Trăng tròn nhẹ treo, ánh trăng sáng trong bao phủ hết toàn bộ phủ đệ hoa lệ. Ánh trăng trắng trong suốt đọng ở trên từng ngọn cây hoa cỏ hé ra một thảm lục sắc tươi mới, thật kiều diễm. Không khí cũng trở nên thơm mát kinh người.
(Băng: chậc… chậc…. tả cảnh trăng + đêm kèm với từ kinh người, ko đọc tựa đề cùng ý thức được chuyện chẳng lành =]])
Ngọc Câu ngồi trên lan can hành lang, nhẹ đung đưa đôi chân ngọc, một thân áo trắng thuần khiết, vô cùng nhẹ nhàng, phiêu dật. Tóc đen hơi rối tùy ý xõa trên vai. Hắc – Bạch chung nhau lại thành tao nhã, quý phái, như một tiên nữ hạ phàm.
Đêm càng ngày càng thanh tịnh, nàng cũng thanh tỉnh. Vì những lời Tô Thái Tuyết nói ban ngày làm nàng không an tâm. Vì thế nhân lúc Tiểu Cúc còn đang ngủ liền chạy ra ngoài ngắm trăng.
Trăng sáng, lòng nàng lại như có một bóng ma. Trực giác cho thấy Tô Thái Tuyết không phải là loại người dễ thỏa hiệp. Hôm nay nàng cự tuyệt, nàng ta lại dễ dàng đồng ý, chắc chắn có chỗ không bình thường.
Thế nhưng không bình thường ở đâu thì nàng không rõ. Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn trăng, yếu ớt thở dài. Đến cổ đại này, nàng phát hiện ra bản thân ngày càng đa sầu đa cảm, tất cả là tại tỷ tỷ đã hại nàng, tạo nên cái hoàn cảnh này. Đã dứt khoát rồi thì còn níu giữ gì nữa? Hà tất phải tự ưu tự sầu? Vẫn là nên đi ngủ, Ngọc Câu vứt bỏ sầu não, từ lan can nhảy xuống, rơi trên cỏ. (Băng: hic. Đến đoạn này ta lại…. thấy… giống cảnh nhảy lầu tự tử. Chương này rất kì…T.T)
Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, lãnh khí dày đặc. Gáy Ngọc Câu bắt đầu lạnh toát. Ngọc Câu cảm giác có gì đó đặt trên cổ nàng, hình như là một thanh dao nhọn. Một thanh âm băng lãnh vang lên:
“Nói! Phòng Tô Thái Tuyết ở đâu?”
Ngọc Câu kinh hãi, đầu óc vận động nhanh. Nam nhân này muốn làm gì? Vì sao lại hỏi Tô Thái Tuyết ở nơi nào? Một phút chần chừ, lực đạo trên tay người kia mạnh thêm, rất đau, nhất định là đang chảy máu a! Nếu nàng không nói, nam nhân này chắc chắn sẽ giết nàng. Tốt nhất là nên nói cho hắn biết rồi gọi người cứu Tô Thái Tuyết. Chủ ý của nàng là như vậy.
“Đi phía trước, rẽ phải.”
Nam nhân kia ngẩn ra, không ngờ một nữ nhân đối mặt với tình huống này lại không sợ cái chết, thật là ngoài dự đoán. Bất quá không nên suy nghĩ nhiều, hắn thấp giọng mệnh lệnh.
“Mau dẫn đường đi.”
“Đi thôi.” Ngọc Câu mà không đáp ứng thì chỉ có một đường chết. Có trách chỉ trách nàng xui xẻo. Đang ngắm trăng cũng bị thích khách sờ đến!
Hai bóng dáng trong ánh trăng đi đến phòng ngủ Tô Thái Tuyết. Dọc đường đi, Ngọc Câu suy nghĩ, làm sao có thể lừa gạt nam nhân trước mặt đây? Dường như là không có biện pháp, tuy nói Hương Tuyết hiên này có hộ nhân bảo vệ nhưng đêm khuya, mọi người đều đi ngủ hết. Nếu như nàng mạo muội kêu to, nam nhân này sẽ một đao giết nàng luôn. Như vậy không có lợi a! Nếu đưa nam nhân này đến chỗ khác, chỉ sợ đả thương người khác. Chỉ còn cách nàng đưa hắn đến phòng Tô Thái Tuyết thôi.
