Đoạn Phong Bất Nhị cường hãn thoạt nhìn lại một điểm cũng không kém hơn so với Càn Kình bao nhiêu. Những người như mình tuy rằng vừa rồi thực lực đã được nâng cao hơn rất nhiều, nhưng còn chưa đủ cho Đoạn Phong Bất Nhị đánh.
Củi mục?
Hoắc Nhĩ Uy Lập nhìn Bàn Mộng Thừa đứng cách đó không xa. Tiểu tử này chính là một trong những chiến sĩ huyết mạch thiên tài của Bàn gia! Hắn bị người ta nói là củi mục, nhưng hoàn toàn không có chút ý tứ tức giận nào?
- Gia tộc Hoàng Kim Long ba đầu, Lý Phách...
Lý Phách!
Hội trường đang xôn xao, thoáng cái đã trở lại yên tĩnh. Ngay cả sắc mặt Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ cũng thoáng biến đổi. Không ngờ gia chủ Lý gia không ngờ tới. Lý Phách, người được bên ngoài gọi là kẻ chờ chết, thật ra bất cứ lúc nào cũng dự định kéo Đại Ma Vương bệ hạ hiện tại chết chung, không ngờ xuất hiện!
Hiện nay, Lý Phách chiến sĩ huyết mạch thế hệ già nhất! Bất luận những người ở đây có đúng là chiến sĩ hay không, đều không thể không biết đến cái tên này. Hắn là lão chiến sĩ huyết mạch duy nhất còn sống. Mọi người đối với hắn vô cùng sùng bái và kính trọng.
Mọi người đồng loạt chuyển mắt đến vị trí cửa ra vào. Ngay cả những chiến sĩ từ lúc bắt đầu tới đến giờ chỉ nói với khách một tiếng, lúc này cũng rất trịnh trọng chạy rất nhanh vào sân, đi tới trước mặt Càn Kính nói:
- Phó hội trưởng Càn Kình, Lý Phách gia tộc Hoàng Kim Long ba đầu...
Càn Kình gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc thận trọng. Lông mày nhíu lại, trên mặt có ba phần bất ngờ nghi hoặc.
Có chút bất ngờ vì hôn lễ của mình có thể kinh động đến lão chiến sĩ huyết mạch cấp bậc như vậy. Sự xuất hiện của hắn không kém gì với hoàng đế bệ hạ đích thân đến hiện trường.
Hơn nữa, quan trọng nhất, vị lão chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu này cũng không giống như rất nhiều gia chủ khác, sau khi đến đây, bản thân cố gắng hết mức đem mình áp chế phía sau, biểu hiện thân phận quan trọng của mình.
Tới thật là sớm! Còn có thể kịp ăn một bữa cơm trưa ở đây.
- Ôi! Lý lão gia chủ...
Xà Hoàng giành đi trước Càn Kình tiến về phía ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Sao ngài lại tới đây vậy? Tới đây, tới đây, tới đây, ta giới thiệu cho ngài một chút, vị này Càn Kình chính là người sẽ kết hôn vào ngày hôm nay, cũng là tổng hội trưởng của mấy nghiệp đoàn!
Bàn Hoành Cơ nhiệt tình lôi kéo tay Lý Phách đi tới trước mặt Càn Kính. Trong nháy mắt hoàn toàn lau sạch vấn đề khó khăn của Càn Kình khi không biết chính xác nên như tiếp đón vị cường giả lâu đời này thế nào.
Từ trên người Lý Phách không t nhìn hấy được chút khí phách nào. Thân hình hắn gầy gò có chút mùi vị giống như chiến đao. Người bình thường nhìn thấy, trong đôi mắt đều có một cảm giác giống như bị ánh mắt sắc nhọn đâm đến.
Càn Kình cẩn thận quan sát thân hình của Lý Phách. Đây là một người quanh năm ở cùng một chỗ với đao kiếm, bồi dưỡng ra được một loại đao khí. Chỉ có điều có chút đáng tiếc... Loại đao khí này đối với người khác mà nói vẫn chói mắt, nhưng nếu so sánh với đại thúc Ân Lạp Khắc... Những đao khí này lại yếu hơn một chút.
- Càn Kình, người tuổi trẻ ta đã nghe qua tên của ngươi.
Lý Phách cũng quan sát Càn Kình, liên tục gật đầu:
- Mấy ngày này, ta nghe được nhiều nhất chính là tên ngươi.
Tâm tình Càn Kình đã khôi phục lại bình thường. Uy danh của Lý Phách quả thực rất thịnh. Hiện tại ba tộc Nhân Ma Man không có người nào không biết tên hắn.
