- Sao có thể như vậy?
Càn Kình cười khổ bất đắc dĩ nói:
- Các nàng đều là người thông minh, chẳng lẽ không nghe ra lời nói của nàng là thật hay giả sao?
- Nửa thật nửa giả.
Cổ Nguyệt Gia Anh lạnh nhạt nói:
- Ít nhất nàng nói có cảm giác với ngươi không phải giả, là nữ nhân, ta cảm nhận được.
La Thanh Thanh im lặng đứng bên cạnh Cổ Nguyệt Gia Anh, gật gù, không dám nhìn biểu tình của Càn Kình, bộ dáng như cô dâu nhỏ.
Càn Kình nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nói:
- Ma nữ này... Nàng là ma tộc...
- Ma tộc thì sao?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trợn trắng mắt phải, nói:
- Ngươi làm chuyện đó với ta không lẽ không nhận trách nhiệm?
Càn Kình lười giải thích, càng giải thích với nữ ma này thì càng rắc rối. Cổ Nguyệt Gia Anh không phải người không hiểu chuyện, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy muốn lừa nàng là rất khó khăn. Cổ Nguyệt Gia Anh nói mang họ Chân Sách trở về chẳng qua là có ẩn ý riêng.
- Biết rồi.
Càn Kình dứt khoát gật đầu, chuyện này không thể dây dưa vậy cứ nhận càng dễ giải quyết.
Cổ Nguyệt Gia Anh mỉm cười, đón La Kình từ tay Càn Kình.
Cổ Nguyệt Gia Anh nhỏ giọng nói:
- Không phải không cho ngươi tìm nhưng đã có năm...
- Năm?
Càn Kình cảm giác như có đám ma thú không hay biết chạy rầm rập trên trán. La Thanh Thanh cộng với Cổ Nguyệt Gia Anh, và Hải Thanh Nhi mà hai nàng đều biết thì chỉ có ba, tính đâu ra năm?
- Ma tộc này...
La Thanh Thanh chậm rãi bước theo sau Cổ Nguyệt Gia Anh, cúi đầu không dám nhìn mặt Càn Kình.
La Thanh Thanh nhỏ giọng nói:
- Còn có Bích Lạc tỷ tỷ...
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy?
Càn Kình gãi đầu nói:
- Chuyện này liên quan gì đến Bích Lạc?
- Bích Lạc...
Cổ Nguyệt Gia Anh gằn từng chữ cái tên, lạnh nhạt nói:
- Trở về sao chưa gặp nàng? Đi Chiến Tranh Chinh Phạt học viện thăm nàng đi, mấy ngày nay nàng sống không vui và suôn sẻ.
Không vui? Không suôn sẻ? Càn Kình rất muốn trước tiên nói rõ ràng quan hệ giữa hắn và Bích Lạc cho Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh nghe.
- Bích Lạc tỷ tỷ ở chung với ngươi trong núi hai năm.
La Thanh Thanh cúi đầu nhìn mũi chân, lỗ tia và gáy ngọc đỏ hồng:
- Trong tình huống này trừ Càn Kình ca ca ra còn ai dám cưới nàng?
- Cái này...
Càn Kình thấy Cổ Nguyệt Gia Anh gật đầu đồng ý thì vịn trán, xem ra hôm nay muốn thảo luận vấn đề này với Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh là không ra kết quả.
- Đi gặp đi.
Cổ Nguyệt Gia Anh chơi với La Kình trong ngực, nói:
- Bây giờ nàng rất buồn khổ.
Càn Kình thở dài, trong đầu hiện lên hình ảnh Bích Lạc cúi đầu, khuôn mặt bị mũ to che khuất, toàn thân phát ra khí chất bướng binh và bất lực, trong lòng hắn nổi lên cảm giác khó tả.
- Ừm! Ta sẽ đi gặp.
Càn Kình xoay người đi hai bước bỗng đứng lại, nghiêng người nhìn La Thanh Thanh.
Càn Kình dặn:
- Sau này nhớ mặc kệ Ước Khắc gì đó.
