Nếu quá thời gian này, đối với chiến sĩ mà nói chỉ có hại không có lợi, ngược lại sẽ động tới đấu khiếu của người chiến sĩ đó.
Thủy Liên Doanh xác định, sau khi Càn Kình bổ sung đấu năng, rất nhanh sẽ tiến vào trạng thái tu luyện. Dựa theo tính toán của nàng, chỉ sợ chỉ còn chừng hai canh giờ nữa. Nếu như hắn vì muốn thăng cấp đấu lực của mình thật nhanh, không để ý vấn đề thời gian, rất có thể sẽ làm hại tới thân thể.
Đột nhiên, cơ mắt Càn Kình kéo lên. Thần sắc lộ vẻ mừng như điên. Từ trong đấu khiếu trên cơ thể chảy ra mười đường đấu lực mảnh, giờ phút này thật giống như bị một đường thẳng nối liền chúng lại với nhau!
Mười đấu khiếu được đả thông, nhất thời dẫn tới đấu khiếu dường như đều sống! Chúng thông qua một đường dài nối liền với nhau, kích thích lẫn nhau, khiến đấu lực dâng trào tới một mức độ trước nay chưa từng thấy.
Càn Kình cũng nữa không kìm nén được sự hưng phấn trong lòng, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng. Âm thanh vang vọng ở trong sơn động. Tiếng hét chói tai khiến Bích Lạc và Thủy Liên Doanh phải dùng hai tay bịt chặt lỗ tai.
Đấu lực đang không ngừng tăng lên. Càn Kình càng thêm hưng phấn bởi vì đấu lực nối liền với nhau, tạo thành một lực bạo phát vượt qua trước kia mấy lần! Nếu như gặp lại ba gã chiến sĩ cửu cấp trước đó, tất nhiên có thể giết chết ba người trước khi cảm thấy mệt mỏi.
Càn Kình mở mắt nhìn cửa động, trong lòng đã nắm chặt thêm vài phần sinh tồn trong sơn cốc Tứ Quý này.
- Ngươi...
Thủy Liên Doanh không thể tin được nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi vừa...
Trong bóng tối, Càn Kình vui vẻ cười. Trở thành chiến sĩ thập cấp, nghĩa là chỉ còn cách chiến sĩ Hàng Ma một bước cuối cùng. Hắn cũng muốn tìm người chia xẻ một chút niềm vui sướng trong lòng lúc này, nên hoàn toàn không che giấu nói:
- Ta vừa đột phá, hôm nay đã là chiến sĩ thập cấp.
Thập cấp!
Trong sơn động trở nên trầm mặc. Ánh mắt Thủy Liên Doanh đầy vẻ không tin. Người này mới bao nhiêu tuổi? Học viên chiến sĩ năm nhất, không ngờ đã trở thành chiến sĩ thập cấp, cách chiến sĩ Hàng Ma có một bước cuối cùng?
Thủy Liên Doanh kinh ngạc nhìn Càn Kình, trong lòng âm thầm hoài nghi. Lẽ nào người thanh niên này là một chiến sĩ huyết mạch đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch của một gia tộc chiến sĩ huyết mạch?
Nếu không phải thân đang gặp nguy hiểm trong sơn cốc Tứ Quý, Càn Kình thật sự rất muốn lập tức tiến vào trong thế giới vô tận, thử thực lực chiến sĩ thập cấp này của mình một chút.
Càn Kình cố gắng kìm chế sự hưng phấn trong lòng, nhìn đấu thạch tứ phẩm trong tay âm thầm thở dài một cái. Đáng tiếc khối này đấu thạch chỉ có thể sử dụng trong bốn ngày. Nếu như có một đống đấu thạch...
Bốn ngày?
