Bàn Hoành Cơ giơ tay lên chỉ về phía Càn Kình, cánh tay chỉ lướt qua người bọn họ:
- Mấy người trẻ tuổi này, nếu như bọn họ muốn giết các ngươi, có thể giết chết trong nháy mắt!
Giết chết trong nháy mắt! Cùng là thế hệ trẻ, đồng thời là cường giả dưới nhập thánh, có thể giết chết trong nháy mắt!
Mười trên mặt chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi lại nóng hừng hực. Tầm mắt của bọn họ theo ngón tay Bàn Hoành Cơ vạch qua nhìn sang, muốn từ đó tìm được một người bọn họ có thể đánh bại.
Mộc Nột Chân Sách? Hoàng tử... Đánh bại cũng không có vấn đề gì.
Đoạn Phong Bất Nhị? Coi như thôi! Nhìn cảnh tượng vừa rồi, nếu như hắn và Phần Đồ Cuồng Ca thật sự giao đấu, ai có thể thắng được thật sự rất khó nói.
Còn người trẻ tuổi không rõ danh tính này?
Ánh mắt chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu nhìn tới trên mặt Thiết Khắc, muốn qua ánh mắt nhìn xuyên qua hắn.
Nụ cười thản nhiên xuất hiện ở trên mặt Thiết Khắc. Đó là một vẻ tươi cười tự tin, thản nhiên, bình tĩnh, thậm chí có thể nói là chờ mong, hy đợi bọn họ công kích.
Ở sâu trong nụ cười này... Là sát ý vô tận!
Mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu theo bản năng rùng mình một cái. Bọn họ đột nhiên phát hiện người tuổi trẻ nhìn anh tuấn đẹp đến mức khiến nữ nhân cũng phải ghen tỵ, có khả năng mới là kẻ đáng sợ nhất trong đám người tuổi trẻ này!
Về phần Càn Kình?
Trước đây rất lâu, hắn đã đánh chết Thiên Luyện Linh Quan! Trước đó không lâu, còn đánh trọng thương cường giả nhập thánh Kim Trạch Thiên Lục. Loại thế lực này có thể nói là... Biến thái!
Các chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu theo vị trí ngón tay Bàn Hoành Cơ vạch qua, một đường nhìn tới một chút, không thể không thừa nhận đám người kia quả thực không mình có thể trở mình.
- Với năng lực các ngươi như thế, còn muốn đứng ở vị trí trước mười trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sao? Chẳng lẽ là mười người mất mặt đứng đầu sao?
Miệng lưỡi Bàn Hoành Cơ ác độc khiến mười chiến sĩ tinh anh huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi hận không thể tìm một lỗ chui vào.
- Biết mình là củi mục rồi sao?
Bàn Hoành Cơ chỉ vào Đoạn Phong Bất Nhị:
- Mấy người các ngươi cứ đi theo tiểu tử này. Lúc nào các ngươi có thể đánh ngã được hắn, các ngươi có thể trở lại Bàn gia. Nếu không, thành thật ở bên cạnh hắn, học hỏi hắn cho ta, xem người ta trưởng thành thế nào! Ở Bàn gia cầm nhiều tài nguyên như vậy, còn đánh không thắng nổi một chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu không trưởng thành ở trong Bàn gia. Các ngươi biết hai chữ mất mặt này viết như thế nào không? Ta cũng thấy mất mặt thay cho các ngươi.
Trước khi đi vào sân này khí thế ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bộ dạng Bàn Hoành Cơ là nhất, bọn họ thứ hai đã hoàn toàn biến mất. Đầu bọn họ gần như sắp cúi thấp tiến vào đũng quần mình.
- Cái gì?
Bàn Mộng Thừa nửa ngồi dưới đất còn đang thổ huyết bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Bàn Hoành Cơ. Muốn những tinh anh được huấn luyện từ trong gia tộc như mình, theo một chiến sĩ sinh trưởng như cỏ dại bên bị Bàn gia trục xuất ra bên ngoài sao?
- Không phục sao?
Bàn Hoành Cơ chỉ vào Đoạn Phong Bất Nhị vẻ mặt cười xấu xa:
- Ngươi có thể lên đánh nhau với hắn. Đánh thắng hắn, ngươi cũng không cần theo hắn. Cầm nhiều tài nguyên như vậy, còn không bằng chiến sĩ trẻ tuổi bị trục xuất ra ngoài, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Bàn Mộng Thừa lại cúi đầu xuống dưới.
Tuy rằng hai bên đều là Đấu Hồn đỉnh phong, nhưng chênh lệch trong đó quá lớn, giống như khoảng cách giữa mặt trời và mặt đất vậy.
Mộc Nột Chân Sách rất có thâm ý nhìn Bàn Hoành Cơ.
