- Đánh cược dĩ nhiên là chuyện tốt nhưng không thể nói miệng đi?
Đoạn Phong Bất Nhị thừa dịp đổ dầu vào lửa:
- Không phải ta không tin ma phẩm của Bố Bố Long Tác đại sư nhưng chưa chắc lời nói của đại sư có hiệu lực trong Ma tộc Mã Môn, tùy ý phân phối tài nguyên.
Bố Bố Long Tác chỉ muốn sớm đánh cược với Càn Kình, khiến ma máu lai kiêu ngạo biết trong thợ rèn cường giả thật sự chỉ có người lùn, chỉ có người lùn!
- Ta không có tư cách phân phối tài nguyên?
Tay Bố Bố Long Tác chộp không khí, chợt xuất hiện một khối kim loại toát ra hơi lạnh.
Đấu giới! Thợ rèn đẳng cấp đại sư như Bố Bố Long Tác đã có sức chiến đấu nhất định cộng với thân phận đặc biệt, có đấu giới không có gì lạ.
- Đây là Hàm Diêm Toan Băng Thiết?
Mắt Càn Kình sáng lên. Không uổng là Rèn tạo Đại Sư bốn hệ, tung hàng ra chính là tài liệu hồn binh. Nếu Càn Kình thắng trận này thì sẽ kiếm được món hời.
Bố Bố Long Tác lộ vẻ mặt đắc ý, tự hào nói:
- Xem như ngươi có chút kiến thức. Chỗ này còn có khối khối lục tùng khổng tước thạch, hỏa ngọc miêu nhãn . . .
Từng khối tài liệu dù có tiền cũng không mua được bay ra từ đấu giới của Bố Bố Long Tác. Càn Kình nhìn, nuốt nước miếng liên tục. Đây chính là đại thế lực tích lũy.
Kim tệ? Chẳng đáng gì trong mắt đại thế lực, đó chỉ là thứ chi tiêu. Nhiều tài liệu có tiền cũng không mua được.
Tài liệu hồn binh, tài liệu hồn binh . . . Đây là! Càn Kình vào Ma tộc lần đầu tiên trợn to mắt, tài liệu thánh khí!
- Đây là cái gì? Tại sao xen lẫn thứ vô dụng vào trong này?
Bố Bố Long Tác nhìn Kim Hồng Thạch Châm Hổ Nhãn Thạch, đánh giá kỹ. Đen tuyền, bình thường, Bố Bố Long Tác không nhìn ra có đặc điểm gì.
- Chắc là tạp chất tài liệu gì đó, cục to như vậy thế mà lần trước không phát hiện ra.
Tạp chất? Phế vật?
Tim Càn Kình suýt nhảy khỏi lồng ngực, hạn không thể một cước đá bay Bố Bố Long Tác. Dù gom hết tài liệu hồn binh mới nãy lại cũng không giá trị bằng Kim Hồng Thạch Châm Hổ Nhãn Thạch!
Thánh khí! Không sai! Càn Kình khẳng định đây là tài liệu thánh khí hắn chính mắt thấy, là một trong các tài liệu quan trọng làm đai hồn binh.
Rầm!
Bố Bố Long Tác ném Kim Hồng Thạch Châm Hổ Nhãn Thạch xuống đất, không thèm nhìn cái nào.
Đoạn Phong Bất Nhị cảm giác ánh mắt của Càn Kình, tiến lên nhặt Kim Hồng Thạch Châm Hổ Nhãn Thạch bị xem là đồ bỏ.
Đoạn Phong Bất Nhị cười nói:
- Tảng đá thật đẹp, lấy về lòng khuyên tai hoặc vòng tay dụ mỹ nữ chắc sẽ thành công. Bố Bố Long Tác đại sư, ngươi không muốn thứ này thì tặng cho ta được không?
Bố Bố Long Tác tiếp tục đào tài liệu ra, không thèm nhìn Đoạn Phong Bất Nhị cái nào, nói:
- Ngươi muốn thì cứ lấy đi, chỉ có ma vô dụng như ngươi mới thích loại tài liệu phế vật đó.
Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực nghi ngờ nhìn chằm chằm Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm lùi ra sau lưng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, vươn hai ngón tay với Càn Kình.
Hai điếu thuốc, không thì không cho!
Càn Kình hiểu động tác tay đơn giản của Đoạn Phong Bất Nhị, giơ một ngón lên. Một điếu!
Đoạn Phong Bất Nhị nháy mắt với Càn Kình. Ngươi không hút thuốc thì cần gì keo vậy?
Càn Kình bĩu môi. Ta vì tốt cho ngươi, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Đoạn Phong Bất Nhị câm nín hỏi Tinh Thần. Một điếu thì một, cùng lắm sau này lại đòi thêm.
- Thế nào? Không thiếu tài liệu đi?
Bố Bố Long Tác nhìn hai đống tài liệu cao cỡ hình người, nói:
- Đủ đánh cược chưa?
Miệng Bác Khắc Tư Lực đầy chua xót. Bố Bố Long Tác quá thành thật đi? Trực tiếp lấy ra một phần tài liệu cược với Kích Lưu Phi Kính.
Càn Kình đánh giá tài liệu làm người hoa mắt, liên tục gật đầu. Nếu thắng được nhiều tài liệu rồi tìm thời gian thử làm hồn binh mấy lần, nếu may mắn thành công thì . . .
- Khoan vội đã.
Bố Bố Long Tác giơ tay ngăn giữa Càn Kình và tài liệu, nói:
- Ta biết các ngươi cố ý đặt bẫy buộc ta cược với ngươi, ta cũng đã vào rồi. Nhưng ta muốn nói là . . .
Sắc mặt của Bố Bố Long Tác càng lúc càng âm trầm, thậm chí có thể nói là biến vặn vẹo, dữ tợn.
Bố Bố Long Tác nói:
- Có lẽ ngươi không biết tại sao ta đến đây? Cho ngươi biết, Tát Bác Ni Phỉ Nhĩ là con nuôi của ta!
Chân mày Càn Kình nhướng lên, không ngờ người lùn này có quan hệ đó với Tát Bác Ni Phỉ Nhĩ bị hắn giết.
Tát Bác Ni Phỉ Bỉ Nhĩ đứng sau đội căm hạn nhìn Càn Kình. Nguyên Ma tộc Mã Môn không bao nhiêu người biết, ít nhất trong hội trưởng lão không ma nào biết mối quan hệ này, nếu không thì tộc trưởng đã chẳng mang Bố Bố Long Tác đến.
- Khi tin con nuôi của ta chết thì ta quyết giết ngươi.
Bố Bố Long Tác cười nanh tranh nói:
- Ta luôn suy nghĩ làm sao để giết ngươi, nhưng ta biết thực lực Ma võ sĩ không bằng ngươi, đấu ngay mặt là không có khả năng thắng.
- Đúng Tinh Thần đều chiếu rọi hướng ta.
Giọng Bố Bố Long Tác bỗng cao vút chất chứa hưng phấn:
- Ta vốn định xong chuyện sẽ dùng sát thủ giết hết các ngươi, cho đến khi bằng hữu của ngươi nêu yêu cầu ngươi cược với ta thì ta biết cơ hội của mình đã tới! Ta cố ý tức giận, bước vào cạm bẫy của các ngươi chính là vì giết ngươi! Không! Không phải giết ngươi!
Bố Bố Long Tác cao giọng gào thét:
- Ta muốn hành hạ ngươi! Ta thắng sẽ đánh nát đôi tay, hai chân của ngươi, ném ngươi và đám dã thú phát tình để chúng nó hiếp ngươi!
- Đúng vậy. Để chúng nó hiếp ngươi!
Trán Bố Bố Long Tác nổi gân xanh nói:
- Con nuôi ngoan của ta mỗi năm cướp một trăm cô bé mười tuổi xinh đẹp từ Chân Sách hoàng triều cho ta chơi đùa, mười nămn ay ta hưởng thụ một ngàn thân thể bé gái mười tuổi của Chân Sách hoàng triều! Nhưng ngươi đã giết con nuôi của ta, hủy đi tính phúc . . .