Càn Kình nhớ tới chuyện mình là chiến sĩ thập cấp, trên mặt hiện lên nụ cười khổ:
- Thiếu chút nữa quên mất. Bây giờ ta đã là chiến sĩ thập cấp. Một đấu thạch tứ phẩm nhỏ bằng nắm tay, ta chỉ có thể dùng một ngày. Hẳn là không nhớ nhầm chứ?
Càn Kình ngồi lại mặt đất, nghiêm túc nhớ lại giới thiệu về đấu thạch đã từng xem qua trong sách.
Một đấu thạch nhất phẩm lớn bằng nắm đấm, nếu như dành cho một chiến sĩ nhất cấp rèn luyện tăng cường đấu lực, mà không phải dùng để bổ sung đấu năng, trên lý thuyết có thể sử dụng một tháng. Nhưng một đấu thạch nhất cấp không chắc có thể khiến chiến sĩ nhất cấp thăng cấp trở thành chiến sĩ nhị cấp. Điều này phải xem thiên phú của chiến sĩ đó thế nào.
Nếu như chiến sĩ nhị cấp sử dụng một khối đấu thạch nhất cấp lớn bằng nắm đấm, có thể sử dụng hai mươi lăm ngày. Chiến sĩ tam cấp sử dụng lại chỉ có thể là hai mươi ngày. Chiến sĩ tứ cấp là mười lăm ngày. Chiến sĩ ngũ cấp là mười ngày. Chiến sĩ lục cấp sử dụng là năm ngày sẽ tiêu hao toàn bộ đấu năng. Chiến sĩ thất cấp sử dụng một ngày đêm đã là cực hạn.
Đối với đấu thạch nhị cấp, chiến sĩ bát cấp có thể dùng một ngày đêm. Đối với đấu thạch tam cấp, chiến sĩ cửu cấp sử dụng một ngày đêm. Đấu thạch tứ phẩm đối với chiến sĩ thập cấp mà nói, tất nhiên cũng là một ngày đêm.
Đấu thạch?
Càn Kình cười khổ lắc đầu. Đấu thạch đâu dễ tìm như vậy? Nếu như có thể tìm được một khối đấu thạch thập cấp, mỗi ngày mình có thể sử dụng ba giờ, vậy có thể sử dụng liên tục trong suốt ba mươi ngày!
Đáng tiếc đây chỉ là một khối đấu thạch tứ cấp.
Sơn động lại chìm vào yên tĩnh. Thủy Liên Doanh đã dần tỉnh táo lại, bắt đầu rèn luyện để dần khôi phục đấu lực của mình.
Bích Lạc trước sau vẫn ngồi xếp bằng trên cỏ khô, tiến hành ngồi thiền. Càn Kình cũng học Bích Lạc, bắt đầu tiến hành ngồi thiền, điều hắn làm mỗi ngày chưa từng gián đoạn.
Sau một giờ, Càn Kình mở hai mắt ra, nhưng không mấy thất vọng. Loại tình huống này trước đây mỗi buổi tối đều trình diễn. Ngày hôm nay chẳng qua cũng như mọi ngày mà thôi.
Mặt trăng đang lên cao. Càn Kình đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, có chút kinh ngạc và đề phòng nhìn về phía Bích Lạc. Một khổng lồ tinh thần lực từ trên người nàng phát ra!
Càn Kình nhìn chằm chằm vào khác Bích Lạc đang phát ra tinh thần lực cường đại khác thường, trong lòng âm thầm suy đoán, các lão sư dạy ma pháp trong học viên ở trước mặt Bích Lạc, nhất định sẽ xấu hổ muốn đào hố chon mình!
Tinh thần lực của Bích Lạc cường đại gần như sắp chuyển hóa thành ma pháp lực! Như vậy đâu giống với Bích Lạc ngày thường luôn bởi vì thiên phú ma pháp quá kém cỏi, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị đuổi?
Hôm nay nếu như nàng bị đuổi, chẳng phải học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan hoàn toàn không có lớp ma pháp nào nữa sao?
- Chào ngươi. Cám ơn ngươi đã chiếu cố muội muội ta. Ta tự giới thiệu mình một chút.
