(*) 开屏: ý kiểu chim công xoè đuôi khoe mẽ sắc đẹp để tìm bạn tình ấy =)))) Và ở trong chương 5 thì con công này là...
- --
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Triệu Hoài cùng với việc được tẩm bổ thuốc quý mỗi ngày, vết thương của sát thủ bình phục vô cùng nhanh chóng.
Tận đến khi xác nhận được vết sẹo màu hồng nhạt ở trước ngực sẽ không còn dễ bị nứt ra nữa, bấy giờ sát thủ mới được cho phép xuống giường đi lại.
Tháng ngày được cơm bưng nước rót rất thoải mái, thế nhưng đồng thời cũng rất bức bối, sau gần một tháng trời, sát thủ cuối cùng cũng được ra ngoài hít thở không khí, hắn phấn khích như con khỉ trong rừng sâu, nhảy nhót tưng bừng, hiếu động vô cùng.
Nếu như là trước kia, Triệu Hoài đã sớm buông lời mắng mỏ hắn, cắt xén tiền công của hắn, thế nhưng vào lúc này, y lại chỉ lẳng lặng dõi theo hắn, căn dặn hắn đừng nên cử động mạnh quá rồi lại làm rách vết thương.
"Yên tâm." Sát thủ vỗ ngực bảo đảm, trong lòng mẩm nghĩ, hắn bây giờ nhận được đãi ngộ thật sự là không tồi, trước kia còn có ý định đổi nghề, giờ lại cảm thấy vẫn chưa phải lúc, đi khỏi đây rồi, làm gì còn tìm đâu ra được một vị Cố Chủ tri kỷ như thế này nữa.
Hắn quyết định sau này phải cúc cung tận tuỵ đến chết chết mới thôi đối với vị Cố Chủ tri kỷ này, bảo vệ cho y thật an toàn này, múa kiếm dỗ dành cho y vui này, rồi đẩy ghế lăn cho y đi phơi nắng nữa này...
À không, chân bị thương của Cố Chủ đã khỏi rồi, giờ không còn ngồi xe lăn nữa, Triệu Phi Song liếc mắt nhìn cẳng chân thon dài của Triệu Hoài, miệng lầm bầm, "Đúng là vẫn chưa nhìn quen được."
Chân của Cố Chủ dài miên man, dáng người cũng đẹp, tuy rằng lười chảy mỡ, nếu có thể nằm thì sẽ không ngồi, mà có thể ngồi thì sẽ không đứng, đâu có rèn luyện thân thể mỗi ngày như hắn, thế mà không hiểu sao vẫn có được vóc dáng đẹp như vậy, thật sự là làm người ta tức chết.
Triệu Hoài không hề hay biết những ý nghĩ của hắn, thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, chỉ cho là hắn đã bị dáng người cao ngất của mình hấp dẫn, không nhịn được mừng thầm trong lòng, mặt tỉnh bơ điều chỉnh lại tư thế một chút, cố gắng biểu hiện cho càng thêm hoàn mỹ.
Triệu Phi Song mông lung nhìn y, không hiểu sao tự dưng lại thấy y giống hệt một con chim công đang xoè đuôi đi tìm bạn tình, tuy ăn mặc trang nhã, thế nhưng khắp toàn thân lại toả ra một mùi vị rất chi là lẳng lơ.
Triệu Phi Song rời tầm mắt nhìn theo vị cô nương bước chân nhẹ nhàng dáng người uyển chuyển vừa mới đi qua, gật gù cái đầu tỏ vẻ thông suốt, Cố Chủ nhà bọn họ cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi.
Cố Chủ gia nghiệp lớn, có tài có mạo, muốn lấy vợ thật sự không có gì là khó, không như hắn, nghèo rớt mùng tơi. Triệu Phi Song không nhịn được lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Triệu Hoài thấy hắn thở dài, cau mày hỏi, "Ngươi lại đang nghĩ cái gì đó?"
