Một ngàn phần dược tề, chỉ có bấy nhiêu đó! Các trưởng lão biết rõ tuy gia chủ có quyền phân phối dược tề nhưng cũng sẽ tôn trọng người chế tạo thần bí dược tề.
Bàn Hoành Cơ là công bình nhất trong gia tộc, sẽ làm theo quy tắc, gia chủ này chưa bao giờ hành động theo tình riêng.
Nịnh bợ Bàn Hoành Cơ là tốn nước miếng, không bằng nịnh nọt Thần Bí Dược sư trẻ tuổi này.
- Các vị, nếu đã chào hỏi Càn đại sư rồi thì hãy ngồi lại chỗ của mình đi.
Bàn Hoành Cơ giơ tay trấn áp tình huống hỗn loạn:
- Thế thì ta có chút chuyện muốn nói.
Đám trưởng lão vẻ mặt không cam lòng rùa bò ngồi về chỗ. Chút xíu thời gian này không đủ dùng, thậm chí không kịp mời đến nhà chơi thì đã hết giờ.
- Càn đại sư...
- Gia chủ.
Càn Kình giơ hai tay, vẻ mặt khó chịu nói:
- Gia chủ kêu ta là Càn Kình đi, cứ gọi Càn đại sư làm ta thấy chói tai, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt bình tĩnh của Bàn Hoành Cơ lóe tia khó hiểu, hôm nay gã đặt quyết tâm tuyệt đối sẽ không bị Càn Kình hù sợ, tại sao hắn nói một câu làm người ta thấy kỳ lạ? Đại sư là xưng hô rất vinh diệu, tuy chưa đủ tư cách gọi là tượng nhưng cũng khó được.
- Thật sự, gọi tên ta đi.
Càn Kình chân thành nhìn Bàn Hoành Cơ, mỗi lần nghe đại sư là trong đầu hắn sẽ hiện ra biểu tình hưng phấn của Âu Lạp Lạp lão sư, từ ngữ đại sư sao mà khủng bố quá.
- Vậy sao? Thế thì được rồi.
Bàn Hoành Cơ dứt khoát không dằng dai về xưng hô, sợ Càn Kình nói ra lời khủng khiếp gì hù sợ các trưởng lão thì không hay.
- Chuyện là như vầy.
Bàn Hoành Cơ cựa người, chân trái gác lên chân phải, nghiêng người ra vẻ thân thiết.
Bàn Hoành Cơ nói:
- Ta biết Càn Kình nhà ngươi không quen làm khách khanh trong gia tộc, ta thì không muốn chỉ có giao dịch với ngươi. Ta muốn hợp tác cùng ngươi, hay nên nói là kết minh.
Mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sáng lên. Gia chủ huyết mạch Cửu Đầu Xà này thật sự không thể xem thường, không thèm để ý thân phận của Bàn gia là trong mười gia tộc huyết mạch Chân Sách hoàng triều, cùng một thanh niên trước mắt không có chút thế lực nào hợp tác bình đẳng, hoặc nên nói là kết minh.
Hợp tác? Kết minh?
Các trưởng lão có mặt đều xầm xì chộn rộn. Gia chủ đã điên rồi sao? Cho dù Càn Kình có giá trị rất lớn, cùng lắm là bỏ ra số lớn tài nguyên mời làm khách khanh thì được rồi. Hợp tác? Càn Kình có cái gì?
Bàn Hoành Cơ nhìn các trưởng lão xung quanh, mỉm cười. Chuyện Càn Kình làm ra trong hai ngày trước bị phong tỏa, không cho phép nói với ai, quả nhiên làm vậy là đúng. Trong số đám trưởng lão này lỡ có ai không kín miệng truyền ra ngoài rất có thể sẽ dẫn đến gia tộc khác tranh giành Càn Kình, vậy thì rắc rối.
