Tô Hoài Minh chạy đến trước mặt Phó Cảnh Phạn, mắt trông mong nhìn hắn, ánh mắt khao khát như muốn tràn ra ngoài, “Không có sao?”
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn dừng lại trên mái tóc dựng ngược của Tô Hoài Minh - theo động tác của Tô Hoài Minh mà đung đưa qua lại, có cảm giác lông xù.
Giữa ánh mắt không hài lòng của Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn giơ tay xoa loạn mái tóc của Tô Hoài Minh, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường, như thể người làm chuyện này không phải hắn, “Là tôi sơ suất, tôi đi tìm cho em ngay đây.”
Nói xong, Phó Cảnh Phạn quay người bước ra khỏi phòng ngủ, hỏi người giúp việc.
Người giúp việc nghe Phó Cảnh Phạn yêu cầu, ngây người mất bốn, năm giây, mới đột nhiên tỉnh lại, đi lục tủ tìm kiếm.
Phó Tiêu Tiêu đã qua cái tuổi cần vịt cao su để tắm cùng rồi, nhưng người giúp việc nghĩ rất chu đáo, trước đó đã mua vịt cao su để trong tủ, phòng khi cần dùng đến.
Không ngờ Phó Tiêu Tiêu không dùng đến, ngược lại bố dượng hơn 20 tuổi của cậu bé, tắm cũng phải có vịt cao su.
Người giúp việc nhanh chóng mang vịt cao su đến, Phó Cảnh Phạn hơi gật đầu, không giải thích nhiều, cầm lấy quay về phòng ngủ.
Tô Hoài Minh nhìn thấy vịt cao su thì mắt sáng lên, lập tức quay lại phòng tắm, thậm chí không nhìn Phó Cảnh Phạn lấy một cái.
Phó Cảnh Phạn nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, khoanh tay dựa vào khung cửa, chú ý từng động tĩnh bên trong.
Tô Hoài Minh chỉ uống hai chai đồ uống có cồn, nồng độ cồn thấp đến mức không đáng kể, cũng không xuất hiện tình trạng mất ý thức, nhưng khi tắm rất dễ buồn ngủ, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, hắn canh ở ngoài cửa, có thể phát hiện kịp thời.
Cứ năm phút, Phó Cảnh Phạn lại gõ cửa một lần, Tô Hoài Minh không thấy phiền, ngược lại coi đây như một trò chơi, vỗ nước hai cái để đáp lại.
Nhưng đến lần thứ ba Phó Cảnh Phạn gõ cửa, bên trong không có chút động tĩnh nào.
Phó Cảnh Phạn hơi cau mày, hỏi: “Em đang làm gì bên trong đấy? Tôi có thể vào không?”
“Vào được.” Giọng Tô Hoài Minh có vẻ hơi ngột ngạt, như bị nước thấm qua, mang theo chút mềm mại.
Phó Cảnh Phạn mới đẩy cửa ra.
Không khí ẩm ướt, phòng tắm như được bao phủ trong một giấc mơ mơ hồ, sương mù trắng xóa lan tỏa, đường viền của đồ vật đều trở nên mờ ảo.
Trên sàn toàn là nước, trên gương cũng toàn là sương mù, không thể soi rõ hình dáng con người, Tô Hoài Minh đứng ở góc phòng, tóc không ngừng nhỏ nước, những giọt nước từ từ chảy dọc theo cổ, làm ướt cổ áo choàng tắm.
Tô Hoài Minh không quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Phạn, đang cúi đầu, có vẻ như đang nghịch ngợm thứ gì đó.
Yết hầu Phó Cảnh Phạn không kiềm chế được mà lăn lên lăn xuống, hắn lại nới lỏng cổ áo, sau đó mới chậm rãi đi đến đứng sau Tô Hoài Minh, hỏi: “Sao thế?”
Giọng Tô Hoài Minh mang theo chút bất lực, “Phải làm sao đây, tôi thắt dây không được.”
Phó Cảnh Phạn thấy quần áo thay bên cạnh vẫn còn xếp ngay ngắn, đoán là Tô Hoài Minh ngoài áo choàng tắm ra thì không mặc gì cả.
Có lẽ là phòng tắm quá ngột ngạt, hơi thở trở nên gấp gáp, Phó Cảnh Phạn nhìn chằm chằm Tô Hoài Minh, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Tô Hoài Minh cầm hai sợi dây loay hoay mãi, không thắt được, trong lòng nóng nảy, đành phải ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, cầu xin sự giúp đỡ.
Đôi mắt ngập trong sương mù, ướt át, đầu mũi và đuôi mắt đều bị hơi nóng làm ửng hồng, trên mặt còn có những vết nước chưa lau khô, như những giọt nước mắt lăn xuống, biến mất dưới đường viền hàm.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn đuổi theo những giọt nước, phác họa đường nét khuôn mặt Tô Hoài Minh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại.
Thấy Phó Cảnh Phạn không đáp lại, Tô Hoài Minh mím môi, một lần nữa thúc giục: “Giúp tôi với.”
Phó Cảnh Phạn mới tỉnh táo lại, hắn đè mí mắt xuống, che đi cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt.
Hắn đứng sau Tô Hoài Minh, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, ngón tay ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo ngủ, kéo về phía trước. Sau đó mới giúp Tô Hoài Minh thắt dây, toàn bộ quá trình không chạm vào một tấc da thịt nào của Tô Hoài Minh.
Thắt xong áo choàng tắm, Phó Cảnh Phạn nói tiếp: “Sấy tóc rồi hãy ngủ.”
Tô Hoài Minh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, chờ Phó Cảnh Phạm sấy tóc cho mình.
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Phạn hầu hạ người khác, hắn bất lực nhìn Tô Hoài Minh say khướt này, đành phải đi lấy máy sấy tóc.
Tư thế ngồi của Tô Hoài Minh giống như một học sinh tiểu học, tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, trông rất phối hợp.
Ngón tay Phó Cảnh Phạn luồn qua mái tóc ướt sũng của Tô Hoài Minh, động tác rất cẩn thận, sợ sẽ làm cậu đau.
Ban đầu Tô Hoài Minh rất phối hợp, nhưng cậu vừa tắm nước nóng, lúc này bị gió nóng thổi, sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể dần tràn về, mí mắt càng ngày càng nặng, buồn ngủ đến mức lắc lư cả người.
Phó Cảnh Phạn không có cách nào khác, đành phải tiến lên một bước, dùng cơ thể chống đỡ Tô Hoài Minh, tiếp tục sấy tóc cho cậu.
Đến khi Phó Cảnh Phạn buông máy sấy xuống, Tô Hoài Minh đã ngủ say.
Cậu vẫn ngồi trên giường, đầu tựa vào bụng Phó Cảnh Phạn, trọng tâm hoàn toàn đè lên người hắn, hơi thở nhẹ nhàng, khuôn mặt ngủ an tĩnh.
Phó Cảnh Phạn biết mình động đậy, Tô Hoài Minh sẽ ngã về phía trước, nên vẫn duy trì tư thế này, khó khăn cúi người, cánh tay luồn qua đầu gối Tô Hoài Minh, bế cậu lên.
Tô Hoài Minh ngủ rất say, toàn bộ quá trình không tỉnh, đến khi Phó Cảnh Phạn đặt cậu xuống, theo bản năng dụi mặt vào gối, không còn động tác nào khác.
Phó Cảnh Phạn đắp nửa chăn còn lại lên người Tô Hoài Minh, định đi phòng khách ngủ, nhưng nghĩ đến Tô Hoài Minh say khướt mất ý thức, cần có người canh bên cạnh, nên chỉ lấy thêm một chiếc chăn, nằm xuống bên cạnh Tô Hoài Minh.
...
Sau khi say rượu, Tô Hoài Minh liên tục quậy phá, nhưng khi ngủ thì lại rất yên tĩnh.
Sáng sớm khi Phó Cảnh Phạn thức dậy, hắn thấy Tô Hoài Minh nằm ngoan ngoãn ở bên kia, tư thế gần như không thay đổi, vẫn còn ngủ say.
Phó Cảnh Phạn không làm phiền cậu, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Sau khi ăn sáng xong, hắn dặn dò quản gia vài câu rồi mới ra ngoài đi làm.
Khoảng hai giờ sau, cửa phòng ngủ mở ra, Tô Hoài Minh thay một bộ quần áo khác, bước ra.
Quản gia thấy Tô Hoài Minh vội vàng chạy tới, hỏi: “Tối qua cậu say rượu, không uống canh giải rượu đã ngủ mất, bây giờ có đau đầu không?”
Tô Hoài Minh lắc đầu, vẻ mặt bối rối, “Cái gì, tối qua tôi say rượu sao?”
Quản gia cũng ngây người trong vài giây, “Đúng vậy, cậu Phó đưa cậu về, nói cậu say rượu, bảo tôi đi nấu canh giải rượu.”
Tô Hoài Minh xoa xoa thái dương, hơi nhíu mày, ra vẻ đang cố gắng nhớ lại.
Quản gia đúng lúc hỏi: “Cậu Tô say như thế nào?”
Phải mất đến nửa phút, Tô Hoài Minh mới lắc đầu, “Tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ chúng tôi đi mua bánh ngọt, sau đó đầu óc trống rỗng, không nhớ được gì nữa.”
Quản gia gật đầu suy tư: “Vậy là cậu bị mất trí nhớ tạm thời, không sao đâu, uống say thì có người sẽ bị mất trí nhớ tạm thời.”
