Vì địa điểm ghi hình khá xa, Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu để có thể đến cùng mọi người, đã lên đường trước một ngày.
Quản gia cầm hành lý, đưa hai bố con ra tận cửa.
Mặc dù chỉ cách nhau có năm ngày, nhưng họ vẫn lưu luyến không rời, đuổi theo đưa tiễn rất xa.
Phó Cảnh Phạn mặc đồ ở nhà, khoác thêm một chiếc áo len mềm mại, bên dưới là quần ở nhà rộng rãi, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, sự hung hãn và xâm lược trên người hắn đã được trung hòa, đường nét ngũ quan cũng như dịu đi, trông giống như một giáo sư đại học nho nhã.
Nhưng Tô Hoài Minh biết tất cả những điều này đều là giả.
Cậu cầm vali, đứng sau Phó Tiêu Tiêu, nhìn trời nhìn đất, nhưng không nhìn Phó Cảnh Phạn.
Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ, không biết đến sự phức tạp trong tình cảm giữa người lớn, cũng không cảm thấy bầu không khí không ổn, chạy lon ton đến, ôm lấy chân Phó Cảnh Phạn, giọng nói ngọt ngào như kẹo sữa, “Bố ơi, con không muốn xa bố, mấy ngày nay bố không thể đến thăm chúng con sao?”
Phó Cảnh Phạn cúi đầu xoa đầu Phó Tiêu Tiêu, trước khi mở miệng, hắn nhìn Tô Hoài Minh đầy ẩn ý, thấy Tô Hoài Minh không đáp lại, hắn mới từ tốn nói: “Bố phải xử lý công việc, không thể đi cùng hai người được.”
Phó Tiêu Tiêu bĩu môi, vẫn muốn cố gắng lần cuối, “Công việc có thể xử lý sau được không, đợi con lớn lên, con có thể giúp bố.”
Phó Tiêu Tiêu có thể giúp được, ít nhất cũng phải mười mấy năm nữa, tấm séc vô giá trị này mở ra cũng đủ xa.
Phó Cảnh Phạn hiểu được ý tốt của Phó Tiêu Tiêu, an ủi: “Có Tiêu Tiêu giúp đỡ, nhất định bố sẽ nhàn hơn rất nhiều, nhưng lần này công việc khá gấp, không thể dành thời gian đi cùng Tiêu Tiêu, lần sau nếu có cơ hội, bố nhất định sẽ đi cùng Tiêu Tiêu và...”
Phó Cảnh Phạn nói đến đây, không ngẩng đầu lên, nhưng lại cảm thấy có một ánh mắt oán trách đổ dồn vào mình, môi hắn mấp máy hai cái, rất muốn sống, nuốt những lời định nói sau đó vào bụng.
Mặc dù Phó Tiêu Tiêu đã đồng ý, nhưng vẫn quấn lấy chân Phó Cảnh Phạn không chịu buông, như thể không muốn xa hắn thêm một giây nào nữa..
Tô Hoài Minh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nếu không đi nữa thì sẽ muộn, cậu đành phải cắn răng đi tới, xoa xoa khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Phó Tiêu Tiêu, nói: “Chỉ có năm ngày thôi, thời gian trôi qua rất nhanh, khi trở về con sẽ được gặp bố, lúc đó con có thể ở bên bố 24 giờ một ngày, không rời xa nhau.”
Phó Tiêu Tiêu lúc này mới gật đầu, lễ phép vẫy tay chào Phó Cảnh Phạn.
Làm xong tất cả những điều này, cậu bé đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt ngấn nước đầy lo lắng, như thể thực sự đang cân nhắc cho Tô Hoài Minh, “Con sẽ ở bên bố dượng, vì vậy bố đừng buồn nhé, và con cũng sẽ bảo vệ bố dượng thay cho bố!”
Nói xong, Phó Tiêu Tiêu nắm chặt tay, cố gắng gồng cơ bắp tay, chỉ tiếc là phần thịt trên cánh tay mềm mại, rung rinh như sữa.
Tô Hoài Minh: “...”
Rốt cuộc Phó Tiêu Tiêu đã hiểu lầm cậu điều gì vậy?!!
Loại chuyện này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, lúc đầu Tô Hoài Minh còn giảng giải cặn kẽ cho Phó Tiêu Tiêu, nhưng phát hiện rằng đứa trẻ này có tính cách rất cố chấp, bất kể cậu nói gì, Phó Tiêu Tiêu vẫn không thay đổi, thời gian trôi qua, Tô Hoài Minh cũng lười quản nữa.
Cậu thở dài mệt mỏi, khịt mũi lạnh lùng một tiếng, vẫn thấy chưa hả giận, lại dùng tay véo mũi Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu ôm mũi, không dám tức giận, chỉ rên rỉ như một chú chó nhỏ, cố gắng làm nũng.
Tô Hoài Minh không thích trò này, nắm tay Phó Tiêu Tiêu đi về phía trước.
Nhưng cậu vừa đi được một bước, đã nghe thấy Phó Cảnh Phạn từ phía sau gọi cậu.
Tô Hoài Minh vẫn còn tức giận, không quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Phạn, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng.
Tiếng cười của Phó Cảnh Phạn trầm thấp và đầy từ tính, khiến lồng ngực người ta run lên, Tô Hoài Minh như cảm thấy hơi thở của hắn phả vào tai mình, “Vẫn còn giận tôi sao?”
Tô Hoài Minh không nói một lời, ngước mắt nhìn trời.
Cậu phát hiện ra rằng, không thể đối xử tốt với Phó Cảnh Phạn, nếu không thì hắn sẽ ngày càng quá đáng!
Hôm đó sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Phó Cảnh Phạn vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn cậu, vẻ mặt quá mức mê hoặc, dù cậu không phải nhan khống, cũng không thể cưỡng lại.
Phó Cảnh Phạn liên tục nhắc đến chuyện cậu đã hứa trong văn phòng hôm đó, không hề oán trách cậu thất hứa, chỉ liên tục thở dài, khiến cậu có chút áy náy.
Hơn nữa, cậu sợ Phó Cảnh Phạn vẫn luôn nhớ chuyện này, sau đó trong lúc phát sóng trực tiếp lại vô tình nói ra, đến lúc đó cậu thực sự phải xấu hổ mà rời khỏi giới rồi!
Phó Cảnh Phạn nắm bắt được tâm lý này của cậu, liên tục gây áp lực, cũng tại vì cậu mềm lòng, nhất thời thỏa hiệp.
Sau đó thì...
Tô Hoài Minh nhớ lại cảm giác như sắp chết đuối trong biển, chân cậu hơi mềm nhũn, nửa người tê liệt.
Cậu hơi sợ cảm giác bị khống chế hoàn toàn, mất kiểm soát đến mức muốn nhảy xuống vực, nhưng Phó Cảnh Phạn lại hoàn toàn nắm bắt được tâm lý của cậu, lại kéo cậu đi thêm một lần nữa.
Cậu không biết là đang tức giận bản thân hay tức giận Phó Cảnh Phạn, không sắp xếp được tâm trạng, vô thức không muốn tỏ ra vẻ mặt tốt với Phó Cảnh Phạn, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không muốn ở bên hắn.
Vì vậy, cậu gần như không thể chờ đợi được để tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ nuôi con, tâm trạng trái ngược hoàn toàn với Phó Tiêu Tiêu.
