Trong thời gian ngắn Càn Kình và Mộc Nột Thiên Sách đã xông lên trước nhất, người khác theo sau đi tới lều đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ.
So với mười đoàn mã tặc thì đoàn mã tặc loại này thực lực, thế lực nhỏ rất nhiều nhưng vẫn khiến Càn Kình muốn bứng gốc.
Mộc Nột Thiên Sách nhìn Càn Kình tay chân nhanh nhẹn nhảy vào trong trại, liên tục lắc đầu thở dài, bản hoàng tử chưa từng bò qua hàng rào, không ngờ hôm nay phải làm chuyện như vậy.
Càn Kình rút Trảm Mã Đao bao trong vải đen từ đấu giới ra, cẩn thận đi tới trước.
Ầm!
Cửa lớn sơn trại phát ra tiếng nổ kịch liệt, thanh âm điếc tại trong bầu trời đêm yên lặng vang khắp sơn trại.
Càn Kình và Mộc Nột Thiên Sách ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan phá cửa xông vào. Nếu đã dã man phá cửa tiến vào thì sao còn cần chúng ta trước đó âm thầm đi trước.
Cách phá cửa đặc biệt rất nhanh đánh thức mã tặc ngủ say.
Mã tặc sinh hoạt cướp giật giết người trong thời gian dài, tính cảnh giác cao hơn người bình thường rất nhiều, hành động mau lẹ. Ai nấy vác chiến đao, trường, thương kéo quần vọt ra khỏi phòng, nhìn hai thanh niên trong sơn trại.
Mộc Nột Thiên Sách phe phẩy quạt, trong cuồng phong tàn phá gã mỉm cười nói:
- Hôm nay chúng ta đến tiêu diệt đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ của các ngươi.
- Chỉ hai ngươi mà muốn tiêu diệt đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ ta?
Trong nhà gỗ lớn nhất, Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ mặc khôi giáp kim loại màu đen che toàn bộ thân thể, thậm chí là mặt, chỉ lộ đôi mắt, tay cầm đại đao to rộng lạnh lùng nhìn Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách.
- Hai người? Mắt của ngươi bị tật sao?
Mộc Nột Thiên Sách xoay người, quạt chỉ hướng cửa:
- Chúng ta là . . . Chết cha, người đâu?
Càn Kình cười khổ lắc đầu. Sau khi mấy người Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan đạp cửa thì không vào trại mà cùng thụt lùi, chỉ có Càn Kình và Mộc Nột Thiên Sách bị bao vây. Nếu không phải có Cổ Nguyệt Gia Anh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thì Càn Kình cho rằng Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan làm vậy là muốn hại chết hắn.
Mộc Nột Thiên Sách cao giọng quát:
- Thiết Nam, Thiết Nam!
Hôm nay cận vệ của gã dám không nói một tiếng ném hoàng tử vào nơi nguy hiểm, tên nào từ khi nào học làm biếng?
- Thiếu chủ . . .
Trong bóng tối, biểu tình Thiết Nam rối rắm nhìn trại phía xa, gã là hộ vje của hoàng tử nhưng bây giờ cách hoàng tử thật xa, thất trách.
- Người trẻ tuổi nên trưởng thành.
Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan ngáp dài nằm phịch xuống đất, nhắm mắt nói:
- Kiến thức nhiều người chết giúp ích cho bọn họ, ta ngủ một lúc, đánh xong rồi kêu ta.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan lười biếng, nói móc:
- Ngươi đang kiếm cớ lười chứ gì?
Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan không đáp, hít thở đều đều, ngáy o o.
Cổ Nguyệt Gia Anh bình tĩnh nhìn trại, gió mạnh thổi y phục trắng kêu phần phật.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy khó hiểu nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, tại sao từ lần trước ra tay xong không thấy nàng hành động nữa? Tại sao Càn Kình lén nói lực lượng của Cổ Nguyệt Gia Anh mang theo đau thương? Tại sao Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không cảm giác được, lực lượng có loại bi thương sao?
Trong đầu Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tràn ngập nghi vấn nhưng không tìm thấy giải đáp. Lần trước Lộ Tây Pháp Lưu Thủy có hỏi Cổ Nguyệt Gia Anh một lần chỉ nhận được nụ cười.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lén hỏi Càn Kình, chỉ nhận được câu trả lời: Ta cũng không biết, ta chỉ biết bây giờ nàng không muốn nói thì tùy nàng ấy. Chờ khi nào nàng muốn nói chúng ta sẽ yên lặng lắng nghe.
