Bởi vậy hắn là đeo bên hông một túi tên, cầm theo Đấu Binh Xạ Nguyệt Cung được rèn từ sắt tinh, tiếp đó trở về trong đội ngũ.
Đám lính đánh thuê không mấy chú ý tới Càn Kình và cây cung của hắn. Cho tới bây giờ chiến sĩ đều dùng các loại vũ khí cận chiến như đao thương kiếm. Trừ phi ngươi là xạ thủ của thế gia huyết mạch Nghệ Vũ, nếu không cho tới bây giờ địa vị của cung tiễn thủ cũng không cao lắm. Cho dù trong tay cầm cung có vẻ ngoài đặc biệt đẹp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là... hàng nhái!
Có vài con cháu của các quan lớn quý tộc thực lực không mạnh, lại muốn thể hiện sự nổi bật của mình, đều chế tạo ra một vài vũ khí có bề ngoài rất đẹp, thoạt nhìn dường như chế tạo hoàn mỹ, dường như có lực rất mạnh, lại tệ không thể tả.
Có nhu cầu, dĩ nhiên là sẽ có chợ. Thuật rèn sắt ảo cũng rất nổi tiếng ở các thành thị hoàng triều. Từng vũ khí thoạt nhìn giống như Đấu Binh, nhưng tác dụng thực sự sợ là bắn chim cũng không chết.
Lực chú ý của đám lính đánh thuê vẫn đặt ở trên người Phần Đồ Cuồng Ca. Chiến sĩ mới chừng ấy tuổi lại không phải là chiến sĩ Huyết Mạch nhưng đạt tới thực lực chiến sĩ Hàng Ma, đủ để thu hút ánh mắt của bất kỳ người nào. Sau này nói không chừng còn có cơ hội gặp lại. Trước hết cứ sớm tạo mối quan hệ cũng tốt.
Trên vai Đoạn Phong Bất Nhị vác một trường thương dài hai trượng, nghênh ngang không coi ai ra gì đi về phía trước. Hai cánh tay hắn gác ở hai bên thân thương, khiến trường thương bị kéo cong xuống, thể hiện thân thương có độ co dãn không tồi. Mũi thương dưới ở ánh nắng chiếu xuống, ánh lên chút hàn quang.
Đám lính đánh thuê cũng không quá lưu ý tới Đoạn Phong Bất Nhị và cây trường thương của hắn. Một cây trường thương bằng gỗ Bạch Lạp tuy rằng không tồi, nhưng không tính là một cây thương thật sự tốt.
Càn Kình xem xét liếc mắt nhìn mũi thương Đoạn Phong Bất Nhị, đáy mắt lộ ra mấy phần tán dương. Không ngờ là mũi thương cấp Đấu Binh, đặt ở trên một thân thương bằng gỗ Bạch Lạp, quả thật có ý muốn che giấu.
Ba gã Thiên Phu trưởng dẫn người đi kiểm tra xong, báo cáo không phát hiện có hàng cấm gì. Phong tướng quân vung tay lên cho phép thương đội đi qua.
Ba người Càn Kình cầm vũ khí của mình đi vào trong đội ngũ, cũng học những người lính đánh thuê kia không ngừng quan sát xung quanh.
- Ma tộc, là tử địch của hoàng triều Chân Sách.
Từ lâu, luật sắt này đã khắc sâu trong đầu mỗi người dân hoàng triều Chân Sách. Nhưng Ma tộc rốt cuộc có hình dạng thế nào? Bọn họ sống thế nào? Đây là điều không phải tất cả con dân hoàng triều Chân Sách đều biết đến.
Càn Kình cũng chỉ biết được những điều giới thiệu trong sách, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Ma tộc có bộ dáng thế nào.
Vừa bước qua ranh giới cứ điểm Thổ Bảo, bầu không khí trong thương đội càng thêm khẩn trương. Tất cả đám lính đánh thuê biểu hiện ra tố chất chuyên nghiệp của bọn họ. Hai người giục ngựa phi lên phía trước làm thám báo tìm hiểu tình hình. Thần kinh của những người lính đánh thuê khác vô cùng căng thẳng để ý quan sát xung quanh.
Đạp ly cứ điểm Thổ Bảo, thương đội bầu không khí biến thành càng thêm khẩn trương, tất cả đám lính đánh thuê biểu hiện ra bọn họ tố chất chuyên nghiệp, hai người giục ngựa nhằm phía tiền phương đi làm thám báo tìm hiểu tình huống, những người lính đánh thuê khác thần kinh căng thẳng nhìn chăm chú vào bốn phía.
