Những chiến sĩ huyết mạch này đều chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Có thể nói, đây là thời điểm tinh lực và thể lực đạt tới mức cực điểm. Bình thường gặp phải bình thường chiến sĩ đồng cấp Đấu Hồn, cũng có thể dùng tốc độ cực nhanh đánh bại đối phương.
Đoạn Phong Bất Nhị đưa mắt nhìn Bàn Hoành Cơ, phát hiện vị đại nhân Xà Hoàng này hoàn toàn không ý định ngăn cản sự kiêu ngạo của những chiến sĩ mình dẫn tới. Hắn bĩu môi nói thầm:
“Xà Hoàng? Ta xem là hồ hoàng cũng không sai... Mượn tay của chúng ta giúp ngươi giáo dục miễn phí cho thế hệ trẻ trong gia tộc có phải không?
Phần Đồ Cuồng Ca và Mộc Nột Chân Sách đều ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt bọn họ đầy vẻ tán thưởng và bội phục sự tâm cơ của Bàn Hoành Cơ.
Hiện tại, Xà Hoàng xem ra căn bản không nói gì với những người tuổi trẻ này, cố ý không ngăn cản bọn họ, muốn để cho bọn họ chịu thiệt để trưởng thành.
Người trẻ tuổi?
Càn Kình nhìn chiến sĩ huyết mạch còn lớn tuổi hơn mình. Hắn giơ tay lên gãi đầu cười khổ. Không ngờ mình lại gọi người còn lớn tuổi hơn mình là người trẻ tuổi. Ha hả! Xem ra chính mình mấy ngày nay gặp phải quá nhiều chuyện. Tuy rằng tuổi tác không lớn hơn, nhưng tâm tính thật sự lại càng ngày càng lớn.
Mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi tiến vào trong phòng. Bầu không khí hài hòa trong phòng nhất thời không còn sót lại chút nào. Bọn họ không coi ai ra gì. Ngoại trừ thời điểm nhìn về phía Xà Hoàng tỏ ra cung kính, nhưng khi nhìn những người khác đều chỉ nhìn lướt qua.
Bàn Hoành Cơ vỗ vai Càn Kính vài cái nói:
- Vị này, chính là Càn Kình.
Cuối cùng, ánh mắt của mười người trẻ tuổi đã khá hơn trước rất nhiều. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thẳng vào người thứ hai trong phòng. Dù sao trước đó không lâu, Lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan đã chết ở trong tay của hắn. Chiến tích này khiến bất luận kẻ nào cũng sẽ không xem thường hắn.
Trên mặt mười chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi lộ vẻ hoài nghi, nhưng vẫn cung kính về phía Càn Kình gật đầu chào hỏi. Cho dù bỏ qua chiến tích hung mãnh này sang một bên, với thân phận của hội trưởng tổng nghiệp đoàn cũng khiến những người tuổi trẻ này không thể trêu chọc nổi.
- Mấy vị này là hội trưởng phân hội nghiệp đoàn chiến sĩ các nơi...
Lúc này đây mười chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi không gật đầu chào hỏi như đối với Càn Kình, mũi đều hướng lên trời, không để những hội trưởng nghiệp đoàn này vào mắt.
Mọi người đều là chiến sĩ Đấu Hồn đỉnh phong. Ta cần gì phải đi tôn kính chiến sĩ bình thường như các ngươi?
Trên mặt mười người trẻ tuổi này gần như đều viết ra biểu tình như vậy.
- Đây là chiến sĩ trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của thế gia Phần Đồ, Phần Đồ Cuồng Ca.
Lúc này đây, trên mặt mười chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi hiện ra vẻ cười nhạt xem thường.
Thế gia Phần Đồ? Đó là gia tộc mỗi thế hệ đều khiêu chiến với chiến sĩ huyết mạch, bị chiến sĩ huyết mạch đánh thảm như chó sao?
Trong đó mấy người thẳng thắn, trực tiếp hừ lạnh khinh thường.
Chiến sĩ kiệt xuất nhất thế hệ trẻ của thế gia Phần Đồ? Vậy thì thế nào? Có thể làm được chính là bị đánh ngã trên mặt đất, ngưỡng mộ chiến sĩ huyết mạch, phụ giúp chiến sĩ huyết mạch cường đại hơn mà thôi.
- Thế nào? Khinh thường chiến sĩ thế gia Phần Đồ sao?
Bàn Hoành Cơ cười híp mắt đi tới bên cạnh Phần Đồ Cuồng Ca:
Người trẻ tuổi này thật sự rất mạnh.
Khiêu khích! Tuyệt đối là khiêu khích!
Đoạn Phong Bất Nhị chợt phát hiện, vị gia chủ Xà Hoàng cơ trí hùng tài này còn có một mặt đam mê khiêu khích như vậy. Vì rèn luyện chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu thế hệ trẻ tuổi, thậm chí ngay cả loại thủ đoạn này cũng sử dụng!