Giây phút kia Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cảm giác Càn Kình dịu dàng chưa từng có, làm cho ma . . . Động tâm.
- Các ngươi còn có người khác? Xem ra bọn họ không ngu như các ngươi!
Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ bỗng lùi ra sau một bước, cánh tay giơ lên nhanh chóng hạ xuống.
Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ hét to:
- Bắn cho ta!
Sáu tên mã tặc cầm cơ nỗ có cài mũi tên nhọn bỗng từ đằng sau nhanh chóng xông lên đặt cơ nỗ ngang vai. Mũi tên phản chiếu ánh sáng lạnh dưới ánh trăng.
Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ cười lạnh. Chắc hai người này là tay mơ mới ra đời không lâu, buổi tối tập kích đoàn mã tặc? Cho rằng ta sẽ đấu tay đối với các ngươi sao? Sai lầm, trước giờ mã tặc đều chú ý hiệu suất cả đoàn thể, có thể bắn chết đối phương tuyệt đối sẽ không sáp lá cà.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Sáu mã tặc mới vác cơ nỗ lên vai điều chỉnh thì Càn Kình đã giành ra tay trước, bảy cây phi đao nhỏ hẹp kẹp trong tay.
Bỗng nhiên . . . Trong khoảng cách gần, phi đao bay nhanh hơn cơ nỗ và càng đột ngột, khiến người khó thể đềp hòng. Trong con ngươi của sáu mã tặc còn đọng lại hình ảnh phi đao bay tới trán đã thủng lỗ máu, thân phi đao không dính chút máu cắm phập vào vách tường gỗ sau lưng bọn họ.
Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ chậm rãi ngã ra sau, thuẫn trên cổ tay trái mới giơ lên đến phần ngực, bóng phi đao chưa tan trong mắt. Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ khó tin nhìn Càn Kình, trong đầu văng vẳng suy nghĩ cuối cùng là: Mọi người này không phải tay mơ!
Phi đao? Mộc Nột Thiên Sách nhướng mắt. Càn Kình còn có năng lực như vậy? Cái này càng đáng sợ hơn cung tên.
Đám mã tặc tụ tập lại ngây người. Càn Kình lật cổ tay, lại là mấy cây phi đao bay ra, một căn nhà gỗ dâng lên nguyên tố ma pháp cực nóng.
Ma Pháp Sư! Và không chỉ một người? Càn Kình nhướng chân mày. Nóc nhà gỗ tụ tập hỏa nguyên tố, mười mấy hỏa cầu to chớp mắt bay đến trước mặt Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách nhờ gió mạnh đẩy.
- Lùi!
Mộc Nột Thiên Sách lên tiếng hét lùi, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhà gỗ. Nơi này có Ma Pháp Sư? Trước giờ trong ổ mã tặc rất ít có Ma Pháp Sư, đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ không phải đoàn mã tặc lớn gì vì sao sẽ có Ma Pháp Sư? Không lẽ đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ luôn điệu thấp?
Hỏa cầu đập xuống đất nở rộ ánh lửa huyễn lệ, chiến trường lạnh lẽo trong khoảnh khắc tăng nhiệt độ nóng cháy. Đám mã tặc tỉnh táo lại, hỏa hoa văng khắp nơi, không ai chạy trốn, cùng cầm vũ khí lao hướng Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách.
Đám mã tặc chém giết nhiều năm biết rõ nhóm Càn Kình đến để làm gì, muốn sống chỉ có một đường đó là xử lý hai người này!
Từng hỏa cầu, phong đao hình thành trên nóc nhà gỗ. Một Địa Thứ âm thầm chui ra từ sau lưng Mộc Nột Thiên Sách, Địa Thứ xuất hiện rất kỳ dị, quỷ quái, không có nguyên tố ma pháp để cảm nhận trước.
Rầm!
Mộc Nột Thiên Sách bị đạp mông, lộn mèo trên không trung giơ chân đá bay một mã tặc, ngoái đầu nhìn Địa Thứ cao cỡ hai người. Đây là . . . tam ca? Không đâu, không thể nào!
Càn Kình đá bay Mộc Nột Thiên Sách, bạn rộn rót đấu khí vào Trảm Mã Đao, vải đen bị đấu khí dao động cắt nát lộ ra chiến đao dữ tợn.
Mấy mã tặc chạy tới gần thấy Trảm Mã Đao đều ngẩn ra. Đây là vũ khí gì? Đao phong lớn như vậy?
