Hơn nữa hắn còn sử dụng thân phận chiến sĩ bình thường, sử dụng đấu kỹ của chiến sĩ huyết mạch.
- Không biết, Càn Chiến Huyền sẽ có phản ứng thế nào?
Mộc Nột Chân Sách đưa tay nâng cằm:
- Các ngươi nói Càn Chiến Huyền sẽ có phản ứng thế nào?
- Sẽ trực tiếp tìm tới cửa!
Diệt Phương Duyên rất thẳng thắn nói:
- Nếu như không phải thực lực bản thân và thế lực của Càn Kình đều đủ cường đại, Càn Chiến Huyền có thể cũng sẽ tới tìm Càn Kình. Dù sao đấu khí Phong Vân có thể bắt chước đấu kỹ của chiến sĩ huyết mạch, điều này quả thật rất đáng sợ.
Bàn Hoành Cơ ở bên cạnh liên tục gật đầu biểu thị tán đồng. Cuối cùng hắn lại không nhịn được mỉm cười.
Năng lực đặc biệt này của đấu khí Phong Vân thật sự khiến người ta đau đầu muốn chết! Mấy ngày hôm trước, mình giao đấu kỹ đỉnh cấp của gia tộc huyết mạch rắn chín đầu, Xà Hoàng Ấn truyền cho hắn. Hiện tại Càn Kình còn chưa hoàn toàn luyện thành Xà Hoàng Ấn. Nếu không ngày hôm nay Càn Chiến Huyền chiến đấu sẽ càng đau đầu hơn.
Ầm ầm!
Thần Đô thành đột nhiên vang lên tiếng nổ phá nhà sập. Càn Kình phóng người lao ra khỏi gian phòng cảm nhận vị trí đấu khí bạo phát. Hắn nhìn hai Đấu Hồn cực lớn trong không trung, còn có từng đợt bụi che phủ.
Đó là Đấu Hồn Tinh Linh Vương của Càn Chiến Huyền!
Lông mày Càn Kình giật mạnh một cái. Ngày hôm qua, Đấu Hồn này từng giao đấu với mình. Mình làm thế nào cũng không thể quên nó được! Về phần Đấu Hồn kia...
Càn Kình cùng Diệt Phương Duyên nghi ngờ nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.
Đấu khí Phong Vân!
Không sai!
Đấu Hồn kia toàn thân có cột điện quang lớn quấn vòng quanh, thật sự là Đấu Hồn do đấu khí Phong Vân hình thành. Chỉ có điều hình dạng của Đấu Hồn này có ba đầu sáu cánh tay rất quái dị, lại cường đại khác thường!
Cấp Chân Thánh!
Nguời tập luyện đấu khí Phong Vân! Chỉ mới khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dã có thực lực cấp Chân Thánh!
Càn Kình kinh ngạc nhìn Đấu Hồn cường đại này. Hắn cả kinh thiếu chút nữa buột miệng hỏi ra, sao có thể như vậy được!
Cường đại, thực lực cường đại không thua gì Càn Kình!
Đoạn Phong Bất Nhị và Bàn Hoành Cơ đối diện nhau, đều thấy sự chấn động trong ánh mắt nhau. Hoàng triều Chân Sách đã có một quái thai như Càn Kình, vì sao lại đột nhiên xuất hiện một quái thai như vậy nữa? Hơn nữa quái thai này không ngờ cũng tập luyện đấu khí Phong Vân!
- Không có khả năng...
Diệt Phương Duyên không hiểu nhìn Đấu Hồn do đấu khí Phong Vân hình thành đang ở trong không trung nói:
- Ta chưa từng thu nhận đồ đệ nào ngoài hắn. Sư phụ ta, còn có cả sư phụ của sư phụ ta cũng từng nói, từ trước cho tới bây giờ mỗi thế hệ, kẻ thừa kế đấu khí Phong Vân chỉ có một... Người này làm sao học được đấu khí Phong Vân?