Hai người cứ bước dọc hành lang, rất nhanh đã tới nơi của Tô Thái Tuyết. Ngọc Câu vừa đưa tay chỉ về nơi đó, hắc y nhân liền không chờ được đánh mạnh vào gáy Ngọc Câu, làm nàng bất tỉnh. Dựa theo phong thái làm việc, hắn dĩ nhiên phải giết nàng như vì nữ nhân này lãnh tĩnh, tự cao làm hắn bội phục. Hắn tha nàng một mạng.
Thân hình hắc y nhân chợt lóe hướng phòng ngủ Tô Thái Tuyết xông đến, ngân quang hiện lên, rút trường kiếm ra. Nhưng không được như mong muốn muốn giết thì giết, giường ngủ trống không! Hắc y nhân kinh ngạc, lật chăn qua lật chăn lại, chẳng lẽ nữ nhân bên ngoài kia lừa hắn? Đang nghĩ ngợi, một trận gió thổi qua mang theo hàn khí lạnh buốt. Một cái roi bay lượn qua đây, hắc y nhân lắc người tránh đi, trong đầu lại một phen kinh ngạc. Chẳng lẽ Tô đại tiểu thư biết võ công? Điều này là một phát hiện lớn a!
Trong phòng ngủ bắt đầu trận tranh đấu, kiếm khí cùng roi va chạm tạo ra nhiều luồng sáng kì quặc, nhiều đóa hoa mang sát chiêu (Băng: chậc… một chiêu thức võ công gì đó… tác giả không nói, bản thân ta không rõ T.,T), roi dài chuyển động tạo nên thanh âm như biển gầm hoa lệ bay vút lên trời. Có qua có lại, bên trong vang lên thanh âm rất lớn. Tiếng vang này kinh động đến mọi người trong Hương Tuyết hiên, nhiều người rất nhanh tụ tập lại. Hắc y nhân không ham chiến, thân hình lắc một cái, hướng cửa sổ chạy đi.
Tô Thái Tuyết nhìn theo hắc y nhân kia, ánh mắt u ám. Nha đầu Ngọc Câu chết tiệt kia dám đem người đưa đến nơi đây, đáng trách, nàng ta nghĩ sẽ đắc ý được sao? Có trách thì chỉ trách bản thân không làm được nổi trò trống gì để hại nàng. Con người Tô Thái Tuyết xuất hiện tơ máu đỏ ngầu, khóe môi hiện lên tầng tầng sát khí.
Ngoài cửa, thanh âm Tiểu Man vang lên, “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
“Vào đi.” Roi dài trong tay Tô Thái Tuyết run lên, động tác tiêu sái đến bên cạnh kỷ ngồi xuống, gọi Tiểu Man vào. Gian phòng này toàn bộ đã bị đánh nát, xem ra phải thu dọn một phen.
Tiểu Man lúc dẫn mấy tiểu nha đầu tới phát hiện Ngọc Câu hôn mê ở bên ngoài liền lệnh cho Tiểu Cúc mang nàng về.
Phòng vô cùng bừa bộ, còn vương nhiều mảnh sứ vỡ trên sàn nhà. Tiểu Man cùng mấy nha đầu nghẹn họng nhìn nhau trân trối, vừa rồi.. là xảy ra chuyện gì chứ?
“Tiểu thư, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Thái Tuyết lười mở miệng, nhàn nhạt nói một câu, “Vừa rồi có người đưa thích khách đến phòng của ta.”
“A? Thích khách?” Lời này làm mấy nha đầu xung quanh sợ hãi nhìn xung quanh, mãi đến khi xác nhận bên trong không có ai mới chấn định lại. Tiểu Man không khỏi tức giận mở miệng: “Ai dám mang thích khách đến chỗ tiểu thư chứ?”