Tô Hoài Minh nghe thấy giọng nói của Phó Cảnh Phạn, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng căn bản không thể mở miệng. Hơn nữa Phó Tiêu Tiêu còn đứng giữa hai người, ngước khuôn mặt trắng trẻo mịn màng lên, nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
Tô Hoài Minh chỉ có thể miễn cưỡng nhếch mép, nói giọng khô cằn: “Anh cứ làm việc cho tốt, dành nhiều tâm sức vào đó, nhất định phải xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
Phó Cảnh Phạn biết Tô Hoài Minh muốn hắn dành toàn bộ thời gian cho công việc, đừng làm phiền cậu, cũng biết mấy ngày trước mình đã làm quá trớn, hắn cười mà không nói, hạ thấp thái độ.
Tô Hoài Minh vẫn thấy chưa hả giận, không thèm nhìn Phó Cảnh Phạn lấy một cái, nắm tay Phó Tiêu Tiêu đi về phía trước.
Khi Tô Hoài Minh đang xếp hành lý, Phó Tiêu Tiêu đứng bên cạnh, mắt trông mong nhìn Phó Cảnh Phạn, do dự vài giây, nhân lúc Tô Hoài Minh không chú ý, lại chạy đến.
Phó Tiêu Tiêu chạy quá nhanh, mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, “Con có kinh nghiệm lắm, nếu bố làm anh ấy tức giận, thì nhất định không được nằm trên đất khóc lóc, phải nghĩ cách khác.”
Phó Tiêu Tiêu nghĩ đến lịch sử đen tối của mình trước đây, thở dài, “Tóm lại phải ngoan ngoãn một chút, như vậy sẽ không chọc bố dượng tức giận nữa.”
Quản gia đứng phía sau, nghe vậy, vừa buồn cười vừa bất lực.
Ông căn bản không thể tưởng tượng được cảnh Phó Cảnh Phạn nằm trên đất khóc lóc, sao Phó Tiêu Tiêu lại cho rằng ai cũng giống mình chứ!
Phó Cảnh Phạn xoa đầu Phó Tiêu Tiêu, không còn dùng giọng dỗ dành trẻ con nữa, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, “Ba ngày nay bố không thể ở bên cạnh hai người, con phải ngoan ngoãn một chút, giúp bố chăm sóc anh ấy.”
Phó Tiêu Tiêu ngẩn người, không hiểu sao lại cảm thấy đây là cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông, lập tức nghiêm mặt, đứng thẳng người chào Phó Cảnh Phạn, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Nói xong, sợ Tô Hoài Minh phát hiện mình không có ở đó, cậu bé vội vàng chạy về.
Tô Hoài Minh đã nhìn thấy từ lâu, nhưng không muốn can thiệp quá nhiều vào Phó Tiêu Tiêu, cũng lười quản chuyện giữa hai bố con họ.
Phó Tiêu Tiêu dựa vào Tô Hoài Minh, một lớn một nhỏ lại ngủ say sưa trên đường, đến địa điểm ghi hình, hai người đều tràn đầy năng lượng, tạo thành sự tương phản rõ rệt với những người khác.
Đã ghi hình được bốn tập, mọi người cũng có liên lạc riêng tư, đã trở thành bạn tốt, rất quen thuộc với nhau, Tôn Tư Nguyên đã quên mất mình đang ghi hình chương trình tạp kỹ, không có chút hình tượng nào, ngáp trước ống kính.
Chu Hàm Diễn và Tôn Tư Nguyên là khắc tinh của nhau từ nhỏ đến lớn, trước khi ghi hình lại xảy ra mâu thuẫn, sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để đối đầu với Tôn Tư Nguyên, lập tức chế giễu: “Đừng há cái miệng rộng của cậu ra, sẽ dọa trẻ con đấy, với lại cậu không sợ fan của cậu bỏ cậu sao?”
“Fan của tôi bỏ tôi sao?” Tôn Tư Nguyên không hề xấu hổ, khẳng định chắc nịch: “Với khuôn mặt này, làm sao fan của tôi có thể bỏ tôi được?”
Chu Hàm Diễn: “... Cậu biết xấu hổ chút không!”
Tôn Tư Nguyên: “Đây là nhận thức đúng đắn của tôi.”
Chu Hàm Diễn: “Có lẽ là tôi đã nhận thức rõ về độ dày da mặt của cậu rồi.”
Tôn Tư Nguyên: “Cậu đừng có ở đây ăn không được nho thì bảo nho chua, cậu chỉ ghen tị vì tôi đẹp trai hơn cậu thôi!”
Chu Hàm Diễn nghe vậy, lập tức nổi giận, xắn tay áo, sải bước tiến về phía Tôn Tư Nguyên, trông có vẻ như hai người sắp đánh nhau trước ống kính.
Vu Hiên Hiên sao có thể để chuyện như vậy xảy ra, lập tức chạy tới, chống nạnh, không hề sợ hãi, dùng giọng dạy dỗ trẻ con nói: “Không được đánh nhau, mọi người đều là bạn tốt, phải hòa thuận với nhau nhé!”
Jameel và Phó Tiêu Tiêu cũng đến giáo huấn hai người.
Sắc mặt của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn rất khó coi, nhưng trước mặt trẻ con, hai người họ không thể nào phát hỏa được, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, nắm tay làm hòa dưới sự yêu cầu mãnh liệt của trẻ con.
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đều không muốn mất sĩ diện, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng Tô Hoài Minh để ý thấy gân xanh trên mu bàn tay họ nổi lên, dùng sức đến mức cánh tay run rẩy, từng người nghiến răng chịu đau.
Tổn thương kẻ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, họ đều đau không chịu nổi, muốn rụt tay về.
Nhưng Vu Hiên Hiên đã ngăn họ lại, “Các anh mới nắm có mười giây thôi, không được đâu, bạn tốt phải nắm tay nhau 30 giây.”
Jameel cũng nói: “Để thể hiện thành ý, các anh phải nắm tay nhau một phút!”
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn nhìn nhau, đều cố nhịn không đẩy đối phương ra.
Ba đứa trẻ này, đứa nào cũng nói nhiều, nếu không chiều theo ý chúng, có lẽ chúng sẽ lải nhải không ngừng, còn nghĩ ra nhiều trò khác để hành hạ họ.
Một phút sau, sắc mặt của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn trắng bệch vì đau, vội vàng buông tay, từng người nghiến răng, đau đến nỗi hít hà.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều im lặng.
【Không biết ai mới là trẻ con nữa.】
【Ha ha ha ha ha, cảm thấy Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn cộng lại cũng không bằng một bộ não.】
【Thật vất vả cho Hoài Minh và Quý Minh Triết, còn phải trông thêm hai đứa trẻ phiên bản lớn.】
【Các bạn mau xem, Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn lại lật lại chuyện cũ, đã nói đến chuyện hồi nhỏ ai cắn chân mình rồi, bọn họ từ khi còn là trẻ sơ sinh đã ghét nhau rồi sao!】
【Hai người họ có một kiểu đáng yêu kỳ lạ…】
Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết đứng bên cạnh, nhìn họ đầy bất lực, vốn định phối hợp với ê-kíp chương trình diễn một màn, bây giờ lại không biết phải nói gì.
Đạo diễn như đã đoán trước được cảnh này, đã đến trước để công bố chủ đề của tập này, cũng cắt ngang cuộc tranh luận của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn.
“Trại trẻ mồ côi có rất nhiều trẻ em, hàng năm họ đều tổ chức biểu diễn định kỳ, lần biểu diễn này còn thiếu bốn trẻ em, không biết nhóm Tiêu Tiêu có muốn giúp các bạn ấy không, hoàn thành một buổi biểu diễn xuất sắc, để lại ấn tượng khó quên nào?”
Phó Tiêu Tiêu thích chơi với trẻ con, cũng thích cảm giác trở thành tâm điểm chú ý, lập tức nhảy cẫng lên giơ tay nói: “Cháu muốn, cháu muốn giúp các bạn ấy!”
