Kim Trạch Thiên Lục cảm giác mình vừa nãy đã đồng thời giao đấu với hai người, một cường giả nhập thánh, còn có một Càn Kình người đứng đầu dưới cường giả nhập thánh.
Đạo chiến đấu của hắn dường như cũng nắm ngôi sao trong tay. Cho dù là cường giả nhập thánh cũng có thể cảm giác được rõ ràng áp lực vô tận. Chưa kể còn thêm uy năng của một thánh khí.
Càn Kình nhìn lên Kim Trạch Thiên Lục đang đứng lơ lửng trên không trung, khẽ nhíu mày. Người này quả nhiên đã là vong linh! Vừa thử, hiện tại đã hoàn toàn chứng minh được suy đoán của mình. Chỉ đáng tiếc... hồn vực quái dị này...
Nếu như đổi lại là một hồn vực khác, Càn Kình tự tin một mũi tên còn có thể bắn rơi người này xuống. Nhưng hồn vực kia lại có thể làm cho bất kỳ vật thể nào tiến vào trong đó, đều giống như bị dính lại.
Tiếp tục đánh sao?
Kim Trạch Thiên Lục nhìn thánh khí trong tay Càn Kình cảm thấy có chút đau đầu. Vừa nãy mình sơ suất bị đả thương thân thể. Hiện tại tuyệt đối không phải là ở trạng thái đỉnh phong, trong tay lại không có thánh khí nào. Có thể đánh thắng được hay không cũng rất khó nói.
Vong linh? Cái gì là vong linh? Thật sự có vong linh sao?
Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều lộ vẻ hiếu kỳ. Danh từ này chỉ tồn tại ở trong miệng của người hát rong, lẽ nào thật sự tồn tại sao?
Bố Lai Đạt Tư ngửa đầu nhìn Kim Trạch Thiên Lục trên không trung có phần sửng sốt một chút. Tầm mắt hắn đảo qua thánh khí trong tay Càn Kính, trong mắt liền lóe lên vẻ hiểu rõ.
- Kim Trạch Thiên Lục đã mời, Bố Lai Đạt Tư ta sao có thể từ chối?
Người lùn cố gắng đi nhanh về phía dưới đài cao, ánh mắt có phần kiêng kỵ nhìn thân thể Thiết Khắc. Vừa này trên thân người này đã từng xuất hiện một sát khí rất đáng sợ.
Kim Trạch Thiên Lục vẫn đang nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Chiến sĩ bình thường đã có nhiều lời đồn đại. Một thân thực lực mạnh mẽ hiện tại hắn đã được lĩnh giáo. Như vậy còn về xạ thuật tinh diệu trong truyền thuyết kia thì sao?
Kim Trạch Thiên Lục không dám đánh cược rằng xạ thuật trong truyền thuyết của Càn Kình là do phóng đại. Ngược lại, hắn rất lo lắng xạ thuật này đã được lời đồn đại giảm xuống!
Chí ít, về phương diện chiến lực cá nhân Càn Kình, ngày hôm nay vừa giao đấu đã có thể thử ra được, còn cường đại hung hãn hơn nhiều so với những lời đồn đại.
- Càn Kình, ngày chúng ta quyết chiến rất gần. Nhưng tuyệt đối không phải ở chỗ này.
Kim Trạch Thiên Lục từ từ hạ xuống mặt đất hạ:
- Năm ngày, năm ngày sau mới thật sự là ngày chúng ta quyết chiến. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết, Kim Trạch Thiên Lục ta cường đại tới mức nào.
Càn Kình không tiếp tục làm động tác truy kích. Vừa nãy chính là muốn thử phán đoán của mình, đồng thời cũng muốn thử giao đấu với cường giả nhập thánh một chút. Hiện tại xem ra mình không phải giống như trước, bị áp chế gắt gao đến mức không sức đánh trả.
Các thợ rèn ở trong đại hội thần rèn bị Bố Lai Đạt Tư làm mất đi bầu không khí giao lưu lúc đầu, nhưng lại được Càn Kình hoa lệ gặt hái đốt nóng bầu không khí. Ngay sau đó lại có Kim Trạch Thiên Lục xuất hiện khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt, khiến đại hội thần rèn lần này tràn ngập không khí không được tự nhiên.
Mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần, Kim Trạch Thiên Lục đã dẫn theo người lùn Bố Lai Đạt Tư rời đi. Hiện tại chỉ còn lại đài cao đã bị Càn Kình đạp một cước có chút biến hình còn đang đứng vững.
Lý Lực Thác Đặc vẫn đang vùi đầu rèn sắt tinh của hắn, dường như hoàn toàn không cảm nhận được tình hình xung quanh biến hóa.
