Phần Đồ Cuồng Ca tiếp lời Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Ngươi đi xem thử những vết thương trên người bọn họ bị từ trong chiến trường Nhân Ma đối với tuổi già của bọn họ là sự dằn vặt tới mức nào? Các ngươi có gia tộc cung cấp các loại nguyên liệu, nuôi dưỡng. Các ngươi có người bình thường cung cấp các loại tài nguyên nuôi dưỡng! Còn bọn họ thì sao? Bọn họ cũng đi liều mạng, nhưng bọn họ lại không được bất kỳ thứ gì cả!
- Càn gia? Chiến sĩ huyết mạch?
Phần Đồ Cuồng Ca không ngừng cười nhạt:
- Không nên cho rằng biểu hiện của chính các ngươi đã là đại nghĩa. Ngươi quay đầu nhìn lại một chút, mỗi chiến sĩ huyết mạch các ngươi thành danh, dưới chân đệm bao nhiêu hài cốt chiến sĩ bình thường chúng ta! Đừng chỉ nói là ngươi bảo vệ quốc gia này, đừng chỉ nói là ngươi trấn giữ cho sự yên vui của mảnh đất nay! Chúng ta nỗ lực còn nhiều hơn so với các ngươi!
Cặp lông mày kiêu ngạo của Càn Vô Song khẽ run rẩy. Hắn cảm nhận được trong ánh mắt sùng bái nhiệt tình của những người bình thường bên cạnh, theo lời Phần Đồ Cuồng Ca nói không ngờ đã dần dần giảm đi, giảm đi lại giảm đi!
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, sự sùng bái trong ánh mắt những người bình thường kia đã biến mất. Trong ánh mắt bọn họ lóe lên tiếp nhận lời nói của Phần Đồ Cuồng Ca.
Không người nào nguyện ý bị người khác khinh thường! Chúng ta có thể là người bình thường nhất trong những người bình thường, nhưng chúng ta đều phải bảo đảm cuộc sống cho gia đình của mình, bảo đảm cho cuộc sống của mình, thậm chí chống đỡ ngay cả xã hội mà bản thân mình cũng không biết!
Một niềm tin tự hào chưa bao giờ có đã được gieo vào trong lòng mọi người, nó từ từ mọc rễ, từ từ nẩy mầm trưởng thành.
- Một thánh khí phải không?
Ánh mắt Càn Vô Song trở nên sắc bén như đao:
- Càn gia chúng ta...
Ầm! Ầm!
Cổ tay Phần Đồ Cuồng Ca vừa lộn một cái, một mũ giáp thánh khí xuất hiện ở trên mặt đất. Ngay sau đó một thánh khí bảo vệ tay khác từ trong đấu giới của Mộc Nột Chân Sách rơi ra ngoài.
- Không phải là một cái.
Đoạn Phong Bất Nhị đưa ba đầu ngón tay ra:
- Thấy không? Là ba cái, ba cái! Nếu như Càn gia các ngươi thua, phải đền chúng ta chín cái thánh khí.
Một đền ba! Đây là tỷ số đền bù do sòng bạc Càn gia đưa ra!
Sắc mặt Càn Vô Song thoáng trầm xuống. Ba cái thánh khí! Những người này tìm từ đâu ra nhiều thánh khí như vậy? Chẳng lẽ là do Xà Hoàng len lén đưa cho bọn họ, cố ý phái bọn họ tới đánh vào mặt mũi của Càn gia sao? Cho dù muốn đánh vào mặt mũi của Càn gia, cũng nên suy nghĩ thêm một chút chứ? Trên đường Bố Lai Đạt Tư tới đây, khí thế như mặt trời lên. Tất cả thợ rèn ở trước mặt Bố Lai Đạt Tư mỏng manh giống như giấy vụn.
Càn Kình?
Càn Vô Song nhìn Càn Kình từ trên xuống dưới, trong ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Nhiều ngày không gặp, người này tuổi này cho dù có thiên phú về phương diện rèn thế nào đi nữa, thực lực rèn của hắn cũng có thể có một giới hạn mới đúng chứ?
Rèn cần có thiên phú, nhưng rèn cũng cần rất nhiều thực tiễn! Đặc biệt là sử dụng nguyên liệu cao cấp không ngừng rèn, không ngừng tìm hiểu!
Càn Vô Song rất cẩn thận nghe ngóng những gì Càn Kình từng trải qua. Nhưng hắn phát hiện Càn Kình căn bản không có thời gian đi luyện tập kỹ năng rèn nhiều, cũng phát hiện hắn căn bản không thông qua bất kỳ con đường nào, thu rất nhiều nguyên liệu cao cấp để tiến hành luyện tập rèn.