Vừa rồi không phải vẫn còn rất tốt đấy sao, không dưng thở ngắn than dài làm gì không biết.
"Ta đang nghĩ tới chuyện lấy vợ." Triệu Phi Song ao ước nói, "Không biết lúc nào ta mới có thể lấy được vợ đây?"
Triệu Hoài vừa nghe, sắc mặt lập tức biến đổi, Triệu Phi Song vẫn không hề hay biết, lại còn hỏi, "Mà bao giờ ta mới được nhận tiền công tháng này nhỉ?"
Triệu Hoài hít sâu một hơi, gắng lắm mới khống chế được vẻ mặt của mình, y âm trầm nói, "Ngươi thì lấy đâu ra tiền công, tiền của ngươi đốt hết vào chỗ thuốc bổ kia rồi."
Triệu Phi Song kinh hãi, "Nhưng đấy là tai nạn lao động mà? Sao ta lại phải bỏ tiền túi ra mua thuốc?"
Cố Chủ xúi quẩy đúng là cái đồ không có nhân tính.
"Hôm qua ngươi ăn nhân sâm ngàn năm, mỗi củ ngốn mấy trăm lượng, hôm kia thì ngươi uống huyết yến, hôm kìa..." Triệu Hoài trầm mặt kể lể.
"Thôi bỏ đi bỏ đi, tháng này ta không cần tiền công nữa." Triệu Phi Song vội vàng ngắt lời y, chỉ lo nếu còn kể ra tiếp, thì không chỉ có tiền công của tháng này, mà của cả tháng sau, tháng sau nữa, tháng sau nữa nữa e là cũng sẽ đi tong luôn mất, rồi nửa đời sau cũng chỉ có thể làm trâu làm ngựa trả nợ cho vị Cố Chủ xúi quẩy này.
Ôi ôi, vẫn là phải xem xét lại chuyện đổi nghề thôi.
- ---------
#VL: Cứu với cứ tấu hài như thế này em cười đến bể bụng mất =)))))))))
- --
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Triệu Hoài cùng với việc được tẩm bổ thuốc quý mỗi ngày, vết thương của sát thủ bình phục vô cùng nhanh chóng.
Tận đến khi xác nhận được vết sẹo màu hồng nhạt ở trước ngực sẽ không còn dễ bị nứt ra nữa, bấy giờ sát thủ mới được cho phép xuống giường đi lại.
Tháng ngày được cơm bưng nước rót rất thoải mái, thế nhưng đồng thời cũng rất bức bối, sau gần một tháng trời, sát thủ cuối cùng cũng được ra ngoài hít thở không khí, hắn phấn khích như con khỉ trong rừng sâu, nhảy nhót tưng bừng, hiếu động vô cùng.
Nếu như là trước kia, Triệu Hoài đã sớm buông lời mắng mỏ hắn, cắt xén tiền công của hắn, thế nhưng vào lúc này, y lại chỉ lẳng lặng dõi theo hắn, căn dặn hắn đừng nên cử động mạnh quá rồi lại làm rách vết thương.
"Yên tâm." Sát thủ vỗ ngực bảo đảm, trong lòng mẩm nghĩ, hắn bây giờ nhận được đãi ngộ thật sự là không tồi, trước kia còn có ý định đổi nghề, giờ lại cảm thấy vẫn chưa phải lúc, đi khỏi đây rồi, làm gì còn tìm đâu ra được một vị Cố Chủ tri kỷ như thế này nữa.
Hắn quyết định sau này phải cúc cung tận tuỵ đến chết chết mới thôi đối với vị Cố Chủ tri kỷ này, bảo vệ cho y thật an toàn này, múa kiếm dỗ dành cho y vui này, rồi đẩy ghế lăn cho y đi phơi nắng nữa này...
