Lần đánh nhau này nói thế nào người này cũng xem như đã hỗ trợ...
Xé gói thuốc, Càn Kình rút ra một điếu thuốc thơm ném qua song sắt.
Đoạn Phong Bất Nhị giơ cổ tay lên. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc lá, sau đó đặt ở trước mũi hít sâu một hơi, cẩn thận cảm nhận, vẻ mặt hưởng thụ không gì sánh được. Ánh mắt tự động phát sáng:
- Thuốc lá ngon! Thật sự là đồ tốt! Không ngờ, không ngờ ngươi còn có hàng tốt như vậy.
Điếu thuốc lá kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, chuyển đến bên tai Đoạn Phong Bất Nhị. Hắn đưa tay không qua không ngừng lắc Càn Kình:
- Bạn thân, thêm một điếu, thêm một điếu nữa.
Càn Kình tiện tay lại rút ra hai điếu, ném qua. Đoạn Phong Bất Nhị rất đơn giản tiếp nhận điếu thuốc lá, lần lượt đặt chúng lên mũi ngửi một cái. Sau đó hai điếu thuốc thơm cũng bị hắn kẹp ở trên tai. Cơn ngươi đen giống như bảo thạch trong bóng đêm sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Đôi môi hơi mỏng hơi cong lên, cười nói.
- Nhìn bộ dạng ngươi vừa lấy thuốc ra, hình như cũng không hút thuốc? Vậy ngươi cầm cũng không có ích lợi gì! Không bằng...
Bàn tay Đoạn Phong Bất Nhị chà xát qua lại. Đôi mắt sáng hơn sao liên tục chớp động:
- Cho thêm mấy điếu nữa?
Lại thêm mấy điếu nữa?
Cuối cùng Càn Kình đặt lực chú ý vào trên người Đoạn Phong Bất Nhị. Nụ cười trong bóng tối này thậm chí có ba phần quen thuộc. Da mặt dày cùng nụ cười này thật sự rất giống người nào đó, giống vô cùng!
- Mập mạp...
Càn Kình theo bản năng thốt lên. Bộ dạng của Đoạn Phong Bất Nhị trước mắt anh tuấn hơn nhiều so với La mập. Hơn nữa dáng người cao ngất, có thể nói là ngoại hình hoàn toàn không giống với La Lâm. Chỉ có điều da mặt và phong thái lại hoàn toàn giống với La Lâm.
- Mập mạp?
Đoạn Phong Bất Nhị không nghĩ ra cúi đầu xuống, nhìn hai bên người mình một chút, thực sự không tìm ra chỗ nào có vẻ mập.
- Được rồi!
- Đoạn Phong Bất Nhị ngẩng đầu rất chăm chú nhìn Càn Kình:
- Có đúng ta biến thành mập mạp, ngươi sẽ đưa điếu thuốc lá cho ta không? Nếu đúng như vậy... Được rồi! Bây giờ ta là mập mạp...
Giống! Quá giống!
Càn Kình dùng sức trợn trừng mắt nhìn. Người chiến sĩ anh tuấn hiên ngang trước mắt này thật sự có da mặt dày như La mập, nhìn dáng vẻ thuận theo thực sự quá giống.
Nhìn ánh mắt quen thuộc, Càn Kình thở dài, trong tay bắn ra một hộp thuốc lá, bay qua song sắt rơi vào trong tay Đoạn Phong Bất Nhị.
- Hào phóng như vậy sao?
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn điếu thuốc lá trong tay sửng sốt. Thứ này trong ở thành thị lớn cũng là hàng xa xỉ phẩm, ở trong quân đội càng hiếm thấy. Không ngờ đơn giản như vậy cho?
- Lẽ nào...
Đoạn Phong Bất Nhị đứng dậy đi tới đi lui phía sau song sắt, giống như một con thỏ bất an, trong tầm mắt lộ ra vô số hiếu kỳ suy đoán:
- Lẽ nào... Ngươi còn nữa?
