Càn Kính vốn định hoàn trả lại chuyện âm hiểm mà Pháp Lạp Khắc đã làm lúc còn ở tái ngoại cho hắn. Nhưng không nghĩ tới vị hoàng tử này hết sức cẩn thận. Trong không gian gần như bị bịt kín hắn vẫn an bài người không chỉ ẩn nấp ở một chỗ để theo dõi canh phòng. Vì mình sốt ruột chạy nhanh lên đỉnh núi, thời điểm phát hiện ra tên dũng sĩ Man tộc kia động thủ giết chết, đã chậm một chút.
Pháp Lạp Khắc đang không ngừng di chuyển trong núi, thân thể cường tráng của hắn chợt dừng lại. Hắn chậm rãi tháo chiếc áo choàng màu trắng vốn đang khoác trên người xuống, tiếp nhận thiên lý kính từ một thuộc hạ đứng bên cạnh. Hắn kéo dài thiên lý kính ra một chút, quan sát về phía pháo hoa vừa bay lên:
- A? Đó không phải là tiểu tử Càn Kình ta đã từng gặp ở tái ngoại sao? Tốt, tốt, tốt! Thật sự quá tốt!
- Hoàng tử điện hạ...
- Không có gì. Càn Kình tới thật đúng lúc!
Pháp Lạp Khắc cầm thiên lý kính trong tay, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi Càn Kình đang ngửa đầu nhìn lại. Tầm mắt hai bên gặp nhau:
- Lúc trước khi bản hoàng tử rời khỏi tái ngoại, tiến vào trong biển cát cổ hoang tìm kiếm vị trí của ngọn núi tuyết kỳ quái này, bản hoàng tử đã từng nghe nói rất nhiều chuyện về hắn. Toàn bộ hoàng triều Chân Sách đều tuyên truyền về những chuyện của hắn.
- Ta cũng đã từng nghe nói qua, lúc trước khi hắn ở tái ngoại đã rất cường đại. Nhưng lại đi tới trước cửa Càn gia dương oai...
Một dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, trợn mắt nhìn về phía dưới chân núi nhưng căn bản không nhìn thấy được Càn Kình:
- Hoàng tử điện hạ ngài phải cẩn thận.
- Nữu Tư Tháp, ngươi muốn bản hoàng tử cẩn thận sao? Cẩn thận cái gì?
Trong nụ cười của Pháp Lạp Khắc tràn ngập sự tự tin. Trong lời nói cũng lộ ra một khí thế cao cao tại thượng:
- Hắn chỉ có chút thực lực như vậy, bản hoàng tử ở tái ngoại đã từng thấy qua. Ngay cả thực lực Đấu Hồn cũng không đạt được. Mấy lời kia chẳng qua chỉ do hoàng triều Chân Sách tuyên truyền phóng đại lên mà thôi. So với bản hoàng tử, hắn đã tính là gì? Lần này vừa đúng lúc bắt sống hắn, để hắn rèn trang bị cho bản hoàng tử, điều chế thuốc của bản hoàng tử. Bản hoàng tử nghe nói về phương diện này hắn vẫn có chút bản lãnh.
- Ngay cả Đấu Hồn cũng không đạt tới sao?
Chiến sĩ Bỉ Mông Nữu Tư Tháp kia liền nở nụ cười:
- Nhân loại hoàng triều Chân Sách này quả nhiên đều là những kẻ phế vật chỉ biết giỏi cái miệng! Hoàng tử điện hạ, ngài tiếp tục leo lên đỉnh ngọn núi đi. Ta sẽ ở lại chỗ này giúp ngài bắt bọn chúng.
- Không nên nóng vội.
Pháp Lạp Khắc cất thiên lý kính xong, chọn lựa một tảng đã sạch sẽ, ngồi ngay ngắn trên tảng đá lớn với tư tế long bàn hổ cứ:
- Mấy ngày nay, bản hoàng tử ở trong biển cát cổ hoang không ngừng tìm kiếm, cuộc sống thực sự quá mức khô khan. Có thể gặp được Càn Kình ở chỗ này, cũng coi như một chuyện thú vị. Bản hoàng tử muốn đích thân bắt hắn. Về phần những người bên cạnh hắn...
Pháp Lạp Khắc liếc mắt nhìn chiến sĩ Nữu Tư Tháp một cái:
- Sẽ do dũng sĩ Nữu Tư Tháp bắt giữ hỏa diễm ma hổ của Man tộc chúng ta thu thập! Bản hoàng tử không quên, quả đấm của ngươi còn nhanh hơn cả tia chớp. Lực lượng của ngươi có thể phá nát của ngọn núi.
Trên nét mặt Nữu Tư Tháp lộ ra một nụ cười đầy hưởng thụ.
