Tô Hoài Minh không nhúc nhích, nhưng từng tế bào trong cơ thể đều đang vùng vẫy, chỉ thiếu khắc lên trán mấy chữ “Tôi muốn chạy trốn“.
Mẹ Nam Nam vô cùng phấn khích, đắm chìm trong thế giới của mình, không để ý đến sự khác thường của Tô Hoài Minh, cô nói tiếp: “Khi nhìn thấy tấm áp phích này, tôi cảm thấy cậu như một chú nai mới bước vào thế giới, ánh mắt trong veo, không vướng chút bụi trần, và tấm áp phích này đã lưu giữ được khoảnh khắc đặc biệt này, bộ quần áo lộng lẫy càng tôn lên sự linh hoạt của cậu... Tôi phát hiện cậu rất hợp với những màu sắc rực rỡ và hoa văn phức tạp, sự tương phản càng mạnh mẽ, càng làm nổi bật khí chất của cậu!”
Mẹ Nam Nam đột nhiên bắt đầu nói theo giọng văn nghệ, từng chữ đều khiến Tô Hoài Minh xấu hổ đến nghẹt thở: “Khi nhìn thấy tấm áp phích này, trong đầu tôi nảy ra rất nhiều ý tưởng, cũng chính lúc đó mà tôi trở thành người hâm mộ của cậu“.
Tô Hoài Minh: “...”
Cảm ơn lời khen ngợi và đánh giá cao của cô, nhưng có phải hơi quá lời rồi không ạ!!
Mẹ Nam Nam nói nhiều như vậy, cậu cũng phải đáp lại cho phải phép.
Tô Hoài Minh cười gượng gạo, cố nói: “Thực ra là công lao của nhiếp ảnh gia, bản thân tôi không giống như trong tấm áp phích này“.
Mẹ Nam Nam đột nhiên sốt sắng, trừng mắt, kiên định nói: “Không phải vậy, dù là người sáng tạo có tài năng đến đâu, cũng cần có nguồn cảm hứng, cũng cần có mảnh đất màu mỡ để nuôi dưỡng, cậu đừng tự hạ thấp mình, nếu đổi người khác, sẽ không chụp được cảm giác này!”
Mẹ Nam Nam càng nói càng phấn khích, cơ thể không kiềm chế được mà nghiêng về phía trước, Tô Hoài Minh bị khí thế của cô làm cho sợ hãi, lùi lại mấy bước, liên tục xin lỗi: “Được được được, bây giờ tôi đã biết rồi“.
Mẹ Nam Nam lúc này mới buông tha cho Tô Hoài Minh.
Cô đứng trước tấm áp phích đó, ánh mắt lấp lánh, hai tay đặt trên ngực, giọng nói đầy khao khát: “Tôi có thể hiểu cảm giác của nhiếp ảnh gia, được gặp nàng thơ và sáng tạo ra tác phẩm khiến mình hài lòng, đó là một điều khiến người ta phấn khích đến mức không ngủ được!”
Tô Hoài Minh nghe đến đây, đột nhiên cảm thấy giữa cậu và mẹ Nam Nam có một khoảng cách rất lớn.
Mẹ Nam Nam đang khen cậu, nhưng cậu không quan trọng, hay nói cách khác, cậu đã trở thành một hình tượng và biểu tượng, đổi thành người khác cũng được.
Nhưng người đang bị giày vò thực sự là cậu!
Nghe người khác khen ngợi mình một cách quá lố ngay trước mặt quả thực là một trong mười hình phạt tàn khốc nhất!
Hơn nữa, mẹ Nam Nam càng ngày càng cuồng nhiệt, dùng lời lẽ vô cùng khoa trương, khiến da đầu Tô Hoài Minh tê dại, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mẹ Nam Nam ánh mắt sáng ngời, thần thái rạng rỡ; còn Tô Hoài Minh thì như bị hút hết màu sắc, ánh mắt đờ đẫn, cả người đều ủ rũ, trở nên nhếch nhác, mềm nhũn.
Cậu chỉ muốn trốn khỏi căn phòng này, nhưng lại bị mẹ Nam Nam nắm chặt cánh tay, buộc phải từng tấm một chiêm ngưỡng những tấm áp phích cậu từng chụp và những đoạn phim đặc sắc trong các chương trình tạp kỹ.
Thật sự là như ngồi trên đống lửa, như đi trên đống than, như có cái gì đó mắc trong cổ họng!
Tô Hoài Minh sợ mình sẽ chết trong căn phòng này, không chịu đựng được nữa, vừa định chào mẹ Nam Nam một tiếng, cố tình rời đi, thì ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại ở một tấm áp phích được dán ở góc phòng.
Cậu tiến lại gần, mới phát hiện ra tấm áp phích này là vẽ tay, hình ảnh cậu trên đó phóng túng, ngạo nghễ, mái tóc màu xanh lam, khuyên tai pha lê sáng lấp lánh, đôi mắt và lông mày đều toát lên vẻ trẻ trung và tự do, đang cười xấu xa nhìn vào ống kính.
Cậu ôm đàn guitar trong tay, mặc một chiếc áo khoác đen rất ngầu, đứng trên sân khấu, một chân cong lại, một chân tùy ý duỗi thẳng, chỉ cần nhìn vào bức ảnh cũng có thể cảm nhận được sự sôi động và cuồng nhiệt của âm nhạc.
Tô Hoài Minh hơi nhíu mày.
Người trong bức tranh không khác gì cậu ngoài đời, lần đầu nhìn thấy, cậu còn ngỡ mình từng chụp một tấm áp phích như vậy, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì không có.
Trong lòng Tô Hoài Minh nảy ra một ý nghĩ, hỏi mẹ Nam Nam: “Đây là...”
Mẹ Nam Nam cười ngại ngùng, có chút e thẹn nói: “Đây là do tôi vẽ“.
Tô Hoài Minh kinh ngạc há hốc miệng, phát ra tiếng “oa” không thành tiếng.
Vừa rồi nghe mẹ Nam Nam khen tấm áp phích của cậu, còn phân tích tâm lý của nhiếp ảnh gia, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ nghĩ lại, sỡ dĩ mẹ Nam Nam phấn khích như vậy, là vì đã đặt mình vào vị trí tương tự, không kiềm chế được sự đồng cảm.
“Cô vẽ rất đẹp“. Tô Hoài Minh nói rất chân thành: “Vừa rồi tôi còn tưởng đó là tấm áp phích tôi từng chụp“.
Mẹ Nam Nam cười nói: “Tôi là một họa sĩ minh họa, trước kia cảm thấy cạn kiệt cảm hứng, vẽ gì cũng không có cảm giác, tình cờ tôi nhìn thấy tấm áp phích của cậu, đột nhiên có cảm hứng sáng tác, tấm áp phích này là lúc đó vẽ, tôi còn vẽ rất nhiều rất nhiều“.
Khóe miệng mẹ Nam Nam cong lên, vẻ mặt trên khuôn mặt lộ ra vẻ khao khát.
Trong khoảng thời gian đó, cô tràn đầy cảm hứng, cơ thể tràn đầy sức sống, gần như ngày đêm không nghỉ để vẽ, không hề cảm thấy mệt mỏi, cũng chính vì trạng thái này mà cô mới có thể hoàn thành tập tranh đúng hạn, còn vẽ rất nhiều bức Tô Hoài Minh.
Nghĩ đến đây, mẹ Nam Nam có chút tiếc nuối, không khỏi nói: “Hoài Minh, cậu không muốn thử phong cách khác sao? Mặc dù chưa từng tiếp xúc, nhưng phong cách nhạc rock này rất hợp với cậu, tôi còn vẽ nhiều phong cách khác nhau, đều rất ấn tượng, cậu giống như một tờ giấy trắng, có thể tô lên bất kỳ màu sắc nào, tạo ra nhiều khả năng“.
