Trong tân phòng, nơi nơi dán đầy chữ hỉ to tướng, màu đỏ tràn ngập cả căn phòng, lụa hồng tầng tầng lớp lớp, giường hỉ màu đỏ thắm thêu đôi uyên ương đồng chẩm mới thật châm chọc làm sao!
Ngọc Câu vừa vào phòng liền kéo khăn voan trên đầu xuống. Không cần phải nghĩ nhiều cũng biết tên Âu Dương Ly Yên kia không đến, nàng cũng không cần ngây ngô ngồi chờ như một đứa ngốc.
Tiểu Cúc nhìn thấy hành động của Ngọc Câu, kinh hô một tiếng, vọt tới bên cạnh nàng, khẩn trương nói: “Ngọc Câu, ngươi làm gì vậy!?”
Lúc này, trong phòng, ngay cả một hạ nhân nho nhỏ của Cẩn vương phủ cũng không có, chỉ có mỗi mấy người các nàng. Ngọc Câu ngẩng đầu lên, thản nhiên cười: “Tiểu Cúc, không sao đâu! Tối hôm nay, Âu Dương Ly Yên sẽ không đến đây. Ngươi không nhận ra được hoàn cảnh của chúng ta bây giờ sao?”
Tiểu Cúc nhìn phòng ở cô quạnh, chỉ biết cười khổ. Lúc trước, nàng nén giận việc Ngọc Câu gả đi nhưng không cho nàng biết, nay nhìn tình cảnh trước mặt, tất cả đều tan thành mây khói.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tiểu Cúc không có chủ kiến gì, ai có thể ngờ được Cẩn vương Âu Dương Ly Yên lại đối xử với đại tiểu thử Tô phủ như thế.
Tiểu Man tưởng như vẫn đứng thẳng phía sau các nàng đã sớm ngồi vào chiếc bàn khắc hoa bên cạnh, mắt hiện lên ý cười. Xem ra tiểu thư đã đoán được hết thảy nên mới không gả nàng đi, mà lại gả tiện nha đầu Ngọc Câu đi. Hóa ra tiểu thư vẫn thương xót nàng.
“Còn phải làm sao nữa, ngây ngốc an phận đi!” Tiểu Man nói xong liền cố vươn tay châm trà uống. Ngọc Câu quay lại lạnh lùng nhìn Tiểu Man. Nàng có thể bỏ qua thái độ kiêu ngạo của nàng ta, nhưng nàng vô cùng thống hận Tiểu Man cùng Tô Thái Tuyết cùng nhau tính kế nàng. Trong lòng tràn đầy hận ý, sự phẫn nộ đã khống chế suy nghĩ của nàng, cả người nàng lãnh lệ, nhanh như chớp đánh về phía Tiểu Man, hai tay giữ chặt cổ Tiểu Man.
Tiểu Man hoảng sợ, chén trà trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nhỏ. Tiếc là trong viện này hiện nay không có một bóng người, sẽ không có ai xông vào xem xét.
Ngọc Câu vì tức giận nên lực tay mạnh mẽ kinh người, mặc cho Tiểu Man sống chết giãy dụa cũng không tách khỏi tay Ngọc Câu, khuôn mặt nàng đã sớm tái mét, hô hấp khó khăn lên tiếng cầu xin:
“Ngọc Câu, ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi đồ khốn nạn! Dám hợp tác với nữ nhân Tô Thái Tuyết kia gạt ta! Ta chịu đựng ngươi diễu võ giương oai từ lâu rồi, lần này ta nhất định phải giết ngươi! Có phải Tô Thái Tuyết ra lệnh cho ngươi đến giám thị ta không? Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!”
Ngọc Câu vừa mắng vừa ra tăng lực ở cổ Tiếu Man. Nàng ta vô lực phản kháng, cả người đều rạp trên mặt đất, Ngọc Câu ngồi trên người nàng ta, đôi tay vững chắc kia như móng vuốt, có thể nào cũng không tách ra được. Đồng tử Tiểu Man không ngừng co dãn, đầy hoảng sợ, hô hấp dồn dập dần lên, sắp không trụ nổi nữa.