Vu Hiên Hiên và Jameel chỉ cần được chơi là được, cũng vui vẻ đồng ý ngay, Quý Du Du có hơi ngại ngùng, dưới sự động viên của Quý Minh Triết, mới gật đầu.
Đạo diễn vốn định đưa mọi người đến trại trẻ mồ côi sau, không ngờ Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn lại có xu hướng cãi nhau, đành bất lực cắt ngang lời họ, “Các cậu có muốn giúp các bạn ấy không?”
Ngoài Tôn Tư Nguyên ra, Chu Hàm Diễn rất lễ phép với mọi người, vội vàng kìm nén cơn giận, gật đầu nói: “Được.”
Tôn Tư Nguyên không muốn, “Ông vừa mới hỏi bốn đứa trẻ, bây giờ lại đến hỏi hai chúng tôi, rất dễ gây hiểu lầm đấy nhé!”
Đạo diễn: “......” Cậu biết là được rồi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt ông vẫn nở nụ cười, dỗ dành: “Sau này tôi sẽ chú ý, sẽ không nói những lời như vậy nữa.”
Lúc này Tôn Tư Nguyên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cùng Chu Hàm Diễn lên xe.
Họ nhanh chóng đến địa điểm ghi hình tiếp theo.
Trại trẻ mồ côi có nguồn kinh phí hạn hẹp, buổi biểu diễn thường niên là hoạt động từ thiện, không có bất kỳ ai tài trợ, vì vậy tất cả các công tác chuẩn bị đều do trẻ em và nhân viên trại trẻ mồ côi tiến hành.
Sau khi Tô Hoài Minh và những người khác đến, lập tức bị trẻ em vây quanh.
Có những đứa trẻ tính cách hoạt bát, thấy Phó Tiêu Tiêu và những người khác, háo hức muốn tiến lên chào hỏi, kết bạn mới, có những đứa trẻ hơi nhút nhát, trốn sau người lớn, cẩn thận quan sát họ.
Vu Hiên Hiên là một người thích giao lưu, rất tự nhiên đi tới chào hỏi các bạn nhỏ: “Xin chào các bạn, mình tên là Hiên Hiên, sau này chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, phải hòa thuận nhé!”
Phó Tiêu Tiêu và Jameel bị chúng dẫn dắt, cũng hòa nhập thành công.
Quý Minh Triết vốn tưởng Quý Du Du sẽ sợ người lạ, nhưng sau khi Quý Du Du nhìn thấy những cô bé cùng độ tuổi với mình, lập tức ôm búp bê đi tới, hòa nhập nhanh hơn cả Phó Tiêu Tiêu và những người khác.
Quý Minh Triết tuổi đã lớn, lại là người bố thực sự duy nhất trong bốn gia đình, lo lắng nhiều hơn, thấy bốn đứa trẻ đều rất thoải mái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên dẫn họ tham quan trại trẻ mồ côi xong, sau đó đưa họ đến địa điểm chuẩn bị.
Tô Hoài Minh hỏi: “Hiện tại mấy người đã chuẩn bị đến giai đoạn nào rồi?”
Nhân viên ngại ngùng cười, lúc này mới nói: “Chúng tôi vừa mới bắt đầu, chỉ xác định được tiết mục, chưa sắp xếp trẻ em tập luyện cùng nhau, hơn nữa việc bố trí sân khấu cũng chưa bắt đầu, cần các anh giúp đỡ nhiều.”
Quý Minh Triết theo thói quen mà lo lắng, lại hỏi thêm một số chi tiết, lúc này mới phát hiện ra mọi chuyện còn khó giải quyết hơn anh tưởng.
Ê-kíp chương trình sẽ không tài trợ cho họ, cũng không cho phép họ dùng tiền của mình, nghĩa là họ phải tận dụng những thứ có sẵn để bố trí sân khấu.
Lĩnh vực chuyên môn của Quý Minh Triết là diễn xuất, không biết gì về việc này, Vu Duệ Thành và Tôn Tư Nguyên là ca sĩ, không cần đích thân chuẩn bị sân khấu, Chu Hàm Diễn cũng không có kinh nghiệm liên quan.
Gặp vấn đề thì tìm Tô Hoài Minh —— đây đã trở thành thói quen của mọi người, giờ rơi vào cảnh khó khăn, lập tức nhìn về phía Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh: “...”
Cậu đã sớm dự đoán được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, trước đó đã đi vòng quanh hậu trường một lần, nói: “Tôi thấy phía sau có tấm xốp, còn có cả màu vẽ, chúng ta có thể tự vẽ tay một tấm phông nền.”
Vu Duệ Thành dừng lại một chút, nói: “Nhưng tôi không biết vẽ, mọi người biết không?”
Tôn Tư Nguyên lý lẽ hùng hồn nói: “Tôi không biết.”
Chu Hàm Diễn cũng lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”
Nói xong, ba người lại nhìn về phía Tô Hoài Minh, trong mắt lóe lên ánh sáng nương tựa.
Tô Hoài Minh: “...”
Chuyện gì vậy! Sao tự nhiên cậu cảm thấy như mình lại có thêm ba đứa con trai lớn vậy!
Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết nhìn nhau, cùng nhau thở dài.
Quý Minh Triết không để Tô Hoài Minh gánh vác tất cả một mình, mà nói: “Vậy Hoài Minh chịu trách nhiệm vẽ tay phông nền, Duệ Thành theo tôi phụ trách toàn bộ công việc, còn Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn...”
Quý Minh Triết suy nghĩ một chút, sắp xếp cho họ một nhiệm vụ trong khả năng của mình, “Một số trang phục biểu diễn của hậu trường bị rách, phiền hai cậu sửa lại giúp.”
Nhân viên cũng kịp thời đưa kim và chỉ cho Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn.
Tôn Tư Nguyên ngây người, “Tôi không biết dùng cái này, mấy người chắc chắn là thứ tôi khâu ra có thể lên sân khấu chứ?”
Chu Hàm Diễn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chế giễu Tôn Tư Nguyên, lập tức ôm cánh tay nói: “Cái cậu khâu ra đương nhiên là không được rồi, không sao, cứ giao hết cho tôi, tôi không vô dụng như cậu đâu.”
Tôn Tư Nguyên: “!!!”
Tô Hoài Minh thấy hai người sắp cãi nhau, đau đầu xoa xoa tai, tiến lên, mặt không cảm xúc nói: “Tôi biết các anh đều rất lợi hại, cho dù chưa từng khâu vá, chắc chắn cũng có thể nhanh chóng thành thạo, chỉ là tôi hơi tò mò, không biết trong hai anh ai lợi hại hơn?”
Đây là một cách khích tướng rất nông cạn, lại thêm giọng điệu vô hồn của Tô Hoài Minh, hiệu ứng chương trình tăng lên đáng kể.
Khi Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn chửi nhau, chỉ số thông minh giảm xuống dưới mức thấp nhất, đều không phát hiện ra sự bất thường, lập tức mắc câu.
Nhưng trước khi họ kịp mở miệng, Phó Tiêu Tiêu đã chạy đến bên tai Tô Hoài Minh, mặt nhỏ nghiêm nghị nhảy cẫng lên giơ tay: “Chắc chắn là tôi lợi hại hơn!”
Jameel ngây thơ hừ một tiếng, “Tôi sẽ không thua cậu đâu.”
Tô Hoài Minh: “...” Mặc dù rất vui vì các em rất tích cực, nhưng người nên mắc câu không phải là các em!
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn nhìn thấy hai đứa trẻ này, lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt oán trách nhìn Tô Hoài Minh, như thể muốn nói “Cậu mày to mắt to, sao lòng dạ lại đen tối đến thế“.
