- Thú vị, thật là thú vị.
Tay Bàn Hoành Cơ chống cằm cười tủm tỉm nhìn Bàn Mộng Chí, nói:
- Thanh niên này từ khi vào trong thành đã biết nên làm sao mới gặp được ta. Rất tốt! Hoành Huyền, ngươi mang theo năm người Mộng Vân đi mời Càn Kình.
Đệ nhất trưởng lão gia tộc, thiệp vàng, Bàn Hoành Khánh biết gã đã tiêu tùng. Bàn Hoành Cơ sẽ không xử lý gã qua đó lấy lòng Càn Kình, gia chủ của Bàn gia không cần nịnh nọt bất cứ ai.
Nhưng gia chủ của Bàn gia có sự giải quyết dứt khoát những thành viên làm tổn hại ích lợi gia tộc nghiêm trọng.
- Hoành Khánh.
Bàn Hoành Cơ nhướng mi mắt nhìn Bàn Hoành Khánh ngồi bệch dưới đất:
- Ngươi thu dọn đi, ngày mai đi chiến trường nhân ma gia nhập đội cảm tử thứ nhất quân đoàn Cửu Đầu Xà. Trong vòng mười năm nếu ngươi sống sót thì trở về lại làm trưởng lão ngoại đường.
Đội cảm tử thứ nhất quân đoàn Cửu Đầu Xà? Mười năm? Mắt Bàn Hoành Khánh mất hết sức sống. Đây là đội có tỷ lệ chết cao nhất quân đoàn Cửu Đầu Xà, gần như không ai sống sót qua mười năm. Mười năm? Cái này không khác gì phán tử hình.
- Ca...
- Ta là ca ruột của ngươi.
Bàn Hoành Cơ phất tay như đuổi rồi, mắt xẹt qua tia dịu dàng:
- Ta cũng là gia chủ của Bàn gia, ta là Chiến Sĩ. Ngươi đi đi.
Mắt Bàn Hoành Khánh gần có sức sống, hai tay áp sát đất, trán đập mạnh xuống đất ba lần phát ra thanh âm như búa gõ đất.
Không có đấu khí hộ thể, không có chiến thân huyết mạch Tinh Linh Vương, Bàn Hoành Khánh dập đầu ba cái, trán đầy máu.
Dập đầu ba cái xong mặt Bàn Hoành Khánh lại đầy sức sông, vẫn mang kiêu ngạo như ngày nào, phát ra kiên cường khác với trước, nắm tay đặt trước ngực.
- Ca, vào ngày gỗ của phụ thân nhớ giúp ta thêm đất mới vào mộ phần, dập đầu hai cái giùm.
Bàn Hoành Cơ hơi cúi đầu, không ai thấy biểu tình của gã, thanh âm trầm thấp vang vọng trong gian phòng.
- Ta sẽ.
- Ca, tạ.
Bàn Hoành Khánh ra sức sống, hào khí chưa từng có, xoay người sải bước ra ngoài cửa viện. Là Chiến Sĩ, có thể chết trận sa trường là vinh quang nhất.
Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà không ai là kẻ hèn, không có kẻ hèn sợ chết.
Bàn Hoành Khánh ngửa đầu hú dài:
- Ta, Bàn Hoành Khánh sẽ không làm gia tộc Cửu Đầu Xà mất mặt!
Lâm A Mỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng Bàn Hoành Khánh rời đi, đây chính là nguyên nhân Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà cường thịnh. Trong máu mỗi một Chiến Sĩ đều chảy hào tình, có lẽ thời gian vùi lấp, mục rữa hào tình này nhưng khi đến lúc, hào tình sẽ lại sống dậy.
- Vị này là...
Càn Kình quay đầu nhìn Bàn Hoành Khánh ướt qua vai mình, nhíu mày, mắt đầy nghi hoặc, khó hiểu.
Bàn Mộng Vân nhỏ giọng bên tai Càn Kình giải thích rằng:
- Đó là trưởng lão ngoại đường, Bàn Hoành Khánh.
Bàn Hoành Khánh? Càn Kình nhíu chặt mày. Nhân kiệt như vậy mà lại phạm vào sai lầm ngu xuẩn không tiép kiến hắn thử xem? Bàn Hoành Khánh là trưởng lão ngoại đường ngu như heo trong ấn tượng của ta sao?