Mặt La Thanh Thanh ửng đỏ, khóe môi kiềm không được vui sướng cong lên. Càn Kình ca ca ghen! Ca ca ở trong Tinh Thần có thấy không? Càn Kình ca ca ghen vì ta.
Cổ Nguyệt Gia Anh nhìn phản ứng của La Thanh Thanh, lắc đầu thở dài, nhìn sao cũng không giống thiên tài thương nghiệp lúc nói chuyện làm ăn lớn thì mặt không biến sắc, lộ rõ mũi nhọn, được thương hội Vĩnh Lưu thành khen không dứt. Một nữ nhân thấy nam nhân mình thương ghen vì mình quả nhiên là vui vẻ hơn cả bàn thành công một món làm ăn lớn.
Cửa Chiến Tranh Chinh Phạt học viện vẫn như cũ, vườn trường vẫn là vườn trường cũ.
Càn Kình đứng trước cửa nhìn kiến trúc cổ xưa cứ thấy chỗ nào đó khác với lần trước. Khí chất, đúng vậy, chính là khí chất!
Lần trước Chiến Tranh Chinh Phạt học viện cho người cảm giác âm trầm cằn cỗi, lần này Càn Kình thấy mấy đệ tử Chiến Sĩ thủ vệ tinh thần phấn chấn, có thể nói từ người họ phát ra hơi thở lang sói mỏng manh.
Hung hãn, lão luyện, trông thấy ai cũng muốn nhào lên cắn.
Mấy đệ tử gác cổng thấy Càn Kình mặc y phục đệ tử Chiến Sĩ Chiến Tranh Chinh Phạt học viện thì đứng nguyên chỗ cũ, không tiến lên hỏi han.
Càn Kình đi vào vườn trường nhìn đệ tử tốp năm tốp ba đi trên đường, lòng dâng lên cảm giác đi vào chiến trường. Người xung quanh giống như đều là kẻ thù, trong không khí tràn ngập mùi vị chiến đấu, lần trước Càn Kình vào Chiến Tranh Chinh Phạt học viện tuyệt đối không có chuyện này.
- Thú vị.
Càn Kình tặc lưỡi. Càn Kình là Chiến Sĩ ở trong hoàn cảnh tràn ngập không khí cạnh tranh rất dễ bị cảm nhiễm, cao đẳng Chiến Tranh học viện đúng là tốt hơn trong tưởng tượng của Càn Kình.
- Bạn học này...
Càn Kình bước nhanh tới bên một nữ ma pháp học viên mặc trường bào ma pháp.
Càn Kình gật đầu, nói:
- Xin hỏi ngươi có biết Bích Lạc hiện đang ở đâu không?
Nữ ma pháp học viên ôm quyển sách ma pháp dày nghe tên Bích Lạc thì mắt lóe tia kinh ngạc, không ngờ hôm nay còn có người kiếm Bích Lạc từng là đệ tử nổi tiếng như sao.
- Bích Lạc? Ngươi đang tìm Bích Lạc? Là đến ngưỡng vọng đệ tử Ma Pháp Sư thiên tài của chúng ta đúng không? Ta mang ngươi đi gặp nàng.
Nghe sau lưng truyền đến giọng nói cực kỳ kiêu ngạo hơi quen tai nhưng không nghĩ ra từng nghe ở đâu, xoay người nhìn hướng phát ra thanh âm.
Ái Bích Giai!
Càn Kình nhìn nữ đệ tử Ma Pháp Sư trẻ tuổi trước mắt. Trường bào ma pháp màu đỏ hoa lệ giống như lần trước gặp mặt, trải qua gia công tân trang đặc biệt không còn rộng thùng thịch, khá là đẹp mắt.
Bảo thạch đỏ phát ra hơi thở ma pháp nhỏ hơn cây pháp trước lần trước một chút nhưng nguyên tố ma pháp càng đậm đặc. Nguyên pháp trước được miếng kim loại bạc mỏng bao bọc, đó là tài liệu bí ngân, mặt trên còn điêu khắc hoa văn người thường không xem hiểu.