Tô Hoài Minh bị hai lớn hai nhỏ kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, thở dài thườn thượt.
Quý Minh Triết đến giải vây, Tô Hoài Minh mới miễn cưỡng tìm được một cái cớ, trốn thoát.
Bốn đứa trẻ do nhân viên trại trẻ mồ côi dẫn đi tập luyện, Tô Hoài Minh một mình đi vào phòng chứa đồ, nhìn hai tấm bảng trắng bằng nhựa trước mặt, chìm vào suy tư.
Phông nền sân khấu của trẻ em không cần quá tinh xảo, mà phải phù hợp với tiết mục biểu diễn của chúng, thể hiện sự ngây thơ và đáng yêu.
Mặc dù đơn giản, nhưng cũng không thể tùy tiện vẽ bậy, Tô Hoài Minh nghĩ đến những chú vịt đồ chơi dễ thương, định vẽ sông nước và cây cối trên tấm bảng trắng bằng nhựa, phù hợp với bối cảnh sống của vịt con.
Tô Hoài Minh tìm thấy màu vẽ tranh dầu, lại lấy một tấm ván gỗ làm bảng pha màu, sau khi lên kế hoạch trong đầu xong, liền bắt đầu động thủ.
Về hội họa, cậu chỉ biết sơ qua, nhưng đã vẽ rất nhiều bản vẽ thiết kế, đã rèn luyện được nền tảng cơ bản, đối với cậu mà nói thì việc này không phức tạp.
Tô Hoài Minh ngồi xếp bằng trên sàn, mất trọn một tiếng đồng hồ.
Cậu cảm thấy vai và lưng hơi cứng, muốn đứng dậy vận động một chút, nhưng ánh mắt vô tình bắt gặp mấy khuôn mặt đáng yêu.
Những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi đang tụ tập ở cửa, cẩn thận nhìn cậu, đôi mắt trong veo sạch sẽ ánh lên sự mong đợi nào đó.
Tô Hoài Minh mỉm cười thân thiện với chúng, nói: “Có cháunào thích vẽ tranh không?”
Vài đứa trẻ nhìn nhau, đứa lớn tuổi nhất lấy hết can đảm nói: “Thích ạ.”
Tô Hoài Minh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào những đứa trẻ này, “Có một việc muốn nhờ các cháu giúp, không biết các cháu có đồng ý không?”
Tô Hoài Minh có sức hút tự nhiên, trẻ con đều rất thích cậu, thấy Tô Hoài Minh chủ động mời, chúng lập tức cười đồng ý.
Vài đứa trẻ nhìn thấy bức tranh của Tô Hoài Minh, mắt sáng lên, ngồi xổm bên cạnh nhìn chăm chú.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất hỏi: “Nhưng chúng cháu không biết vẽ thì phải làm sao ạ?”
Tô Hoài Minh cười nói: “Không sao, không phức tạp đâu, chú sẽ dạy các cháu vẽ vịt.”
Vài đứa trẻ lập tức vui vẻ, rất tập trung nhìn Tô Hoài Minh, chăm chú nghe giảng.
Tô Hoài Minh vẽ thử một con, nhẹ nhàng động viên vài đứa trẻ thử xem.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất đã làm gương, nó vẽ một nét, những đứa trẻ khác cũng bắt chước theo.
Nét vẽ của trẻ con còn non nớt, những chú vịt vẽ ra đương nhiên không đẹp bằng Tô Hoài Minh, nhưng lại tràn đầy sự ngây thơ và trẻ con, có một loại linh khí không bị gò bó, mà người lớn dù có luyện tập thế nào cũng không thể có được.
Vẽ xong, vài đứa trẻ ngượng ngùng nhìn Tô Hoài Minh, chờ cậu phản hồi.
Tô Hoài Minh cười cười, không tiếc lời khen ngợi: “Vẽ rất đẹp, các cháu có thể giúp mấy chú vẽ thêm vài con nữa không?”
Vài đứa trẻ lập tức đồng ý, không còn câu nệ như vừa nãy, tiếp tục nghiêm túc giúp Tô Hoài Minh vẽ vịt.
Tô Hoài Minh đứng bên cạnh nhìn chúng, vừa định mở miệng thì đột nhiên thấy Quý Minh Triết vội vàng đi tới.
Tô Hoài Minh sợ làm phiền đến vài đứa trẻ, liền đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Bên Tôn Tư Nguyên xảy ra vấn đề.” Quý Minh Triết cũng mới nhận được tin, vừa mới đến, cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Tô Hoài Minh thấy sắc mặt Quý Minh Triết không tốt, cũng nhíu mày, hai người cùng nhau đi qua.
Họ đều tưởng là Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đánh nhau, nhưng đến nơi mới phát hiện Chu Hàm Diễn đang đứng một bên với vẻ mặt kỳ lạ, còn Tôn Tư Nguyên đang mặc bộ đồ vịt, lắc lư trên thang cuốn, không biết đang làm gì.
Tô Hoài Minh khó hiểu hỏi: “Sao thế này?”
Chu Hàm Diễn nhìn cậu, khóe miệng giật giật hai cái, mới nói: “Tôn Tư Nguyên tự khâu mình vào trong, bây giờ không ra được...”
Tô Hoài Minh: “...”
Quý Minh Triết: “...”
Đây là tình tiết họ chưa từng nghĩ tới, vẻ mặt như bị sét đánh, trực tiếp nứt ra.
Quý Minh Triết đi một vòng quanh bộ đồ vịt, xác định Tôn Tư Nguyên bị kẹt chặt bên trong, căn bản không ra được, khó nói nên lời: “Sao lại thành ra thế này?”
Chu Hàm Diễn còn chưa kịp mở miệng, thì giọng nói tuyệt vọng của Tôn Tư Nguyên từ bên trong truyền ra, “Bên trong bộ đồ vịt quá rộng, sau khi tôi khâu xong lớp vải bên ngoài, lớp vải bên trong cứ nhăn lại, tôi định chui vào, căng ra rồi khâu lại, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn, không ngờ khâu quá chặt, tôi chui ra không được.”
“...”
Tô Hoài Minh đột nhiên nhận ra chỉ số thông minh của Tôn Tư Nguyên thấp hơn cậu tưởng rất nhiều.
Tôn Tư Nguyên cũng biết mình đã làm một việc ngu ngốc, nói xong giọng nói càng ngày càng nhỏ, mặt đỏ tai hồng, muốn tìm một cái khe đất để chui vào.
Chu Hàm Diễn vốn định chế giễu Tôn Tư Nguyên, nhưng vì quá sửng sốt, nhất thời không biết nên bắt đầu chế giễu từ điểm nào.
Tôn Tư Nguyên nhận ra suy nghĩ của Chu Hàm Diễn, lúc này còn rất để ý đến sĩ diện, quyết định mở miệng trước, cho Chu Hàm Diễn một đòn hạ mã uy.
Anh ta bị nhốt trong bộ đồ chơi dày cộm, không khí bên trong loãng, suy nghĩ vốn đã hỗn loạn, cộng thêm việc quá xấu hổ, không thể suy nghĩ bình tĩnh được nữa, vô tình nói ra: “Chu Hàm Diễn, tôi lợi hại hơn cậu nhiều, tôi có thể tự khâu mình vào trong bộ đồ chơi, cậu có làm được không?!”
Chu Hàm Diễn: “...”
Câu nói này bất ngờ ập đến, trực tiếp khiến anh choáng váng.
Anh nghiêm túc suy nghĩ nửa phút, tiếc nuối lắc đầu.
Anh không làm được.