Bàn Hoành Huyền nhẹ lắc đầu, nói:
- Hắn...
Vẻ mặt Bàn Hoành Huyền đáng tiếc nói:
- Hắn chỉ bị dục vọng che mờ mắt, đi lạc đường, bây giờ hắn lại tìm thấy phương hướng.
Càn Kình nhẹ gật đầu. Con người có ngạo cốt, có ngạo khí nhưng không thể có ngạo mạn. Con người nên có kiêu ngạo thuộc về mình, vị trưởng lão ngoại đường này rốt cuộc hiẻu rõ giữa ngạo khí và ngạo mạn, tiếc rằng... gã hiểu hơi muộn.
Càn Kình đi vào chính sảnh đại đường, lỗ chân lông dựng đứng, nhìn ánh mắt kia, ánh mắt đó như nhìn thấu tất cả. Dù Càn Kình che giấu cỡ nào cũng không thể giấu giếm lực lượng thật sự, cảm giác này chưa từng xuất hiện khi Càn Kình gặp gia chủ của Càn gia, Càn Chiến Huyền.
…
- Đấu tâm? Trời ạ, sao có thể?
Bàn Hoành Huyền trợn to mắt hổ, môi dày mở ra, ngạc nhiên và sửng sốt lan tràn đáy mắt.
- Đấu tâm?
Bàn Hoành Huyền tò mò đánh giá Càn Kình, quay đầu hỏi:
- Không lẽ hắn đã tiến vào cảnh giới Tru Ma?
- Không.
Bàn Hoành Cơ thu lại vẻ mặt kinh ngạc, mắt nhìn chằm chằm Càn Kình:
- Đây mới là điều khiến ta ngạc nhiênm. Rõ ràng hắn chỉ có thực lực Phục Ma ngũ chiến vậy mà sao có đấu tâm?
- Phục Ma ngũ chiến? Có được đấu tâm?
Bàn Hoành Huyền kinh kêu:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể! Thực lực Tru Ma không thể nào có đấu tâm, đây là luật thép trong giới Chiến Sĩ!
Bàn Hoành Cơ tay chống cằm, nhìn Càn Kình từ trên xuống dưới, nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Đây là luật thép chưa từng bị đánh vỡ, nhưng hôm nay ta nhìn thấy, thấy có người đánh vỡ luật thép. Phục Ma ngũ chiến lại có được đấu tâm.
Càn Kình ngạc nhiên nhìn Bàn Hoành Cơ, lỗ chân lông lạnh lẽo, khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Trước giờ chỉ khi chủ động phóng ra mới bị người nhìn thấu thực lực Chiến Sĩ, ít nhất sau khi tiến vào cảnh giới Chiến Sĩ Hàng Ma thì đấu mạch sẽ tự động sinh thành năng lực đặc biệt, sẽ bảo vệ, che giấu không bị người biết thực lực cao thấp.
Dù là Lôi Địch nhập thánh cũng không thể nhìn rõ thực lực của mọi người.
Nhưng hôm nay có người nhìn thấu, thấy rõ ràng, chuyện bí ẩn như đấu tâm cũng thấy rõ.
Một danh từ lóe nhanh trong đầu Càn Kình, đó là danh từ từng thấy trong ghi chép tiền nhân trong gia tộc: Vạn Giải Chi Nhãn.
Đồn rằng Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà dưới tình huống nhất định sẽ thức tỉnh loại năng lực đặc biệt được gọi là nhìn thấu thực lực thật sự của bất cứ ai, một trong mười tuyệt nhãn.
Tiền nhân Càn gia không ghi chép rõ Vạn Giải Chi Nhãn có năng lực gì khác không, nhưng mơ hồ nhắc tới Vạn Giải Chi Nhãn có thể trở thành mười tuyệt nhãn không chỉ đơn giản làn hìn thấu thực lực của người khác, nó có năng lực che giấu riêng.
- Vạn... Vạn Giải Chi Nhãn..
Càn Kình không ngờ gặp phải con mắt truyền thuyết có xác suất thấp hơn cả Hủy Diệt Ma Nhãn.