Tô Hoài Minh như bừng tỉnh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Xem ra, tôi thực sự bị mất trí nhớ tạm thời.”
Quản gia không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa, quay người đi chuẩn bị bữa sáng cho Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh ngồi vào bàn ăn, vừa định cầm lấy một chiếc bánh bao nhân sữa trứng để ăn thì thấy Phó Tiêu Tiêu bước ra khỏi phòng.
Thấy Tô Hoài Minh, vẻ mặt của Phó Tiêu Tiêu rất kỳ lạ, bước chân khựng lại, rồi đột nhiên chạy về phòng.
Tô Hoài Minh khó hiểu nhìn theo bóng lưng cậu bé, chưa đầy nửa phút, Phó Tiêu Tiêu lại chạy ra, nói: “Tối qua anh muốn đuôi khủng long của tôi, đưa anh.”
Tô Hoài Minh: “...”
Tô Hoài Minh: “...”
Tô Hoài Minh: “...”
Nghe vậy, cậu đột nhiên nhớ lại cảnh gọi Phó Tiêu Tiêu là anh trai tối qua, hơi thở nghẹn lại, suýt ngất xỉu.
Chỉ qua một đêm, Phó Tiêu Tiêu đã có ý thức làm đại ca, rất hào phóng với đàn em, thấy Tô Hoài Minh không nhận, lại đưa đuôi khủng long lên phía trước, “Cho anh này, không phải anh rất muốn sao?”
Tô Hoài Minh: “...” Cứu tôi với!
Miệng cậu giật giật, vẻ mặt cứng đờ, không biết phải nói gì.
Nếu cậu tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, Phó Tiêu Tiêu nhất định sẽ rất không hài lòng, lại nhắc lại chuyện tối qua, nhưng nếu cậu trực tiếp nhận lấy, thì chẳng khác nào thừa nhận mình là em trai của Phó Tiêu Tiêu!!
Bộ não của Tô Hoài Minh chưa bao giờ quay nhanh như vậy, CPU sắp cháy rồi, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào toàn vẹn.
Phó Tiêu Tiêu bĩu môi khó hiểu, dùng tay vẫy trước mặt Tô Hoài Minh, không hiểu tại sao cậu đột nhiên chơi trò người gỗ với mình.
Lúc này Tô Hoài Minh mới tỉnh táo lại, thấy quản gia vội vàng đi tới, trong lúc tình thế cấp bách đã lấy bộ quần áo ngủ khủng long, đặt sang một bên, lại cầm lấy bánh bao nhân sữa trứng cắn một miếng, vẻ mặt tự nhiên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Quản gia không nghi ngờ gì, sau khi đặt đĩa xuống thì rời đi.
Phó Tiêu Tiêu thấy Tô Hoài Minh lấy bộ quần áo khủng long, tự cho rằng mình làm anh trai rất hoàn hảo, đắc ý đến mức đuôi cũng vểnh lên tận trời, tự luyến không nhắc lại chuyện tối qua, Tô Hoài Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu uống một ngụm cháo trắng, đầu càng ngày càng cúi thấp, hận không thể chôn mặt vào trong.
A a a a a cậu còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa!
Tô Hoài Minh cũng hy vọng mình bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng cậu lại nhớ rõ từng chi tiết tối qua.
Hôm qua cậu đã làm quá nhiều chuyện mất mặt. Trong lúc nhất thời, cậu không phân biệt được việc nào đáng xấu hổ hơn: “uống đồ uống có cồn rồi say” hay “khóc lóc thảm thiết ở ven đường, chỉ trích Phó Cảnh Phạn thay lòng đổi dạ“... Việc nhảy múa với chú chó ven đường, gọi Phó Tiêu Tiêu là anh trai, đòi vịt con khi ngủ, ba chuyện này cũng khá nặng ký, khó phân định cao thấp.
Tô Hoài Minh càng nghĩ càng muốn chết, máu toàn thân không ngừng dồn lên não, não xung huyết nóng ran, vành tai đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Biết trước được việc uống say của mình sẽ biến thành như thế này, cậu tuyệt đối sẽ không đụng vào hai chai đồ uống có cồn kia!
Nghĩ đến đây, Tô Hoài Minh hung hăng cầm lấy hai chiếc bánh bao nhân sữa trứng, ăn ngấu nghiến, cố gắng ăn đến chết, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với thế giới tồi tệ này nữa.
Sinh ra làm người, cậu rất xin lỗi ╥﹏╥
...
Tô Hoài Minh không như mong muốn mà ăn đến chết, sau khi ăn xong, cậu ngồi trên ghế sofa, mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào trần nhà, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác xấu hổ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, sau một lúc im lặng, cậu dùng đầu đập vào gối mềm.
Phó Tiêu Tiêu đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vô cùng lo lắng cho tình trạng tinh thần của bố dượng, với tư cách là anh trai, cậu bé rất thoải mái mang đồ chơi yêu thích nhất đến, chia sẻ với Tô Hoài Minh, muốn cậu vui vẻ hơn một chút.
Khi nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu, Tô Hoài Minh không kiềm được mà nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, cầm đồ chơi, chạy một mạch vào phòng ngủ, ngồi xổm trong góc tự kỷ, thậm chí còn không ra ăn trưa.
Tô Hoài Minh không muốn gặp người khác, nhưng Phó Tiêu Tiêu lại liên tục đến tìm cậu, mang theo đủ loại đồ thăm hỏi, muốn thể hiện sự quan tâm của anh trai.
Nhưng cậu bé càng như vậy, Tô Hoài Minh càng xấu hổ, sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, chỉ còn thoi thóp.
Đúng lúc này, Tô Hoài Minh nhận được điện thoại của Phó Cảnh Phạn.
Cậu do dự vài giây, cảm thấy nếu giả vờ mất trí nhớ thì không có lý do gì để không nghe điện thoại của Phó Cảnh Phạn.
Lỡ như Phó Cảnh Phạn thấy không gọi được điện thoại, lại đi hỏi quản gia, không những sẽ khiến người ta nghi ngờ, mà tình hình sẽ còn tệ hơn.
Không còn cách nào khác, Tô Hoài Minh đành phải nghe điện thoại của Phó Cảnh Phạn.
Giọng nói của Phó Cảnh Phạn vẫn trầm ấm như trước, không nghe ra cảm xúc gì, “Cảm thấy thế nào, cơ thể có khó chịu không?”
Tô Hoài Minh lắc đầu, cố ý nói giọng nhẹ nhàng: “Không sao.”
Phó Cảnh Phạn ừ một tiếng rất khẽ.
Tô Hoài Minh có tật giật mình, cảm xúc không kiềm chế được mà căng thẳng, nhưng Phó Cảnh Phạn không nhắc đến chuyện hôm qua, mà hỏi: “Chừng nào em đi ghi hình chương trình tạp kỹ?”
Tô Hoài Minh bị chuyển hướng suy nghĩ, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: “Ngày kia.”
Nghĩ đến đây, Tô Hoài Minh có chút nóng lòng.
Cậu không bài xích việc đi ghi hình chương trình tạp kỹ, nhưng lại lười nhác. Trước đây, trước khi ghi hình chương trình tạp kỹ, cậu luôn có chút không muốn, nhưng lần này lại vô cùng vui vẻ, chỉ hận không thể ngay giây tiếp theo đi ghi hình chương trình tạp kỹ, như vậy cậu có thể trốn đến một thành phố khác, không cần phải đối mặt với những chuyện này nữa.
Phó Cảnh Phạn dừng lại một chút, rồi tiếp tục hỏi: “Chiều nay em có rảnh không?”
“Có rảnh.”
“Vậy em có thể đến công ty một chuyến không?”
Tô Hoài Minh ngẩn ra, “Anh bảo tôi đến Phó thị?”
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo tài xế đến đón em.” Giọng nói của Phó Cảnh Phạn chuyển hướng, rồi tiếp tục nói: “Công ty có hệ thống an ninh rất tốt, em không cần đeo khẩu trang và kính râm, sẽ không có ai làm phiền em đâu.”
Tô Hoài Minh hơi do dự.
Hôm qua, Phó Cảnh Phạn đã tận mắt chứng kiến bộ dạng xấu xí của cậu, còn bị cậu giày vò một hồi lâu, cậu thực sự không còn mặt mũi nào để gặp Phó Cảnh Phạn.
Nhưng ở nhà, Phó Tiêu Tiêu lại liên tục đến quan tâm cậu, điều này chẳng khác gì lăng trì đối với lòng tự trọng của cậu.
Tô Hoài Minh do dự vài giây, cuối cùng cũng đồng ý với Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn bận rộn như vậy, chắc là dù có đến công ty, cậu cũng không gặp được hắn mấy lần. Hơn nữa, Phó Cảnh Phạn là người trưởng thành, có chừng mực hơn trẻ con, chắc sẽ không nhắc lại chuyện hôm qua nhiều lần... chứ nhỉ.
Cậu giả vờ mất trí nhớ, không, bây giờ cậu mất trí nhớ thật.
Tô Hoài Minh nắm chặt nắm đấm, trong lòng tự thôi miên vài lần, sau khi điều chỉnh lại trạng thái, mới lên xe đến công ty Phó Cảnh Phạn.
