Tại Quân phái bang
Sau khi nghe Thần Dương kể mọi chuyện trên tàu, Khiết Tường không ngừng sửng người rồi anh bật đứng dậy khiến Thần Dương không khỏi ngạc nhiên.
"Em định làm gì? 2 người đó đã chết rồi thì mặc họ đi, em cũng có thể tìm người đại diện khác, cần gì tìm đúng cô gái đó chứ?"
Khiết Tường nheo mày
"Không, cô gái đó thật sự rất đặc biệt, cô ấy đúng là mẫu người mà em cần, anh mau kêu gọi trực thăng tìm kiếm khắp trên biển đi, chắc chắn họ vẫn còn sống"
Nghe lời đó thì Thần Dương có chút nực cười:
"Tường? Từ lúc nào em lại hồ đồ như vậy? Họ đã rơi xuống biển hơn 1 tuần rồi mà còn sống được sao? Biển không hề nhỏ, em tính tìm thật à?"
Tường quay lưng đi
"Anh không tìm thì thôi vậy, em tin họ vẫn còn sống"
Thần Dương thở dài lẩm bẩm
"Một thằng em ngốc nghếch"
Lúc này, ngoài biển, mọi người kiệt sức vì chèo thuyền, Tư Đồng thấy thế nói lớn:
"Để tôi chèo giúp cho, mọi người đều mệt cả rồi,nghỉ ngơi một chút đi"
Tinh Nhiên đứng dậy nói
"Ưm...tôi cũng muốn giúp"
Những người khác lên tiếng
"Sao có thể để phụ nữ chèo thuyền được chứ? Hãy để bọn tôi làm, với lại chúng ta cũng nhanh lên, trời sắp chiều rồi nếu vậy thì thủy triều sẽ lên cao và sóng nước rất mạnh, con thuyền này hoàn toàn không đủ chống chọi đâu"
"Nếu như có chiếc tàu nào đi ngang thì tốt quá"
Tinh Nhiên chợt lo lắng lẩm bẩm
"Tôi chỉ ước gì chúng ta có thể bình an trở về an toàn."
Buổi chiều đến, ánh chiều ta kèm theo cơn gió mạnh ập đến thuyền chúng tôi, sóng biển một lúc càng lên cao khiến chiếc thuyền trở nên đảo chiều lắc lư, mọi người trên thuyền cố gắng bám chặt để không rơi ra khỏi thuyền, Tư Đồng chợt lên tiếng, nét mặt lo lắng:
"Không xong rồi, cơn sóng càng lúc càng mạnh, con thuyền này quá nhỏ không đủ chống cự lâu"
Con sóng không ngừng ập đến thuyền khiến mọi người chao đảo, ai cũng lo lắng
"Khó khăn lắm mới thoát khỏi hòn đảo kia, giờ lại gặp phải sóng biển, tôi không muốn chết tại đây đâu"
Tư Đồng tiếp lời
"Một vài người đứng cố định một chỗ đi, tránh thuyền bị lật"
Tinh Nhiên đứng dậy lo lắng nói
"Cứ như thế nước biển sẽ ngập vào thuyền mất"
Tư Đồng thở dài
"Đến nước này thì chỉ còn nhờ vào số phận, mọi người nhất định phải cố gắng bám chặt tàu, Tinh Nhiên, cô đỡ anh ta dậy đi"
Tinh Nhiên đỡ Tước Thần ngồi dậy, anh nheo mày khó chịu vì bản thân không ngờ bây giờ lại trở nên vô dụng như vậy, thậm chí còn không đứng vững liên lụy đến Tinh Nhiên.
( Đáng ghét, nếu mình không bị thương thì tốt rồi, trong hoàn cảnh này không thể để Tinh Nhiên gặp chuyện gì được)
Trên bầu trời, các trực thăng được bố trí bay khắp nơi giữa biển tìm kiếm xung quanh, trên chiếc trực thăng gần đó, Khiết Tường nhìn xung quanh vùng biển đen ngòm ấy cố tìm cho dù chỉ là một chút hi vọng, Thần Dương ngạc nhiên nhìn anh rồi bật cười
"Tường, nếu không tìm được hai người đó, em định làm gì? Giữa biển rộng lớn thế này, hai người kia thì đã nhảy xuống đây hơn một tuần, xác của họ có thể đã lặng xuống biển và bị cá ăn mất rồi, em lại đi làm mấy chuyện dư thừa này làm gì chứ?"
