Edit: Dưa Xanh
- --
Giang Bích Nhân không biết bản thân đã hôn mê bao lâu. Tóm lại khi cô tỉnh dậy vẫn không thoát khỏi cục diện trước đó. Hai căn côn th*t cùng tiến cùng ra, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Khiến cho huyệt động cả trước lẫn sau đồng thời dâng lên từng trận sóng triều mãnh liệt, cô sợ hãi chính mình có thể hay không sắp bị thao hỏng, đồng thời cơ thể cũng càng lúc càng trở nên run rẩy kịch liệt.
"Ô… Không… A a… Được… Nhẹ… A a… Chút..."
Giang Bích Nhân phát ra âm thanh rên rỉ suy yếu. Giang Thần Hợi vừa vận động vừa nhìn cô cười nhẹ: "Tỉnh rồi hử?"
Sau đó với tay lấy một bình sữa đưa cho cô: "Em uống lót dạ bổ sung năng lượng đi"
Giang Bích Nhân cảm thấy rất xấu hổ, bản thân cô cũng đã lớn như vậy, sao có thể còn sử dụng bình sữa...
Nhưng cô hiện tại vô cùng khát, khi Giang Thần Hợi cầm lấy bình sữa đưa tới bên miệng cô, Giang Bích Nhân vẫn cứ há miệng mút lấy.
Bên trong hình như là chứa chocolate cùng ca cao nóng, cảm giác thật ngọt ngào ngon miệng.
Giang Bích Nhân một bên ôm lấy bình sữa liếm mút, một bên vừa bị hai căn côn th*t thao tới cao trào. Hai cái động trước sau đồng thời co rút buộc chặt, phun ra lượng lớn d*m thủy.
Giang Bích Nhân hét lên một tiếng, cơ thể giống như bị điện giật thi nhau run rẩy. Cô gắt gao cắn chặt lấy núm vú cao su, cảm nhận từng luồng tinh dịch nóng bỏng phun thẳng vào trong cơ thể mẫn cảm của cô, làm cho vòng cao trào vốn đã mãnh liệt lại càng trở nên hỗn loạn, gần như quét sạch đi lí trí cô.
Giang Thần Hợi cùng bác trai sau khi bắn xong liền đem dương v*t rút ra. Cô gái nhỏ mất đi lực chống đỡ, tê liệt ngã xuống trên giường. Đôi mắt trống rỗng vô thần, hai cái huyệt trước sau không thể nào khép lại được, tràn ra dịch thể trắng đục.
Anh họ ngồi xuống trên người Giang Bích Nhân, vỗ vỗ mặt cô: "Uống nhanh lên, xong rồi thì để anh trai thao cái miệng ở trên"
Sau đó hắn mạnh mẽ đè ép bình sữa, Giang Bích Nhân còn đang mê mang theo bản năng nuốt vào từng ngụm.
Nhưng trước khi Giang Bích Nhân uống xong, hai chân cô đã bị tên đó tách ra, tìm đến địa đạo thần bí nhanh chóng cắm vào.
"Ưm!" Tiểu huyệt còn sót lại dư vị cao trào lúc nãy. Đột nhiên bị đánh úp thì làm sao có thể chống đỡ được, cô gái ra sức giãy dụa, nhưng lại bị hai người đàn ông ngăn chặn.
Giang Thần Hợi đè ép bình sữa thúc giục: "Uống nhanh lên"
Giang Bích Nhân rưng rưng nước mắt nhanh chóng đem đồ uống xử lý sạch sẽ. Giang Thần Hợi ném bình sữa qua một bên, sau đó dùng dầu bôi trơn thoa lên cặp vú đầy đặn: "Tiểu mẫu cẩu, hôm nay chơi nhũ giao thử xem"
Đôi bàn tay to lớn dùng sức đè ép hai bên nhũ thịt mềm mại. Đưa côn th*t cắm vào khe rãnh sâu hút, ấn quy đầu trứng ngỗng đưa tới bên miệng cô.
Thấy Giang Bích Nhân không nhúc nhích, hắn ta thô bạo đánh mạnh lên ngực cô một cái: "Còn ngẩn người làm gì, mau liếm"
Giang Bích Nhân nức nở, đem quy đầu hàm chứa vào trong miệng.
côn th*t ở nơi đó nhanh chóng luận động.
Sau đó, Giang Bích Nhân bị hai người đàn ông đùa bỡn thành đủ loại tư thế. Miệng nhỏ cùng toàn bộ lỗ huyệt trước sau không ngừng bị bọn họ luân phiên cắm vào. Cô hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại rồi tiếp tục ngất đi, suốt cả buổi tối không chút nào ngơi nghĩ.