Mắt Bàn Hoành Cơ lóe tia tò mò nói:
- Ngươi biết cả Vạn Giải Chi Nhãn? Xem ra bình thường người đọc nhiều sách?
Vạn Giải Chi Nhãn? Mắt Đoạn Phong Bất Nhị bắn ra tia sáng nhìn chằm chằm vào mắt Bàn Hoành Cơ, liếc trộm Thiết Khắc đứng cạnh. Càn Kình có thể hoán đổi Hủy Diệt Ma Nhãn vậy Vạn Giải Chi Nhãn thì sao? Đồn rằng Vạn Giải Chi Nhãn là một trong mười tuyệt nhãn.
- A! Thực lực mỗi người các ngươi không yếu.
Bàn Hoành Cơ liếc đám người rồi quay về Càn Kình, tò mò hỏi:
- Ngươi đang hồi hộp điều gì? Mới rồi khi gặp ta thì ngươi không căng thẳng như vậy, khi ta nhìn thấu thực lực của ngươi cũng không căng thẳng, tại sao đột nhiên hồi hộp như vậy?
Hồi hộp? Càn Kình bình tĩnh tâm tình, sao không hồi hộp cho được? Vạn Giải Chi Nhãn! Bên cạnh Càn Kình mang theo con lai người ma và một hoàng tộc ma tộc, trời mới biết Vạn Giải Chi Nhãn trừ nhìn thấu thực lực của người khác ra có phân biệt ra nhân ma không? Lỡ như lộ hai ma này...
May mắn... Càn Kình dần bình tĩnh lại, xem ra Vạn Giải Chi Nhãn trong truyền thuyết ít nhất không có thân phận hai ma.
- Ủa? Ngươi bình tĩnh lại rồi.
Nghi hoặc tan biến theo nụ cười của Bàn Hoành Cơ. Mỗi người đều có bí mật không muốn bị người biết, muốn điều tra những bí mật này thì phải làm thật bí ẩn, chỉ có đồ ngu mới tiếp tục lộ ra nghi ngờ đương sự.
Tay Bàn Hoành Cơ chống cằm cười tủm tỉm nhìn Bàn Mộng Chí, nói:
- Thanh niên này từ khi vào trong thành đã biết nên làm sao mới gặp được ta. Rất tốt! Hoành Huyền, ngươi mang theo năm người Mộng Vân đi mời Càn Kình.
Đệ nhất trưởng lão gia tộc, thiệp vàng, Bàn Hoành Khánh biết gã đã tiêu tùng. Bàn Hoành Cơ sẽ không xử lý gã qua đó lấy lòng Càn Kình, gia chủ của Bàn gia không cần nịnh nọt bất cứ ai.
Nhưng gia chủ của Bàn gia có sự giải quyết dứt khoát những thành viên làm tổn hại ích lợi gia tộc nghiêm trọng.
- Hoành Khánh.
Bàn Hoành Cơ nhướng mi mắt nhìn Bàn Hoành Khánh ngồi bệch dưới đất:
- Ngươi thu dọn đi, ngày mai đi chiến trường nhân ma gia nhập đội cảm tử thứ nhất quân đoàn Cửu Đầu Xà. Trong vòng mười năm nếu ngươi sống sót thì trở về lại làm trưởng lão ngoại đường.
Đội cảm tử thứ nhất quân đoàn Cửu Đầu Xà? Mười năm? Mắt Bàn Hoành Khánh mất hết sức sống. Đây là đội có tỷ lệ chết cao nhất quân đoàn Cửu Đầu Xà, gần như không ai sống sót qua mười năm. Mười năm? Cái này không khác gì phán tử hình.
- Ca...
- Ta là ca ruột của ngươi.
Bàn Hoành Cơ phất tay như đuổi rồi, mắt xẹt qua tia dịu dàng:
- Ta cũng là gia chủ của Bàn gia, ta là Chiến Sĩ. Ngươi đi đi.
Mắt Bàn Hoành Khánh gần có sức sống, hai tay áp sát đất, trán đập mạnh xuống đất ba lần phát ra thanh âm như búa gõ đất.