Với tình trạng như vậy, tiêu chuẩn rèn của hắn thật sự rất mạnh sao? Cho dù có mạnh mẽ tới mức nào đi nữa, có thể mạnh hơn rèn tạo sư Bố Lai Đạt Tư suốt đời đều dâng hiến tính mạng của mình cho nghề rèn như vậy sao?
- Càn gia chúng ta… nhận.
Càn Vô Song rất bình tĩnh nói:
- Cảm ơn các vị đã đưa cho Càn gia chúng ta nhiều thánh khí như vậy. Sau này chúng ta sẽ lợi dụng ba thánh khí giết chết càng nhiều Ma tộc hơn.
Hạt giống tự hào mọc lên trong lòng đám người đang đứng vây xem phía ngoài, trong nháy mắt đã bị lời nói vô cùng bình tĩnh này của Càn Vô Song dập tắt.
Cái gì gọi là khí phách? Cái gì gọi là nội tình của đại gia tộc? Chính là đây! Mặc dù là ba thánh khí, Càn gia cũng dám nhận đánh cược. Đây không phải là chuyện có thể dùng tài lực để nói chuyện rõ ràng được.
- Nếu nhận, vậy là tốt rồi!
Đoạn Phong Bất Nhị chỉ vào ba thánh khí trên mặt đất:
- Ngươi phái người tới kiểm tra lại một chút. Nếu như là thật, giao phiếu đặt cược cho chúng ta. Cuộc hành trình của chúng ta ngày hôm nay đã kín rồi.
Trên gương mặt Càn Vô Song hiện lên nụ cười mỉm hiếm thấy. Trong con ngươi lóe ra sự tự tin tới mức cực đoan:
- Trên đời này, còn chưa có thứ gì có thể lừa được ánh mắt của Càn Vô Song ta! Không cần người khác kiểm tra, ta nói thật, đó chính là thật! Ghi phiếu cho hắn!
Càn Vô Song?
Lão bản của sòng bạc nghe được cái tên này rõ ràng vô cùng sửng sốt. Hắn không nghĩ tới mình lại găp được chiến sĩ xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ Càn gia tại đây. Người chiến sĩ này rất có thể sẽ trở thành gia chủ của Càn gia sau này!
Đoạn Phong Bất Nhị nhận lấy phiếu ghi đặt cược của lão bản, sau đó không để ý tới ba thánh khí năm trên mặt đất nữa. Hiện tại có nhiều người đều nhìn thấy được chuyện phát sinh như vậy, trừ phi Càn gia hoàn toàn không biết xấu hổ, nếu không tuyệt đối không dám nuốt không ba thánh khí này.
Đương nhiên, Đoạn Phong Bất Nhị rất hi vọng Càn gia sẽ cố nuốt không ba thánh khí này. Nếu thật sự có lúc đó, chí ít chỉ cần hỗ trợ tuyên truyền một chút, mặt mũi của và chữ tín của Càn gia cũng sẽ bị hủy diệt toàn bộ. Điều đó đối với Càn gia chính là đả kích cực lớn.
Ba thánh khí đổi lấy thế lực của Càn gia bị đả kích lớn, Đoạn Phong Bất Nhị nghĩ đây là một cái giá đặc biệt đáng để trao đổi.
- Các ngươi muốn đi tới đại hội thần rèn sao?
Càn Vô Song nhìn thấy Đoạn Phong Bất Nhị muốn rời khỏi nói:
- Có thể thời điểm các ngươi đi tới đó, phát hiện tất cả đều đã kết thúc. Người Càn gia chúng ta phái ra, đã trực tiếp thắng được Bố Lai Đạt Tư. Đến lúc đó, các ngươi ngay cả cơ hội khiêu chiến cũng không có...
Càn Kình hơi nhíu mày. Không trách được Càn Vô Song dám đáp ứng. Hóa ra hắn thật sự có con bài chưa lật.
- Dù sao cũng phải nhanh chân đến xem.
Đoạn Phong Bất Nhị vuốt mông ngựa:
- Nói không chừng, người Càn gia các ngươi lại thua tới mức ngay cả quần cũng tìm không được. Đến lúc đó ta có thể cho hắn mượn.
Thần Đô, một thành thị cực lớn không có tường thành vây quanh.
Ở đây thậm chí ngay cả binh lính thủ thành cũng không có. Nửa ngày mới có một đội binh sĩ tuần thành bước qua.
Càn Kình quan sát xung quanh Thần Đô. Kiến trúc nơi này so với Ma tộc thành chính là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng trong đó lại lộ ra khí thế mơ hồ có cảm giác tương tự.