Mấy chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi, sắp... xui xẻo rồi.
- Gia chủ đại nhân...
Một trong mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi chậm rãi đi ra khỏi đội ngũ, rất cung kính nhìn về phía Bàn Hoành Cơ cúi đầu tiếp tục nói:
- Chúng ta tôn kính thế gia Phần Đồ mỗi chiến sĩ chết trận ở trên chiến trường Nhân Ma, nhưng chúng ta không cách nào đồng thời chấp nhận suy nghĩ muốn duy trì vinh quang của những chiến sĩ bình thường này.
Lẽ nào bọn họ còn không rõ sự chênh lệch giữa chiến sĩ bình thường và chiến sĩ huyết mạch thế nào sao? Bọn họ hiểu rất rõ ràng, nhưng suy nghĩ của bọn họ...
Ai! Bọn họ có thể làm người phục vụ cho chiến sĩ huyết mạch chúng ta là được rồi.
- A? Bàn Mộng Thừa, nói như vậy ngươi nghĩ rằng, Phần Đồ Cuồng Ca không đánh thắng được ngươi sao?
Xà Hoàng mỉm cười, nhưng ở trong mắt của Đoạn Phong Bất Nhị lại chính là một ác ma đang mê người ta bước về phía cạm bẫy.
- Đúng vậy, gia chủ đại nhân.
Thân hình Bàn Mộng Thừa cao lớn rất tuấn tú, hai bàn tay rất thon dài đưa ra:
- Về hành quân và bày binh bố trận, ta có thể không bằng Phần Đồ Cuồng Ca. Nhưng nếu nói đến phương diện nam nhân chiến đấu một chọi một, ta trói một cánh tay lại, cũng có thể dễ dàng đánh ngã hắn.
Tuyên bố phách lối, lời nói tự tin, phối hợp với tấm lưng ưỡn thẳng của Bàn Mộng Thừa, khiến thân thể giống như thiên thần, tư thế hào hùng, lời nói hữu lực giống như chân lý truyền khắp phòng.
Không chỉ chín chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu ở đây gật đầu tán thành, ngay cả không ít hội trưởng phân hội nghiệp đoàn chiến sĩ cũng gật đầu tán thành lời nói của Bàn Mộng Thừa. Ngoại trừ Càn Kình là quái thai trong các chiến sĩ bình thường ra, chiến sĩ bình thường căn bản không cách nào trong tình huống chiến đấu một chọi một, trực tiếp đối đầu với chiến sĩ huyết mạch đồng cấp. Đặc biệt là chiến sĩ bình thường còn trẻ như Phần Đồ Cuồng Ca, so với chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu, chính là rất không bằng.
Khóe miệng Bàn Hoành Cơ rất nhanh liền kéo về hai bên. Đôi mắt rắn dài hẹp nhìn thẳng vào Phần Đồ Cuồng Ca, giống như lão chiến hữu nhiều năm vỗ vai hắn:
- Người tuổi trẻ, Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ ta không thể là người thêu dệt chuyện. Ta không biết tính cách ngươi thế nào, chỉ có điều nếu như có người dám ở trước mặt ta nói trói một cánh tay lại cũng có thể đánh ngã được ta, chuyện này ta tuyệt đối không nhịn được.
Càn Kình cố sức nín cười. Hắn rất sợ mình sẽ nhịn cười tới mức nội thương mất. Xà Hoàng còn nói mình không phải là người thêu dệt chuyện? Còn có người nào thêu dệt chuyện hơn so với hắn nữa hay không? Để tôi luyện cho thế hệ trẻ trong gia tộc, ngay cả loại thủ đoạn này cũng dùng!
Chỉ có điều thật kỳ quái! Hắn rõ ràng có rất nhiều thủ đoạn để tôi luyện những người trẻ tuổi này, tại sao lại cứ phải lựa chọn chiêu thức ấy? Lẽ nào...?
Ánh mắt Càn Kình lại chuyển tới trên người Đoạn Phong Bất Nhị.
Xem ra Xà Hoàng vẫn không buông tha ý định lôi kéo Đoạn Phong Bất Nhị trở lại Bàn gia. Hắn dẫn theo những người này đến đây đoán chừng là có hai nguyên nhân. Một nguyên nhân tất nhiên là tôi luyện bọn họ. Nguyên nhân khác chính là để cho bọn họ và Bất Nhị sớm thân cận một chút?
- Nhẫn nhịn sao?
Phần Đồ Cuồng Ca nhún vai:
- Đại nhân Xà Hoàng, nếu ngài cũng hiểu được ta không thể nhẫn nhịn, vậy ta đây cũng không đành lòng.
- A? Phải không?