Không có đấu khí hộ thể, không có chiến thân huyết mạch Tinh Linh Vương, Bàn Hoành Khánh dập đầu ba cái, trán đầy máu.
Dập đầu ba cái xong mặt Bàn Hoành Khánh lại đầy sức sông, vẫn mang kiêu ngạo như ngày nào, phát ra kiên cường khác với trước, nắm tay đặt trước ngực.
- Ca, vào ngày gỗ của phụ thân nhớ giúp ta thêm đất mới vào mộ phần, dập đầu hai cái giùm.
Bàn Hoành Cơ hơi cúi đầu, không ai thấy biểu tình của gã, thanh âm trầm thấp vang vọng trong gian phòng.
- Ta sẽ.
- Ca, tạ.
Bàn Hoành Khánh ra sức sống, hào khí chưa từng có, xoay người sải bước ra ngoài cửa viện. Là Chiến Sĩ, có thể chết trận sa trường là vinh quang nhất.
Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà không ai là kẻ hèn, không có kẻ hèn sợ chết.
Bàn Hoành Khánh ngửa đầu hú dài:
- Ta, Bàn Hoành Khánh sẽ không làm gia tộc Cửu Đầu Xà mất mặt!
Lâm A Mỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng Bàn Hoành Khánh rời đi, đây chính là nguyên nhân Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà cường thịnh. Trong máu mỗi một Chiến Sĩ đều chảy hào tình, có lẽ thời gian vùi lấp, mục rữa hào tình này nhưng khi đến lúc, hào tình sẽ lại sống dậy.
- Vị này là...
Càn Kình quay đầu nhìn Bàn Hoành Khánh ướt qua vai mình, nhíu mày, mắt đầy nghi hoặc, khó hiểu.
Bàn Mộng Vân nhỏ giọng bên tai Càn Kình giải thích rằng:
- Đó là trưởng lão ngoại đường, Bàn Hoành Khánh.
Bàn Hoành Khánh? Càn Kình nhíu chặt mày. Nhân kiệt như vậy mà lại phạm vào sai lầm ngu xuẩn không tiép kiến hắn thử xem? Bàn Hoành Khánh là trưởng lão ngoại đường ngu như heo trong ấn tượng của ta sao?
Bàn Hoành Huyền nhẹ lắc đầu, nói:
- Hắn...
Vẻ mặt Bàn Hoành Huyền đáng tiếc nói:
- Hắn chỉ bị dục vọng che mờ mắt, đi lạc đường, bây giờ hắn lại tìm thấy phương hướng.
Càn Kình nhẹ gật đầu. Con người có ngạo cốt, có ngạo khí nhưng không thể có ngạo mạn. Con người nên có kiêu ngạo thuộc về mình, vị trưởng lão ngoại đường này rốt cuộc hiẻu rõ giữa ngạo khí và ngạo mạn, tiếc rằng... gã hiểu hơi muộn.
Càn Kình đi vào chính sảnh đại đường, lỗ chân lông dựng đứng, nhìn ánh mắt kia, ánh mắt đó như nhìn thấu tất cả. Dù Càn Kình che giấu cỡ nào cũng không thể giấu giếm lực lượng thật sự, cảm giác này chưa từng xuất hiện khi Càn Kình gặp gia chủ của Càn gia, Càn Chiến Huyền.
…
- Đấu tâm? Trời ạ, sao có thể?
Bàn Hoành Huyền trợn to mắt hổ, môi dày mở ra, ngạc nhiên và sửng sốt lan tràn đáy mắt.
- Đấu tâm?
Bàn Hoành Huyền tò mò đánh giá Càn Kình, quay đầu hỏi:
- Không lẽ hắn đã tiến vào cảnh giới Tru Ma?
- Không.
Bàn Hoành Cơ thu lại vẻ mặt kinh ngạc, mắt nhìn chằm chằm Càn Kình:
- Đây mới là điều khiến ta ngạc nhiênm. Rõ ràng hắn chỉ có thực lực Phục Ma ngũ chiến vậy mà sao có đấu tâm?
- Phục Ma ngũ chiến? Có được đấu tâm?