Tiểu Cúc vẫn ngây ngốc nhìn các nàng, cuối cùng mới tỉnh táo lại, chạy tới cố gỡ tay Ngọc Câu ra, hét ầm lên:
“Ngọc Câu, ngươi điên rồi, vào thời điểm này chúng ta nên nhất trí đối địch! Nếu Tiểu Man chết, chúng ta cũng không yên ổn được. Ngươi muốn làm gì chứ! Muốn giết nàng thì cũng không nên giết vào lúc này!”
Lời nói của Tiểu Cúc cuối cùng cũng làm Ngọc Câu bình tĩnh lại, thở hổn hển chậm rãi buông tay ra, ngồi vào cái ghế bên cạnh. Cả người Tiểu Man xụi lơ trên mặt đất, sợ hãi nhìn Ngọc Câu, nàng chưa bao giờ biết nữ nhân này lại có thể đáng sợ như thế, mặt mày tái nhợt, không dám nói một câu.
“Tiểu Man, từ nay về sau, ngươi tốt nhất nên khách khí một chút, nếu không đừng trách ta độc ác.” Ngọc Câu nói xong thì đứng lên, đi đến cạnh bàn. Cũng may trên bàn có một ít món ngon, vốn định cùng hắn uống một chén rượu giao bôi, nhưng hiện tại xem ra cái gì cũng không có, như vậy thay vì chờ hắn không bằng lấp đầy cái bụng rỗng.
“Tiểu Cúc, lại đây ăn cơm! Nếu không ai thèm để ý đến chúng ta, chúng ta cũng không thể chịu đói chết ở đây được.”
“Đúng.” Tiểu Cúc thấy Ngọc Câu bình tĩnh lại, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn. Hai người ngồi vào bàn ăn, cả ngày chưa được gì vào bụng, ai ngờ đến Cẩn vương phủ lại phải chịu tình trạng này.
Tiểu man thấy các nàng đắc ý ăn uống, mùi đồ ăn bay đầy phòng. Nàng khẽ nuốt một chút nước miếng, cũng không dám chạy đến ăn cơm cùng các nàng. Nàng còn chưa quên hai tay kia của Ngọc Câu vừa mới bóp chặt cổ nàng, tưởng nữ nhân kia hiền lành, hóa ra là điên cuồng. Xem ra sau này nàng phải cẩn thận một chút.
Ngọc Câu cùng Tiểu Cúc ăn no xong, ngồi bên cạnh bàn thương lượng xem làm thể nào để thu xếp tàn cục này. Cẩn vương phủ này không đối xử tốt với các nàng, nhìn tình trạng trước mắt sẽ biết, vào lúc đá cửa kiệu, Âu Dương Ly Yên kia không xuất hiện, lại còn để một quản sự nho nhỏ đi đá cửa kiệu? Hắn không nhưng khinh thường Tô phủ, còn không thèm quan tâm các nàng, một hạ nhân cũng không có.
“Ngọc Câu, ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Tiểu Cúc nóng vội mở miệng, Cẩn vương kia đẹp đẽ như một vị thần, nhưng lại mang theo sát khí lãnh lệ. Hắn cao cao tại thượng như vậy, không phải một nữ nhiên tùy tiện cũng có thể tới gần. Đương nhiên nàng không mong muốn Ngọc Câu xảy ra chuyện gì, Ngọc Câu là tỷ muội tốt của nàng.
“Hiện tại chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi. Chỉ hi vọng chúng ta có thể ra khỏi Cẩn vương phủ. Còn những việc khác ta không quan tâm.”
Ngọc Câu vừa nói xong, Tiểu Man vốn trầm mặc liền phát ra một câu: “Ra khỏi phủ chỉ có một con đường chết.”
Tiểu Cúc nghe lời nàng ta nói, sắc mặt trở nên khó coi, trừng Tiểu Man: “Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Tiểu Man cái gì cũng không nói, lắc lắc đầu. Ngọc Câu âm lãnh khiêu khích mở miệng: “Xem ra vừa rồi còn nhẹ tay.” Câu nói này đả kích Tiểu Man, khiến nàng không khỏi run lên, nhanh chóng mở miệng:
“Các ngươi ra khỏi phủ thì sẽ có người giết các ngươi. Tốt nhất là an phận ở Cẩn vương phủ một tí, ta đoán vậy.”