Tròng mắt Mộc Nột Chân Sách nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ tới các khả năng:
- Có thể hắn đã học một bộ đấu khí Phong Vân không hoàn chỉnh hay không...
Mộc Nột Chân Sách còn chưa dứt lời, liền thấy sự phủ định trong mắt của Càn Kình và Diệt Phương Duyên. Hiển nhiên điều này là một bộ đấu khí Phong Vân đặc biệt hoàn chỉnh. Chỉ có người tập luyện đấu khí Phong Vân mới có thể biết được, bộ đấu khí cường đại này.
Ầm ầm!
Trên bầu trời Thần Đô thành lại là ma pháp cường đại nổ tung. Càn Chiến Huyền lại đánh ra thiên pháp quy nhất. Ma pháp mang tính hủy diệt chết chóc này làm thay đổi trọng lực xung quanh, lại bị người trẻ tuổi đỡ được.
Đó không phải là đấu pháp bạo lực mà Càn Kình đã sử dụng. Người trẻ tuổi kia rất đơn giản giơ tay lên, đầu ngón tay quấn vòng quanh một tia ma pháp lực mỏng. Ma pháp lực yếu ớt này trực tiếp đánh trúng điểm yếu nhất tại trung tâm của thiên pháp quy nhất.
Chỉ một đòn! Một đòn vô cùng yếu ớt, lại dễ dàng chặn được một đòn tất sát của Càn Chiến Huyền. Phương pháp chiến đấu này ngay cả Càn Kình cũng làm không được!
Lông mày Càn Kình hơi nhíu lại. Một đòn kỳ quái này cũng không có nghĩa là người tuổi trẻ kia mạnh mẽ hơn mình, nhưng ít nhất nói rõ kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú kinh người.
Chẳng lẽ còn có một cái mũ pháp sư khác?
Càn Kình rất nhanh loại bỏ suy đoán này. Đại thúc Ân Lạp Khắc đã từng nói, thế giới vô tận vô cùng đặc biệt. Mình tiến vào, sẽ không có người nào có thể tiến vào đó trong khi mình còn sống.
- Càn Chiến Huyền, ngươi trở về đi! Ta không phải tới tìm ngươi. Ta cũng không cần giải thích với ngươi, tại sao ta lại biết sử dụng Khôn đấu kỹ. Nếu như ngươi muộn nhận dạy ta Càn Khôn Vô Cực Ấn, như vậy có thể tùy ý ra tay đi. Ta cũng rất muốn giao đấu với một trong những người mạnh nhất hiện nay.
Càn Khôn Vô Cực Ấn?
Càn Kình lại một lần nữa quan sát người trẻ tuổi trên bầu trời. Ngày hôm nay khi người này đánh với Bàn Mộng Thừa cũng không thi triển ra tất cả thực lực, chỉ đánh ra Khôn đấu kỹ mà thôi? Hắn thật sự biết Càn Khôn Vô Cực Ấn! Nếu không trước mặt nhiều người như vậy, hắn làm sao dám mở miệng nói ra như vậy được?
- Càn Khôn Vô Cực Ấn?
Vẻ bá đạo trên mặt Càn Chiến Huyền hiện ra càng nhiều nghi ngờ hơn:
- Đấu Hồn này của ngươi chắc là đấu khí Phong Vân. Nói tên của ngươi ra...
- Tên ta sao?
Trong đáy mắt của người trẻ tuổi thoáng hiện vẻ ưu thương. Đó là một loại ưu thương mất mát đến cực điểm. Dường như đau thương lớn nhất đều hòa tan trong sự đau thương kia:
- Vô Danh.
- Vô Danh... Vô Danh...
Càn Chiến Huyền nhiều lần lặp lại cái tên này, nhưng vẫn không có cách nào tìm được từ trong trí nhớ cho dù một chút xíu tư liệu về cái tên Vô Danh này.