- Là ngươi!
Ái Bích Giai trợn to mắt thẫn thờ nhìn Càn Kình, vẻ kiêu ngạo biến thành giận dữ, ma pháp trượng múa may trên cao. Tinh thần lực, nguyên tố ma pháp dao động kích phát quyển tục ma pháp trong trường bào ma pháp.
Đám người đi ngang qua quen thuộc lùi sang hai bên, định tán đi.
Càn Kình nhướng mày nói:
- Muốn chết!
Càn Kình lười dùng Vạn Ảnh, mạnh giơ lên chạy nhanh hơn cả chiến mã, đạp nát một miếng đá dưới đất. Càn Kình mang theo luồng gió sắc bén vọt tới trước mặt Ái Bích Giai, gió ập đến như muốn thổi nữ Ma Pháp Sư vóc dáng không quá hấp dẫn bay lên trời.
Tinh thần lực, nguyên tố ma pháp dâng lên chưa kịp bùng nổ đã biến mất. Các học viên đi ngang qua mới nhấc chân định thụt lùi thì ngạc nhiên không hiểu sao cuộc chiến đã kết thúc.
- Khụ... Khụ...
Hai tay Ái Bích Giai cào cấu muốn giật bàn tay Càn Kình bóp cổ nàng, đôi chân liên tục đá không khí muốn chạm mặt đất khiến nàng thấy an toàn.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết nàng là ai không? Đó là phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp Tư Đạt Khắc, lại còn...
Bốn đệ tử Ma Pháp Sư trẻ tuổi theo sau Ái Bích Giai vẻ mặt kinh khủng nhìn Càn Kình, ma pháp trượng nhanh chóng tụ tập nguyên tố ma pháp nhưng không dám đánh ra, sợ đệ tử Chiến Sĩ này bóp mạnh bẻ gãy cổ Ái Bích Giai.
Đệ tử đi ngang qua lắc mạnh đâu, khó tin hình ảnh trước mặt.
Càn Kình cười khổ bất đắc dĩ nói:
- Các nàng đều là người thông minh, chẳng lẽ không nghe ra lời nói của nàng là thật hay giả sao?
- Nửa thật nửa giả.
Cổ Nguyệt Gia Anh lạnh nhạt nói:
- Ít nhất nàng nói có cảm giác với ngươi không phải giả, là nữ nhân, ta cảm nhận được.
La Thanh Thanh im lặng đứng bên cạnh Cổ Nguyệt Gia Anh, gật gù, không dám nhìn biểu tình của Càn Kình, bộ dáng như cô dâu nhỏ.
Càn Kình nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nói:
- Ma nữ này... Nàng là ma tộc...
- Ma tộc thì sao?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trợn trắng mắt phải, nói:
- Ngươi làm chuyện đó với ta không lẽ không nhận trách nhiệm?
Càn Kình lười giải thích, càng giải thích với nữ ma này thì càng rắc rối. Cổ Nguyệt Gia Anh không phải người không hiểu chuyện, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy muốn lừa nàng là rất khó khăn. Cổ Nguyệt Gia Anh nói mang họ Chân Sách trở về chẳng qua là có ẩn ý riêng.
- Biết rồi.
Càn Kình dứt khoát gật đầu, chuyện này không thể dây dưa vậy cứ nhận càng dễ giải quyết.
Cổ Nguyệt Gia Anh mỉm cười, đón La Kình từ tay Càn Kình.
Cổ Nguyệt Gia Anh nhỏ giọng nói:
- Không phải không cho ngươi tìm nhưng đã có năm...
- Năm?
Càn Kình cảm giác như có đám ma thú không hay biết chạy rầm rập trên trán. La Thanh Thanh cộng với Cổ Nguyệt Gia Anh, và Hải Thanh Nhi mà hai nàng đều biết thì chỉ có ba, tính đâu ra năm?
- Ma tộc này...
La Thanh Thanh chậm rãi bước theo sau Cổ Nguyệt Gia Anh, cúi đầu không dám nhìn mặt Càn Kình.