Tự tin, yên lành, an bình, giống như mây đen chiến tranh vĩnh viễn không có khả năng thật sự lan đến tòa thành thị này. Chỉ cần thành thị này tồn tại, như vậy hoàng triều Chân Sách sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
- Ngươi đi xem thử những vết thương trên người bọn họ bị từ trong chiến trường Nhân Ma đối với tuổi già của bọn họ là sự dằn vặt tới mức nào? Các ngươi có gia tộc cung cấp các loại nguyên liệu, nuôi dưỡng. Các ngươi có người bình thường cung cấp các loại tài nguyên nuôi dưỡng! Còn bọn họ thì sao? Bọn họ cũng đi liều mạng, nhưng bọn họ lại không được bất kỳ thứ gì cả!
- Càn gia? Chiến sĩ huyết mạch?
Phần Đồ Cuồng Ca không ngừng cười nhạt:
- Không nên cho rằng biểu hiện của chính các ngươi đã là đại nghĩa. Ngươi quay đầu nhìn lại một chút, mỗi chiến sĩ huyết mạch các ngươi thành danh, dưới chân đệm bao nhiêu hài cốt chiến sĩ bình thường chúng ta! Đừng chỉ nói là ngươi bảo vệ quốc gia này, đừng chỉ nói là ngươi trấn giữ cho sự yên vui của mảnh đất nay! Chúng ta nỗ lực còn nhiều hơn so với các ngươi!
Cặp lông mày kiêu ngạo của Càn Vô Song khẽ run rẩy. Hắn cảm nhận được trong ánh mắt sùng bái nhiệt tình của những người bình thường bên cạnh, theo lời Phần Đồ Cuồng Ca nói không ngờ đã dần dần giảm đi, giảm đi lại giảm đi!
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, sự sùng bái trong ánh mắt những người bình thường kia đã biến mất. Trong ánh mắt bọn họ lóe lên tiếp nhận lời nói của Phần Đồ Cuồng Ca.
Không người nào nguyện ý bị người khác khinh thường! Chúng ta có thể là người bình thường nhất trong những người bình thường, nhưng chúng ta đều phải bảo đảm cuộc sống cho gia đình của mình, bảo đảm cho cuộc sống của mình, thậm chí chống đỡ ngay cả xã hội mà bản thân mình cũng không biết!
Một niềm tin tự hào chưa bao giờ có đã được gieo vào trong lòng mọi người, nó từ từ mọc rễ, từ từ nẩy mầm trưởng thành.
- Một thánh khí phải không?
Ánh mắt Càn Vô Song trở nên sắc bén như đao:
- Càn gia chúng ta...
Ầm! Ầm!
Cổ tay Phần Đồ Cuồng Ca vừa lộn một cái, một mũ giáp thánh khí xuất hiện ở trên mặt đất. Ngay sau đó một thánh khí bảo vệ tay khác từ trong đấu giới của Mộc Nột Chân Sách rơi ra ngoài.
- Không phải là một cái.
Đoạn Phong Bất Nhị đưa ba đầu ngón tay ra:
- Thấy không? Là ba cái, ba cái! Nếu như Càn gia các ngươi thua, phải đền chúng ta chín cái thánh khí.
Một đền ba! Đây là tỷ số đền bù do sòng bạc Càn gia đưa ra!
Sắc mặt Càn Vô Song thoáng trầm xuống. Ba cái thánh khí! Những người này tìm từ đâu ra nhiều thánh khí như vậy? Chẳng lẽ là do Xà Hoàng len lén đưa cho bọn họ, cố ý phái bọn họ tới đánh vào mặt mũi của Càn gia sao? Cho dù muốn đánh vào mặt mũi của Càn gia, cũng nên suy nghĩ thêm một chút chứ? Trên đường Bố Lai Đạt Tư tới đây, khí thế như mặt trời lên. Tất cả thợ rèn ở trước mặt Bố Lai Đạt Tư mỏng manh giống như giấy vụn.
Càn Kình?
Càn Vô Song nhìn Càn Kình từ trên xuống dưới, trong ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Nhiều ngày không gặp, người này tuổi này cho dù có thiên phú về phương diện rèn thế nào đi nữa, thực lực rèn của hắn cũng có thể có một giới hạn mới đúng chứ?
Rèn cần có thiên phú, nhưng rèn cũng cần rất nhiều thực tiễn! Đặc biệt là sử dụng nguyên liệu cao cấp không ngừng rèn, không ngừng tìm hiểu!
Càn Vô Song rất cẩn thận nghe ngóng những gì Càn Kình từng trải qua. Nhưng hắn phát hiện Càn Kình căn bản không có thời gian đi luyện tập kỹ năng rèn nhiều, cũng phát hiện hắn căn bản không thông qua bất kỳ con đường nào, thu rất nhiều nguyên liệu cao cấp để tiến hành luyện tập rèn.