Tường tiếp lời, ánh mắt khó chịu.
"Lẽ ra em nên tìm họ sớm hơn, cho dù phải lục tung cả cái biển này cũng được"
Ngay lúc đó, máy phát tín hiệu của phi công đang lái trực thăng rung lên
"Alo, trực thăng số 23 xin nghe"
Người phi công ấy bỗng ngạc nhiên
"Sao? Có một chiếc thuyền nhỏ giữa biển và có rất nhiều người trên đó à?"
Nói xong người phi công quay lại nhìn Thần Dương và Khiết Tường
"Quân lão đại, trực thăng số 17 báo tìm thấy một chiếc thuyền nhỏ có rất nhiều người trên đó, chúng ta có xuống giúp họ không?"
Thần Dương nhếch môi ra lệnh
"Không cần đâu, nhiệm vụ của chúng ta là tìm hai người trên ảnh này, những người khác không cần quan tâm đến"
Khiết Tường lên tiếng
"Khoan đã, dù gì cũng cứu họ đi, chẳng phải cũng là mạng người sao? Chúng ta đi đông như vậy mà lại vô tâm như thế à?"
Thần Dương nhíu mày khó hiểu
"Tường, em đúng là làm mấy chuyện dở hơi"
Nói xong Khiết Tường chợt lấy ống nhòm nhìn xung quanh vùng biển phía dưới, thì thấy một con thuyền nhỏ đang chao đảo giữa biển, anh phóng to tầm nhìn ống nhòm ra thì ngạc nhiên, trên tàu có 1 cô gái rất giống Tinh Nhiên anh bất chợt quay lại gọi người phi công
"Mau hạ trực thăng xuống gần chiếc thuyền nhỏ kia, nhanh lên"
Người phi công lấp mấp
"Vâng"
Chiếc trực thăng chợt hạ xuống gần phát ra tiếng " tạch tạch" liên hồi.
Tại chiếc thuyền ngập một ít nước biển, mọi người mừng rỡ nhìn chiếc trực thăng đang bay đến
"Xem kìa, là trực thăng chắc có người thấy chúng ta nên đến giải cứu"
"May quá mọi người giang tay lên để họ thấy chúng ta đi"
Những người trên thuyền mừng rỡ giang tay vẫy gọi hô to
"Chúng tôi ở đây, mau cứu chúng tôi với"
Tinh Nhiên chợt mừng nhìn Tước Thần
"Nào, anh bám chặt lên vai em đi, chúng ta sắp được cứu rồi"
Chiếc trực thăng dần hạ xuống, Khiết Tường bật mở cửa trực thăng nhìn Tinh Nhiên mỉm cười mừng gọi lớn
"Tinh Nhiên, đúng là cô rồi, cô còn sống"
Tinh Nhiên chợt quay lại nhìn lên trực thăng ngạc nhiên tột độ lẩm bẩm
"Anh Khiết Tường, sao anh lại..."
Thần Dương bước đến cửa trực thăng ngạc nhiên không kém
( không ngờ cô ta còn sống, đúng là mạng lớn)
Chiếc trực thăng liền trải dài bậc thang xuống, Tường bước xuống chiếc thuyền ngập nước tiến lại gần Tinh Nhiên.
Các trực thăng khác cũng lại gần thì anh nói lớn
"Những người còn lại thì nhanh lên trực thăng khác đi"
Nói xong thì họ cũng được cứu lên khỏi các trực thăng kia. Rồi Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên nói
"Tinh Nhiên, nhanh lên trực thăng đi, thuyền sắp ngập rồi"
Tinh Nhiên tiếp lời
"Nhưng còn Tước Thần, anh ấy..."
Khiết Tường mỉm cười nói
"Để tôi đưa anh ta lên, cô lên trước đi"
Nói xong Khiết Tường đỡ lấy anh, Tinh Nhiên yên tâm leo dần lên trực thăng, rồi cô cũng nghoảnh mặt lại gọi
"Hai người cũng lên đi, tàu sắp chìm rồi"
Khiết Tường nhìn Tước Thần hỏi
"Anh vẫn còn leo được chứ?"