Tô Thái Tuyết u ám, khóe môi như cười như không, lơ đãng mở miệng, “Ngọc Câu.”
Mấy tiểu nha đầu ngây dại, không nghĩ tới Ngọc Câu lại làm vậy. Cho dù có bị kề dao vào cổ thì vẫn không được dẫn thích khách đến chỗ chủ tử chứ! Đây không phải là hãm hại chủ tử sao?
Sắc mặt Tiểu Man cực khó nhìn, đuôi ngựa liền dựng thẳng lên, lần này có thể tìm ra nhược điểm của Ngọc Câu! Nha đầu kia bình thường không để ai vào mắt, cũng không coi ai ra gì, vậy mà lại có ngày hôm nay!
“Tiểu thư, nha đầu này thật quá dơ bẩn. Để nô tỳ đem nàng ta nhốt vào sài phòng đi (giống kiểu phòng giam í..), nha đầu như thế sao có thể ở lại Hương Tuyết hiên chứ, ngay cả phòng giặt rửa cũng không xứng.”
Tô Thái Tuyết nghe Tiểu Man nói xong, ngẩng đầu tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Nếu có người kề đao vào cổ ngươi, bắt ngươi phải làm vậy, thì ngươi có thể làm khác sao?”
Tiểu Man ngẩn ra, không ngờ được tiểu thư sẽ hỏi nàng chuyện này. Nghĩ tới cảnh thích khách lấy dao kề vào cổ nàng, nàng thực không dám khẳng định a! Bất quá, nàng vẫn có thể đưa thích khách tới chỗ người khác, không phải chỗ chủ tử!
“Tiểu thư, chí ít nô tỳ cũng không mang hắn đến nơi này, sẽ đưa đến nơi khác!”
“Ân, vậy là tốt rồi!” Tô Thái Tuyết gật đầu, dù Tiểu Man nói thật hay không cũng làm cho lòng nàng thoải mái hơn một chút. Kỳ thực nàng đã đoán ra tâm ý Ngọc Câu. Nàng không muốn thương tổn người khác, bởi vì thích khách nhất định là muốn trực tiếp giết nàng. Nếu đưa đến nơi khác, không kể là bản thân mà còn có người khác sẽ khó thoát khỏi cái chết. Thế nhưng Tô Thái Tuyết chán ghét việc thiện của nàng. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu làm sao có thể cao cao tại thượng như thế? Cái nàng cần là một nha đầu như Tiểu Man ngu ngốc nhưng trung thành. Lần này Ngọc Câu dám làm như thế, đừng trách sẽ phải hứng lấy sự tức giận của nàng.
“Được rồi. Giao cho nhị phu nhân xử lí đi. Nhưng không được phép đe dọa tính mạng nàng ta.” Tuy rằng Tô Thái Tuyết nói nhàn nhạt như vậy nhưng hàm răng mấy tiểu nha đầu kia không khỏi va vào nhau lập cập, ý của tiểu thư, không phải bọn họ không hiểu, tội chết có miễn, tội sống khó tha a. Ngọc Câu thật tội nghiệp!
“Đúng rồi, tiểu thư.” Tiểu Man cúi đầu, trong lòng sớm nở hoa. Ngọc Câu kia tự làm tự chịu, thật đáng đời.
“Được rồi, thu dọn phòng đi. Ta muốn nghỉ ngơi. Ngày mai đi sắm sửa lại đồ đạc.” Tô Thái Tuyết nhẹ giọng phân phó tiểu nha đầu. Mấy nha đầu kia không dám chậm trễ, nhanh chóng thu dọn.
Trời hơi lạnh, một gian phòng nào đó, Ngọc Câu yếu ớt tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vươn tay muốn sờ sờ, nhưng vừa động đến vết thương trên cổ liền nhăn mày. Tiểu Cúc nhìn thấy động tác của nàng, nhanh chóng kêu lên.
“Đừng nhúc nhích. Vừa mới bôi thuốc, cẩn thận lại chảy máu a!”
