Lúc này bỗng Tinh Nhiên chợt lên tiếng
"Ơ...đúng rồi điện thoại của em..."
Cô nhìn xung quanh mình thì chợt nhớ ra điện thoại đã bị A Lạc lấy mất lúc cô bị hắn bắt cóc.
Khiết Tường đáp
"Hình như mất rồi, anh không thấy nó trong túi xách của em"
"Túi xách?"
Cô lẩm bẩm nhớ lại trước lúc bị bắt cóc, cô có cất một món quà vừa mua dành tặng cho Tước Thần vào đó thì liền hỏi:
"Anh Khiết Tường, vậy túi xách của em đâu?"
Khiết Tường bật đứng dậy, anh biết cô đang quan tâm món quà đó nên trả lời
"Anh đã cất nó ở căn hộ của em, yên tâm vì bên trong không có mất thứ gì"
Cô ngạc nhiên, lập lờ tiếp hỏi
"Vậy...anh đã xem túi xách của em sao?"
Sở dĩ cô hỏi vậy vì đã biết Khiết Tường nhìn thấy hộp quà nhỏ đó, nhưng anh lại nhìn cô mỉm cười đáp
"Không, anh chỉ xem sơ qua thôi, nếu em cần lấy nó thì anh có thể gọi người mang đến cho em nhưng mà còn món quà đó thì..."
Cô ngạc nhiên, anh cúi ánh mắt dè dặt ngập ngừng nói
"Anh nghĩ em không có cơ hội tặng anh ta nữa rồi"
"Sao chứ?"
Cô nhăn trán mình khó hiểu thì Khiết Tường quay lưng, khẽ giọng tiếp lời
"Em sẽ không còn cơ hội gặp anh ta nữa, vì anh ta đã đi xa rồi"
Nghe vậy Tinh Nhiên bật đứng dậy sửng sốt hỏi lớn:
"Anh nói vậy là sao? Tại sao em không thể gặp lại Tước Thần được chứ?"
Khiết Tường lắc đầu vô vọng không đáp thì cô liền giật ống truyền nước biển ra khỏi tay mình, nhanh chóng chạy ra ngoài thì anh sực lớn tiếng gọi
"Nhiên Nhiên, khoan đã em đi đâu vậy?"
Nhưng anh nhìn lại thì đã thấy cô chạy đi mất bóng, Tinh Nhiên vừa chạy ra hành lang của bệnh viện, lòng bồn chồn sự lo sợ và tràn ngập lo lắng không ngừng tự hỏi
(Tước Thần, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?)
Tại chung cư cũ, cô bước xuống khỏi chiếc taxi rồi hớt hãi chạy thật nhanh lên bậc thang hướng đến căn hộ anh. Đúng lúc ấy thang máy gần đó cũng vừa mở, Tước Thần bước ra trong bộ đồ đen khuất mặt, tay kéo vali mình lướt ngang qua bà lão đứng ở gần đó. Bỗng bà lão nheo mắt lên tiếng hỏi:
"Cậu thanh niên, cậu không ở lại đây chờ cô gái đó quay về sao?"
Anh ngạc nhiên, quay lại bật cười nhạt đáp
"Không, chúng tôi chia tay rồi"
Sau đó anh xoay người bước đi thì bà lão nhìn bóng lưng anh dần đi xa. Hai tay chéo sau lưng với chiếc lưng khù khòm thở dài như một niềm đáng tiếc.
Khi đến cửa căn hộ, cô vội vàng gõ cửa phòng anh thật lớn, miệng vẫn không ngừng gọi:
"Tước Thần, anh có trong đó không? Trả lời em đi"
Cô vẫn gõ cửa liên tục nhưng không có ai trả lời thì bà lão ấy bước đến lên tiếng
"Cô gái, cháu đang tìm cậu thanh niên ở phòng đó à?"
Tinh Nhiên quay lại gật đầu thì bà ấy đáp
"Cháu có gõ cửa mãi cũng không có ai bên trong đâu, cậu ta vừa trả phòng và dọn hành lí rời đi rồi"
Cô sực giật mình rồi vội hỏi
"Vậy bà có biết anh ấy vừa đi lúc nào không?"
Bà thở dài khẽ đáp
"Cậu ấy vừa đi đấy, cháu không thấy sao?"