Càn Kình ngửa đầu nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Người bình thường sau khi nhận được điếu thuốc lá đều hưởng thụ, đâu còn thời gian quản cái này? Trước đây mập mạp có thói quen như vậy, lấy được thứ gì đó, không phải lập tức hưởng thụ, mà tiếp tục suy đoán. Không nghĩ tới người này cũng vậy...
- Oh! Không sai!
Ngón trỏ của Đoạn Phong Bất Nhị chỉ vào Càn Kình kích động liên tục run rẩy:
- Ta thấy được! Ta thấy được! Ánh mắt của ngươi vừa rồi hiển nhiên là có nữa...
Càn Kình bất lực dùng gáy đập vào tường phía sau lưng một chút. Sự cố chấp này cũng cực kỳ giống La mập...
- Ta nói...
Đoạn Phong Bất Nhị lại ngồi xổm xuống, làm động tác muốn tới gần hơn.
Càn Kình day trán theo thói quen trả lời một câu:
- Cút đi.
- Có phải sau khi cút đi sẽ lại cho ta một điếu thuốc nữa không?
Con ngươi giống như bảo thạch đen của Đoạn Phong Bất Nhị chớp động đầy hưng phấn và chờ mong, hoàn toàn không chút ảnh hưởng trước câu nói “cút đi” đó.
- Không có.
- Ta không tin!
Đoạn Phong Bất Nhị kiên định lắc đầu:
- Ngươi nhất định có!
-...
Càn Kình trầm mặc.
- Ta nói này bạn thân, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau đánh, coi như là chiến hữu.
Đoạn Phong Bất Nhị lập tức đổi sang phương thức lôi kéo tình cảm, cười ha hả nói:
- Là chiến hữu thì không thể lừa nhau, ngươi nói đúng không?
-...
Càn Kình tiếp tục trầm mặc.
- Cho thêm một gói...
Đoạn Phong Bất Nhị dựng thẳng ngón trỏ, trong mắt nhất thời lại trở nên đặc biệt đáng thương:
- Một gói cuối cùng...
Một bao cuối cùng?
Càn Kình bĩu môi, La mập có lần nào không nói là một lần cuối cùng? Kết quả một lần cuối cùng, phía sau lại là một lần cuối cùng, sau đó nữa lại là một lần cuối cùng, sau đó nữa vẫn là một lần cuối cùng... Tiến vào một vòng tuần hoàn quái dị?
- Cho ta đi... Thật sự là một lần cuối cùng.
Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị dường như rất chân thành, ánh mắt cũng đáng thương, giống như một tiểu cô nương bán diêm trong tuyết lớn trong đêm mùa đông, đứng ở ven đường mặc y phục mỏng manh, đôi tay lạnh giá, ửng hồng còn rao “bán diêm đây”.
Càn Kình biết rõ hành động của Đoạn Phong Bất Nhị tương tự như La mập lúc đầu, nhưng vẫn không nhịn được lấy từ trong lòng đấu giới ra một gói thuốc, cuối cùng chặn miệng đối phương lại.
- Thật sự có!
Đoạn Phong Bất Nhị rất không phòng độ cầm gói điếu thuốc lá nhét vào trong người, sau đó lại quay người lại biểu lộ sự chân thành, ánh mắt đáng thương, còn có động tác vươn hai ra giống như ăn xin, ngoài miệng vui vẻ nói:
- Hẳn là... còn nữa?
Nếu như không phải cách chấn song sắt, Càn Kình rất muốn đá đối phương ra khỏi phòng tạm giam. Hắn không nghĩ tới trên đời này thật sự có một người nào khác ngoại trừ La mập ra, da mặt lại dày như vậy.
-...
- Ta nói, chúng ta là chiến hữu...
-...
- Chúng ta cùng nhau bị giam giữ, cũng coi như bạn tù?