Giữa hoàng triều Chân Sách và Ma tộc có một dải đất không thuộc về sự quản lý của thế lực hai bên. Độ rộng ở mỗi nơi hoàn toàn khác nhau. Có nơi rộng tới mấy trăm dặm đường, có nơi lại chỉ có hơn mười dặm, thậm chí có nơi chỉ là mấy dặm địa, dùng làm dải đất hòa hoãn xung đột cho hai bên.
Nếu như đường biên giới cách một bước, tất nhiên mỗi ngày sẽ chiến đấu không ngừng. Trải qua kinh nghiệm chinh chiến trong những năm qua, hai bên ăn ý duy trì khoảng cách nhất định.
Dải đất không người quan lý tại cứ điểm Thổ Bảo giữa Ma tộc và hoàng triều Chân Sách rộng khoảng một trăm năm mươi dặm. Đoạn đường không thuộc về phạm vi quản lý của hoàng triều Chân Sách và Ma tộc chính là thiên đường của đám đạo tặc, cường đạo. Bất luận là cường đạo Ma tộc, sơn tặc nhân loại của hoàng triều Chân Sách, hay mã tặc của Man tộc đều tập trung ở tại đây.
Ở dải đất không người quản lý, trong một đội cướp bóc, tình trạng đồng thời có Man tộc, Ma tộc cùng với nhân loại cũng không phải tình huống hiếm thấy.
Đám lính đánh thuê tới bảo vệ thương đội phần lớn chính là đề phòng đám cường đạo trên đoạn đường này.
Thương đội đi được khoảng mấy dặm, đột nhiên có một tiếng hừ lạnh từ trên xe ngựa vang lên.
Ánh mắt Càn Kình quét tới, nhất thời hiểu rõ sự khó chịu của nữ ma pháp sư có diện mạo xinh đẹp đồng thời lại cao ngạo kia hướng về phía ai. Đoạn Phong Bất Nhị!
Thương đội chỉ mới đi được mấy dặm, không ngờ Đoạn Phong Bất Nhị đã làm quen được với người đánh xe. Lúc này hắn đã ngồi ở trên xe ngựa, dựa lưng vào đống rơm hút thuốc lá, hưởng thụ ánh nắng chiếu xuống, cảm nhận làn gió mát thổi tới, bộ dạng thoải mái giống như ra ngoài thành dạo chơi, hoàn toàn không có cảm giác lo lắng về sự an toàn của một hộ vệ phải có.
Người đánh xe ngồi ở bên cạnh Đoạn Phong Bất Nhị không ngờ chính là người đánh xe trên chiếc xe lớn thứ ba! Bàn tay thô ráp của hắn kẹp một điếu thuốc lá do Đoạn Phong Bất Nhị đưa tới. Khói thuốc từ dưới vành nón lượn lờ tản ra.
Lẽ nào hắn cũng phát hiện ra người đánh xe này có điểm không đúng? Trong đáy mắt Càn Kình lóe lên một sự nghi hoặc.
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng chim ưng.
Đám lính đánh thuê nhất thời trở nên khẩn trương. Hai người lính đánh thuê cầm cung tên bằng gỗ trong tay, nhất thời rút tên, đặt lên dây cung bắn về phía con chim ưng đang bay trên trời.
Chim ưng dò đường của sơn tặc!
Càn Kình từng xem qua phần giới thiệu về đám cường đạo trong sách, biết có cường đạo dùng người để tra xét, còn lại là sử dụng động vật. Ví dụ như hùng ưng, chim én, thậm chí là thỏ chạy nhảy trên mặt đất.
Chỉ có điều, thỏ là món ăn thôn dã. Bình thường, lính đánh thuê trong thương đội vừa phát hiện, lập tức dùng một mũi tên bắn chết làm thịt ăn. Cho nên đám sơn tặc vì tránh cho thỏ mình khổ cực huấn luyện suốt nửa năm, biến thành bữa ăn cho đám lính đánh thuê nên rất ít khi sử dụng loại động vật như thỏ để dò xét.
Chim ưng là một loại thủ đoạn tra xét thường sử dụng hiện nay của đám sơn tặc thậm chí là quân đội.
Vèo vèo.
Hai mũi tên rời khỏi dây cung phóng lên cao. Tốc độ mũi tên bay lên cực nhanh, nhưng khoảng cách càng cao, tốc độ lại càng chậm. Con chim ưng trên bầu trời hơi chao cánh một cái, thân thể nghiêng sang một bên sử dụng móng vuốt cắp lấy mũi tên.
Nó ở trên không trung ngửa đầu kêu to vài tiếng, giống như đùa cợt bay một vòng xung quanh phía trên đầu mọi người, tiếp đó ném mũi tên về phía mặt đất.
- Phì! Ngay cả chim ưng cũng bắn không tới, như vậy cũng gọi là lính đánh thuê sao?