Tô Hoài Minh hiện đang đảm nhiệm chức danh thiết kế trưởng, hưởng mức lương kếch xù do Phó Cảnh Phạn trả, cũng nên đóng góp một chút, vì vậy Tô Hoài Minh cho rằng Phó Cảnh Phạn bảo cậu đến công ty hẳn là để bàn chuyện chính sự.
Tô Hoài Minh vừa xuống xe, đã nhìn thấy thư ký Chu đứng ở cửa, đang chờ cậu.
Thư ký Chu rất có địa vị trong công ty, tương đương với người phát ngôn của Phó Cảnh Phạn, các nhân viên qua lại khi nhìn thấy cô đều cung kính chào hỏi.
Mặc dù thư ký Chu mỉm cười đáp lại, nhưng lại rất có khoảng cách.
Nhưng sau khi bóng dáng Tô Hoài Minh xuất hiện, thư ký Chu lập tức bước nhanh tới, thái độ ân cần, còn pha chút quen thuộc.
Tô Hoài Minh và thư ký Chu đã gặp nhau nhiều lần, mặc dù thời gian này không gặp, nhưng tình cảm vẫn còn, chỉ hàn huyên vài câu là đã gần gũi hơn rồi.
Tô Hoài Minh còn nhớ lời Phó Cảnh Phạn nói, không đeo khẩu trang và kính râm, đi theo thư ký Chu ngang nhiên đi qua sảnh tầng một.
Các nhân viên Phó thị qua lại đều kinh ngạc, lần lượt dừng lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Minh.
Lễ tân đã được đào tạo bài bản, trong thời gian nhanh nhất tập hợp đầy đủ nhân viên, xếp thành một hàng chào Tô Hoài Minh.
Trận thế này quá long trọng, Tô Hoài Minh có chút thụ sủng nhược kinh.
Thư ký Chu đoán được suy nghĩ của cậu, cười nói: “Khi họp cổ đông, lễ tân cũng sẽ làm như vậy, cuộc sống phải có nghi thức, cậu Tô có thể hiểu như vậy.”
Lời giải thích này khá dễ hiểu, Tô Hoài Minh gật đầu, cười chào hỏi lễ tân.
Trong sảnh tầng một có không ít người hâm mộ Tô Hoài Minh, được tận mắt nhìn thấy Tô Hoài Minh là chuyện vô cùng phấn khích đối với họ.
Họ mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Minh, kích động trong lòng không thể kiềm chế, nhưng như Phó Cảnh Phạn đã nói, không một ai dám tiến lên làm phiền Tô Hoài Minh.
Thời gian ở sảnh như bị nhấn nút tạm dừng, hầu như tất cả mọi người đều dừng lại, chỉ có Tô Hoài Minh và thư ký Chu tiến về phía trước, thư ký Chu vẫn không ngừng giới thiệu lịch sử công ty và những sự kiện quan trọng.
“Phó tổng đang đợi cậu ở trên lầu.” Nói xong, thư ký Chu dẫn Tô Hoài Minh đến thang máy.
Thấy thư ký Chu không thèm nhìn đến hai chiếc thang máy bên cạnh, Tô Hoài Minh dừng bước, khó hiểu nhìn cô, do dự không biết có nên lên tiếng nhắc nhở hay không.
Thư ký Chu như đoán được tâm tư của Tô Hoài Minh, cười nói: “Đây là thang máy dành riêng cho Phó tổng, chúng ta đi thang máy này lên lầu.”
Tô Hoài Minh gật đầu, lúc này mới đi theo.
Thư ký Chu cười nói: “Chiếc thang máy vừa nãy là dành cho nhân viên Phó thị, còn có một chiếc thang máy dành riêng cho khách quý, cũng sẽ dùng trong trường hợp khẩn cấp, chiếc thang máy này là dành riêng cho Phó tổng, trên đó có ghi dấu vân tay, chỉ có Phó tổng mới được sử dụng.”
Tô Hoài Minh ngẩn ra, “Phó Cảnh Phạn hiện không có ở đây, chúng ta sao lại đi thang máy này được?”
Thư ký Chu cười nói: “Tôi vừa nãy chưa nói hết, sáng nay Phó tổng đã bảo tôi nhập dấu vân tay của cậu, cậu Tô cũng có thể đi thang máy này.”
Tô Hoài Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng những nhân viên chờ thang máy nghe được lời này, mắt mở to tròn, không dám thì thầm to nhỏ, chỉ dùng ánh mắt giao lưu với nhau, sắc mặt khác nhau, nhưng khi nhìn Tô Hoài Minh, trong ánh mắt lại thêm một chút coi trọng.
Tô Hoài Minh không ngờ đến điều này, đợi thang máy dừng lại, cậu và thư ký Chu đi vào.
Thư ký Chu giới thiệu: “Phòng làm việc của Phó tổng ở tầng ba trên cùng, nhưng hiện anh ấy đang họp, tôi sẽ dẫn cậu Tô đi tìm anh ấy.”
Tô Hoài Minh dừng lại một chút, nói: “Phó Cảnh Phạn đang họp, chúng ta vẫn đừng qua làm phiền anh ấy nữa.”
Thư ký Chu cười giải thích: “Giờ này, cuộc họp cũng sắp kết thúc rồi, khi chúng ta qua, hẳn đã kết thúc rồi.”
Tô Hoài Minh vẫn thấy không ổn lắm, nhưng lại không có lý do để từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Sau khi đến tầng, thư ký Chu vừa giới thiệu khu vực văn phòng hai bên, vừa dẫn Tô Hoài Minh đi về phía trước.
Nhân viên thấy Tô Hoài Minh đến, đều lộ vẻ kinh ngạc, lễ phép chào Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh vốn là người khách sáo, cậu càng khách sáo hơn, trên đường đi cậu liên tục gật đầu, nhìn từng khuôn mặt, có chút hoa mắt.
Đợi họ đến cửa phòng họp, cửa vừa mở, các giám đốc cấp cao và quản lý công ty cầm tài liệu đi ra, đụng trúng Tô Hoài Minh.
Các giám đốc cấp cao ngây người nhìn Tô Hoài Minh, nhất thời không phản ứng kịp, đúng lúc Phó Cảnh Phạn từ bên trong đi ra, các giám đốc cấp cao vội nhường đường.
Phó Cảnh Phạn đi đến bên cạnh Tô Hoài Minh, giọng điệu tự nhiên hỏi: “Đến lúc nào rồi?”
“Mới đến.” Tô Hoài Minh tiếp tục nói: “Thư ký Chu đã giới thiệu công ty cho tôi.”
Phó Cảnh Phạn gật đầu, không lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng thái độ lại rất thoải mái, “Lát nữa tôi sẽ dẫn em đến phòng làm việc.”
Các giám đốc cấp cao nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng chấn động.
Khí chất Phó Cảnh Phạn lạnh lùng, không giận mà uy, các giám đốc cấp cao đều rất sợ hắn, nhưng khi đối mặt với Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn lại hạ phòng bị, cử chỉ rất tự nhiên.
Xem ra Tô Hoài Minh có ý nghĩa phi thường đối với Phó Cảnh Phạn.
Trong số các giám đốc cấp cao có người nhanh nhạy đã lấy lại tinh thần, nhanh chân tiến lên, vô cùng ân cần chào hỏi Tô Hoài Minh.
“Tô tổng, tôi phụ trách bộ phận hành chính, cậu cứ gọi tên tôi là được.” Giám đốc cấp cao cười tươi như hoa, chỉ thiếu điều cúi đầu khom lưng, “Nhà chúng tôi đều rất thích cậu, đặc biệt là con gái tôi, là người hâm mộ trung thành của cậu, thường xuyên khen cậu trước mặt tôi, hôm nay được gặp mặt, cậu còn đẹp trai hơn trên tivi.”
Có giám đốc cấp cao này dẫn đầu, những người khác cũng tiến lại, nói những lời nịnh bợ Tô Hoài Minh.
Họ thường sợ Phó Cảnh Phạn, trước mặt hắn luôn nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, không dám nói nhiều, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội nịnh bợ, đành phải tranh thủ.
Sau khi trải qua lời khen ngợi của Tề Tinh Châu và các thí sinh tuyển tú, Tô Hoài Minh đã rèn luyện được khả năng mặt không đổi sắc, khi đối mặt với những giám đốc cấp cao này, cậu tỏ ra vô cùng thoải mái, thái độ thư giãn này khiến các giám đốc cấp cao vô cùng kính sợ, lời lẽ càng thêm cẩn thận.
Phó Cảnh Phạn đứng bên cạnh, quan sát vẻ mặt của Tô Hoài Minh, chưa đầy nửa phút, Phó Cảnh Phạn không lộ ra vẻ không vui, chỉ khẽ ho một tiếng.
Như thể bị nhấn nút tạm dừng, các giám đốc cấp cao đồng loạt ngậm miệng, cung kính chào Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn. Sau đó vội vàng cầm tài liệu rời đi trong im lặng, nhường không gian cho Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn rũ mi nhìn Tô Hoài Minh, Tô Hoài Minh bị nhìn đến mức bối rối, khó hiểu nhướng mày, hỏi: “Sao vậy, mặt tôi có gì à?”
Phó Cảnh Phạn từ từ thu hồi ánh mắt, không trả lời, chỉ nói: “Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi.”
Tô Hoài Minh gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Phó Cảnh Phạn.