Tiểu Man sợ hãi mở miệng, trong lòng thầm than, mặc kệ các nàng ở nơi nào, chỉ sợ tiểu thư cũng không bỏ qua cho các nàng. Nhưng Cẩn vương phủ so với bên ngoài tốt hơn một chút. Tuy rằng nàng ước gì hai nữ nhân này bị giết, nhưng mà tiểu thư ra lệnh cho nàng giám thị các nàng, nếu để cho các nàng chạy thì nàng chỉ có một con đường chết. Cho nên nàng phải trông coi hai nữ nhân này thật tốt, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng chết chắc, tiểu thư vốn ngoan lệ, nàng không phải là không biết.
“Giết chúng ta?” Sắc mặt Ngọc Câu trầm xuống, con ngươi như ngọc trở nên sắc bén. Tô Thái Tuyết muốn giết các nàng sao? Giết người diệt khẩu? Trước tiên gả nàng đi sau đó giết nàng, thần không biết quỷ không hay, ai biết tân vương phi của Cẩn vương phi không phải thiên kim Tô gia đâu. Mưu kế thật tàn độc nha!
“Là Tô Thái Tuyết xuống tay sao?”
Tiểu Man không nói lời nào, Ngọc Câu cũng không hỏi lại nàng. Nàng đã biết đáp án. Hiện tại quả là trước có sói, sau có hổ nha, phía trước là Âu Dương Ly Yên như ác lang, phía sau có Tô Thái Tuyết như ác hổ. Các nàng đúng là con mồi đích thực.
“Chúng ta ngồi yên xem biến đi. Về sau các ngươi gọi ta tiểu thư, ngàn vạn lần không thể lộ ra dấu vết gì, nếu không chúng ta cũng chỉ chết nhanh hơn thôi.” Ngọc Câu trấn định tinh thần, phân phó Tiểu Cúc cùng Tiểu Man, hai tiểu nha đầu im lặng không nói gì, hiện tại vận mệnh của các nàng gắn cùng một chỗ nha.
Không khí trong phòng vô cùng nặng nề, ba nữ nhân không ai nói lời nào. Ngọc Câu dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh, phân phó Tiểu Cúc gỡ mũ phượng xuống, bả vai nàng đau thật nha.
“Tiểu Cúc, lại đây, gỡ mũ phượng của ta xuống.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Cúc lên tiếng, cười gọi Ngọc Câu một tiếng tiểu thư, ai ngờ thật thuận miệng, không khỏi nở nụ cười, liền tiến tới giúp Ngọc Câu gỡ mũ phượng xuống, buông búi tóc trên đầu ra, sửa soạn một kiểu tóc đơn giản cho nàng, gài thêm một thanh trâm ngọc bích, thật thanh lệ thoát tục.
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối sầm. Ánh sáng từ cây nến nhỏ như hạt đậu toát lên, gió nhẹ thổi qua, sa trướng lay động, phiêu dật duy mĩ.
Ngọc Câu bước đi thong thả đến cửa sổ, trăng rằm như câu, ánh trăng trên trời cao chiếu sáng khắp mặt đất, trời đêm như biển sao nhấp nháy, mấy đóa mây đang tùy ý lượn lờ trồi, xa xôi mà nhẹ nhàng. Ngoài của số, hành lang dài tăm tắp, hoa cỏ mọc tốt tươi, tất cả đều đắm chìm trong màn sáng bạc mông lung, càng mang vẻ xinh đẹp tiên diễm.
Sân bên có tường cao thấp thoáng, thấy không rõ tình cảnh bên ngoài, ba người các nàng giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều. Có việc gì ngày mai nói sau. Lấy tĩnh chế động. Ta thật muốn nhìn xem Cẩn vương này muốn làm trò gì?” Ngọc Câu quay trở về giường, tự tay cởi y phục lằng nhằng trên người, rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ. Đương nhiên, nàng không quên nhắc nhở Tiểu Man.
“Ngươi cũng ăn chút cơm chiều đi. Tốt xấu gì thì bây giờ chúng ta đều cùng hội cùng thuyền, ta tạm thời sẽ không đối xử tàn nhẫn với ngươi. Nhưng nếu ngươi chọc tới ta, đừng tưởng tiểu thư thương xót ngươi mà ta sẽ bỏ qua, đến lúc đó, ngay cả chết như thế nào cũng không biết đâu!” Nàng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ngủ. Tiểu Cúc cũng thu thập đi ngủ. Chỉ còn lại Tiểu Man nuốt nước miếng, chạy nhanh đến bàn ăn cơm, sau khi ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ rồi nghỉ ngơi.