Tiếng xì xầm ồn ào qua đi, đám trưởng lão trở về yên lặng. Bàn Hoành Cơ không chỉ là gia chủ anh minh hiếm có từ trước tới nay của gia tộc Bàn gia mà cũng là gia chủ mạnh mẽ hiếm có. Trước kia gia chủ khai hội, nó thật sự là mở hội, mọi người có thể cãi lại gia chủ, thậm chí là các trưởng lão hùa nhau.
Bây giờ... Khai hội là chỉ thông báo một tiếng, ván đóng thuyền rồi. Hôm nay cũng giống như vậy, nói gia chủ đã bảo là hợp tác thì có phản đối cũng vô dụng.
Hợp tác?
Càn Kình bất ngờ nhìn Bàn Hoành Cơ. Vị gia chủ này đúng là giống như lời đồn luôn làm chuyện người khác không ngờ tới. Càn Kình hoàn toàn không có thế lực vậy mà Bàn Hoành Cơ dám làm thế, thật khiến người bất ngờ.
- Gia chủ có hứng thú thì...
Càn Kình nhún vai nói:
- Ta rất vui.
Đáy mắt đám trưởng lão xẹt tia xem thường. Loại chuyện chiếm lời này không vui mới là lạ.
Bàn Hoành Cơ thấy biểu hiện của các trưởng lão thì nhẹ lắc đầu, lần này là ai chiếm lợi của ai thì khó mà nói. Tương lai Càn Kình sẽ giúp nhiều cho Bàn gia.
- Vậy thì tốt.
Bàn Hoành Cơ búng tay nói:
- Chỗ ta đã chuẩn bị hai văn thư kết minh.
Càn Kình nhận lấy văn thư dày, phát hiện gia chủ của Bàn gia cực kỳ nghiêm túc với chuyện này, không đơn giản là dùng danh từ kết minh biểu hiện ra chiêu lãm.
Dù ở trong Chân Sách hoàng triều hay ma tộc thì văn thư ký kết đều có hiệu lực rất lớn, nếu Bàn gia không tuân thủ văn thư kết minh vậy Bàn gia sẽ mất hết danh dự trong Chân Sách hoàng triều.
Phần Đồ Cuồng Ca và Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đứng hai bên Càn Kình, nhỏ giọng nói:
- Ký tên là được, đã bàn hết rồi.
Càn Kình lộ vẻ mặt hiểu ra nhìn một nam một nữ bên cạnh mình. Nam xuất thân từ đại gia tộc Phần Đồ thế gia, từ nhỏ đã được giáo dục có nề nếp. Nữ thì sinh ra trong hoàng tộc Lộ Tây Pháp ma tộc.
Tuy rằng Chân Sách hoàng triều tuyên truyền ma tộc toàn là sống hoang dã ăn người không nhả xương, đầu óc ngu si. Nhưng ma tộc thật sự là tộc quần có văn minh của mình, nếu không thì Chân Sách hoàng triều đã chẳng đấu nhiều năm vẫn không thể chinh Phục Ma tộc.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xuất thân từ hoàng tộc Lộ Tây Pháp, từ nhỏ lập chí muốn trở thành nữ hoàng, về mặt đàm phán chắc chắn nữ ma này không kém.
Thấy tơ máu trong mắt Phần Đồ Cuồng Ca, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, chắc hai ngày này đàm phán các loại hợp tác kết mịnh với gia chủ anh minh của Bàn gia, cũng rất vất vả.
Càn Kình nhún vai, dứt khoát cầm bút lên ký tên trên văn thư kết minh. Hiệp ước kết minh khiến hai tinh anh trẻ tuổi thấy nhiều trường hợp lớn đều đồng ý thì chắc nhìn kỹ cỡ nào cũng khó tìm ra lỗi nữa.
Rèn, chế dược thì Càn Kình tự tin không ai trong phòng là đối thủ của hắn. Nhưng nói đến đàm phán, làm sao tranh đoạt ích lợi thì đó không phải là điểm mạnh của Càn Kình, cái đó cần thấy nhiều mới rèn luyện ra.