-...
- Ta nói, trên đời này cơ hội làm bạn tù, kỳ thực còn khó hơn cơ hội làm phu thê...
-...
- Được rồi...
Đoạn Phong Bất Nhị thở dài:
- Ta không hỏi ngươi đòi thuốc lá nữa.
Thân thể căng thẳng của Càn Kình liền nới lỏng. Chiêu này đối phó với La mập lúc đầu, mang ra đối xử với kẻ tương tự như hắn, quả nhiên vẫn vô cùng hữu hiệu.
- Nói đi, chúng ta có thể tâm sự chứ?
Đoạn Phong Bất Nhị tiến đến trước song sắt:
- Ngươi định thi vào học viện cao đẳng ma pháp và chiến sĩ nào? Học viện hoàng gia tại Thần Đô Chân Sách? Hay là học viện sát ma tại Tấn Tây Châu?
- Vĩnh Lưu, học viện chinh phạt.
- Chinh phạt Vĩnh Lưu?
Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Ngươi vừa ra tay, hiển nhiên không chỉ đơn giản là Hàng Ma nhất chiến. Ta cho rằng học viện sát ma Tấn Tây Châu cũng rất có cơ hội. Cho dù là học viện hoàng gia Thần Đô Chân Sách cũng... Tại sao lại đi chinh phạt? Tuy rằng nó cũng là học viện cao cấp nhất lưu, nhưng ở trong nhất lưu gần như là ở dưới chót.
Càn Kình nhún vai một cái. Học phủ nhất lưu trong hoàng triều Chân Sách tổng cộng cũng chỉ có mười cái mà thôi. Chinh phạt xem như đứng thứ bảy, chỉ có thể là nhất lưu mà không phải là học viện nhất lưu đặc biệt. Nhưng Lôi Địch đã an bài xong tất cả. Hắn nói các học viện nhất lưu đặc biệt càng cọi trọng chiến sĩ Huyết Mạch nhập học.
Xé gói thuốc, Càn Kình rút ra một điếu thuốc thơm ném qua song sắt.
Đoạn Phong Bất Nhị giơ cổ tay lên. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc lá, sau đó đặt ở trước mũi hít sâu một hơi, cẩn thận cảm nhận, vẻ mặt hưởng thụ không gì sánh được. Ánh mắt tự động phát sáng:
- Thuốc lá ngon! Thật sự là đồ tốt! Không ngờ, không ngờ ngươi còn có hàng tốt như vậy.
Điếu thuốc lá kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, chuyển đến bên tai Đoạn Phong Bất Nhị. Hắn đưa tay không qua không ngừng lắc Càn Kình:
- Bạn thân, thêm một điếu, thêm một điếu nữa.
Càn Kình tiện tay lại rút ra hai điếu, ném qua. Đoạn Phong Bất Nhị rất đơn giản tiếp nhận điếu thuốc lá, lần lượt đặt chúng lên mũi ngửi một cái. Sau đó hai điếu thuốc thơm cũng bị hắn kẹp ở trên tai. Cơn ngươi đen giống như bảo thạch trong bóng đêm sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Đôi môi hơi mỏng hơi cong lên, cười nói.
- Nhìn bộ dạng ngươi vừa lấy thuốc ra, hình như cũng không hút thuốc? Vậy ngươi cầm cũng không có ích lợi gì! Không bằng...
Bàn tay Đoạn Phong Bất Nhị chà xát qua lại. Đôi mắt sáng hơn sao liên tục chớp động:
- Cho thêm mấy điếu nữa?
Lại thêm mấy điếu nữa?
Cuối cùng Càn Kình đặt lực chú ý vào trên người Đoạn Phong Bất Nhị. Nụ cười trong bóng tối này thậm chí có ba phần quen thuộc. Da mặt dày cùng nụ cười này thật sự rất giống người nào đó, giống vô cùng!