Bàn Hoành Cơ quay đầu nhìn Phần Đồ Cuồng Ca, khuôn mặt thoáng hiện vẻ cảm ơn.
Đoạn Phong Bất Nhị đưa mắt nhìn Bàn Hoành Cơ, phát hiện vị đại nhân Xà Hoàng này hoàn toàn không ý định ngăn cản sự kiêu ngạo của những chiến sĩ mình dẫn tới. Hắn bĩu môi nói thầm:
“Xà Hoàng? Ta xem là hồ hoàng cũng không sai... Mượn tay của chúng ta giúp ngươi giáo dục miễn phí cho thế hệ trẻ trong gia tộc có phải không?
Phần Đồ Cuồng Ca và Mộc Nột Chân Sách đều ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt bọn họ đầy vẻ tán thưởng và bội phục sự tâm cơ của Bàn Hoành Cơ.
Hiện tại, Xà Hoàng xem ra căn bản không nói gì với những người tuổi trẻ này, cố ý không ngăn cản bọn họ, muốn để cho bọn họ chịu thiệt để trưởng thành.
Người trẻ tuổi?
Càn Kình nhìn chiến sĩ huyết mạch còn lớn tuổi hơn mình. Hắn giơ tay lên gãi đầu cười khổ. Không ngờ mình lại gọi người còn lớn tuổi hơn mình là người trẻ tuổi. Ha hả! Xem ra chính mình mấy ngày nay gặp phải quá nhiều chuyện. Tuy rằng tuổi tác không lớn hơn, nhưng tâm tính thật sự lại càng ngày càng lớn.
Mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi tiến vào trong phòng. Bầu không khí hài hòa trong phòng nhất thời không còn sót lại chút nào. Bọn họ không coi ai ra gì. Ngoại trừ thời điểm nhìn về phía Xà Hoàng tỏ ra cung kính, nhưng khi nhìn những người khác đều chỉ nhìn lướt qua.
Bàn Hoành Cơ vỗ vai Càn Kính vài cái nói:
- Vị này, chính là Càn Kình.
Cuối cùng, ánh mắt của mười người trẻ tuổi đã khá hơn trước rất nhiều. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thẳng vào người thứ hai trong phòng. Dù sao trước đó không lâu, Lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan đã chết ở trong tay của hắn. Chiến tích này khiến bất luận kẻ nào cũng sẽ không xem thường hắn.
Trên mặt mười chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi lộ vẻ hoài nghi, nhưng vẫn cung kính về phía Càn Kình gật đầu chào hỏi. Cho dù bỏ qua chiến tích hung mãnh này sang một bên, với thân phận của hội trưởng tổng nghiệp đoàn cũng khiến những người tuổi trẻ này không thể trêu chọc nổi.
- Mấy vị này là hội trưởng phân hội nghiệp đoàn chiến sĩ các nơi...
Lúc này đây mười chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi không gật đầu chào hỏi như đối với Càn Kình, mũi đều hướng lên trời, không để những hội trưởng nghiệp đoàn này vào mắt.
Mọi người đều là chiến sĩ Đấu Hồn đỉnh phong. Ta cần gì phải đi tôn kính chiến sĩ bình thường như các ngươi?
Trên mặt mười người trẻ tuổi này gần như đều viết ra biểu tình như vậy.
- Đây là chiến sĩ trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của thế gia Phần Đồ, Phần Đồ Cuồng Ca.
Lúc này đây, trên mặt mười chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi hiện ra vẻ cười nhạt xem thường.
Thế gia Phần Đồ? Đó là gia tộc mỗi thế hệ đều khiêu chiến với chiến sĩ huyết mạch, bị chiến sĩ huyết mạch đánh thảm như chó sao?
Trong đó mấy người thẳng thắn, trực tiếp hừ lạnh khinh thường.
Chiến sĩ kiệt xuất nhất thế hệ trẻ của thế gia Phần Đồ? Vậy thì thế nào? Có thể làm được chính là bị đánh ngã trên mặt đất, ngưỡng mộ chiến sĩ huyết mạch, phụ giúp chiến sĩ huyết mạch cường đại hơn mà thôi.
- Thế nào? Khinh thường chiến sĩ thế gia Phần Đồ sao?
Bàn Hoành Cơ cười híp mắt đi tới bên cạnh Phần Đồ Cuồng Ca:
Người trẻ tuổi này thật sự rất mạnh.
Khiêu khích! Tuyệt đối là khiêu khích!
Đoạn Phong Bất Nhị chợt phát hiện, vị gia chủ Xà Hoàng cơ trí hùng tài này còn có một mặt đam mê khiêu khích như vậy. Vì rèn luyện chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu thế hệ trẻ tuổi, thậm chí ngay cả loại thủ đoạn này cũng sử dụng!