Ngọc Câu vừa vào phòng liền kéo khăn voan trên đầu xuống. Không cần phải nghĩ nhiều cũng biết tên Âu Dương Ly Yên kia không đến, nàng cũng không cần ngây ngô ngồi chờ như một đứa ngốc.
Tiểu Cúc nhìn thấy hành động của Ngọc Câu, kinh hô một tiếng, vọt tới bên cạnh nàng, khẩn trương nói: “Ngọc Câu, ngươi làm gì vậy!?”
Lúc này, trong phòng, ngay cả một hạ nhân nho nhỏ của Cẩn vương phủ cũng không có, chỉ có mỗi mấy người các nàng. Ngọc Câu ngẩng đầu lên, thản nhiên cười: “Tiểu Cúc, không sao đâu! Tối hôm nay, Âu Dương Ly Yên sẽ không đến đây. Ngươi không nhận ra được hoàn cảnh của chúng ta bây giờ sao?”
Tiểu Cúc nhìn phòng ở cô quạnh, chỉ biết cười khổ. Lúc trước, nàng nén giận việc Ngọc Câu gả đi nhưng không cho nàng biết, nay nhìn tình cảnh trước mặt, tất cả đều tan thành mây khói.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tiểu Cúc không có chủ kiến gì, ai có thể ngờ được Cẩn vương Âu Dương Ly Yên lại đối xử với đại tiểu thử Tô phủ như thế.
Tiểu Man tưởng như vẫn đứng thẳng phía sau các nàng đã sớm ngồi vào chiếc bàn khắc hoa bên cạnh, mắt hiện lên ý cười. Xem ra tiểu thư đã đoán được hết thảy nên mới không gả nàng đi, mà lại gả tiện nha đầu Ngọc Câu đi. Hóa ra tiểu thư vẫn thương xót nàng.
“Còn phải làm sao nữa, ngây ngốc an phận đi!” Tiểu Man nói xong liền cố vươn tay châm trà uống. Ngọc Câu quay lại lạnh lùng nhìn Tiểu Man. Nàng có thể bỏ qua thái độ kiêu ngạo của nàng ta, nhưng nàng vô cùng thống hận Tiểu Man cùng Tô Thái Tuyết cùng nhau tính kế nàng. Trong lòng tràn đầy hận ý, sự phẫn nộ đã khống chế suy nghĩ của nàng, cả người nàng lãnh lệ, nhanh như chớp đánh về phía Tiểu Man, hai tay giữ chặt cổ Tiểu Man.
Tiểu Man hoảng sợ, chén trà trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nhỏ. Tiếc là trong viện này hiện nay không có một bóng người, sẽ không có ai xông vào xem xét.
Ngọc Câu vì tức giận nên lực tay mạnh mẽ kinh người, mặc cho Tiểu Man sống chết giãy dụa cũng không tách khỏi tay Ngọc Câu, khuôn mặt nàng đã sớm tái mét, hô hấp khó khăn lên tiếng cầu xin:
“Ngọc Câu, ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi đồ khốn nạn! Dám hợp tác với nữ nhân Tô Thái Tuyết kia gạt ta! Ta chịu đựng ngươi diễu võ giương oai từ lâu rồi, lần này ta nhất định phải giết ngươi! Có phải Tô Thái Tuyết ra lệnh cho ngươi đến giám thị ta không? Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!”
Ngọc Câu vừa mắng vừa ra tăng lực ở cổ Tiếu Man. Nàng ta vô lực phản kháng, cả người đều rạp trên mặt đất, Ngọc Câu ngồi trên người nàng ta, đôi tay vững chắc kia như móng vuốt, có thể nào cũng không tách ra được. Đồng tử Tiểu Man không ngừng co dãn, đầy hoảng sợ, hô hấp dồn dập dần lên, sắp không trụ nổi nữa.
Tiểu Cúc vẫn ngây ngốc nhìn các nàng, cuối cùng mới tỉnh táo lại, chạy tới cố gỡ tay Ngọc Câu ra, hét ầm lên:
“Ngọc Câu, ngươi điên rồi, vào thời điểm này chúng ta nên nhất trí đối địch! Nếu Tiểu Man chết, chúng ta cũng không yên ổn được. Ngươi muốn làm gì chứ! Muốn giết nàng thì cũng không nên giết vào lúc này!”