Đây là lần đầu tiên anh tâm phục khẩu phục thua Tôn Tư Nguyên.
Quản gia cầm hành lý, đưa hai bố con ra tận cửa.
Mặc dù chỉ cách nhau có năm ngày, nhưng họ vẫn lưu luyến không rời, đuổi theo đưa tiễn rất xa.
Phó Cảnh Phạn mặc đồ ở nhà, khoác thêm một chiếc áo len mềm mại, bên dưới là quần ở nhà rộng rãi, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, sự hung hãn và xâm lược trên người hắn đã được trung hòa, đường nét ngũ quan cũng như dịu đi, trông giống như một giáo sư đại học nho nhã.
Nhưng Tô Hoài Minh biết tất cả những điều này đều là giả.
Cậu cầm vali, đứng sau Phó Tiêu Tiêu, nhìn trời nhìn đất, nhưng không nhìn Phó Cảnh Phạn.
Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ, không biết đến sự phức tạp trong tình cảm giữa người lớn, cũng không cảm thấy bầu không khí không ổn, chạy lon ton đến, ôm lấy chân Phó Cảnh Phạn, giọng nói ngọt ngào như kẹo sữa, “Bố ơi, con không muốn xa bố, mấy ngày nay bố không thể đến thăm chúng con sao?”
Phó Cảnh Phạn cúi đầu xoa đầu Phó Tiêu Tiêu, trước khi mở miệng, hắn nhìn Tô Hoài Minh đầy ẩn ý, thấy Tô Hoài Minh không đáp lại, hắn mới từ tốn nói: “Bố phải xử lý công việc, không thể đi cùng hai người được.”
Phó Tiêu Tiêu bĩu môi, vẫn muốn cố gắng lần cuối, “Công việc có thể xử lý sau được không, đợi con lớn lên, con có thể giúp bố.”
Phó Tiêu Tiêu có thể giúp được, ít nhất cũng phải mười mấy năm nữa, tấm séc vô giá trị này mở ra cũng đủ xa.
Phó Cảnh Phạn hiểu được ý tốt của Phó Tiêu Tiêu, an ủi: “Có Tiêu Tiêu giúp đỡ, nhất định bố sẽ nhàn hơn rất nhiều, nhưng lần này công việc khá gấp, không thể dành thời gian đi cùng Tiêu Tiêu, lần sau nếu có cơ hội, bố nhất định sẽ đi cùng Tiêu Tiêu và...”
Phó Cảnh Phạn nói đến đây, không ngẩng đầu lên, nhưng lại cảm thấy có một ánh mắt oán trách đổ dồn vào mình, môi hắn mấp máy hai cái, rất muốn sống, nuốt những lời định nói sau đó vào bụng.
Mặc dù Phó Tiêu Tiêu đã đồng ý, nhưng vẫn quấn lấy chân Phó Cảnh Phạn không chịu buông, như thể không muốn xa hắn thêm một giây nào nữa..
Tô Hoài Minh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nếu không đi nữa thì sẽ muộn, cậu đành phải cắn răng đi tới, xoa xoa khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Phó Tiêu Tiêu, nói: “Chỉ có năm ngày thôi, thời gian trôi qua rất nhanh, khi trở về con sẽ được gặp bố, lúc đó con có thể ở bên bố 24 giờ một ngày, không rời xa nhau.”
Phó Tiêu Tiêu lúc này mới gật đầu, lễ phép vẫy tay chào Phó Cảnh Phạn.
Làm xong tất cả những điều này, cậu bé đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt ngấn nước đầy lo lắng, như thể thực sự đang cân nhắc cho Tô Hoài Minh, “Con sẽ ở bên bố dượng, vì vậy bố đừng buồn nhé, và con cũng sẽ bảo vệ bố dượng thay cho bố!”
Nói xong, Phó Tiêu Tiêu nắm chặt tay, cố gắng gồng cơ bắp tay, chỉ tiếc là phần thịt trên cánh tay mềm mại, rung rinh như sữa.
Tô Hoài Minh: “...”
Rốt cuộc Phó Tiêu Tiêu đã hiểu lầm cậu điều gì vậy?!!
Loại chuyện này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, lúc đầu Tô Hoài Minh còn giảng giải cặn kẽ cho Phó Tiêu Tiêu, nhưng phát hiện rằng đứa trẻ này có tính cách rất cố chấp, bất kể cậu nói gì, Phó Tiêu Tiêu vẫn không thay đổi, thời gian trôi qua, Tô Hoài Minh cũng lười quản nữa.
Cậu thở dài mệt mỏi, khịt mũi lạnh lùng một tiếng, vẫn thấy chưa hả giận, lại dùng tay véo mũi Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu ôm mũi, không dám tức giận, chỉ rên rỉ như một chú chó nhỏ, cố gắng làm nũng.
Tô Hoài Minh không thích trò này, nắm tay Phó Tiêu Tiêu đi về phía trước.
Nhưng cậu vừa đi được một bước, đã nghe thấy Phó Cảnh Phạn từ phía sau gọi cậu.
Tô Hoài Minh vẫn còn tức giận, không quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Phạn, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng.
Tiếng cười của Phó Cảnh Phạn trầm thấp và đầy từ tính, khiến lồng ngực người ta run lên, Tô Hoài Minh như cảm thấy hơi thở của hắn phả vào tai mình, “Vẫn còn giận tôi sao?”
Tô Hoài Minh không nói một lời, ngước mắt nhìn trời.
Cậu phát hiện ra rằng, không thể đối xử tốt với Phó Cảnh Phạn, nếu không thì hắn sẽ ngày càng quá đáng!
Hôm đó sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Phó Cảnh Phạn vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn cậu, vẻ mặt quá mức mê hoặc, dù cậu không phải nhan khống, cũng không thể cưỡng lại.
Phó Cảnh Phạn liên tục nhắc đến chuyện cậu đã hứa trong văn phòng hôm đó, không hề oán trách cậu thất hứa, chỉ liên tục thở dài, khiến cậu có chút áy náy.
Hơn nữa, cậu sợ Phó Cảnh Phạn vẫn luôn nhớ chuyện này, sau đó trong lúc phát sóng trực tiếp lại vô tình nói ra, đến lúc đó cậu thực sự phải xấu hổ mà rời khỏi giới rồi!
Phó Cảnh Phạn nắm bắt được tâm lý này của cậu, liên tục gây áp lực, cũng tại vì cậu mềm lòng, nhất thời thỏa hiệp.
Sau đó thì...
Tô Hoài Minh nhớ lại cảm giác như sắp chết đuối trong biển, chân cậu hơi mềm nhũn, nửa người tê liệt.
Cậu hơi sợ cảm giác bị khống chế hoàn toàn, mất kiểm soát đến mức muốn nhảy xuống vực, nhưng Phó Cảnh Phạn lại hoàn toàn nắm bắt được tâm lý của cậu, lại kéo cậu đi thêm một lần nữa.
Cậu không biết là đang tức giận bản thân hay tức giận Phó Cảnh Phạn, không sắp xếp được tâm trạng, vô thức không muốn tỏ ra vẻ mặt tốt với Phó Cảnh Phạn, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không muốn ở bên hắn.
Vì vậy, cậu gần như không thể chờ đợi được để tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ nuôi con, tâm trạng trái ngược hoàn toàn với Phó Tiêu Tiêu.