Ái Bích Giai cười nhạt quét mắt nhìn mấy người lính đánh thuê cầm cung:
- Còn không biết xấu hổ nhận phí lính đánh thuê?
Đám lính đánh thuê không mấy chú ý tới Càn Kình và cây cung của hắn. Cho tới bây giờ chiến sĩ đều dùng các loại vũ khí cận chiến như đao thương kiếm. Trừ phi ngươi là xạ thủ của thế gia huyết mạch Nghệ Vũ, nếu không cho tới bây giờ địa vị của cung tiễn thủ cũng không cao lắm. Cho dù trong tay cầm cung có vẻ ngoài đặc biệt đẹp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là... hàng nhái!
Có vài con cháu của các quan lớn quý tộc thực lực không mạnh, lại muốn thể hiện sự nổi bật của mình, đều chế tạo ra một vài vũ khí có bề ngoài rất đẹp, thoạt nhìn dường như chế tạo hoàn mỹ, dường như có lực rất mạnh, lại tệ không thể tả.
Có nhu cầu, dĩ nhiên là sẽ có chợ. Thuật rèn sắt ảo cũng rất nổi tiếng ở các thành thị hoàng triều. Từng vũ khí thoạt nhìn giống như Đấu Binh, nhưng tác dụng thực sự sợ là bắn chim cũng không chết.
Lực chú ý của đám lính đánh thuê vẫn đặt ở trên người Phần Đồ Cuồng Ca. Chiến sĩ mới chừng ấy tuổi lại không phải là chiến sĩ Huyết Mạch nhưng đạt tới thực lực chiến sĩ Hàng Ma, đủ để thu hút ánh mắt của bất kỳ người nào. Sau này nói không chừng còn có cơ hội gặp lại. Trước hết cứ sớm tạo mối quan hệ cũng tốt.
Trên vai Đoạn Phong Bất Nhị vác một trường thương dài hai trượng, nghênh ngang không coi ai ra gì đi về phía trước. Hai cánh tay hắn gác ở hai bên thân thương, khiến trường thương bị kéo cong xuống, thể hiện thân thương có độ co dãn không tồi. Mũi thương dưới ở ánh nắng chiếu xuống, ánh lên chút hàn quang.
Đám lính đánh thuê cũng không quá lưu ý tới Đoạn Phong Bất Nhị và cây trường thương của hắn. Một cây trường thương bằng gỗ Bạch Lạp tuy rằng không tồi, nhưng không tính là một cây thương thật sự tốt.
Càn Kình xem xét liếc mắt nhìn mũi thương Đoạn Phong Bất Nhị, đáy mắt lộ ra mấy phần tán dương. Không ngờ là mũi thương cấp Đấu Binh, đặt ở trên một thân thương bằng gỗ Bạch Lạp, quả thật có ý muốn che giấu.
Ba gã Thiên Phu trưởng dẫn người đi kiểm tra xong, báo cáo không phát hiện có hàng cấm gì. Phong tướng quân vung tay lên cho phép thương đội đi qua.
Ba người Càn Kình cầm vũ khí của mình đi vào trong đội ngũ, cũng học những người lính đánh thuê kia không ngừng quan sát xung quanh.
- Ma tộc, là tử địch của hoàng triều Chân Sách.
Từ lâu, luật sắt này đã khắc sâu trong đầu mỗi người dân hoàng triều Chân Sách. Nhưng Ma tộc rốt cuộc có hình dạng thế nào? Bọn họ sống thế nào? Đây là điều không phải tất cả con dân hoàng triều Chân Sách đều biết đến.
Càn Kình cũng chỉ biết được những điều giới thiệu trong sách, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Ma tộc có bộ dáng thế nào.
Vừa bước qua ranh giới cứ điểm Thổ Bảo, bầu không khí trong thương đội càng thêm khẩn trương. Tất cả đám lính đánh thuê biểu hiện ra tố chất chuyên nghiệp của bọn họ. Hai người giục ngựa phi lên phía trước làm thám báo tìm hiểu tình hình. Thần kinh của những người lính đánh thuê khác vô cùng căng thẳng để ý quan sát xung quanh.
Đạp ly cứ điểm Thổ Bảo, thương đội bầu không khí biến thành càng thêm khẩn trương, tất cả đám lính đánh thuê biểu hiện ra bọn họ tố chất chuyên nghiệp, hai người giục ngựa nhằm phía tiền phương đi làm thám báo tìm hiểu tình huống, những người lính đánh thuê khác thần kinh căng thẳng nhìn chăm chú vào bốn phía.
Giữa hoàng triều Chân Sách và Ma tộc có một dải đất không thuộc về sự quản lý của thế lực hai bên. Độ rộng ở mỗi nơi hoàn toàn khác nhau. Có nơi rộng tới mấy trăm dặm đường, có nơi lại chỉ có hơn mười dặm, thậm chí có nơi chỉ là mấy dặm địa, dùng làm dải đất hòa hoãn xung đột cho hai bên.