Man tộc! Vinh quang cao nhất chính là được tán thưởng như vậy. Cũng chỉ có dũng sĩ thật sự mới được tán dương như vậy!
- Hoàng tử điện tôn kính hạ, sau này ngài hẳn là người đứng đầu Man tộc. Sự cơ trí của ngài giống như vị thần trên trời cao, cao cao tại thượng.
hai đầu gối Nữu Tư Tháp quỳ trên mặt đất, dáng vẻ khúm núm ngước nhìn Pháp Lạp Khắc:
- Người hầu Nữu Tư Tháp của ngài nguyện ý vĩnh viễn cống hiến sức lực vì ngài. Cho dù phía trước là hỏa diễm vô tận, chỉ cần ngài nói một câu, Nữu Tư Tháp cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mày tiêu sái bước vào trong đó, vì ngài đạp bằng hỏa diễm vô tận kia.
Pháp Lạp Khắc lấy từ trong đấu giới ra một bộ đồ ăn, đặt ở trên cái bàn ăn trước mặt một con dê đã được nướng thơm ngào ngạt. Hắn nhẹ nhàng đặt con dao lên trên thân con dê nhẹ nhàng ấn xuống, lập tức cắt ra một miếng thịt dê thơm ngào ngạt, đặt ở trong miệng.
Mấy chiến sĩ Bỉ Mông căm phẫn ghen tỵ nhìn Nữu Tư Tháp, hối hận mình vừa nãy không mở miệng nói đúng lúc, để tất cả công lao đều bị tên Nữu Tư Tháp này lấy mất.
- Ai da? Bọn họ bắt đầu ăn cái gì vậy?
Đoạn Phong Bất Nhị nuốt nước miếng:
- Xem bộ dáng bọn họ dường như đang chờ chúng ta. Chúng ta nhanh lên đó một chút đi tới đem, đừng làm cho người chờ chúng ta quá lâu.
Không cách nào ẩn nấp, không thể đánh lén, mọi người liền đơn giản bỏ qua việc lao đi vội vàng. Bước chân bọn họ lại đầy vẻ nhàn nhã từ phía dưới sườn núi đi lên.
Phía dưới ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ là lớp cỏ xanh. Xung quanh cỏ xanh lại có vô số những tảng đá giống như bị lũ lụt cọ rửa vô số năm, đã sạch hơn cả mặt người. Chúng tôn nhau lên, cũng tạo thành một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Pháp Lạp Khắc cứ ngồi như vậy, giống như một vị hoàng đế cao cao tại thượng đang ngồi ngay ngắn ở trên ngai vài của mình, nhìn Càn Kình giống như đi chơi xuân, nhàn nhã lên núi. Hắn nhàn nhã đặt một miếng thịt dê vào trong miệng chậm rãi lập lại:
- Càn Kình, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?
Càn Kình cười:
- Pháp Lạp Khắc còn nhớ rõ về ta như vậy, thật hiếm thấy.
- Hai con đường!
Tay phải Pháp Lạp Khắc giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, giọng điệu đầy tự tin nói:
- Con đường thứ nhất: Quy thuận ta, làm nô bộc cho ta! Như vậy, ngươi có thể tiếp tục sống, hít thở không khí tươi mắt, ngủ cùng nữ nhân xinh đẹp.
- Đề nghị hay.
Càn Kình nhún vai:
- Chỉ có điều, ngươi nghĩ mình cường đại hơn Càn Chiến Huyền sao?
Sắc mặt Pháp Lạp Khắc đột nhiên trầm xuống. Gương mặt mấy tên dũng sĩ Man tộc sau lưng đều hắn cũng dài ra. Tất cả mọi người không phải là kẻ ngu ngốc. Câu hỏi ngược lại như vậy rõ rang đầy vẻ giễu cợt.
- Ta chỉ biết ngươi sẽ trả lời ta như vậy.
Sắc mặt Pháp Lạp Khắc trầm xuống một lát, sau đó mới dần dần khôi phục, lại lộ ra một nụ cười tự tin:
- Rất nhiều người, đều như vậy. Thời điểm chưa thật sự đối mặt với cái chết, luôn cho rằng phán đoán của mình là chính xác. Ta là một người rất đại lượng. Ngươi có thể thay đổi quyết định bất cứ lúc nào. Chỉ có điều phải nhanh một chút. Bởi vì...
Trong mắt Pháp Lạp Khắc đột nhiên bắn ra hai luồng ánh sáng giống như điện quang. Trong nháy mắt này, sát khí cũng giống như núi lửa phun trào, trực tiếp tập trung ở trên người Đoạn Phong Bất Nhị bộ dáng có phần trẻ con:
- Bằng hữu của ngươi sẽ... bởi vì sự do dự kéo dài thời gian của ngươi mà bị thương thậm chí còn mất đi tính mạng!