Vân Tinh Huy Thăng nhìn thấy động tác của hắn như vậy liên tục gật đầu. Thợ rèn ưu tú hẳn phải hoàn toàn không bị ngoại vật quấy nhiễu. Cho dù bị người dùng trường thương đè ở trên cổ, cũng có thể hoàn thành tác phẩm mình đang tạo ra.
Đám thợ rèn xung quanh bắt đầu di chuyển về phía bên cạnh Càn Kình, vây xung quanh hội trưởng đột nhiên xuất hiện này.
Cũng không biết, ai là người thứ nhất đi tới ôm lấy hai chân Càn Kình. Ngay sau đó mọi người ném hắn lên thật cao trên không trung.
Mấy ngày nay, Bố Lai Đạt Tư hành sự phách lối khiến đám thợ rèn bị chèn ép hoàn toàn không ngóc đầu lên được. Ban đầu bọn họ tới đây vốn cầu nguyện hắn không nên đến đại hội này quấy rối, không nghĩ tới hắn lại vẫn xuất hiện.
Nghiêm khắc mà nói, ở trước mặt đám thợ rèn của bộ tộc người lùn, thợ rèn hoàng triều Chân Sách không ngóc đầu lên được cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, nửa năm một năm.
Trăm năm... Ngàn năm... Thậm chí vạn năm...
Vô số thợ rèn muốn thắng người lùn một lần, nhưng kết quả mỗi lần đều bị người lùn sỉ nhục trên phương diện này.
Ngày hôm nay, giấc mộng của vô số thợ rèn hoàng triều Chân Sách cuối cùng đã được thực hiện!
Ở trước mặt vô số khán giả, hung hăng đánh nát sự kiêu ngạo của bộ tộc người lùn về nghề rèn.
Chúc mừng!
Kế tiếp, đám thợ rèn Thần Đô thành bắt đầu một vòng chúc mừng mới.
Càn Kình đi qua đoàn người náo nhiệt, đi tới một góc khuất phía ngoài đoàn người. Dị đang đứng rất an tĩnh.
- Tất cả mọi người tới rồi sao?
Khi Càn Kình nhìn thấy Dị, lập tức mỉm cười:
- Vậy dẫn ta qua đó.
Dị gật đầu, xoay người đi ở phía trước. Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn Càn Kình:
- Con dao làm bếp này...
- Rất thích hợp với ngươi.
Càn Kình lấy từ trong đấu giới ra đưa cho Dị:
- Tối nay nhập thánh, đến lúc đó ta và những người đó sẽ dính chút ánh sáng của ngươi.
Dị nhìn con dao làm bếp Hồn Binh trong tay với tạo hình đặc biệt quái dị, nhưng hồn lực dao động quả thực đặc biệt ôn hòa đối với mình, khóe mắt hắn chớp động chút lệ quang.
Nhập thánh, vĩnh viễn là nỗi đau ở trong lòng chiến sĩ bình thường.
Hôm nay, tuy rằng đã không phải chỉ có một chiến sĩ bình thường nhập thánh, nhưng vẫn có rất nhiều chiến sĩ bình thường không có khả năng nhập thánh, cả đời đều xấu hổ dừng lại ở trạng thái Đấu Hồn đỉnh cấp.
- Chiến Đường... Có người đến...
Dị cẩn thận cất dao làm bếp xong mới nói:
- Bọn họ muốn cùng ngươi bàn bạc lại một lần.
Chiến Đường?
Càn Kình nhíu mày. Đây chính là nơi cách không lâu đã từng đánh lén của mình sao? Lần này bọn họ lại tới làm gì nữa?
Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sắp bắt đầu. Đám người La Thanh Thanh dưới sự lôi kéo của Mộc Quy Vô Tâm, đều tập trung ở Thần Đô trước, chờ Càn Kình chạy tới.
Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương là sự kiện ba lực lượng thức tỉnh huyết mạch chung cực có khả năng xuất hiện chạm trán. Điều này đã trở thành chuyện khiến mọi người trong nước chú ý nhất. Cho dù bình thường có không quan tâm tới Tân Nhân Vương hay không, nhưng người quan tâm tới chiến sĩ, cũng bắt đầu chú ý tới cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này.
Rrong lúc nhất thời tất cả khách sạn trong Thần Đô phồn hoa đều đã chật cứng người. Cho dù có rất có tiền cũng khó kiếm được một gian phòng tốt.
Mộc Quy Vô Tâm đối mặt với điều này đã chủ động chạy đến. Hắn thần thần bí bí nói khách sạn của mình còn có một gian phòng củi, chỉ cần mỗi ngày chi ra một trăm kim tệ, đám người làm sẽ không nói gì.