Cuối cùng hai người họ cũng đồng ý buông tha cho cô. Giang Bích Nhân nằm ở trên giường, hai mắt đờ đẫn, khóe mắt còn rơm rớm ánh nước, môi anh đào hơi hơi hé mở, khóe miệng chảy ra tinh dịch cùng nước bọt. Từ mặt, tóc, đến cả trên người đều bị lây dính vết bẩn, đầu v* sưng to đứng thẳng, dấu cắn ứ đọng lan tràn khắp toàn thân. Hai chân rộng mở, lỗ huyệt bị thao sưng tấy, tinh dịch từ bên trong không ngừng tuôn ra.
Giang Thần Hợi cầm lấy máy ảnh canh chuẩn góc chụp. Bác trai đã sửa sang lại quần áo ngay ngắn chuẩn bị đi làm.
Giang Thần Hợi phấn khích thưởng thức ảnh chụp, sau đó quay qua nhìn bác trai nói: "Chút nữa con sẽ gửi qua cho ba."
Người đàn ông gật gật đầu, mang bộ dáng áo mũ chỉnh tề mà rời khỏi.
Giang Thần Hợi ngáp một cái, đặt máy ảnh xuống. Vòng tay ôm cô cô gái nhỏ đánh một giấc.
Thời điểm Giang Bích Nhân tỉnh lại thì đã là buổi chiều, thân thể cô đã được tẩy rửa sạch sẽ, nơi cần bôi thuốc thì cũng đã có người giúp cô làm tốt.
Cô gái vừa mới tỉnh dậy nhất thời còn hơi choáng váng mê man. Sự việc tối hôm qua không phải là cô đang nằm mơ sao... Cái cảm giác bị thao đến tưởng chừng như cận kề cái chết ấy... Ặc... Tuy rằng nó thực sự rất sung sướng... Chỉ, chỉ là có hơi thoải mái quá mức...
Nghĩ đến đây, tiểu huyệt liền giống như có chút xúc động...
Giang Bích Nhân che lại gương mặt đỏ bừng, chuẩn bị xuống giường. Tối hôm qua thật sự là bị giày vò sắp hỏng rồi, khi xuống giường hai chân cô còn đang run rẩy đáng thương.
Giang Bích Nhân vừa đi đến phòng khách đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, Giang Thần Hợi đi tới hỏi cô: "Tỉnh rồi? Anh còn định lên đó gọi em, đồ ăn anh đã kêu người mang đến. Mau tới ăn thôi"
Giang Bích Nhân ngồi xuống bàn ăn, trong lúc ăn cơm Giang Thần Hợi nghiêm chỉnh không có quấy rầy cô. Ngược lại còn thật tri kỷ gắp đồ ăn bỏ vào bát cô, một bộ dạng anh trai tốt dịu dàng điềm đạm.
Sau khi ăn xong, Giang Thần Hợi ôm cô ra ghế sofa cùng xem TV.
Giang Bích Nhân đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cảm giác có chút tò mò: "Chị gái cùng hai người cũng như vậy sao? Bắt đầu từ khi nào?"
"Em ghen tị hửm?" Giang Thần Hợi giống như hiểu lầm ý cô, cười nói: "Em yên tâm, ba anh trước nay không có cùng Giang Phong Nhứ xảy ra việc gì, hơn nữa sau khi phát hiện còn tức giận phỉ nhổ bọn anh. Nhưng anh bây giờ đã có em, nhất định sẽ không đụng chạm vào em ấy" Giang Thần Hợi cúi đầu, chế trụ sau ót Giang Bích Nhân in xuống một cái hôn sâu. truyện đam mỹ
Giang Bích Nhân vì thiếu dưỡng khí mà thở hồng hộc, thứ cô muốn biết căn bản không phải là cái này. Anh họ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy, thật là khó hiểu.
Quên đi, không hiểu thì không cần suy nghĩ nữa. Giang Bích Nhân kiên trì một lần nữa hỏi lại: "Em muốn biết một số chuyện của chị gái, có thể nói cho em không?"
Chị gái thường ngày cao ngạo vẫn luôn khinh thường cô, nhưng giống như đang che giấu một mặt không muốn người khác biết. Tuy rằng cô biết tự ý do thám việc riêng tư của người khác là không đúng, nhưng cô thật sự rất tò mò nha...
