- Cái đấu khí không biết này chắc là Đấu Khí Phong Vân của ta?
Thân thể Càn Kình liên tục lắc lư sang hai bên, tránh thoát hai đao, khiến độ thuần thục đấu kỹ Du Lân Xà đạt tới mười. Phía sau lưng lại có một côn đánh tới. Hơn mười đối thủ đồng thời ra tay. Mặc dù là Hàng Ma cửu chiến cũng không cách nào né tránh được hết.
Đấu kỹ hộ thể không biết, đẳng cấp không biết, độ thuần thục không biết.
Càn Kình nhìn đấu kỹ hộ thể không biết này. Không biết độ thuần thục sao. Trong đầu hắn lại lóe ra:
- Đây là Phong Vân Kim Thân? Nhìn như vậy, đấu khí Hàng Ma cửu chiến của ta còn kém rất nhiều mới chính thức đạt đến đỉnh cấp. Chỉ tiếc không biết Phong Vân Kim Thân này đã đạt đến mức nào, lúc nào mới có thể nâng thêm một cảnh giới?
Ở trong đám địch Phá Địa Trảm liên tục được sử dụng. Mỗi lần đấu khí bạo phát qua, Càn Kình đều cảm giác dùng càng thuận lợi hơn so với trước. Cả người hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác sử dụng Phá Địa Trảm, chiến đấu gần như tiến vào trạng thái bản năng, cảm giác được bên cạnh xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì, cánh tay sẽ tự động đột kích. Không một đao thủ nào có thể ngăn cản một đòn Phá Địa Trảm.
- Độ thuần thục Phá Địa Trảm của ngài tăng cao, đã thăng cấp trở thành Phá Địa Trảm tam cấp.
Hệ thống khô khan không hề có chút cảm xúc nào, vang lên lần nữa. Càn Kình đang chìm đắm trong cuộc chiến đấu, chợt tỉnh lại, mờ mịt nhìn tất cả đao thủ xung quanh đã ngã xuống đất, mới phát hiện không ít vết thương trên thân thể của đao thủ quả thật bị đao phong phá vỡ thân thể.
Phá Địa Trảm: Tam cấp.
Độ thuần thục 1/9000.
Đấu kỹ thánh cấp.
Phụ: Đạt được Phá Địa Trảm tam cấp, không cần dùng hai tay tạo thành chữ thập, vẫn có thể sử dụng được. Hai cánh tay giống như đao kiếm, uy lực sử dụng đao thăng cấp rõ rệt.
- Phá Địa Trảm này lại có thể sử dụng vũ khí sao?
Càn Kình liên tục tặc lưỡi, mắt thoáng nhìn về phía một vị trí khác trong cột thuộc tính.
Đấu kỹ không rõ, nhất cấp, độ thuần thục 35/350. Suy đoán la đấu kỹ thánh cấp, không thuộc về đấu kỹ thông dụng. Khả năng giới hạn vì đặc biệt hiếm người sử dụng. Người thường không thể sử dụng được.
Càn Kình nhìn đấu kỹ không rõ này, gật đầu:
- Đấu kỹ thánh cấp? Người bình thường không thể sử dụng? Đây là đấu kỹ dành riêng cho chiến sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang? Lại không đạt tới nhị cấp? Chỉ có điều những cái này thật sự là đấu kỹ thánh cấp sao?
Càn Kình đóng cột thuộc tính, nhìn lên bầu trời ngẩn người. Đấu kỹ có rất nhiều loại, luyện đến đỉnh cấp uy lực sẽ khác nhau. Cũng giống chiến sĩ bị chia thành các đẳng cấp. Đấu kỹ thì được chia làm đấu kỹ nhất giai, đấu kỹ nhị giai, đấu kỹ tam giai, mãi cho đến đấu kỹ thập giai!
Vượt qua đấu kỹ thập giai được gọi là đấu kỹ thánh cấp! Cho dù là mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch, cũng chỉ có thể lấy ra được một, hai bộ đấu kỹ thánh cấp mà thôi.
- Sợ rằng Phong Vân Kim Thân cũng có thể được xem là đấu kỹ hộ thể thánh cấp?
Càn Kình cúi đầu nhìn hai cánh tay tràn ngập lực lượng:
- Nói như vậy, hiện tại ta có ba bộ đấu kỹ thánh cấp? Hai bộ bí quyển công pháp đấu khí thánh cấp?
Càn Kình vô thức nuốt nước bọt. Đấu khí thánh cấp và đấu lực thánh cấp! Cho dù là Càn gia thấy được, cũng sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, phải thu vào trân bảo của gia tộc.