Nghe vậy cô liền vội chạy ngược xuống cổng chung cư vừa khóc vừa tìm anh. Nhưng khi vừa bước xuống nhìn xung quanh, cô đã không thấy anh nữa. Cô khuỵu gối giữa chung cư bật khóc thật lớn, mọi người ở gần đó đều thắc mắc nhìn nhau xì xào không biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái trẻ này.
Tiếng bước chân dần bước đến trước mặt cô, cô ngạc nhiên liền ngẩn đầu cứ ngỡ là anh bèn lên tiếng gọi
"Tước Thần"
Nhưng đó không phải là anh, mà là Khiết Tường. Cô thất vọng, nước mắt chảy dọc hai bên bờ má thì Khiết Tường nói
"Nhiên Nhiên, anh đã nói rồi, anh ta không còn ở đây nữa, chúng ta về thôi"
Cô đứng dậy vội hỏi
"Anh ấy đã nói gì với anh? Anh ấy có nói anh ấy đi đâu không?"
Anh lắc đầu, ánh mắt có chút buồn lòng trả lời
"Anh ta đã nói với anh một điều"
Rồi anh tiến tới vén nước mắt cô tiếp đáp
"Nói rằng em đừng trông chờ gì ở anh ta nữa, và bảo em hãy tìm hạnh phúc cho riêng mình đi"
Cô ngỡ ngàng, trái tim đau nhói cùng cực, hai mắt mở to tột độ thì Khiết Tường lại ôm cô vào lòng mình khẽ nói
"Từ nay anh sẽ thay anh ta chăm sóc em, nên hãy quên người đàn ông đó đi"
Anh vừa nói xong, cô bật đẩy anh ra gào lớn
"Không, anh nói dối đúng không? Anh ấy không thể nào bỏ rơi em được"
Anh kìm chặt hai vai cô lại, mặt nghiêm ngặt đáp
"Nhiên Nhiên, đó là sự thật, tên đó đã nói với anh rằng hắn trước giờ không hề yêu em, tất cả chỉ là giả dối thôi, là giả dối thôi"
Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn chảy, vẫn lắc đầu không tin vào sự thật
"Em không tin, em không tin, trừ khi anh ấy đứng trước mặt em và nói điều đó, còn không thì cả đời này em vẫn mãi không thể tin đó là sự thật"
Khiết Tường đành buộc miệng gào lớn
"Em đừng hi vọng gì nữa, nếu hắn thật sự yêu em thì đã không bỏ rơi em rồi, ngay cả khi em bị bắt cóc và trở về đây nằm trong phòng hồi sức, hắn không hề đến thăm em, em đừng tìm anh ta nữa có được không?"
Cô sửng sờ bật im lặng. Anh khẽ cúi mặt, giọng run run nói
"Làm ơn, em có thể quan tâm để ý đến anh dù chỉ một chút thôi có được không?"
Cô ngỡ ngàng rồi mím chặt môi, ngẩn mặt nhìn anh
"Anh Khiết Tường, anh..."
Anh nhìn cô đáp
"Anh sẽ cho em thời gian quên anh ta, đừng lo anh không ép em phải đến với anh ngay lúc này, vì anh có thể chờ đợi em được mà"
...
Tối đến, vừa trở về khu chung cư.
Bước vào căn phòng mình, cô ngồi xuống nệm giường như không còn tí sức lực nào. Ánh mắt vẫn mơ hồ không thể làm gì được nữa, chợt liếc mắt sang túi xách của mình được Khiết Tường để trên bàn. Bèn bật ngồi dậy mở túi xách ấy ra thì thấy hộp quà nhỏ ấy vẫn còn nguyên vẹn, vẫn là chiếc đồng hồ mới toanh toát cô đã lén vào cửa hàng mua cho anh, rất tiếc là vẫn chưa có cơ hội để tặng. Nhìn món quà của mình thì cô lại nhớ sợi dây chuyền của anh tặng cô đang mang trên cổ, đưa tay cầm lên rồi cắn răng trong ngậm ngùi và tức giận.
"Tước Thần, anh thật quá đáng, xin hãy nói với em chỉ một lần thôi, rằng anh có nỗi khổ gì đó mới làm như vậy đúng không?"
