền nổ súng một phát bắn vào bản thân, máu văng ra, anh kinh hãi, thấy cô buông lỏng khẩu súng rơi xuống, dần dần ngã ra sau thì A Lạc liền đỡ lấy cô, hắn liền nhăn răng bật cười vui vẻ, nheo mắt nhìn Tước Thần nói:
"Đúng là ngu ngốc, cô ta thà chết còn hơn tự tay mình bắn ngươi, đó là lỗi của ngươi, ngay người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, thật là thảm hại"
Nói xong, hắn dùng sức kéo lê người Tinh Nhiên đi tới thành cầu, một phát đẩy cô lên trên thì anh bàng hoàng lớn giọng hỏi:
"Đồ khốn, ngươi làm gì vậy?"
Ngay khi anh vừa dứt lời, hắn liền buông tay thả người cô từ trên thành cầu rơi xuống dòng sông phía dưới.
Tinh Nhiên cảm thấy mình đang lơ lửng, cô chẳng còn biết hiện tại hay là gì nữa, cô chẳng cần biết mạng sống của mình sẽ đi về đâu, đập người xuống sông, dần dần trôi đi cùng với máu đỏ lan tỏa xung quanh dòng nước.
"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên"
Tước Thần gào lên gọi liên tục trong kinh hoảng, nhanh chân vội vã chạy đến thành cầu rồi leo lên trên định nhảy xuống dưới cùng cô.
Khi ấy A Lạc đứng phía sau, hắn giơ súng lên chỉa vào bóng lưng anh, lẩm bẩm nhếch môi nói:
"Xin lỗi, ta chỉ còn cách này mới bảo tồn được tính mạng của mình, và ta cũng không thể để ngươi sống được"
Đột nhiên có tiếng súng vang lên, một phát đạn lại đâm vào A Lạc, hắn liền lập tức ngã người xuống đất.
Thiển Linh đứng ở đó kinh hãi, vừa thấy Tước Thần nhảy xuống thành cầu mất dạng, nhưng phát súng đó là từ hướng khác bắn tới.
Cô ta nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai cả, bèn hoang mang tột độ.
"Là ai? Là ai bắn vậy chứ?"
"Ta...sẽ chết như thế này sao?" A Lạc cảm thấy đôi mắt hắn đang mờ dần, Thiển Linh liền khuỵu gối xuống bên cạnh hắn, thất hoảng nhìn hắn hỏi:
"A Lạc, anh không sao chứ?"
A Lạc rít lên một tiếng, cố đặt bàn tay dính đầy máu của mình lên tay Thiển Linh, dốc hơi nói:
"Cô...được tự do rồi, đi đi"
Thiển Linh trân mắt ra ngỡ ngàng, nói xong hắn cũng tắt thở mất.
Cách đó không xa, ở phía tây có một tòa nhà cao tầng bị bỏ hoang, trên tầng thượng của tòa nhà đó, chỉ có mỗi hai bóng người kì lạ.
Del vừa vác khẩu súng tỉa lên vai, quay lại nhìn bóng dáng của một người đàn ông mặt mũi tối sầm kia, nhếch miệng nói
"Ông chủ, A Lạc chết rồi, tay nghề của tôi đúng là không thể đánh giá thấp phải không?"
Người đàn ông đó đi tới bên cạnh hắn, nheo mắt hỏi:
"Con sông đó nối liền đến đâu?"
Del ngạc nhiên, bèn nheo con mắt duy nhất còn lại của mình, đáp
"Nó liên kề với khu rừng, ngài muốn tôi giết hắn luôn không?"
Bỗng người đàn ông kia cười nhạt, lắc đầu một cái rồi chuyển sang nhếch mép quay đi bảo
"Không cần đâu, hôm nay đến đây thôi"
...
Lúc này, Tinh Nhiên đang trôi nổi trên mặt sông, ý thức cô dần mất đi, cô nghĩ mình đã sắp chết rồi.
Lạnh lẽo, đau đớn, khó thở, đây là cảm giác trước khi chết sao?
"Tinh Nhiên, nắm lấy tay anh, nhanh lên"
Cô nghe thấy thấm thoát có giọng nói của ai đó cứ liên tục vang vọng bên tai, cô còn ngỡ đây là mơ, đôi mắt nhắm nghiền đi, cong môi mỉm cười nhạt.
(Mình đang mơ sao? Sao bây giờ lại nghe thấy giọng của Tước Thần chứ?)
"Tinh Nhiên, em có nghe không?"
Tiếng gọi ấy rất rõ khiến cô bật giật mình, mở mắt ra nhìn mặt nước chập chờn trước mắt, cô thấy Tước Thần đang bơi tới cố vớ lấy tay cô, nhưng thân thể cô thì lại đang trôi đi lềnh bềnh theo dòng nước chảy về phía trước.
Bỗng cô nhăn mặt vì cảm thấy khe ngực mình rất đau, vết thương đang lan tỏa máu tanh rũ ra xung quanh.
Tước Thần cũng bị trôi theo dòng nước chảy siết, nếu anh không nhanh tay vớ lấy cô, thì không lâu sau, cô sẽ bị cuốn xuống dòng thác phía trước mất.
Anh vẫy hai tay ra cố bơi thật nhanh, không biết cô còn thở không nhưng anh đã cảm thấy bất an vô tận.
Cô cố mở mắt ra nhìn anh, nước sông tràn vào cuống họng và mũi rất nhiều, cô không còn sức lực để bơi vững, cô bắt đầu cảm thấy khó thở, muốn kiệt sức, muốn nhắm mắt chấp nhận số phận của mình.