Đấu khí Đại Chân Kim cũng được, Phá Địa Trảm cũng được, đều là đấu kỹ và đấu khí thánh cấp, chiến sĩ bình thường có thể tu luyện được. Giá trị này thậm chí còn cao hơn so với giá trị công pháp đấu đấu khí huyết mạch và đấu kỹ huyết mạch của chiến sĩ Huyết Mạch!
- Ta. . . Có thể đi!
Càn Kình hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng!
Tự tin! Chưa bao giờ Càn Kình cảm thấy mình có sự tự tin lớn tới mức như vậy. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến chưa bao giờ có sung mãn như giờ phút này. Ngay cả đấu khiếu trong cơ thể cũng tăng lên trong nháy mắt, khống chế càng tốt hơn so với trước kia.
- Đây là. . .
Càn Kình nhìn lên trời, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời. Suy nghĩ hưng phấn giống như đột nhiên dội một chậu nước lạnh. Hắn nhất thời cảm giác mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Cơ bắp toàn thân đồng thời run lên. Tay trái xòe ra, cúi người xuống, đập một chưởng về phía mặt đất.
Cơ bắp trên bàn tay của hắn nổi lên cuồn cuộn. Lông tóc trên người đều đã dựng đứng. Đấu khí bừng bừng đầy hưng phấn. Cả cánh tay giống như rồng lượn rắn bơi, toàn bộ đều vọt tới vỗ mạnh xuống đất.
Ngay trong nháy mắt khi đấu khí ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, cánh tay Càn Kình dùng sức ấn xuống một cái. Giống như nước sông tràn qua bờ đê, đấu khí bộc phát ra, đánh ra về phía mặt đất dưới chân hắn.
Phụt!
Khi bàn tay chỉ còn cách mặt đất khoảng nửa tấc, một dấu bàn tay rõ ràng xuất hiện ở trên mặt đất! Bùn đất bay loạn. Trên mu bàn tay hắn chợt xuất hiện một lớp mồ hôi. Cơ bắp run rẩy.
Càn Kình đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán, cười vui vẻ:
- Đây là uy lực của một đòn đầy tự tin sao? Ta rốt cuộc đã biết, ý đồ thực sự của Ân Lạp Khắc khi thưởng cho ta mật quyển đấu khí!
- Tự tin cũng là một loại lực lượng!
Càn Kình dùng sức nắm chặt nắm đấm:
- Trong quyền cước của Ân Lạp Khắc, có lực lượng đặc biệt của hắn. Tự tin là lực lượng của ta!
Một trăm lẻ tám đấu khiếu trong toàn thân phút chốc dâng trào. Càn Kình tự tin nắm trong tay từng lực lượng giống như măng mọc sau mưa mùa xuân, nhanh chóng thành hình.
- Ta hiện tại chỉ thiếu lượng đấu khí.
Càn Kình ngửa đầu nhìn đỉnh đầu đầy lá cây:
- Chỉ cần đạt được lượng đấu khí đỉnh phong, ta nhất định có thể đột phá thăng cấp.
- Rèn đại sư. . . Rèn đại sư!
Càn Kình hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra, dùng sức nắm chặt hai tay nhìn về phía sâu trong núi phía tây:
- Ta không chỉ muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại, còn nhất định sẽ trở thành rèn đại sư! Có thể nhặt được mũ ma pháp thần kỳ, tiến vào trong thế giới vô tận này là vận khí của ta. Ta tuyệt đối sẽ không lãng phí vận khí này! Đã có cơ hội trở thành rèn đại sư, vậy nhất định phải làm được! Ta muốn trước khi rời đi tái ngoại, sẽ trở thành rèn đại sư!
Rừng cây xanh tốt, che hơn nửa bầu trời. Những tia sáng chật vật lách qua kẽ lá cây, chiếu vào trong rừng, lúc sáng lúc tối, lộ ra những mảng rêu xanh mọc đầy trên thân cây.
Càn Kình ngồi xổm xuống bên cạnh dòng suối nhỏ. Hắn rửa sạch vết máu trên cánh tay mình. Thân thể hắn thoáng thả lỏng một chút, dựa vào cây lớn phía sau. Hắn vỗ vào cái túi đựng khoáng băng sắt trăm năm đang đeo ở bên người. Đây đã là túi khoáng băng sắt trăm năm thứ năm trong vòng mười ngày qua. Hơn nữa còn có hai túi đồng Phong Hỏa. Như vậy cũng đủ cho hắn rèn một thanh Trảo Mã Đao mạnh hơn.
Đối với rất nhiều người, mười ngày tương đối dài, đối với Càn Kình mà nói chỉ thoáng đã trôi qua.
Phá Địa Trảm tứ cấp/ thập cấp, độ thuần thục 3762/95000, đấu kỹ thánh cấp. Phụ: Khuỷu tay đầu gối, cũng có thể thi triển Phá Địa Trảm.
