Sử dụng quá mức sẽ bị mù! Mộc Nột Chân Sách theo sát, hoàn toàn không quan tâm tới Thiết Khắc, nhân lúc lỗ hổng được mở ra trong chớp mắt, hắn đã lao nhanh tới.
Ầm!
Một chiến sĩ vong linh đang công kích Càn Kình, thật sự không ngờ được phía sau đột nhiên có công kích. Bọn họ không đau đớn, nên phương diện cảm ứng tất nhiên cũng sẽ kém hơn một chút.
Sở dĩ con người phản ứng nhanh như vậy, cũng bởi vì con người biết sợ đau! Cho dù bất kỳ đau đớn nào cũng có thể cảm giác được trước tiên. Khi cảm giác được tất nhiên có thể đưa ra phản ứng trước.
Ưu điểm của chiến sĩ vong linh là không cảm giác được sự đau đớn, không biết sợ hãi cái chết, chiến đấu có thể không cố kỵ gì. Nhưng ở trên phương diện phản ứng tất nhiên cũng sẽ chậm hơn.
Ánh sáng hủy diệt trực tiếp đánh thẳng vào trên thân thể của chiến sĩ vong linh cấp Đấu Hồn. Hắn vừa miễn cưỡng tiếp nhận nửa quyền của Càn Kình, phía sau lưng lại bị ánh mắt hủy diệt bắn trúng, nhất thời ngã trên mặt đất. Tia sáng cực nóng kia đã thiêu đốt mở ra một lỗ lớn ở trên ngực hắn.
- Các ngươi...
Càn Kình chém xuống một đao ép đối thủ phải lui lại. Ánh mắt hắn đã nhìn thấy mọi người...
Gần như cùng lúc đó, một chiến sĩ vong linh đột nhiên từ bên phải của Thiết Khắc đâm tới một thương! Tốc độ một thương này đâm tới cực nhanh, cũng đặc biệt bí mật!
Phần Đồ Cuồng Ca giơ tay lên bắt lấy trường thương. Nhiệt lượng và lực sát thương khi kim loại ma sát, không cách nào khiến đấu khí Đại Chân Kim hắn cảm thấy có gì đau đớn. Hắn nhất thời quát lớn:
- Thiết đẹp trai, ngươi thất thần cái gì? Chú ý bên phải của ngươi đi...
- Biết rồi.
Thiết Khắc rất bình tĩnh trả lời một câu.
Chú ý bên phải?
Càn Kình nhìn Thiết Khắc. Gã con lai ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này, hắn lấy gì để chú ý bên phải của chính hắn? Dùng con mắt mù sao?
Sử dụng mắt phải quá mức, mắt sẽ bị mù!
Những lời này, Càn Kình không biết đã từng dặn dò Thiết Khắc bao nhiêu lần. Nhưng hôm nay... gã con lai này đã dùng mắt tới mức... Mù!
Thiết Khắc... Hắn đã hoàn toàn mất đi ma nhãn hủy diệt, mất đi mắt phải.
- A... A a a...
Càn Kình nhìn Thiết Khắc.
Trong thời gian ngắn ngủi... Thời gian ngắn ngủi... Mình đầu tiên là mất đi đại thúc Lôi Địch. Hôm nay... bạn tốt của mình vì mình mà mù một con mắt. Có thể... mọi người còn có thể cùng nhau chết ở chỗ này...
Hỏa diễm! Giờ phút này hỏa diễm địa hỏa chi tâm càng ngưng tụ hơn.
Ngưng tụ, ngưng tụ!
Các hỏa diễm khác nhau không ngừng dây dưa. Các loại hỏa diễm từ hơi nóng trên biển cát cổ hoang, đến ánh sáng từ mặt trời trên không trung không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, quấn lấy nhau...
Một lần, lại một lần nữa!
Những dây dưa này tạo thành một loại trạng thái tồn tại đặc biệt. Cây búa Đấu Hồn càng ngưng tụ lại rắn chắc hơn, giống như có thể có thể biến thành thực thể bất cứ lúc nào, lại giống như có thứ gì đó sắp mọc ra từ trong cây búa kia.
Đó là điềm báo hồn vực được tạo thành!
Càn Kình từng có kinh nghiệm hồn vực bạo lực hình thành với hình thức ban đầu. Hắn biết trong cơ thể mình lại có hồn vực mới sắp hình thành.
Nếu như là lúc bình thường, Càn Kình hẳn sẽ vô cùng vui mừng hài lòng. Hồn vực thứ hai của mình cuối cùng sắp thành hình.
Nhưng hiện tại... tâm tình Càn Kình lại không cảm thấy cao hứng chút nào. Xung quanh đây có quá nhiều đối thủ...