Đứng trước cửa thang máy, Phó Cảnh Phạn chưa kịp mở miệng, thư ký Chu đã rất tinh mắt nói: “Đã giải thích với cậu Tô về chuyện dấu vân tay rồi.”
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, lúc này mới bước vào thang máy.
Ba phút sau, Tô Hoài Minh đứng trong phòng làm việc của Phó Cảnh Phạn.
Cậu giật giật khóe miệng, thực sự không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.
Có thể sở hữu một văn phòng rộng lớn, trang trí cao cấp như vậy ở trung tâm thành phố đắt đỏ, quả thực là xa hoa vô nhân tính!
Nhưng Phó Cảnh Phạn lại không hề tự giác, dường như đây chỉ là chuyện nhỏ bình thường, sau khi đặt tài liệu lên bàn làm việc, hắn quay lại hỏi: “Muốn uống gì không?”
“Cà phê.” Tô Hoài Minh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng bổ sung một câu, “Không uống cà phê đen nóng, cà phê đá cũng không.”
Thư ký Chu đưa cà phê đến rồi rời đi, còn rất chu đáo đóng cửa lại.
Phó Cảnh Phạn nói: “Công việc hôm nay khá nhiều, chúng ta ăn tối ở đây, tôi sẽ kết thúc sớm, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Tô Hoài Minh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, nhìn Phó Cảnh Phạn vài lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh có công việc gì muốn giao cho tôi không?”
Phó Cảnh Phạn khựng lại, “Tại sao lại hỏi vậy?”
Tô Hoài Minh còn hoang mang hơn cả hắn, “Thế thì sao? Anh còn lý do nào khác để gọi tôi đến công ty không?”
Phó Cảnh Phạn không giải thích trực tiếp mà nói: “Bên cạnh có phòng nghỉ, trong đó có sách và trò chơi, khi nào buồn chán thì em có thể đến đó, nếu không có thứ mình thích, thì nói với thư ký Chu, cô ấy sẽ giúp em tìm.”
“Hả?” Tô Hoài Minh hoàn toàn ngây ngốc.
Phó Cảnh Phạn thưởng thức xong biểu cảm của Tô Hoài Minh, ung dung nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Hay là em muốn tìm việc gì đó để làm?”
Tô Hoài Minh nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xua tay: “Không không không, như thế này là tốt rồi.”
Mặc dù Phó Cảnh Phạn để cậu đến công ty nhưng lại không giao việc cho cậu, chuyện này rất kỳ lạ, nhưng không phải làm gì cả thì tuyệt đối là chuyện tốt, cậu mới không tự đi tìm việc để làm đâu!
Tô Hoài Minh sợ ý mình thể hiện không đủ rõ ràng, không nói thêm câu nào với Phó Cảnh Phạn nữa, quay người đi thẳng đến phòng nghỉ, sợ chậm một giây Phó Cảnh Phạn sẽ đổi ý.
Đến phòng nghỉ, Tô Hoài Minh mới phát hiện Phó Cảnh Phạn quá khiêm tốn.
Cả một phòng nghỉ đầy ắp những trò chơi và sách mà cậu thích, những thứ không có ở những nơi khác thì ở đây đều có thể tìm thấy, cần gì phải làm phiền thư ký Chu chứ!
Tô Hoài Minh lập tức đắm chìm vào biển vui, vô tư chơi trò chơi, còn ở một bên khác, Phó Cảnh Phạn vẫn đang miệt mài làm việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mãi đến khi thư ký Chu mang cơm tối đến, Tô Hoài Minh mới phát hiện đã rất muộn.
Mặc dù là cơm hộp nhưng không hề thua kém món ăn ở nhà, Tô Hoài Minh ăn rất vui vẻ, Phó Cảnh Phạn nhìn bộ dạng của cậu cũng ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Ăn xong, Tô Hoài Minh nằm dài trên ghế sô pha chơi điện thoại, không nhịn được mà ngủ gật, khi cậu tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài trời đã tối đen, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy những vì sao.
Tô Hoài Minh ngồi dậy, tấm chăn trượt khỏi người, cậu nheo mắt nhớ lại một lúc, không nhớ mình đã đắp chăn trước khi ngủ.
Cậu không để tâm đến chuyện này, xoa xoa tóc rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.
Tô Hoài Minh nhìn bóng lưng Phó Cảnh Phạn từ xa.
Phó Cảnh Phạn đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người cao thẳng, đổ bóng dài, trong đêm tối tĩnh lặng như vậy, trông có vẻ hơi cô đơn.
Tô Hoài Minh đi tới, đứng bên cạnh Phó Cảnh Phạn, hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
“Tôi đang nhìn bầu trời đêm này.” Phó Cảnh Phạn tiếp lời: “Phó thị là tòa nhà cao nhất, có thể nhìn bao quát cả thành phố, nhưng tôi lại thích đứng ở độ cao này, nhìn bầu trời đêm gần hơn.”
Giọng điệu của Phó Cảnh Phạn rất bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện bình thường, nhưng Tô Hoài Minh cảm nhận được tham vọng của hắn.
Phó Cảnh Phạn đứng trên đế chế thương mại của mình, nhưng không đắm chìm vào quá khứ huy hoàng, mà nhìn về phía xa, muốn chinh phục nhiều hơn nữa.
Trước đây, Phó Cảnh Phạn chưa bao giờ thể hiện ham muốn và tham vọng trước mặt cậu, nhưng khoảnh khắc này, cậu thực sự cảm nhận được ham muốn của Phó Cảnh Phạn, cũng biết được nhịp độ làm việc của Phó Cảnh Phạn căng thẳng đến mức nào.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn trên bàn phát ra ánh sáng mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt Phó Cảnh Phạn, sống mũi đổ bóng nặng nề, khuôn mặt nghiêng ẩn trong bóng tối.
Đôi mắt Phó Cảnh Phạn phản chiếu bầu trời đêm, trong đáy mắt có ánh sáng lấp lánh, như thể sẽ không bao giờ tắt.
Tô Hoài Minh khựng lại, nói: “Bây giờ anh không giống với ngày thường.”
Phó Cảnh Phạn quay đầu nhìn cậu, giọng nói trầm hơn trong màn đêm: “Không giống sao?”
Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, tìm một cách nói thích hợp hơn: “Tôi cảm thấy bây giờ anh rất vui vẻ.”
Phó Cảnh Phạn chăm chú nhìn Tô Hoài Minh nửa phút, khóe miệng hơi cong lên, đáy mắt hiện lên ý cười: “Đúng vậy, mỗi ngày trước khi rời công ty, tôi đều đứng đây một lúc.”
Tô Hoài Minh cũng nhìn bầu trời đêm, gật đầu đồng tình: “Cảnh đẹp nơi đây quả thực rất tuyệt, ở nơi khác không thể có được tâm trạng như vậy.”
“Em thích không?” Giọng điệu của Phó Cảnh Phạn rất nhẹ, như thể hỏi bâng quơ.
Tô Hoài Minh cười nói: “Tất nhiên rồi, sao tôi có thể không thích chứ?”
Nhận được câu trả lời của Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Hắn chưa từng chia sẻ cảnh đẹp này với ai, Tô Hoài Minh là người đầu tiên, đứng cạnh hắn.
Hai người đứng trước cửa sổ mười phút, Tô Hoài Minh không cảm thấy thời gian trôi qua, mãi đến khi Phó Cảnh Phạn gọi cậu, cậu mới hoàn hồn.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Tô Hoài Minh gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, không nhịn được sự tò mò trong lòng, hỏi: “Hôm nay anh bảo tôi đến công ty, rốt cuộc là vì sao vậy?”
Phó Cảnh Phạn không trả lời ngay, mà dừng bước, quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, đôi mắt còn đen hơn cả màn đêm bên ngoài, đáy mắt phản chiếu hình bóng Tô Hoài Minh.
Hắn lộ ra vẻ mặt không rõ ý, hơi cong môi, hỏi ngược lại: “Không phải hôm qua em đã yêu cầu sao?”
Tô Hoài Minh ngây người, vô thức phản bác: “Tôi yêu cầu lúc nào chứ!”
Phó Cảnh Phạn cúi đầu chỉnh lại tay áo, từ tốn nói: “Hôm qua, em đích thân nói trên phố, trách tôi cho rằng tôi không muốn cho người khác biết em. Sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra vấn đề của mình, muốn sửa đổi, ngày hôm sau liền cho em đến công ty, giới thiệu em với những người bên cạnh tôi, hy vọng như vậy không quá muộn.”
Vừa rồi khi Phó Cảnh Phạn mở miệng gọi tên Tô Hoài Minh, trong lòng cậu đã có một dự cảm không lành, sau khi Phó Cảnh Phạn nói xong, vành tai cậu đã đỏ đến mức sắp nhỏ máu, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Phó Cảnh Phạn, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó chui vào.
Trước đó Phó Cảnh Phạn không nhắc đến chuyện hôm qua, khiến cậu thả lỏng, cậu không ngờ Phó Cảnh Phạn thâm hiểm lại ở đây chờ cậu!!
Phó Cảnh Phạn ung dung thưởng thức vẻ mặt của Tô Hoài Minh, từ từ đi tới, đứng trước mặt cậu, bóng hắn hoàn toàn che khuất cậu.
Đáy mắt hắn phản chiếu hình bóng Tô Hoài Minh, không còn thứ gì khác, khóe miệng mang theo ý cười, không hiểu sao lại có chút dịu dàng:
“Tôi đã chứng minh như vậy rồi, em còn thấy tôi có người khác ở bên ngoài không?”