Thân thể Càn Kình liên tục lắc lư sang hai bên, tránh thoát hai đao, khiến độ thuần thục đấu kỹ Du Lân Xà đạt tới mười. Phía sau lưng lại có một côn đánh tới. Hơn mười đối thủ đồng thời ra tay. Mặc dù là Hàng Ma cửu chiến cũng không cách nào né tránh được hết.
Đấu kỹ hộ thể không biết, đẳng cấp không biết, độ thuần thục không biết.
Càn Kình nhìn đấu kỹ hộ thể không biết này. Không biết độ thuần thục sao. Trong đầu hắn lại lóe ra:
- Đây là Phong Vân Kim Thân? Nhìn như vậy, đấu khí Hàng Ma cửu chiến của ta còn kém rất nhiều mới chính thức đạt đến đỉnh cấp. Chỉ tiếc không biết Phong Vân Kim Thân này đã đạt đến mức nào, lúc nào mới có thể nâng thêm một cảnh giới?
Ở trong đám địch Phá Địa Trảm liên tục được sử dụng. Mỗi lần đấu khí bạo phát qua, Càn Kình đều cảm giác dùng càng thuận lợi hơn so với trước. Cả người hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác sử dụng Phá Địa Trảm, chiến đấu gần như tiến vào trạng thái bản năng, cảm giác được bên cạnh xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì, cánh tay sẽ tự động đột kích. Không một đao thủ nào có thể ngăn cản một đòn Phá Địa Trảm.
- Độ thuần thục Phá Địa Trảm của ngài tăng cao, đã thăng cấp trở thành Phá Địa Trảm tam cấp.
Hệ thống khô khan không hề có chút cảm xúc nào, vang lên lần nữa. Càn Kình đang chìm đắm trong cuộc chiến đấu, chợt tỉnh lại, mờ mịt nhìn tất cả đao thủ xung quanh đã ngã xuống đất, mới phát hiện không ít vết thương trên thân thể của đao thủ quả thật bị đao phong phá vỡ thân thể.
Phá Địa Trảm: Tam cấp.
Độ thuần thục 1/9000.
Đấu kỹ thánh cấp.
Phụ: Đạt được Phá Địa Trảm tam cấp, không cần dùng hai tay tạo thành chữ thập, vẫn có thể sử dụng được. Hai cánh tay giống như đao kiếm, uy lực sử dụng đao thăng cấp rõ rệt.
- Phá Địa Trảm này lại có thể sử dụng vũ khí sao?
Càn Kình liên tục tặc lưỡi, mắt thoáng nhìn về phía một vị trí khác trong cột thuộc tính.
Đấu kỹ không rõ, nhất cấp, độ thuần thục 35/350. Suy đoán la đấu kỹ thánh cấp, không thuộc về đấu kỹ thông dụng. Khả năng giới hạn vì đặc biệt hiếm người sử dụng. Người thường không thể sử dụng được.
Càn Kình nhìn đấu kỹ không rõ này, gật đầu:
- Đấu kỹ thánh cấp? Người bình thường không thể sử dụng? Đây là đấu kỹ dành riêng cho chiến sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang? Lại không đạt tới nhị cấp? Chỉ có điều những cái này thật sự là đấu kỹ thánh cấp sao?
Càn Kình đóng cột thuộc tính, nhìn lên bầu trời ngẩn người. Đấu kỹ có rất nhiều loại, luyện đến đỉnh cấp uy lực sẽ khác nhau. Cũng giống chiến sĩ bị chia thành các đẳng cấp. Đấu kỹ thì được chia làm đấu kỹ nhất giai, đấu kỹ nhị giai, đấu kỹ tam giai, mãi cho đến đấu kỹ thập giai!
Vượt qua đấu kỹ thập giai được gọi là đấu kỹ thánh cấp! Cho dù là mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch, cũng chỉ có thể lấy ra được một, hai bộ đấu kỹ thánh cấp mà thôi.
- Sợ rằng Phong Vân Kim Thân cũng có thể được xem là đấu kỹ hộ thể thánh cấp?
Càn Kình cúi đầu nhìn hai cánh tay tràn ngập lực lượng:
- Nói như vậy, hiện tại ta có ba bộ đấu kỹ thánh cấp? Hai bộ bí quyển công pháp đấu khí thánh cấp?
Càn Kình vô thức nuốt nước bọt. Đấu khí thánh cấp và đấu lực thánh cấp! Cho dù là Càn gia thấy được, cũng sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, phải thu vào trân bảo của gia tộc.