Trong chớp mắt khi lời này của dứt, phía sau lưng Nữu Tư Tháp chọt có một Đấu Hồn cự thú Bỉ Mông vọt lên. Giờ phút này, chiến thân huyết mạch của hắn cũng ầm ầm khởi động, trong nháy đã cao hơn ba thước.
Pháp Lạp Khắc đang không ngừng di chuyển trong núi, thân thể cường tráng của hắn chợt dừng lại. Hắn chậm rãi tháo chiếc áo choàng màu trắng vốn đang khoác trên người xuống, tiếp nhận thiên lý kính từ một thuộc hạ đứng bên cạnh. Hắn kéo dài thiên lý kính ra một chút, quan sát về phía pháo hoa vừa bay lên:
- A? Đó không phải là tiểu tử Càn Kình ta đã từng gặp ở tái ngoại sao? Tốt, tốt, tốt! Thật sự quá tốt!
- Hoàng tử điện hạ...
- Không có gì. Càn Kình tới thật đúng lúc!
Pháp Lạp Khắc cầm thiên lý kính trong tay, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi Càn Kình đang ngửa đầu nhìn lại. Tầm mắt hai bên gặp nhau:
- Lúc trước khi bản hoàng tử rời khỏi tái ngoại, tiến vào trong biển cát cổ hoang tìm kiếm vị trí của ngọn núi tuyết kỳ quái này, bản hoàng tử đã từng nghe nói rất nhiều chuyện về hắn. Toàn bộ hoàng triều Chân Sách đều tuyên truyền về những chuyện của hắn.
- Ta cũng đã từng nghe nói qua, lúc trước khi hắn ở tái ngoại đã rất cường đại. Nhưng lại đi tới trước cửa Càn gia dương oai...
Một dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, trợn mắt nhìn về phía dưới chân núi nhưng căn bản không nhìn thấy được Càn Kình:
- Hoàng tử điện hạ ngài phải cẩn thận.
- Nữu Tư Tháp, ngươi muốn bản hoàng tử cẩn thận sao? Cẩn thận cái gì?
Trong nụ cười của Pháp Lạp Khắc tràn ngập sự tự tin. Trong lời nói cũng lộ ra một khí thế cao cao tại thượng:
- Hắn chỉ có chút thực lực như vậy, bản hoàng tử ở tái ngoại đã từng thấy qua. Ngay cả thực lực Đấu Hồn cũng không đạt được. Mấy lời kia chẳng qua chỉ do hoàng triều Chân Sách tuyên truyền phóng đại lên mà thôi. So với bản hoàng tử, hắn đã tính là gì? Lần này vừa đúng lúc bắt sống hắn, để hắn rèn trang bị cho bản hoàng tử, điều chế thuốc của bản hoàng tử. Bản hoàng tử nghe nói về phương diện này hắn vẫn có chút bản lãnh.
- Ngay cả Đấu Hồn cũng không đạt tới sao?
Chiến sĩ Bỉ Mông Nữu Tư Tháp kia liền nở nụ cười:
- Nhân loại hoàng triều Chân Sách này quả nhiên đều là những kẻ phế vật chỉ biết giỏi cái miệng! Hoàng tử điện hạ, ngài tiếp tục leo lên đỉnh ngọn núi đi. Ta sẽ ở lại chỗ này giúp ngài bắt bọn chúng.
- Không nên nóng vội.
Pháp Lạp Khắc cất thiên lý kính xong, chọn lựa một tảng đã sạch sẽ, ngồi ngay ngắn trên tảng đá lớn với tư tế long bàn hổ cứ:
- Mấy ngày nay, bản hoàng tử ở trong biển cát cổ hoang không ngừng tìm kiếm, cuộc sống thực sự quá mức khô khan. Có thể gặp được Càn Kình ở chỗ này, cũng coi như một chuyện thú vị. Bản hoàng tử muốn đích thân bắt hắn. Về phần những người bên cạnh hắn...
Pháp Lạp Khắc liếc mắt nhìn chiến sĩ Nữu Tư Tháp một cái:
- Sẽ do dũng sĩ Nữu Tư Tháp bắt giữ hỏa diễm ma hổ của Man tộc chúng ta thu thập! Bản hoàng tử không quên, quả đấm của ngươi còn nhanh hơn cả tia chớp. Lực lượng của ngươi có thể phá nát của ngọn núi.
Trên nét mặt Nữu Tư Tháp lộ ra một nụ cười đầy hưởng thụ.
Man tộc! Vinh quang cao nhất chính là được tán thưởng như vậy. Cũng chỉ có dũng sĩ thật sự mới được tán dương như vậy!