Anh bật cười nhạt
"Ngoài một tay bị thương ra thì tay còn lại tôi có thể tự leo lên, chân cũng không bị phế"
Khiết Tường đỡ anh đi dần tới bậc thang rồi nhìn anh nói
- "Vậy thì bám chặt người tôi, tôi giúp anh lên"
Anh nhíu mày tự trọng
"Hừ, không cần"
Khiết Tường tiếp lời
"Nếu anh không lên thì Tinh Nhiên sẽ lo lắng, tùy anh vậy"
Một lúc sau, anh choàng một tay lên vai Khiết Tường rồi đi dần lên trực thăng, mặc dù không muốn nhưng anh không ngờ lại có ngày phải nhờ tình địch mình cứu giúp
Trên trực thăng, Khiết Tường đóng cửa lại rồi đỡ anh đến ghế trực thăng ngồi
Thần Dương nhếch môi sau một hồi yên lặng
"Hừ, không ngờ 2 người còn sống đúng là một kì tích"
Tinh Nhiên ngạc nhiên sửng sờ nhìn Thần Dương
"Anh là...tên đáng ghét ở trên tàu đó"
Khiết Tường lên tiếng
"Tôi đã nghe anh ấy kể về mọi việc trên tàu, yên tâm, anh ta là anh trai tôi, toàn bộ trực thăng tìm kiếm này là do anh ta huy động, Tinh Nhiên cô cũng nghỉ ngơi đi, tôi thấy sắc mặt cô rất mệt mỏi"
Khiết Tường tiến lại khuỵu chân xuống trước ghế Tinh Nhiên sờ nhẹ tay lên mặt cô lo lắng nói thì Tước Thần ngồi cạnh nhíu mày khó chịu gạt mạnh tay anh ra khỏi mặt Tinh Nhiên, ánh mắt nghiêm ngặt
"Giữ khoảng cách giùm đi, cô ấy là bạn gái tôi"
Khiết Tường bật đứng dậy cười nhạt
"Vậy à? Xin lỗi vì đã quá tự ý"
Thần Dương ngồi lên ghế nhíu mày nhìn Tước Thần
"Lẽ ra tên đó không cần thiết phải cứu.Tường, mở cửa ném hắn xuống biển đi"
Tinh Nhiên nhíu mày
"Anh nói cái gì vậy?"
Tước Thần bật cười nhạt
"Tôi rất vui lòng đấy còn hơn là ngồi đây chung mấy người"
Khiết Tường chợt nói
"Đừng cải nhau nữa, chúng ta sắp về lại thành phố rồi"
Tinh Nhiên chợt nhìn Tước Thần ngẫm nghĩ
( mình hiểu rồi, lúc trước anh ấy hay tức giận với mình vô cớ, hóa ra là ghen)
Tước Thần nhìn cô
"Em nhìn gì hả? Em mệt không? Tựa vai anh ngủ một chút đi"
Cô lắc đầu cười nói
"Không mệt vì em vừa nhận ra một chuyện khá thú vị về anh"
Anh ngạc nhiên rồi hỏi
"Là chuyện gì nào?"
Cô quay lại tiếp tục lắc đầu nhẹ cười thầm
"Không nói cho anh biết đâu"
Anh khó hiểu nhìn cô
Khiết Tường chợt nhìn Tinh Nhiên và Tước Thần đang nói chuyện thân thiết, anh nhíu mày khó chịu
Thần Dương nhìn em trai mình thì thầm nghĩ
( Tường cố gắng tìm kiếm cô gái đó vậy mà cô ta không hề để ý gì đến nó, thật đáng trách)
Sau một hồi trở về thành phố, mọi người đưa Tước Thần đến bệnh viện để chăm sóc vết thương, trước dãy hành lang bệnh viện, Tinh Nhiên quay lại nhìn Khiết Tường mỉm cười
"Tường, cảm ơn anh mọi thứ, nhờ có anh mà bọn tôi mới được cứu"
Khiết Tường bật cười nhẹ
"Mặc dù đã biết cô và anh ta rơi xuống biển hơn 1 tuần nhưng tôi lại có linh cảm cô vẫn còn sống nên mới nhờ Dương ca kêu gọi trực thăng tìm kiếm khắp nơi"
Nói xong Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên với ánh mắt mệt mỏi kèm thêm một chút lo lắng
"Tinh Nhiên, thật ra tôi đã rất lo lắng cho cô"
Tinh Nhiên ngạc nhiên rồi mỉm cười áy náy
"Cảm ơn anh đã quan tâm lo lắng cho tôi, tôi cũng thật xin lỗi vì lúc đó đã rời khỏi buổi ra mắt đột ngột"
Khiết Tường bật cười đặt tay lên vai cô
"Không sao, cô an toàn là được, bây giờ cô cũng nên nghỉ ngơi thì hơn"
Tinh Nhiên gật đầu
"Vâng"
Dứt lời cô đi vào phòng bệnh Tước Thần đang nghỉ ngơi, Khiết Tường đứng thở dài thì Thần Dương đi đến lên tiếng
"Em có thấy em ngu ngốc đến vậy không? Xem kìa cô ta không hề để ý đến em, người cô ta để ý là tên trong kia"
Tường nhíu mày
"Em rất cảm ơn vì anh đã giúp em, cũng xong việc rồi thì anh về đi"
Thần Dương cười nhạt
"Loại con gái rẻ tiền như vậy, em nên quan tâm những người khác thì hơn"
Khiết Tường nhăn mặt tức giận
"Anh nói ai rẻ tiền hả?"