Lời nói của Tiểu Cúc cuối cùng cũng làm Ngọc Câu bình tĩnh lại, thở hổn hển chậm rãi buông tay ra, ngồi vào cái ghế bên cạnh. Cả người Tiểu Man xụi lơ trên mặt đất, sợ hãi nhìn Ngọc Câu, nàng chưa bao giờ biết nữ nhân này lại có thể đáng sợ như thế, mặt mày tái nhợt, không dám nói một câu.
“Tiểu Man, từ nay về sau, ngươi tốt nhất nên khách khí một chút, nếu không đừng trách ta độc ác.” Ngọc Câu nói xong thì đứng lên, đi đến cạnh bàn. Cũng may trên bàn có một ít món ngon, vốn định cùng hắn uống một chén rượu giao bôi, nhưng hiện tại xem ra cái gì cũng không có, như vậy thay vì chờ hắn không bằng lấp đầy cái bụng rỗng.
“Tiểu Cúc, lại đây ăn cơm! Nếu không ai thèm để ý đến chúng ta, chúng ta cũng không thể chịu đói chết ở đây được.”
“Đúng.” Tiểu Cúc thấy Ngọc Câu bình tĩnh lại, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn. Hai người ngồi vào bàn ăn, cả ngày chưa được gì vào bụng, ai ngờ đến Cẩn vương phủ lại phải chịu tình trạng này.
Tiểu man thấy các nàng đắc ý ăn uống, mùi đồ ăn bay đầy phòng. Nàng khẽ nuốt một chút nước miếng, cũng không dám chạy đến ăn cơm cùng các nàng. Nàng còn chưa quên hai tay kia của Ngọc Câu vừa mới bóp chặt cổ nàng, tưởng nữ nhân kia hiền lành, hóa ra là điên cuồng. Xem ra sau này nàng phải cẩn thận một chút.
Ngọc Câu cùng Tiểu Cúc ăn no xong, ngồi bên cạnh bàn thương lượng xem làm thể nào để thu xếp tàn cục này. Cẩn vương phủ này không đối xử tốt với các nàng, nhìn tình trạng trước mắt sẽ biết, vào lúc đá cửa kiệu, Âu Dương Ly Yên kia không xuất hiện, lại còn để một quản sự nho nhỏ đi đá cửa kiệu? Hắn không nhưng khinh thường Tô phủ, còn không thèm quan tâm các nàng, một hạ nhân cũng không có.
“Ngọc Câu, ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Tiểu Cúc nóng vội mở miệng, Cẩn vương kia đẹp đẽ như một vị thần, nhưng lại mang theo sát khí lãnh lệ. Hắn cao cao tại thượng như vậy, không phải một nữ nhiên tùy tiện cũng có thể tới gần. Đương nhiên nàng không mong muốn Ngọc Câu xảy ra chuyện gì, Ngọc Câu là tỷ muội tốt của nàng.
“Hiện tại chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi. Chỉ hi vọng chúng ta có thể ra khỏi Cẩn vương phủ. Còn những việc khác ta không quan tâm.”
Ngọc Câu vừa nói xong, Tiểu Man vốn trầm mặc liền phát ra một câu: “Ra khỏi phủ chỉ có một con đường chết.”
Tiểu Cúc nghe lời nàng ta nói, sắc mặt trở nên khó coi, trừng Tiểu Man: “Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Tiểu Man cái gì cũng không nói, lắc lắc đầu. Ngọc Câu âm lãnh khiêu khích mở miệng: “Xem ra vừa rồi còn nhẹ tay.” Câu nói này đả kích Tiểu Man, khiến nàng không khỏi run lên, nhanh chóng mở miệng:
“Các ngươi ra khỏi phủ thì sẽ có người giết các ngươi. Tốt nhất là an phận ở Cẩn vương phủ một tí, ta đoán vậy.”