Ngọc Câu thu tay, chuyện tình đêm qua chậm rãi hiện lên trong đâu. Nghĩ đến thích khách kia, lập tức kéo tay Tiểu Cúc
“Ban đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiểu Cúc lắc đầu khó hiểu: “Không có chuyện gì. Ngươi làm sao vậy?”
(Băng: chậc… chậc…. tả cảnh trăng + đêm kèm với từ kinh người, ko đọc tựa đề cùng ý thức được chuyện chẳng lành =]])
Ngọc Câu ngồi trên lan can hành lang, nhẹ đung đưa đôi chân ngọc, một thân áo trắng thuần khiết, vô cùng nhẹ nhàng, phiêu dật. Tóc đen hơi rối tùy ý xõa trên vai. Hắc – Bạch chung nhau lại thành tao nhã, quý phái, như một tiên nữ hạ phàm.
Đêm càng ngày càng thanh tịnh, nàng cũng thanh tỉnh. Vì những lời Tô Thái Tuyết nói ban ngày làm nàng không an tâm. Vì thế nhân lúc Tiểu Cúc còn đang ngủ liền chạy ra ngoài ngắm trăng.
Trăng sáng, lòng nàng lại như có một bóng ma. Trực giác cho thấy Tô Thái Tuyết không phải là loại người dễ thỏa hiệp. Hôm nay nàng cự tuyệt, nàng ta lại dễ dàng đồng ý, chắc chắn có chỗ không bình thường.
Thế nhưng không bình thường ở đâu thì nàng không rõ. Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn trăng, yếu ớt thở dài. Đến cổ đại này, nàng phát hiện ra bản thân ngày càng đa sầu đa cảm, tất cả là tại tỷ tỷ đã hại nàng, tạo nên cái hoàn cảnh này. Đã dứt khoát rồi thì còn níu giữ gì nữa? Hà tất phải tự ưu tự sầu? Vẫn là nên đi ngủ, Ngọc Câu vứt bỏ sầu não, từ lan can nhảy xuống, rơi trên cỏ. (Băng: hic. Đến đoạn này ta lại…. thấy… giống cảnh nhảy lầu tự tử. Chương này rất kì…T.T)
Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, lãnh khí dày đặc. Gáy Ngọc Câu bắt đầu lạnh toát. Ngọc Câu cảm giác có gì đó đặt trên cổ nàng, hình như là một thanh dao nhọn. Một thanh âm băng lãnh vang lên:
“Nói! Phòng Tô Thái Tuyết ở đâu?”
Ngọc Câu kinh hãi, đầu óc vận động nhanh. Nam nhân này muốn làm gì? Vì sao lại hỏi Tô Thái Tuyết ở nơi nào? Một phút chần chừ, lực đạo trên tay người kia mạnh thêm, rất đau, nhất định là đang chảy máu a! Nếu nàng không nói, nam nhân này chắc chắn sẽ giết nàng. Tốt nhất là nên nói cho hắn biết rồi gọi người cứu Tô Thái Tuyết. Chủ ý của nàng là như vậy.
“Đi phía trước, rẽ phải.”
Nam nhân kia ngẩn ra, không ngờ một nữ nhân đối mặt với tình huống này lại không sợ cái chết, thật là ngoài dự đoán. Bất quá không nên suy nghĩ nhiều, hắn thấp giọng mệnh lệnh.
“Mau dẫn đường đi.”
“Đi thôi.” Ngọc Câu mà không đáp ứng thì chỉ có một đường chết. Có trách chỉ trách nàng xui xẻo. Đang ngắm trăng cũng bị thích khách sờ đến!
Hai bóng dáng trong ánh trăng đi đến phòng ngủ Tô Thái Tuyết. Dọc đường đi, Ngọc Câu suy nghĩ, làm sao có thể lừa gạt nam nhân trước mặt đây? Dường như là không có biện pháp, tuy nói Hương Tuyết hiên này có hộ nhân bảo vệ nhưng đêm khuya, mọi người đều đi ngủ hết. Nếu như nàng mạo muội kêu to, nam nhân này sẽ một đao giết nàng luôn. Như vậy không có lợi a! Nếu đưa nam nhân này đến chỗ khác, chỉ sợ đả thương người khác. Chỉ còn cách nàng đưa hắn đến phòng Tô Thái Tuyết thôi.