La Thanh Thanh nhỏ giọng nói:
- Còn có Bích Lạc tỷ tỷ...
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy?
Càn Kình gãi đầu nói:
- Chuyện này liên quan gì đến Bích Lạc?
- Bích Lạc...
Cổ Nguyệt Gia Anh gằn từng chữ cái tên, lạnh nhạt nói:
- Trở về sao chưa gặp nàng? Đi Chiến Tranh Chinh Phạt học viện thăm nàng đi, mấy ngày nay nàng sống không vui và suôn sẻ.
Không vui? Không suôn sẻ? Càn Kình rất muốn trước tiên nói rõ ràng quan hệ giữa hắn và Bích Lạc cho Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh nghe.
- Bích Lạc tỷ tỷ ở chung với ngươi trong núi hai năm.
La Thanh Thanh cúi đầu nhìn mũi chân, lỗ tia và gáy ngọc đỏ hồng:
- Trong tình huống này trừ Càn Kình ca ca ra còn ai dám cưới nàng?
- Cái này...
Càn Kình thấy Cổ Nguyệt Gia Anh gật đầu đồng ý thì vịn trán, xem ra hôm nay muốn thảo luận vấn đề này với Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh là không ra kết quả.
- Đi gặp đi.
Cổ Nguyệt Gia Anh chơi với La Kình trong ngực, nói:
- Bây giờ nàng rất buồn khổ.
Càn Kình thở dài, trong đầu hiện lên hình ảnh Bích Lạc cúi đầu, khuôn mặt bị mũ to che khuất, toàn thân phát ra khí chất bướng binh và bất lực, trong lòng hắn nổi lên cảm giác khó tả.
- Ừm! Ta sẽ đi gặp.
Càn Kình xoay người đi hai bước bỗng đứng lại, nghiêng người nhìn La Thanh Thanh.
Càn Kình dặn:
- Sau này nhớ mặc kệ Ước Khắc gì đó.
Mặt La Thanh Thanh ửng đỏ, khóe môi kiềm không được vui sướng cong lên. Càn Kình ca ca ghen! Ca ca ở trong Tinh Thần có thấy không? Càn Kình ca ca ghen vì ta.
Cổ Nguyệt Gia Anh nhìn phản ứng của La Thanh Thanh, lắc đầu thở dài, nhìn sao cũng không giống thiên tài thương nghiệp lúc nói chuyện làm ăn lớn thì mặt không biến sắc, lộ rõ mũi nhọn, được thương hội Vĩnh Lưu thành khen không dứt. Một nữ nhân thấy nam nhân mình thương ghen vì mình quả nhiên là vui vẻ hơn cả bàn thành công một món làm ăn lớn.
Cửa Chiến Tranh Chinh Phạt học viện vẫn như cũ, vườn trường vẫn là vườn trường cũ.
Càn Kình đứng trước cửa nhìn kiến trúc cổ xưa cứ thấy chỗ nào đó khác với lần trước. Khí chất, đúng vậy, chính là khí chất!
Lần trước Chiến Tranh Chinh Phạt học viện cho người cảm giác âm trầm cằn cỗi, lần này Càn Kình thấy mấy đệ tử Chiến Sĩ thủ vệ tinh thần phấn chấn, có thể nói từ người họ phát ra hơi thở lang sói mỏng manh.
Hung hãn, lão luyện, trông thấy ai cũng muốn nhào lên cắn.
Mấy đệ tử gác cổng thấy Càn Kình mặc y phục đệ tử Chiến Sĩ Chiến Tranh Chinh Phạt học viện thì đứng nguyên chỗ cũ, không tiến lên hỏi han.
Càn Kình đi vào vườn trường nhìn đệ tử tốp năm tốp ba đi trên đường, lòng dâng lên cảm giác đi vào chiến trường. Người xung quanh giống như đều là kẻ thù, trong không khí tràn ngập mùi vị chiến đấu, lần trước Càn Kình vào Chiến Tranh Chinh Phạt học viện tuyệt đối không có chuyện này.