Mẹ Nam Nam cảm khái nói: “Đời người chỉ có một lần, tuyệt đối không được lãng phí thời gian, phải dũng cảm thử mọi phong cách, như vậy mới không để lại tiếc nuối“.
Khi mẹ Nam Nam nói những lời này, cả người cô như phát sáng.
Cô có một sự ngây thơ khó có thể diễn tả thành lời, không phải là không hiểu thế sự, mà là không bị tuổi tác ràng buộc, luôn giữ được thái độ tích cực lạc quan.
Giống như một đứa trẻ, không bị thế tục làm ô nhiễm, cũng không bị bó buộc trong khuôn khổ, càng không vì những lần thất bại mà nản lòng, khi đối mặt với chông gai, cô cũng sẽ không do dự giang rộng vòng tay, nhiệt tình ôm lấy, dù có bị thương cũng không hề nhụt chí, luôn có lần thử tiếp theo.
Tô Hoài Minh rất thích tính cách này, cũng may là mẹ Nam Nam vẫn luôn giữ được như vậy.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố nén sự xấu hổ đang dâng trào trong lòng, tiếp tục ở lại căn phòng này, phối hợp nghe mẹ Nam Nam thổi phồng cậu.
Phó Cảnh Phạn khoanh tay, dựa người vào khung cửa, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Tô Hoài Minh, không bỏ sót một biểu cảm nào của cậu.
Hắn không bước vào căn phòng này, cũng không lên tiếng, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, không muốn kích thích Tô Hoài Minh nữa, nhưng lại không thể rời khỏi Tô Hoài Minh, căn phòng này đối với hắn cũng có một sức hấp dẫn khó tả.
Mẹ Nam Nam nói không ngừng, khát khô cả miệng, không nhịn được ho vài tiếng.
Tô Hoài Minh nắm bắt cơ hội, lấy cớ “rót nước” để thoát khỏi căn phòng này.
Tô Hoài Minh đi rồi, Phó Cảnh Phạn mới chậm rãi bước tới, hơi ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Hoài Minh trên áp phích.
Mẹ Nam Nam nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngọt ngào như muốn tan chảy, không nhịn được nở nụ cười của bà dì.
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cầm lấy tập tranh trên tủ trưng bày, đi về phía Phó Cảnh Phạn.
“Hôm qua tôi đã vẽ hai người“. Mẹ Nam Nam lật mở album, cười đưa cho Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn nhận lấy, nhìn chằm chằm hình vẽ hắn và Tô Hoài Minh.
Hắn và Tô Hoài Minh đang đứng cạnh nhau trước bệ bếp, Tô Hoài Minh mặc chiếc áo sơ mi của hắn, bên trong trống rỗng, để lộ bờ vai rất gầy.
Tô Hoài Minh hơi nghiêng người, đang giơ tay lên, phối hợp với Phó Cảnh Phạn xắn tay áo cho cậu, vì góc độ chỉ lộ ra nửa mặt, không nhìn thấy vẻ mặt.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn di chuyển lên, nhìn thấy chính mình trong bức tranh.
Hắn hơi cau mày.
Người trong tranh hơi cong môi, ánh mắt dịu dàng như muốn tràn ra ngoài, động tác vô cùng cẩn thận, như thể đang đối xử với bảo vật quý giá nhất trên thế gian.
Đây... là hắn sao?
Phó Cảnh Phạn cảm thấy có chút xa lạ, không cho rằng mình sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Mẹ Nam Nam thấy Phó Cảnh Phạn xem rất nghiêm túc, không nhịn được đẩy thuyền: “Tôi về xem lại phát sóng trực tiếp, lúc đó thấy cảnh này rất ấm áp, nên đã vẽ lại“.
“Đây là dựa theo phát sóng trực tiếp để vẽ sao?” Phó Cảnh Phạn rất mơ hồ hỏi.
Mẹ Nam Nam không nghe ra ý thực sự của Phó Cảnh Phạn, chỉ gật đầu: “Đúng vậy“.
Phó Cảnh Phạn không hỏi tiếp nữa, dừng lại một chút rồi hỏi: “Có thể tặng bức tranh này cho tôi không?”
Nghe vậy, khóe miệng mẹ Nam Nam sắp bay lên trời: “Tất nhiên là được rồi“.
Nói xong, cô nhận lấy album ảnh, xé bức tranh đó ra.
Cô đắm chìm trong niềm vui đẩy thuyền, quên mất thứ quan trọng hơn, sau khi xé bức tranh này ra, bức tranh bên dưới đã lộ ra trước mắt Phó Cảnh Phạn.
Mẹ Nam Nam: “!!!!!!!!”
Cô rất xấu hổ, muốn giấu bức tranh đi, nhưng thấy Phó Cảnh Phạn vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh này, đành phải cứng đầu giữ nguyên như vậy.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn lướt qua từng centimet.
Trên bức ảnh, hắn và Tô Hoài Minh vẫn mặc bộ quần áo đó, nhưng bối cảnh và động tác đã thay đổi.
Hai người đứng trong kho, cửa sắt đóng chặt, không ai quấy rầy, trán Tô Hoài Minh áp vào vai hắn, không nhìn rõ biểu cảm, tóc ướt đẫm, từng lọn dính vào gáy.
Bên trong áo sơ mi vẫn trống rỗng, nhưng lần này, hai tay hắn đã thò vào trong, mọi động tác đều bị áo sơ mi che khuất, nhưng những ngón tay cong lại đã đẩy áo sơ mi lên thành một đường cong rất nhỏ, muốn che đậy nhưng lại càng kích thích giác quan của người khác.
...
Mẹ Nam Nam nhận thấy ánh mắt Phó Cảnh Phạn tối sầm lại, hơi thở trên người hắn hoàn toàn thay đổi, vội vàng run rẩy xin lỗi: “Xin lỗi, hôm đó tôi vẽ xong bức tranh trước, thấy hai người rất có cảm giác, đột nhiên cảm hứng trào dâng, không nhịn được vẽ bức tranh này... Tôi tuyệt đối không có ý xúc phạm, thực sự rất xin lỗi, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm vậy nữa!”
Phó Cảnh Phạn im lặng, nhận lấy album ảnh, vô thức dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, như đang cố gắng kiềm chế.
Hắn ngước mắt nhìn mẹ Nam Nam, hỏi: “Đây là bức duy nhất?”
“Đúng vậy“. Mẹ Nam Nam điên cuồng gật đầu, muốn chứng minh sự trong sạch của mình.
Nhưng suy nghĩ của Phó Cảnh Phạn không cùng tần số với bà.
Mẹ Nam Nam nói rằng đây là bức duy nhất mà cô có thể tự do sáng tác, như vậy chứng tỏ bức tranh trước đó không khác gì so với cảnh phát sóng trực tiếp, hắn nhìn vẻ mặt của Tô Hoài Minh, giống như trên bức tranh.
Lòng Phó Cảnh Phạn như một vùng biển chết, chảy một dòng chất lỏng đen đặc, những suy nghĩ vẫn luôn ẩn núp bên dưới, nhưng lần này lại nổi lên mặt nước, dần dần lộ ra chân tướng.
Cảm giác càng cụ thể và chân thực, dòng nước ngầm trong mắt hắn cuộn trào, con quái thú khát máu kia như phát điên lao vào hàng rào sắt, phát ra tiếng chói tai, khiến mạch máu ở thái dương Phó Cảnh Phạn đập thình thịch, suy nghĩ cũng bị xáo trộn, không thể sắp xếp đầu đuôi.
Lý trí còn sót lại của Phó Cảnh Phạn nhắc nhở hắn, Tô Hoài Minh sắp về rồi, hắn không nên tiếp tục giằng co nữa, liền mạnh mẽ đè nén mọi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn mẹ Nam Nam, lịch sự nói: “Bức tranh này cũng có thể tặng cho tôi không?”