Tô Hoài Minh nghe thấy giọng nói của Phó Cảnh Phạn, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng căn bản không thể mở miệng. Hơn nữa Phó Tiêu Tiêu còn đứng giữa hai người, ngước khuôn mặt trắng trẻo mịn màng lên, nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
Tô Hoài Minh chỉ có thể miễn cưỡng nhếch mép, nói giọng khô cằn: “Anh cứ làm việc cho tốt, dành nhiều tâm sức vào đó, nhất định phải xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
Phó Cảnh Phạn biết Tô Hoài Minh muốn hắn dành toàn bộ thời gian cho công việc, đừng làm phiền cậu, cũng biết mấy ngày trước mình đã làm quá trớn, hắn cười mà không nói, hạ thấp thái độ.
Tô Hoài Minh vẫn thấy chưa hả giận, không thèm nhìn Phó Cảnh Phạn lấy một cái, nắm tay Phó Tiêu Tiêu đi về phía trước.
Khi Tô Hoài Minh đang xếp hành lý, Phó Tiêu Tiêu đứng bên cạnh, mắt trông mong nhìn Phó Cảnh Phạn, do dự vài giây, nhân lúc Tô Hoài Minh không chú ý, lại chạy đến.
Phó Tiêu Tiêu chạy quá nhanh, mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, “Con có kinh nghiệm lắm, nếu bố làm anh ấy tức giận, thì nhất định không được nằm trên đất khóc lóc, phải nghĩ cách khác.”
Phó Tiêu Tiêu nghĩ đến lịch sử đen tối của mình trước đây, thở dài, “Tóm lại phải ngoan ngoãn một chút, như vậy sẽ không chọc bố dượng tức giận nữa.”
Quản gia đứng phía sau, nghe vậy, vừa buồn cười vừa bất lực.
Ông căn bản không thể tưởng tượng được cảnh Phó Cảnh Phạn nằm trên đất khóc lóc, sao Phó Tiêu Tiêu lại cho rằng ai cũng giống mình chứ!
Phó Cảnh Phạn xoa đầu Phó Tiêu Tiêu, không còn dùng giọng dỗ dành trẻ con nữa, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, “Ba ngày nay bố không thể ở bên cạnh hai người, con phải ngoan ngoãn một chút, giúp bố chăm sóc anh ấy.”
Phó Tiêu Tiêu ngẩn người, không hiểu sao lại cảm thấy đây là cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông, lập tức nghiêm mặt, đứng thẳng người chào Phó Cảnh Phạn, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Nói xong, sợ Tô Hoài Minh phát hiện mình không có ở đó, cậu bé vội vàng chạy về.
Tô Hoài Minh đã nhìn thấy từ lâu, nhưng không muốn can thiệp quá nhiều vào Phó Tiêu Tiêu, cũng lười quản chuyện giữa hai bố con họ.
Phó Tiêu Tiêu dựa vào Tô Hoài Minh, một lớn một nhỏ lại ngủ say sưa trên đường, đến địa điểm ghi hình, hai người đều tràn đầy năng lượng, tạo thành sự tương phản rõ rệt với những người khác.
Đã ghi hình được bốn tập, mọi người cũng có liên lạc riêng tư, đã trở thành bạn tốt, rất quen thuộc với nhau, Tôn Tư Nguyên đã quên mất mình đang ghi hình chương trình tạp kỹ, không có chút hình tượng nào, ngáp trước ống kính.
Chu Hàm Diễn và Tôn Tư Nguyên là khắc tinh của nhau từ nhỏ đến lớn, trước khi ghi hình lại xảy ra mâu thuẫn, sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để đối đầu với Tôn Tư Nguyên, lập tức chế giễu: “Đừng há cái miệng rộng của cậu ra, sẽ dọa trẻ con đấy, với lại cậu không sợ fan của cậu bỏ cậu sao?”
“Fan của tôi bỏ tôi sao?” Tôn Tư Nguyên không hề xấu hổ, khẳng định chắc nịch: “Với khuôn mặt này, làm sao fan của tôi có thể bỏ tôi được?”
Chu Hàm Diễn: “... Cậu biết xấu hổ chút không!”
Tôn Tư Nguyên: “Đây là nhận thức đúng đắn của tôi.”
Chu Hàm Diễn: “Có lẽ là tôi đã nhận thức rõ về độ dày da mặt của cậu rồi.”
Tôn Tư Nguyên: “Cậu đừng có ở đây ăn không được nho thì bảo nho chua, cậu chỉ ghen tị vì tôi đẹp trai hơn cậu thôi!”
Chu Hàm Diễn nghe vậy, lập tức nổi giận, xắn tay áo, sải bước tiến về phía Tôn Tư Nguyên, trông có vẻ như hai người sắp đánh nhau trước ống kính.
Vu Hiên Hiên sao có thể để chuyện như vậy xảy ra, lập tức chạy tới, chống nạnh, không hề sợ hãi, dùng giọng dạy dỗ trẻ con nói: “Không được đánh nhau, mọi người đều là bạn tốt, phải hòa thuận với nhau nhé!”
Jameel và Phó Tiêu Tiêu cũng đến giáo huấn hai người.
Sắc mặt của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn rất khó coi, nhưng trước mặt trẻ con, hai người họ không thể nào phát hỏa được, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, nắm tay làm hòa dưới sự yêu cầu mãnh liệt của trẻ con.
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đều không muốn mất sĩ diện, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng Tô Hoài Minh để ý thấy gân xanh trên mu bàn tay họ nổi lên, dùng sức đến mức cánh tay run rẩy, từng người nghiến răng chịu đau.
Tổn thương kẻ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, họ đều đau không chịu nổi, muốn rụt tay về.
Nhưng Vu Hiên Hiên đã ngăn họ lại, “Các anh mới nắm có mười giây thôi, không được đâu, bạn tốt phải nắm tay nhau 30 giây.”
Jameel cũng nói: “Để thể hiện thành ý, các anh phải nắm tay nhau một phút!”
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn nhìn nhau, đều cố nhịn không đẩy đối phương ra.
Ba đứa trẻ này, đứa nào cũng nói nhiều, nếu không chiều theo ý chúng, có lẽ chúng sẽ lải nhải không ngừng, còn nghĩ ra nhiều trò khác để hành hạ họ.
Một phút sau, sắc mặt của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn trắng bệch vì đau, vội vàng buông tay, từng người nghiến răng, đau đến nỗi hít hà.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều im lặng.
【Không biết ai mới là trẻ con nữa.】
【Ha ha ha ha ha, cảm thấy Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn cộng lại cũng không bằng một bộ não.】
【Thật vất vả cho Hoài Minh và Quý Minh Triết, còn phải trông thêm hai đứa trẻ phiên bản lớn.】
【Các bạn mau xem, Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn lại lật lại chuyện cũ, đã nói đến chuyện hồi nhỏ ai cắn chân mình rồi, bọn họ từ khi còn là trẻ sơ sinh đã ghét nhau rồi sao!】
【Hai người họ có một kiểu đáng yêu kỳ lạ…】
Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết đứng bên cạnh, nhìn họ đầy bất lực, vốn định phối hợp với ê-kíp chương trình diễn một màn, bây giờ lại không biết phải nói gì.
Đạo diễn như đã đoán trước được cảnh này, đã đến trước để công bố chủ đề của tập này, cũng cắt ngang cuộc tranh luận của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn.
“Trại trẻ mồ côi có rất nhiều trẻ em, hàng năm họ đều tổ chức biểu diễn định kỳ, lần biểu diễn này còn thiếu bốn trẻ em, không biết nhóm Tiêu Tiêu có muốn giúp các bạn ấy không, hoàn thành một buổi biểu diễn xuất sắc, để lại ấn tượng khó quên nào?”
Phó Tiêu Tiêu thích chơi với trẻ con, cũng thích cảm giác trở thành tâm điểm chú ý, lập tức nhảy cẫng lên giơ tay nói: “Cháu muốn, cháu muốn giúp các bạn ấy!”