À không, chân bị thương của Cố Chủ đã khỏi rồi, giờ không còn ngồi xe lăn nữa, Triệu Phi Song liếc mắt nhìn cẳng chân thon dài của Triệu Hoài, miệng lầm bầm, "Đúng là vẫn chưa nhìn quen được."
Chân của Cố Chủ dài miên man, dáng người cũng đẹp, tuy rằng lười chảy mỡ, nếu có thể nằm thì sẽ không ngồi, mà có thể ngồi thì sẽ không đứng, đâu có rèn luyện thân thể mỗi ngày như hắn, thế mà không hiểu sao vẫn có được vóc dáng đẹp như vậy, thật sự là làm người ta tức chết.
Triệu Hoài không hề hay biết những ý nghĩ của hắn, thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, chỉ cho là hắn đã bị dáng người cao ngất của mình hấp dẫn, không nhịn được mừng thầm trong lòng, mặt tỉnh bơ điều chỉnh lại tư thế một chút, cố gắng biểu hiện cho càng thêm hoàn mỹ.
Triệu Phi Song mông lung nhìn y, không hiểu sao tự dưng lại thấy y giống hệt một con chim công đang xoè đuôi đi tìm bạn tình, tuy ăn mặc trang nhã, thế nhưng khắp toàn thân lại toả ra một mùi vị rất chi là lẳng lơ.
Triệu Phi Song rời tầm mắt nhìn theo vị cô nương bước chân nhẹ nhàng dáng người uyển chuyển vừa mới đi qua, gật gù cái đầu tỏ vẻ thông suốt, Cố Chủ nhà bọn họ cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi.
Cố Chủ gia nghiệp lớn, có tài có mạo, muốn lấy vợ thật sự không có gì là khó, không như hắn, nghèo rớt mùng tơi. Triệu Phi Song không nhịn được lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Triệu Hoài thấy hắn thở dài, cau mày hỏi, "Ngươi lại đang nghĩ cái gì đó?"
Vừa rồi không phải vẫn còn rất tốt đấy sao, không dưng thở ngắn than dài làm gì không biết.
"Ta đang nghĩ tới chuyện lấy vợ." Triệu Phi Song ao ước nói, "Không biết lúc nào ta mới có thể lấy được vợ đây?"
Triệu Hoài vừa nghe, sắc mặt lập tức biến đổi, Triệu Phi Song vẫn không hề hay biết, lại còn hỏi, "Mà bao giờ ta mới được nhận tiền công tháng này nhỉ?"
Triệu Hoài hít sâu một hơi, gắng lắm mới khống chế được vẻ mặt của mình, y âm trầm nói, "Ngươi thì lấy đâu ra tiền công, tiền của ngươi đốt hết vào chỗ thuốc bổ kia rồi."
Triệu Phi Song kinh hãi, "Nhưng đấy là tai nạn lao động mà? Sao ta lại phải bỏ tiền túi ra mua thuốc?"
Cố Chủ xúi quẩy đúng là cái đồ không có nhân tính.
"Hôm qua ngươi ăn nhân sâm ngàn năm, mỗi củ ngốn mấy trăm lượng, hôm kia thì ngươi uống huyết yến, hôm kìa..." Triệu Hoài trầm mặt kể lể.
"Thôi bỏ đi bỏ đi, tháng này ta không cần tiền công nữa." Triệu Phi Song vội vàng ngắt lời y, chỉ lo nếu còn kể ra tiếp, thì không chỉ có tiền công của tháng này, mà của cả tháng sau, tháng sau nữa, tháng sau nữa nữa e là cũng sẽ đi tong luôn mất, rồi nửa đời sau cũng chỉ có thể làm trâu làm ngựa trả nợ cho vị Cố Chủ xúi quẩy này.
Ôi ôi, vẫn là phải xem xét lại chuyện đổi nghề thôi.
- ---------
#VL: Cứu với cứ tấu hài như thế này em cười đến bể bụng mất =)))))))))
/9
|