Hèn chi Bố Bố Long Tác thường cho Tát Bác Ni Phỉ Bỉ Nhĩ trang bị! Bác Khắc Tư Lực siết chặt nắm tay, hóa ra là vì nguyên nhân này. Sớm biết tên người lùn thích bé gái mười tuổi của Chân Sách hoàng triều thì mỗi năm ta kiếm hai trăm cho chơi!
Mặt Càn Kình không biểu tình nhìn Bố Bố Long Tác. Càn Kình không muốn tức giận nhưng nghe Bố Bố Long Tác nói xong hắn không thể không giận. Một ngàn đứa trẻ đại biểu cho một ngàn gia đình hoàn chỉnh.
Một ngàn đứa trẻ đại biểu cho một ngàn gia đình tan vỡ. Trên đời này đáng hận nhất chính là bọn buôn người và kẻ mua.
Bố Bố Long Tác nhìn kỹ Càn Kình một lúc lâu, chân mày rậm chậm rãi giãn ra, đầu go gật gù.
Bố Bố Long Tác nói:
- Ta từng nghe nói sự tích của ngươi, nghĩ ngươi có phải là Càn điên Càn Kình trong tin đồn, xem ra không phải. Người Chân Sách hoàng triều không thể nào nghe ta chơi thân thể cô bé mười tuổi của Chân Sách hoàng triều mà không giận dữ.
Mặt Càn Kình không biểu tình nhìn Bố Bố Long Tác. Không phải Càn Kình không giận mà chưa bùng nổ. Trên đất Ma tộc tùy thời nhận tinh thần tẩy lễ, đi sai một bước là sẽ khiến chính Càn Kình và người cùng hắn đi vào đây chết hết.
Đây chính là tinh thần tẩy lễ! Trên đất Ma tộc từng giây từng phút sẽ chịu đủ kích thích tinh thần.
Đoạn Phong Bất Nhị thừa dịp đổ dầu vào lửa:
- Không phải ta không tin ma phẩm của Bố Bố Long Tác đại sư nhưng chưa chắc lời nói của đại sư có hiệu lực trong Ma tộc Mã Môn, tùy ý phân phối tài nguyên.
Bố Bố Long Tác chỉ muốn sớm đánh cược với Càn Kình, khiến ma máu lai kiêu ngạo biết trong thợ rèn cường giả thật sự chỉ có người lùn, chỉ có người lùn!
- Ta không có tư cách phân phối tài nguyên?
Tay Bố Bố Long Tác chộp không khí, chợt xuất hiện một khối kim loại toát ra hơi lạnh.
Đấu giới! Thợ rèn đẳng cấp đại sư như Bố Bố Long Tác đã có sức chiến đấu nhất định cộng với thân phận đặc biệt, có đấu giới không có gì lạ.
- Đây là Hàm Diêm Toan Băng Thiết?
Mắt Càn Kình sáng lên. Không uổng là Rèn tạo Đại Sư bốn hệ, tung hàng ra chính là tài liệu hồn binh. Nếu Càn Kình thắng trận này thì sẽ kiếm được món hời.
Bố Bố Long Tác lộ vẻ mặt đắc ý, tự hào nói:
- Xem như ngươi có chút kiến thức. Chỗ này còn có khối khối lục tùng khổng tước thạch, hỏa ngọc miêu nhãn . . .
Từng khối tài liệu dù có tiền cũng không mua được bay ra từ đấu giới của Bố Bố Long Tác. Càn Kình nhìn, nuốt nước miếng liên tục. Đây chính là đại thế lực tích lũy.
Kim tệ? Chẳng đáng gì trong mắt đại thế lực, đó chỉ là thứ chi tiêu. Nhiều tài liệu có tiền cũng không mua được.