Hai người cứ bước dọc hành lang, rất nhanh đã tới nơi của Tô Thái Tuyết. Ngọc Câu vừa đưa tay chỉ về nơi đó, hắc y nhân liền không chờ được đánh mạnh vào gáy Ngọc Câu, làm nàng bất tỉnh. Dựa theo phong thái làm việc, hắn dĩ nhiên phải giết nàng như vì nữ nhân này lãnh tĩnh, tự cao làm hắn bội phục. Hắn tha nàng một mạng.
Thân hình hắc y nhân chợt lóe hướng phòng ngủ Tô Thái Tuyết xông đến, ngân quang hiện lên, rút trường kiếm ra. Nhưng không được như mong muốn muốn giết thì giết, giường ngủ trống không! Hắc y nhân kinh ngạc, lật chăn qua lật chăn lại, chẳng lẽ nữ nhân bên ngoài kia lừa hắn? Đang nghĩ ngợi, một trận gió thổi qua mang theo hàn khí lạnh buốt. Một cái roi bay lượn qua đây, hắc y nhân lắc người tránh đi, trong đầu lại một phen kinh ngạc. Chẳng lẽ Tô đại tiểu thư biết võ công? Điều này là một phát hiện lớn a!
Trong phòng ngủ bắt đầu trận tranh đấu, kiếm khí cùng roi va chạm tạo ra nhiều luồng sáng kì quặc, nhiều đóa hoa mang sát chiêu (Băng: chậc… một chiêu thức võ công gì đó… tác giả không nói, bản thân ta không rõ T.,T), roi dài chuyển động tạo nên thanh âm như biển gầm hoa lệ bay vút lên trời. Có qua có lại, bên trong vang lên thanh âm rất lớn. Tiếng vang này kinh động đến mọi người trong Hương Tuyết hiên, nhiều người rất nhanh tụ tập lại. Hắc y nhân không ham chiến, thân hình lắc một cái, hướng cửa sổ chạy đi.
Tô Thái Tuyết nhìn theo hắc y nhân kia, ánh mắt u ám. Nha đầu Ngọc Câu chết tiệt kia dám đem người đưa đến nơi đây, đáng trách, nàng ta nghĩ sẽ đắc ý được sao? Có trách thì chỉ trách bản thân không làm được nổi trò trống gì để hại nàng. Con người Tô Thái Tuyết xuất hiện tơ máu đỏ ngầu, khóe môi hiện lên tầng tầng sát khí.
Ngoài cửa, thanh âm Tiểu Man vang lên, “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
“Vào đi.” Roi dài trong tay Tô Thái Tuyết run lên, động tác tiêu sái đến bên cạnh kỷ ngồi xuống, gọi Tiểu Man vào. Gian phòng này toàn bộ đã bị đánh nát, xem ra phải thu dọn một phen.
Tiểu Man lúc dẫn mấy tiểu nha đầu tới phát hiện Ngọc Câu hôn mê ở bên ngoài liền lệnh cho Tiểu Cúc mang nàng về.
Phòng vô cùng bừa bộ, còn vương nhiều mảnh sứ vỡ trên sàn nhà. Tiểu Man cùng mấy nha đầu nghẹn họng nhìn nhau trân trối, vừa rồi.. là xảy ra chuyện gì chứ?
“Tiểu thư, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Thái Tuyết lười mở miệng, nhàn nhạt nói một câu, “Vừa rồi có người đưa thích khách đến phòng của ta.”
“A? Thích khách?” Lời này làm mấy nha đầu xung quanh sợ hãi nhìn xung quanh, mãi đến khi xác nhận bên trong không có ai mới chấn định lại. Tiểu Man không khỏi tức giận mở miệng: “Ai dám mang thích khách đến chỗ tiểu thư chứ?”
Tô Thái Tuyết u ám, khóe môi như cười như không, lơ đãng mở miệng, “Ngọc Câu.”