Tinh Nhiên nheo mắt đi, chỉ là muốn hỏi nên nhủ thầm:
(Tại sao? Sao anh lại còn nhảy xuống sông đuổi theo tôi làm gì chứ?)
"Mau đưa tay ra, anh sẽ bắt được em"
Giọng nói anh cứ hổn hển gào to, Tinh Nhiên như mờ màng, đôi mắt cô nhắm dần mất.
(Tại sao? Tại sao khi gặp lại được anh ấy? Tôi đã phải nằm trong tình cảnh thế này, là do Thượng Đế đang trừng phạt tôi sao?)
"Không được nhắm mắt, có nghe anh nói không?"
Anh gào lớn, cố hết sức để bơi nhanh hơn, tay anh sắp vớ được tay cô rồi, nhưng khi anh sắp chạm được vào cô, anh dùng mọi sức mình có thể, vớ mãi mới nắm được mắt cá chân cô, anh ghì lại, tay phải bám vào một tảng đá to bên cạnh giữ cô thật chắc.
Anh kéo chân cô lại mình, dần cũng nắm được cánh tay cô rồi ôm lấy cô thật chặt, cố gắng lội vào bờ gần đó.
Anh để cô nằm trên đất, cả hai người ướt mẹp như chuột lột, mặt cô bắt đầu xanh xao đi, anh kinh hoảng, vội lây cô gọi lớn:
"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên, mở mắt ra đi"
Cô vẫn không mở mắt, anh đoán chắc là cô bị ngạt nước, liền cúi xuống hô hấp cho cô, lòng không ngừng cầu nguyện.
"Em phải sống, em không được chết"
Anh dùng hai tay ép lấy ngực cô, thì lại chạm trúng vết thương của cô khiến cô rít lên đau đớn, anh có hơi vội mừng, vì nếu còn phản ứng chắc chắn cô vẫn còn thở.
Anh tiếp tục cúi xuống mở miệng cô ra, sau đó anh đưa miệng mình tới tiếp tục hô hấp cho cô, nhưng cô vẫn không tỉnh.
Anh sợ hãi, người con gái trước mặt này tay chân và cơ thể đang lạnh ngắt.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Anh nhìn vết máu ướt đẫm lan lỏa trên mảnh áo mỏng ngay ngực cô, do mất máu quá nhiều nên cô đang chìm trong tình trạng hôn mê.
Anh nhanh chóng cởi áo cô ra, tuy hành động này có hơi biến thái, nhưng đấy là cách duy nhất để anh có thể xác định được vết thương và cầm máu cho cô.
Cô mặc một chiếc áo lót màu đen, và viên đạn vẫn còn mắc kẹt bên trong giữa khe ngực, máu vẫn tuôn ra không ngừng rướm động bên trên, người anh như run lên, không dám tin, cũng không muốn tin.
"Tại sao chuyện này lại xảy ra? Cô ấy sẽ chết mất"
Gương mặt cô đang dần chuyển sang trắng bệch, đôi môi tái nhợt đi, anh sợ đến mức kinh hoảng, giọng khàn đặc không rõ như run lên.
"Đừng như thế, em đừng nhắm mắt như thế, mở mắt ra đi"
Anh xé một ít mảnh áo mình ra rồi băng chặt vào vết thương của cô, sau đó đỡ cô lên, ôm đầu cô vào người mình.
"Làm ơn, anh đã cố gắng bảo vệ cơ mà, tại sao em lại ngốc nghếch như vậy?"
Anh sờ tay lên bờ má nhợt nhạt của cô, lòng nghẹn đi quặn thắt.
Tinh Nhiên chìm đắm vào cơn hôn mê, bất chợt cô thấy mình đang ngồi trong bóng tối, rất khó để nhận thức được đây là mơ hay là thật.
Cô đứng dậy trong màn đêm, nhìn xung quanh đều tối tăm như mực.
"Đây là đâu? Là địa ngục ư? Tôi đã chết rồi sao?"
Nhưng ở đâu đó tôi vẫn nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình, nó cứ mãi thoáng qua bên tai tôi, tôi không thể mở mắt ra, cơ thể cứ như bị đè nặng, giọng nói và tiếng nghẹn ngóc đó, rất rõ ràng.
"Thình thịch, thình thịch"
Tôi nghe thấy tiếng tim đập, và đầu tôi đang dựa vào lồng ngực ai đó, cả thân thể tôi bị hai tay ai đó ôm rất chặt, tôi không biết là gì nữa.
"Tinh Nhiên, anh đã cố gắng bảo vệ em cơ mà, sự tồn tại của anh đến ngày hôm nay tất cả là do em, em muốn anh chết sao?"
Tiếng gào hốc đau khổ của anh cứ vang vọng lên, hai tay anh siết chặt lấy đầu cô vào lòng mình.
Cô muốn mở mắt, nhưng lại không mở nỗi, bỗng có một giọt nước rơi vào má cô, cô còn tưởng đó là mưa.
Là mưa sao? Nhưng sao nước mưa lại ấm áp đến vậy?
"Tước...Thần" Cô bất giác gọi tên, giọng nhỏ như mũi kêu, nhưng anh thì lại nghe rất rõ.
Anh liền thả lỏng đầu cô ra, vành mắt anh đỏ hoe, nhưng còn cô thì nhắm lịm đi không mở.
"Vừa rồi còn nghe thấy cô ấy gọi tên mình, là nghe lầm sao?
Anh bỡ ngỡ, cảm giác đau nghẹn cứ bao lấy trái tim anh, anh nghiếng răng đi, liền cúi xuống mấp lấy môi cô.
Dù đang trong trạng thái mơ màng, Tinh Nhiên vẫn cảm giận được nụ hôn đê mê sâu thẳm đó.