- Kho thuốc! Chúng ta nhất định có thể xông ra được!
Đoạn Phong Bất Nhị vỗ vào vai Càn Kính nói:
- Tuy rằng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin tưởng chúng ta có thể làm được! Loại tuyệt cảnh như vậy, chúng ta không phải mới lần đầu tiên gặp phải!
- Cho dù thật sự không ra được...
Đoạn Phong Bất Nhị ngậm nửa điếu thuốc lá nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra mộ nụ cười chán chường:
- Thì đã sao? Chúng ta có thể cùng sống cùng chết!
- Cùng sống... cùng chết...
Càn Kình nhẹ nhàng lập lại câu nói của Đoạn Phong Bất Nhị. Hắn cũng nở nụ cười, trong lúc vô tình mệt nhọc trên người giảm đi rất nhiều:
- Đúng! Cùng sống, cùng chết!
Mấy người cùng nhau cười, lau vết máu trên mặt, nhìn đại quân vong linh đang vây xung quanh trải dài dường như không thấy điểm cuối:
- Cùng chết, cũng là một loại lạc thú!
Thân là chiến sĩ, một khi đã bước trên con đường chiến sĩ này, mọi người sớm hiểu mình sẽ có ngày chết trận. Chiến sĩ, có thể chết trận một cách oanh oanh liệt liệt, đó cũng là một loại vinh quang. Vinh quang này có thể chấn động trời xanh.
- Đến đây đi! Đánh ra một trận có lẽ là rực rỡ nhất trong cuộc đời chúng ta!
Đấu Hồn trong cơ thể Càn Kính lại vận chuyển. Hồn vực thứ hai với hình thức ban đầu này đã trở thành một hạt giống, thoạt nhìn giống như một viên bảo thạch quay xung quanh cây búa!
Chỉ có điều, trên tay cầm của cây búa có hai lỗ thủng, nhưng hiện tại lại chỉ có một viên bảo thạch quay xung quanh nó!
Hồn vực thiêu đốt!
Trong đầu Càn Kính nhất thời biết được tên gọi hồn vực của mình, lại cảm thấy hồn vực thiêu đốt này có vài phần khác với những lời đại nhân Xà Hoàng đã từng nói tới. Nhưng cụ thể là khác nhau ở chỗ nào, hắn lại không thể nói ra được.
- Thật thú vị. Bắt sống tất cả...
Sáu con mắt trên bầu trời lại một lần nữa truyền ra mệnh lệnh. Đội quân vong linh lập tức vây chặt lấy mấy người tuổi trẻ, không thể nào không thể bắt sống.
Mộc Nột Chân Sách ngửa đầu nhìn lên trên không trung. Con mắt hắn giống như muốn xuyên qua không gian nhìn thấy vị trí Thần Đô của hoàng triều Chân Sách. Trong miệng hắn thì thào nói:
- Tam ca, chết một mình ta là đủ chứ? Không nên lại tiếp tục giết những huynh đệ khác nữa? Lần này tam ca thật sự làm hơi quá đáng...
…
- Quá đáng? Thật vậy sao? Ta không nghĩ như vậy.
Trong gian phòng được trang trí đầy hoa lệ, tam hoàng tử hoàng triều Chân Sách Trường Không Chân Sách, thiên tài chiến sĩ đấu ma song tu đang ngồi trên thảm thảm nhung mềm mại.
Trường bào màu tím mặc lên người rất tùy ý, có một loại khí độ và cao nhã nói không nên lời. Hắn cầm chén rượu trong tay nhẹ nhàng giơ lên quá đỉnh đầu, nhìn mặt trời trên cao giống như trong suốt. Trường Không Chân Sách chậm rãi quay đầu nhìn đại hoàng tử Hạo Toàn Chân Sách đột nhiên phá cửa xông vào, vẻ mặt tức giận đầy sát khí.
- Lão tam! Ngươi hơi quá đáng!
- Quá đáng sao? Ta không cảm thấy như vậy.
Trường Không Chân Sách điều chỉnh cổ một chút, nhìn vẻ mặt người trung niên đầy thịnh nộ, giữa hai lông mày rất có khí thế của một mãnh hổ, mày rậm mắt to môi dày, đường nét rất rõ ràng. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười thâm độc lạnh như băng giống như độc xà, không còn nói những lời mang ẩn ý sâu xa như trước kia nữa:
- Đây không phải là đại ca sao? Sao đại ca lại tới đây?
- Ngươi biết mình đang làm gì không?
Hạo Toàn Chân Sách bóp nắm tay liên tục vang lên những tiếng rắc rắc. Bỗng nhiên hắn giơ tay lên nắm lấy áo trên ngực Trường Không Chân Sách, kéo hắn xuống gầm thét:
- Ngươi biết mình đang làm gì sao? Lão tứ, ngươi cũng ở đây sao? Ngươi nói hắn có quá đáng không?