Giang Thần Hợi ôm Giang Bích Nhân, giống như đang có tâm trạng rất tốt nói: "Chuyện của Giang Phong Nhứ, phải nói là vô cùng phức tạp"
- --
Giang Bích Nhân không biết bản thân đã hôn mê bao lâu. Tóm lại khi cô tỉnh dậy vẫn không thoát khỏi cục diện trước đó. Hai căn côn th*t cùng tiến cùng ra, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Khiến cho huyệt động cả trước lẫn sau đồng thời dâng lên từng trận sóng triều mãnh liệt, cô sợ hãi chính mình có thể hay không sắp bị thao hỏng, đồng thời cơ thể cũng càng lúc càng trở nên run rẩy kịch liệt.
"Ô… Không… A a… Được… Nhẹ… A a… Chút..."
Giang Bích Nhân phát ra âm thanh rên rỉ suy yếu. Giang Thần Hợi vừa vận động vừa nhìn cô cười nhẹ: "Tỉnh rồi hử?"
Sau đó với tay lấy một bình sữa đưa cho cô: "Em uống lót dạ bổ sung năng lượng đi"
Giang Bích Nhân cảm thấy rất xấu hổ, bản thân cô cũng đã lớn như vậy, sao có thể còn sử dụng bình sữa...
Nhưng cô hiện tại vô cùng khát, khi Giang Thần Hợi cầm lấy bình sữa đưa tới bên miệng cô, Giang Bích Nhân vẫn cứ há miệng mút lấy.
Bên trong hình như là chứa chocolate cùng ca cao nóng, cảm giác thật ngọt ngào ngon miệng.
Giang Bích Nhân một bên ôm lấy bình sữa liếm mút, một bên vừa bị hai căn côn th*t thao tới cao trào. Hai cái động trước sau đồng thời co rút buộc chặt, phun ra lượng lớn d*m thủy.
Giang Bích Nhân hét lên một tiếng, cơ thể giống như bị điện giật thi nhau run rẩy. Cô gắt gao cắn chặt lấy núm vú cao su, cảm nhận từng luồng tinh dịch nóng bỏng phun thẳng vào trong cơ thể mẫn cảm của cô, làm cho vòng cao trào vốn đã mãnh liệt lại càng trở nên hỗn loạn, gần như quét sạch đi lí trí cô.
Giang Thần Hợi cùng bác trai sau khi bắn xong liền đem dương v*t rút ra. Cô gái nhỏ mất đi lực chống đỡ, tê liệt ngã xuống trên giường. Đôi mắt trống rỗng vô thần, hai cái huyệt trước sau không thể nào khép lại được, tràn ra dịch thể trắng đục.
Anh họ ngồi xuống trên người Giang Bích Nhân, vỗ vỗ mặt cô: "Uống nhanh lên, xong rồi thì để anh trai thao cái miệng ở trên"
Sau đó hắn mạnh mẽ đè ép bình sữa, Giang Bích Nhân còn đang mê mang theo bản năng nuốt vào từng ngụm.
Nhưng trước khi Giang Bích Nhân uống xong, hai chân cô đã bị tên đó tách ra, tìm đến địa đạo thần bí nhanh chóng cắm vào.
"Ưm!" Tiểu huyệt còn sót lại dư vị cao trào lúc nãy. Đột nhiên bị đánh úp thì làm sao có thể chống đỡ được, cô gái ra sức giãy dụa, nhưng lại bị hai người đàn ông ngăn chặn.
Giang Thần Hợi đè ép bình sữa thúc giục: "Uống nhanh lên"
Giang Bích Nhân rưng rưng nước mắt nhanh chóng đem đồ uống xử lý sạch sẽ. Giang Thần Hợi ném bình sữa qua một bên, sau đó dùng dầu bôi trơn thoa lên cặp vú đầy đặn: "Tiểu mẫu cẩu, hôm nay chơi nhũ giao thử xem"
Đôi bàn tay to lớn dùng sức đè ép hai bên nhũ thịt mềm mại. Đưa côn th*t cắm vào khe rãnh sâu hút, ấn quy đầu trứng ngỗng đưa tới bên miệng cô.
Thấy Giang Bích Nhân không nhúc nhích, hắn ta thô bạo đánh mạnh lên ngực cô một cái: "Còn ngẩn người làm gì, mau liếm"
Giang Bích Nhân nức nở, đem quy đầu hàm chứa vào trong miệng.
côn th*t ở nơi đó nhanh chóng luận động.
Sau đó, Giang Bích Nhân bị hai người đàn ông đùa bỡn thành đủ loại tư thế. Miệng nhỏ cùng toàn bộ lỗ huyệt trước sau không ngừng bị bọn họ luân phiên cắm vào. Cô hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại rồi tiếp tục ngất đi, suốt cả buổi tối không chút nào ngơi nghĩ.