Rồi cô bước ra ban công, nhìn bầu trời thở dài lẩm bẩm
"Cho dù là thế nào, em nhất định phải tìm được anh và hỏi cho rõ ràng"
Hai tuần sau, khi tuần diễn thời trang Paris cũng đến và máy bay đã đáp cánh xuống tại vùng đất Paris.
Tinh Nhiên kéo vali mình đi vào thang máy ngẫm nghĩ
(Trước khi lên máy bay anh Khiết Tường đã một mực đòi theo mình, cũng may mình đã khuyên anh ấy ở nhà và chờ mình diễn xong sẽ trở về)
"Tút" bỗng tiếng thang máy vang lên khi đã đến tầng cần đến. Cô kéo vali bước ra thì đột nhiên thấy có rất nhiều nữ nhân bên ngoài, họ đều là những người cũng sẽ tham gia tuần lễ thời trang lần này nên vô cùng lo lắng.
Song, so với sự lo lắng của mọi người thì cô lại nắm chặt sợi dây chuyền mình trên cổ, mỉm cười và xem đó như là một bùa hộ mệnh
(Tước Thần, tuy không có anh bên cạnh nhưng em nhất định sẽ cố gắng hết sức)
Và cuối cùng cũng như sự nổ lực bấy lâu, cô cũng chính thức đạt được giải Quán Quân của cuộc thi này.
Một tuần sau, khi vừa trở về nước và đáp cánh tại sân bay.
Cô vừa kéo vali đi, khuôn mặt mang một chiếc kính râm phủ mờ đôi mắt xinh đẹp, nhẹ nhàng bước ra thì những tiếng vỗ tay vang lên không ngừng trước mặt. Tinh Nhiên ngạc nhiên bước đến khi trước mặt mình là Khiết Tường, Vô Dao, cả quản lí A Lục và những người khác. Bèn ngẩn cả người ra mấp môi
"Mọi người..."
Vô Dao tiến tới mỉm cười nói
"Tinh Nhiên, làm tốt lắm, mọi người đều rất tự hào về cô"
A Lục cũng bước đến lên tiếng
"Tôi rất muốn được cùng cô và mọi người ăn mừng đợt thành công lần này, Tinh Nhiên phải nói là bây giờ cô đã xinh đẹp hơn cả lúc vừa mới vào văn phòng của tôi làm a"
Tinh Nhiên ngạc nhiên liền hỏi
"Quản lí A Lục...vậy còn Tước Thần, anh ấy còn làm ở đó không?"
A Lục đáp
"À anh ta đã nộp đơn nghĩ việc lâu rồi"
Cô chợt buồn cúi mặt nói
"Vậy à, cảm ơn"
Khiết Tường bước đến, trên tay anh là một bó hoa rực rỡ rồi đưa cô, nghiêng đầu mỉm cười lên tiếng
"Nhiên Nhiên, bó hoa này anh tặng em"
Cô nhận lấy bó hoa rồi ngẩn mặt nhìn anh đáp
"Cảm ơn anh, anh Khiết Tường"
Thấy vậy Vô Dao tiếp lời
"Anh Tường à, mau đưa Tinh Nhiên về nghỉ ngơi đi, cô ấy có vẻ rất mệt sau chuyến bay dài đấy"
Mọi người đều bật cười trong vui vẻ, Tinh Nhiên dù cười ra vẻ bên ngoài, nhưng thâm tâm cô lại buồn bã đến mức nhoi nhói. Khiết Tường cũng vừa nhận ra điều đó, anh lên tiếng
"Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy về"
Rồi anh nhìn sang Vô Dao tiếp lời
"Vô Dao, tối nay giúp anh sắp xếp lại Quân Gia, anh sẽ đưa Tinh Nhiên trở về nhà xem thử"
Bỗng Tinh Nhiên ngạc nhiên
"Ơ...nhưng sao lại như vậy? Chẳng phải sẽ về chung cư sao?"
Vô Dao nhìn cô mỉm cười nói
"Chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đưa cô về nhà họ Quân chơi, nên là dự định tối nay tôi sẽ nhờ người nấu cho cô và anh Khiết Tường một bữa ăn thịnh soạn, rất mong cô đến a"
Tinh Nhiên gật đầu bật cười
"Được, vậy tôi sẽ đến"
"Ơ...đúng rồi điện thoại của em..."
