Càn Kình đã hiểu ra. Muốn dựng dục đấu hồn thì nhất định phải cô đọng đấu ấn, mà muốn có được đấu hồn càng cường đại phải không ngừng tẩy các loại đấu kỹ, tăng số lượng đấu ấn.
Từ bỏ tu luyện đấu ấn hoặc chỉ cô đọng một, hai đấu ấn thì sau này có lẽ bởi vì đấu khí đạt mức mà miễn cưỡng cô đọng ra đấu hồn nhưng phẩm chất đấu hồn rất kém.
Đấu hồn kém cỏi thì không thể nhập thánh.
Muốn có được đấu hồn mạnh mẽ, phẩm chất cao, cách duy nhất chính là không ngừng tập luyện đấu ấn, gia tăng số lượng đấu ấn phẩm chất cao, cho dù vỡ ra thì uy lực cũng mạnh hơn.
- Một đấu ấn hoàn chỉnh thật sự...
Âu Lạp Khắc nghiêm túc tính toán, nói:
- ... Là nếu như đấu kỹ thánh giai, ngươi không tu luyện đấu kỹ này đến tận cùng cũng có thể phát huy ra uy lực ít nhất gấp năm lần.
Gấp năm lần?
Càn Kình hút ngụm khí lạnh. Hôm đó đấu ấn không hoàn chỉnh vỡ đã bùng nổ uy lực gấp đôi, trọng thương Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ, nếu là gấp năm lần thì có lẽ một kích đủ tiêu diệt nó.
- Được rồi, nên nói ta đã nói hết, ngươi đi đi.
Âu Lạp Khắc phất tay đẩy Càn Kình ra khỏi Âu Lạp Khắc đấu khí phòng.
Âu Lạp Khắc nói:
- Lần sau đánh thắng người của ta thì ta sẽ dạy cho ngươi kỹ xảo đặc biệt làm sao vỡ đấu ấn mà không tổn thương thân thể.
Cách vỡ đấu ấn mà không tổn thương thân thể?
Càn Kình ngồi trong bãi cát nhìn vầng trăng thứ nhất dâng lên trời, trong đầu nhớ lại lời Âu Lạp Khắc nói.
Lúc Càn Kình chiến đấu với Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ, đấu ấn vỡ làm đấu tâm đau như ai đâm một thương vào. Rốt cuộc là cách gì?
Phần Đồ Cuồng Ca hào hứng nhảy ra khỏi sơn động, tay cầm đấu tinh, kim loại lần nữa chôn sống mình.
Đoạn Phong Bất Nhị cầm một viên ma hạch, là ma hạch hôm đó từng sử dụng trong tế đàn thứ hai của Bàn gia. Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm ngồi bên cạnh Càn Kình, giơ ma hạch tới trước mặt hắn.
- Ngươi xem đây là cái gì? Ta nhớ lúc trước trên ma hạch không có mấy thứ này.
Càn Kình cầm lấy ma hạch giơ lên soi dưới ánh trăng kỹ càng. Ma hạch vốn không quá sáng lóng lánh chẳng biết từ bao giờ đầy hoa văn kỳ dị. Con ngươi Càn Kình co rút liên tục.
Ma pháp trận, trung tâm ma hạch lưu trữ ma pháp trận đặc biệt! Chính vì có những ma pháp trận này mới cho ma thú có ma pháp thiên phú đặc biệt, ma pháp thiên phú mà nhân loại không thể học được.
Trước giờ ma pháp trận ma pháp thiên phú vĩnh viễn giấu ở trung tâm ma hạch, khi mở ra ma hạch cũng là lúc hủy ma pháp trận. Nhân loại không thể lấy ra một ít ma pháp trận quý báu.
Sa Mãng, ma hạch của ma thú cao đẳng bảo vệ ma pháp trận nghiêm ngặt nhất, không ai thành công lấy ma pháp trận ra được.
Bây giờ, những ma pháp trận nên giấu trong ma hạch đều hiện ra.
Tay Càn Kình run run hỏi:
- Sao làm ra được?
- Ta cũng không biết.
Đoạn Phong Bất Nhị nhích mông mấy lần trên đống cát, nhiều hạt cát bị mông quét ra. Đoạn Phong Bất Nhị nằm xuống, ngắm sao.
- Hôm đó tỉnh dậy ta lại xem thứ ngươi cho ta thì đã có hoa văn này.
- Không lẽ...?
Trong đầu Càn Kình nhớ lại hình ảnh tế đàn thứ hai nở rộ, không lẽ là tế đàn kia? Những ma pháp trận phức tạp có công năng lấy ma pháp trận ra khỏi ma hạch? Mặc kệ sự thật như thế nào, ma pháp thiên phú của Sa Mãng đã hiện ra, tặng nó cho Bích Lạc sẽ là lễ vật không tệ.