Nếu như đường biên giới cách một bước, tất nhiên mỗi ngày sẽ chiến đấu không ngừng. Trải qua kinh nghiệm chinh chiến trong những năm qua, hai bên ăn ý duy trì khoảng cách nhất định.
Dải đất không người quan lý tại cứ điểm Thổ Bảo giữa Ma tộc và hoàng triều Chân Sách rộng khoảng một trăm năm mươi dặm. Đoạn đường không thuộc về phạm vi quản lý của hoàng triều Chân Sách và Ma tộc chính là thiên đường của đám đạo tặc, cường đạo. Bất luận là cường đạo Ma tộc, sơn tặc nhân loại của hoàng triều Chân Sách, hay mã tặc của Man tộc đều tập trung ở tại đây.
Ở dải đất không người quản lý, trong một đội cướp bóc, tình trạng đồng thời có Man tộc, Ma tộc cùng với nhân loại cũng không phải tình huống hiếm thấy.
Đám lính đánh thuê tới bảo vệ thương đội phần lớn chính là đề phòng đám cường đạo trên đoạn đường này.
Thương đội đi được khoảng mấy dặm, đột nhiên có một tiếng hừ lạnh từ trên xe ngựa vang lên.
Ánh mắt Càn Kình quét tới, nhất thời hiểu rõ sự khó chịu của nữ ma pháp sư có diện mạo xinh đẹp đồng thời lại cao ngạo kia hướng về phía ai. Đoạn Phong Bất Nhị!
Thương đội chỉ mới đi được mấy dặm, không ngờ Đoạn Phong Bất Nhị đã làm quen được với người đánh xe. Lúc này hắn đã ngồi ở trên xe ngựa, dựa lưng vào đống rơm hút thuốc lá, hưởng thụ ánh nắng chiếu xuống, cảm nhận làn gió mát thổi tới, bộ dạng thoải mái giống như ra ngoài thành dạo chơi, hoàn toàn không có cảm giác lo lắng về sự an toàn của một hộ vệ phải có.
Người đánh xe ngồi ở bên cạnh Đoạn Phong Bất Nhị không ngờ chính là người đánh xe trên chiếc xe lớn thứ ba! Bàn tay thô ráp của hắn kẹp một điếu thuốc lá do Đoạn Phong Bất Nhị đưa tới. Khói thuốc từ dưới vành nón lượn lờ tản ra.
Lẽ nào hắn cũng phát hiện ra người đánh xe này có điểm không đúng? Trong đáy mắt Càn Kình lóe lên một sự nghi hoặc.
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng chim ưng.
Đám lính đánh thuê nhất thời trở nên khẩn trương. Hai người lính đánh thuê cầm cung tên bằng gỗ trong tay, nhất thời rút tên, đặt lên dây cung bắn về phía con chim ưng đang bay trên trời.
Chim ưng dò đường của sơn tặc!
Càn Kình từng xem qua phần giới thiệu về đám cường đạo trong sách, biết có cường đạo dùng người để tra xét, còn lại là sử dụng động vật. Ví dụ như hùng ưng, chim én, thậm chí là thỏ chạy nhảy trên mặt đất.
Chỉ có điều, thỏ là món ăn thôn dã. Bình thường, lính đánh thuê trong thương đội vừa phát hiện, lập tức dùng một mũi tên bắn chết làm thịt ăn. Cho nên đám sơn tặc vì tránh cho thỏ mình khổ cực huấn luyện suốt nửa năm, biến thành bữa ăn cho đám lính đánh thuê nên rất ít khi sử dụng loại động vật như thỏ để dò xét.
Chim ưng là một loại thủ đoạn tra xét thường sử dụng hiện nay của đám sơn tặc thậm chí là quân đội.
Vèo vèo.
Hai mũi tên rời khỏi dây cung phóng lên cao. Tốc độ mũi tên bay lên cực nhanh, nhưng khoảng cách càng cao, tốc độ lại càng chậm. Con chim ưng trên bầu trời hơi chao cánh một cái, thân thể nghiêng sang một bên sử dụng móng vuốt cắp lấy mũi tên.
Nó ở trên không trung ngửa đầu kêu to vài tiếng, giống như đùa cợt bay một vòng xung quanh phía trên đầu mọi người, tiếp đó ném mũi tên về phía mặt đất.
- Phì! Ngay cả chim ưng cũng bắn không tới, như vậy cũng gọi là lính đánh thuê sao?
Ái Bích Giai cười nhạt quét mắt nhìn mấy người lính đánh thuê cầm cung:
- Còn không biết xấu hổ nhận phí lính đánh thuê?
/1253
|