Bàn Hoành Cơ và Càn Kình trao đổi văn thư kết minh, lại ký tên. Bàn Hoành Cơ đưa mắt nhìn Phần Đồ Cuồng Ca, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.
Bàn Hoành Cơ nói:
- Càn Kình này, hai vị bằng hữu của ngươi làm ta phải cảm thán mình đã già, ít nhất về mặt đàm phán lúc ta còn ở tuổi như bọn họ thật tình không bằng.
Càn Kình lật tay cất văn thư vào đấu giới làm mắt các trưởng lão sáng rỡ. Loại Chiến Sĩ bình thường không có chỗ dựa gì thế nhưng có đấu giới? Xem ra Càn Kình siêu may mắn.
- Tuy là hợp tác nhưng ta sẽ không làm trái giao dịch dược thủy trước đó.
Càn Kình lấy các bình nước trợ giúp Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà thức tỉnh lực lượng huyết mạch từ đấu giới ra.
Các trưởng lão hai bên trợn to như mắt ốc bưu nhìn chằm chằm vào bình nước, gian phòng yên tĩnh vang tiếng nuốt nước bọt, trái cổ lăn lộn.
Bàn Hoành Cơ nhìn các trưởng lão vẻ mặt chỉ muốn nhào lên cướp giật thì cười khẽ, lại chuyển chú ý vào người Càn Kình.
Bàn Hoành Cơ nói:
- Cách ước hẹn với Càn gia chỉ còn hơn một tháng, sợ là không dễ qua ải, không bằng ta giúp ngươi đi Càn gia nói chuyện?
Các trưởng lão Bàn gia giật mình nhìn Bàn Hoành Cơ, gia chủ bình thường không thích gặp người Càn gia vậy mà hôm nay làm sao vậy? Càn Kình và Càn gia có ân oán gì?
Nói chuyện? Nụ cười trên mặt Càn Kình giảm bớt. Làm sao nói? Phụ thân bị phạt đi làm người dắt ngựa, Càn Chiến Huyền thì bá đạo thô bạo.
Bàn Hoành Cơ là công bình nhất trong gia tộc, sẽ làm theo quy tắc, gia chủ này chưa bao giờ hành động theo tình riêng.
Nịnh bợ Bàn Hoành Cơ là tốn nước miếng, không bằng nịnh nọt Thần Bí Dược sư trẻ tuổi này.
- Các vị, nếu đã chào hỏi Càn đại sư rồi thì hãy ngồi lại chỗ của mình đi.
Bàn Hoành Cơ giơ tay trấn áp tình huống hỗn loạn:
- Thế thì ta có chút chuyện muốn nói.
Đám trưởng lão vẻ mặt không cam lòng rùa bò ngồi về chỗ. Chút xíu thời gian này không đủ dùng, thậm chí không kịp mời đến nhà chơi thì đã hết giờ.
- Càn đại sư...
- Gia chủ.
Càn Kình giơ hai tay, vẻ mặt khó chịu nói:
- Gia chủ kêu ta là Càn Kình đi, cứ gọi Càn đại sư làm ta thấy chói tai, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt bình tĩnh của Bàn Hoành Cơ lóe tia khó hiểu, hôm nay gã đặt quyết tâm tuyệt đối sẽ không bị Càn Kình hù sợ, tại sao hắn nói một câu làm người ta thấy kỳ lạ? Đại sư là xưng hô rất vinh diệu, tuy chưa đủ tư cách gọi là tượng nhưng cũng khó được.
- Thật sự, gọi tên ta đi.
Càn Kình chân thành nhìn Bàn Hoành Cơ, mỗi lần nghe đại sư là trong đầu hắn sẽ hiện ra biểu tình hưng phấn của Âu Lạp Lạp lão sư, từ ngữ đại sư sao mà khủng bố quá.
- Vậy sao? Thế thì được rồi.