Ầm!
Một chiến sĩ vong linh đang công kích Càn Kình, thật sự không ngờ được phía sau đột nhiên có công kích. Bọn họ không đau đớn, nên phương diện cảm ứng tất nhiên cũng sẽ kém hơn một chút.
Sở dĩ con người phản ứng nhanh như vậy, cũng bởi vì con người biết sợ đau! Cho dù bất kỳ đau đớn nào cũng có thể cảm giác được trước tiên. Khi cảm giác được tất nhiên có thể đưa ra phản ứng trước.
Ưu điểm của chiến sĩ vong linh là không cảm giác được sự đau đớn, không biết sợ hãi cái chết, chiến đấu có thể không cố kỵ gì. Nhưng ở trên phương diện phản ứng tất nhiên cũng sẽ chậm hơn.
Ánh sáng hủy diệt trực tiếp đánh thẳng vào trên thân thể của chiến sĩ vong linh cấp Đấu Hồn. Hắn vừa miễn cưỡng tiếp nhận nửa quyền của Càn Kình, phía sau lưng lại bị ánh mắt hủy diệt bắn trúng, nhất thời ngã trên mặt đất. Tia sáng cực nóng kia đã thiêu đốt mở ra một lỗ lớn ở trên ngực hắn.
- Các ngươi...
Càn Kình chém xuống một đao ép đối thủ phải lui lại. Ánh mắt hắn đã nhìn thấy mọi người...
Gần như cùng lúc đó, một chiến sĩ vong linh đột nhiên từ bên phải của Thiết Khắc đâm tới một thương! Tốc độ một thương này đâm tới cực nhanh, cũng đặc biệt bí mật!
Phần Đồ Cuồng Ca giơ tay lên bắt lấy trường thương. Nhiệt lượng và lực sát thương khi kim loại ma sát, không cách nào khiến đấu khí Đại Chân Kim hắn cảm thấy có gì đau đớn. Hắn nhất thời quát lớn:
- Thiết đẹp trai, ngươi thất thần cái gì? Chú ý bên phải của ngươi đi...
- Biết rồi.
Thiết Khắc rất bình tĩnh trả lời một câu.
Chú ý bên phải?
Càn Kình nhìn Thiết Khắc. Gã con lai ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này, hắn lấy gì để chú ý bên phải của chính hắn? Dùng con mắt mù sao?
Sử dụng mắt phải quá mức, mắt sẽ bị mù!
Những lời này, Càn Kình không biết đã từng dặn dò Thiết Khắc bao nhiêu lần. Nhưng hôm nay... gã con lai này đã dùng mắt tới mức... Mù!
Thiết Khắc... Hắn đã hoàn toàn mất đi ma nhãn hủy diệt, mất đi mắt phải.
- A... A a a...
Càn Kình nhìn Thiết Khắc.
Trong thời gian ngắn ngủi... Thời gian ngắn ngủi... Mình đầu tiên là mất đi đại thúc Lôi Địch. Hôm nay... bạn tốt của mình vì mình mà mù một con mắt. Có thể... mọi người còn có thể cùng nhau chết ở chỗ này...
Hỏa diễm! Giờ phút này hỏa diễm địa hỏa chi tâm càng ngưng tụ hơn.
Ngưng tụ, ngưng tụ!
Các hỏa diễm khác nhau không ngừng dây dưa. Các loại hỏa diễm từ hơi nóng trên biển cát cổ hoang, đến ánh sáng từ mặt trời trên không trung không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, quấn lấy nhau...
Một lần, lại một lần nữa!
Những dây dưa này tạo thành một loại trạng thái tồn tại đặc biệt. Cây búa Đấu Hồn càng ngưng tụ lại rắn chắc hơn, giống như có thể có thể biến thành thực thể bất cứ lúc nào, lại giống như có thứ gì đó sắp mọc ra từ trong cây búa kia.
Đó là điềm báo hồn vực được tạo thành!
Càn Kình từng có kinh nghiệm hồn vực bạo lực hình thành với hình thức ban đầu. Hắn biết trong cơ thể mình lại có hồn vực mới sắp hình thành.
Nếu như là lúc bình thường, Càn Kình hẳn sẽ vô cùng vui mừng hài lòng. Hồn vực thứ hai của mình cuối cùng sắp thành hình.
Nhưng hiện tại... tâm tình Càn Kình lại không cảm thấy cao hứng chút nào. Xung quanh đây có quá nhiều đối thủ...
- Kho thuốc! Chúng ta nhất định có thể xông ra được!