Bàn Hoành Huyền kinh kêu:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể! Thực lực Tru Ma không thể nào có đấu tâm, đây là luật thép trong giới Chiến Sĩ!
Bàn Hoành Cơ tay chống cằm, nhìn Càn Kình từ trên xuống dưới, nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Đây là luật thép chưa từng bị đánh vỡ, nhưng hôm nay ta nhìn thấy, thấy có người đánh vỡ luật thép. Phục Ma ngũ chiến lại có được đấu tâm.
Càn Kình ngạc nhiên nhìn Bàn Hoành Cơ, lỗ chân lông lạnh lẽo, khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Trước giờ chỉ khi chủ động phóng ra mới bị người nhìn thấu thực lực Chiến Sĩ, ít nhất sau khi tiến vào cảnh giới Chiến Sĩ Hàng Ma thì đấu mạch sẽ tự động sinh thành năng lực đặc biệt, sẽ bảo vệ, che giấu không bị người biết thực lực cao thấp.
Dù là Lôi Địch nhập thánh cũng không thể nhìn rõ thực lực của mọi người.
Nhưng hôm nay có người nhìn thấu, thấy rõ ràng, chuyện bí ẩn như đấu tâm cũng thấy rõ.
Một danh từ lóe nhanh trong đầu Càn Kình, đó là danh từ từng thấy trong ghi chép tiền nhân trong gia tộc: Vạn Giải Chi Nhãn.
Đồn rằng Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà dưới tình huống nhất định sẽ thức tỉnh loại năng lực đặc biệt được gọi là nhìn thấu thực lực thật sự của bất cứ ai, một trong mười tuyệt nhãn.
Tiền nhân Càn gia không ghi chép rõ Vạn Giải Chi Nhãn có năng lực gì khác không, nhưng mơ hồ nhắc tới Vạn Giải Chi Nhãn có thể trở thành mười tuyệt nhãn không chỉ đơn giản làn hìn thấu thực lực của người khác, nó có năng lực che giấu riêng.
- Vạn... Vạn Giải Chi Nhãn..
Càn Kình không ngờ gặp phải con mắt truyền thuyết có xác suất thấp hơn cả Hủy Diệt Ma Nhãn.
Mắt Bàn Hoành Cơ lóe tia tò mò nói:
- Ngươi biết cả Vạn Giải Chi Nhãn? Xem ra bình thường người đọc nhiều sách?
Vạn Giải Chi Nhãn? Mắt Đoạn Phong Bất Nhị bắn ra tia sáng nhìn chằm chằm vào mắt Bàn Hoành Cơ, liếc trộm Thiết Khắc đứng cạnh. Càn Kình có thể hoán đổi Hủy Diệt Ma Nhãn vậy Vạn Giải Chi Nhãn thì sao? Đồn rằng Vạn Giải Chi Nhãn là một trong mười tuyệt nhãn.
- A! Thực lực mỗi người các ngươi không yếu.
Bàn Hoành Cơ liếc đám người rồi quay về Càn Kình, tò mò hỏi:
- Ngươi đang hồi hộp điều gì? Mới rồi khi gặp ta thì ngươi không căng thẳng như vậy, khi ta nhìn thấu thực lực của ngươi cũng không căng thẳng, tại sao đột nhiên hồi hộp như vậy?
Hồi hộp? Càn Kình bình tĩnh tâm tình, sao không hồi hộp cho được? Vạn Giải Chi Nhãn! Bên cạnh Càn Kình mang theo con lai người ma và một hoàng tộc ma tộc, trời mới biết Vạn Giải Chi Nhãn trừ nhìn thấu thực lực của người khác ra có phân biệt ra nhân ma không? Lỡ như lộ hai ma này...
May mắn... Càn Kình dần bình tĩnh lại, xem ra Vạn Giải Chi Nhãn trong truyền thuyết ít nhất không có thân phận hai ma.
- Ủa? Ngươi bình tĩnh lại rồi.
Nghi hoặc tan biến theo nụ cười của Bàn Hoành Cơ. Mỗi người đều có bí mật không muốn bị người biết, muốn điều tra những bí mật này thì phải làm thật bí ẩn, chỉ có đồ ngu mới tiếp tục lộ ra nghi ngờ đương sự.
/1253
|