- Mập mạp...
Càn Kình theo bản năng thốt lên. Bộ dạng của Đoạn Phong Bất Nhị trước mắt anh tuấn hơn nhiều so với La mập. Hơn nữa dáng người cao ngất, có thể nói là ngoại hình hoàn toàn không giống với La Lâm. Chỉ có điều da mặt và phong thái lại hoàn toàn giống với La Lâm.
- Mập mạp?
Đoạn Phong Bất Nhị không nghĩ ra cúi đầu xuống, nhìn hai bên người mình một chút, thực sự không tìm ra chỗ nào có vẻ mập.
- Được rồi!
- Đoạn Phong Bất Nhị ngẩng đầu rất chăm chú nhìn Càn Kình:
- Có đúng ta biến thành mập mạp, ngươi sẽ đưa điếu thuốc lá cho ta không? Nếu đúng như vậy... Được rồi! Bây giờ ta là mập mạp...
Giống! Quá giống!
Càn Kình dùng sức trợn trừng mắt nhìn. Người chiến sĩ anh tuấn hiên ngang trước mắt này thật sự có da mặt dày như La mập, nhìn dáng vẻ thuận theo thực sự quá giống.
Nhìn ánh mắt quen thuộc, Càn Kình thở dài, trong tay bắn ra một hộp thuốc lá, bay qua song sắt rơi vào trong tay Đoạn Phong Bất Nhị.
- Hào phóng như vậy sao?
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn điếu thuốc lá trong tay sửng sốt. Thứ này trong ở thành thị lớn cũng là hàng xa xỉ phẩm, ở trong quân đội càng hiếm thấy. Không ngờ đơn giản như vậy cho?
- Lẽ nào...
Đoạn Phong Bất Nhị đứng dậy đi tới đi lui phía sau song sắt, giống như một con thỏ bất an, trong tầm mắt lộ ra vô số hiếu kỳ suy đoán:
- Lẽ nào... Ngươi còn nữa?
Càn Kình ngửa đầu nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Người bình thường sau khi nhận được điếu thuốc lá đều hưởng thụ, đâu còn thời gian quản cái này? Trước đây mập mạp có thói quen như vậy, lấy được thứ gì đó, không phải lập tức hưởng thụ, mà tiếp tục suy đoán. Không nghĩ tới người này cũng vậy...
- Oh! Không sai!
Ngón trỏ của Đoạn Phong Bất Nhị chỉ vào Càn Kình kích động liên tục run rẩy:
- Ta thấy được! Ta thấy được! Ánh mắt của ngươi vừa rồi hiển nhiên là có nữa...
Càn Kình bất lực dùng gáy đập vào tường phía sau lưng một chút. Sự cố chấp này cũng cực kỳ giống La mập...
- Ta nói...
Đoạn Phong Bất Nhị lại ngồi xổm xuống, làm động tác muốn tới gần hơn.
Càn Kình day trán theo thói quen trả lời một câu:
- Cút đi.
- Có phải sau khi cút đi sẽ lại cho ta một điếu thuốc nữa không?
Con ngươi giống như bảo thạch đen của Đoạn Phong Bất Nhị chớp động đầy hưng phấn và chờ mong, hoàn toàn không chút ảnh hưởng trước câu nói “cút đi” đó.
- Không có.
- Ta không tin!
Đoạn Phong Bất Nhị kiên định lắc đầu:
- Ngươi nhất định có!
-...
Càn Kình trầm mặc.
- Ta nói này bạn thân, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau đánh, coi như là chiến hữu.
Đoạn Phong Bất Nhị lập tức đổi sang phương thức lôi kéo tình cảm, cười ha hả nói:
- Là chiến hữu thì không thể lừa nhau, ngươi nói đúng không?
-...
Càn Kình tiếp tục trầm mặc.
- Cho thêm một gói...
