Càn Kình rất nhanh đảo qua trên người mọi người, nghi ngờ trong mắt không giảm bớt, trái lại càng lúc càng tăng thêm.
Đấu Khí Phong Vân, đấu khí Sơn Xuyên!
Trong lịch sử đây là hai đại đấu khí chân chính vẫn khiêu chiến chiến sĩ huyết mạch!
Mỗi lần có lực lượng huyết mạch chung cực xuất hiện, truyền nhân của đấu khí Phong Vân và đấu khí Sơn Xuyên nhất định sẽ xuất hiện khiêu chiến.
Sau khi Càn Kình nghe lão sư Diệt Phương Duyên đề cập qua điều này, hắn vẫn hiếu kỳ muốn biết, người thừa kế đấu khí Sơn Xuyên thế hệ này rốt cuộc đang ở chỗ nào?
Đấu khí Phong Vân lôi điện vô biên. Đấu khí Sơn Xuyên lại nắm giữ lực lượng sơn hà!
Bảo Long Chân Sách cố gắng hết mức đơn giản hóa những lời nói đặc biệt dông dài. Trong đám người phát ra từng đợt vỗ tay ầm ầm.
Bảo Long Chân Sách bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Đó cũng không phải là do mọi người cảm động phấn chấn đối với chuyện mình lên tiếng, mà là cảm thấy hưng phấn đối với cuộc chiến đấu kế tiếp mà thôi.
- Như vậy... hiện tại cuộc tranh tài Tân Nhân Vương chính thức bắt đầu!
Bảo Long Chân Sách ra lệnh một tiếng, các ma pháp sư lập tức thôi động nguyên tố ma pháp hỏa diễm phóng lên trên không trung. Biểu trình của trận hiến mở màn hiện ra trước mặt mọi người.
Càn Kình đánh với Càn Vô Song!
Mấy chữ này xuất hiện ở trên bầu trời. Trong chớp mắt, khán giả toàn đấu kỹ trường đồng thời phát ra những tiếng khiếp sợ.
Trận đầu! Trận đầu của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương! Không ngờ là chiến sĩ huyết mạch xuất sắc nhất Càn gia, Càn Vô Song, đánh với Càn Kình hiện tại danh tiếng rất thịnh?
Quan hệ giữa Càn Kình và Càn gia, hiện tại ở hoàng triều Chân Sách đã không phải là bí mật gì nữa. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều nghĩ tới khả năng có kẻ thao tác phía sau, mới có trận giao đấu như vậy.
Sau một khắc, trong đám người phát ra những tiếng thở dài giống như núi kêu biển gào.
Càn Kình, chiến sĩ được mọi người coi trọng nhất trong các chiến sĩ bình thường. Mọi người vốn cho rằng hắn có thể sáng tạo thành tích tốt nhất trong lịch sử của các chiến sĩ bình thường trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Hiện tại... Xem ra lại sáng tạo ra thành tích tệ nhất trong lịch sử!
Càn Vô Song là ai? Đó là chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương được Càn gia quyết định là người có khả năng thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực nhất! Người như vậy, tệ nhất tệ nhất cũng sẽ tới được tam cường. Thậm chí hắn có thể sẽ lấy được vị trí Tân Nhân Vương.
Trận đánh như vậy...
Mọi người ngoại trừ thở dài, chỉ có thể nhỏ giọng nói không công bằng. Lịch giao đấu như vậy rõ ràng là không để cho chiến sĩ bình thường có cơ hội ra mặt.
- Cười cái rắm!
Đoạn Phong Bất Nhị bất mãn nhíu mày:
- Nụ cười trên mặt Càn Vô Song thực sự thiếu đánh...
- Càn Vô Song?
Bác Khắc Tư Lệ nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của Đoạn Phong Bất Nhị, trên mặt đầy vẻ tò mò:
- Nơi đó có Càn Vô Song sao?
Đoạn Phong Bất Nhị bị Bác Khắc Tư Lệ hỏi vậy, liền ngây người. Mỹ ma này lúc đầu liên thủ với hai ma vũ sĩ Mã Môn kiệt xuất khác của Ma tộc ở trên chiến trường không phải đã bị Càn Vô Song đánh cho thiếu chút nữa thì chết sao? Làm sao có thể không biết Càn Vô Song được?
- Không phải là người đứng ngay phía trước kia sao.
Đoạn Phong Bất Nhị chép miệng.
- Hắn là Càn Vô Song sao?
Trên mặt Bác Khắc Tư Lệ càng lộ vẻ không hiểu:
- Hắn mới là Càn Vô Song sao?
- Ngươi nhìn thấy không phải là hắn sao?
Đoạn Phong Bất Nhị liền cảm thấy hiếu kỳ.
- Không phải.