Đùa gì thế!
Đạo chiến đấu của hắn dường như cũng nắm ngôi sao trong tay. Cho dù là cường giả nhập thánh cũng có thể cảm giác được rõ ràng áp lực vô tận. Chưa kể còn thêm uy năng của một thánh khí.
Càn Kình nhìn lên Kim Trạch Thiên Lục đang đứng lơ lửng trên không trung, khẽ nhíu mày. Người này quả nhiên đã là vong linh! Vừa thử, hiện tại đã hoàn toàn chứng minh được suy đoán của mình. Chỉ đáng tiếc... hồn vực quái dị này...
Nếu như đổi lại là một hồn vực khác, Càn Kình tự tin một mũi tên còn có thể bắn rơi người này xuống. Nhưng hồn vực kia lại có thể làm cho bất kỳ vật thể nào tiến vào trong đó, đều giống như bị dính lại.
Tiếp tục đánh sao?
Kim Trạch Thiên Lục nhìn thánh khí trong tay Càn Kình cảm thấy có chút đau đầu. Vừa nãy mình sơ suất bị đả thương thân thể. Hiện tại tuyệt đối không phải là ở trạng thái đỉnh phong, trong tay lại không có thánh khí nào. Có thể đánh thắng được hay không cũng rất khó nói.
Vong linh? Cái gì là vong linh? Thật sự có vong linh sao?
Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều lộ vẻ hiếu kỳ. Danh từ này chỉ tồn tại ở trong miệng của người hát rong, lẽ nào thật sự tồn tại sao?
Bố Lai Đạt Tư ngửa đầu nhìn Kim Trạch Thiên Lục trên không trung có phần sửng sốt một chút. Tầm mắt hắn đảo qua thánh khí trong tay Càn Kính, trong mắt liền lóe lên vẻ hiểu rõ.
- Kim Trạch Thiên Lục đã mời, Bố Lai Đạt Tư ta sao có thể từ chối?
Người lùn cố gắng đi nhanh về phía dưới đài cao, ánh mắt có phần kiêng kỵ nhìn thân thể Thiết Khắc. Vừa này trên thân người này đã từng xuất hiện một sát khí rất đáng sợ.
Kim Trạch Thiên Lục vẫn đang nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Chiến sĩ bình thường đã có nhiều lời đồn đại. Một thân thực lực mạnh mẽ hiện tại hắn đã được lĩnh giáo. Như vậy còn về xạ thuật tinh diệu trong truyền thuyết kia thì sao?
Kim Trạch Thiên Lục không dám đánh cược rằng xạ thuật trong truyền thuyết của Càn Kình là do phóng đại. Ngược lại, hắn rất lo lắng xạ thuật này đã được lời đồn đại giảm xuống!
Chí ít, về phương diện chiến lực cá nhân Càn Kình, ngày hôm nay vừa giao đấu đã có thể thử ra được, còn cường đại hung hãn hơn nhiều so với những lời đồn đại.
- Càn Kình, ngày chúng ta quyết chiến rất gần. Nhưng tuyệt đối không phải ở chỗ này.
Kim Trạch Thiên Lục từ từ hạ xuống mặt đất hạ:
- Năm ngày, năm ngày sau mới thật sự là ngày chúng ta quyết chiến. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết, Kim Trạch Thiên Lục ta cường đại tới mức nào.
Càn Kình không tiếp tục làm động tác truy kích. Vừa nãy chính là muốn thử phán đoán của mình, đồng thời cũng muốn thử giao đấu với cường giả nhập thánh một chút. Hiện tại xem ra mình không phải giống như trước, bị áp chế gắt gao đến mức không sức đánh trả.
Các thợ rèn ở trong đại hội thần rèn bị Bố Lai Đạt Tư làm mất đi bầu không khí giao lưu lúc đầu, nhưng lại được Càn Kình hoa lệ gặt hái đốt nóng bầu không khí. Ngay sau đó lại có Kim Trạch Thiên Lục xuất hiện khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt, khiến đại hội thần rèn lần này tràn ngập không khí không được tự nhiên.
Mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần, Kim Trạch Thiên Lục đã dẫn theo người lùn Bố Lai Đạt Tư rời đi. Hiện tại chỉ còn lại đài cao đã bị Càn Kình đạp một cước có chút biến hình còn đang đứng vững.
Lý Lực Thác Đặc vẫn đang vùi đầu rèn sắt tinh của hắn, dường như hoàn toàn không cảm nhận được tình hình xung quanh biến hóa.