“Hả?!” Mẹ Nam Nam ngây người, rồi đột nhiên phản ứng lại, Phó Cảnh Phạn muốn tự mình tiêu hủy, không muốn người ngoài nhìn thấy, lập tức gật đầu.
Cô vội vàng xé bức tranh xuống, đưa cho Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn vừa mới cất hai bức tranh đi thì Tô Hoài Minh đã bưng cốc nước xuất hiện ở cửa.
Cậu nhìn thấy Phó Cảnh Phạn, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác.
Căn phòng này toàn là áp phích của cậu, bản thân cậu nhìn vào cũng thấy xấu hổ, chắc chắn Phó Cảnh Phạn muốn nhân cơ trêu chọc cậu!
Tô Hoài Minh bày ra tư thế như lâm đại địch, hít một hơi thật sâu, do dự không biết có nên ra tay trước không, ai ngờ Phó Cảnh Phạn chỉ nhìn cậu một cái, rồi im lặng rời khỏi phòng.
Tô Hoài Minh ngây người nhìn theo bóng lưng Phó Cảnh Phạn, vô cùng khó hiểu.
Tên này thay đổi tính tình rồi sao... đột nhiên muốn làm người rồi à?!
Cậu còn chưa hiểu ra nguyên do, thì đã cảm thấy làn da lộ ra ngoài nóng rát, có một ánh mắt rất mạnh mẽ đang nhìn mình.
Cậu quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi như hoa của mẹ Nam Nam.
“...”
Cậu khó khăn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mẹ Nam Nam sắp điên rồi, cười như điên như dại, nhưng lại không tiện thể hiện trước mặt người trong cuộc, liên tục xua tay: “Không có gì“.
Tô Hoài Minh luôn cảm thấy hai người này kỳ lạ, hỏi mẹ Nam Nam, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, đành tạm gác lại chuyện này.
May là mẹ Nam Nam bị xáo trộn nhịp điệu, không dẫn Tô Hoài Minh tiếp tục tham quan căn phòng này nữa, ba người lại trò chuyện một lúc ở phòng khách, Tô Hoài Minh thấy không thể làm phiền thêm nữa, muốn dẫn theo Phó Tiêu Tiêu rời đi.
Phó Tiêu Tiêu từ khi vào phòng đến giờ vẫn chưa ra, bên trong cũng không có tiếng động gì, Tô Hoài Minh đột nhiên có chút lo lắng.
Phó Tiêu Tiêu không có bản chất xấu, nhưng tính tình rất nóng nảy, thằng bé và Nam Nam đơn phương có thù, Tô Hoài Minh sợ trong quá trình chung đụng, hai người sẽ xảy ra xung đột, Phó Tiêu Tiêu lại khóc lóc om sòm.
Cậu và mẹ Nam Nam nhìn nhau, đạt được một sự đồng thuận nào đó, nhẹ nhàng bước tới, mở hé cửa phòng.
Hoàn toàn là Tô Hoài Minh lo xa, bầu không khí vô cùng hòa bình, hai đứa nhóc đang ngồi bên nhau đọc sách.
Chính xác là Nam Nam cầm sách, kể chuyện cho Phó Tiêu Tiêu nghe, Phó Tiêu Tiêu thỉnh thoảng lại hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Phó Tiêu Tiêu càng nhăn nhó, lần thứ 10086 ngắt lời Nam Nam: “Chỗ này kỳ lạ quá, tại sao nhân vật chính lại phải cùng cá vàng ra biển nhỉ? Cá vàng cũng có thể lên bờ với ông ấy mà, như vậy ông ấy có thể cùng cá vàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon!”
Nam Nam rất đau đầu: “Không có tại sao, nếu không phát triển như vậy, sẽ không có câu chuyện sau“.
“Không có thì thôi“. Phó Tiêu Tiêu đúng lý hợp tình nói: “Chuyện cá vàng cùng nhân vật chính ăn đồ ăn cũng rất hay mà“.
Nói xong, Phó Tiêu Tiêu không nhịn được liếm liếm khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Anh có thể mời tôi ăn thêm một que kem được không?”
Nam Nam: “...”
Anh hoàn toàn bị đánh bại, thở dài nói: “Nếu bố mẹ em đồng ý, anh sẽ mời em ăn“.
Phó Tiêu Tiêu không vui, chống nạnh hừ hừ mấy tiếng, miệng chu ra như sắp treo được cả lọ dầu.
Phó Tiêu Tiêu cảm thấy rất tủi thân, hướng mũi nhọn về phía Nam Nam: “Anh đã hứa với tôi, mỗi lần gặp nhau sẽ mời tôi ăn kem mà!”
“Không phải vừa rồi anh đã mời em rồi sao?”
“Đó là mẹ anh mời tôi“. Mắt Phó Tiêu Tiêu đảo một vòng, đột nhiên nảy ra một ý quỷ quyệt.
Nhưng Phó Tiêu Tiêu dù có thông minh đến mấy thì cũng không cùng đẳng cấp với Nam Nam, nghe thấy lời này, Nam Nam không lộ ra một chút biểu cảm nào, mà nhàn nhạt phản vấn: “Anh không biết chuyện này, hay là anh đi hỏi mẹ anh xem, nếu đúng là như vậy, anh sẽ mời em ăn kem“.
Phó Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức sốt ruột.
“Anh, anh, anh...” Phó Tiêu Tiêu bĩu môi, vô cùng tủi thân cáo buộc: “Anh không làm chị, còn không cho tôi ăn kem!”
Nam Nam không hiểu tại sao Phó Tiêu Tiêu lại cứ khăng khăng với vấn đề này, lại hỏi: “Anh là anh trai, có gì không tốt sao?”
“Tất nhiên là không tốt rồi“. Trong lòng Phó Tiêu Tiêu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được, đầu lưỡi như sắp thắt lại.
Nam Nam kiên nhẫn chờ một phút, rồi kiên nhẫn dỗ dành: “Anh là anh trai, có thể mời em ăn kem, có thể giúp em khi em gặp vấn đề, người khác bắt nạt em, anh cũng có thể bảo vệ em, như vậy còn chưa đủ sao?”
Phó Tiêu Tiêu xoa cằm suy nghĩ nghiêm túc một lúc, có chút bị thuyết phục: “Nếu anh có thể mời tôi ăn hai que kem, tôi sẽ đồng ý cho anh làm anh trai tôi“.
Nam Nam: “...”
Anh thực sự không biết trên thế giới có nhiều kiến thức có ý nghĩa như vậy, tại sao trong đầu Phó Tiêu Tiêu chỉ có kem?!
Khi Nam Nam bước vào nhà, vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng bây giờ khuôn mặt trẻ thơ lại có vẻ già dặn sau những thăng trầm, vai cũng sụp xuống, cả người trông như già đi 20 tuổi, thực sự có dáng vẻ của một người lớn.
Tô Hoài Minh nhịn cười, không đành lòng để Nam Nam tiếp tục chịu khổ, liền đẩy cửa nói với Phó Tiêu Tiêu: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi“.
Phó Tiêu Tiêu vẫn còn nhớ đến kem, theo bản năng quay đầu nhìn Nam Nam.
Não của Nam Nam làm sao có thể cùng tần số với cậu bé, ánh mắt vô cùng mơ hồ.
Phó Tiêu Tiêu thấy que kem mà mình mong ngóng đã không còn hy vọng, hừ lạnh một tiếng, dậm chân đi ra ngoài, lòng bàn chân đều đỏ cả lên.
Phó Tiêu Tiêu không chỉ đơn phương có thù với Nam Nam, mà bây giờ còn đơn phương nổi giận, khi những người lớn lịch sự chào tạm biệt, Phó Tiêu Tiêu tức giận nhìn sang bên cạnh, không muốn nhìn Nam Nam.
Tô Hoài Minh nắm tay Phó Tiêu Tiêu đi ra ngoài, Phó Tiêu Tiêu đột nhiên nghe thấy tiếng Nam Nam từ phía sau.