Xem ra Xà Hoàng không phải chỉ muốn huấn luyện thế hệ trẻ của Bàn gia, đồng thời cũng muốn để Đoạn Phong Bất Nhị bồi dưỡng thành viên tổ chức với thực lực cường đại nhất định. Lẽ nào hắn xem trọng Đoạn Phong Bất Nhị hơn? Mà không phải là Bàn Mộng Thần vẫn được Bàn gia toàn lực bồi dưỡng mấy năm nay sao?
Mười tên thế hệ trẻ Đấu Hồn đỉnh phong, trước sau theo sát bên người, thứ tình cảm giao lưu trong đó rất nhanh sẽ hình thành, dần dần bọn họ sẽ trở thành một đoàn thể nhỏ quay xung quanh Đoạn Phong Bất Nhị.
- Ha hả... Hóa ra...
Trong giọng nói Bàn Mộng Thừa tràn ngập sự bất đắc dĩ:
- Chúng ta bị đào thải.
Đào thải?
Chín chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi đồng thời sửng sốt. Nhất thời bọn họ hiểu rõ lời Bàn Mộng Thừa nói là có ý gì.
Trong thế hệ trẻ Bàn gia còn có cường giả Đấu Hồn đỉnh phong. Trước kia nghe nói có không ít người từng đi theo Bàn Mộng Thần chinh chiến.
Bàn Mộng Thần, người đứng đầu được lựa chọn làm gia chủ đời kế tiếp Bàn gia! Đi theo ở bên cạnh hắn, tất nhiên cũng sẽ trở thành người được bồi dưỡng trọng điểm nhất...
- Có ý tứ... Có ý tứ...
Mộc Nột Chân Sách đưa tay nâng cằm:
- Đây là cơ chế cạnh tranh sao? Mỗi một người có tư cách làm người thừa kế đều được phân chia một vài thành viên, sau đó xem bọn họ phát triển thế nào.
- Không sai! Các ngươi bị đào thải!
Sắc mặt Bàn Hoành Cơ đột nhiên biến đổi:
- Nếu là lúc trước, các ngươi hẳn phải bị đưa đến chiến trường Nhân Ma, tự do phát triển. Nhưng các ngươi hiện tại có một cơ hội mới. Đi theo hắn! Nếu các ngươi có thể chứng minh được bản mình, các ngươi không cần cõng trên vai cái danh đào thải nữa.
- Xà Hoàng, rất xem trọng bọn họ sao?
Càn Kình nhỏ giọng đặt câu hỏi ở bên tai Bàn Hoành Cơ.
- Mỗi con cháu Bàn gia...
Mặt Bàn Hoành Cơ mỉm cười:
- Ta đều cố gắng hết mức công bằng đối với bọn chúng. Bởi vì, mọi người đều là người một nhà...
Người một nhà!
Thân thể Càn Kính thoáng chấn động. Nếu như lời này từ trong miệng Càn Chiến Huyền nói ra, có thể mình đã không có thực lực như ngày hôm nay. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là mình không có được sự sung sướng và hạnh phúc như ngày hôm nay.
- Đi theo ta sao?
Đoạn Phong Bất Nhị vò đầu nhìn Bàn Hoành Cơ:
- Đại thúc Xà Hoàng, bảo ta làm bảo mẫu cho đám con cháu củi mục của thúc, có phí bảo mẫu hay không?
Bàn Hoành Cơ chỉ cười không nói gì. Mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu sắc mặt xấu hổ cúi đầu nhìn xuống đất. Mọi người đều là tinh anh, bây giờ lại biến thành hài tử trong mắt bảo mẫu.
- Bất Nhị, nếu như bọn họ đã tới, vậy xem như đưa cho bọn họ một phần lễ gặp mặt.
Càn Kình nhìn về phía các hội trưởng nghiệp đoàn chiến sĩ:
- Các vị hội trưởng đại nhân, các ngài có thể nhìn xem Hồn Binh nào thích hợp với các ngài. Ta dựa theo mấy Đấu Hồn dao động của các ngài rèn ra. Các ngài hãy lựa chọn ra vài người đi.
Trong tay Dị cầm theo con dao làm bếp quái dị, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn và xấu hổ. Hưng phấn nhập thánh, nhưng con dao làm bếp Hồn Binh khiến hắn có chút xấu hổ.
Tám gã chiến sĩ bình thường với Đấu Hồn đỉnh phong, cầm trong tay tám Hồn Binh hưng phấn dị thường. Những hội trưởng chiến sĩ bình thường khác không lấy được Hồn Binh, đều hâm mộ nhìn tám người đứng ở giữa sân.
- Đại thúc Xà Hoàng, phiền đại thúc giúp chúng ta chú ý xung quanh một chút.
Càn Kình cười ha hả nhìn Bàn Hoành Cơ:
- Ngài đứng ở chỗ này, cũng không chiếm được lợi ích gì...