Tài liệu hồn binh, tài liệu hồn binh . . . Đây là! Càn Kình vào Ma tộc lần đầu tiên trợn to mắt, tài liệu thánh khí!
- Đây là cái gì? Tại sao xen lẫn thứ vô dụng vào trong này?
Bố Bố Long Tác nhìn Kim Hồng Thạch Châm Hổ Nhãn Thạch, đánh giá kỹ. Đen tuyền, bình thường, Bố Bố Long Tác không nhìn ra có đặc điểm gì.
- Chắc là tạp chất tài liệu gì đó, cục to như vậy thế mà lần trước không phát hiện ra.
Tạp chất? Phế vật?
Tim Càn Kình suýt nhảy khỏi lồng ngực, hạn không thể một cước đá bay Bố Bố Long Tác. Dù gom hết tài liệu hồn binh mới nãy lại cũng không giá trị bằng Kim Hồng Thạch Châm Hổ Nhãn Thạch!
Thánh khí! Không sai! Càn Kình khẳng định đây là tài liệu thánh khí hắn chính mắt thấy, là một trong các tài liệu quan trọng làm đai hồn binh.
Rầm!
Bố Bố Long Tác ném Kim Hồng Thạch Châm Hổ Nhãn Thạch xuống đất, không thèm nhìn cái nào.
Đoạn Phong Bất Nhị cảm giác ánh mắt của Càn Kình, tiến lên nhặt Kim Hồng Thạch Châm Hổ Nhãn Thạch bị xem là đồ bỏ.
Đoạn Phong Bất Nhị cười nói:
- Tảng đá thật đẹp, lấy về lòng khuyên tai hoặc vòng tay dụ mỹ nữ chắc sẽ thành công. Bố Bố Long Tác đại sư, ngươi không muốn thứ này thì tặng cho ta được không?
Bố Bố Long Tác tiếp tục đào tài liệu ra, không thèm nhìn Đoạn Phong Bất Nhị cái nào, nói:
- Ngươi muốn thì cứ lấy đi, chỉ có ma vô dụng như ngươi mới thích loại tài liệu phế vật đó.
Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực nghi ngờ nhìn chằm chằm Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm lùi ra sau lưng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, vươn hai ngón tay với Càn Kình.
Hai điếu thuốc, không thì không cho!
Càn Kình hiểu động tác tay đơn giản của Đoạn Phong Bất Nhị, giơ một ngón lên. Một điếu!
Đoạn Phong Bất Nhị nháy mắt với Càn Kình. Ngươi không hút thuốc thì cần gì keo vậy?
Càn Kình bĩu môi. Ta vì tốt cho ngươi, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Đoạn Phong Bất Nhị câm nín hỏi Tinh Thần. Một điếu thì một, cùng lắm sau này lại đòi thêm.
- Thế nào? Không thiếu tài liệu đi?
Bố Bố Long Tác nhìn hai đống tài liệu cao cỡ hình người, nói:
- Đủ đánh cược chưa?
Miệng Bác Khắc Tư Lực đầy chua xót. Bố Bố Long Tác quá thành thật đi? Trực tiếp lấy ra một phần tài liệu cược với Kích Lưu Phi Kính.
Càn Kình đánh giá tài liệu làm người hoa mắt, liên tục gật đầu. Nếu thắng được nhiều tài liệu rồi tìm thời gian thử làm hồn binh mấy lần, nếu may mắn thành công thì . . .
- Khoan vội đã.
Bố Bố Long Tác giơ tay ngăn giữa Càn Kình và tài liệu, nói:
- Ta biết các ngươi cố ý đặt bẫy buộc ta cược với ngươi, ta cũng đã vào rồi. Nhưng ta muốn nói là . . .
Sắc mặt của Bố Bố Long Tác càng lúc càng âm trầm, thậm chí có thể nói là biến vặn vẹo, dữ tợn.
Bố Bố Long Tác nói:
- Có lẽ ngươi không biết tại sao ta đến đây? Cho ngươi biết, Tát Bác Ni Phỉ Nhĩ là con nuôi của ta!