- Hoàng tử điện tôn kính hạ, sau này ngài hẳn là người đứng đầu Man tộc. Sự cơ trí của ngài giống như vị thần trên trời cao, cao cao tại thượng.
hai đầu gối Nữu Tư Tháp quỳ trên mặt đất, dáng vẻ khúm núm ngước nhìn Pháp Lạp Khắc:
- Người hầu Nữu Tư Tháp của ngài nguyện ý vĩnh viễn cống hiến sức lực vì ngài. Cho dù phía trước là hỏa diễm vô tận, chỉ cần ngài nói một câu, Nữu Tư Tháp cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mày tiêu sái bước vào trong đó, vì ngài đạp bằng hỏa diễm vô tận kia.
Pháp Lạp Khắc lấy từ trong đấu giới ra một bộ đồ ăn, đặt ở trên cái bàn ăn trước mặt một con dê đã được nướng thơm ngào ngạt. Hắn nhẹ nhàng đặt con dao lên trên thân con dê nhẹ nhàng ấn xuống, lập tức cắt ra một miếng thịt dê thơm ngào ngạt, đặt ở trong miệng.
Mấy chiến sĩ Bỉ Mông căm phẫn ghen tỵ nhìn Nữu Tư Tháp, hối hận mình vừa nãy không mở miệng nói đúng lúc, để tất cả công lao đều bị tên Nữu Tư Tháp này lấy mất.
- Ai da? Bọn họ bắt đầu ăn cái gì vậy?
Đoạn Phong Bất Nhị nuốt nước miếng:
- Xem bộ dáng bọn họ dường như đang chờ chúng ta. Chúng ta nhanh lên đó một chút đi tới đem, đừng làm cho người chờ chúng ta quá lâu.
Không cách nào ẩn nấp, không thể đánh lén, mọi người liền đơn giản bỏ qua việc lao đi vội vàng. Bước chân bọn họ lại đầy vẻ nhàn nhã từ phía dưới sườn núi đi lên.
Phía dưới ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ là lớp cỏ xanh. Xung quanh cỏ xanh lại có vô số những tảng đá giống như bị lũ lụt cọ rửa vô số năm, đã sạch hơn cả mặt người. Chúng tôn nhau lên, cũng tạo thành một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Pháp Lạp Khắc cứ ngồi như vậy, giống như một vị hoàng đế cao cao tại thượng đang ngồi ngay ngắn ở trên ngai vài của mình, nhìn Càn Kình giống như đi chơi xuân, nhàn nhã lên núi. Hắn nhàn nhã đặt một miếng thịt dê vào trong miệng chậm rãi lập lại:
- Càn Kình, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?
Càn Kình cười:
- Pháp Lạp Khắc còn nhớ rõ về ta như vậy, thật hiếm thấy.
- Hai con đường!
Tay phải Pháp Lạp Khắc giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, giọng điệu đầy tự tin nói:
- Con đường thứ nhất: Quy thuận ta, làm nô bộc cho ta! Như vậy, ngươi có thể tiếp tục sống, hít thở không khí tươi mắt, ngủ cùng nữ nhân xinh đẹp.
- Đề nghị hay.
Càn Kình nhún vai:
- Chỉ có điều, ngươi nghĩ mình cường đại hơn Càn Chiến Huyền sao?
Sắc mặt Pháp Lạp Khắc đột nhiên trầm xuống. Gương mặt mấy tên dũng sĩ Man tộc sau lưng đều hắn cũng dài ra. Tất cả mọi người không phải là kẻ ngu ngốc. Câu hỏi ngược lại như vậy rõ rang đầy vẻ giễu cợt.
- Ta chỉ biết ngươi sẽ trả lời ta như vậy.
Sắc mặt Pháp Lạp Khắc trầm xuống một lát, sau đó mới dần dần khôi phục, lại lộ ra một nụ cười tự tin:
- Rất nhiều người, đều như vậy. Thời điểm chưa thật sự đối mặt với cái chết, luôn cho rằng phán đoán của mình là chính xác. Ta là một người rất đại lượng. Ngươi có thể thay đổi quyết định bất cứ lúc nào. Chỉ có điều phải nhanh một chút. Bởi vì...
Trong mắt Pháp Lạp Khắc đột nhiên bắn ra hai luồng ánh sáng giống như điện quang. Trong nháy mắt này, sát khí cũng giống như núi lửa phun trào, trực tiếp tập trung ở trên người Đoạn Phong Bất Nhị bộ dáng có phần trẻ con:
- Bằng hữu của ngươi sẽ... bởi vì sự do dự kéo dài thời gian của ngươi mà bị thương thậm chí còn mất đi tính mạng!
Trong chớp mắt khi lời này của dứt, phía sau lưng Nữu Tư Tháp chọt có một Đấu Hồn cự thú Bỉ Mông vọt lên. Giờ phút này, chiến thân huyết mạch của hắn cũng ầm ầm khởi động, trong nháy đã cao hơn ba thước.
/1253
|