Chiến sĩ cường đại như vậy hẳn phải có quá khứ rất động lòng người, phải có rất nhiều cuộc chiến đấu sự tích được mọi người truyền tụng, giống như đám người Càn Kình và Đoạn Phong Bất Nhị, hình thành câu chuyện thuộc về bọn họ.
Nhưng cái tên Vô Danh này lại giống như từ trên trời đột nhiên rơi xuống. Tất cả tư hiệu về hắn trước đây hoàn toàn không có!
Còn cả cái tên này, Vô Danh! Không tên? Đây hiển nhiên là một cái tên giả. Như vậy tên thật của hắn là gì?
Vô Danh đưa mắt nhìn lướt qua Càn Chiến Huyền, sau đó ánh mắt chợt rơi vào trên người Càn Kình. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên trên không trung bỗng nhiên nắm chặt, bóp vỡ không khí xung quanh:
- Ngươi là Càn Kình? Ta nghe nói ngươi kéo một cái ghế, tự phong Tân Nhân Vương? Trước khi còn chưa đánh thắng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Càn Kình tò mò nhìn Vô Danh:
- Ngươi học đấu khí Phong Vân ở đâu?
- Muốn biết sao?
Vô Danh dùng sức hất cằm về phía trước:
- Đánh thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Càn Kình thoáng nhăn mày nhìn lên Vô Danh đang đứng trên không trung. Người này hiển nhiên tới vì mình. Mặc dù ngày hôm nay trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương mình không lấy cái ghế ra, hắn cũng sẽ tìm tới cửa.
Càn Chiến Huyền nhìn chằm chằm vào Vô Danh một hồi, sau đó xoay người bay đi, chỉ để lại dưới thân một đống nhà mái ngói bị nghiền nát.
- Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương này...
Đoạn Phong Bất Nhị đưa tay chống cằm nhìn về phía Vô Danh đang đứng trên không trung:
- Càng ngày càng thú vị. So với lúc mới bắt đầu, thật sự còn thú vị hơn sự tưởng tượng của ta.
- Không biết, Càn Chiến Huyền sẽ có phản ứng thế nào?
Mộc Nột Chân Sách đưa tay nâng cằm:
- Các ngươi nói Càn Chiến Huyền sẽ có phản ứng thế nào?
- Sẽ trực tiếp tìm tới cửa!
Diệt Phương Duyên rất thẳng thắn nói:
- Nếu như không phải thực lực bản thân và thế lực của Càn Kình đều đủ cường đại, Càn Chiến Huyền có thể cũng sẽ tới tìm Càn Kình. Dù sao đấu khí Phong Vân có thể bắt chước đấu kỹ của chiến sĩ huyết mạch, điều này quả thật rất đáng sợ.
Bàn Hoành Cơ ở bên cạnh liên tục gật đầu biểu thị tán đồng. Cuối cùng hắn lại không nhịn được mỉm cười.
Năng lực đặc biệt này của đấu khí Phong Vân thật sự khiến người ta đau đầu muốn chết! Mấy ngày hôm trước, mình giao đấu kỹ đỉnh cấp của gia tộc huyết mạch rắn chín đầu, Xà Hoàng Ấn truyền cho hắn. Hiện tại Càn Kình còn chưa hoàn toàn luyện thành Xà Hoàng Ấn. Nếu không ngày hôm nay Càn Chiến Huyền chiến đấu sẽ càng đau đầu hơn.
Ầm ầm!
Thần Đô thành đột nhiên vang lên tiếng nổ phá nhà sập. Càn Kình phóng người lao ra khỏi gian phòng cảm nhận vị trí đấu khí bạo phát. Hắn nhìn hai Đấu Hồn cực lớn trong không trung, còn có từng đợt bụi che phủ.
Đó là Đấu Hồn Tinh Linh Vương của Càn Chiến Huyền!