Cô nhìn xung quanh mình thì chợt nhớ ra điện thoại đã bị A Lạc lấy mất lúc cô bị hắn bắt cóc.
Khiết Tường đáp
"Hình như mất rồi, anh không thấy nó trong túi xách của em"
"Túi xách?"
Cô lẩm bẩm nhớ lại trước lúc bị bắt cóc, cô có cất một món quà vừa mua dành tặng cho Tước Thần vào đó thì liền hỏi:
"Anh Khiết Tường, vậy túi xách của em đâu?"
Khiết Tường bật đứng dậy, anh biết cô đang quan tâm món quà đó nên trả lời
"Anh đã cất nó ở căn hộ của em, yên tâm vì bên trong không có mất thứ gì"
Cô ngạc nhiên, lập lờ tiếp hỏi
"Vậy...anh đã xem túi xách của em sao?"
Sở dĩ cô hỏi vậy vì đã biết Khiết Tường nhìn thấy hộp quà nhỏ đó, nhưng anh lại nhìn cô mỉm cười đáp
"Không, anh chỉ xem sơ qua thôi, nếu em cần lấy nó thì anh có thể gọi người mang đến cho em nhưng mà còn món quà đó thì..."
Cô ngạc nhiên, anh cúi ánh mắt dè dặt ngập ngừng nói
"Anh nghĩ em không có cơ hội tặng anh ta nữa rồi"
"Sao chứ?"
Cô nhăn trán mình khó hiểu thì Khiết Tường quay lưng, khẽ giọng tiếp lời
"Em sẽ không còn cơ hội gặp anh ta nữa, vì anh ta đã đi xa rồi"
Nghe vậy Tinh Nhiên bật đứng dậy sửng sốt hỏi lớn:
"Anh nói vậy là sao? Tại sao em không thể gặp lại Tước Thần được chứ?"
Khiết Tường lắc đầu vô vọng không đáp thì cô liền giật ống truyền nước biển ra khỏi tay mình, nhanh chóng chạy ra ngoài thì anh sực lớn tiếng gọi
"Nhiên Nhiên, khoan đã em đi đâu vậy?"
Nhưng anh nhìn lại thì đã thấy cô chạy đi mất bóng, Tinh Nhiên vừa chạy ra hành lang của bệnh viện, lòng bồn chồn sự lo sợ và tràn ngập lo lắng không ngừng tự hỏi
(Tước Thần, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?)
Tại chung cư cũ, cô bước xuống khỏi chiếc taxi rồi hớt hãi chạy thật nhanh lên bậc thang hướng đến căn hộ anh. Đúng lúc ấy thang máy gần đó cũng vừa mở, Tước Thần bước ra trong bộ đồ đen khuất mặt, tay kéo vali mình lướt ngang qua bà lão đứng ở gần đó. Bỗng bà lão nheo mắt lên tiếng hỏi:
"Cậu thanh niên, cậu không ở lại đây chờ cô gái đó quay về sao?"
Anh ngạc nhiên, quay lại bật cười nhạt đáp
"Không, chúng tôi chia tay rồi"
Sau đó anh xoay người bước đi thì bà lão nhìn bóng lưng anh dần đi xa. Hai tay chéo sau lưng với chiếc lưng khù khòm thở dài như một niềm đáng tiếc.
Khi đến cửa căn hộ, cô vội vàng gõ cửa phòng anh thật lớn, miệng vẫn không ngừng gọi:
"Tước Thần, anh có trong đó không? Trả lời em đi"
Cô vẫn gõ cửa liên tục nhưng không có ai trả lời thì bà lão ấy bước đến lên tiếng
"Cô gái, cháu đang tìm cậu thanh niên ở phòng đó à?"
Tinh Nhiên quay lại gật đầu thì bà ấy đáp
"Cháu có gõ cửa mãi cũng không có ai bên trong đâu, cậu ta vừa trả phòng và dọn hành lí rời đi rồi"
Cô sực giật mình rồi vội hỏi
"Vậy bà có biết anh ấy vừa đi lúc nào không?"
Bà thở dài khẽ đáp
"Cậu ấy vừa đi đấy, cháu không thấy sao?"