Trong sơn động, bởi vì Bích Lạc để ý chuyện đốt lửa, khiến Càn Kình có thể thấy rõ đôi mắt lạnh như băng dưới chiếc mũ pháp sư của nàng. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng có một khí thế đối xử ngang hàng với Càn Kình:
- Tên ta là Hoàng Tuyền.
Giọng nói lạnh như băng khẽ vang lên trong sơn động tối tăm, lại cho một cảm giác kiêu ngạo nói không nên lời. Sự kiêu ngạo này lại không làm người ta cảm thấy đáng ghét chút nào.
- Muội muội nàng? Nàng tên là Hoàng Tuyền?
Càn Kình nhìn rõ ràng là cùng một thân thể, lại tản mát ra khí thế hoàn toàn khác với Bích Lạc trước đây, khẽ nhíu mày. Trong lúc nhất thời hắn không nhịn được, thầm hỏi mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là Bích Lạc, thế nào trong nháy lại thay đổi một khí chất và khí thế khác, gọi mình là Hoàng Tuyền?
- Ngươi... Ngươi!
Càn Kình đột nhiên nhớ tới chuyện do một vài người hát rong từng nói qua. Tuy rằng trước đây hắn cảm giác chuyện đó quá mức hoang đường, nhưng giờ phút này hắn lại tìm không ra lời giải thích nào hợp lý hơn:
- Ngươi là vong linh!?
Vong linh!
Nghe đồn, người trước khi chết nếu có một ý niệm chấp nhất rất sâu trong đầu, sau khi sinh ra, sẽ bị một vài pháp sư nghiên cứu sử dụng ma pháp cấm kỵ, thậm chí có thể khiến linh hồn tiến vào trong thân thể của người sống hoặc vừa chết, trở thành một loại người không tính là sống, nhưng lại tồn tại.
- Vong linh?
Đôi mày liễu của Hoàng Tuyền dưới chiếc mũ pháp sư khẽ nhíu lại một chút, thở dài.
Thủy Liên Doanh xác định, sau khi Càn Kình bổ sung đấu năng, rất nhanh sẽ tiến vào trạng thái tu luyện. Dựa theo tính toán của nàng, chỉ sợ chỉ còn chừng hai canh giờ nữa. Nếu như hắn vì muốn thăng cấp đấu lực của mình thật nhanh, không để ý vấn đề thời gian, rất có thể sẽ làm hại tới thân thể.
Đột nhiên, cơ mắt Càn Kình kéo lên. Thần sắc lộ vẻ mừng như điên. Từ trong đấu khiếu trên cơ thể chảy ra mười đường đấu lực mảnh, giờ phút này thật giống như bị một đường thẳng nối liền chúng lại với nhau!
Mười đấu khiếu được đả thông, nhất thời dẫn tới đấu khiếu dường như đều sống! Chúng thông qua một đường dài nối liền với nhau, kích thích lẫn nhau, khiến đấu lực dâng trào tới một mức độ trước nay chưa từng thấy.
Càn Kình cũng nữa không kìm nén được sự hưng phấn trong lòng, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng. Âm thanh vang vọng ở trong sơn động. Tiếng hét chói tai khiến Bích Lạc và Thủy Liên Doanh phải dùng hai tay bịt chặt lỗ tai.
Đấu lực đang không ngừng tăng lên. Càn Kình càng thêm hưng phấn bởi vì đấu lực nối liền với nhau, tạo thành một lực bạo phát vượt qua trước kia mấy lần! Nếu như gặp lại ba gã chiến sĩ cửu cấp trước đó, tất nhiên có thể giết chết ba người trước khi cảm thấy mệt mỏi.
Càn Kình mở mắt nhìn cửa động, trong lòng đã nắm chặt thêm vài phần sinh tồn trong sơn cốc Tứ Quý này.
- Ngươi...