Đưa cho học viện? Càn Kình lắc đầu, hắn không thiếu mấy kim tệ thưởng cho phát hiện ma pháp kiểu mới, không cần giành phần thưởng với Ma Pháp Sư khác. Đặc biệt nộp thứ này lên không chừng ngày nào đó bị huyết mạch Tinh Linh Vương học được, Càn Kình không có ý định góp sức cho huyết mạch Tinh Linh Vương.
- Ta giữ cái này.
Càn Kình bỏ ma hạch vào đấu giới, giơ tay đón lấy ma hạch màu lửa đỏ bị Thiết Khắc ném tới, ma hạch của Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ.
So với ma hạch của Sa Mãng thì khối ma hạch này to hơn một chút, cỡ đầu người, nhưng ẩn chứa ma lực kém xa Sa Mãng, đây là chênh lệch giữa ma thú trung đẳng và cao đẳng.
Ma thú cao đẳng sẽ không ngừng tăng ma lực khiến ma hạch ngày càng to ra, ma hạch của ma thú cao đẳng to bao nhiêu đại biểu thực lực của nó mạnh bấy nhiêu.
Khi ma thú cao đẳng tiến giai đến ma thú cao đẳng sẽ học áp súc ma lực. Khi ma hạch to lớn áp súc đến cỡ hạt gào, đồn rằng ma hạch cỡ hạt gạo ẩn chứa ma lực đủ trướng nổ mấy trăm Đại Ma Pháp Sư, thậm chí là Ma Đạo Sư.
Càn Kình.
Ánh mắt Đoạn Phong Bất Nhị tham lam nhìn ma hạch của Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ, nói:
- Ngươi nói xem bên trong có năng lực đặc biệt thân thể mọc châm không?
Càn Kình thẫn thờ nhìn ma hạch. Mặt lý luận thì trong ma hạch của bất cứ Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng nào đều có nhân loại thiên phú đặc biệt này, nhưng hôm đó Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ trơn tuột như củ cái không mọc gai.
- Mấy ngày nữa ta sẽ nghĩ cách nhìn xem bên trong có cái gì.
Ngón tay Càn Kình nhẹ xoay ma hạch to lớn, đuôi mày nhướng lên nhìn Đoạn Phong Bất Nhị.
Càn Kình hỏi:
- Như thế nào? Ngươi có hứng thú lấy loại năng lực này?
- Ngươi không cảm giác nó rất oách sao?
Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Nếu như trong khoảnh khắc toàn thân mọc đầy châm, từng cây châm dính kịch độc Sa Mãng, sau đó ta nhảy vào trong quân ma tộc chiến trường nhân ma...
Càn Kình ngơ ngẩn nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Đây đúng là suy nghĩ điên rồ, vô số châm độc bay đầy, cái này còn đáng sợ hơn Liên Châu Tiễn của Càn Kình.
Nếu nói độc của Sa Mãng vốn chỉ là hỗ trợ cho chiến đấu một đấu một hoặc hai thì gai của Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ cộng với độc của Sa Mãng sẽ là cách đánh hội đồng.
Lỗ tai Bàn Hoành Cơ giật giật đầy hứng thú quan sát Đoạn Phong Bất Nhị. Thanh niên này có trực giác bẩm sinh về chiến đấu, không như nhiều Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà khác chỉ cầu có được năng lực ma hạch ma thú càng cao chứ không nghĩ đến phối hợp các loại năng lực.
Nhân tài tốt như vậy tại sao không thuộc về Bàn gia? Bàn Hoành Cơ giao tay gãi tóc, bực bội. Tiểu quái vật như Càn Kình cũng đành thôi, dù sao trên người hắn có dòng máu Càn gia, nhưng Đoạn Phong Bất Nhị chảy nhiều máu gia tộc Cửu Đầu Xà thế nhưng người ta họ Đoạn Phong, không phải họ Bàn.
Càn Kình bắt chước Đoạn Phong Bất Nhị nằm trên cát, cảm giác lưng lạnh lẽo. Ban đêm mang đi nhiệt độ nóng của Cổ Hoang Sa Hải.
- Sao thật là đẹp.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nằm bên cạnh Càn Kình, thanh âm chưa từng mềm nhẹ đến như vậy:
- Đã lâu thật lâu không ngửa đầu ngắm sai trên trời, mênh mông, rực rỡ, bí ẩn xinh đẹp.