Thần Dương cười nhạt
"Đối với anh phụ nữ nào càng nhiều người để ý thì càng rẻ tiền"
"Tinh Nhiên không phải kiểu người đó"
Thần Dương quay lưng lại
"Nếu em cứ như thế thì người tổn thương là em chứ không phải cô ta đâu,em nên nhớ điều đó"
Nói xong Thần Dương đi mất, Khiết Tường đứng nhìn qua khe cánh cửa phòng bệnh Tước Thần và Tinh Nhiên bên trong vẫn chưa được đóng chặt
Bên trong phòng, anh nằm trên giường bệnh,Tinh Nhiên mỉm cười nhìn anh hỏi
"Anh còn đau không? Hay anh uống nước cam nhé, em sẽ đi pha"
Nói xong cô đứng dậy định quay bước đi thì anh kéo tay cô lại, ánh mắt níu kéo
"Anh không muốn uống nước cam, anh chỉ muốn em"
Bên ngoài cửa, Khiết Tường hướng mắt về phía trước cười nhẹ bước đi nhanh
( Mình lại đi sau anh ta một bước, thôi thì chúc hai người hạnh phúc vậy)
Sau khi nghe Thần Dương kể mọi chuyện trên tàu, Khiết Tường không ngừng sửng người rồi anh bật đứng dậy khiến Thần Dương không khỏi ngạc nhiên.
"Em định làm gì? 2 người đó đã chết rồi thì mặc họ đi, em cũng có thể tìm người đại diện khác, cần gì tìm đúng cô gái đó chứ?"
Khiết Tường nheo mày
"Không, cô gái đó thật sự rất đặc biệt, cô ấy đúng là mẫu người mà em cần, anh mau kêu gọi trực thăng tìm kiếm khắp trên biển đi, chắc chắn họ vẫn còn sống"
Nghe lời đó thì Thần Dương có chút nực cười:
"Tường? Từ lúc nào em lại hồ đồ như vậy? Họ đã rơi xuống biển hơn 1 tuần rồi mà còn sống được sao? Biển không hề nhỏ, em tính tìm thật à?"
Tường quay lưng đi
"Anh không tìm thì thôi vậy, em tin họ vẫn còn sống"
Thần Dương thở dài lẩm bẩm
"Một thằng em ngốc nghếch"
Lúc này, ngoài biển, mọi người kiệt sức vì chèo thuyền, Tư Đồng thấy thế nói lớn:
"Để tôi chèo giúp cho, mọi người đều mệt cả rồi,nghỉ ngơi một chút đi"
Tinh Nhiên đứng dậy nói
"Ưm...tôi cũng muốn giúp"
Những người khác lên tiếng
"Sao có thể để phụ nữ chèo thuyền được chứ? Hãy để bọn tôi làm, với lại chúng ta cũng nhanh lên, trời sắp chiều rồi nếu vậy thì thủy triều sẽ lên cao và sóng nước rất mạnh, con thuyền này hoàn toàn không đủ chống chọi đâu"
"Nếu như có chiếc tàu nào đi ngang thì tốt quá"
Tinh Nhiên chợt lo lắng lẩm bẩm
"Tôi chỉ ước gì chúng ta có thể bình an trở về an toàn."