Thủy Liên Doanh không thể tin được nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi vừa...
Trong bóng tối, Càn Kình vui vẻ cười. Trở thành chiến sĩ thập cấp, nghĩa là chỉ còn cách chiến sĩ Hàng Ma một bước cuối cùng. Hắn cũng muốn tìm người chia xẻ một chút niềm vui sướng trong lòng lúc này, nên hoàn toàn không che giấu nói:
- Ta vừa đột phá, hôm nay đã là chiến sĩ thập cấp.
Thập cấp!
Trong sơn động trở nên trầm mặc. Ánh mắt Thủy Liên Doanh đầy vẻ không tin. Người này mới bao nhiêu tuổi? Học viên chiến sĩ năm nhất, không ngờ đã trở thành chiến sĩ thập cấp, cách chiến sĩ Hàng Ma có một bước cuối cùng?
Thủy Liên Doanh kinh ngạc nhìn Càn Kình, trong lòng âm thầm hoài nghi. Lẽ nào người thanh niên này là một chiến sĩ huyết mạch đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch của một gia tộc chiến sĩ huyết mạch?
Nếu không phải thân đang gặp nguy hiểm trong sơn cốc Tứ Quý, Càn Kình thật sự rất muốn lập tức tiến vào trong thế giới vô tận, thử thực lực chiến sĩ thập cấp này của mình một chút.
Càn Kình cố gắng kìm chế sự hưng phấn trong lòng, nhìn đấu thạch tứ phẩm trong tay âm thầm thở dài một cái. Đáng tiếc khối này đấu thạch chỉ có thể sử dụng trong bốn ngày. Nếu như có một đống đấu thạch...
Bốn ngày?
Càn Kình nhớ tới chuyện mình là chiến sĩ thập cấp, trên mặt hiện lên nụ cười khổ:
- Thiếu chút nữa quên mất. Bây giờ ta đã là chiến sĩ thập cấp. Một đấu thạch tứ phẩm nhỏ bằng nắm tay, ta chỉ có thể dùng một ngày. Hẳn là không nhớ nhầm chứ?
Càn Kình ngồi lại mặt đất, nghiêm túc nhớ lại giới thiệu về đấu thạch đã từng xem qua trong sách.
Một đấu thạch nhất phẩm lớn bằng nắm đấm, nếu như dành cho một chiến sĩ nhất cấp rèn luyện tăng cường đấu lực, mà không phải dùng để bổ sung đấu năng, trên lý thuyết có thể sử dụng một tháng. Nhưng một đấu thạch nhất cấp không chắc có thể khiến chiến sĩ nhất cấp thăng cấp trở thành chiến sĩ nhị cấp. Điều này phải xem thiên phú của chiến sĩ đó thế nào.
Nếu như chiến sĩ nhị cấp sử dụng một khối đấu thạch nhất cấp lớn bằng nắm đấm, có thể sử dụng hai mươi lăm ngày. Chiến sĩ tam cấp sử dụng lại chỉ có thể là hai mươi ngày. Chiến sĩ tứ cấp là mười lăm ngày. Chiến sĩ ngũ cấp là mười ngày. Chiến sĩ lục cấp sử dụng là năm ngày sẽ tiêu hao toàn bộ đấu năng. Chiến sĩ thất cấp sử dụng một ngày đêm đã là cực hạn.
Đối với đấu thạch nhị cấp, chiến sĩ bát cấp có thể dùng một ngày đêm. Đối với đấu thạch tam cấp, chiến sĩ cửu cấp sử dụng một ngày đêm. Đấu thạch tứ phẩm đối với chiến sĩ thập cấp mà nói, tất nhiên cũng là một ngày đêm.
Đấu thạch?
Càn Kình cười khổ lắc đầu. Đấu thạch đâu dễ tìm như vậy? Nếu như có thể tìm được một khối đấu thạch thập cấp, mỗi ngày mình có thể sử dụng ba giờ, vậy có thể sử dụng liên tục trong suốt ba mươi ngày!