Bác Khắc Tư Lệ liên tục lắc đầu. Người ta gặp được hẳn phải nhỏ tuổi hơn so với hắn một chút mới đúng.
- Nhỏ tuổi hơn?
Đoạn Phong Bất Nhị gãi đầu:
- Người này mới là Càn Vô Song.
Bác Khắc Tư Lệ gật đầu, không tiếp tục nói thêm lời nào nữa.
Từ trước cho tới bây giờ, cuộc chiến mở màn đều được diễn ra tại vị trí trung tâm nhất của hội trường. Giờ phút này mọi người đều chuyển tầm mắt đến lôi đài ở trung tâm.
Càn Vô Song ngẩng đầu nhìn thấy tên của mình, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm xuống mặt đất, giống như tơ liễu không có trọng lượng, nhẹ nhàng hạ vào lôi đài trung tâm.
Không cần quát lớn gì, cũng không cần bất kỳ lực lượng nào bạo phát, Càn Vô Song rất yên tĩnh đứng ở trên lôi đài, khiến người ta cảm giác thiên địa là lãnh địa của hắn.
Mọi người khẩn trương nín thở nhìn Càn Vô Song đứng giữa lôi đài, trong lúc nhất thời quên mất cái gì là có công bằng hay không. Tất cả đều bị khí chất đặc biệt kia thu hút.
- Càn Kình, lên đây đi! Ta sẽ cho ngươi biết, không có bất kỳ người nào có thể khiêu chiến địa vị vinh quang của chiến sĩ huyết mạch!
Càn Vô Song nhẹ nhàng khoát tay, nhất thời lại tăng thêm vài phần khí thế vô địch.
Giờ phút này, mọi người mới nghĩ tới kẻ đối chiến bên kia là Càn Kình.
Trong ánh mắt không ít người lộ vẻ chờ đợi. Hai tay bọn họ tạo thành chữ thập ở trước ngực, hi vọng trong khi Càn Kình đối chiến, cho dù có thể kiên trì thêm mấy phút, cũng giữ thêm mặt mũi cho chiến sĩ bình thường, cho chiến sĩ bình thường có chút hy vọng trở nên mạnh mẽ.
Mọi người ngừng thở. Hội trường đặc biệt yên tĩnh, hoàn toàn không cảm giác được ở đây đang có số lượng hai mươi vạn người tụ tập.
Ở trong hội trường yên tĩnh này đột nhiên vang lên một tiếng kim loại ma sát cực kỳ chói tai. Đó là tiếng kim loại ma sát với mặt đất.
Chi... Chi... Chi...
Kim loại và mặt đất ma sát phát ra tiết tấu thong thả. Mọi người phát hiện ra tiếng kim loại ma sát này là từ phía sau Càn Kính phát ra, hoặc nói là đến từ thứ Càn Kính cầm trong tay.
Vương tọa!
Đó là một chiếc ghế được rèn từ vàng ròng. Thoạt nhìn rất giống với vương tọa của hoàng đế bệ hạ ngồi. Đương nhiên nó lại có vài phần khác biệt so với vương tọa thật.
Vương tọa kim loại cực lớn, thô sơ đơn giản vừa nhìn đã biết phải nặng tới mấy ngàn cân.
Tay Càn Kình cầm lấy chiếc vương tọa kim loại nặng mấy nghìn cân này, từng bước một chậm rãi đi về phía lôi đài.
Không nhảy lên hoa lệ, cũng không hét lên rống giận. Trong tay Càn Kình chỉ kéo theo chiếc vương tọa kim loại này, đi từng bước một về phía lôi đài. Mỗi bước đi, chiếc vương tọa kim loại kia sẽ va chạm vào mặt đất phát ra tiếng động chói tai.
Chi... Chi... Chi...
Mỗi lần tiếng ma sát phát ra không chỉ khiến mọi người thêm hiếu kỳ, đồng thời cũng giống như một cái cưa, không ngừng cứa vào trong lòng mọi người.
Tất cả mọi người tò mò nhìn Càn Kình. Không ai biết vương tọa trong tay Càn Kính có tác dụng gì. Lẽ nào hắn dùng vương tọa này làm vũ khí chiến đấu hay sao?
Càn Chiến Huyền ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Bảo Long Chân Sách, cảm nhận được ánh mắt dò hỏi c ủa Bảo Long Chân Sách ném tới. Hắn nhíu đôi mày lưỡi đao, khẽ lắc đầu.
Hai người Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ và Lý Phách hiếu kỳ nhìn nhau. Mấy ngày nay, trong thời gian Càn Kình bế quan, bọn họ quả thực đã từng nghe được tiếng hắn rèn kim loại. Bọn họ vốn cho rằng hắn đang rèn vũ khí. Nhưng không nghĩ tới hắn lại tạo ra một cái ghế như thế?