Nhưng chỉ có điều tại sao người có uy danh như Lý Phách, so với các sư phụ của hắn trong thế giới vô tận...
Nghĩ đến các sư phụ trong thế giới vô tận, tâm tình Càn Kình hoàn toàn trở nên ôn hòa.
- Danh tiếng của Lý lão gia chủ, từ khi ta vẫn còn là hài đồng, mỗi ngày đều nghe được.
Lý Phách cười nhạt. Những lời như vậy hắn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần. Ngày hôm nay mặc dù người nói ra là Càn Kình, hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
- Hôm nay ta tới vội vàng, cũng không mang theo lễ vật gì để chúc mừng ngươi.
Trong nụ cười bình thản của Lý Phách lộ ra sự tự tin không nói nên lời:
- Thật may, bộ mặt già của ta vẫn tính là có chút tác dụng, xem như chúc mừng cho ngươi.
Thân thể Lý Phách thoáng cái đã di chuyển về phía bên cạnh. Tầm mắt của Càn Kình rơi về phía cửa viện. Thân thể cho dù có sự công kích cường đại trước mặt cũng sẽ không buông lỏng, bỗng nhiên chấn động!
Tại cánh cửa lớn vẫn tính là vô cùng khí thế, một lão nhân mặc y phục rất bình thường, tóc trắng như tuyết, vì cuộc sống đã sớm bị còng xuống, hiện tại cố gắng ưỡn thẳng lưng, đang mỉm cười đứng ở nơi đó.
Gần như tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía cánh cửa chính. Bọn họ rất muốn biết rốt cuộc Lý Phách mang cái gì đến? Thậm chí có người muốn bước nhanh tới, đuổi lão nhân vừa nhìn đã biết là kẻ sống ở dưới đáy xã hội này đi sang một bên, không nên chắn trước lễ vật Lý Phách mang đến.
Tuy rằng có suy nghĩ như vậy, nhưng không thật sự có người nào dám tiến lên xua đuổi. Trước hôn lễ, Càn Kình đã nói rất rõ ràng, ai cũng có thể tới, không quan tâm là thân phận gì, trước bất kỳ người nào tới, đều cho tổng nghiệp đoàn chiến sĩ mặt mũi.
Lúc này đi tới xua đuổi, không phải là đánh vào mặt Càn Kình và tổng nghiệp đoàn chiến sĩ hay sao? Bởi vậy bọn họ chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, muốn lão nhân kia nhanh tiến vào hoặc chút đi.
Càn Kình kinh ngạc nhìn thân ảnh quen thuộc này. Phụ thân!
Thân ảnh quen thuộc bị cuộc sống chèn ép kia, được hắn giấu ở sâu trong lòng, đã sớm không phải là Hải Thanh Nhi nữa, mà là phụ thân.
Tình thương của cha như núi, tình thương của cha kín đáo!
Càn Thành đứng ở trước cửa cười nhìn Càn Kình. Xung quanh là ánh mắt kinh ngạc cũng được, ánh mắt hiếu kỳ cũng được, hay ánh mắt chán ghét cũng vậy.
Không quan trọng. Tất cả không quan trọng! Tất cả đều không quan trọng!
Càn Thành cười thỏa mãn, trong ánh mắt tràn ngập sự tự hào. Hai cánh tay cũng không tính là cường tráng chậm rãi giang ra hai bên, làm ra tư thế để mặc Càn Kình đến ôm.
Còn có chuyện gì đáng tự hào hơn so với thấy con trai của mình có tiền đồ?
Không! Không! Càn Thành cười kiêu ngạo. Đó là giá trị suốt đời mình!
Phần lớn mọi người không hiểu nhìn Càn Thành. Đây là chuyện gì vậy? Đứng ở chỗ này giang hai cánh tay ra? Có ý tứ gì?
Đang lúc mọi người nghi ngờ nhìn soi mói, Càn Kình chạy nhanh về phía Càn Thành. Không đấu khí, không Đấu Hồn, hắn sử dụng lực lượng đơn thuần nhất chất phác nhất để chạy. Hắn chạy về phía người trong mắt người khác dường như cũng không mấy cường tráng, thật ra lại có thể mang theo vòng tay ấm ám dung nạp được cả bầu trời.
Phù phù!
Đầu gối có thể đập nát cả trang bị Đấu Binh, cho dù chịu áp lực lớn tới mức nào đi nữa cũng không chịu quỳ xuống, lúc này lại nặng nề đập vào phiến đã trên mặt đất. Khung xương cứng ngay cả khi đối mặt với Càn Chiến Huyền cũng sẽ không chịu khom xuống, lúc này lại gập xuống phía dưới.
Ầm ầm ầm!