Chân mày Càn Kình nhướng lên, không ngờ người lùn này có quan hệ đó với Tát Bác Ni Phỉ Nhĩ bị hắn giết.
Tát Bác Ni Phỉ Bỉ Nhĩ đứng sau đội căm hạn nhìn Càn Kình. Nguyên Ma tộc Mã Môn không bao nhiêu người biết, ít nhất trong hội trưởng lão không ma nào biết mối quan hệ này, nếu không thì tộc trưởng đã chẳng mang Bố Bố Long Tác đến.
- Khi tin con nuôi của ta chết thì ta quyết giết ngươi.
Bố Bố Long Tác cười nanh tranh nói:
- Ta luôn suy nghĩ làm sao để giết ngươi, nhưng ta biết thực lực Ma võ sĩ không bằng ngươi, đấu ngay mặt là không có khả năng thắng.
- Đúng Tinh Thần đều chiếu rọi hướng ta.
Giọng Bố Bố Long Tác bỗng cao vút chất chứa hưng phấn:
- Ta vốn định xong chuyện sẽ dùng sát thủ giết hết các ngươi, cho đến khi bằng hữu của ngươi nêu yêu cầu ngươi cược với ta thì ta biết cơ hội của mình đã tới! Ta cố ý tức giận, bước vào cạm bẫy của các ngươi chính là vì giết ngươi! Không! Không phải giết ngươi!
Bố Bố Long Tác cao giọng gào thét:
- Ta muốn hành hạ ngươi! Ta thắng sẽ đánh nát đôi tay, hai chân của ngươi, ném ngươi và đám dã thú phát tình để chúng nó hiếp ngươi!
- Đúng vậy. Để chúng nó hiếp ngươi!
Trán Bố Bố Long Tác nổi gân xanh nói:
- Con nuôi ngoan của ta mỗi năm cướp một trăm cô bé mười tuổi xinh đẹp từ Chân Sách hoàng triều cho ta chơi đùa, mười nămn ay ta hưởng thụ một ngàn thân thể bé gái mười tuổi của Chân Sách hoàng triều! Nhưng ngươi đã giết con nuôi của ta, hủy đi tính phúc . . .
Hèn chi Bố Bố Long Tác thường cho Tát Bác Ni Phỉ Bỉ Nhĩ trang bị! Bác Khắc Tư Lực siết chặt nắm tay, hóa ra là vì nguyên nhân này. Sớm biết tên người lùn thích bé gái mười tuổi của Chân Sách hoàng triều thì mỗi năm ta kiếm hai trăm cho chơi!
Mặt Càn Kình không biểu tình nhìn Bố Bố Long Tác. Càn Kình không muốn tức giận nhưng nghe Bố Bố Long Tác nói xong hắn không thể không giận. Một ngàn đứa trẻ đại biểu cho một ngàn gia đình hoàn chỉnh.
Một ngàn đứa trẻ đại biểu cho một ngàn gia đình tan vỡ. Trên đời này đáng hận nhất chính là bọn buôn người và kẻ mua.
Bố Bố Long Tác nhìn kỹ Càn Kình một lúc lâu, chân mày rậm chậm rãi giãn ra, đầu go gật gù.
Bố Bố Long Tác nói:
- Ta từng nghe nói sự tích của ngươi, nghĩ ngươi có phải là Càn điên Càn Kình trong tin đồn, xem ra không phải. Người Chân Sách hoàng triều không thể nào nghe ta chơi thân thể cô bé mười tuổi của Chân Sách hoàng triều mà không giận dữ.
Mặt Càn Kình không biểu tình nhìn Bố Bố Long Tác. Không phải Càn Kình không giận mà chưa bùng nổ. Trên đất Ma tộc tùy thời nhận tinh thần tẩy lễ, đi sai một bước là sẽ khiến chính Càn Kình và người cùng hắn đi vào đây chết hết.
Đây chính là tinh thần tẩy lễ! Trên đất Ma tộc từng giây từng phút sẽ chịu đủ kích thích tinh thần.
/1253
|