Mấy chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi, sắp... xui xẻo rồi.
- Gia chủ đại nhân...
Một trong mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi chậm rãi đi ra khỏi đội ngũ, rất cung kính nhìn về phía Bàn Hoành Cơ cúi đầu tiếp tục nói:
- Chúng ta tôn kính thế gia Phần Đồ mỗi chiến sĩ chết trận ở trên chiến trường Nhân Ma, nhưng chúng ta không cách nào đồng thời chấp nhận suy nghĩ muốn duy trì vinh quang của những chiến sĩ bình thường này.
Lẽ nào bọn họ còn không rõ sự chênh lệch giữa chiến sĩ bình thường và chiến sĩ huyết mạch thế nào sao? Bọn họ hiểu rất rõ ràng, nhưng suy nghĩ của bọn họ...
Ai! Bọn họ có thể làm người phục vụ cho chiến sĩ huyết mạch chúng ta là được rồi.
- A? Bàn Mộng Thừa, nói như vậy ngươi nghĩ rằng, Phần Đồ Cuồng Ca không đánh thắng được ngươi sao?
Xà Hoàng mỉm cười, nhưng ở trong mắt của Đoạn Phong Bất Nhị lại chính là một ác ma đang mê người ta bước về phía cạm bẫy.
- Đúng vậy, gia chủ đại nhân.
Thân hình Bàn Mộng Thừa cao lớn rất tuấn tú, hai bàn tay rất thon dài đưa ra:
- Về hành quân và bày binh bố trận, ta có thể không bằng Phần Đồ Cuồng Ca. Nhưng nếu nói đến phương diện nam nhân chiến đấu một chọi một, ta trói một cánh tay lại, cũng có thể dễ dàng đánh ngã hắn.
Tuyên bố phách lối, lời nói tự tin, phối hợp với tấm lưng ưỡn thẳng của Bàn Mộng Thừa, khiến thân thể giống như thiên thần, tư thế hào hùng, lời nói hữu lực giống như chân lý truyền khắp phòng.
Không chỉ chín chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu ở đây gật đầu tán thành, ngay cả không ít hội trưởng phân hội nghiệp đoàn chiến sĩ cũng gật đầu tán thành lời nói của Bàn Mộng Thừa. Ngoại trừ Càn Kình là quái thai trong các chiến sĩ bình thường ra, chiến sĩ bình thường căn bản không cách nào trong tình huống chiến đấu một chọi một, trực tiếp đối đầu với chiến sĩ huyết mạch đồng cấp. Đặc biệt là chiến sĩ bình thường còn trẻ như Phần Đồ Cuồng Ca, so với chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu, chính là rất không bằng.
Khóe miệng Bàn Hoành Cơ rất nhanh liền kéo về hai bên. Đôi mắt rắn dài hẹp nhìn thẳng vào Phần Đồ Cuồng Ca, giống như lão chiến hữu nhiều năm vỗ vai hắn:
- Người tuổi trẻ, Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ ta không thể là người thêu dệt chuyện. Ta không biết tính cách ngươi thế nào, chỉ có điều nếu như có người dám ở trước mặt ta nói trói một cánh tay lại cũng có thể đánh ngã được ta, chuyện này ta tuyệt đối không nhịn được.
Càn Kình cố sức nín cười. Hắn rất sợ mình sẽ nhịn cười tới mức nội thương mất. Xà Hoàng còn nói mình không phải là người thêu dệt chuyện? Còn có người nào thêu dệt chuyện hơn so với hắn nữa hay không? Để tôi luyện cho thế hệ trẻ trong gia tộc, ngay cả loại thủ đoạn này cũng dùng!
Chỉ có điều thật kỳ quái! Hắn rõ ràng có rất nhiều thủ đoạn để tôi luyện những người trẻ tuổi này, tại sao lại cứ phải lựa chọn chiêu thức ấy? Lẽ nào...?
Ánh mắt Càn Kình lại chuyển tới trên người Đoạn Phong Bất Nhị.
Xem ra Xà Hoàng vẫn không buông tha ý định lôi kéo Đoạn Phong Bất Nhị trở lại Bàn gia. Hắn dẫn theo những người này đến đây đoán chừng là có hai nguyên nhân. Một nguyên nhân tất nhiên là tôi luyện bọn họ. Nguyên nhân khác chính là để cho bọn họ và Bất Nhị sớm thân cận một chút?
- Nhẫn nhịn sao?
Phần Đồ Cuồng Ca nhún vai:
- Đại nhân Xà Hoàng, nếu ngài cũng hiểu được ta không thể nhẫn nhịn, vậy ta đây cũng không đành lòng.
- A? Phải không?
Bàn Hoành Cơ quay đầu nhìn Phần Đồ Cuồng Ca, khuôn mặt thoáng hiện vẻ cảm ơn.
/1253
|