- Mấy người trẻ tuổi này, nếu như bọn họ muốn giết các ngươi, có thể giết chết trong nháy mắt!
Giết chết trong nháy mắt! Cùng là thế hệ trẻ, đồng thời là cường giả dưới nhập thánh, có thể giết chết trong nháy mắt!
Mười trên mặt chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi lại nóng hừng hực. Tầm mắt của bọn họ theo ngón tay Bàn Hoành Cơ vạch qua nhìn sang, muốn từ đó tìm được một người bọn họ có thể đánh bại.
Mộc Nột Chân Sách? Hoàng tử... Đánh bại cũng không có vấn đề gì.
Đoạn Phong Bất Nhị? Coi như thôi! Nhìn cảnh tượng vừa rồi, nếu như hắn và Phần Đồ Cuồng Ca thật sự giao đấu, ai có thể thắng được thật sự rất khó nói.
Còn người trẻ tuổi không rõ danh tính này?
Ánh mắt chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu nhìn tới trên mặt Thiết Khắc, muốn qua ánh mắt nhìn xuyên qua hắn.
Nụ cười thản nhiên xuất hiện ở trên mặt Thiết Khắc. Đó là một vẻ tươi cười tự tin, thản nhiên, bình tĩnh, thậm chí có thể nói là chờ mong, hy đợi bọn họ công kích.
Ở sâu trong nụ cười này... Là sát ý vô tận!
Mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu theo bản năng rùng mình một cái. Bọn họ đột nhiên phát hiện người tuổi trẻ nhìn anh tuấn đẹp đến mức khiến nữ nhân cũng phải ghen tỵ, có khả năng mới là kẻ đáng sợ nhất trong đám người tuổi trẻ này!
Về phần Càn Kình?
Trước đây rất lâu, hắn đã đánh chết Thiên Luyện Linh Quan! Trước đó không lâu, còn đánh trọng thương cường giả nhập thánh Kim Trạch Thiên Lục. Loại thế lực này có thể nói là... Biến thái!
Các chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu theo vị trí ngón tay Bàn Hoành Cơ vạch qua, một đường nhìn tới một chút, không thể không thừa nhận đám người kia quả thực không mình có thể trở mình.
- Với năng lực các ngươi như thế, còn muốn đứng ở vị trí trước mười trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sao? Chẳng lẽ là mười người mất mặt đứng đầu sao?
Miệng lưỡi Bàn Hoành Cơ ác độc khiến mười chiến sĩ tinh anh huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi hận không thể tìm một lỗ chui vào.
- Biết mình là củi mục rồi sao?
Bàn Hoành Cơ chỉ vào Đoạn Phong Bất Nhị:
- Mấy người các ngươi cứ đi theo tiểu tử này. Lúc nào các ngươi có thể đánh ngã được hắn, các ngươi có thể trở lại Bàn gia. Nếu không, thành thật ở bên cạnh hắn, học hỏi hắn cho ta, xem người ta trưởng thành thế nào! Ở Bàn gia cầm nhiều tài nguyên như vậy, còn đánh không thắng nổi một chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu không trưởng thành ở trong Bàn gia. Các ngươi biết hai chữ mất mặt này viết như thế nào không? Ta cũng thấy mất mặt thay cho các ngươi.
Trước khi đi vào sân này khí thế ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bộ dạng Bàn Hoành Cơ là nhất, bọn họ thứ hai đã hoàn toàn biến mất. Đầu bọn họ gần như sắp cúi thấp tiến vào đũng quần mình.
- Cái gì?
Bàn Mộng Thừa nửa ngồi dưới đất còn đang thổ huyết bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Bàn Hoành Cơ. Muốn những tinh anh được huấn luyện từ trong gia tộc như mình, theo một chiến sĩ sinh trưởng như cỏ dại bên bị Bàn gia trục xuất ra bên ngoài sao?
- Không phục sao?
Bàn Hoành Cơ chỉ vào Đoạn Phong Bất Nhị vẻ mặt cười xấu xa:
- Ngươi có thể lên đánh nhau với hắn. Đánh thắng hắn, ngươi cũng không cần theo hắn. Cầm nhiều tài nguyên như vậy, còn không bằng chiến sĩ trẻ tuổi bị trục xuất ra ngoài, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Bàn Mộng Thừa lại cúi đầu xuống dưới.
Tuy rằng hai bên đều là Đấu Hồn đỉnh phong, nhưng chênh lệch trong đó quá lớn, giống như khoảng cách giữa mặt trời và mặt đất vậy.
Mộc Nột Chân Sách rất có thâm ý nhìn Bàn Hoành Cơ.