“Tiêu Tiêu, tạm biệt“.
Phó Tiêu Tiêu tức giận hừ hừ hai tiếng, không đáp lại.
Sau này cậu bé sẽ không bao giờ để ý đến người anh trai xấu xa không mời cậu bé ăn kem này nữa!
*
Sau khi Tô Hoài Minh và những người khác trở về, họ lại tiếp tục kinh doanh thêm một ngày nữa.
Vị trí địa lý của họ rất tốt, kem giá rẻ, cộng thêm hiệu ứng của người hâm mộ và phát trực tiếp, mỗi ngày kem và các sản phẩm khác chuẩn bị đều sẽ được bán hết.
Chỉ trong một ngày, đã đạt được mục tiêu doanh thu tiếp theo.
Đội ngũ đạo diễn cũng giữ lời hứa, kết thúc kinh doanh sớm hơn ba giờ, đưa mọi người đi chơi ở thế giới dưới nước.
Bốn đứa trẻ sắp phát điên vì vui sướng, trên ghế sau xe như có kim châm, mông cứ dịch qua dịch lại, cơ thể trái lắc phải lư, không chịu ngồi yên.
Tô Hoài Minh giáo huấn Phó Tiêu Tiêu vài câu, Phó Tiêu Tiêu rầm rì làm nũng với cậu, thấy Tô Hoài Minh không ăn bộ này, mới bĩu môi, nằm trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Đạo diễn đã sắp xếp trước lộ trình cho họ, nói: “Một tiếng rưỡi nữa sẽ có buổi biểu diễn, đã đặt chỗ cho mọi người rồi, đừng bỏ lỡ thời gian. Trước đó, mọi người có thể tùy ý đi dạo, tầng dưới có nhà hàng, nếu đói thì có thể đến đó ăn trước“.
Những người lớn gật đầu, bị những đứa trẻ háo hức kéo đi.
Phó Tiêu Tiêu như có sức sống vô tận, hai chân ngắn mũm mĩm, nhưng chạy rất nhanh, kéo Tô Hoài Minh đi về phía trước.
Ánh sáng trước mắt dần sáng lên, Phó Tiêu Tiêu đứng trong đại sảnh, cách một lớp kính, ánh sáng sóng nước chảy tràn lên người họ, như thể thực sự đang ở trong thế giới dưới nước.
Phó Tiêu Tiêu há hốc mồm, cảm nhận được sức hấp dẫn của thiên nhiên, dài giọng nói một tiếng “oa”, phấn khích chạy đến trước nhất, mặt áp vào kính, mắt không chớp nhìn những chú cá đang bơi lội uyển chuyển bên trong.
Phó Tiêu Tiêu chỉ vào con cá màu trắng cam, hỏi: “Đây là cá gì vậy?”
“Đây gọi là cá hề“. Tô Hoài Minh trả lời.
Phó Tiêu Tiêu lại hỏi: “Con cá này màu vàng thế, đây là cá gì vậy?”
“Đây là cá trăng“. Tô Hoài Minh nói: “Em không thấy màu của nó rất giống với mặt trăng sao?”
“Con cá này đẹp quá, tôi có thể nuôi nó không!” Phó Tiêu Tiêu lại chuyển mục tiêu, đột nhiên phấn khích kêu lên.
“Đây gọi là bướm rạng đông, không nuôi được ở nhà“. Tô Hoài Minh cũng bị vẻ ngoài của con cá chinh phục, mắt không chớp nhìn.
Phó Tiêu Tiêu chu miệng không hài lòng, “Tại sao vậy?”
“Bởi vì nếu em nuôi ở nhà, con cá này rất dễ chết“.
Phó Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức từ bỏ.
Một con cá đẹp như vậy, cậu bé mới không muốn để nó chết!
Gương mặt mềm mại của Phó Tiêu Tiêu áp vào kính thành hình bánh, lại chỉ vào con cá trên cùng, nói: “Đây lại là cá gì vậy?”
“Tên của con cá này rất thú vị“. Tô Hoài Minh cười nói: “Gọi là cá bò titan, là một loài cá khá hung dữ“.
Phó Tiêu Tiêu nhìn thấy phần đầu cứng cáp sáng bóng của con cá này, hít một hơi thật sâu, đứng xa kính một chút, sợ bị nó làm xước.
Tô Hoài Minh nhịn không được xoa đầu Phó Tiêu Tiêu, cười nói: “Yên tâm đi, em đứng đây rất an toàn, con cá này không đụng được đến em“.
Phó Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Minh, hỏi: “Sao anh biết nhiều thế?”
Tô Hoài Minh giả vờ suy nghĩ vài giây, chớp mắt với Phó Tiêu Tiêu, cố ý nói: “Vì anh đọc nhiều sách, biết nhiều thứ hơn, nếu Tiêu Tiêu đọc nhiều sách, biết đâu lại có thể biết hết những con cá ở đây!”
Phó Tiêu Tiêu tin vào lời Tô Hoài Minh vẽ ra cho cậu bé, thấy đây là một ý kiến không tệ, liền đồng ý ngay: “Sau này tôi nhất định sẽ đọc sách thật tốt, phải biết hết mọi thứ!!”
Tô Hoài Minh khen ngợi đúng lúc: “Tiêu Tiêu thông minh như vậy, nhất định có thể làm được“.
Phó Tiêu Tiêu vừa định gật đầu, thì đột nhiên vui mừng nhảy cẫng lên, dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào thứ gì đó rất tự hào nói: “Tôi biết đây là cá ngựa!”
“Đúng, đây là cá ngựa“. Tô Hoài Minh nói.
Cá ngựa như không cảm nhận được sự tồn tại của kính, theo dòng nước chảy trôi qua rất chậm, một lớn một nhỏ đều tiến đến gần kính, chăm chú quan sát.
Xem xong cá ngựa, Phó Tiêu Tiêu lại đi xem những chú cá đầy màu sắc, hai mắt không thể nhìn hết được.
Mặc dù Tô Hoài Minh đã từng thấy những thứ này trong sách và trên mạng, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn thấy rất mới lạ, đi theo sau Phó Tiêu Tiêu, chuẩn bị đến địa điểm ngắm cảnh tiếp theo.
Nhưng cậu đi được vài bước thì cảm thấy có một ánh mắt rất mãnh liệt đang đuổi theo.
Tô Hoài Minh cố nhịn không run, hít một hơi thật sâu, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Cảnh Phạn, nắm chặt tay.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy!” Tô Hoài Minh sợ Phó Tiêu Tiêu nghe thấy, nên hạ giọng nói: “Từ tối hôm qua, anh cứ nhìn chằm chằm vào quần áo của tôi, rốt cuộc có xong không vậy! Tôi không nổi giận, anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm sao!!”
Hôm qua Tô Hoài Minh đã nhận ra ánh mắt của Phó Cảnh Phạn, bị nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân không thoải mái, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra áo trên có gì không ổn, sáng nay còn đổi một chiếc áo sơ mi mới, kết quả Phó Cảnh Phạn vẫn nhìn chằm chằm cậu.
Rốt cuộc muốn làm gì vậy!!
Ánh mắt của Phó Cảnh Phạn từ đôi mắt tròn xoe của Tô Hoài Minh từ từ dịch chuyển xuống, dọc theo đường nét cơ thể, cuối cùng dừng lại ở vạt áo sơ mi.
Phó Cảnh Phạn không đối mặt với cơn thịnh nộ của Tô Hoài Minh, chỉ để lại ba chữ “Không có gì“.
Nói xong, hắn bước về phía trước, như đang trốn tránh vấn đề này.
Tô Hoài Minh thấy Phó Cảnh Phạn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mình, tức giận cười lạnh một tiếng.
Cậu cúi đầu, buồn bã nhìn chiếc áo sơ mi trên người, vén vạt áo lên, kiểm tra bên trong bên ngoài một lượt, vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
Phó Cảnh Phạn có phải uống nhầm thuốc rồi không, rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì vậy!