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn dừng lại trên mái tóc dựng ngược của Tô Hoài Minh - theo động tác của Tô Hoài Minh mà đung đưa qua lại, có cảm giác lông xù.
Giữa ánh mắt không hài lòng của Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn giơ tay xoa loạn mái tóc của Tô Hoài Minh, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường, như thể người làm chuyện này không phải hắn, “Là tôi sơ suất, tôi đi tìm cho em ngay đây.”
Nói xong, Phó Cảnh Phạn quay người bước ra khỏi phòng ngủ, hỏi người giúp việc.
Người giúp việc nghe Phó Cảnh Phạn yêu cầu, ngây người mất bốn, năm giây, mới đột nhiên tỉnh lại, đi lục tủ tìm kiếm.
Phó Tiêu Tiêu đã qua cái tuổi cần vịt cao su để tắm cùng rồi, nhưng người giúp việc nghĩ rất chu đáo, trước đó đã mua vịt cao su để trong tủ, phòng khi cần dùng đến.
Không ngờ Phó Tiêu Tiêu không dùng đến, ngược lại bố dượng hơn 20 tuổi của cậu bé, tắm cũng phải có vịt cao su.
Người giúp việc nhanh chóng mang vịt cao su đến, Phó Cảnh Phạn hơi gật đầu, không giải thích nhiều, cầm lấy quay về phòng ngủ.
Tô Hoài Minh nhìn thấy vịt cao su thì mắt sáng lên, lập tức quay lại phòng tắm, thậm chí không nhìn Phó Cảnh Phạn lấy một cái.
Phó Cảnh Phạn nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, khoanh tay dựa vào khung cửa, chú ý từng động tĩnh bên trong.
Tô Hoài Minh chỉ uống hai chai đồ uống có cồn, nồng độ cồn thấp đến mức không đáng kể, cũng không xuất hiện tình trạng mất ý thức, nhưng khi tắm rất dễ buồn ngủ, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, hắn canh ở ngoài cửa, có thể phát hiện kịp thời.
Cứ năm phút, Phó Cảnh Phạn lại gõ cửa một lần, Tô Hoài Minh không thấy phiền, ngược lại coi đây như một trò chơi, vỗ nước hai cái để đáp lại.
Nhưng đến lần thứ ba Phó Cảnh Phạn gõ cửa, bên trong không có chút động tĩnh nào.
Phó Cảnh Phạn hơi cau mày, hỏi: “Em đang làm gì bên trong đấy? Tôi có thể vào không?”
“Vào được.” Giọng Tô Hoài Minh có vẻ hơi ngột ngạt, như bị nước thấm qua, mang theo chút mềm mại.
Phó Cảnh Phạn mới đẩy cửa ra.
Không khí ẩm ướt, phòng tắm như được bao phủ trong một giấc mơ mơ hồ, sương mù trắng xóa lan tỏa, đường viền của đồ vật đều trở nên mờ ảo.
Trên sàn toàn là nước, trên gương cũng toàn là sương mù, không thể soi rõ hình dáng con người, Tô Hoài Minh đứng ở góc phòng, tóc không ngừng nhỏ nước, những giọt nước từ từ chảy dọc theo cổ, làm ướt cổ áo choàng tắm.
Tô Hoài Minh không quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Phạn, đang cúi đầu, có vẻ như đang nghịch ngợm thứ gì đó.
Yết hầu Phó Cảnh Phạn không kiềm chế được mà lăn lên lăn xuống, hắn lại nới lỏng cổ áo, sau đó mới chậm rãi đi đến đứng sau Tô Hoài Minh, hỏi: “Sao thế?”
Giọng Tô Hoài Minh mang theo chút bất lực, “Phải làm sao đây, tôi thắt dây không được.”
Phó Cảnh Phạn thấy quần áo thay bên cạnh vẫn còn xếp ngay ngắn, đoán là Tô Hoài Minh ngoài áo choàng tắm ra thì không mặc gì cả.
Có lẽ là phòng tắm quá ngột ngạt, hơi thở trở nên gấp gáp, Phó Cảnh Phạn nhìn chằm chằm Tô Hoài Minh, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Tô Hoài Minh cầm hai sợi dây loay hoay mãi, không thắt được, trong lòng nóng nảy, đành phải ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, cầu xin sự giúp đỡ.
Đôi mắt ngập trong sương mù, ướt át, đầu mũi và đuôi mắt đều bị hơi nóng làm ửng hồng, trên mặt còn có những vết nước chưa lau khô, như những giọt nước mắt lăn xuống, biến mất dưới đường viền hàm.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn đuổi theo những giọt nước, phác họa đường nét khuôn mặt Tô Hoài Minh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại.
Thấy Phó Cảnh Phạn không đáp lại, Tô Hoài Minh mím môi, một lần nữa thúc giục: “Giúp tôi với.”
Phó Cảnh Phạn mới tỉnh táo lại, hắn đè mí mắt xuống, che đi cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt.
Hắn đứng sau Tô Hoài Minh, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, ngón tay ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo ngủ, kéo về phía trước. Sau đó mới giúp Tô Hoài Minh thắt dây, toàn bộ quá trình không chạm vào một tấc da thịt nào của Tô Hoài Minh.
Thắt xong áo choàng tắm, Phó Cảnh Phạn nói tiếp: “Sấy tóc rồi hãy ngủ.”
Tô Hoài Minh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, chờ Phó Cảnh Phạm sấy tóc cho mình.
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Phạn hầu hạ người khác, hắn bất lực nhìn Tô Hoài Minh say khướt này, đành phải đi lấy máy sấy tóc.
Tư thế ngồi của Tô Hoài Minh giống như một học sinh tiểu học, tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, trông rất phối hợp.
Ngón tay Phó Cảnh Phạn luồn qua mái tóc ướt sũng của Tô Hoài Minh, động tác rất cẩn thận, sợ sẽ làm cậu đau.
Ban đầu Tô Hoài Minh rất phối hợp, nhưng cậu vừa tắm nước nóng, lúc này bị gió nóng thổi, sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể dần tràn về, mí mắt càng ngày càng nặng, buồn ngủ đến mức lắc lư cả người.
Phó Cảnh Phạn không có cách nào khác, đành phải tiến lên một bước, dùng cơ thể chống đỡ Tô Hoài Minh, tiếp tục sấy tóc cho cậu.
Đến khi Phó Cảnh Phạn buông máy sấy xuống, Tô Hoài Minh đã ngủ say.
Cậu vẫn ngồi trên giường, đầu tựa vào bụng Phó Cảnh Phạn, trọng tâm hoàn toàn đè lên người hắn, hơi thở nhẹ nhàng, khuôn mặt ngủ an tĩnh.
Phó Cảnh Phạn biết mình động đậy, Tô Hoài Minh sẽ ngã về phía trước, nên vẫn duy trì tư thế này, khó khăn cúi người, cánh tay luồn qua đầu gối Tô Hoài Minh, bế cậu lên.
Tô Hoài Minh ngủ rất say, toàn bộ quá trình không tỉnh, đến khi Phó Cảnh Phạn đặt cậu xuống, theo bản năng dụi mặt vào gối, không còn động tác nào khác.
Phó Cảnh Phạn đắp nửa chăn còn lại lên người Tô Hoài Minh, định đi phòng khách ngủ, nhưng nghĩ đến Tô Hoài Minh say khướt mất ý thức, cần có người canh bên cạnh, nên chỉ lấy thêm một chiếc chăn, nằm xuống bên cạnh Tô Hoài Minh.
...
Sau khi say rượu, Tô Hoài Minh liên tục quậy phá, nhưng khi ngủ thì lại rất yên tĩnh.
Sáng sớm khi Phó Cảnh Phạn thức dậy, hắn thấy Tô Hoài Minh nằm ngoan ngoãn ở bên kia, tư thế gần như không thay đổi, vẫn còn ngủ say.
Phó Cảnh Phạn không làm phiền cậu, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Sau khi ăn sáng xong, hắn dặn dò quản gia vài câu rồi mới ra ngoài đi làm.
Khoảng hai giờ sau, cửa phòng ngủ mở ra, Tô Hoài Minh thay một bộ quần áo khác, bước ra.
Quản gia thấy Tô Hoài Minh vội vàng chạy tới, hỏi: “Tối qua cậu say rượu, không uống canh giải rượu đã ngủ mất, bây giờ có đau đầu không?”
Tô Hoài Minh lắc đầu, vẻ mặt bối rối, “Cái gì, tối qua tôi say rượu sao?”
Quản gia cũng ngây người trong vài giây, “Đúng vậy, cậu Phó đưa cậu về, nói cậu say rượu, bảo tôi đi nấu canh giải rượu.”
Tô Hoài Minh xoa xoa thái dương, hơi nhíu mày, ra vẻ đang cố gắng nhớ lại.
Quản gia đúng lúc hỏi: “Cậu Tô say như thế nào?”
Phải mất đến nửa phút, Tô Hoài Minh mới lắc đầu, “Tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ chúng tôi đi mua bánh ngọt, sau đó đầu óc trống rỗng, không nhớ được gì nữa.”
Quản gia gật đầu suy tư: “Vậy là cậu bị mất trí nhớ tạm thời, không sao đâu, uống say thì có người sẽ bị mất trí nhớ tạm thời.”