Càn Kình quay đầu nhìn ma bên cạnh, bỏ đi biểu tình và khí chất quyến rũ, cùng với niềm kiêu hãnh công chúa thì ma nữ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ này đẹp thanh tú khó tả.
Từ bỏ tu luyện đấu ấn hoặc chỉ cô đọng một, hai đấu ấn thì sau này có lẽ bởi vì đấu khí đạt mức mà miễn cưỡng cô đọng ra đấu hồn nhưng phẩm chất đấu hồn rất kém.
Đấu hồn kém cỏi thì không thể nhập thánh.
Muốn có được đấu hồn mạnh mẽ, phẩm chất cao, cách duy nhất chính là không ngừng tập luyện đấu ấn, gia tăng số lượng đấu ấn phẩm chất cao, cho dù vỡ ra thì uy lực cũng mạnh hơn.
- Một đấu ấn hoàn chỉnh thật sự...
Âu Lạp Khắc nghiêm túc tính toán, nói:
- ... Là nếu như đấu kỹ thánh giai, ngươi không tu luyện đấu kỹ này đến tận cùng cũng có thể phát huy ra uy lực ít nhất gấp năm lần.
Gấp năm lần?
Càn Kình hút ngụm khí lạnh. Hôm đó đấu ấn không hoàn chỉnh vỡ đã bùng nổ uy lực gấp đôi, trọng thương Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ, nếu là gấp năm lần thì có lẽ một kích đủ tiêu diệt nó.
- Được rồi, nên nói ta đã nói hết, ngươi đi đi.
Âu Lạp Khắc phất tay đẩy Càn Kình ra khỏi Âu Lạp Khắc đấu khí phòng.
Âu Lạp Khắc nói:
- Lần sau đánh thắng người của ta thì ta sẽ dạy cho ngươi kỹ xảo đặc biệt làm sao vỡ đấu ấn mà không tổn thương thân thể.
Cách vỡ đấu ấn mà không tổn thương thân thể?
Càn Kình ngồi trong bãi cát nhìn vầng trăng thứ nhất dâng lên trời, trong đầu nhớ lại lời Âu Lạp Khắc nói.
Lúc Càn Kình chiến đấu với Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ, đấu ấn vỡ làm đấu tâm đau như ai đâm một thương vào. Rốt cuộc là cách gì?
Phần Đồ Cuồng Ca hào hứng nhảy ra khỏi sơn động, tay cầm đấu tinh, kim loại lần nữa chôn sống mình.
Đoạn Phong Bất Nhị cầm một viên ma hạch, là ma hạch hôm đó từng sử dụng trong tế đàn thứ hai của Bàn gia. Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm ngồi bên cạnh Càn Kình, giơ ma hạch tới trước mặt hắn.
- Ngươi xem đây là cái gì? Ta nhớ lúc trước trên ma hạch không có mấy thứ này.
Càn Kình cầm lấy ma hạch giơ lên soi dưới ánh trăng kỹ càng. Ma hạch vốn không quá sáng lóng lánh chẳng biết từ bao giờ đầy hoa văn kỳ dị. Con ngươi Càn Kình co rút liên tục.
Ma pháp trận, trung tâm ma hạch lưu trữ ma pháp trận đặc biệt! Chính vì có những ma pháp trận này mới cho ma thú có ma pháp thiên phú đặc biệt, ma pháp thiên phú mà nhân loại không thể học được.
Trước giờ ma pháp trận ma pháp thiên phú vĩnh viễn giấu ở trung tâm ma hạch, khi mở ra ma hạch cũng là lúc hủy ma pháp trận. Nhân loại không thể lấy ra một ít ma pháp trận quý báu.
Sa Mãng, ma hạch của ma thú cao đẳng bảo vệ ma pháp trận nghiêm ngặt nhất, không ai thành công lấy ma pháp trận ra được.
Bây giờ, những ma pháp trận nên giấu trong ma hạch đều hiện ra.
Tay Càn Kình run run hỏi:
- Sao làm ra được?
- Ta cũng không biết.
Đoạn Phong Bất Nhị nhích mông mấy lần trên đống cát, nhiều hạt cát bị mông quét ra. Đoạn Phong Bất Nhị nằm xuống, ngắm sao.
- Hôm đó tỉnh dậy ta lại xem thứ ngươi cho ta thì đã có hoa văn này.
- Không lẽ...?
Trong đầu Càn Kình nhớ lại hình ảnh tế đàn thứ hai nở rộ, không lẽ là tế đàn kia? Những ma pháp trận phức tạp có công năng lấy ma pháp trận ra khỏi ma hạch? Mặc kệ sự thật như thế nào, ma pháp thiên phú của Sa Mãng đã hiện ra, tặng nó cho Bích Lạc sẽ là lễ vật không tệ.