Buổi chiều đến, ánh chiều ta kèm theo cơn gió mạnh ập đến thuyền chúng tôi, sóng biển một lúc càng lên cao khiến chiếc thuyền trở nên đảo chiều lắc lư, mọi người trên thuyền cố gắng bám chặt để không rơi ra khỏi thuyền, Tư Đồng chợt lên tiếng, nét mặt lo lắng:
"Không xong rồi, cơn sóng càng lúc càng mạnh, con thuyền này quá nhỏ không đủ chống cự lâu"
Con sóng không ngừng ập đến thuyền khiến mọi người chao đảo, ai cũng lo lắng
"Khó khăn lắm mới thoát khỏi hòn đảo kia, giờ lại gặp phải sóng biển, tôi không muốn chết tại đây đâu"
Tư Đồng tiếp lời
"Một vài người đứng cố định một chỗ đi, tránh thuyền bị lật"
Tinh Nhiên đứng dậy lo lắng nói
"Cứ như thế nước biển sẽ ngập vào thuyền mất"
Tư Đồng thở dài
"Đến nước này thì chỉ còn nhờ vào số phận, mọi người nhất định phải cố gắng bám chặt tàu, Tinh Nhiên, cô đỡ anh ta dậy đi"
Tinh Nhiên đỡ Tước Thần ngồi dậy, anh nheo mày khó chịu vì bản thân không ngờ bây giờ lại trở nên vô dụng như vậy, thậm chí còn không đứng vững liên lụy đến Tinh Nhiên.
( Đáng ghét, nếu mình không bị thương thì tốt rồi, trong hoàn cảnh này không thể để Tinh Nhiên gặp chuyện gì được)
Trên bầu trời, các trực thăng được bố trí bay khắp nơi giữa biển tìm kiếm xung quanh, trên chiếc trực thăng gần đó, Khiết Tường nhìn xung quanh vùng biển đen ngòm ấy cố tìm cho dù chỉ là một chút hi vọng, Thần Dương ngạc nhiên nhìn anh rồi bật cười
"Tường, nếu không tìm được hai người đó, em định làm gì? Giữa biển rộng lớn thế này, hai người kia thì đã nhảy xuống đây hơn một tuần, xác của họ có thể đã lặng xuống biển và bị cá ăn mất rồi, em lại đi làm mấy chuyện dư thừa này làm gì chứ?"
Tường tiếp lời, ánh mắt khó chịu.
"Lẽ ra em nên tìm họ sớm hơn, cho dù phải lục tung cả cái biển này cũng được"
Ngay lúc đó, máy phát tín hiệu của phi công đang lái trực thăng rung lên
"Alo, trực thăng số 23 xin nghe"
Người phi công ấy bỗng ngạc nhiên
"Sao? Có một chiếc thuyền nhỏ giữa biển và có rất nhiều người trên đó à?"
Nói xong người phi công quay lại nhìn Thần Dương và Khiết Tường
"Quân lão đại, trực thăng số 17 báo tìm thấy một chiếc thuyền nhỏ có rất nhiều người trên đó, chúng ta có xuống giúp họ không?"
Thần Dương nhếch môi ra lệnh
"Không cần đâu, nhiệm vụ của chúng ta là tìm hai người trên ảnh này, những người khác không cần quan tâm đến"
Khiết Tường lên tiếng
"Khoan đã, dù gì cũng cứu họ đi, chẳng phải cũng là mạng người sao? Chúng ta đi đông như vậy mà lại vô tâm như thế à?"
Thần Dương nhíu mày khó hiểu
"Tường, em đúng là làm mấy chuyện dở hơi"
Nói xong Khiết Tường chợt lấy ống nhòm nhìn xung quanh vùng biển phía dưới, thì thấy một con thuyền nhỏ đang chao đảo giữa biển, anh phóng to tầm nhìn ống nhòm ra thì ngạc nhiên, trên tàu có 1 cô gái rất giống Tinh Nhiên anh bất chợt quay lại gọi người phi công
"Mau hạ trực thăng xuống gần chiếc thuyền nhỏ kia, nhanh lên"
Người phi công lấp mấp
"Vâng"
Chiếc trực thăng chợt hạ xuống gần phát ra tiếng " tạch tạch" liên hồi.