Mẹ Nam Nam vô cùng phấn khích, đắm chìm trong thế giới của mình, không để ý đến sự khác thường của Tô Hoài Minh, cô nói tiếp: “Khi nhìn thấy tấm áp phích này, tôi cảm thấy cậu như một chú nai mới bước vào thế giới, ánh mắt trong veo, không vướng chút bụi trần, và tấm áp phích này đã lưu giữ được khoảnh khắc đặc biệt này, bộ quần áo lộng lẫy càng tôn lên sự linh hoạt của cậu... Tôi phát hiện cậu rất hợp với những màu sắc rực rỡ và hoa văn phức tạp, sự tương phản càng mạnh mẽ, càng làm nổi bật khí chất của cậu!”
Mẹ Nam Nam đột nhiên bắt đầu nói theo giọng văn nghệ, từng chữ đều khiến Tô Hoài Minh xấu hổ đến nghẹt thở: “Khi nhìn thấy tấm áp phích này, trong đầu tôi nảy ra rất nhiều ý tưởng, cũng chính lúc đó mà tôi trở thành người hâm mộ của cậu“.
Tô Hoài Minh: “...”
Cảm ơn lời khen ngợi và đánh giá cao của cô, nhưng có phải hơi quá lời rồi không ạ!!
Mẹ Nam Nam nói nhiều như vậy, cậu cũng phải đáp lại cho phải phép.
Tô Hoài Minh cười gượng gạo, cố nói: “Thực ra là công lao của nhiếp ảnh gia, bản thân tôi không giống như trong tấm áp phích này“.
Mẹ Nam Nam đột nhiên sốt sắng, trừng mắt, kiên định nói: “Không phải vậy, dù là người sáng tạo có tài năng đến đâu, cũng cần có nguồn cảm hứng, cũng cần có mảnh đất màu mỡ để nuôi dưỡng, cậu đừng tự hạ thấp mình, nếu đổi người khác, sẽ không chụp được cảm giác này!”
Mẹ Nam Nam càng nói càng phấn khích, cơ thể không kiềm chế được mà nghiêng về phía trước, Tô Hoài Minh bị khí thế của cô làm cho sợ hãi, lùi lại mấy bước, liên tục xin lỗi: “Được được được, bây giờ tôi đã biết rồi“.
Mẹ Nam Nam lúc này mới buông tha cho Tô Hoài Minh.
Cô đứng trước tấm áp phích đó, ánh mắt lấp lánh, hai tay đặt trên ngực, giọng nói đầy khao khát: “Tôi có thể hiểu cảm giác của nhiếp ảnh gia, được gặp nàng thơ và sáng tạo ra tác phẩm khiến mình hài lòng, đó là một điều khiến người ta phấn khích đến mức không ngủ được!”
Tô Hoài Minh nghe đến đây, đột nhiên cảm thấy giữa cậu và mẹ Nam Nam có một khoảng cách rất lớn.
Mẹ Nam Nam đang khen cậu, nhưng cậu không quan trọng, hay nói cách khác, cậu đã trở thành một hình tượng và biểu tượng, đổi thành người khác cũng được.
Nhưng người đang bị giày vò thực sự là cậu!
Nghe người khác khen ngợi mình một cách quá lố ngay trước mặt quả thực là một trong mười hình phạt tàn khốc nhất!
Hơn nữa, mẹ Nam Nam càng ngày càng cuồng nhiệt, dùng lời lẽ vô cùng khoa trương, khiến da đầu Tô Hoài Minh tê dại, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mẹ Nam Nam ánh mắt sáng ngời, thần thái rạng rỡ; còn Tô Hoài Minh thì như bị hút hết màu sắc, ánh mắt đờ đẫn, cả người đều ủ rũ, trở nên nhếch nhác, mềm nhũn.
Cậu chỉ muốn trốn khỏi căn phòng này, nhưng lại bị mẹ Nam Nam nắm chặt cánh tay, buộc phải từng tấm một chiêm ngưỡng những tấm áp phích cậu từng chụp và những đoạn phim đặc sắc trong các chương trình tạp kỹ.
Thật sự là như ngồi trên đống lửa, như đi trên đống than, như có cái gì đó mắc trong cổ họng!
Tô Hoài Minh sợ mình sẽ chết trong căn phòng này, không chịu đựng được nữa, vừa định chào mẹ Nam Nam một tiếng, cố tình rời đi, thì ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại ở một tấm áp phích được dán ở góc phòng.
Cậu tiến lại gần, mới phát hiện ra tấm áp phích này là vẽ tay, hình ảnh cậu trên đó phóng túng, ngạo nghễ, mái tóc màu xanh lam, khuyên tai pha lê sáng lấp lánh, đôi mắt và lông mày đều toát lên vẻ trẻ trung và tự do, đang cười xấu xa nhìn vào ống kính.
Cậu ôm đàn guitar trong tay, mặc một chiếc áo khoác đen rất ngầu, đứng trên sân khấu, một chân cong lại, một chân tùy ý duỗi thẳng, chỉ cần nhìn vào bức ảnh cũng có thể cảm nhận được sự sôi động và cuồng nhiệt của âm nhạc.
Tô Hoài Minh hơi nhíu mày.
Người trong bức tranh không khác gì cậu ngoài đời, lần đầu nhìn thấy, cậu còn ngỡ mình từng chụp một tấm áp phích như vậy, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì không có.
Trong lòng Tô Hoài Minh nảy ra một ý nghĩ, hỏi mẹ Nam Nam: “Đây là...”
Mẹ Nam Nam cười ngại ngùng, có chút e thẹn nói: “Đây là do tôi vẽ“.
Tô Hoài Minh kinh ngạc há hốc miệng, phát ra tiếng “oa” không thành tiếng.
Vừa rồi nghe mẹ Nam Nam khen tấm áp phích của cậu, còn phân tích tâm lý của nhiếp ảnh gia, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ nghĩ lại, sỡ dĩ mẹ Nam Nam phấn khích như vậy, là vì đã đặt mình vào vị trí tương tự, không kiềm chế được sự đồng cảm.
“Cô vẽ rất đẹp“. Tô Hoài Minh nói rất chân thành: “Vừa rồi tôi còn tưởng đó là tấm áp phích tôi từng chụp“.
Mẹ Nam Nam cười nói: “Tôi là một họa sĩ minh họa, trước kia cảm thấy cạn kiệt cảm hứng, vẽ gì cũng không có cảm giác, tình cờ tôi nhìn thấy tấm áp phích của cậu, đột nhiên có cảm hứng sáng tác, tấm áp phích này là lúc đó vẽ, tôi còn vẽ rất nhiều rất nhiều“.
Khóe miệng mẹ Nam Nam cong lên, vẻ mặt trên khuôn mặt lộ ra vẻ khao khát.
Trong khoảng thời gian đó, cô tràn đầy cảm hứng, cơ thể tràn đầy sức sống, gần như ngày đêm không nghỉ để vẽ, không hề cảm thấy mệt mỏi, cũng chính vì trạng thái này mà cô mới có thể hoàn thành tập tranh đúng hạn, còn vẽ rất nhiều bức Tô Hoài Minh.
Nghĩ đến đây, mẹ Nam Nam có chút tiếc nuối, không khỏi nói: “Hoài Minh, cậu không muốn thử phong cách khác sao? Mặc dù chưa từng tiếp xúc, nhưng phong cách nhạc rock này rất hợp với cậu, tôi còn vẽ nhiều phong cách khác nhau, đều rất ấn tượng, cậu giống như một tờ giấy trắng, có thể tô lên bất kỳ màu sắc nào, tạo ra nhiều khả năng“.
Mẹ Nam Nam cảm khái nói: “Đời người chỉ có một lần, tuyệt đối không được lãng phí thời gian, phải dũng cảm thử mọi phong cách, như vậy mới không để lại tiếc nuối“.