Bàn Hoành Cơ dứt khoát không dằng dai về xưng hô, sợ Càn Kình nói ra lời khủng khiếp gì hù sợ các trưởng lão thì không hay.
- Chuyện là như vầy.
Bàn Hoành Cơ cựa người, chân trái gác lên chân phải, nghiêng người ra vẻ thân thiết.
Bàn Hoành Cơ nói:
- Ta biết Càn Kình nhà ngươi không quen làm khách khanh trong gia tộc, ta thì không muốn chỉ có giao dịch với ngươi. Ta muốn hợp tác cùng ngươi, hay nên nói là kết minh.
Mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sáng lên. Gia chủ huyết mạch Cửu Đầu Xà này thật sự không thể xem thường, không thèm để ý thân phận của Bàn gia là trong mười gia tộc huyết mạch Chân Sách hoàng triều, cùng một thanh niên trước mắt không có chút thế lực nào hợp tác bình đẳng, hoặc nên nói là kết minh.
Hợp tác? Kết minh?
Các trưởng lão có mặt đều xầm xì chộn rộn. Gia chủ đã điên rồi sao? Cho dù Càn Kình có giá trị rất lớn, cùng lắm là bỏ ra số lớn tài nguyên mời làm khách khanh thì được rồi. Hợp tác? Càn Kình có cái gì?
Bàn Hoành Cơ nhìn các trưởng lão xung quanh, mỉm cười. Chuyện Càn Kình làm ra trong hai ngày trước bị phong tỏa, không cho phép nói với ai, quả nhiên làm vậy là đúng. Trong số đám trưởng lão này lỡ có ai không kín miệng truyền ra ngoài rất có thể sẽ dẫn đến gia tộc khác tranh giành Càn Kình, vậy thì rắc rối.
Tiếng xì xầm ồn ào qua đi, đám trưởng lão trở về yên lặng. Bàn Hoành Cơ không chỉ là gia chủ anh minh hiếm có từ trước tới nay của gia tộc Bàn gia mà cũng là gia chủ mạnh mẽ hiếm có. Trước kia gia chủ khai hội, nó thật sự là mở hội, mọi người có thể cãi lại gia chủ, thậm chí là các trưởng lão hùa nhau.
Bây giờ... Khai hội là chỉ thông báo một tiếng, ván đóng thuyền rồi. Hôm nay cũng giống như vậy, nói gia chủ đã bảo là hợp tác thì có phản đối cũng vô dụng.
Hợp tác?
Càn Kình bất ngờ nhìn Bàn Hoành Cơ. Vị gia chủ này đúng là giống như lời đồn luôn làm chuyện người khác không ngờ tới. Càn Kình hoàn toàn không có thế lực vậy mà Bàn Hoành Cơ dám làm thế, thật khiến người bất ngờ.
- Gia chủ có hứng thú thì...
Càn Kình nhún vai nói:
- Ta rất vui.
Đáy mắt đám trưởng lão xẹt tia xem thường. Loại chuyện chiếm lời này không vui mới là lạ.
Bàn Hoành Cơ thấy biểu hiện của các trưởng lão thì nhẹ lắc đầu, lần này là ai chiếm lợi của ai thì khó mà nói. Tương lai Càn Kình sẽ giúp nhiều cho Bàn gia.
- Vậy thì tốt.
Bàn Hoành Cơ búng tay nói:
- Chỗ ta đã chuẩn bị hai văn thư kết minh.
Càn Kình nhận lấy văn thư dày, phát hiện gia chủ của Bàn gia cực kỳ nghiêm túc với chuyện này, không đơn giản là dùng danh từ kết minh biểu hiện ra chiêu lãm.
Dù ở trong Chân Sách hoàng triều hay ma tộc thì văn thư ký kết đều có hiệu lực rất lớn, nếu Bàn gia không tuân thủ văn thư kết minh vậy Bàn gia sẽ mất hết danh dự trong Chân Sách hoàng triều.