"Anh nhớ em, nhớ rất nhiều" Anh rời môi cô, khẽ thủ thỉ bên tai cô, không hiểu sao lời nói đó, khiến nước mắt bên trong con ngươi cô tự động tuôn chảy.
Hai ngày sau tại bệnh viện, ánh nắng chiều tà hoàng hôn hắt vào bên cạnh khung cửa sổ nhỏ.
Tinh Nhiên nằm trên giường hồi sức, cuối cùng tay cô cũng bắt đầu nhúc nhích có phản ứng, ánh mắt cô mở dần ra nhìn phông trần màu trắng của phòng bệnh, cảm giác này thật tệ, cô đã không ngờ mọi thứ lại diễn biến xảy ra nhanh thế này.
(Đây là đâu?)
Cô còn đang mơ màng bản thân đã lên thiên đường, nhưng cô vẫn còn nhớ rất rõ trước khi ngất đi, mình vẫn còn nằm trong vòng tay của người đàn ông đó.
Bất chợt cô nhận ra hơi ấm từ lòng bàn tay mình, bèn bàng hoàng, lập tức bật mình ngồi dậy, ngỡ Tước Thần đang ở bên cạnh nắm tay cô, nhưng không phải, Tiểu Nhất ngồi bên giường cô, vừa thấy cô tỉnh dậy, anh liền siết chặt tay cô mỉm cười vui mừng.
"Cô tỉnh rồi, may quá"
Cô bật hoảng, rút tay mình ra khỏi tay Tiểu Nhất, nhìn ngó xung quanh, láo liếc mắt tìm kiếm bóng hình của Tước Thần, giục miệng hỏi: "Anh ta đâu? Anh ấy đâu rồi?"
Cô vội bước chân xuống giường, giọng Tiểu Nhất như khàn đi đáp
"Anh ta đi rồi, cô không cần tìm đâu"
Nghe vậy Tinh Nhiên bật ngây người, đầu cô còn hơi choáng, liền gập xuống vịn tay bám vào cái bàn gần đó, hai mắt cô hơi nheo lại, nhưng vẫn gắng miệng nhìn Tiểu Nhất hỏi:
"Sao lại đi chứ? Anh ấy đi lúc nào? Tôi đã ở đây bao lâu rồi?"
"Từ lúc anh ta bế cô vào bệnh viện hai ngày nay, cô đang trong tình trạng mất máu nguy kịch, sau khi tiến hành phẫu thuật lấy viên đạn trong ngực cô ra, bác sĩ bảo cô không có vấn đề gì nguy hiểm, thế là anh ta đã rời đi sau đó"
Nghe vậy cô kinh động, lúc này mới nhớ đến vết thương trên khe ngực mình, bèn nhìn xuống kiểm tra, lớp băng trắng khít chặt bên trong qua lớp áo bệnh nhân cô đang mặc vẫn còn hơi nhoi nhói, cô cắn răng đi, nheo mắt tức giận nghĩ:
(Lại đi, sau cuối cùng hắn ta lại rời đi không một lời giải thích)
Tiểu Nhất nhìn cô với vẻ mặt hơi buồn bã, lên tiếng
"Xác của ông chủ đã được đưa về Diệp Gia rồi, tôi nghĩ ngày mai sẽ tiến hành lễ mai táng"
Nhắc đến ông chủ Diệp, Tinh Nhiên liền thất hoảng gọi tiếng ba trong tiềm thức, cô không thể tưởng tượng nỗi mọi thứ lại xảy ra quá bất ngờ.
Cô bèn gục mặt đi bảo:
"Tôi biết rồi, anh đi làm thủ tục xuất viện cho tôi đi, tôi muốn về nhà gấp"
Tinh Nhiên ngồi trên chiếc Land Rover, cô cố bám hai tay vào thành ghế phía trước trong khi chiếc xe đang rung lắc qua lại dữ dội, tay lái của A Lạc đúng là không thể đánh giá thấp, may là giữa trưa đường hiu vắng vóc, nếu không sẽ có mấy vụ tai nạn đâm xe xảy ra thì cái mạng của cô cũng khó giữ nổi.
Bây giờ cô mới để ý, nét mặt và hành xử của A Lạc còn đáng sợ hơn mức bình thường, hắn nắm vô lăng xoay chuyển bánh rẽ hướng rất nhanh, mặc cho hai cô gái ngồi ghế phía sau phải nhăn mày nhăn mặt sợ hãi, nghiếng răng thật chặt để tránh hậu họa cắn vào lưỡi bất ngờ.
Ngay cả Thiển Linh vẫn phải sợ hắn, sợ hắn lâm vào đường cùng làm liều, đâm xe tự vẫn đoạt mạng cả cô và Tinh Nhiên.
Thiển Linh liếc nhìn A Lạc ngồi trên ghế lái, lòng không khỏi hoang mang tột độ nhủ thầm:
(A Lạc đã bị thương rất nặng, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không qua khỏi, có khi nào hắn đã cảm thấy như vậy nên quyết định tự tử không?)
Cũng may, chạy mãi đến một cây cầu thì hắn mới chịu dừng xe, tuy nhiên hắn lại đạp phanh thắng rất gấp, chiếc xe bất ngờ xoay một vòng khiến Tinh Nhiên phải lao đầu về phía trước, đập mạnh vào thành ghế trông thật khó coi, cô nhíp mắt rít lên thành tiếng, một tay giữ lại vịn trên thành ghế, một tay còn lại sờ lên vết sưng trên trán mà cau mày.