So với mười đoàn mã tặc thì đoàn mã tặc loại này thực lực, thế lực nhỏ rất nhiều nhưng vẫn khiến Càn Kình muốn bứng gốc.
Mộc Nột Thiên Sách nhìn Càn Kình tay chân nhanh nhẹn nhảy vào trong trại, liên tục lắc đầu thở dài, bản hoàng tử chưa từng bò qua hàng rào, không ngờ hôm nay phải làm chuyện như vậy.
Càn Kình rút Trảm Mã Đao bao trong vải đen từ đấu giới ra, cẩn thận đi tới trước.
Ầm!
Cửa lớn sơn trại phát ra tiếng nổ kịch liệt, thanh âm điếc tại trong bầu trời đêm yên lặng vang khắp sơn trại.
Càn Kình và Mộc Nột Thiên Sách ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan phá cửa xông vào. Nếu đã dã man phá cửa tiến vào thì sao còn cần chúng ta trước đó âm thầm đi trước.
Cách phá cửa đặc biệt rất nhanh đánh thức mã tặc ngủ say.
Mã tặc sinh hoạt cướp giật giết người trong thời gian dài, tính cảnh giác cao hơn người bình thường rất nhiều, hành động mau lẹ. Ai nấy vác chiến đao, trường, thương kéo quần vọt ra khỏi phòng, nhìn hai thanh niên trong sơn trại.
Mộc Nột Thiên Sách phe phẩy quạt, trong cuồng phong tàn phá gã mỉm cười nói:
- Hôm nay chúng ta đến tiêu diệt đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ của các ngươi.
- Chỉ hai ngươi mà muốn tiêu diệt đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ ta?
Trong nhà gỗ lớn nhất, Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ mặc khôi giáp kim loại màu đen che toàn bộ thân thể, thậm chí là mặt, chỉ lộ đôi mắt, tay cầm đại đao to rộng lạnh lùng nhìn Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách.
- Hai người? Mắt của ngươi bị tật sao?
Mộc Nột Thiên Sách xoay người, quạt chỉ hướng cửa:
- Chúng ta là . . . Chết cha, người đâu?
Càn Kình cười khổ lắc đầu. Sau khi mấy người Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan đạp cửa thì không vào trại mà cùng thụt lùi, chỉ có Càn Kình và Mộc Nột Thiên Sách bị bao vây. Nếu không phải có Cổ Nguyệt Gia Anh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thì Càn Kình cho rằng Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan làm vậy là muốn hại chết hắn.
Mộc Nột Thiên Sách cao giọng quát:
- Thiết Nam, Thiết Nam!
Hôm nay cận vệ của gã dám không nói một tiếng ném hoàng tử vào nơi nguy hiểm, tên nào từ khi nào học làm biếng?
- Thiếu chủ . . .
Trong bóng tối, biểu tình Thiết Nam rối rắm nhìn trại phía xa, gã là hộ vje của hoàng tử nhưng bây giờ cách hoàng tử thật xa, thất trách.
- Người trẻ tuổi nên trưởng thành.
Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan ngáp dài nằm phịch xuống đất, nhắm mắt nói:
- Kiến thức nhiều người chết giúp ích cho bọn họ, ta ngủ một lúc, đánh xong rồi kêu ta.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan lười biếng, nói móc:
- Ngươi đang kiếm cớ lười chứ gì?
Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan không đáp, hít thở đều đều, ngáy o o.
Cổ Nguyệt Gia Anh bình tĩnh nhìn trại, gió mạnh thổi y phục trắng kêu phần phật.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy khó hiểu nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, tại sao từ lần trước ra tay xong không thấy nàng hành động nữa? Tại sao Càn Kình lén nói lực lượng của Cổ Nguyệt Gia Anh mang theo đau thương? Tại sao Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không cảm giác được, lực lượng có loại bi thương sao?
Trong đầu Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tràn ngập nghi vấn nhưng không tìm thấy giải đáp. Lần trước Lộ Tây Pháp Lưu Thủy có hỏi Cổ Nguyệt Gia Anh một lần chỉ nhận được nụ cười.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lén hỏi Càn Kình, chỉ nhận được câu trả lời: Ta cũng không biết, ta chỉ biết bây giờ nàng không muốn nói thì tùy nàng ấy. Chờ khi nào nàng muốn nói chúng ta sẽ yên lặng lắng nghe.