Khi mẹ Nam Nam nói những lời này, cả người cô như phát sáng.
Cô có một sự ngây thơ khó có thể diễn tả thành lời, không phải là không hiểu thế sự, mà là không bị tuổi tác ràng buộc, luôn giữ được thái độ tích cực lạc quan.
Giống như một đứa trẻ, không bị thế tục làm ô nhiễm, cũng không bị bó buộc trong khuôn khổ, càng không vì những lần thất bại mà nản lòng, khi đối mặt với chông gai, cô cũng sẽ không do dự giang rộng vòng tay, nhiệt tình ôm lấy, dù có bị thương cũng không hề nhụt chí, luôn có lần thử tiếp theo.
Tô Hoài Minh rất thích tính cách này, cũng may là mẹ Nam Nam vẫn luôn giữ được như vậy.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố nén sự xấu hổ đang dâng trào trong lòng, tiếp tục ở lại căn phòng này, phối hợp nghe mẹ Nam Nam thổi phồng cậu.
Phó Cảnh Phạn khoanh tay, dựa người vào khung cửa, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Tô Hoài Minh, không bỏ sót một biểu cảm nào của cậu.
Hắn không bước vào căn phòng này, cũng không lên tiếng, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, không muốn kích thích Tô Hoài Minh nữa, nhưng lại không thể rời khỏi Tô Hoài Minh, căn phòng này đối với hắn cũng có một sức hấp dẫn khó tả.
Mẹ Nam Nam nói không ngừng, khát khô cả miệng, không nhịn được ho vài tiếng.
Tô Hoài Minh nắm bắt cơ hội, lấy cớ “rót nước” để thoát khỏi căn phòng này.
Tô Hoài Minh đi rồi, Phó Cảnh Phạn mới chậm rãi bước tới, hơi ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Hoài Minh trên áp phích.
Mẹ Nam Nam nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngọt ngào như muốn tan chảy, không nhịn được nở nụ cười của bà dì.
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cầm lấy tập tranh trên tủ trưng bày, đi về phía Phó Cảnh Phạn.
“Hôm qua tôi đã vẽ hai người“. Mẹ Nam Nam lật mở album, cười đưa cho Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn nhận lấy, nhìn chằm chằm hình vẽ hắn và Tô Hoài Minh.
Hắn và Tô Hoài Minh đang đứng cạnh nhau trước bệ bếp, Tô Hoài Minh mặc chiếc áo sơ mi của hắn, bên trong trống rỗng, để lộ bờ vai rất gầy.
Tô Hoài Minh hơi nghiêng người, đang giơ tay lên, phối hợp với Phó Cảnh Phạn xắn tay áo cho cậu, vì góc độ chỉ lộ ra nửa mặt, không nhìn thấy vẻ mặt.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn di chuyển lên, nhìn thấy chính mình trong bức tranh.
Hắn hơi cau mày.
Người trong tranh hơi cong môi, ánh mắt dịu dàng như muốn tràn ra ngoài, động tác vô cùng cẩn thận, như thể đang đối xử với bảo vật quý giá nhất trên thế gian.
Đây... là hắn sao?
Phó Cảnh Phạn cảm thấy có chút xa lạ, không cho rằng mình sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Mẹ Nam Nam thấy Phó Cảnh Phạn xem rất nghiêm túc, không nhịn được đẩy thuyền: “Tôi về xem lại phát sóng trực tiếp, lúc đó thấy cảnh này rất ấm áp, nên đã vẽ lại“.
“Đây là dựa theo phát sóng trực tiếp để vẽ sao?” Phó Cảnh Phạn rất mơ hồ hỏi.
Mẹ Nam Nam không nghe ra ý thực sự của Phó Cảnh Phạn, chỉ gật đầu: “Đúng vậy“.
Phó Cảnh Phạn không hỏi tiếp nữa, dừng lại một chút rồi hỏi: “Có thể tặng bức tranh này cho tôi không?”
Nghe vậy, khóe miệng mẹ Nam Nam sắp bay lên trời: “Tất nhiên là được rồi“.
Nói xong, cô nhận lấy album ảnh, xé bức tranh đó ra.
Cô đắm chìm trong niềm vui đẩy thuyền, quên mất thứ quan trọng hơn, sau khi xé bức tranh này ra, bức tranh bên dưới đã lộ ra trước mắt Phó Cảnh Phạn.
Mẹ Nam Nam: “!!!!!!!!”
Cô rất xấu hổ, muốn giấu bức tranh đi, nhưng thấy Phó Cảnh Phạn vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh này, đành phải cứng đầu giữ nguyên như vậy.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn lướt qua từng centimet.
Trên bức ảnh, hắn và Tô Hoài Minh vẫn mặc bộ quần áo đó, nhưng bối cảnh và động tác đã thay đổi.
Hai người đứng trong kho, cửa sắt đóng chặt, không ai quấy rầy, trán Tô Hoài Minh áp vào vai hắn, không nhìn rõ biểu cảm, tóc ướt đẫm, từng lọn dính vào gáy.
Bên trong áo sơ mi vẫn trống rỗng, nhưng lần này, hai tay hắn đã thò vào trong, mọi động tác đều bị áo sơ mi che khuất, nhưng những ngón tay cong lại đã đẩy áo sơ mi lên thành một đường cong rất nhỏ, muốn che đậy nhưng lại càng kích thích giác quan của người khác.
...
Mẹ Nam Nam nhận thấy ánh mắt Phó Cảnh Phạn tối sầm lại, hơi thở trên người hắn hoàn toàn thay đổi, vội vàng run rẩy xin lỗi: “Xin lỗi, hôm đó tôi vẽ xong bức tranh trước, thấy hai người rất có cảm giác, đột nhiên cảm hứng trào dâng, không nhịn được vẽ bức tranh này... Tôi tuyệt đối không có ý xúc phạm, thực sự rất xin lỗi, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm vậy nữa!”
Phó Cảnh Phạn im lặng, nhận lấy album ảnh, vô thức dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, như đang cố gắng kiềm chế.
Hắn ngước mắt nhìn mẹ Nam Nam, hỏi: “Đây là bức duy nhất?”
“Đúng vậy“. Mẹ Nam Nam điên cuồng gật đầu, muốn chứng minh sự trong sạch của mình.
Nhưng suy nghĩ của Phó Cảnh Phạn không cùng tần số với bà.
Mẹ Nam Nam nói rằng đây là bức duy nhất mà cô có thể tự do sáng tác, như vậy chứng tỏ bức tranh trước đó không khác gì so với cảnh phát sóng trực tiếp, hắn nhìn vẻ mặt của Tô Hoài Minh, giống như trên bức tranh.
Lòng Phó Cảnh Phạn như một vùng biển chết, chảy một dòng chất lỏng đen đặc, những suy nghĩ vẫn luôn ẩn núp bên dưới, nhưng lần này lại nổi lên mặt nước, dần dần lộ ra chân tướng.
Cảm giác càng cụ thể và chân thực, dòng nước ngầm trong mắt hắn cuộn trào, con quái thú khát máu kia như phát điên lao vào hàng rào sắt, phát ra tiếng chói tai, khiến mạch máu ở thái dương Phó Cảnh Phạn đập thình thịch, suy nghĩ cũng bị xáo trộn, không thể sắp xếp đầu đuôi.
Lý trí còn sót lại của Phó Cảnh Phạn nhắc nhở hắn, Tô Hoài Minh sắp về rồi, hắn không nên tiếp tục giằng co nữa, liền mạnh mẽ đè nén mọi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn mẹ Nam Nam, lịch sự nói: “Bức tranh này cũng có thể tặng cho tôi không?”
“Hả?!” Mẹ Nam Nam ngây người, rồi đột nhiên phản ứng lại, Phó Cảnh Phạn muốn tự mình tiêu hủy, không muốn người ngoài nhìn thấy, lập tức gật đầu.