(Chẳng lẽ tên này đang phát điên hay sao? Sao lại đột ngột phanh gấp như vậy chứ?) Mặt cô nhăn nhíu đi, chưa khỏi xanh xao thì cánh cửa bên cạnh cũng bật mở, cô liền bị A Lạc kéo mạnh tay bước ra khỏi xe.
Đầu óc cô hơi choáng váng, hình ảnh nhạt nhòa chất chồng lên nhau, trên trán mới chốc đã có một vết sưng, mãi mới thấy được rõ ràng, cô liền đưa bàn tay còn lại giơ lên định cào cấu vào mặt hắn, không ngừng gào hét:
"Thả ta ra, tên khốn, ta nói thả ta ra"
Sức lực của A Lạc khá mạnh, chưa gì hắn đã bắt luôn cả tay kia của cô, hắn ghì chặt hai tay cô dí sát vào nhau, kề đầu tới mặt cô, trừng mắt hỏi:
"Sắp chết đến nơi rồi mà còn cố tỏa ra hung hăng sao?"
Cô nghiếng răng căm hận, hai tay sớm đã mất sức, không thể kháng cự cái tên đáng ghét trước mặt này.
Đúng lúc chiếc Police cũng dừng lại, Tước Thần nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, đi dần tới bóng dáng ba người trước mặt kia, đã thấy A Lạc đang ghì chặt hai cổ tay Tinh Nhiên ấn mạnh vào chiếc Land Rover phía sau, trỏ tay vào mặt cô đối khẩu điều gì đó, còn Thiển Linh thì đứng sang một bên tỏa vẻ không quan tâm.
Tước Thần bước tới gần chúng, rồi dừng chân cách chúng một khoảng lên tiếng:
"A Lạc, đầu hàng đi, ngươi thua rồi"
A Lạc bật ngạc nhiên rồi quay sang nhìn anh, hắn bắt đầu nhếch mép, lại dùng tay ấn mạnh đầu Tinh Nhiên vào chiếc xe yêu thích của hắn ở phía sau, bật cười lớn hỏi:
"Thua? Thua một kẻ như ngươi sao?"
Tước Thần hơi nheo mày nhìn hắn, thấy một vết sưng đỏ trên trán cô, lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng phải cố kìm cự sự nóng nảy của mình.
A Lạc ghét vẻ tự cao của anh, hắn muốn nhìn thấy phản ứng lo sợ và tức giận của anh đến nhường nào, lại bất ngờ giật mạnh mớ tóc Tinh Nhiên kéo về phía trước khiến cô đau đớn nhắm mắt rít lên vài tiếng, mặt mày nhăn nhúm lại, hai tay cô cố choàng ra phía sau vịn lấy tay hắn để phản kháng, hắn liền dùng tay kia kề khẩu súng ngắn đã cầm sẵn vào thái dương cô, vành mắt lộ rõ nếp gian ác nhìn Tước Thần bảo:
"Đừng quên trong tay ta vẫn còn cô ta, ngươi cũng hiểu được tình thế rồi chứ?"
Anh nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh lùng, vẻ mặt Tinh Nhiên khi bị hắn giật lấy tóc từ đằng sau nhăn nhíu lại đau đớn đến vậy, thâm tâm anh như muốn phát điên. Nếu không phải vì trong tay hắn đang còn giữ lấy cô, anh đã dùng khẩu súng trong tay mình bắn chết hắn ngay tức thì.
Anh nắm chặt khẩu súng bên lòng bàn tay phải, bật cười một tiếng, nhếch mép mỉa mai:
"Hừm, ăn ba phát đạn như vậy mà vẫn còn sống dai, xem ra mạng của ngươi vẫn rất lớn"
A Lạc cười nhạt, anh phải khâm phục sự chịu đựng kìm nén cơn đau của hắn rất tốt. Tinh Nhiên nhìn anh, cô không muốn là gánh nặng hay là thứ khiến anh gặp nguy hiểm, bèn lên tiếng, giọng nói không có ma lực, nhỏ nhẹ mệt mỏi:
"Anh đi đi, mặc kệ tôi"
Anh ngạc nhiên, giận quá hóa cười, sao có thể nói mặc là mặc được, nếu anh quay lưng, chẳng khác gì tự cầm dao giết chết bản thân mình.
Tước Thần nhìn A Lạc, thu hồi sự khó chịu của bản thân, đưa mắt lạnh lùng nhìn hắn bảo:
"Ta chỉ khuyên ngươi tốt nhất đừng làm càng, cũng đừng dùng ai đó uy hiếp ta, bởi vì bản thân ta không có điểm yếu"
Nghe vậy A Lạc bật hóa phì cười, vết thương trên người hắn lại bắt đầu nhói lên, dù hắn đang cố che đi vẻ đau đớn của mình bằng phong thái cao ngạo bất chấp, nhưng ai cũng có thể thấy nét mặt hắn hơi nhăn lại vì cảm giác tê dại, hơi thở hắn lúc nhanh lúc chậm, không đều như thoi thóp.
"Vậy sao? Đúng là...mạnh miệng, nếu ngươi không vì con ả đàn bà này thì tại sao lại đuổi theo ta đến đây? Với lại ta chỉ muốn được nhìn thấy cảnh này một lần trong đời thôi"
Nói đến đây, hắn cười lớn, thốt giọng bảo:
"Quỳ xuống đi, quỳ xuống và cầu xin ta tha cho cô ta, thế nào hả?"
Hắn vừa dứt lời, Tinh Nhiên liền sửng sốt đờ người ra.
Quỳ xuống ư? Cô chưa bao giờ thấy bộ dạng thảm hại của anh như thế, đó chẳng phải là động đến lòng tự trọng của anh sao? Nếu như anh quỳ xuống, thì anh cũng chẳng còn là Hàn Tước Thần nữa.