Mấy tiểu nha đầu ngây dại, không nghĩ tới Ngọc Câu lại làm vậy. Cho dù có bị kề dao vào cổ thì vẫn không được dẫn thích khách đến chỗ chủ tử chứ! Đây không phải là hãm hại chủ tử sao?
Sắc mặt Tiểu Man cực khó nhìn, đuôi ngựa liền dựng thẳng lên, lần này có thể tìm ra nhược điểm của Ngọc Câu! Nha đầu kia bình thường không để ai vào mắt, cũng không coi ai ra gì, vậy mà lại có ngày hôm nay!
“Tiểu thư, nha đầu này thật quá dơ bẩn. Để nô tỳ đem nàng ta nhốt vào sài phòng đi (giống kiểu phòng giam í..), nha đầu như thế sao có thể ở lại Hương Tuyết hiên chứ, ngay cả phòng giặt rửa cũng không xứng.”
Tô Thái Tuyết nghe Tiểu Man nói xong, ngẩng đầu tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Nếu có người kề đao vào cổ ngươi, bắt ngươi phải làm vậy, thì ngươi có thể làm khác sao?”
Tiểu Man ngẩn ra, không ngờ được tiểu thư sẽ hỏi nàng chuyện này. Nghĩ tới cảnh thích khách lấy dao kề vào cổ nàng, nàng thực không dám khẳng định a! Bất quá, nàng vẫn có thể đưa thích khách tới chỗ người khác, không phải chỗ chủ tử!
“Tiểu thư, chí ít nô tỳ cũng không mang hắn đến nơi này, sẽ đưa đến nơi khác!”
“Ân, vậy là tốt rồi!” Tô Thái Tuyết gật đầu, dù Tiểu Man nói thật hay không cũng làm cho lòng nàng thoải mái hơn một chút. Kỳ thực nàng đã đoán ra tâm ý Ngọc Câu. Nàng không muốn thương tổn người khác, bởi vì thích khách nhất định là muốn trực tiếp giết nàng. Nếu đưa đến nơi khác, không kể là bản thân mà còn có người khác sẽ khó thoát khỏi cái chết. Thế nhưng Tô Thái Tuyết chán ghét việc thiện của nàng. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu làm sao có thể cao cao tại thượng như thế? Cái nàng cần là một nha đầu như Tiểu Man ngu ngốc nhưng trung thành. Lần này Ngọc Câu dám làm như thế, đừng trách sẽ phải hứng lấy sự tức giận của nàng.
“Được rồi. Giao cho nhị phu nhân xử lí đi. Nhưng không được phép đe dọa tính mạng nàng ta.” Tuy rằng Tô Thái Tuyết nói nhàn nhạt như vậy nhưng hàm răng mấy tiểu nha đầu kia không khỏi va vào nhau lập cập, ý của tiểu thư, không phải bọn họ không hiểu, tội chết có miễn, tội sống khó tha a. Ngọc Câu thật tội nghiệp!
“Đúng rồi, tiểu thư.” Tiểu Man cúi đầu, trong lòng sớm nở hoa. Ngọc Câu kia tự làm tự chịu, thật đáng đời.
“Được rồi, thu dọn phòng đi. Ta muốn nghỉ ngơi. Ngày mai đi sắm sửa lại đồ đạc.” Tô Thái Tuyết nhẹ giọng phân phó tiểu nha đầu. Mấy nha đầu kia không dám chậm trễ, nhanh chóng thu dọn.
Trời hơi lạnh, một gian phòng nào đó, Ngọc Câu yếu ớt tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vươn tay muốn sờ sờ, nhưng vừa động đến vết thương trên cổ liền nhăn mày. Tiểu Cúc nhìn thấy động tác của nàng, nhanh chóng kêu lên.
“Đừng nhúc nhích. Vừa mới bôi thuốc, cẩn thận lại chảy máu a!”
Ngọc Câu thu tay, chuyện tình đêm qua chậm rãi hiện lên trong đâu. Nghĩ đến thích khách kia, lập tức kéo tay Tiểu Cúc
“Ban đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiểu Cúc lắc đầu khó hiểu: “Không có chuyện gì. Ngươi làm sao vậy?”
/30
|