Đấu khí Đại Chân Kim cũng được, Phá Địa Trảm cũng được, đều là đấu kỹ và đấu khí thánh cấp, chiến sĩ bình thường có thể tu luyện được. Giá trị này thậm chí còn cao hơn so với giá trị công pháp đấu đấu khí huyết mạch và đấu kỹ huyết mạch của chiến sĩ Huyết Mạch!
- Ta. . . Có thể đi!
Càn Kình hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng!
Tự tin! Chưa bao giờ Càn Kình cảm thấy mình có sự tự tin lớn tới mức như vậy. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến chưa bao giờ có sung mãn như giờ phút này. Ngay cả đấu khiếu trong cơ thể cũng tăng lên trong nháy mắt, khống chế càng tốt hơn so với trước kia.
- Đây là. . .
Càn Kình nhìn lên trời, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời. Suy nghĩ hưng phấn giống như đột nhiên dội một chậu nước lạnh. Hắn nhất thời cảm giác mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Cơ bắp toàn thân đồng thời run lên. Tay trái xòe ra, cúi người xuống, đập một chưởng về phía mặt đất.
Cơ bắp trên bàn tay của hắn nổi lên cuồn cuộn. Lông tóc trên người đều đã dựng đứng. Đấu khí bừng bừng đầy hưng phấn. Cả cánh tay giống như rồng lượn rắn bơi, toàn bộ đều vọt tới vỗ mạnh xuống đất.
Ngay trong nháy mắt khi đấu khí ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, cánh tay Càn Kình dùng sức ấn xuống một cái. Giống như nước sông tràn qua bờ đê, đấu khí bộc phát ra, đánh ra về phía mặt đất dưới chân hắn.
Phụt!
Khi bàn tay chỉ còn cách mặt đất khoảng nửa tấc, một dấu bàn tay rõ ràng xuất hiện ở trên mặt đất! Bùn đất bay loạn. Trên mu bàn tay hắn chợt xuất hiện một lớp mồ hôi. Cơ bắp run rẩy.
Càn Kình đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán, cười vui vẻ:
- Đây là uy lực của một đòn đầy tự tin sao? Ta rốt cuộc đã biết, ý đồ thực sự của Ân Lạp Khắc khi thưởng cho ta mật quyển đấu khí!
- Tự tin cũng là một loại lực lượng!
Càn Kình dùng sức nắm chặt nắm đấm:
- Trong quyền cước của Ân Lạp Khắc, có lực lượng đặc biệt của hắn. Tự tin là lực lượng của ta!
Một trăm lẻ tám đấu khiếu trong toàn thân phút chốc dâng trào. Càn Kình tự tin nắm trong tay từng lực lượng giống như măng mọc sau mưa mùa xuân, nhanh chóng thành hình.
- Ta hiện tại chỉ thiếu lượng đấu khí.
Càn Kình ngửa đầu nhìn đỉnh đầu đầy lá cây:
- Chỉ cần đạt được lượng đấu khí đỉnh phong, ta nhất định có thể đột phá thăng cấp.
- Rèn đại sư. . . Rèn đại sư!
Càn Kình hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra, dùng sức nắm chặt hai tay nhìn về phía sâu trong núi phía tây:
- Ta không chỉ muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại, còn nhất định sẽ trở thành rèn đại sư! Có thể nhặt được mũ ma pháp thần kỳ, tiến vào trong thế giới vô tận này là vận khí của ta. Ta tuyệt đối sẽ không lãng phí vận khí này! Đã có cơ hội trở thành rèn đại sư, vậy nhất định phải làm được! Ta muốn trước khi rời đi tái ngoại, sẽ trở thành rèn đại sư!
Rừng cây xanh tốt, che hơn nửa bầu trời. Những tia sáng chật vật lách qua kẽ lá cây, chiếu vào trong rừng, lúc sáng lúc tối, lộ ra những mảng rêu xanh mọc đầy trên thân cây.
Càn Kình ngồi xổm xuống bên cạnh dòng suối nhỏ. Hắn rửa sạch vết máu trên cánh tay mình. Thân thể hắn thoáng thả lỏng một chút, dựa vào cây lớn phía sau. Hắn vỗ vào cái túi đựng khoáng băng sắt trăm năm đang đeo ở bên người. Đây đã là túi khoáng băng sắt trăm năm thứ năm trong vòng mười ngày qua. Hơn nữa còn có hai túi đồng Phong Hỏa. Như vậy cũng đủ cho hắn rèn một thanh Trảo Mã Đao mạnh hơn.
Đối với rất nhiều người, mười ngày tương đối dài, đối với Càn Kình mà nói chỉ thoáng đã trôi qua.
Phá Địa Trảm tứ cấp/ thập cấp, độ thuần thục 3762/95000, đấu kỹ thánh cấp. Phụ: Khuỷu tay đầu gối, cũng có thể thi triển Phá Địa Trảm.
/1253
|