Liên tục ba tiếng dập đầu vang lên. Trong lúc mọi người trợn trừng mắt, há hốc mồm vì kinh ngạc,
Củi mục?
Hoắc Nhĩ Uy Lập nhìn Bàn Mộng Thừa đứng cách đó không xa. Tiểu tử này chính là một trong những chiến sĩ huyết mạch thiên tài của Bàn gia! Hắn bị người ta nói là củi mục, nhưng hoàn toàn không có chút ý tứ tức giận nào?
- Gia tộc Hoàng Kim Long ba đầu, Lý Phách...
Lý Phách!
Hội trường đang xôn xao, thoáng cái đã trở lại yên tĩnh. Ngay cả sắc mặt Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ cũng thoáng biến đổi. Không ngờ gia chủ Lý gia không ngờ tới. Lý Phách, người được bên ngoài gọi là kẻ chờ chết, thật ra bất cứ lúc nào cũng dự định kéo Đại Ma Vương bệ hạ hiện tại chết chung, không ngờ xuất hiện!
Hiện nay, Lý Phách chiến sĩ huyết mạch thế hệ già nhất! Bất luận những người ở đây có đúng là chiến sĩ hay không, đều không thể không biết đến cái tên này. Hắn là lão chiến sĩ huyết mạch duy nhất còn sống. Mọi người đối với hắn vô cùng sùng bái và kính trọng.
Mọi người đồng loạt chuyển mắt đến vị trí cửa ra vào. Ngay cả những chiến sĩ từ lúc bắt đầu tới đến giờ chỉ nói với khách một tiếng, lúc này cũng rất trịnh trọng chạy rất nhanh vào sân, đi tới trước mặt Càn Kính nói:
- Phó hội trưởng Càn Kình, Lý Phách gia tộc Hoàng Kim Long ba đầu...
Càn Kình gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc thận trọng. Lông mày nhíu lại, trên mặt có ba phần bất ngờ nghi hoặc.
Có chút bất ngờ vì hôn lễ của mình có thể kinh động đến lão chiến sĩ huyết mạch cấp bậc như vậy. Sự xuất hiện của hắn không kém gì với hoàng đế bệ hạ đích thân đến hiện trường.
Hơn nữa, quan trọng nhất, vị lão chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu này cũng không giống như rất nhiều gia chủ khác, sau khi đến đây, bản thân cố gắng hết mức đem mình áp chế phía sau, biểu hiện thân phận quan trọng của mình.
Tới thật là sớm! Còn có thể kịp ăn một bữa cơm trưa ở đây.
- Ôi! Lý lão gia chủ...
Xà Hoàng giành đi trước Càn Kình tiến về phía ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Sao ngài lại tới đây vậy? Tới đây, tới đây, tới đây, ta giới thiệu cho ngài một chút, vị này Càn Kình chính là người sẽ kết hôn vào ngày hôm nay, cũng là tổng hội trưởng của mấy nghiệp đoàn!
Bàn Hoành Cơ nhiệt tình lôi kéo tay Lý Phách đi tới trước mặt Càn Kính. Trong nháy mắt hoàn toàn lau sạch vấn đề khó khăn của Càn Kình khi không biết chính xác nên như tiếp đón vị cường giả lâu đời này thế nào.
Từ trên người Lý Phách không t nhìn hấy được chút khí phách nào. Thân hình hắn gầy gò có chút mùi vị giống như chiến đao. Người bình thường nhìn thấy, trong đôi mắt đều có một cảm giác giống như bị ánh mắt sắc nhọn đâm đến.
Càn Kình cẩn thận quan sát thân hình của Lý Phách. Đây là một người quanh năm ở cùng một chỗ với đao kiếm, bồi dưỡng ra được một loại đao khí. Chỉ có điều có chút đáng tiếc... Loại đao khí này đối với người khác mà nói vẫn chói mắt, nhưng nếu so sánh với đại thúc Ân Lạp Khắc... Những đao khí này lại yếu hơn một chút.
- Càn Kình, người tuổi trẻ ta đã nghe qua tên của ngươi.
Lý Phách cũng quan sát Càn Kình, liên tục gật đầu:
- Mấy ngày này, ta nghe được nhiều nhất chính là tên ngươi.
Tâm tình Càn Kình đã khôi phục lại bình thường. Uy danh của Lý Phách quả thực rất thịnh. Hiện tại ba tộc Nhân Ma Man không có người nào không biết tên hắn.
Nhưng chỉ có điều tại sao người có uy danh như Lý Phách, so với các sư phụ của hắn trong thế giới vô tận...