Đương nhiên anh cũng biết A Lạc đang muốn lăng mạ anh, nếu anh quỳ xuống dù cho có là dập đầu khóc lóc dưới chân hắn, chưa chắc gì hắn sẽ buông tha cho Tinh Nhiên, với một kẻ xảo huyệt như hắn, làm gì có chuyện giữ lấy lời mình.
Thế là anh bèn phủ miệng từ chối, cười nhạt hỏi:
"A Lạc, ngươi có phải đang hiểu nhầm gì rồi không? Tại sao ta lại phải quỳ xuống trước mặt ngươi chỉ vì mạng sống rẻ mạt của đứa con gái đó chứ?"
Nghe vậy Tinh Nhiên bật kinh động, lời anh thốt ra không chút cảm xúc, ánh mắt anh hờ hửng vô cảm đến lạ, bấy nhiêu thôi đã khiến tâm hồn cô tê tái và đau đớn.
Rẻ mạt ư? Thì ra mạng sống của cô đối với anh là thứ không có giá trị đến thế.
Cô rũ mắt đi, bờ môi hơi nháy lên cười đau khổ, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra mọi lí do, lí do anh bỏ rơi cô một cách không rõ ràng, chỉ để lại một lá thư và bảo cô hãy sống tốt đẹp bên cạnh người đàn ông khác.
"Vậy ra những lời đường mật anh đã nói, anh đã hứa sẽ bên tôi suốt đời, tất cả chỉ là giả dối ư?"
Tinh Nhiên nhìn Tước Thần một cách đau thương hỏi, giọng cô rưng rưng như muốn khóc.
Tước Thần nheo ánh mắt lạnh lùng đi, anh vẫn còn nhớ như in cái hôm mình quyết định rời đi khỏi cô, nếu là một tên đàn ông tốt đẹp ít nhất ra đã gặp cô và nói lời chia tay một cách dứt khoác, nhưng anh đã không làm được như vậy, anh sợ phải đối diện bản thân mình trước cô, quyết làm một tên hèn nhát và ra đi trong âm thầm.
Sau khi đã dọn xong hành lí và đồ đạc trong căn phòng lạnh lẽo ấy, tôi đã đặt mình vào bàn và chăm chú nắn nót từng chữ trên tờ giấy trắng tinh toang kia, nghĩ ra những ý hay để viết thành một lá thư và đưa cho bà lão sống ở chung cư đó, mong bà ấy sẽ đưa hộ lại cho Tinh Nhiên xem, bây giờ tôi mới nhận ra một điều, bản thân tôi mới chính là kẻ tồi tệ nhất thế gian này.
"Phải, tôi là một kẻ hèn hạ"
Tước Thần nhắm mắt đi, giọng trầm khàn đáp lại cô, câu nói ấy khiến Tinh Nhiên bật bất động, cô nén nước mắt đang chảy dọc trong thâm tâm mình, bèn gục mặt xuống, tóc tai rũ phủ che đi hết hàng mi.
Tước Thần lại nhìn A Lạc, nhếch môi nói:
"Ngươi cũng biết đấy, ta đuổi theo ngươi chỉ là muốn cái mạng của ngươi thôi, còn cô gái kia, ngươi muốn giết hay bắn chết, tùy ý"
A Lạc bật ngạc nhiên, hắn hơi nhíu mày nghi ngờ anh, bèn nhủ thầm nghĩ:
(Tên này đang lừa mình sao? Không lí nào hắn lại không quan tâm đến Hạ Tinh Nhiên, năm lần bảy lượt hắn đều cứu cô ta, sao bây giờ lại như vậy?)
Rồi hắn liếc mắt sang Thiển Linh, Thiển Linh liền hiểu ý, bèn đi tới đưa khẩu súng của cô ta vào tay Tinh Nhiên thì cô bật kinh ngạc.
"Cầm lấy đi" A Lạc đứng phía sau cô lạnh lùng bảo, biết cô đang thắc mắc muốn hỏi, hắn liền tiếp lời:
"Đây là cơ hội sống sót duy nhất cuối cùng của cô đấy, cầm nó và hãy bắn hắn đi"
(Bắn anh ấy ư?)
Cô giật mình, bàn tay run run cầm lấy khẩu súng ấy sau đó nhìn Tước Thần, anh vẫn đứng rất bình thản nhìn cô, cả đời cô còn không dám giết một con gà, huống hồ gì bây giờ lại phải cầm một khẩu súng bắn chết một ai đó, nếu không phải vì tình huống bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không có đủ dũng khí để giết chết tên tài xế dâm ô kia.
Đôi mắt cô rũ đi, điều này khiến trái tim cô đau nhói như muốn tan rã.
A Lạc đứng phía sau cô, vẫn kề súng vào đầu cô thúc giục.
"Một là cô chết, hai là hắn chết, mau dùng khẩu súng đó kết liễu hắn đi, nhanh lên"
Tinh Nhiên kinh động, cô không thể bắn người trước mắt, đôi chân cô run rẩy, tâm tư bộc lộ sự hoang mang.
A Lạc lại tiếp tục xúi giục, nhỏ giọng vào tai cô từ đằng sau, nhếch mép bảo:
"Cô chỉ cần bắn hắn, ta lập tức thả cô đi, bằng không thì cô sẽ phải dùng khẩu súng này tự kết liễu chính mình, cô không muốn lam đau hắn đúng không? Cô không muốn hắn phải chết đúng không? Nhưng cô chính là nguyên nhân khiến hắn lao đầu đến đây, tất cả là tại cô, nếu như hắn chết, cũng là lỗi của cô"
Tinh Nhiên run run đôi bàn tay, hai mắt cô giản to, anh đứng đối diện không biết tên A Lạc lại đang gieo rắc ý xấu gì vào đầu cô, hắn cứ mãi thì thầm to nhỏ bên tai cô bằng nét mặt xảo huyệt, anh hơi nheo mày.