Lẽ nào cái ghế này cũng là cấp Hồn Binh?
Đấu Khí Phong Vân, đấu khí Sơn Xuyên!
Trong lịch sử đây là hai đại đấu khí chân chính vẫn khiêu chiến chiến sĩ huyết mạch!
Mỗi lần có lực lượng huyết mạch chung cực xuất hiện, truyền nhân của đấu khí Phong Vân và đấu khí Sơn Xuyên nhất định sẽ xuất hiện khiêu chiến.
Sau khi Càn Kình nghe lão sư Diệt Phương Duyên đề cập qua điều này, hắn vẫn hiếu kỳ muốn biết, người thừa kế đấu khí Sơn Xuyên thế hệ này rốt cuộc đang ở chỗ nào?
Đấu khí Phong Vân lôi điện vô biên. Đấu khí Sơn Xuyên lại nắm giữ lực lượng sơn hà!
Bảo Long Chân Sách cố gắng hết mức đơn giản hóa những lời nói đặc biệt dông dài. Trong đám người phát ra từng đợt vỗ tay ầm ầm.
Bảo Long Chân Sách bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Đó cũng không phải là do mọi người cảm động phấn chấn đối với chuyện mình lên tiếng, mà là cảm thấy hưng phấn đối với cuộc chiến đấu kế tiếp mà thôi.
- Như vậy... hiện tại cuộc tranh tài Tân Nhân Vương chính thức bắt đầu!
Bảo Long Chân Sách ra lệnh một tiếng, các ma pháp sư lập tức thôi động nguyên tố ma pháp hỏa diễm phóng lên trên không trung. Biểu trình của trận hiến mở màn hiện ra trước mặt mọi người.
Càn Kình đánh với Càn Vô Song!
Mấy chữ này xuất hiện ở trên bầu trời. Trong chớp mắt, khán giả toàn đấu kỹ trường đồng thời phát ra những tiếng khiếp sợ.
Trận đầu! Trận đầu của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương! Không ngờ là chiến sĩ huyết mạch xuất sắc nhất Càn gia, Càn Vô Song, đánh với Càn Kình hiện tại danh tiếng rất thịnh?
Quan hệ giữa Càn Kình và Càn gia, hiện tại ở hoàng triều Chân Sách đã không phải là bí mật gì nữa. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều nghĩ tới khả năng có kẻ thao tác phía sau, mới có trận giao đấu như vậy.
Sau một khắc, trong đám người phát ra những tiếng thở dài giống như núi kêu biển gào.
Càn Kình, chiến sĩ được mọi người coi trọng nhất trong các chiến sĩ bình thường. Mọi người vốn cho rằng hắn có thể sáng tạo thành tích tốt nhất trong lịch sử của các chiến sĩ bình thường trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Hiện tại... Xem ra lại sáng tạo ra thành tích tệ nhất trong lịch sử!
Càn Vô Song là ai? Đó là chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương được Càn gia quyết định là người có khả năng thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực nhất! Người như vậy, tệ nhất tệ nhất cũng sẽ tới được tam cường. Thậm chí hắn có thể sẽ lấy được vị trí Tân Nhân Vương.
Trận đánh như vậy...
Mọi người ngoại trừ thở dài, chỉ có thể nhỏ giọng nói không công bằng. Lịch giao đấu như vậy rõ ràng là không để cho chiến sĩ bình thường có cơ hội ra mặt.
- Cười cái rắm!
Đoạn Phong Bất Nhị bất mãn nhíu mày:
- Nụ cười trên mặt Càn Vô Song thực sự thiếu đánh...
- Càn Vô Song?
Bác Khắc Tư Lệ nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của Đoạn Phong Bất Nhị, trên mặt đầy vẻ tò mò:
- Nơi đó có Càn Vô Song sao?
Đoạn Phong Bất Nhị bị Bác Khắc Tư Lệ hỏi vậy, liền ngây người. Mỹ ma này lúc đầu liên thủ với hai ma vũ sĩ Mã Môn kiệt xuất khác của Ma tộc ở trên chiến trường không phải đã bị Càn Vô Song đánh cho thiếu chút nữa thì chết sao? Làm sao có thể không biết Càn Vô Song được?
- Không phải là người đứng ngay phía trước kia sao.
Đoạn Phong Bất Nhị chép miệng.
- Hắn là Càn Vô Song sao?
Trên mặt Bác Khắc Tư Lệ càng lộ vẻ không hiểu:
- Hắn mới là Càn Vô Song sao?
- Ngươi nhìn thấy không phải là hắn sao?
Đoạn Phong Bất Nhị liền cảm thấy hiếu kỳ.
- Không phải.
Bác Khắc Tư Lệ liên tục lắc đầu. Người ta gặp được hẳn phải nhỏ tuổi hơn so với hắn một chút mới đúng.