Tại chiếc thuyền ngập một ít nước biển, mọi người mừng rỡ nhìn chiếc trực thăng đang bay đến
"Xem kìa, là trực thăng chắc có người thấy chúng ta nên đến giải cứu"
"May quá mọi người giang tay lên để họ thấy chúng ta đi"
Những người trên thuyền mừng rỡ giang tay vẫy gọi hô to
"Chúng tôi ở đây, mau cứu chúng tôi với"
Tinh Nhiên chợt mừng nhìn Tước Thần
"Nào, anh bám chặt lên vai em đi, chúng ta sắp được cứu rồi"
Chiếc trực thăng dần hạ xuống, Khiết Tường bật mở cửa trực thăng nhìn Tinh Nhiên mỉm cười mừng gọi lớn
"Tinh Nhiên, đúng là cô rồi, cô còn sống"
Tinh Nhiên chợt quay lại nhìn lên trực thăng ngạc nhiên tột độ lẩm bẩm
"Anh Khiết Tường, sao anh lại..."
Thần Dương bước đến cửa trực thăng ngạc nhiên không kém
( không ngờ cô ta còn sống, đúng là mạng lớn)
Chiếc trực thăng liền trải dài bậc thang xuống, Tường bước xuống chiếc thuyền ngập nước tiến lại gần Tinh Nhiên.
Các trực thăng khác cũng lại gần thì anh nói lớn
"Những người còn lại thì nhanh lên trực thăng khác đi"
Nói xong thì họ cũng được cứu lên khỏi các trực thăng kia. Rồi Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên nói
"Tinh Nhiên, nhanh lên trực thăng đi, thuyền sắp ngập rồi"
Tinh Nhiên tiếp lời
"Nhưng còn Tước Thần, anh ấy..."
Khiết Tường mỉm cười nói
"Để tôi đưa anh ta lên, cô lên trước đi"
Nói xong Khiết Tường đỡ lấy anh, Tinh Nhiên yên tâm leo dần lên trực thăng, rồi cô cũng nghoảnh mặt lại gọi
"Hai người cũng lên đi, tàu sắp chìm rồi"
Khiết Tường nhìn Tước Thần hỏi
"Anh vẫn còn leo được chứ?"
Anh bật cười nhạt
"Ngoài một tay bị thương ra thì tay còn lại tôi có thể tự leo lên, chân cũng không bị phế"
Khiết Tường đỡ anh đi dần tới bậc thang rồi nhìn anh nói
- "Vậy thì bám chặt người tôi, tôi giúp anh lên"
Anh nhíu mày tự trọng
"Hừ, không cần"
Khiết Tường tiếp lời
"Nếu anh không lên thì Tinh Nhiên sẽ lo lắng, tùy anh vậy"
Một lúc sau, anh choàng một tay lên vai Khiết Tường rồi đi dần lên trực thăng, mặc dù không muốn nhưng anh không ngờ lại có ngày phải nhờ tình địch mình cứu giúp
Trên trực thăng, Khiết Tường đóng cửa lại rồi đỡ anh đến ghế trực thăng ngồi
Thần Dương nhếch môi sau một hồi yên lặng
"Hừ, không ngờ 2 người còn sống đúng là một kì tích"
Tinh Nhiên ngạc nhiên sửng sờ nhìn Thần Dương
"Anh là...tên đáng ghét ở trên tàu đó"
Khiết Tường lên tiếng
"Tôi đã nghe anh ấy kể về mọi việc trên tàu, yên tâm, anh ta là anh trai tôi, toàn bộ trực thăng tìm kiếm này là do anh ta huy động, Tinh Nhiên cô cũng nghỉ ngơi đi, tôi thấy sắc mặt cô rất mệt mỏi"
Khiết Tường tiến lại khuỵu chân xuống trước ghế Tinh Nhiên sờ nhẹ tay lên mặt cô lo lắng nói thì Tước Thần ngồi cạnh nhíu mày khó chịu gạt mạnh tay anh ra khỏi mặt Tinh Nhiên, ánh mắt nghiêm ngặt
"Giữ khoảng cách giùm đi, cô ấy là bạn gái tôi"
Khiết Tường bật đứng dậy cười nhạt
"Vậy à? Xin lỗi vì đã quá tự ý"
Thần Dương ngồi lên ghế nhíu mày nhìn Tước Thần
"Lẽ ra tên đó không cần thiết phải cứu.Tường, mở cửa ném hắn xuống biển đi"
Tinh Nhiên nhíu mày
"Anh nói cái gì vậy?"