Tiểu Man sợ hãi mở miệng, trong lòng thầm than, mặc kệ các nàng ở nơi nào, chỉ sợ tiểu thư cũng không bỏ qua cho các nàng. Nhưng Cẩn vương phủ so với bên ngoài tốt hơn một chút. Tuy rằng nàng ước gì hai nữ nhân này bị giết, nhưng mà tiểu thư ra lệnh cho nàng giám thị các nàng, nếu để cho các nàng chạy thì nàng chỉ có một con đường chết. Cho nên nàng phải trông coi hai nữ nhân này thật tốt, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng chết chắc, tiểu thư vốn ngoan lệ, nàng không phải là không biết.
“Giết chúng ta?” Sắc mặt Ngọc Câu trầm xuống, con ngươi như ngọc trở nên sắc bén. Tô Thái Tuyết muốn giết các nàng sao? Giết người diệt khẩu? Trước tiên gả nàng đi sau đó giết nàng, thần không biết quỷ không hay, ai biết tân vương phi của Cẩn vương phi không phải thiên kim Tô gia đâu. Mưu kế thật tàn độc nha!
“Là Tô Thái Tuyết xuống tay sao?”
Tiểu Man không nói lời nào, Ngọc Câu cũng không hỏi lại nàng. Nàng đã biết đáp án. Hiện tại quả là trước có sói, sau có hổ nha, phía trước là Âu Dương Ly Yên như ác lang, phía sau có Tô Thái Tuyết như ác hổ. Các nàng đúng là con mồi đích thực.
“Chúng ta ngồi yên xem biến đi. Về sau các ngươi gọi ta tiểu thư, ngàn vạn lần không thể lộ ra dấu vết gì, nếu không chúng ta cũng chỉ chết nhanh hơn thôi.” Ngọc Câu trấn định tinh thần, phân phó Tiểu Cúc cùng Tiểu Man, hai tiểu nha đầu im lặng không nói gì, hiện tại vận mệnh của các nàng gắn cùng một chỗ nha.
Không khí trong phòng vô cùng nặng nề, ba nữ nhân không ai nói lời nào. Ngọc Câu dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh, phân phó Tiểu Cúc gỡ mũ phượng xuống, bả vai nàng đau thật nha.
“Tiểu Cúc, lại đây, gỡ mũ phượng của ta xuống.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Cúc lên tiếng, cười gọi Ngọc Câu một tiếng tiểu thư, ai ngờ thật thuận miệng, không khỏi nở nụ cười, liền tiến tới giúp Ngọc Câu gỡ mũ phượng xuống, buông búi tóc trên đầu ra, sửa soạn một kiểu tóc đơn giản cho nàng, gài thêm một thanh trâm ngọc bích, thật thanh lệ thoát tục.
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối sầm. Ánh sáng từ cây nến nhỏ như hạt đậu toát lên, gió nhẹ thổi qua, sa trướng lay động, phiêu dật duy mĩ.
Ngọc Câu bước đi thong thả đến cửa sổ, trăng rằm như câu, ánh trăng trên trời cao chiếu sáng khắp mặt đất, trời đêm như biển sao nhấp nháy, mấy đóa mây đang tùy ý lượn lờ trồi, xa xôi mà nhẹ nhàng. Ngoài của số, hành lang dài tăm tắp, hoa cỏ mọc tốt tươi, tất cả đều đắm chìm trong màn sáng bạc mông lung, càng mang vẻ xinh đẹp tiên diễm.
Sân bên có tường cao thấp thoáng, thấy không rõ tình cảnh bên ngoài, ba người các nàng giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều. Có việc gì ngày mai nói sau. Lấy tĩnh chế động. Ta thật muốn nhìn xem Cẩn vương này muốn làm trò gì?” Ngọc Câu quay trở về giường, tự tay cởi y phục lằng nhằng trên người, rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ. Đương nhiên, nàng không quên nhắc nhở Tiểu Man.
“Ngươi cũng ăn chút cơm chiều đi. Tốt xấu gì thì bây giờ chúng ta đều cùng hội cùng thuyền, ta tạm thời sẽ không đối xử tàn nhẫn với ngươi. Nhưng nếu ngươi chọc tới ta, đừng tưởng tiểu thư thương xót ngươi mà ta sẽ bỏ qua, đến lúc đó, ngay cả chết như thế nào cũng không biết đâu!” Nàng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ngủ. Tiểu Cúc cũng thu thập đi ngủ. Chỉ còn lại Tiểu Man nuốt nước miếng, chạy nhanh đến bàn ăn cơm, sau khi ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ rồi nghỉ ngơi.
/30
|