(Cô ấy đang sợ hãi điều gì? Tại sao khuôn mặt cô ấy lại trở nên biến dạng biến sắc như thế?)
Gương mặt Tinh Nhiên chốc đã xanh xao, phản ứng như người mất hồn, A Lạc lại tiếp tục nhỏ giọng bên ven tai cô, thốt bảo:
"Nào, bây giờ hãy cầm khẩu súng này chỉa vào bản thân cô đi, cô chỉ cần bóp cò một phát, Hàn Tước Thần sẽ được sống, cô cũng không lo lắng về việc mình sẽ làm hắn chết"
Tinh Nhiên bật bất động, thân thể như bị co cứng không nhúc nhích, lời nói của A Lạc như thứ thuốc độc thôi miêng thần kinh.
(Tự bắn mình ư? Mình đang sợ về điều gì? Mình đang sợ chết sao? Không đúng, mình...)
Cô rưng rưng ánh mắt nhìn Tước Thần, khoảng cách anh và cô chỉ cách nhau 2m, đứng trên một cây cầu dài thượt, cô nắm chặt lấy khẩu súng kia, A Lạc bèn cười nhếch phía sau cô, hắn nghĩ cuối cùng cô cũng đã có phản ứng.
Cô giơ khẩu súng ấy lên dần, rũ mắt bảo
"Hãy để tôi tự kết liễu bản thân mình"
Nghe vậy Tước Thần bật kinh động bàng hoàng, hai mắt anh trố ra, từ từ thấy cô chỉa ngược súng vào chính bản thân, đôi mắt cô mơ hồ rũ xuống như một cái xác.
"Đừng!!!"
Anh gào lớn, cũng là lúc Tinh Nhiên liền nổ súng một phát bắn vào bản thân, máu văng ra, anh kinh hãi, thấy cô buông lỏng khẩu súng rơi xuống, dần dần ngã ra sau thì A Lạc liền đỡ lấy cô, hắn liền nhăn răng bật cười vui vẻ, nheo mắt nhìn Tước Thần nói:
"Đúng là ngu ngốc, cô ta thà chết còn hơn tự tay mình bắn ngươi, đó là lỗi của ngươi, ngay người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, thật là thảm hại"
Nói xong, hắn dùng sức kéo lê người Tinh Nhiên đi tới thành cầu, một phát đẩy cô lên trên thì anh bàng hoàng lớn giọng hỏi:
"Đồ khốn, ngươi làm gì vậy?"
Ngay khi anh vừa dứt lời, hắn liền buông tay thả người cô từ trên thành cầu rơi xuống dòng sông phía dưới.
Tinh Nhiên cảm thấy mình đang lơ lửng, cô chẳng còn biết hiện tại hay là gì nữa, cô chẳng cần biết mạng sống của mình sẽ đi về đâu, đập người xuống sông, dần dần trôi đi cùng với máu đỏ lan tỏa xung quanh dòng nước.
"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên"
Tước Thần gào lên gọi liên tục trong kinh hoảng, nhanh chân vội vã chạy đến thành cầu rồi leo lên trên định nhảy xuống dưới cùng cô.
Khi ấy A Lạc đứng phía sau, hắn giơ súng lên chỉa vào bóng lưng anh, lẩm bẩm nhếch môi nói:
"Xin lỗi, ta chỉ còn cách này mới bảo tồn được tính mạng của mình, và ta cũng không thể để ngươi sống được"
Đột nhiên có tiếng súng vang lên, một phát đạn lại đâm vào A Lạc, hắn liền lập tức ngã người xuống đất.
Thiển Linh đứng ở đó kinh hãi, vừa thấy Tước Thần nhảy xuống thành cầu mất dạng, nhưng phát súng đó là từ hướng khác bắn tới.
Cô ta nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai cả, bèn hoang mang tột độ.
"Là ai? Là ai bắn vậy chứ?"
"Ta...sẽ chết như thế này sao?" A Lạc cảm thấy đôi mắt hắn đang mờ dần, Thiển Linh liền khuỵu gối xuống bên cạnh hắn, thất hoảng nhìn hắn hỏi:
"A Lạc, anh không sao chứ?"
A Lạc rít lên một tiếng, cố đặt bàn tay dính đầy máu của mình lên tay Thiển Linh, dốc hơi nói:
"Cô...được tự do rồi, đi đi"
Thiển Linh trân mắt ra ngỡ ngàng, nói xong hắn cũng tắt thở mất.
Cách đó không xa, ở phía tây có một tòa nhà cao tầng bị bỏ hoang, trên tầng thượng của tòa nhà đó, chỉ có mỗi hai bóng người kì lạ.
Del vừa vác khẩu súng tỉa lên vai, quay lại nhìn bóng dáng của một người đàn ông mặt mũi tối sầm kia, nhếch miệng nói
"Ông chủ, A Lạc chết rồi, tay nghề của tôi đúng là không thể đánh giá thấp phải không?"
Người đàn ông đó đi tới bên cạnh hắn, nheo mắt hỏi:
"Con sông đó nối liền đến đâu?"
Del ngạc nhiên, bèn nheo con mắt duy nhất còn lại của mình, đáp
"Nó liên kề với khu rừng, ngài muốn tôi giết hắn luôn không?"
Bỗng người đàn ông kia cười nhạt, lắc đầu một cái rồi chuyển sang nhếch mép quay đi bảo
"Không cần đâu, hôm nay đến đây thôi"
...