Đưa cho học viện? Càn Kình lắc đầu, hắn không thiếu mấy kim tệ thưởng cho phát hiện ma pháp kiểu mới, không cần giành phần thưởng với Ma Pháp Sư khác. Đặc biệt nộp thứ này lên không chừng ngày nào đó bị huyết mạch Tinh Linh Vương học được, Càn Kình không có ý định góp sức cho huyết mạch Tinh Linh Vương.
- Ta giữ cái này.
Càn Kình bỏ ma hạch vào đấu giới, giơ tay đón lấy ma hạch màu lửa đỏ bị Thiết Khắc ném tới, ma hạch của Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ.
So với ma hạch của Sa Mãng thì khối ma hạch này to hơn một chút, cỡ đầu người, nhưng ẩn chứa ma lực kém xa Sa Mãng, đây là chênh lệch giữa ma thú trung đẳng và cao đẳng.
Ma thú cao đẳng sẽ không ngừng tăng ma lực khiến ma hạch ngày càng to ra, ma hạch của ma thú cao đẳng to bao nhiêu đại biểu thực lực của nó mạnh bấy nhiêu.
Khi ma thú cao đẳng tiến giai đến ma thú cao đẳng sẽ học áp súc ma lực. Khi ma hạch to lớn áp súc đến cỡ hạt gào, đồn rằng ma hạch cỡ hạt gạo ẩn chứa ma lực đủ trướng nổ mấy trăm Đại Ma Pháp Sư, thậm chí là Ma Đạo Sư.
Càn Kình.
Ánh mắt Đoạn Phong Bất Nhị tham lam nhìn ma hạch của Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ, nói:
- Ngươi nói xem bên trong có năng lực đặc biệt thân thể mọc châm không?
Càn Kình thẫn thờ nhìn ma hạch. Mặt lý luận thì trong ma hạch của bất cứ Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng nào đều có nhân loại thiên phú đặc biệt này, nhưng hôm đó Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ trơn tuột như củ cái không mọc gai.
- Mấy ngày nữa ta sẽ nghĩ cách nhìn xem bên trong có cái gì.
Ngón tay Càn Kình nhẹ xoay ma hạch to lớn, đuôi mày nhướng lên nhìn Đoạn Phong Bất Nhị.
Càn Kình hỏi:
- Như thế nào? Ngươi có hứng thú lấy loại năng lực này?
- Ngươi không cảm giác nó rất oách sao?
Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Nếu như trong khoảnh khắc toàn thân mọc đầy châm, từng cây châm dính kịch độc Sa Mãng, sau đó ta nhảy vào trong quân ma tộc chiến trường nhân ma...
Càn Kình ngơ ngẩn nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Đây đúng là suy nghĩ điên rồ, vô số châm độc bay đầy, cái này còn đáng sợ hơn Liên Châu Tiễn của Càn Kình.
Nếu nói độc của Sa Mãng vốn chỉ là hỗ trợ cho chiến đấu một đấu một hoặc hai thì gai của Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng khổng lồ cộng với độc của Sa Mãng sẽ là cách đánh hội đồng.
Lỗ tai Bàn Hoành Cơ giật giật đầy hứng thú quan sát Đoạn Phong Bất Nhị. Thanh niên này có trực giác bẩm sinh về chiến đấu, không như nhiều Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà khác chỉ cầu có được năng lực ma hạch ma thú càng cao chứ không nghĩ đến phối hợp các loại năng lực.
Nhân tài tốt như vậy tại sao không thuộc về Bàn gia? Bàn Hoành Cơ giao tay gãi tóc, bực bội. Tiểu quái vật như Càn Kình cũng đành thôi, dù sao trên người hắn có dòng máu Càn gia, nhưng Đoạn Phong Bất Nhị chảy nhiều máu gia tộc Cửu Đầu Xà thế nhưng người ta họ Đoạn Phong, không phải họ Bàn.
Càn Kình bắt chước Đoạn Phong Bất Nhị nằm trên cát, cảm giác lưng lạnh lẽo. Ban đêm mang đi nhiệt độ nóng của Cổ Hoang Sa Hải.
- Sao thật là đẹp.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nằm bên cạnh Càn Kình, thanh âm chưa từng mềm nhẹ đến như vậy:
- Đã lâu thật lâu không ngửa đầu ngắm sai trên trời, mênh mông, rực rỡ, bí ẩn xinh đẹp.
Càn Kình quay đầu nhìn ma bên cạnh, bỏ đi biểu tình và khí chất quyến rũ, cùng với niềm kiêu hãnh công chúa thì ma nữ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ này đẹp thanh tú khó tả.
/1253
|