Giây phút kia Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cảm giác Càn Kình dịu dàng chưa từng có, làm cho ma . . . Động tâm.
- Các ngươi còn có người khác? Xem ra bọn họ không ngu như các ngươi!
Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ bỗng lùi ra sau một bước, cánh tay giơ lên nhanh chóng hạ xuống.
Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ hét to:
- Bắn cho ta!
Sáu tên mã tặc cầm cơ nỗ có cài mũi tên nhọn bỗng từ đằng sau nhanh chóng xông lên đặt cơ nỗ ngang vai. Mũi tên phản chiếu ánh sáng lạnh dưới ánh trăng.
Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ cười lạnh. Chắc hai người này là tay mơ mới ra đời không lâu, buổi tối tập kích đoàn mã tặc? Cho rằng ta sẽ đấu tay đối với các ngươi sao? Sai lầm, trước giờ mã tặc đều chú ý hiệu suất cả đoàn thể, có thể bắn chết đối phương tuyệt đối sẽ không sáp lá cà.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Sáu mã tặc mới vác cơ nỗ lên vai điều chỉnh thì Càn Kình đã giành ra tay trước, bảy cây phi đao nhỏ hẹp kẹp trong tay.
Bỗng nhiên . . . Trong khoảng cách gần, phi đao bay nhanh hơn cơ nỗ và càng đột ngột, khiến người khó thể đềp hòng. Trong con ngươi của sáu mã tặc còn đọng lại hình ảnh phi đao bay tới trán đã thủng lỗ máu, thân phi đao không dính chút máu cắm phập vào vách tường gỗ sau lưng bọn họ.
Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ chậm rãi ngã ra sau, thuẫn trên cổ tay trái mới giơ lên đến phần ngực, bóng phi đao chưa tan trong mắt. Thủ lĩnh Bĩ Nhĩ của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ khó tin nhìn Càn Kình, trong đầu văng vẳng suy nghĩ cuối cùng là: Mọi người này không phải tay mơ!
Phi đao? Mộc Nột Thiên Sách nhướng mắt. Càn Kình còn có năng lực như vậy? Cái này càng đáng sợ hơn cung tên.
Đám mã tặc tụ tập lại ngây người. Càn Kình lật cổ tay, lại là mấy cây phi đao bay ra, một căn nhà gỗ dâng lên nguyên tố ma pháp cực nóng.
Ma Pháp Sư! Và không chỉ một người? Càn Kình nhướng chân mày. Nóc nhà gỗ tụ tập hỏa nguyên tố, mười mấy hỏa cầu to chớp mắt bay đến trước mặt Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách nhờ gió mạnh đẩy.
- Lùi!
Mộc Nột Thiên Sách lên tiếng hét lùi, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhà gỗ. Nơi này có Ma Pháp Sư? Trước giờ trong ổ mã tặc rất ít có Ma Pháp Sư, đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ không phải đoàn mã tặc lớn gì vì sao sẽ có Ma Pháp Sư? Không lẽ đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ luôn điệu thấp?
Hỏa cầu đập xuống đất nở rộ ánh lửa huyễn lệ, chiến trường lạnh lẽo trong khoảnh khắc tăng nhiệt độ nóng cháy. Đám mã tặc tỉnh táo lại, hỏa hoa văng khắp nơi, không ai chạy trốn, cùng cầm vũ khí lao hướng Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách.
Đám mã tặc chém giết nhiều năm biết rõ nhóm Càn Kình đến để làm gì, muốn sống chỉ có một đường đó là xử lý hai người này!
Từng hỏa cầu, phong đao hình thành trên nóc nhà gỗ. Một Địa Thứ âm thầm chui ra từ sau lưng Mộc Nột Thiên Sách, Địa Thứ xuất hiện rất kỳ dị, quỷ quái, không có nguyên tố ma pháp để cảm nhận trước.
Rầm!
Mộc Nột Thiên Sách bị đạp mông, lộn mèo trên không trung giơ chân đá bay một mã tặc, ngoái đầu nhìn Địa Thứ cao cỡ hai người. Đây là . . . tam ca? Không đâu, không thể nào!
Càn Kình đá bay Mộc Nột Thiên Sách, bạn rộn rót đấu khí vào Trảm Mã Đao, vải đen bị đấu khí dao động cắt nát lộ ra chiến đao dữ tợn.
Mấy mã tặc chạy tới gần thấy Trảm Mã Đao đều ngẩn ra. Đây là vũ khí gì? Đao phong lớn như vậy?
/1253
|