Đoạn Phong Bất Nhị vỗ vào vai Càn Kính nói:
- Tuy rằng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin tưởng chúng ta có thể làm được! Loại tuyệt cảnh như vậy, chúng ta không phải mới lần đầu tiên gặp phải!
- Cho dù thật sự không ra được...
Đoạn Phong Bất Nhị ngậm nửa điếu thuốc lá nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra mộ nụ cười chán chường:
- Thì đã sao? Chúng ta có thể cùng sống cùng chết!
- Cùng sống... cùng chết...
Càn Kình nhẹ nhàng lập lại câu nói của Đoạn Phong Bất Nhị. Hắn cũng nở nụ cười, trong lúc vô tình mệt nhọc trên người giảm đi rất nhiều:
- Đúng! Cùng sống, cùng chết!
Mấy người cùng nhau cười, lau vết máu trên mặt, nhìn đại quân vong linh đang vây xung quanh trải dài dường như không thấy điểm cuối:
- Cùng chết, cũng là một loại lạc thú!
Thân là chiến sĩ, một khi đã bước trên con đường chiến sĩ này, mọi người sớm hiểu mình sẽ có ngày chết trận. Chiến sĩ, có thể chết trận một cách oanh oanh liệt liệt, đó cũng là một loại vinh quang. Vinh quang này có thể chấn động trời xanh.
- Đến đây đi! Đánh ra một trận có lẽ là rực rỡ nhất trong cuộc đời chúng ta!
Đấu Hồn trong cơ thể Càn Kính lại vận chuyển. Hồn vực thứ hai với hình thức ban đầu này đã trở thành một hạt giống, thoạt nhìn giống như một viên bảo thạch quay xung quanh cây búa!
Chỉ có điều, trên tay cầm của cây búa có hai lỗ thủng, nhưng hiện tại lại chỉ có một viên bảo thạch quay xung quanh nó!
Hồn vực thiêu đốt!
Trong đầu Càn Kính nhất thời biết được tên gọi hồn vực của mình, lại cảm thấy hồn vực thiêu đốt này có vài phần khác với những lời đại nhân Xà Hoàng đã từng nói tới. Nhưng cụ thể là khác nhau ở chỗ nào, hắn lại không thể nói ra được.
- Thật thú vị. Bắt sống tất cả...
Sáu con mắt trên bầu trời lại một lần nữa truyền ra mệnh lệnh. Đội quân vong linh lập tức vây chặt lấy mấy người tuổi trẻ, không thể nào không thể bắt sống.
Mộc Nột Chân Sách ngửa đầu nhìn lên trên không trung. Con mắt hắn giống như muốn xuyên qua không gian nhìn thấy vị trí Thần Đô của hoàng triều Chân Sách. Trong miệng hắn thì thào nói:
- Tam ca, chết một mình ta là đủ chứ? Không nên lại tiếp tục giết những huynh đệ khác nữa? Lần này tam ca thật sự làm hơi quá đáng...
…
- Quá đáng? Thật vậy sao? Ta không nghĩ như vậy.
Trong gian phòng được trang trí đầy hoa lệ, tam hoàng tử hoàng triều Chân Sách Trường Không Chân Sách, thiên tài chiến sĩ đấu ma song tu đang ngồi trên thảm thảm nhung mềm mại.
Trường bào màu tím mặc lên người rất tùy ý, có một loại khí độ và cao nhã nói không nên lời. Hắn cầm chén rượu trong tay nhẹ nhàng giơ lên quá đỉnh đầu, nhìn mặt trời trên cao giống như trong suốt. Trường Không Chân Sách chậm rãi quay đầu nhìn đại hoàng tử Hạo Toàn Chân Sách đột nhiên phá cửa xông vào, vẻ mặt tức giận đầy sát khí.
- Lão tam! Ngươi hơi quá đáng!
- Quá đáng sao? Ta không cảm thấy như vậy.
Trường Không Chân Sách điều chỉnh cổ một chút, nhìn vẻ mặt người trung niên đầy thịnh nộ, giữa hai lông mày rất có khí thế của một mãnh hổ, mày rậm mắt to môi dày, đường nét rất rõ ràng. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười thâm độc lạnh như băng giống như độc xà, không còn nói những lời mang ẩn ý sâu xa như trước kia nữa:
- Đây không phải là đại ca sao? Sao đại ca lại tới đây?
- Ngươi biết mình đang làm gì không?
Hạo Toàn Chân Sách bóp nắm tay liên tục vang lên những tiếng rắc rắc. Bỗng nhiên hắn giơ tay lên nắm lấy áo trên ngực Trường Không Chân Sách, kéo hắn xuống gầm thét:
- Ngươi biết mình đang làm gì sao? Lão tứ, ngươi cũng ở đây sao? Ngươi nói hắn có quá đáng không?
/1253
|