Với tình trạng như vậy, tiêu chuẩn rèn của hắn thật sự rất mạnh sao? Cho dù có mạnh mẽ tới mức nào đi nữa, có thể mạnh hơn rèn tạo sư Bố Lai Đạt Tư suốt đời đều dâng hiến tính mạng của mình cho nghề rèn như vậy sao?
- Càn gia chúng ta… nhận.
Càn Vô Song rất bình tĩnh nói:
- Cảm ơn các vị đã đưa cho Càn gia chúng ta nhiều thánh khí như vậy. Sau này chúng ta sẽ lợi dụng ba thánh khí giết chết càng nhiều Ma tộc hơn.
Hạt giống tự hào mọc lên trong lòng đám người đang đứng vây xem phía ngoài, trong nháy mắt đã bị lời nói vô cùng bình tĩnh này của Càn Vô Song dập tắt.
Cái gì gọi là khí phách? Cái gì gọi là nội tình của đại gia tộc? Chính là đây! Mặc dù là ba thánh khí, Càn gia cũng dám nhận đánh cược. Đây không phải là chuyện có thể dùng tài lực để nói chuyện rõ ràng được.
- Nếu nhận, vậy là tốt rồi!
Đoạn Phong Bất Nhị chỉ vào ba thánh khí trên mặt đất:
- Ngươi phái người tới kiểm tra lại một chút. Nếu như là thật, giao phiếu đặt cược cho chúng ta. Cuộc hành trình của chúng ta ngày hôm nay đã kín rồi.
Trên gương mặt Càn Vô Song hiện lên nụ cười mỉm hiếm thấy. Trong con ngươi lóe ra sự tự tin tới mức cực đoan:
- Trên đời này, còn chưa có thứ gì có thể lừa được ánh mắt của Càn Vô Song ta! Không cần người khác kiểm tra, ta nói thật, đó chính là thật! Ghi phiếu cho hắn!
Càn Vô Song?
Lão bản của sòng bạc nghe được cái tên này rõ ràng vô cùng sửng sốt. Hắn không nghĩ tới mình lại găp được chiến sĩ xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ Càn gia tại đây. Người chiến sĩ này rất có thể sẽ trở thành gia chủ của Càn gia sau này!
Đoạn Phong Bất Nhị nhận lấy phiếu ghi đặt cược của lão bản, sau đó không để ý tới ba thánh khí năm trên mặt đất nữa. Hiện tại có nhiều người đều nhìn thấy được chuyện phát sinh như vậy, trừ phi Càn gia hoàn toàn không biết xấu hổ, nếu không tuyệt đối không dám nuốt không ba thánh khí này.
Đương nhiên, Đoạn Phong Bất Nhị rất hi vọng Càn gia sẽ cố nuốt không ba thánh khí này. Nếu thật sự có lúc đó, chí ít chỉ cần hỗ trợ tuyên truyền một chút, mặt mũi của và chữ tín của Càn gia cũng sẽ bị hủy diệt toàn bộ. Điều đó đối với Càn gia chính là đả kích cực lớn.
Ba thánh khí đổi lấy thế lực của Càn gia bị đả kích lớn, Đoạn Phong Bất Nhị nghĩ đây là một cái giá đặc biệt đáng để trao đổi.
- Các ngươi muốn đi tới đại hội thần rèn sao?
Càn Vô Song nhìn thấy Đoạn Phong Bất Nhị muốn rời khỏi nói:
- Có thể thời điểm các ngươi đi tới đó, phát hiện tất cả đều đã kết thúc. Người Càn gia chúng ta phái ra, đã trực tiếp thắng được Bố Lai Đạt Tư. Đến lúc đó, các ngươi ngay cả cơ hội khiêu chiến cũng không có...
Càn Kình hơi nhíu mày. Không trách được Càn Vô Song dám đáp ứng. Hóa ra hắn thật sự có con bài chưa lật.
- Dù sao cũng phải nhanh chân đến xem.
Đoạn Phong Bất Nhị vuốt mông ngựa:
- Nói không chừng, người Càn gia các ngươi lại thua tới mức ngay cả quần cũng tìm không được. Đến lúc đó ta có thể cho hắn mượn.
Thần Đô, một thành thị cực lớn không có tường thành vây quanh.
Ở đây thậm chí ngay cả binh lính thủ thành cũng không có. Nửa ngày mới có một đội binh sĩ tuần thành bước qua.
Càn Kình quan sát xung quanh Thần Đô. Kiến trúc nơi này so với Ma tộc thành chính là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng trong đó lại lộ ra khí thế mơ hồ có cảm giác tương tự.
Tự tin, yên lành, an bình, giống như mây đen chiến tranh vĩnh viễn không có khả năng thật sự lan đến tòa thành thị này. Chỉ cần thành thị này tồn tại, như vậy hoàng triều Chân Sách sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
/1253
|