Xem ra Xà Hoàng không phải chỉ muốn huấn luyện thế hệ trẻ của Bàn gia, đồng thời cũng muốn để Đoạn Phong Bất Nhị bồi dưỡng thành viên tổ chức với thực lực cường đại nhất định. Lẽ nào hắn xem trọng Đoạn Phong Bất Nhị hơn? Mà không phải là Bàn Mộng Thần vẫn được Bàn gia toàn lực bồi dưỡng mấy năm nay sao?
Mười tên thế hệ trẻ Đấu Hồn đỉnh phong, trước sau theo sát bên người, thứ tình cảm giao lưu trong đó rất nhanh sẽ hình thành, dần dần bọn họ sẽ trở thành một đoàn thể nhỏ quay xung quanh Đoạn Phong Bất Nhị.
- Ha hả... Hóa ra...
Trong giọng nói Bàn Mộng Thừa tràn ngập sự bất đắc dĩ:
- Chúng ta bị đào thải.
Đào thải?
Chín chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi đồng thời sửng sốt. Nhất thời bọn họ hiểu rõ lời Bàn Mộng Thừa nói là có ý gì.
Trong thế hệ trẻ Bàn gia còn có cường giả Đấu Hồn đỉnh phong. Trước kia nghe nói có không ít người từng đi theo Bàn Mộng Thần chinh chiến.
Bàn Mộng Thần, người đứng đầu được lựa chọn làm gia chủ đời kế tiếp Bàn gia! Đi theo ở bên cạnh hắn, tất nhiên cũng sẽ trở thành người được bồi dưỡng trọng điểm nhất...
- Có ý tứ... Có ý tứ...
Mộc Nột Chân Sách đưa tay nâng cằm:
- Đây là cơ chế cạnh tranh sao? Mỗi một người có tư cách làm người thừa kế đều được phân chia một vài thành viên, sau đó xem bọn họ phát triển thế nào.
- Không sai! Các ngươi bị đào thải!
Sắc mặt Bàn Hoành Cơ đột nhiên biến đổi:
- Nếu là lúc trước, các ngươi hẳn phải bị đưa đến chiến trường Nhân Ma, tự do phát triển. Nhưng các ngươi hiện tại có một cơ hội mới. Đi theo hắn! Nếu các ngươi có thể chứng minh được bản mình, các ngươi không cần cõng trên vai cái danh đào thải nữa.
- Xà Hoàng, rất xem trọng bọn họ sao?
Càn Kình nhỏ giọng đặt câu hỏi ở bên tai Bàn Hoành Cơ.
- Mỗi con cháu Bàn gia...
Mặt Bàn Hoành Cơ mỉm cười:
- Ta đều cố gắng hết mức công bằng đối với bọn chúng. Bởi vì, mọi người đều là người một nhà...
Người một nhà!
Thân thể Càn Kính thoáng chấn động. Nếu như lời này từ trong miệng Càn Chiến Huyền nói ra, có thể mình đã không có thực lực như ngày hôm nay. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là mình không có được sự sung sướng và hạnh phúc như ngày hôm nay.
- Đi theo ta sao?
Đoạn Phong Bất Nhị vò đầu nhìn Bàn Hoành Cơ:
- Đại thúc Xà Hoàng, bảo ta làm bảo mẫu cho đám con cháu củi mục của thúc, có phí bảo mẫu hay không?
Bàn Hoành Cơ chỉ cười không nói gì. Mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu sắc mặt xấu hổ cúi đầu nhìn xuống đất. Mọi người đều là tinh anh, bây giờ lại biến thành hài tử trong mắt bảo mẫu.
- Bất Nhị, nếu như bọn họ đã tới, vậy xem như đưa cho bọn họ một phần lễ gặp mặt.
Càn Kình nhìn về phía các hội trưởng nghiệp đoàn chiến sĩ:
- Các vị hội trưởng đại nhân, các ngài có thể nhìn xem Hồn Binh nào thích hợp với các ngài. Ta dựa theo mấy Đấu Hồn dao động của các ngài rèn ra. Các ngài hãy lựa chọn ra vài người đi.
Trong tay Dị cầm theo con dao làm bếp quái dị, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn và xấu hổ. Hưng phấn nhập thánh, nhưng con dao làm bếp Hồn Binh khiến hắn có chút xấu hổ.
Tám gã chiến sĩ bình thường với Đấu Hồn đỉnh phong, cầm trong tay tám Hồn Binh hưng phấn dị thường. Những hội trưởng chiến sĩ bình thường khác không lấy được Hồn Binh, đều hâm mộ nhìn tám người đứng ở giữa sân.
- Đại thúc Xà Hoàng, phiền đại thúc giúp chúng ta chú ý xung quanh một chút.
Càn Kình cười ha hả nhìn Bàn Hoành Cơ:
- Ngài đứng ở chỗ này, cũng không chiếm được lợi ích gì...
/1253
|