Cô vội vàng xé bức tranh xuống, đưa cho Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn vừa mới cất hai bức tranh đi thì Tô Hoài Minh đã bưng cốc nước xuất hiện ở cửa.
Cậu nhìn thấy Phó Cảnh Phạn, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác.
Căn phòng này toàn là áp phích của cậu, bản thân cậu nhìn vào cũng thấy xấu hổ, chắc chắn Phó Cảnh Phạn muốn nhân cơ trêu chọc cậu!
Tô Hoài Minh bày ra tư thế như lâm đại địch, hít một hơi thật sâu, do dự không biết có nên ra tay trước không, ai ngờ Phó Cảnh Phạn chỉ nhìn cậu một cái, rồi im lặng rời khỏi phòng.
Tô Hoài Minh ngây người nhìn theo bóng lưng Phó Cảnh Phạn, vô cùng khó hiểu.
Tên này thay đổi tính tình rồi sao... đột nhiên muốn làm người rồi à?!
Cậu còn chưa hiểu ra nguyên do, thì đã cảm thấy làn da lộ ra ngoài nóng rát, có một ánh mắt rất mạnh mẽ đang nhìn mình.
Cậu quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi như hoa của mẹ Nam Nam.
“...”
Cậu khó khăn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mẹ Nam Nam sắp điên rồi, cười như điên như dại, nhưng lại không tiện thể hiện trước mặt người trong cuộc, liên tục xua tay: “Không có gì“.
Tô Hoài Minh luôn cảm thấy hai người này kỳ lạ, hỏi mẹ Nam Nam, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, đành tạm gác lại chuyện này.
May là mẹ Nam Nam bị xáo trộn nhịp điệu, không dẫn Tô Hoài Minh tiếp tục tham quan căn phòng này nữa, ba người lại trò chuyện một lúc ở phòng khách, Tô Hoài Minh thấy không thể làm phiền thêm nữa, muốn dẫn theo Phó Tiêu Tiêu rời đi.
Phó Tiêu Tiêu từ khi vào phòng đến giờ vẫn chưa ra, bên trong cũng không có tiếng động gì, Tô Hoài Minh đột nhiên có chút lo lắng.
Phó Tiêu Tiêu không có bản chất xấu, nhưng tính tình rất nóng nảy, thằng bé và Nam Nam đơn phương có thù, Tô Hoài Minh sợ trong quá trình chung đụng, hai người sẽ xảy ra xung đột, Phó Tiêu Tiêu lại khóc lóc om sòm.
Cậu và mẹ Nam Nam nhìn nhau, đạt được một sự đồng thuận nào đó, nhẹ nhàng bước tới, mở hé cửa phòng.
Hoàn toàn là Tô Hoài Minh lo xa, bầu không khí vô cùng hòa bình, hai đứa nhóc đang ngồi bên nhau đọc sách.
Chính xác là Nam Nam cầm sách, kể chuyện cho Phó Tiêu Tiêu nghe, Phó Tiêu Tiêu thỉnh thoảng lại hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Phó Tiêu Tiêu càng nhăn nhó, lần thứ 10086 ngắt lời Nam Nam: “Chỗ này kỳ lạ quá, tại sao nhân vật chính lại phải cùng cá vàng ra biển nhỉ? Cá vàng cũng có thể lên bờ với ông ấy mà, như vậy ông ấy có thể cùng cá vàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon!”
Nam Nam rất đau đầu: “Không có tại sao, nếu không phát triển như vậy, sẽ không có câu chuyện sau“.
“Không có thì thôi“. Phó Tiêu Tiêu đúng lý hợp tình nói: “Chuyện cá vàng cùng nhân vật chính ăn đồ ăn cũng rất hay mà“.
Nói xong, Phó Tiêu Tiêu không nhịn được liếm liếm khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Anh có thể mời tôi ăn thêm một que kem được không?”
Nam Nam: “...”
Anh hoàn toàn bị đánh bại, thở dài nói: “Nếu bố mẹ em đồng ý, anh sẽ mời em ăn“.
Phó Tiêu Tiêu không vui, chống nạnh hừ hừ mấy tiếng, miệng chu ra như sắp treo được cả lọ dầu.
Phó Tiêu Tiêu cảm thấy rất tủi thân, hướng mũi nhọn về phía Nam Nam: “Anh đã hứa với tôi, mỗi lần gặp nhau sẽ mời tôi ăn kem mà!”
“Không phải vừa rồi anh đã mời em rồi sao?”
“Đó là mẹ anh mời tôi“. Mắt Phó Tiêu Tiêu đảo một vòng, đột nhiên nảy ra một ý quỷ quyệt.
Nhưng Phó Tiêu Tiêu dù có thông minh đến mấy thì cũng không cùng đẳng cấp với Nam Nam, nghe thấy lời này, Nam Nam không lộ ra một chút biểu cảm nào, mà nhàn nhạt phản vấn: “Anh không biết chuyện này, hay là anh đi hỏi mẹ anh xem, nếu đúng là như vậy, anh sẽ mời em ăn kem“.
Phó Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức sốt ruột.
“Anh, anh, anh...” Phó Tiêu Tiêu bĩu môi, vô cùng tủi thân cáo buộc: “Anh không làm chị, còn không cho tôi ăn kem!”
Nam Nam không hiểu tại sao Phó Tiêu Tiêu lại cứ khăng khăng với vấn đề này, lại hỏi: “Anh là anh trai, có gì không tốt sao?”
“Tất nhiên là không tốt rồi“. Trong lòng Phó Tiêu Tiêu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được, đầu lưỡi như sắp thắt lại.
Nam Nam kiên nhẫn chờ một phút, rồi kiên nhẫn dỗ dành: “Anh là anh trai, có thể mời em ăn kem, có thể giúp em khi em gặp vấn đề, người khác bắt nạt em, anh cũng có thể bảo vệ em, như vậy còn chưa đủ sao?”
Phó Tiêu Tiêu xoa cằm suy nghĩ nghiêm túc một lúc, có chút bị thuyết phục: “Nếu anh có thể mời tôi ăn hai que kem, tôi sẽ đồng ý cho anh làm anh trai tôi“.
Nam Nam: “...”
Anh thực sự không biết trên thế giới có nhiều kiến thức có ý nghĩa như vậy, tại sao trong đầu Phó Tiêu Tiêu chỉ có kem?!
Khi Nam Nam bước vào nhà, vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng bây giờ khuôn mặt trẻ thơ lại có vẻ già dặn sau những thăng trầm, vai cũng sụp xuống, cả người trông như già đi 20 tuổi, thực sự có dáng vẻ của một người lớn.
Tô Hoài Minh nhịn cười, không đành lòng để Nam Nam tiếp tục chịu khổ, liền đẩy cửa nói với Phó Tiêu Tiêu: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi“.
Phó Tiêu Tiêu vẫn còn nhớ đến kem, theo bản năng quay đầu nhìn Nam Nam.
Não của Nam Nam làm sao có thể cùng tần số với cậu bé, ánh mắt vô cùng mơ hồ.
Phó Tiêu Tiêu thấy que kem mà mình mong ngóng đã không còn hy vọng, hừ lạnh một tiếng, dậm chân đi ra ngoài, lòng bàn chân đều đỏ cả lên.
Phó Tiêu Tiêu không chỉ đơn phương có thù với Nam Nam, mà bây giờ còn đơn phương nổi giận, khi những người lớn lịch sự chào tạm biệt, Phó Tiêu Tiêu tức giận nhìn sang bên cạnh, không muốn nhìn Nam Nam.
Tô Hoài Minh nắm tay Phó Tiêu Tiêu đi ra ngoài, Phó Tiêu Tiêu đột nhiên nghe thấy tiếng Nam Nam từ phía sau.
“Tiêu Tiêu, tạm biệt“.