Vu Hiên Hiên và Jameel chỉ cần được chơi là được, cũng vui vẻ đồng ý ngay, Quý Du Du có hơi ngại ngùng, dưới sự động viên của Quý Minh Triết, mới gật đầu.
Đạo diễn vốn định đưa mọi người đến trại trẻ mồ côi sau, không ngờ Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn lại có xu hướng cãi nhau, đành bất lực cắt ngang lời họ, “Các cậu có muốn giúp các bạn ấy không?”
Ngoài Tôn Tư Nguyên ra, Chu Hàm Diễn rất lễ phép với mọi người, vội vàng kìm nén cơn giận, gật đầu nói: “Được.”
Tôn Tư Nguyên không muốn, “Ông vừa mới hỏi bốn đứa trẻ, bây giờ lại đến hỏi hai chúng tôi, rất dễ gây hiểu lầm đấy nhé!”
Đạo diễn: “......” Cậu biết là được rồi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt ông vẫn nở nụ cười, dỗ dành: “Sau này tôi sẽ chú ý, sẽ không nói những lời như vậy nữa.”
Lúc này Tôn Tư Nguyên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cùng Chu Hàm Diễn lên xe.
Họ nhanh chóng đến địa điểm ghi hình tiếp theo.
Trại trẻ mồ côi có nguồn kinh phí hạn hẹp, buổi biểu diễn thường niên là hoạt động từ thiện, không có bất kỳ ai tài trợ, vì vậy tất cả các công tác chuẩn bị đều do trẻ em và nhân viên trại trẻ mồ côi tiến hành.
Sau khi Tô Hoài Minh và những người khác đến, lập tức bị trẻ em vây quanh.
Có những đứa trẻ tính cách hoạt bát, thấy Phó Tiêu Tiêu và những người khác, háo hức muốn tiến lên chào hỏi, kết bạn mới, có những đứa trẻ hơi nhút nhát, trốn sau người lớn, cẩn thận quan sát họ.
Vu Hiên Hiên là một người thích giao lưu, rất tự nhiên đi tới chào hỏi các bạn nhỏ: “Xin chào các bạn, mình tên là Hiên Hiên, sau này chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, phải hòa thuận nhé!”
Phó Tiêu Tiêu và Jameel bị chúng dẫn dắt, cũng hòa nhập thành công.
Quý Minh Triết vốn tưởng Quý Du Du sẽ sợ người lạ, nhưng sau khi Quý Du Du nhìn thấy những cô bé cùng độ tuổi với mình, lập tức ôm búp bê đi tới, hòa nhập nhanh hơn cả Phó Tiêu Tiêu và những người khác.
Quý Minh Triết tuổi đã lớn, lại là người bố thực sự duy nhất trong bốn gia đình, lo lắng nhiều hơn, thấy bốn đứa trẻ đều rất thoải mái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên dẫn họ tham quan trại trẻ mồ côi xong, sau đó đưa họ đến địa điểm chuẩn bị.
Tô Hoài Minh hỏi: “Hiện tại mấy người đã chuẩn bị đến giai đoạn nào rồi?”
Nhân viên ngại ngùng cười, lúc này mới nói: “Chúng tôi vừa mới bắt đầu, chỉ xác định được tiết mục, chưa sắp xếp trẻ em tập luyện cùng nhau, hơn nữa việc bố trí sân khấu cũng chưa bắt đầu, cần các anh giúp đỡ nhiều.”
Quý Minh Triết theo thói quen mà lo lắng, lại hỏi thêm một số chi tiết, lúc này mới phát hiện ra mọi chuyện còn khó giải quyết hơn anh tưởng.
Ê-kíp chương trình sẽ không tài trợ cho họ, cũng không cho phép họ dùng tiền của mình, nghĩa là họ phải tận dụng những thứ có sẵn để bố trí sân khấu.
Lĩnh vực chuyên môn của Quý Minh Triết là diễn xuất, không biết gì về việc này, Vu Duệ Thành và Tôn Tư Nguyên là ca sĩ, không cần đích thân chuẩn bị sân khấu, Chu Hàm Diễn cũng không có kinh nghiệm liên quan.
Gặp vấn đề thì tìm Tô Hoài Minh —— đây đã trở thành thói quen của mọi người, giờ rơi vào cảnh khó khăn, lập tức nhìn về phía Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh: “...”
Cậu đã sớm dự đoán được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, trước đó đã đi vòng quanh hậu trường một lần, nói: “Tôi thấy phía sau có tấm xốp, còn có cả màu vẽ, chúng ta có thể tự vẽ tay một tấm phông nền.”
Vu Duệ Thành dừng lại một chút, nói: “Nhưng tôi không biết vẽ, mọi người biết không?”
Tôn Tư Nguyên lý lẽ hùng hồn nói: “Tôi không biết.”
Chu Hàm Diễn cũng lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”
Nói xong, ba người lại nhìn về phía Tô Hoài Minh, trong mắt lóe lên ánh sáng nương tựa.
Tô Hoài Minh: “...”
Chuyện gì vậy! Sao tự nhiên cậu cảm thấy như mình lại có thêm ba đứa con trai lớn vậy!
Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết nhìn nhau, cùng nhau thở dài.
Quý Minh Triết không để Tô Hoài Minh gánh vác tất cả một mình, mà nói: “Vậy Hoài Minh chịu trách nhiệm vẽ tay phông nền, Duệ Thành theo tôi phụ trách toàn bộ công việc, còn Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn...”
Quý Minh Triết suy nghĩ một chút, sắp xếp cho họ một nhiệm vụ trong khả năng của mình, “Một số trang phục biểu diễn của hậu trường bị rách, phiền hai cậu sửa lại giúp.”
Nhân viên cũng kịp thời đưa kim và chỉ cho Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn.
Tôn Tư Nguyên ngây người, “Tôi không biết dùng cái này, mấy người chắc chắn là thứ tôi khâu ra có thể lên sân khấu chứ?”
Chu Hàm Diễn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chế giễu Tôn Tư Nguyên, lập tức ôm cánh tay nói: “Cái cậu khâu ra đương nhiên là không được rồi, không sao, cứ giao hết cho tôi, tôi không vô dụng như cậu đâu.”
Tôn Tư Nguyên: “!!!”
Tô Hoài Minh thấy hai người sắp cãi nhau, đau đầu xoa xoa tai, tiến lên, mặt không cảm xúc nói: “Tôi biết các anh đều rất lợi hại, cho dù chưa từng khâu vá, chắc chắn cũng có thể nhanh chóng thành thạo, chỉ là tôi hơi tò mò, không biết trong hai anh ai lợi hại hơn?”
Đây là một cách khích tướng rất nông cạn, lại thêm giọng điệu vô hồn của Tô Hoài Minh, hiệu ứng chương trình tăng lên đáng kể.
Khi Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn chửi nhau, chỉ số thông minh giảm xuống dưới mức thấp nhất, đều không phát hiện ra sự bất thường, lập tức mắc câu.
Nhưng trước khi họ kịp mở miệng, Phó Tiêu Tiêu đã chạy đến bên tai Tô Hoài Minh, mặt nhỏ nghiêm nghị nhảy cẫng lên giơ tay: “Chắc chắn là tôi lợi hại hơn!”
Jameel ngây thơ hừ một tiếng, “Tôi sẽ không thua cậu đâu.”
Tô Hoài Minh: “...” Mặc dù rất vui vì các em rất tích cực, nhưng người nên mắc câu không phải là các em!
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn nhìn thấy hai đứa trẻ này, lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt oán trách nhìn Tô Hoài Minh, như thể muốn nói “Cậu mày to mắt to, sao lòng dạ lại đen tối đến thế“.