Cuối cùng hai người họ cũng đồng ý buông tha cho cô. Giang Bích Nhân nằm ở trên giường, hai mắt đờ đẫn, khóe mắt còn rơm rớm ánh nước, môi anh đào hơi hơi hé mở, khóe miệng chảy ra tinh dịch cùng nước bọt. Từ mặt, tóc, đến cả trên người đều bị lây dính vết bẩn, đầu v* sưng to đứng thẳng, dấu cắn ứ đọng lan tràn khắp toàn thân. Hai chân rộng mở, lỗ huyệt bị thao sưng tấy, tinh dịch từ bên trong không ngừng tuôn ra.
Giang Thần Hợi cầm lấy máy ảnh canh chuẩn góc chụp. Bác trai đã sửa sang lại quần áo ngay ngắn chuẩn bị đi làm.
Giang Thần Hợi phấn khích thưởng thức ảnh chụp, sau đó quay qua nhìn bác trai nói: "Chút nữa con sẽ gửi qua cho ba."
Người đàn ông gật gật đầu, mang bộ dáng áo mũ chỉnh tề mà rời khỏi.
Giang Thần Hợi ngáp một cái, đặt máy ảnh xuống. Vòng tay ôm cô cô gái nhỏ đánh một giấc.
Thời điểm Giang Bích Nhân tỉnh lại thì đã là buổi chiều, thân thể cô đã được tẩy rửa sạch sẽ, nơi cần bôi thuốc thì cũng đã có người giúp cô làm tốt.
Cô gái vừa mới tỉnh dậy nhất thời còn hơi choáng váng mê man. Sự việc tối hôm qua không phải là cô đang nằm mơ sao... Cái cảm giác bị thao đến tưởng chừng như cận kề cái chết ấy... Ặc... Tuy rằng nó thực sự rất sung sướng... Chỉ, chỉ là có hơi thoải mái quá mức...
Nghĩ đến đây, tiểu huyệt liền giống như có chút xúc động...
Giang Bích Nhân che lại gương mặt đỏ bừng, chuẩn bị xuống giường. Tối hôm qua thật sự là bị giày vò sắp hỏng rồi, khi xuống giường hai chân cô còn đang run rẩy đáng thương.
Giang Bích Nhân vừa đi đến phòng khách đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, Giang Thần Hợi đi tới hỏi cô: "Tỉnh rồi? Anh còn định lên đó gọi em, đồ ăn anh đã kêu người mang đến. Mau tới ăn thôi"
Giang Bích Nhân ngồi xuống bàn ăn, trong lúc ăn cơm Giang Thần Hợi nghiêm chỉnh không có quấy rầy cô. Ngược lại còn thật tri kỷ gắp đồ ăn bỏ vào bát cô, một bộ dạng anh trai tốt dịu dàng điềm đạm.
Sau khi ăn xong, Giang Thần Hợi ôm cô ra ghế sofa cùng xem TV.
Giang Bích Nhân đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cảm giác có chút tò mò: "Chị gái cùng hai người cũng như vậy sao? Bắt đầu từ khi nào?"
"Em ghen tị hửm?" Giang Thần Hợi giống như hiểu lầm ý cô, cười nói: "Em yên tâm, ba anh trước nay không có cùng Giang Phong Nhứ xảy ra việc gì, hơn nữa sau khi phát hiện còn tức giận phỉ nhổ bọn anh. Nhưng anh bây giờ đã có em, nhất định sẽ không đụng chạm vào em ấy" Giang Thần Hợi cúi đầu, chế trụ sau ót Giang Bích Nhân in xuống một cái hôn sâu. truyện đam mỹ
Giang Bích Nhân vì thiếu dưỡng khí mà thở hồng hộc, thứ cô muốn biết căn bản không phải là cái này. Anh họ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy, thật là khó hiểu.
Quên đi, không hiểu thì không cần suy nghĩ nữa. Giang Bích Nhân kiên trì một lần nữa hỏi lại: "Em muốn biết một số chuyện của chị gái, có thể nói cho em không?"
Chị gái thường ngày cao ngạo vẫn luôn khinh thường cô, nhưng giống như đang che giấu một mặt không muốn người khác biết. Tuy rằng cô biết tự ý do thám việc riêng tư của người khác là không đúng, nhưng cô thật sự rất tò mò nha...
Giang Thần Hợi ôm Giang Bích Nhân, giống như đang có tâm trạng rất tốt nói: "Chuyện của Giang Phong Nhứ, phải nói là vô cùng phức tạp"
/54
|