Phó Tiêu Tiêu tức giận hừ hừ hai tiếng, không đáp lại.
Sau này cậu bé sẽ không bao giờ để ý đến người anh trai xấu xa không mời cậu bé ăn kem này nữa!
*
Sau khi Tô Hoài Minh và những người khác trở về, họ lại tiếp tục kinh doanh thêm một ngày nữa.
Vị trí địa lý của họ rất tốt, kem giá rẻ, cộng thêm hiệu ứng của người hâm mộ và phát trực tiếp, mỗi ngày kem và các sản phẩm khác chuẩn bị đều sẽ được bán hết.
Chỉ trong một ngày, đã đạt được mục tiêu doanh thu tiếp theo.
Đội ngũ đạo diễn cũng giữ lời hứa, kết thúc kinh doanh sớm hơn ba giờ, đưa mọi người đi chơi ở thế giới dưới nước.
Bốn đứa trẻ sắp phát điên vì vui sướng, trên ghế sau xe như có kim châm, mông cứ dịch qua dịch lại, cơ thể trái lắc phải lư, không chịu ngồi yên.
Tô Hoài Minh giáo huấn Phó Tiêu Tiêu vài câu, Phó Tiêu Tiêu rầm rì làm nũng với cậu, thấy Tô Hoài Minh không ăn bộ này, mới bĩu môi, nằm trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Đạo diễn đã sắp xếp trước lộ trình cho họ, nói: “Một tiếng rưỡi nữa sẽ có buổi biểu diễn, đã đặt chỗ cho mọi người rồi, đừng bỏ lỡ thời gian. Trước đó, mọi người có thể tùy ý đi dạo, tầng dưới có nhà hàng, nếu đói thì có thể đến đó ăn trước“.
Những người lớn gật đầu, bị những đứa trẻ háo hức kéo đi.
Phó Tiêu Tiêu như có sức sống vô tận, hai chân ngắn mũm mĩm, nhưng chạy rất nhanh, kéo Tô Hoài Minh đi về phía trước.
Ánh sáng trước mắt dần sáng lên, Phó Tiêu Tiêu đứng trong đại sảnh, cách một lớp kính, ánh sáng sóng nước chảy tràn lên người họ, như thể thực sự đang ở trong thế giới dưới nước.
Phó Tiêu Tiêu há hốc mồm, cảm nhận được sức hấp dẫn của thiên nhiên, dài giọng nói một tiếng “oa”, phấn khích chạy đến trước nhất, mặt áp vào kính, mắt không chớp nhìn những chú cá đang bơi lội uyển chuyển bên trong.
Phó Tiêu Tiêu chỉ vào con cá màu trắng cam, hỏi: “Đây là cá gì vậy?”
“Đây gọi là cá hề“. Tô Hoài Minh trả lời.
Phó Tiêu Tiêu lại hỏi: “Con cá này màu vàng thế, đây là cá gì vậy?”
“Đây là cá trăng“. Tô Hoài Minh nói: “Em không thấy màu của nó rất giống với mặt trăng sao?”
“Con cá này đẹp quá, tôi có thể nuôi nó không!” Phó Tiêu Tiêu lại chuyển mục tiêu, đột nhiên phấn khích kêu lên.
“Đây gọi là bướm rạng đông, không nuôi được ở nhà“. Tô Hoài Minh cũng bị vẻ ngoài của con cá chinh phục, mắt không chớp nhìn.
Phó Tiêu Tiêu chu miệng không hài lòng, “Tại sao vậy?”
“Bởi vì nếu em nuôi ở nhà, con cá này rất dễ chết“.
Phó Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức từ bỏ.
Một con cá đẹp như vậy, cậu bé mới không muốn để nó chết!
Gương mặt mềm mại của Phó Tiêu Tiêu áp vào kính thành hình bánh, lại chỉ vào con cá trên cùng, nói: “Đây lại là cá gì vậy?”
“Tên của con cá này rất thú vị“. Tô Hoài Minh cười nói: “Gọi là cá bò titan, là một loài cá khá hung dữ“.
Phó Tiêu Tiêu nhìn thấy phần đầu cứng cáp sáng bóng của con cá này, hít một hơi thật sâu, đứng xa kính một chút, sợ bị nó làm xước.
Tô Hoài Minh nhịn không được xoa đầu Phó Tiêu Tiêu, cười nói: “Yên tâm đi, em đứng đây rất an toàn, con cá này không đụng được đến em“.
Phó Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Minh, hỏi: “Sao anh biết nhiều thế?”
Tô Hoài Minh giả vờ suy nghĩ vài giây, chớp mắt với Phó Tiêu Tiêu, cố ý nói: “Vì anh đọc nhiều sách, biết nhiều thứ hơn, nếu Tiêu Tiêu đọc nhiều sách, biết đâu lại có thể biết hết những con cá ở đây!”
Phó Tiêu Tiêu tin vào lời Tô Hoài Minh vẽ ra cho cậu bé, thấy đây là một ý kiến không tệ, liền đồng ý ngay: “Sau này tôi nhất định sẽ đọc sách thật tốt, phải biết hết mọi thứ!!”
Tô Hoài Minh khen ngợi đúng lúc: “Tiêu Tiêu thông minh như vậy, nhất định có thể làm được“.
Phó Tiêu Tiêu vừa định gật đầu, thì đột nhiên vui mừng nhảy cẫng lên, dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào thứ gì đó rất tự hào nói: “Tôi biết đây là cá ngựa!”
“Đúng, đây là cá ngựa“. Tô Hoài Minh nói.
Cá ngựa như không cảm nhận được sự tồn tại của kính, theo dòng nước chảy trôi qua rất chậm, một lớn một nhỏ đều tiến đến gần kính, chăm chú quan sát.
Xem xong cá ngựa, Phó Tiêu Tiêu lại đi xem những chú cá đầy màu sắc, hai mắt không thể nhìn hết được.
Mặc dù Tô Hoài Minh đã từng thấy những thứ này trong sách và trên mạng, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn thấy rất mới lạ, đi theo sau Phó Tiêu Tiêu, chuẩn bị đến địa điểm ngắm cảnh tiếp theo.
Nhưng cậu đi được vài bước thì cảm thấy có một ánh mắt rất mãnh liệt đang đuổi theo.
Tô Hoài Minh cố nhịn không run, hít một hơi thật sâu, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Cảnh Phạn, nắm chặt tay.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy!” Tô Hoài Minh sợ Phó Tiêu Tiêu nghe thấy, nên hạ giọng nói: “Từ tối hôm qua, anh cứ nhìn chằm chằm vào quần áo của tôi, rốt cuộc có xong không vậy! Tôi không nổi giận, anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm sao!!”
Hôm qua Tô Hoài Minh đã nhận ra ánh mắt của Phó Cảnh Phạn, bị nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân không thoải mái, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra áo trên có gì không ổn, sáng nay còn đổi một chiếc áo sơ mi mới, kết quả Phó Cảnh Phạn vẫn nhìn chằm chằm cậu.
Rốt cuộc muốn làm gì vậy!!
Ánh mắt của Phó Cảnh Phạn từ đôi mắt tròn xoe của Tô Hoài Minh từ từ dịch chuyển xuống, dọc theo đường nét cơ thể, cuối cùng dừng lại ở vạt áo sơ mi.
Phó Cảnh Phạn không đối mặt với cơn thịnh nộ của Tô Hoài Minh, chỉ để lại ba chữ “Không có gì“.
Nói xong, hắn bước về phía trước, như đang trốn tránh vấn đề này.
Tô Hoài Minh thấy Phó Cảnh Phạn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mình, tức giận cười lạnh một tiếng.
Cậu cúi đầu, buồn bã nhìn chiếc áo sơ mi trên người, vén vạt áo lên, kiểm tra bên trong bên ngoài một lượt, vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
Phó Cảnh Phạn có phải uống nhầm thuốc rồi không, rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì vậy!
/90
|