Tô Hoài Minh như bừng tỉnh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Xem ra, tôi thực sự bị mất trí nhớ tạm thời.”
Quản gia không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa, quay người đi chuẩn bị bữa sáng cho Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh ngồi vào bàn ăn, vừa định cầm lấy một chiếc bánh bao nhân sữa trứng để ăn thì thấy Phó Tiêu Tiêu bước ra khỏi phòng.
Thấy Tô Hoài Minh, vẻ mặt của Phó Tiêu Tiêu rất kỳ lạ, bước chân khựng lại, rồi đột nhiên chạy về phòng.
Tô Hoài Minh khó hiểu nhìn theo bóng lưng cậu bé, chưa đầy nửa phút, Phó Tiêu Tiêu lại chạy ra, nói: “Tối qua anh muốn đuôi khủng long của tôi, đưa anh.”
Tô Hoài Minh: “...”
Tô Hoài Minh: “...”
Tô Hoài Minh: “...”
Nghe vậy, cậu đột nhiên nhớ lại cảnh gọi Phó Tiêu Tiêu là anh trai tối qua, hơi thở nghẹn lại, suýt ngất xỉu.
Chỉ qua một đêm, Phó Tiêu Tiêu đã có ý thức làm đại ca, rất hào phóng với đàn em, thấy Tô Hoài Minh không nhận, lại đưa đuôi khủng long lên phía trước, “Cho anh này, không phải anh rất muốn sao?”
Tô Hoài Minh: “...” Cứu tôi với!
Miệng cậu giật giật, vẻ mặt cứng đờ, không biết phải nói gì.
Nếu cậu tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, Phó Tiêu Tiêu nhất định sẽ rất không hài lòng, lại nhắc lại chuyện tối qua, nhưng nếu cậu trực tiếp nhận lấy, thì chẳng khác nào thừa nhận mình là em trai của Phó Tiêu Tiêu!!
Bộ não của Tô Hoài Minh chưa bao giờ quay nhanh như vậy, CPU sắp cháy rồi, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào toàn vẹn.
Phó Tiêu Tiêu bĩu môi khó hiểu, dùng tay vẫy trước mặt Tô Hoài Minh, không hiểu tại sao cậu đột nhiên chơi trò người gỗ với mình.
Lúc này Tô Hoài Minh mới tỉnh táo lại, thấy quản gia vội vàng đi tới, trong lúc tình thế cấp bách đã lấy bộ quần áo ngủ khủng long, đặt sang một bên, lại cầm lấy bánh bao nhân sữa trứng cắn một miếng, vẻ mặt tự nhiên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Quản gia không nghi ngờ gì, sau khi đặt đĩa xuống thì rời đi.
Phó Tiêu Tiêu thấy Tô Hoài Minh lấy bộ quần áo khủng long, tự cho rằng mình làm anh trai rất hoàn hảo, đắc ý đến mức đuôi cũng vểnh lên tận trời, tự luyến không nhắc lại chuyện tối qua, Tô Hoài Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu uống một ngụm cháo trắng, đầu càng ngày càng cúi thấp, hận không thể chôn mặt vào trong.
A a a a a cậu còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa!
Tô Hoài Minh cũng hy vọng mình bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng cậu lại nhớ rõ từng chi tiết tối qua.
Hôm qua cậu đã làm quá nhiều chuyện mất mặt. Trong lúc nhất thời, cậu không phân biệt được việc nào đáng xấu hổ hơn: “uống đồ uống có cồn rồi say” hay “khóc lóc thảm thiết ở ven đường, chỉ trích Phó Cảnh Phạn thay lòng đổi dạ“... Việc nhảy múa với chú chó ven đường, gọi Phó Tiêu Tiêu là anh trai, đòi vịt con khi ngủ, ba chuyện này cũng khá nặng ký, khó phân định cao thấp.
Tô Hoài Minh càng nghĩ càng muốn chết, máu toàn thân không ngừng dồn lên não, não xung huyết nóng ran, vành tai đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Biết trước được việc uống say của mình sẽ biến thành như thế này, cậu tuyệt đối sẽ không đụng vào hai chai đồ uống có cồn kia!
Nghĩ đến đây, Tô Hoài Minh hung hăng cầm lấy hai chiếc bánh bao nhân sữa trứng, ăn ngấu nghiến, cố gắng ăn đến chết, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với thế giới tồi tệ này nữa.
Sinh ra làm người, cậu rất xin lỗi ╥﹏╥
...
Tô Hoài Minh không như mong muốn mà ăn đến chết, sau khi ăn xong, cậu ngồi trên ghế sofa, mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào trần nhà, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác xấu hổ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, sau một lúc im lặng, cậu dùng đầu đập vào gối mềm.
Phó Tiêu Tiêu đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vô cùng lo lắng cho tình trạng tinh thần của bố dượng, với tư cách là anh trai, cậu bé rất thoải mái mang đồ chơi yêu thích nhất đến, chia sẻ với Tô Hoài Minh, muốn cậu vui vẻ hơn một chút.
Khi nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu, Tô Hoài Minh không kiềm được mà nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, cầm đồ chơi, chạy một mạch vào phòng ngủ, ngồi xổm trong góc tự kỷ, thậm chí còn không ra ăn trưa.
Tô Hoài Minh không muốn gặp người khác, nhưng Phó Tiêu Tiêu lại liên tục đến tìm cậu, mang theo đủ loại đồ thăm hỏi, muốn thể hiện sự quan tâm của anh trai.
Nhưng cậu bé càng như vậy, Tô Hoài Minh càng xấu hổ, sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, chỉ còn thoi thóp.
Đúng lúc này, Tô Hoài Minh nhận được điện thoại của Phó Cảnh Phạn.
Cậu do dự vài giây, cảm thấy nếu giả vờ mất trí nhớ thì không có lý do gì để không nghe điện thoại của Phó Cảnh Phạn.
Lỡ như Phó Cảnh Phạn thấy không gọi được điện thoại, lại đi hỏi quản gia, không những sẽ khiến người ta nghi ngờ, mà tình hình sẽ còn tệ hơn.
Không còn cách nào khác, Tô Hoài Minh đành phải nghe điện thoại của Phó Cảnh Phạn.
Giọng nói của Phó Cảnh Phạn vẫn trầm ấm như trước, không nghe ra cảm xúc gì, “Cảm thấy thế nào, cơ thể có khó chịu không?”
Tô Hoài Minh lắc đầu, cố ý nói giọng nhẹ nhàng: “Không sao.”
Phó Cảnh Phạn ừ một tiếng rất khẽ.
Tô Hoài Minh có tật giật mình, cảm xúc không kiềm chế được mà căng thẳng, nhưng Phó Cảnh Phạn không nhắc đến chuyện hôm qua, mà hỏi: “Chừng nào em đi ghi hình chương trình tạp kỹ?”
Tô Hoài Minh bị chuyển hướng suy nghĩ, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: “Ngày kia.”
Nghĩ đến đây, Tô Hoài Minh có chút nóng lòng.
Cậu không bài xích việc đi ghi hình chương trình tạp kỹ, nhưng lại lười nhác. Trước đây, trước khi ghi hình chương trình tạp kỹ, cậu luôn có chút không muốn, nhưng lần này lại vô cùng vui vẻ, chỉ hận không thể ngay giây tiếp theo đi ghi hình chương trình tạp kỹ, như vậy cậu có thể trốn đến một thành phố khác, không cần phải đối mặt với những chuyện này nữa.
Phó Cảnh Phạn dừng lại một chút, rồi tiếp tục hỏi: “Chiều nay em có rảnh không?”
“Có rảnh.”
“Vậy em có thể đến công ty một chuyến không?”
Tô Hoài Minh ngẩn ra, “Anh bảo tôi đến Phó thị?”
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo tài xế đến đón em.” Giọng nói của Phó Cảnh Phạn chuyển hướng, rồi tiếp tục nói: “Công ty có hệ thống an ninh rất tốt, em không cần đeo khẩu trang và kính râm, sẽ không có ai làm phiền em đâu.”
Tô Hoài Minh hơi do dự.
Hôm qua, Phó Cảnh Phạn đã tận mắt chứng kiến bộ dạng xấu xí của cậu, còn bị cậu giày vò một hồi lâu, cậu thực sự không còn mặt mũi nào để gặp Phó Cảnh Phạn.
Nhưng ở nhà, Phó Tiêu Tiêu lại liên tục đến quan tâm cậu, điều này chẳng khác gì lăng trì đối với lòng tự trọng của cậu.
Tô Hoài Minh do dự vài giây, cuối cùng cũng đồng ý với Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn bận rộn như vậy, chắc là dù có đến công ty, cậu cũng không gặp được hắn mấy lần. Hơn nữa, Phó Cảnh Phạn là người trưởng thành, có chừng mực hơn trẻ con, chắc sẽ không nhắc lại chuyện hôm qua nhiều lần... chứ nhỉ.
Cậu giả vờ mất trí nhớ, không, bây giờ cậu mất trí nhớ thật.
Tô Hoài Minh nắm chặt nắm đấm, trong lòng tự thôi miên vài lần, sau khi điều chỉnh lại trạng thái, mới lên xe đến công ty Phó Cảnh Phạn.
Tô Hoài Minh hiện đang đảm nhiệm chức danh thiết kế trưởng, hưởng mức lương kếch xù do Phó Cảnh Phạn trả, cũng nên đóng góp một chút, vì vậy Tô Hoài Minh cho rằng Phó Cảnh Phạn bảo cậu đến công ty hẳn là để bàn chuyện chính sự.