Lúc này, Tinh Nhiên đang trôi nổi trên mặt sông, ý thức cô dần mất đi, cô nghĩ mình đã sắp chết rồi.
Lạnh lẽo, đau đớn, khó thở, đây là cảm giác trước khi chết sao?
"Tinh Nhiên, nắm lấy tay anh, nhanh lên"
Cô nghe thấy thấm thoát có giọng nói của ai đó cứ liên tục vang vọng bên tai, cô còn ngỡ đây là mơ, đôi mắt nhắm nghiền đi, cong môi mỉm cười nhạt.
(Mình đang mơ sao? Sao bây giờ lại nghe thấy giọng của Tước Thần chứ?)
"Tinh Nhiên, em có nghe không?"
Tiếng gọi ấy rất rõ khiến cô bật giật mình, mở mắt ra nhìn mặt nước chập chờn trước mắt, cô thấy Tước Thần đang bơi tới cố vớ lấy tay cô, nhưng thân thể cô thì lại đang trôi đi lềnh bềnh theo dòng nước chảy về phía trước.
Bỗng cô nhăn mặt vì cảm thấy khe ngực mình rất đau, vết thương đang lan tỏa máu tanh rũ ra xung quanh.
Tước Thần cũng bị trôi theo dòng nước chảy siết, nếu anh không nhanh tay vớ lấy cô, thì không lâu sau, cô sẽ bị cuốn xuống dòng thác phía trước mất.
Anh vẫy hai tay ra cố bơi thật nhanh, không biết cô còn thở không nhưng anh đã cảm thấy bất an vô tận.
Cô cố mở mắt ra nhìn anh, nước sông tràn vào cuống họng và mũi rất nhiều, cô không còn sức lực để bơi vững, cô bắt đầu cảm thấy khó thở, muốn kiệt sức, muốn nhắm mắt chấp nhận số phận của mình.
Tinh Nhiên nheo mắt đi, chỉ là muốn hỏi nên nhủ thầm:
(Tại sao? Sao anh lại còn nhảy xuống sông đuổi theo tôi làm gì chứ?)
"Mau đưa tay ra, anh sẽ bắt được em"
Giọng nói anh cứ hổn hển gào to, Tinh Nhiên như mờ màng, đôi mắt cô nhắm dần mất.
(Tại sao? Tại sao khi gặp lại được anh ấy? Tôi đã phải nằm trong tình cảnh thế này, là do Thượng Đế đang trừng phạt tôi sao?)
"Không được nhắm mắt, có nghe anh nói không?"
Anh gào lớn, cố hết sức để bơi nhanh hơn, tay anh sắp vớ được tay cô rồi, nhưng khi anh sắp chạm được vào cô, anh dùng mọi sức mình có thể, vớ mãi mới nắm được mắt cá chân cô, anh ghì lại, tay phải bám vào một tảng đá to bên cạnh giữ cô thật chắc.
Anh kéo chân cô lại mình, dần cũng nắm được cánh tay cô rồi ôm lấy cô thật chặt, cố gắng lội vào bờ gần đó.
Anh để cô nằm trên đất, cả hai người ướt mẹp như chuột lột, mặt cô bắt đầu xanh xao đi, anh kinh hoảng, vội lây cô gọi lớn:
"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên, mở mắt ra đi"
Cô vẫn không mở mắt, anh đoán chắc là cô bị ngạt nước, liền cúi xuống hô hấp cho cô, lòng không ngừng cầu nguyện.
"Em phải sống, em không được chết"
Anh dùng hai tay ép lấy ngực cô, thì lại chạm trúng vết thương của cô khiến cô rít lên đau đớn, anh có hơi vội mừng, vì nếu còn phản ứng chắc chắn cô vẫn còn thở.
Anh tiếp tục cúi xuống mở miệng cô ra, sau đó anh đưa miệng mình tới tiếp tục hô hấp cho cô, nhưng cô vẫn không tỉnh.
Anh sợ hãi, người con gái trước mặt này tay chân và cơ thể đang lạnh ngắt.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Anh nhìn vết máu ướt đẫm lan lỏa trên mảnh áo mỏng ngay ngực cô, do mất máu quá nhiều nên cô đang chìm trong tình trạng hôn mê.
Anh nhanh chóng cởi áo cô ra, tuy hành động này có hơi biến thái, nhưng đấy là cách duy nhất để anh có thể xác định được vết thương và cầm máu cho cô.
Cô mặc một chiếc áo lót màu đen, và viên đạn vẫn còn mắc kẹt bên trong giữa khe ngực, máu vẫn tuôn ra không ngừng rướm động bên trên, người anh như run lên, không dám tin, cũng không muốn tin.
"Tại sao chuyện này lại xảy ra? Cô ấy sẽ chết mất"
Gương mặt cô đang dần chuyển sang trắng bệch, đôi môi tái nhợt đi, anh sợ đến mức kinh hoảng, giọng khàn đặc không rõ như run lên.
"Đừng như thế, em đừng nhắm mắt như thế, mở mắt ra đi"
Anh xé một ít mảnh áo mình ra rồi băng chặt vào vết thương của cô, sau đó đỡ cô lên, ôm đầu cô vào người mình.
"Làm ơn, anh đã cố gắng bảo vệ cơ mà, tại sao em lại ngốc nghếch như vậy?"
Anh sờ tay lên bờ má nhợt nhạt của cô, lòng nghẹn đi quặn thắt.
Tinh Nhiên chìm đắm vào cơn hôn mê, bất chợt cô thấy mình đang ngồi trong bóng tối, rất khó để nhận thức được đây là mơ hay là thật.