- Nhỏ tuổi hơn?
Đoạn Phong Bất Nhị gãi đầu:
- Người này mới là Càn Vô Song.
Bác Khắc Tư Lệ gật đầu, không tiếp tục nói thêm lời nào nữa.
Từ trước cho tới bây giờ, cuộc chiến mở màn đều được diễn ra tại vị trí trung tâm nhất của hội trường. Giờ phút này mọi người đều chuyển tầm mắt đến lôi đài ở trung tâm.
Càn Vô Song ngẩng đầu nhìn thấy tên của mình, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm xuống mặt đất, giống như tơ liễu không có trọng lượng, nhẹ nhàng hạ vào lôi đài trung tâm.
Không cần quát lớn gì, cũng không cần bất kỳ lực lượng nào bạo phát, Càn Vô Song rất yên tĩnh đứng ở trên lôi đài, khiến người ta cảm giác thiên địa là lãnh địa của hắn.
Mọi người khẩn trương nín thở nhìn Càn Vô Song đứng giữa lôi đài, trong lúc nhất thời quên mất cái gì là có công bằng hay không. Tất cả đều bị khí chất đặc biệt kia thu hút.
- Càn Kình, lên đây đi! Ta sẽ cho ngươi biết, không có bất kỳ người nào có thể khiêu chiến địa vị vinh quang của chiến sĩ huyết mạch!
Càn Vô Song nhẹ nhàng khoát tay, nhất thời lại tăng thêm vài phần khí thế vô địch.
Giờ phút này, mọi người mới nghĩ tới kẻ đối chiến bên kia là Càn Kình.
Trong ánh mắt không ít người lộ vẻ chờ đợi. Hai tay bọn họ tạo thành chữ thập ở trước ngực, hi vọng trong khi Càn Kình đối chiến, cho dù có thể kiên trì thêm mấy phút, cũng giữ thêm mặt mũi cho chiến sĩ bình thường, cho chiến sĩ bình thường có chút hy vọng trở nên mạnh mẽ.
Mọi người ngừng thở. Hội trường đặc biệt yên tĩnh, hoàn toàn không cảm giác được ở đây đang có số lượng hai mươi vạn người tụ tập.
Ở trong hội trường yên tĩnh này đột nhiên vang lên một tiếng kim loại ma sát cực kỳ chói tai. Đó là tiếng kim loại ma sát với mặt đất.
Chi... Chi... Chi...
Kim loại và mặt đất ma sát phát ra tiết tấu thong thả. Mọi người phát hiện ra tiếng kim loại ma sát này là từ phía sau Càn Kính phát ra, hoặc nói là đến từ thứ Càn Kính cầm trong tay.
Vương tọa!
Đó là một chiếc ghế được rèn từ vàng ròng. Thoạt nhìn rất giống với vương tọa của hoàng đế bệ hạ ngồi. Đương nhiên nó lại có vài phần khác biệt so với vương tọa thật.
Vương tọa kim loại cực lớn, thô sơ đơn giản vừa nhìn đã biết phải nặng tới mấy ngàn cân.
Tay Càn Kình cầm lấy chiếc vương tọa kim loại nặng mấy nghìn cân này, từng bước một chậm rãi đi về phía lôi đài.
Không nhảy lên hoa lệ, cũng không hét lên rống giận. Trong tay Càn Kình chỉ kéo theo chiếc vương tọa kim loại này, đi từng bước một về phía lôi đài. Mỗi bước đi, chiếc vương tọa kim loại kia sẽ va chạm vào mặt đất phát ra tiếng động chói tai.
Chi... Chi... Chi...
Mỗi lần tiếng ma sát phát ra không chỉ khiến mọi người thêm hiếu kỳ, đồng thời cũng giống như một cái cưa, không ngừng cứa vào trong lòng mọi người.
Tất cả mọi người tò mò nhìn Càn Kình. Không ai biết vương tọa trong tay Càn Kính có tác dụng gì. Lẽ nào hắn dùng vương tọa này làm vũ khí chiến đấu hay sao?
Càn Chiến Huyền ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Bảo Long Chân Sách, cảm nhận được ánh mắt dò hỏi c ủa Bảo Long Chân Sách ném tới. Hắn nhíu đôi mày lưỡi đao, khẽ lắc đầu.
Hai người Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ và Lý Phách hiếu kỳ nhìn nhau. Mấy ngày nay, trong thời gian Càn Kình bế quan, bọn họ quả thực đã từng nghe được tiếng hắn rèn kim loại. Bọn họ vốn cho rằng hắn đang rèn vũ khí. Nhưng không nghĩ tới hắn lại tạo ra một cái ghế như thế?
Lẽ nào cái ghế này cũng là cấp Hồn Binh?
/1253
|