Tước Thần bật cười nhạt
"Tôi rất vui lòng đấy còn hơn là ngồi đây chung mấy người"
Khiết Tường chợt nói
"Đừng cải nhau nữa, chúng ta sắp về lại thành phố rồi"
Tinh Nhiên chợt nhìn Tước Thần ngẫm nghĩ
( mình hiểu rồi, lúc trước anh ấy hay tức giận với mình vô cớ, hóa ra là ghen)
Tước Thần nhìn cô
"Em nhìn gì hả? Em mệt không? Tựa vai anh ngủ một chút đi"
Cô lắc đầu cười nói
"Không mệt vì em vừa nhận ra một chuyện khá thú vị về anh"
Anh ngạc nhiên rồi hỏi
"Là chuyện gì nào?"
Cô quay lại tiếp tục lắc đầu nhẹ cười thầm
"Không nói cho anh biết đâu"
Anh khó hiểu nhìn cô
Khiết Tường chợt nhìn Tinh Nhiên và Tước Thần đang nói chuyện thân thiết, anh nhíu mày khó chịu
Thần Dương nhìn em trai mình thì thầm nghĩ
( Tường cố gắng tìm kiếm cô gái đó vậy mà cô ta không hề để ý gì đến nó, thật đáng trách)
Sau một hồi trở về thành phố, mọi người đưa Tước Thần đến bệnh viện để chăm sóc vết thương, trước dãy hành lang bệnh viện, Tinh Nhiên quay lại nhìn Khiết Tường mỉm cười
"Tường, cảm ơn anh mọi thứ, nhờ có anh mà bọn tôi mới được cứu"
Khiết Tường bật cười nhẹ
"Mặc dù đã biết cô và anh ta rơi xuống biển hơn 1 tuần nhưng tôi lại có linh cảm cô vẫn còn sống nên mới nhờ Dương ca kêu gọi trực thăng tìm kiếm khắp nơi"
Nói xong Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên với ánh mắt mệt mỏi kèm thêm một chút lo lắng
"Tinh Nhiên, thật ra tôi đã rất lo lắng cho cô"
Tinh Nhiên ngạc nhiên rồi mỉm cười áy náy
"Cảm ơn anh đã quan tâm lo lắng cho tôi, tôi cũng thật xin lỗi vì lúc đó đã rời khỏi buổi ra mắt đột ngột"
Khiết Tường bật cười đặt tay lên vai cô
"Không sao, cô an toàn là được, bây giờ cô cũng nên nghỉ ngơi thì hơn"
Tinh Nhiên gật đầu
"Vâng"
Dứt lời cô đi vào phòng bệnh Tước Thần đang nghỉ ngơi, Khiết Tường đứng thở dài thì Thần Dương đi đến lên tiếng
"Em có thấy em ngu ngốc đến vậy không? Xem kìa cô ta không hề để ý đến em, người cô ta để ý là tên trong kia"
Tường nhíu mày
"Em rất cảm ơn vì anh đã giúp em, cũng xong việc rồi thì anh về đi"
Thần Dương cười nhạt
"Loại con gái rẻ tiền như vậy, em nên quan tâm những người khác thì hơn"
Khiết Tường nhăn mặt tức giận
"Anh nói ai rẻ tiền hả?"
Thần Dương cười nhạt
"Đối với anh phụ nữ nào càng nhiều người để ý thì càng rẻ tiền"
"Tinh Nhiên không phải kiểu người đó"
Thần Dương quay lưng lại
"Nếu em cứ như thế thì người tổn thương là em chứ không phải cô ta đâu,em nên nhớ điều đó"
Nói xong Thần Dương đi mất, Khiết Tường đứng nhìn qua khe cánh cửa phòng bệnh Tước Thần và Tinh Nhiên bên trong vẫn chưa được đóng chặt
Bên trong phòng, anh nằm trên giường bệnh,Tinh Nhiên mỉm cười nhìn anh hỏi
"Anh còn đau không? Hay anh uống nước cam nhé, em sẽ đi pha"
Nói xong cô đứng dậy định quay bước đi thì anh kéo tay cô lại, ánh mắt níu kéo
"Anh không muốn uống nước cam, anh chỉ muốn em"
Bên ngoài cửa, Khiết Tường hướng mắt về phía trước cười nhẹ bước đi nhanh
( Mình lại đi sau anh ta một bước, thôi thì chúc hai người hạnh phúc vậy)
/138
|