Lông mày Càn Kình giật mạnh một cái. Ngày hôm qua, Đấu Hồn này từng giao đấu với mình. Mình làm thế nào cũng không thể quên nó được! Về phần Đấu Hồn kia...
Càn Kình cùng Diệt Phương Duyên nghi ngờ nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.
Đấu khí Phong Vân!
Không sai!
Đấu Hồn kia toàn thân có cột điện quang lớn quấn vòng quanh, thật sự là Đấu Hồn do đấu khí Phong Vân hình thành. Chỉ có điều hình dạng của Đấu Hồn này có ba đầu sáu cánh tay rất quái dị, lại cường đại khác thường!
Cấp Chân Thánh!
Nguời tập luyện đấu khí Phong Vân! Chỉ mới khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dã có thực lực cấp Chân Thánh!
Càn Kình kinh ngạc nhìn Đấu Hồn cường đại này. Hắn cả kinh thiếu chút nữa buột miệng hỏi ra, sao có thể như vậy được!
Cường đại, thực lực cường đại không thua gì Càn Kình!
Đoạn Phong Bất Nhị và Bàn Hoành Cơ đối diện nhau, đều thấy sự chấn động trong ánh mắt nhau. Hoàng triều Chân Sách đã có một quái thai như Càn Kình, vì sao lại đột nhiên xuất hiện một quái thai như vậy nữa? Hơn nữa quái thai này không ngờ cũng tập luyện đấu khí Phong Vân!
- Không có khả năng...
Diệt Phương Duyên không hiểu nhìn Đấu Hồn do đấu khí Phong Vân hình thành đang ở trong không trung nói:
- Ta chưa từng thu nhận đồ đệ nào ngoài hắn. Sư phụ ta, còn có cả sư phụ của sư phụ ta cũng từng nói, từ trước cho tới bây giờ mỗi thế hệ, kẻ thừa kế đấu khí Phong Vân chỉ có một... Người này làm sao học được đấu khí Phong Vân?
Tròng mắt Mộc Nột Chân Sách nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ tới các khả năng:
- Có thể hắn đã học một bộ đấu khí Phong Vân không hoàn chỉnh hay không...
Mộc Nột Chân Sách còn chưa dứt lời, liền thấy sự phủ định trong mắt của Càn Kình và Diệt Phương Duyên. Hiển nhiên điều này là một bộ đấu khí Phong Vân đặc biệt hoàn chỉnh. Chỉ có người tập luyện đấu khí Phong Vân mới có thể biết được, bộ đấu khí cường đại này.
Ầm ầm!
Trên bầu trời Thần Đô thành lại là ma pháp cường đại nổ tung. Càn Chiến Huyền lại đánh ra thiên pháp quy nhất. Ma pháp mang tính hủy diệt chết chóc này làm thay đổi trọng lực xung quanh, lại bị người trẻ tuổi đỡ được.
Đó không phải là đấu pháp bạo lực mà Càn Kình đã sử dụng. Người trẻ tuổi kia rất đơn giản giơ tay lên, đầu ngón tay quấn vòng quanh một tia ma pháp lực mỏng. Ma pháp lực yếu ớt này trực tiếp đánh trúng điểm yếu nhất tại trung tâm của thiên pháp quy nhất.
Chỉ một đòn! Một đòn vô cùng yếu ớt, lại dễ dàng chặn được một đòn tất sát của Càn Chiến Huyền. Phương pháp chiến đấu này ngay cả Càn Kình cũng làm không được!
Lông mày Càn Kình hơi nhíu lại. Một đòn kỳ quái này cũng không có nghĩa là người tuổi trẻ kia mạnh mẽ hơn mình, nhưng ít nhất nói rõ kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú kinh người.
Chẳng lẽ còn có một cái mũ pháp sư khác?
Càn Kình rất nhanh loại bỏ suy đoán này. Đại thúc Ân Lạp Khắc đã từng nói, thế giới vô tận vô cùng đặc biệt. Mình tiến vào, sẽ không có người nào có thể tiến vào đó trong khi mình còn sống.