Phần Đồ Cuồng Ca và Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đứng hai bên Càn Kình, nhỏ giọng nói:
- Ký tên là được, đã bàn hết rồi.
Càn Kình lộ vẻ mặt hiểu ra nhìn một nam một nữ bên cạnh mình. Nam xuất thân từ đại gia tộc Phần Đồ thế gia, từ nhỏ đã được giáo dục có nề nếp. Nữ thì sinh ra trong hoàng tộc Lộ Tây Pháp ma tộc.
Tuy rằng Chân Sách hoàng triều tuyên truyền ma tộc toàn là sống hoang dã ăn người không nhả xương, đầu óc ngu si. Nhưng ma tộc thật sự là tộc quần có văn minh của mình, nếu không thì Chân Sách hoàng triều đã chẳng đấu nhiều năm vẫn không thể chinh Phục Ma tộc.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xuất thân từ hoàng tộc Lộ Tây Pháp, từ nhỏ lập chí muốn trở thành nữ hoàng, về mặt đàm phán chắc chắn nữ ma này không kém.
Thấy tơ máu trong mắt Phần Đồ Cuồng Ca, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, chắc hai ngày này đàm phán các loại hợp tác kết mịnh với gia chủ anh minh của Bàn gia, cũng rất vất vả.
Càn Kình nhún vai, dứt khoát cầm bút lên ký tên trên văn thư kết minh. Hiệp ước kết minh khiến hai tinh anh trẻ tuổi thấy nhiều trường hợp lớn đều đồng ý thì chắc nhìn kỹ cỡ nào cũng khó tìm ra lỗi nữa.
Rèn, chế dược thì Càn Kình tự tin không ai trong phòng là đối thủ của hắn. Nhưng nói đến đàm phán, làm sao tranh đoạt ích lợi thì đó không phải là điểm mạnh của Càn Kình, cái đó cần thấy nhiều mới rèn luyện ra.
Bàn Hoành Cơ và Càn Kình trao đổi văn thư kết minh, lại ký tên. Bàn Hoành Cơ đưa mắt nhìn Phần Đồ Cuồng Ca, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.
Bàn Hoành Cơ nói:
- Càn Kình này, hai vị bằng hữu của ngươi làm ta phải cảm thán mình đã già, ít nhất về mặt đàm phán lúc ta còn ở tuổi như bọn họ thật tình không bằng.
Càn Kình lật tay cất văn thư vào đấu giới làm mắt các trưởng lão sáng rỡ. Loại Chiến Sĩ bình thường không có chỗ dựa gì thế nhưng có đấu giới? Xem ra Càn Kình siêu may mắn.
- Tuy là hợp tác nhưng ta sẽ không làm trái giao dịch dược thủy trước đó.
Càn Kình lấy các bình nước trợ giúp Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà thức tỉnh lực lượng huyết mạch từ đấu giới ra.
Các trưởng lão hai bên trợn to như mắt ốc bưu nhìn chằm chằm vào bình nước, gian phòng yên tĩnh vang tiếng nuốt nước bọt, trái cổ lăn lộn.
Bàn Hoành Cơ nhìn các trưởng lão vẻ mặt chỉ muốn nhào lên cướp giật thì cười khẽ, lại chuyển chú ý vào người Càn Kình.
Bàn Hoành Cơ nói:
- Cách ước hẹn với Càn gia chỉ còn hơn một tháng, sợ là không dễ qua ải, không bằng ta giúp ngươi đi Càn gia nói chuyện?
Các trưởng lão Bàn gia giật mình nhìn Bàn Hoành Cơ, gia chủ bình thường không thích gặp người Càn gia vậy mà hôm nay làm sao vậy? Càn Kình và Càn gia có ân oán gì?
Nói chuyện? Nụ cười trên mặt Càn Kình giảm bớt. Làm sao nói? Phụ thân bị phạt đi làm người dắt ngựa, Càn Chiến Huyền thì bá đạo thô bạo.
/1253
|