Đáng tiếc đây chỉ là một khối đấu thạch tứ cấp.
Sơn động lại chìm vào yên tĩnh. Thủy Liên Doanh đã dần tỉnh táo lại, bắt đầu rèn luyện để dần khôi phục đấu lực của mình.
Bích Lạc trước sau vẫn ngồi xếp bằng trên cỏ khô, tiến hành ngồi thiền. Càn Kình cũng học Bích Lạc, bắt đầu tiến hành ngồi thiền, điều hắn làm mỗi ngày chưa từng gián đoạn.
Sau một giờ, Càn Kình mở hai mắt ra, nhưng không mấy thất vọng. Loại tình huống này trước đây mỗi buổi tối đều trình diễn. Ngày hôm nay chẳng qua cũng như mọi ngày mà thôi.
Mặt trăng đang lên cao. Càn Kình đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, có chút kinh ngạc và đề phòng nhìn về phía Bích Lạc. Một khổng lồ tinh thần lực từ trên người nàng phát ra!
Càn Kình nhìn chằm chằm vào khác Bích Lạc đang phát ra tinh thần lực cường đại khác thường, trong lòng âm thầm suy đoán, các lão sư dạy ma pháp trong học viên ở trước mặt Bích Lạc, nhất định sẽ xấu hổ muốn đào hố chon mình!
Tinh thần lực của Bích Lạc cường đại gần như sắp chuyển hóa thành ma pháp lực! Như vậy đâu giống với Bích Lạc ngày thường luôn bởi vì thiên phú ma pháp quá kém cỏi, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị đuổi?
Hôm nay nếu như nàng bị đuổi, chẳng phải học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan hoàn toàn không có lớp ma pháp nào nữa sao?
- Chào ngươi. Cám ơn ngươi đã chiếu cố muội muội ta. Ta tự giới thiệu mình một chút.
Trong sơn động, bởi vì Bích Lạc để ý chuyện đốt lửa, khiến Càn Kình có thể thấy rõ đôi mắt lạnh như băng dưới chiếc mũ pháp sư của nàng. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng có một khí thế đối xử ngang hàng với Càn Kình:
- Tên ta là Hoàng Tuyền.
Giọng nói lạnh như băng khẽ vang lên trong sơn động tối tăm, lại cho một cảm giác kiêu ngạo nói không nên lời. Sự kiêu ngạo này lại không làm người ta cảm thấy đáng ghét chút nào.
- Muội muội nàng? Nàng tên là Hoàng Tuyền?
Càn Kình nhìn rõ ràng là cùng một thân thể, lại tản mát ra khí thế hoàn toàn khác với Bích Lạc trước đây, khẽ nhíu mày. Trong lúc nhất thời hắn không nhịn được, thầm hỏi mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là Bích Lạc, thế nào trong nháy lại thay đổi một khí chất và khí thế khác, gọi mình là Hoàng Tuyền?
- Ngươi... Ngươi!
Càn Kình đột nhiên nhớ tới chuyện do một vài người hát rong từng nói qua. Tuy rằng trước đây hắn cảm giác chuyện đó quá mức hoang đường, nhưng giờ phút này hắn lại tìm không ra lời giải thích nào hợp lý hơn:
- Ngươi là vong linh!?
Vong linh!
Nghe đồn, người trước khi chết nếu có một ý niệm chấp nhất rất sâu trong đầu, sau khi sinh ra, sẽ bị một vài pháp sư nghiên cứu sử dụng ma pháp cấm kỵ, thậm chí có thể khiến linh hồn tiến vào trong thân thể của người sống hoặc vừa chết, trở thành một loại người không tính là sống, nhưng lại tồn tại.
- Vong linh?
Đôi mày liễu của Hoàng Tuyền dưới chiếc mũ pháp sư khẽ nhíu lại một chút, thở dài.
/1253
|