- Thú vị.
Càn Kình tặc lưỡi. Càn Kình là Chiến Sĩ ở trong hoàn cảnh tràn ngập không khí cạnh tranh rất dễ bị cảm nhiễm, cao đẳng Chiến Tranh học viện đúng là tốt hơn trong tưởng tượng của Càn Kình.
- Bạn học này...
Càn Kình bước nhanh tới bên một nữ ma pháp học viên mặc trường bào ma pháp.
Càn Kình gật đầu, nói:
- Xin hỏi ngươi có biết Bích Lạc hiện đang ở đâu không?
Nữ ma pháp học viên ôm quyển sách ma pháp dày nghe tên Bích Lạc thì mắt lóe tia kinh ngạc, không ngờ hôm nay còn có người kiếm Bích Lạc từng là đệ tử nổi tiếng như sao.
- Bích Lạc? Ngươi đang tìm Bích Lạc? Là đến ngưỡng vọng đệ tử Ma Pháp Sư thiên tài của chúng ta đúng không? Ta mang ngươi đi gặp nàng.
Nghe sau lưng truyền đến giọng nói cực kỳ kiêu ngạo hơi quen tai nhưng không nghĩ ra từng nghe ở đâu, xoay người nhìn hướng phát ra thanh âm.
Ái Bích Giai!
Càn Kình nhìn nữ đệ tử Ma Pháp Sư trẻ tuổi trước mắt. Trường bào ma pháp màu đỏ hoa lệ giống như lần trước gặp mặt, trải qua gia công tân trang đặc biệt không còn rộng thùng thịch, khá là đẹp mắt.
Bảo thạch đỏ phát ra hơi thở ma pháp nhỏ hơn cây pháp trước lần trước một chút nhưng nguyên tố ma pháp càng đậm đặc. Nguyên pháp trước được miếng kim loại bạc mỏng bao bọc, đó là tài liệu bí ngân, mặt trên còn điêu khắc hoa văn người thường không xem hiểu.
- Là ngươi!
Ái Bích Giai trợn to mắt thẫn thờ nhìn Càn Kình, vẻ kiêu ngạo biến thành giận dữ, ma pháp trượng múa may trên cao. Tinh thần lực, nguyên tố ma pháp dao động kích phát quyển tục ma pháp trong trường bào ma pháp.
Đám người đi ngang qua quen thuộc lùi sang hai bên, định tán đi.
Càn Kình nhướng mày nói:
- Muốn chết!
Càn Kình lười dùng Vạn Ảnh, mạnh giơ lên chạy nhanh hơn cả chiến mã, đạp nát một miếng đá dưới đất. Càn Kình mang theo luồng gió sắc bén vọt tới trước mặt Ái Bích Giai, gió ập đến như muốn thổi nữ Ma Pháp Sư vóc dáng không quá hấp dẫn bay lên trời.
Tinh thần lực, nguyên tố ma pháp dâng lên chưa kịp bùng nổ đã biến mất. Các học viên đi ngang qua mới nhấc chân định thụt lùi thì ngạc nhiên không hiểu sao cuộc chiến đã kết thúc.
- Khụ... Khụ...
Hai tay Ái Bích Giai cào cấu muốn giật bàn tay Càn Kình bóp cổ nàng, đôi chân liên tục đá không khí muốn chạm mặt đất khiến nàng thấy an toàn.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết nàng là ai không? Đó là phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp Tư Đạt Khắc, lại còn...
Bốn đệ tử Ma Pháp Sư trẻ tuổi theo sau Ái Bích Giai vẻ mặt kinh khủng nhìn Càn Kình, ma pháp trượng nhanh chóng tụ tập nguyên tố ma pháp nhưng không dám đánh ra, sợ đệ tử Chiến Sĩ này bóp mạnh bẻ gãy cổ Ái Bích Giai.
Đệ tử đi ngang qua lắc mạnh đâu, khó tin hình ảnh trước mặt.
/1253
|