Tô Hoài Minh vừa xuống xe, đã nhìn thấy thư ký Chu đứng ở cửa, đang chờ cậu.
Thư ký Chu rất có địa vị trong công ty, tương đương với người phát ngôn của Phó Cảnh Phạn, các nhân viên qua lại khi nhìn thấy cô đều cung kính chào hỏi.
Mặc dù thư ký Chu mỉm cười đáp lại, nhưng lại rất có khoảng cách.
Nhưng sau khi bóng dáng Tô Hoài Minh xuất hiện, thư ký Chu lập tức bước nhanh tới, thái độ ân cần, còn pha chút quen thuộc.
Tô Hoài Minh và thư ký Chu đã gặp nhau nhiều lần, mặc dù thời gian này không gặp, nhưng tình cảm vẫn còn, chỉ hàn huyên vài câu là đã gần gũi hơn rồi.
Tô Hoài Minh còn nhớ lời Phó Cảnh Phạn nói, không đeo khẩu trang và kính râm, đi theo thư ký Chu ngang nhiên đi qua sảnh tầng một.
Các nhân viên Phó thị qua lại đều kinh ngạc, lần lượt dừng lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Minh.
Lễ tân đã được đào tạo bài bản, trong thời gian nhanh nhất tập hợp đầy đủ nhân viên, xếp thành một hàng chào Tô Hoài Minh.
Trận thế này quá long trọng, Tô Hoài Minh có chút thụ sủng nhược kinh.
Thư ký Chu đoán được suy nghĩ của cậu, cười nói: “Khi họp cổ đông, lễ tân cũng sẽ làm như vậy, cuộc sống phải có nghi thức, cậu Tô có thể hiểu như vậy.”
Lời giải thích này khá dễ hiểu, Tô Hoài Minh gật đầu, cười chào hỏi lễ tân.
Trong sảnh tầng một có không ít người hâm mộ Tô Hoài Minh, được tận mắt nhìn thấy Tô Hoài Minh là chuyện vô cùng phấn khích đối với họ.
Họ mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Minh, kích động trong lòng không thể kiềm chế, nhưng như Phó Cảnh Phạn đã nói, không một ai dám tiến lên làm phiền Tô Hoài Minh.
Thời gian ở sảnh như bị nhấn nút tạm dừng, hầu như tất cả mọi người đều dừng lại, chỉ có Tô Hoài Minh và thư ký Chu tiến về phía trước, thư ký Chu vẫn không ngừng giới thiệu lịch sử công ty và những sự kiện quan trọng.
“Phó tổng đang đợi cậu ở trên lầu.” Nói xong, thư ký Chu dẫn Tô Hoài Minh đến thang máy.
Thấy thư ký Chu không thèm nhìn đến hai chiếc thang máy bên cạnh, Tô Hoài Minh dừng bước, khó hiểu nhìn cô, do dự không biết có nên lên tiếng nhắc nhở hay không.
Thư ký Chu như đoán được tâm tư của Tô Hoài Minh, cười nói: “Đây là thang máy dành riêng cho Phó tổng, chúng ta đi thang máy này lên lầu.”
Tô Hoài Minh gật đầu, lúc này mới đi theo.
Thư ký Chu cười nói: “Chiếc thang máy vừa nãy là dành cho nhân viên Phó thị, còn có một chiếc thang máy dành riêng cho khách quý, cũng sẽ dùng trong trường hợp khẩn cấp, chiếc thang máy này là dành riêng cho Phó tổng, trên đó có ghi dấu vân tay, chỉ có Phó tổng mới được sử dụng.”
Tô Hoài Minh ngẩn ra, “Phó Cảnh Phạn hiện không có ở đây, chúng ta sao lại đi thang máy này được?”
Thư ký Chu cười nói: “Tôi vừa nãy chưa nói hết, sáng nay Phó tổng đã bảo tôi nhập dấu vân tay của cậu, cậu Tô cũng có thể đi thang máy này.”
Tô Hoài Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng những nhân viên chờ thang máy nghe được lời này, mắt mở to tròn, không dám thì thầm to nhỏ, chỉ dùng ánh mắt giao lưu với nhau, sắc mặt khác nhau, nhưng khi nhìn Tô Hoài Minh, trong ánh mắt lại thêm một chút coi trọng.
Tô Hoài Minh không ngờ đến điều này, đợi thang máy dừng lại, cậu và thư ký Chu đi vào.
Thư ký Chu giới thiệu: “Phòng làm việc của Phó tổng ở tầng ba trên cùng, nhưng hiện anh ấy đang họp, tôi sẽ dẫn cậu Tô đi tìm anh ấy.”
Tô Hoài Minh dừng lại một chút, nói: “Phó Cảnh Phạn đang họp, chúng ta vẫn đừng qua làm phiền anh ấy nữa.”
Thư ký Chu cười giải thích: “Giờ này, cuộc họp cũng sắp kết thúc rồi, khi chúng ta qua, hẳn đã kết thúc rồi.”
Tô Hoài Minh vẫn thấy không ổn lắm, nhưng lại không có lý do để từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Sau khi đến tầng, thư ký Chu vừa giới thiệu khu vực văn phòng hai bên, vừa dẫn Tô Hoài Minh đi về phía trước.
Nhân viên thấy Tô Hoài Minh đến, đều lộ vẻ kinh ngạc, lễ phép chào Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh vốn là người khách sáo, cậu càng khách sáo hơn, trên đường đi cậu liên tục gật đầu, nhìn từng khuôn mặt, có chút hoa mắt.
Đợi họ đến cửa phòng họp, cửa vừa mở, các giám đốc cấp cao và quản lý công ty cầm tài liệu đi ra, đụng trúng Tô Hoài Minh.
Các giám đốc cấp cao ngây người nhìn Tô Hoài Minh, nhất thời không phản ứng kịp, đúng lúc Phó Cảnh Phạn từ bên trong đi ra, các giám đốc cấp cao vội nhường đường.
Phó Cảnh Phạn đi đến bên cạnh Tô Hoài Minh, giọng điệu tự nhiên hỏi: “Đến lúc nào rồi?”
“Mới đến.” Tô Hoài Minh tiếp tục nói: “Thư ký Chu đã giới thiệu công ty cho tôi.”
Phó Cảnh Phạn gật đầu, không lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng thái độ lại rất thoải mái, “Lát nữa tôi sẽ dẫn em đến phòng làm việc.”
Các giám đốc cấp cao nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng chấn động.
Khí chất Phó Cảnh Phạn lạnh lùng, không giận mà uy, các giám đốc cấp cao đều rất sợ hắn, nhưng khi đối mặt với Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn lại hạ phòng bị, cử chỉ rất tự nhiên.
Xem ra Tô Hoài Minh có ý nghĩa phi thường đối với Phó Cảnh Phạn.
Trong số các giám đốc cấp cao có người nhanh nhạy đã lấy lại tinh thần, nhanh chân tiến lên, vô cùng ân cần chào hỏi Tô Hoài Minh.
“Tô tổng, tôi phụ trách bộ phận hành chính, cậu cứ gọi tên tôi là được.” Giám đốc cấp cao cười tươi như hoa, chỉ thiếu điều cúi đầu khom lưng, “Nhà chúng tôi đều rất thích cậu, đặc biệt là con gái tôi, là người hâm mộ trung thành của cậu, thường xuyên khen cậu trước mặt tôi, hôm nay được gặp mặt, cậu còn đẹp trai hơn trên tivi.”
Có giám đốc cấp cao này dẫn đầu, những người khác cũng tiến lại, nói những lời nịnh bợ Tô Hoài Minh.
Họ thường sợ Phó Cảnh Phạn, trước mặt hắn luôn nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, không dám nói nhiều, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội nịnh bợ, đành phải tranh thủ.
Sau khi trải qua lời khen ngợi của Tề Tinh Châu và các thí sinh tuyển tú, Tô Hoài Minh đã rèn luyện được khả năng mặt không đổi sắc, khi đối mặt với những giám đốc cấp cao này, cậu tỏ ra vô cùng thoải mái, thái độ thư giãn này khiến các giám đốc cấp cao vô cùng kính sợ, lời lẽ càng thêm cẩn thận.
Phó Cảnh Phạn đứng bên cạnh, quan sát vẻ mặt của Tô Hoài Minh, chưa đầy nửa phút, Phó Cảnh Phạn không lộ ra vẻ không vui, chỉ khẽ ho một tiếng.
Như thể bị nhấn nút tạm dừng, các giám đốc cấp cao đồng loạt ngậm miệng, cung kính chào Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn. Sau đó vội vàng cầm tài liệu rời đi trong im lặng, nhường không gian cho Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn rũ mi nhìn Tô Hoài Minh, Tô Hoài Minh bị nhìn đến mức bối rối, khó hiểu nhướng mày, hỏi: “Sao vậy, mặt tôi có gì à?”
Phó Cảnh Phạn từ từ thu hồi ánh mắt, không trả lời, chỉ nói: “Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi.”
Tô Hoài Minh gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Phó Cảnh Phạn.
Đứng trước cửa thang máy, Phó Cảnh Phạn chưa kịp mở miệng, thư ký Chu đã rất tinh mắt nói: “Đã giải thích với cậu Tô về chuyện dấu vân tay rồi.”