Đoạn Phong Bất Nhị dựng thẳng ngón trỏ, trong mắt nhất thời lại trở nên đặc biệt đáng thương:
- Một gói cuối cùng...
Một bao cuối cùng?
Càn Kình bĩu môi, La mập có lần nào không nói là một lần cuối cùng? Kết quả một lần cuối cùng, phía sau lại là một lần cuối cùng, sau đó nữa lại là một lần cuối cùng, sau đó nữa vẫn là một lần cuối cùng... Tiến vào một vòng tuần hoàn quái dị?
- Cho ta đi... Thật sự là một lần cuối cùng.
Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị dường như rất chân thành, ánh mắt cũng đáng thương, giống như một tiểu cô nương bán diêm trong tuyết lớn trong đêm mùa đông, đứng ở ven đường mặc y phục mỏng manh, đôi tay lạnh giá, ửng hồng còn rao “bán diêm đây”.
Càn Kình biết rõ hành động của Đoạn Phong Bất Nhị tương tự như La mập lúc đầu, nhưng vẫn không nhịn được lấy từ trong lòng đấu giới ra một gói thuốc, cuối cùng chặn miệng đối phương lại.
- Thật sự có!
Đoạn Phong Bất Nhị rất không phòng độ cầm gói điếu thuốc lá nhét vào trong người, sau đó lại quay người lại biểu lộ sự chân thành, ánh mắt đáng thương, còn có động tác vươn hai ra giống như ăn xin, ngoài miệng vui vẻ nói:
- Hẳn là... còn nữa?
Nếu như không phải cách chấn song sắt, Càn Kình rất muốn đá đối phương ra khỏi phòng tạm giam. Hắn không nghĩ tới trên đời này thật sự có một người nào khác ngoại trừ La mập ra, da mặt lại dày như vậy.
-...
- Ta nói, chúng ta là chiến hữu...
-...
- Chúng ta cùng nhau bị giam giữ, cũng coi như bạn tù?
-...
- Ta nói, trên đời này cơ hội làm bạn tù, kỳ thực còn khó hơn cơ hội làm phu thê...
-...
- Được rồi...
Đoạn Phong Bất Nhị thở dài:
- Ta không hỏi ngươi đòi thuốc lá nữa.
Thân thể căng thẳng của Càn Kình liền nới lỏng. Chiêu này đối phó với La mập lúc đầu, mang ra đối xử với kẻ tương tự như hắn, quả nhiên vẫn vô cùng hữu hiệu.
- Nói đi, chúng ta có thể tâm sự chứ?
Đoạn Phong Bất Nhị tiến đến trước song sắt:
- Ngươi định thi vào học viện cao đẳng ma pháp và chiến sĩ nào? Học viện hoàng gia tại Thần Đô Chân Sách? Hay là học viện sát ma tại Tấn Tây Châu?
- Vĩnh Lưu, học viện chinh phạt.
- Chinh phạt Vĩnh Lưu?
Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Ngươi vừa ra tay, hiển nhiên không chỉ đơn giản là Hàng Ma nhất chiến. Ta cho rằng học viện sát ma Tấn Tây Châu cũng rất có cơ hội. Cho dù là học viện hoàng gia Thần Đô Chân Sách cũng... Tại sao lại đi chinh phạt? Tuy rằng nó cũng là học viện cao cấp nhất lưu, nhưng ở trong nhất lưu gần như là ở dưới chót.
Càn Kình nhún vai một cái. Học phủ nhất lưu trong hoàng triều Chân Sách tổng cộng cũng chỉ có mười cái mà thôi. Chinh phạt xem như đứng thứ bảy, chỉ có thể là nhất lưu mà không phải là học viện nhất lưu đặc biệt. Nhưng Lôi Địch đã an bài xong tất cả. Hắn nói các học viện nhất lưu đặc biệt càng cọi trọng chiến sĩ Huyết Mạch nhập học.
/1253
|