Nghĩ đến các sư phụ trong thế giới vô tận, tâm tình Càn Kình hoàn toàn trở nên ôn hòa.
- Danh tiếng của Lý lão gia chủ, từ khi ta vẫn còn là hài đồng, mỗi ngày đều nghe được.
Lý Phách cười nhạt. Những lời như vậy hắn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần. Ngày hôm nay mặc dù người nói ra là Càn Kình, hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
- Hôm nay ta tới vội vàng, cũng không mang theo lễ vật gì để chúc mừng ngươi.
Trong nụ cười bình thản của Lý Phách lộ ra sự tự tin không nói nên lời:
- Thật may, bộ mặt già của ta vẫn tính là có chút tác dụng, xem như chúc mừng cho ngươi.
Thân thể Lý Phách thoáng cái đã di chuyển về phía bên cạnh. Tầm mắt của Càn Kình rơi về phía cửa viện. Thân thể cho dù có sự công kích cường đại trước mặt cũng sẽ không buông lỏng, bỗng nhiên chấn động!
Tại cánh cửa lớn vẫn tính là vô cùng khí thế, một lão nhân mặc y phục rất bình thường, tóc trắng như tuyết, vì cuộc sống đã sớm bị còng xuống, hiện tại cố gắng ưỡn thẳng lưng, đang mỉm cười đứng ở nơi đó.
Gần như tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía cánh cửa chính. Bọn họ rất muốn biết rốt cuộc Lý Phách mang cái gì đến? Thậm chí có người muốn bước nhanh tới, đuổi lão nhân vừa nhìn đã biết là kẻ sống ở dưới đáy xã hội này đi sang một bên, không nên chắn trước lễ vật Lý Phách mang đến.
Tuy rằng có suy nghĩ như vậy, nhưng không thật sự có người nào dám tiến lên xua đuổi. Trước hôn lễ, Càn Kình đã nói rất rõ ràng, ai cũng có thể tới, không quan tâm là thân phận gì, trước bất kỳ người nào tới, đều cho tổng nghiệp đoàn chiến sĩ mặt mũi.
Lúc này đi tới xua đuổi, không phải là đánh vào mặt Càn Kình và tổng nghiệp đoàn chiến sĩ hay sao? Bởi vậy bọn họ chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, muốn lão nhân kia nhanh tiến vào hoặc chút đi.
Càn Kình kinh ngạc nhìn thân ảnh quen thuộc này. Phụ thân!
Thân ảnh quen thuộc bị cuộc sống chèn ép kia, được hắn giấu ở sâu trong lòng, đã sớm không phải là Hải Thanh Nhi nữa, mà là phụ thân.
Tình thương của cha như núi, tình thương của cha kín đáo!
Càn Thành đứng ở trước cửa cười nhìn Càn Kình. Xung quanh là ánh mắt kinh ngạc cũng được, ánh mắt hiếu kỳ cũng được, hay ánh mắt chán ghét cũng vậy.
Không quan trọng. Tất cả không quan trọng! Tất cả đều không quan trọng!
Càn Thành cười thỏa mãn, trong ánh mắt tràn ngập sự tự hào. Hai cánh tay cũng không tính là cường tráng chậm rãi giang ra hai bên, làm ra tư thế để mặc Càn Kình đến ôm.
Còn có chuyện gì đáng tự hào hơn so với thấy con trai của mình có tiền đồ?
Không! Không! Càn Thành cười kiêu ngạo. Đó là giá trị suốt đời mình!
Phần lớn mọi người không hiểu nhìn Càn Thành. Đây là chuyện gì vậy? Đứng ở chỗ này giang hai cánh tay ra? Có ý tứ gì?
Đang lúc mọi người nghi ngờ nhìn soi mói, Càn Kình chạy nhanh về phía Càn Thành. Không đấu khí, không Đấu Hồn, hắn sử dụng lực lượng đơn thuần nhất chất phác nhất để chạy. Hắn chạy về phía người trong mắt người khác dường như cũng không mấy cường tráng, thật ra lại có thể mang theo vòng tay ấm ám dung nạp được cả bầu trời.
Phù phù!
Đầu gối có thể đập nát cả trang bị Đấu Binh, cho dù chịu áp lực lớn tới mức nào đi nữa cũng không chịu quỳ xuống, lúc này lại nặng nề đập vào phiến đã trên mặt đất. Khung xương cứng ngay cả khi đối mặt với Càn Chiến Huyền cũng sẽ không chịu khom xuống, lúc này lại gập xuống phía dưới.
Ầm ầm ầm!
Liên tục ba tiếng dập đầu vang lên. Trong lúc mọi người trợn trừng mắt, há hốc mồm vì kinh ngạc,
/1253
|