- Càn Chiến Huyền, ngươi trở về đi! Ta không phải tới tìm ngươi. Ta cũng không cần giải thích với ngươi, tại sao ta lại biết sử dụng Khôn đấu kỹ. Nếu như ngươi muộn nhận dạy ta Càn Khôn Vô Cực Ấn, như vậy có thể tùy ý ra tay đi. Ta cũng rất muốn giao đấu với một trong những người mạnh nhất hiện nay.
Càn Khôn Vô Cực Ấn?
Càn Kình lại một lần nữa quan sát người trẻ tuổi trên bầu trời. Ngày hôm nay khi người này đánh với Bàn Mộng Thừa cũng không thi triển ra tất cả thực lực, chỉ đánh ra Khôn đấu kỹ mà thôi? Hắn thật sự biết Càn Khôn Vô Cực Ấn! Nếu không trước mặt nhiều người như vậy, hắn làm sao dám mở miệng nói ra như vậy được?
- Càn Khôn Vô Cực Ấn?
Vẻ bá đạo trên mặt Càn Chiến Huyền hiện ra càng nhiều nghi ngờ hơn:
- Đấu Hồn này của ngươi chắc là đấu khí Phong Vân. Nói tên của ngươi ra...
- Tên ta sao?
Trong đáy mắt của người trẻ tuổi thoáng hiện vẻ ưu thương. Đó là một loại ưu thương mất mát đến cực điểm. Dường như đau thương lớn nhất đều hòa tan trong sự đau thương kia:
- Vô Danh.
- Vô Danh... Vô Danh...
Càn Chiến Huyền nhiều lần lặp lại cái tên này, nhưng vẫn không có cách nào tìm được từ trong trí nhớ cho dù một chút xíu tư liệu về cái tên Vô Danh này.
Chiến sĩ cường đại như vậy hẳn phải có quá khứ rất động lòng người, phải có rất nhiều cuộc chiến đấu sự tích được mọi người truyền tụng, giống như đám người Càn Kình và Đoạn Phong Bất Nhị, hình thành câu chuyện thuộc về bọn họ.
Nhưng cái tên Vô Danh này lại giống như từ trên trời đột nhiên rơi xuống. Tất cả tư hiệu về hắn trước đây hoàn toàn không có!
Còn cả cái tên này, Vô Danh! Không tên? Đây hiển nhiên là một cái tên giả. Như vậy tên thật của hắn là gì?
Vô Danh đưa mắt nhìn lướt qua Càn Chiến Huyền, sau đó ánh mắt chợt rơi vào trên người Càn Kình. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên trên không trung bỗng nhiên nắm chặt, bóp vỡ không khí xung quanh:
- Ngươi là Càn Kình? Ta nghe nói ngươi kéo một cái ghế, tự phong Tân Nhân Vương? Trước khi còn chưa đánh thắng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Càn Kình tò mò nhìn Vô Danh:
- Ngươi học đấu khí Phong Vân ở đâu?
- Muốn biết sao?
Vô Danh dùng sức hất cằm về phía trước:
- Đánh thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Càn Kình thoáng nhăn mày nhìn lên Vô Danh đang đứng trên không trung. Người này hiển nhiên tới vì mình. Mặc dù ngày hôm nay trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương mình không lấy cái ghế ra, hắn cũng sẽ tìm tới cửa.
Càn Chiến Huyền nhìn chằm chằm vào Vô Danh một hồi, sau đó xoay người bay đi, chỉ để lại dưới thân một đống nhà mái ngói bị nghiền nát.
- Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương này...
Đoạn Phong Bất Nhị đưa tay chống cằm nhìn về phía Vô Danh đang đứng trên không trung:
- Càng ngày càng thú vị. So với lúc mới bắt đầu, thật sự còn thú vị hơn sự tưởng tượng của ta.
/1253
|