Vân Tinh Huy Thăng nhìn thấy động tác của hắn như vậy liên tục gật đầu. Thợ rèn ưu tú hẳn phải hoàn toàn không bị ngoại vật quấy nhiễu. Cho dù bị người dùng trường thương đè ở trên cổ, cũng có thể hoàn thành tác phẩm mình đang tạo ra.
Đám thợ rèn xung quanh bắt đầu di chuyển về phía bên cạnh Càn Kình, vây xung quanh hội trưởng đột nhiên xuất hiện này.
Cũng không biết, ai là người thứ nhất đi tới ôm lấy hai chân Càn Kình. Ngay sau đó mọi người ném hắn lên thật cao trên không trung.
Mấy ngày nay, Bố Lai Đạt Tư hành sự phách lối khiến đám thợ rèn bị chèn ép hoàn toàn không ngóc đầu lên được. Ban đầu bọn họ tới đây vốn cầu nguyện hắn không nên đến đại hội này quấy rối, không nghĩ tới hắn lại vẫn xuất hiện.
Nghiêm khắc mà nói, ở trước mặt đám thợ rèn của bộ tộc người lùn, thợ rèn hoàng triều Chân Sách không ngóc đầu lên được cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, nửa năm một năm.
Trăm năm... Ngàn năm... Thậm chí vạn năm...
Vô số thợ rèn muốn thắng người lùn một lần, nhưng kết quả mỗi lần đều bị người lùn sỉ nhục trên phương diện này.
Ngày hôm nay, giấc mộng của vô số thợ rèn hoàng triều Chân Sách cuối cùng đã được thực hiện!
Ở trước mặt vô số khán giả, hung hăng đánh nát sự kiêu ngạo của bộ tộc người lùn về nghề rèn.
Chúc mừng!
Kế tiếp, đám thợ rèn Thần Đô thành bắt đầu một vòng chúc mừng mới.
Càn Kình đi qua đoàn người náo nhiệt, đi tới một góc khuất phía ngoài đoàn người. Dị đang đứng rất an tĩnh.
- Tất cả mọi người tới rồi sao?
Khi Càn Kình nhìn thấy Dị, lập tức mỉm cười:
- Vậy dẫn ta qua đó.
Dị gật đầu, xoay người đi ở phía trước. Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn Càn Kình:
- Con dao làm bếp này...
- Rất thích hợp với ngươi.
Càn Kình lấy từ trong đấu giới ra đưa cho Dị:
- Tối nay nhập thánh, đến lúc đó ta và những người đó sẽ dính chút ánh sáng của ngươi.
Dị nhìn con dao làm bếp Hồn Binh trong tay với tạo hình đặc biệt quái dị, nhưng hồn lực dao động quả thực đặc biệt ôn hòa đối với mình, khóe mắt hắn chớp động chút lệ quang.
Nhập thánh, vĩnh viễn là nỗi đau ở trong lòng chiến sĩ bình thường.
Hôm nay, tuy rằng đã không phải chỉ có một chiến sĩ bình thường nhập thánh, nhưng vẫn có rất nhiều chiến sĩ bình thường không có khả năng nhập thánh, cả đời đều xấu hổ dừng lại ở trạng thái Đấu Hồn đỉnh cấp.
- Chiến Đường... Có người đến...
Dị cẩn thận cất dao làm bếp xong mới nói:
- Bọn họ muốn cùng ngươi bàn bạc lại một lần.
Chiến Đường?
Càn Kình nhíu mày. Đây chính là nơi cách không lâu đã từng đánh lén của mình sao? Lần này bọn họ lại tới làm gì nữa?
Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sắp bắt đầu. Đám người La Thanh Thanh dưới sự lôi kéo của Mộc Quy Vô Tâm, đều tập trung ở Thần Đô trước, chờ Càn Kình chạy tới.
Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương là sự kiện ba lực lượng thức tỉnh huyết mạch chung cực có khả năng xuất hiện chạm trán. Điều này đã trở thành chuyện khiến mọi người trong nước chú ý nhất. Cho dù bình thường có không quan tâm tới Tân Nhân Vương hay không, nhưng người quan tâm tới chiến sĩ, cũng bắt đầu chú ý tới cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này.
Rrong lúc nhất thời tất cả khách sạn trong Thần Đô phồn hoa đều đã chật cứng người. Cho dù có rất có tiền cũng khó kiếm được một gian phòng tốt.
Mộc Quy Vô Tâm đối mặt với điều này đã chủ động chạy đến. Hắn thần thần bí bí nói khách sạn của mình còn có một gian phòng củi, chỉ cần mỗi ngày chi ra một trăm kim tệ, đám người làm sẽ không nói gì.
Đùa gì thế!
/1253
|