Cô đứng dậy trong màn đêm, nhìn xung quanh đều tối tăm như mực.
"Đây là đâu? Là địa ngục ư? Tôi đã chết rồi sao?"
Nhưng ở đâu đó tôi vẫn nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình, nó cứ mãi thoáng qua bên tai tôi, tôi không thể mở mắt ra, cơ thể cứ như bị đè nặng, giọng nói và tiếng nghẹn ngóc đó, rất rõ ràng.
"Thình thịch, thình thịch"
Tôi nghe thấy tiếng tim đập, và đầu tôi đang dựa vào lồng ngực ai đó, cả thân thể tôi bị hai tay ai đó ôm rất chặt, tôi không biết là gì nữa.
"Tinh Nhiên, anh đã cố gắng bảo vệ em cơ mà, sự tồn tại của anh đến ngày hôm nay tất cả là do em, em muốn anh chết sao?"
Tiếng gào hốc đau khổ của anh cứ vang vọng lên, hai tay anh siết chặt lấy đầu cô vào lòng mình.
Cô muốn mở mắt, nhưng lại không mở nỗi, bỗng có một giọt nước rơi vào má cô, cô còn tưởng đó là mưa.
Là mưa sao? Nhưng sao nước mưa lại ấm áp đến vậy?
"Tước...Thần" Cô bất giác gọi tên, giọng nhỏ như mũi kêu, nhưng anh thì lại nghe rất rõ.
Anh liền thả lỏng đầu cô ra, vành mắt anh đỏ hoe, nhưng còn cô thì nhắm lịm đi không mở.
"Vừa rồi còn nghe thấy cô ấy gọi tên mình, là nghe lầm sao?
Anh bỡ ngỡ, cảm giác đau nghẹn cứ bao lấy trái tim anh, anh nghiếng răng đi, liền cúi xuống mấp lấy môi cô.
Dù đang trong trạng thái mơ màng, Tinh Nhiên vẫn cảm giận được nụ hôn đê mê sâu thẳm đó.
"Anh nhớ em, nhớ rất nhiều" Anh rời môi cô, khẽ thủ thỉ bên tai cô, không hiểu sao lời nói đó, khiến nước mắt bên trong con ngươi cô tự động tuôn chảy.
Hai ngày sau tại bệnh viện, ánh nắng chiều tà hoàng hôn hắt vào bên cạnh khung cửa sổ nhỏ.
Tinh Nhiên nằm trên giường hồi sức, cuối cùng tay cô cũng bắt đầu nhúc nhích có phản ứng, ánh mắt cô mở dần ra nhìn phông trần màu trắng của phòng bệnh, cảm giác này thật tệ, cô đã không ngờ mọi thứ lại diễn biến xảy ra nhanh thế này.
(Đây là đâu?)
Cô còn đang mơ màng bản thân đã lên thiên đường, nhưng cô vẫn còn nhớ rất rõ trước khi ngất đi, mình vẫn còn nằm trong vòng tay của người đàn ông đó.
Bất chợt cô nhận ra hơi ấm từ lòng bàn tay mình, bèn bàng hoàng, lập tức bật mình ngồi dậy, ngỡ Tước Thần đang ở bên cạnh nắm tay cô, nhưng không phải, Tiểu Nhất ngồi bên giường cô, vừa thấy cô tỉnh dậy, anh liền siết chặt tay cô mỉm cười vui mừng.
"Cô tỉnh rồi, may quá"
Cô bật hoảng, rút tay mình ra khỏi tay Tiểu Nhất, nhìn ngó xung quanh, láo liếc mắt tìm kiếm bóng hình của Tước Thần, giục miệng hỏi: "Anh ta đâu? Anh ấy đâu rồi?"
Cô vội bước chân xuống giường, giọng Tiểu Nhất như khàn đi đáp
"Anh ta đi rồi, cô không cần tìm đâu"
Nghe vậy Tinh Nhiên bật ngây người, đầu cô còn hơi choáng, liền gập xuống vịn tay bám vào cái bàn gần đó, hai mắt cô hơi nheo lại, nhưng vẫn gắng miệng nhìn Tiểu Nhất hỏi:
"Sao lại đi chứ? Anh ấy đi lúc nào? Tôi đã ở đây bao lâu rồi?"
"Từ lúc anh ta bế cô vào bệnh viện hai ngày nay, cô đang trong tình trạng mất máu nguy kịch, sau khi tiến hành phẫu thuật lấy viên đạn trong ngực cô ra, bác sĩ bảo cô không có vấn đề gì nguy hiểm, thế là anh ta đã rời đi sau đó"
Nghe vậy cô kinh động, lúc này mới nhớ đến vết thương trên khe ngực mình, bèn nhìn xuống kiểm tra, lớp băng trắng khít chặt bên trong qua lớp áo bệnh nhân cô đang mặc vẫn còn hơi nhoi nhói, cô cắn răng đi, nheo mắt tức giận nghĩ:
(Lại đi, sau cuối cùng hắn ta lại rời đi không một lời giải thích)
Tiểu Nhất nhìn cô với vẻ mặt hơi buồn bã, lên tiếng
"Xác của ông chủ đã được đưa về Diệp Gia rồi, tôi nghĩ ngày mai sẽ tiến hành lễ mai táng"
Nhắc đến ông chủ Diệp, Tinh Nhiên liền thất hoảng gọi tiếng ba trong tiềm thức, cô không thể tưởng tượng nỗi mọi thứ lại xảy ra quá bất ngờ.
Cô bèn gục mặt đi bảo:
"Tôi biết rồi, anh đi làm thủ tục xuất viện cho tôi đi, tôi muốn về nhà gấp"
/138
|