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, lúc này mới bước vào thang máy.
Ba phút sau, Tô Hoài Minh đứng trong phòng làm việc của Phó Cảnh Phạn.
Cậu giật giật khóe miệng, thực sự không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.
Có thể sở hữu một văn phòng rộng lớn, trang trí cao cấp như vậy ở trung tâm thành phố đắt đỏ, quả thực là xa hoa vô nhân tính!
Nhưng Phó Cảnh Phạn lại không hề tự giác, dường như đây chỉ là chuyện nhỏ bình thường, sau khi đặt tài liệu lên bàn làm việc, hắn quay lại hỏi: “Muốn uống gì không?”
“Cà phê.” Tô Hoài Minh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng bổ sung một câu, “Không uống cà phê đen nóng, cà phê đá cũng không.”
Thư ký Chu đưa cà phê đến rồi rời đi, còn rất chu đáo đóng cửa lại.
Phó Cảnh Phạn nói: “Công việc hôm nay khá nhiều, chúng ta ăn tối ở đây, tôi sẽ kết thúc sớm, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Tô Hoài Minh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, nhìn Phó Cảnh Phạn vài lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh có công việc gì muốn giao cho tôi không?”
Phó Cảnh Phạn khựng lại, “Tại sao lại hỏi vậy?”
Tô Hoài Minh còn hoang mang hơn cả hắn, “Thế thì sao? Anh còn lý do nào khác để gọi tôi đến công ty không?”
Phó Cảnh Phạn không giải thích trực tiếp mà nói: “Bên cạnh có phòng nghỉ, trong đó có sách và trò chơi, khi nào buồn chán thì em có thể đến đó, nếu không có thứ mình thích, thì nói với thư ký Chu, cô ấy sẽ giúp em tìm.”
“Hả?” Tô Hoài Minh hoàn toàn ngây ngốc.
Phó Cảnh Phạn thưởng thức xong biểu cảm của Tô Hoài Minh, ung dung nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Hay là em muốn tìm việc gì đó để làm?”
Tô Hoài Minh nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xua tay: “Không không không, như thế này là tốt rồi.”
Mặc dù Phó Cảnh Phạn để cậu đến công ty nhưng lại không giao việc cho cậu, chuyện này rất kỳ lạ, nhưng không phải làm gì cả thì tuyệt đối là chuyện tốt, cậu mới không tự đi tìm việc để làm đâu!
Tô Hoài Minh sợ ý mình thể hiện không đủ rõ ràng, không nói thêm câu nào với Phó Cảnh Phạn nữa, quay người đi thẳng đến phòng nghỉ, sợ chậm một giây Phó Cảnh Phạn sẽ đổi ý.
Đến phòng nghỉ, Tô Hoài Minh mới phát hiện Phó Cảnh Phạn quá khiêm tốn.
Cả một phòng nghỉ đầy ắp những trò chơi và sách mà cậu thích, những thứ không có ở những nơi khác thì ở đây đều có thể tìm thấy, cần gì phải làm phiền thư ký Chu chứ!
Tô Hoài Minh lập tức đắm chìm vào biển vui, vô tư chơi trò chơi, còn ở một bên khác, Phó Cảnh Phạn vẫn đang miệt mài làm việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mãi đến khi thư ký Chu mang cơm tối đến, Tô Hoài Minh mới phát hiện đã rất muộn.
Mặc dù là cơm hộp nhưng không hề thua kém món ăn ở nhà, Tô Hoài Minh ăn rất vui vẻ, Phó Cảnh Phạn nhìn bộ dạng của cậu cũng ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Ăn xong, Tô Hoài Minh nằm dài trên ghế sô pha chơi điện thoại, không nhịn được mà ngủ gật, khi cậu tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài trời đã tối đen, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy những vì sao.
Tô Hoài Minh ngồi dậy, tấm chăn trượt khỏi người, cậu nheo mắt nhớ lại một lúc, không nhớ mình đã đắp chăn trước khi ngủ.
Cậu không để tâm đến chuyện này, xoa xoa tóc rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.
Tô Hoài Minh nhìn bóng lưng Phó Cảnh Phạn từ xa.
Phó Cảnh Phạn đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người cao thẳng, đổ bóng dài, trong đêm tối tĩnh lặng như vậy, trông có vẻ hơi cô đơn.
Tô Hoài Minh đi tới, đứng bên cạnh Phó Cảnh Phạn, hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
“Tôi đang nhìn bầu trời đêm này.” Phó Cảnh Phạn tiếp lời: “Phó thị là tòa nhà cao nhất, có thể nhìn bao quát cả thành phố, nhưng tôi lại thích đứng ở độ cao này, nhìn bầu trời đêm gần hơn.”
Giọng điệu của Phó Cảnh Phạn rất bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện bình thường, nhưng Tô Hoài Minh cảm nhận được tham vọng của hắn.
Phó Cảnh Phạn đứng trên đế chế thương mại của mình, nhưng không đắm chìm vào quá khứ huy hoàng, mà nhìn về phía xa, muốn chinh phục nhiều hơn nữa.
Trước đây, Phó Cảnh Phạn chưa bao giờ thể hiện ham muốn và tham vọng trước mặt cậu, nhưng khoảnh khắc này, cậu thực sự cảm nhận được ham muốn của Phó Cảnh Phạn, cũng biết được nhịp độ làm việc của Phó Cảnh Phạn căng thẳng đến mức nào.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn trên bàn phát ra ánh sáng mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt Phó Cảnh Phạn, sống mũi đổ bóng nặng nề, khuôn mặt nghiêng ẩn trong bóng tối.
Đôi mắt Phó Cảnh Phạn phản chiếu bầu trời đêm, trong đáy mắt có ánh sáng lấp lánh, như thể sẽ không bao giờ tắt.
Tô Hoài Minh khựng lại, nói: “Bây giờ anh không giống với ngày thường.”
Phó Cảnh Phạn quay đầu nhìn cậu, giọng nói trầm hơn trong màn đêm: “Không giống sao?”
Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, tìm một cách nói thích hợp hơn: “Tôi cảm thấy bây giờ anh rất vui vẻ.”
Phó Cảnh Phạn chăm chú nhìn Tô Hoài Minh nửa phút, khóe miệng hơi cong lên, đáy mắt hiện lên ý cười: “Đúng vậy, mỗi ngày trước khi rời công ty, tôi đều đứng đây một lúc.”
Tô Hoài Minh cũng nhìn bầu trời đêm, gật đầu đồng tình: “Cảnh đẹp nơi đây quả thực rất tuyệt, ở nơi khác không thể có được tâm trạng như vậy.”
“Em thích không?” Giọng điệu của Phó Cảnh Phạn rất nhẹ, như thể hỏi bâng quơ.
Tô Hoài Minh cười nói: “Tất nhiên rồi, sao tôi có thể không thích chứ?”
Nhận được câu trả lời của Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Hắn chưa từng chia sẻ cảnh đẹp này với ai, Tô Hoài Minh là người đầu tiên, đứng cạnh hắn.
Hai người đứng trước cửa sổ mười phút, Tô Hoài Minh không cảm thấy thời gian trôi qua, mãi đến khi Phó Cảnh Phạn gọi cậu, cậu mới hoàn hồn.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Tô Hoài Minh gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, không nhịn được sự tò mò trong lòng, hỏi: “Hôm nay anh bảo tôi đến công ty, rốt cuộc là vì sao vậy?”
Phó Cảnh Phạn không trả lời ngay, mà dừng bước, quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, đôi mắt còn đen hơn cả màn đêm bên ngoài, đáy mắt phản chiếu hình bóng Tô Hoài Minh.
Hắn lộ ra vẻ mặt không rõ ý, hơi cong môi, hỏi ngược lại: “Không phải hôm qua em đã yêu cầu sao?”
Tô Hoài Minh ngây người, vô thức phản bác: “Tôi yêu cầu lúc nào chứ!”
Phó Cảnh Phạn cúi đầu chỉnh lại tay áo, từ tốn nói: “Hôm qua, em đích thân nói trên phố, trách tôi cho rằng tôi không muốn cho người khác biết em. Sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra vấn đề của mình, muốn sửa đổi, ngày hôm sau liền cho em đến công ty, giới thiệu em với những người bên cạnh tôi, hy vọng như vậy không quá muộn.”
Vừa rồi khi Phó Cảnh Phạn mở miệng gọi tên Tô Hoài Minh, trong lòng cậu đã có một dự cảm không lành, sau khi Phó Cảnh Phạn nói xong, vành tai cậu đã đỏ đến mức sắp nhỏ máu, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Phó Cảnh Phạn, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó chui vào.
Trước đó Phó Cảnh Phạn không nhắc đến chuyện hôm qua, khiến cậu thả lỏng, cậu không ngờ Phó Cảnh Phạn thâm hiểm lại ở đây chờ cậu!!
Phó Cảnh Phạn ung dung thưởng thức vẻ mặt của Tô Hoài Minh, từ từ đi tới, đứng trước mặt cậu, bóng hắn hoàn toàn che khuất cậu.
Đáy mắt hắn phản chiếu hình bóng Tô Hoài Minh, không còn thứ gì khác, khóe miệng mang theo ý cười, không hiểu sao lại có chút dịu dàng:
“Tôi đã chứng minh như vậy rồi, em còn thấy tôi có người khác ở bên ngoài không?”
/90
|