Tô Hoài Minh bị hai lớn hai nhỏ kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, thở dài thườn thượt.
Quý Minh Triết đến giải vây, Tô Hoài Minh mới miễn cưỡng tìm được một cái cớ, trốn thoát.
Bốn đứa trẻ do nhân viên trại trẻ mồ côi dẫn đi tập luyện, Tô Hoài Minh một mình đi vào phòng chứa đồ, nhìn hai tấm bảng trắng bằng nhựa trước mặt, chìm vào suy tư.
Phông nền sân khấu của trẻ em không cần quá tinh xảo, mà phải phù hợp với tiết mục biểu diễn của chúng, thể hiện sự ngây thơ và đáng yêu.
Mặc dù đơn giản, nhưng cũng không thể tùy tiện vẽ bậy, Tô Hoài Minh nghĩ đến những chú vịt đồ chơi dễ thương, định vẽ sông nước và cây cối trên tấm bảng trắng bằng nhựa, phù hợp với bối cảnh sống của vịt con.
Tô Hoài Minh tìm thấy màu vẽ tranh dầu, lại lấy một tấm ván gỗ làm bảng pha màu, sau khi lên kế hoạch trong đầu xong, liền bắt đầu động thủ.
Về hội họa, cậu chỉ biết sơ qua, nhưng đã vẽ rất nhiều bản vẽ thiết kế, đã rèn luyện được nền tảng cơ bản, đối với cậu mà nói thì việc này không phức tạp.
Tô Hoài Minh ngồi xếp bằng trên sàn, mất trọn một tiếng đồng hồ.
Cậu cảm thấy vai và lưng hơi cứng, muốn đứng dậy vận động một chút, nhưng ánh mắt vô tình bắt gặp mấy khuôn mặt đáng yêu.
Những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi đang tụ tập ở cửa, cẩn thận nhìn cậu, đôi mắt trong veo sạch sẽ ánh lên sự mong đợi nào đó.
Tô Hoài Minh mỉm cười thân thiện với chúng, nói: “Có cháunào thích vẽ tranh không?”
Vài đứa trẻ nhìn nhau, đứa lớn tuổi nhất lấy hết can đảm nói: “Thích ạ.”
Tô Hoài Minh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào những đứa trẻ này, “Có một việc muốn nhờ các cháu giúp, không biết các cháu có đồng ý không?”
Tô Hoài Minh có sức hút tự nhiên, trẻ con đều rất thích cậu, thấy Tô Hoài Minh chủ động mời, chúng lập tức cười đồng ý.
Vài đứa trẻ nhìn thấy bức tranh của Tô Hoài Minh, mắt sáng lên, ngồi xổm bên cạnh nhìn chăm chú.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất hỏi: “Nhưng chúng cháu không biết vẽ thì phải làm sao ạ?”
Tô Hoài Minh cười nói: “Không sao, không phức tạp đâu, chú sẽ dạy các cháu vẽ vịt.”
Vài đứa trẻ lập tức vui vẻ, rất tập trung nhìn Tô Hoài Minh, chăm chú nghe giảng.
Tô Hoài Minh vẽ thử một con, nhẹ nhàng động viên vài đứa trẻ thử xem.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất đã làm gương, nó vẽ một nét, những đứa trẻ khác cũng bắt chước theo.
Nét vẽ của trẻ con còn non nớt, những chú vịt vẽ ra đương nhiên không đẹp bằng Tô Hoài Minh, nhưng lại tràn đầy sự ngây thơ và trẻ con, có một loại linh khí không bị gò bó, mà người lớn dù có luyện tập thế nào cũng không thể có được.
Vẽ xong, vài đứa trẻ ngượng ngùng nhìn Tô Hoài Minh, chờ cậu phản hồi.
Tô Hoài Minh cười cười, không tiếc lời khen ngợi: “Vẽ rất đẹp, các cháu có thể giúp mấy chú vẽ thêm vài con nữa không?”
Vài đứa trẻ lập tức đồng ý, không còn câu nệ như vừa nãy, tiếp tục nghiêm túc giúp Tô Hoài Minh vẽ vịt.
Tô Hoài Minh đứng bên cạnh nhìn chúng, vừa định mở miệng thì đột nhiên thấy Quý Minh Triết vội vàng đi tới.
Tô Hoài Minh sợ làm phiền đến vài đứa trẻ, liền đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Bên Tôn Tư Nguyên xảy ra vấn đề.” Quý Minh Triết cũng mới nhận được tin, vừa mới đến, cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Tô Hoài Minh thấy sắc mặt Quý Minh Triết không tốt, cũng nhíu mày, hai người cùng nhau đi qua.
Họ đều tưởng là Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đánh nhau, nhưng đến nơi mới phát hiện Chu Hàm Diễn đang đứng một bên với vẻ mặt kỳ lạ, còn Tôn Tư Nguyên đang mặc bộ đồ vịt, lắc lư trên thang cuốn, không biết đang làm gì.
Tô Hoài Minh khó hiểu hỏi: “Sao thế này?”
Chu Hàm Diễn nhìn cậu, khóe miệng giật giật hai cái, mới nói: “Tôn Tư Nguyên tự khâu mình vào trong, bây giờ không ra được...”
Tô Hoài Minh: “...”
Quý Minh Triết: “...”
Đây là tình tiết họ chưa từng nghĩ tới, vẻ mặt như bị sét đánh, trực tiếp nứt ra.
Quý Minh Triết đi một vòng quanh bộ đồ vịt, xác định Tôn Tư Nguyên bị kẹt chặt bên trong, căn bản không ra được, khó nói nên lời: “Sao lại thành ra thế này?”
Chu Hàm Diễn còn chưa kịp mở miệng, thì giọng nói tuyệt vọng của Tôn Tư Nguyên từ bên trong truyền ra, “Bên trong bộ đồ vịt quá rộng, sau khi tôi khâu xong lớp vải bên ngoài, lớp vải bên trong cứ nhăn lại, tôi định chui vào, căng ra rồi khâu lại, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn, không ngờ khâu quá chặt, tôi chui ra không được.”
“...”
Tô Hoài Minh đột nhiên nhận ra chỉ số thông minh của Tôn Tư Nguyên thấp hơn cậu tưởng rất nhiều.
Tôn Tư Nguyên cũng biết mình đã làm một việc ngu ngốc, nói xong giọng nói càng ngày càng nhỏ, mặt đỏ tai hồng, muốn tìm một cái khe đất để chui vào.
Chu Hàm Diễn vốn định chế giễu Tôn Tư Nguyên, nhưng vì quá sửng sốt, nhất thời không biết nên bắt đầu chế giễu từ điểm nào.
Tôn Tư Nguyên nhận ra suy nghĩ của Chu Hàm Diễn, lúc này còn rất để ý đến sĩ diện, quyết định mở miệng trước, cho Chu Hàm Diễn một đòn hạ mã uy.
Anh ta bị nhốt trong bộ đồ chơi dày cộm, không khí bên trong loãng, suy nghĩ vốn đã hỗn loạn, cộng thêm việc quá xấu hổ, không thể suy nghĩ bình tĩnh được nữa, vô tình nói ra: “Chu Hàm Diễn, tôi lợi hại hơn cậu nhiều, tôi có thể tự khâu mình vào trong bộ đồ chơi, cậu có làm được không?!”
Chu Hàm Diễn: “...”
Câu nói này bất ngờ ập đến, trực tiếp khiến anh choáng váng.
Anh nghiêm túc suy nghĩ nửa phút, tiếc nuối lắc đầu.
Anh không làm được.
Đây là lần đầu tiên anh tâm phục khẩu phục thua Tôn Tư Nguyên.
/90
|