Nghe vậy cô liền vội chạy ngược xuống cổng chung cư vừa khóc vừa tìm anh. Nhưng khi vừa bước xuống nhìn xung quanh, cô đã không thấy anh nữa. Cô khuỵu gối giữa chung cư bật khóc thật lớn, mọi người ở gần đó đều thắc mắc nhìn nhau xì xào không biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái trẻ này.
Tiếng bước chân dần bước đến trước mặt cô, cô ngạc nhiên liền ngẩn đầu cứ ngỡ là anh bèn lên tiếng gọi
"Tước Thần"
Nhưng đó không phải là anh, mà là Khiết Tường. Cô thất vọng, nước mắt chảy dọc hai bên bờ má thì Khiết Tường nói
"Nhiên Nhiên, anh đã nói rồi, anh ta không còn ở đây nữa, chúng ta về thôi"
Cô đứng dậy vội hỏi
"Anh ấy đã nói gì với anh? Anh ấy có nói anh ấy đi đâu không?"
Anh lắc đầu, ánh mắt có chút buồn lòng trả lời
"Anh ta đã nói với anh một điều"
Rồi anh tiến tới vén nước mắt cô tiếp đáp
"Nói rằng em đừng trông chờ gì ở anh ta nữa, và bảo em hãy tìm hạnh phúc cho riêng mình đi"
Cô ngỡ ngàng, trái tim đau nhói cùng cực, hai mắt mở to tột độ thì Khiết Tường lại ôm cô vào lòng mình khẽ nói
"Từ nay anh sẽ thay anh ta chăm sóc em, nên hãy quên người đàn ông đó đi"
Anh vừa nói xong, cô bật đẩy anh ra gào lớn
"Không, anh nói dối đúng không? Anh ấy không thể nào bỏ rơi em được"
Anh kìm chặt hai vai cô lại, mặt nghiêm ngặt đáp
"Nhiên Nhiên, đó là sự thật, tên đó đã nói với anh rằng hắn trước giờ không hề yêu em, tất cả chỉ là giả dối thôi, là giả dối thôi"
Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn chảy, vẫn lắc đầu không tin vào sự thật
"Em không tin, em không tin, trừ khi anh ấy đứng trước mặt em và nói điều đó, còn không thì cả đời này em vẫn mãi không thể tin đó là sự thật"
Khiết Tường đành buộc miệng gào lớn
"Em đừng hi vọng gì nữa, nếu hắn thật sự yêu em thì đã không bỏ rơi em rồi, ngay cả khi em bị bắt cóc và trở về đây nằm trong phòng hồi sức, hắn không hề đến thăm em, em đừng tìm anh ta nữa có được không?"
Cô sửng sờ bật im lặng. Anh khẽ cúi mặt, giọng run run nói
"Làm ơn, em có thể quan tâm để ý đến anh dù chỉ một chút thôi có được không?"
Cô ngỡ ngàng rồi mím chặt môi, ngẩn mặt nhìn anh
"Anh Khiết Tường, anh..."
Anh nhìn cô đáp
"Anh sẽ cho em thời gian quên anh ta, đừng lo anh không ép em phải đến với anh ngay lúc này, vì anh có thể chờ đợi em được mà"
...
Tối đến, vừa trở về khu chung cư.
Bước vào căn phòng mình, cô ngồi xuống nệm giường như không còn tí sức lực nào. Ánh mắt vẫn mơ hồ không thể làm gì được nữa, chợt liếc mắt sang túi xách của mình được Khiết Tường để trên bàn. Bèn bật ngồi dậy mở túi xách ấy ra thì thấy hộp quà nhỏ ấy vẫn còn nguyên vẹn, vẫn là chiếc đồng hồ mới toanh toát cô đã lén vào cửa hàng mua cho anh, rất tiếc là vẫn chưa có cơ hội để tặng. Nhìn món quà của mình thì cô lại nhớ sợi dây chuyền của anh tặng cô đang mang trên cổ, đưa tay cầm lên rồi cắn răng trong ngậm ngùi và tức giận.
"Tước Thần, anh thật quá đáng, xin hãy nói với em chỉ một lần thôi, rằng anh có nỗi khổ gì đó mới làm như vậy đúng không?"
Rồi cô bước ra ban công, nhìn bầu trời thở dài lẩm bẩm
"Cho dù là thế nào, em nhất định phải tìm được anh và hỏi cho rõ ràng"
Hai tuần sau, khi tuần diễn thời trang Paris cũng đến và máy bay đã đáp cánh xuống tại vùng đất Paris.
Tinh Nhiên kéo vali mình đi vào thang máy ngẫm nghĩ
(Trước khi lên máy bay anh Khiết Tường đã một mực đòi theo mình, cũng may mình đã khuyên anh ấy ở nhà và chờ mình diễn xong sẽ trở về)
"Tút" bỗng tiếng thang máy vang lên khi đã đến tầng cần đến. Cô kéo vali bước ra thì đột nhiên thấy có rất nhiều nữ nhân bên ngoài, họ đều là những người cũng sẽ tham gia tuần lễ thời trang lần này nên vô cùng lo lắng.
Song, so với sự lo lắng của mọi người thì cô lại nắm chặt sợi dây chuyền mình trên cổ, mỉm cười và xem đó như là một bùa hộ mệnh
(Tước Thần, tuy không có anh bên cạnh nhưng em nhất định sẽ cố gắng hết sức)
Và cuối cùng cũng như sự nổ lực bấy lâu, cô cũng chính thức đạt được giải Quán Quân của cuộc thi này.
Một tuần sau, khi vừa trở về nước và đáp cánh tại sân bay.
Cô vừa kéo vali đi, khuôn mặt mang một chiếc kính râm phủ mờ đôi mắt xinh đẹp, nhẹ nhàng bước ra thì những tiếng vỗ tay vang lên không ngừng trước mặt. Tinh Nhiên ngạc nhiên bước đến khi trước mặt mình là Khiết Tường, Vô Dao, cả quản lí A Lục và những người khác. Bèn ngẩn cả người ra mấp môi
"Mọi người..."
Vô Dao tiến tới mỉm cười nói
"Tinh Nhiên, làm tốt lắm, mọi người đều rất tự hào về cô"
A Lục cũng bước đến lên tiếng
"Tôi rất muốn được cùng cô và mọi người ăn mừng đợt thành công lần này, Tinh Nhiên phải nói là bây giờ cô đã xinh đẹp hơn cả lúc vừa mới vào văn phòng của tôi làm a"
Tinh Nhiên ngạc nhiên liền hỏi
"Quản lí A Lục...vậy còn Tước Thần, anh ấy còn làm ở đó không?"
A Lục đáp
"À anh ta đã nộp đơn nghĩ việc lâu rồi"
Cô chợt buồn cúi mặt nói
"Vậy à, cảm ơn"
Khiết Tường bước đến, trên tay anh là một bó hoa rực rỡ rồi đưa cô, nghiêng đầu mỉm cười lên tiếng
"Nhiên Nhiên, bó hoa này anh tặng em"
Cô nhận lấy bó hoa rồi ngẩn mặt nhìn anh đáp
"Cảm ơn anh, anh Khiết Tường"
Thấy vậy Vô Dao tiếp lời
"Anh Tường à, mau đưa Tinh Nhiên về nghỉ ngơi đi, cô ấy có vẻ rất mệt sau chuyến bay dài đấy"
Mọi người đều bật cười trong vui vẻ, Tinh Nhiên dù cười ra vẻ bên ngoài, nhưng thâm tâm cô lại buồn bã đến mức nhoi nhói. Khiết Tường cũng vừa nhận ra điều đó, anh lên tiếng
"Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy về"
Rồi anh nhìn sang Vô Dao tiếp lời
"Vô Dao, tối nay giúp anh sắp xếp lại Quân Gia, anh sẽ đưa Tinh Nhiên trở về nhà xem thử"
Bỗng Tinh Nhiên ngạc nhiên
"Ơ...nhưng sao lại như vậy? Chẳng phải sẽ về chung cư sao?"
Vô Dao nhìn cô mỉm cười nói
"Chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đưa cô về nhà họ Quân chơi, nên là dự định tối nay tôi sẽ nhờ người nấu cho cô và anh Khiết Tường một bữa ăn thịnh soạn, rất mong cô đến a"
Tinh Nhiên gật đầu bật cười
"Được, vậy tôi sẽ đến"
/138
|