Hàn Dẫn Tố nơm nớp lo sợ mấy ngày hôm nay, nghĩ lại đây là lần đầu tiên cô dám nói với Phương Chấn Đông bằng giọng đó. Chắc là do qua di động nên năng lực uy hiếp của anh ta đã bị giảm xuống mất một level nên cô mới to gan như vậy. Sau chuyện đó cô vốn tưởng người đàn ông bá đạo đó sẽ gọi điện lại và trị cô, mà cô cũng đã sắp xếp tư tưởng để ứng phó nào ngờ anh ta lặn mất tăm. Cô nhẹ thở phào một tiếng động thời có một nỗi thất vọng không tên thoáng qua. Mà thất vọng vì điều gì? Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy.
Từ trường học ra cô đã nhìn thấy Đường Tử Mộ đang đứng đối diện, một tay đút trong túi quần đứng tựa vào xe. Ánh mặt trời ngày đông chiếu xuống thân ảnh của anh khiến cả người anh tỏa ra một vầng sáng, ưu nhã tuấn lãng đứng ở đó trông đẹp mắt vô cùng.
Nhìn thấy cô, Đường Tử Mộ nở một nụ cười nhẹ, trong mắt Hàn Dẫn Tố thoáng qua một tia kinh ngạc. Anh kín đáo quan sát cô, tiết trời ấm lại, bỏ đi chiếc áo bông dày cộp, trên người cô chỉ khoác một chiếc váy len màu trắng bên ngoài kiểu dáng rất đơn giản, bên hông thắt chiếc thắt lưng lớn, mặc dù đơn giản như vậy nhưng mặc lên người cũng thấy có một cảm giác uyển chuyển mềm mại kín đáo.
Nhưng trong lòng anh cũng đầy phiền não, anh tự xem kỹ lại mình, cách bày tỏ của anh vô cùng hàm súc mà tiểu sư muội thì lại quá chậm hiểu. Anh tự thấy mình đã bày tỏ cực kỳ rõ ràng rồi mà cô cứ như không biết gì hết. Lúc ở Hải Nam, Mộ Phong còn nửa đùa nửa thật mà nói rằng: “ngày xưa lúc ở Viện Mỹ Thuật anh nhiều lần ghé qua ký túc xá bọn họ xin ăn cơm làm cho bao nhiêu người suýt mơ mộng. Đứa nào cũng cho rằng hot boy đang coi trọng mình, nhớ lại thật là buồn cười, thật ra thì Đường sư huynh đang coi trọng chính là Dẫn Tố nhà em có phải không?”
Lúc đó Đường Tử Mộ không vì bị vạch trần mà lúng túng, chỉ cười cười. Tình yêu khi còn trẻ tuy thất bại nhưng cũng là ngọt ngào. Huống chi anh lại cảm thấy đó không phải là thất bại, không phải giờ anh đang có cơ hội sao? Nhưng cô vẫn chưa hiểu tâm tư của anh, hay là anh nên trực tiếp bày tỏ?
“Đường sư huynh, sao anh lại ở đây?
Hàn Dẫn Tố vừa nói xong thì Đường Tử Mộ không khỏi âm thầm lắc đầu, đối với tiểu sư muội này nếu quá trực tiếp thì hình như không tốt. Dù sao thì hiện tại anh vẫn còn nhiều thời gian để theo đuổi cô, chờ đợi cô có thể nhìn ra tình cảm của mình cũng là một điều không phải là quá tệ.
Đường Tử Mộ mở cửa lái phụ:
“Anh tới gặp em, hôm qua ân sư của anh về nước thăm người thân rồi thuận tiện ghé qua chỗ anh một lát rồi nhìn trúng tranh của em bảo là muốn gặp em một chút rồi thuận tiện thương lượng giá cả cụ thể.”
Hàn Dẫn Tố sửng sốt rồi mừng rỡ, cô đang lo phí phẫu thuật cho ba ngoại không ngờ lại nhận được tin tức tốt thế này. Hơn nữa phàm là họa sỹ ai không muốn gặp vị đại sư nổi tiếng kia.
Ngồi lên xe Đường Tử Mộ, cô vẫn còn chút kích động, thỉnh thoảng vuốt vuốt tóc mình và y phục. Nhìn cô gái nhỏ có chút khẩn trương, Đường Tử Mộ không khỏi cười khẽ:
"Em không cần phải quá mức lo lắng như thế, ân sư tuy có chút cô độc nhưng cũng xem là người dễ gần gũi.”
Thật ra thì Đường Tử Mộ cũng có chút kỳ quái, ân sư dù sao cũng là danh họa nổi tiếng thế giới lại có hứng thú với một bức tranh của sư muội, điều này vẫn ngoài sự tưởng tượng của anh. Anh vẫn còn nhớ biểu hiện của ân sư khi nhìn bức họa của sư muội, như hoài niệm, như là một ký ức lại có vẻ có chút kích động, tóm lại là biểu hiện có chút phức tạp. Điều là ba bức họa như nhau treo lên, nếu nói về vẽ thì sư muội am hiểu về vẽ phong cảnh hơn nhưng ân sư lại cố tình chọn bức vẽ người kia hơn nữa lại còn nhìn không chớp mắt. Nghĩ đến đây anh không khỏi hỏi:
“Có thể nói cho anh biết người trong bức tranh em vẽ là ai vậy?”
Sắc mặt Hàn Dẫn Tố buồn bã, trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời:
“Là mẹ em, bà qua đời khi em vừa tốt nghiệp trung học….”
Xe vừa dừng ở trước cửa khách sạn, Đường Tử Mộ mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Dẫn Tố, anh thật xin lỗi.”
Hàn Dẫn Tố lắc đầu:
"Không sao, đã qua đã lâu rồi."
Ghé đầu nhìn ra bên ngoài:
"Chính là chỗ này sao?"
Đường Tử Mộ xuống xe, rất ga lăng mở cửa xe cho cô rồi đưa chìa khóa cho bảo vệ trông xe.
Trong phòng trà ở khách sạn, Hàn Dẫn Tố đã gặp một người tên là Stephen Li, tên tiếng anh và cái danh họa sĩ nổi tiếng chẳng hợp tý nào. Ông mặc một bộ trường sam, có vẻ cao gầy nho nhã, tác phong vẫn nhanh nhẹn cho dù ông không còn trẻ nữa. Nếp nhăn ở khóe mắt hay ở khóe môi không khiến cho ông thêm già đi mà ngược lại lại tăng thêm một sức hút mãnh liệt. Đây quả là người đàn ông đầy mị lực, cái loại mị lực đó ăn sâu vào trong xương tủy khiến người ta không thể đoán ra tuổi ông.
Nhìn Tử Mộ mang theo cô gái chậm rãi đến gần, Stephen Li không khỏi nheo mắt lại. Cho đến khi cô đến gần ánh mắt ông vẫn không rời khỏi cô. Thật là mềm mại sâu lắng mà thanh nhã, thật xinh đẹp. Ông nhìn hồi lâu mới định thần được, rồi ngay lập tức mỉm cười:
"Tôi là Lý Thanh Trần, rất hân hạnh gặp cô gái trẻ xinh đẹp như thế này.”
Rõ ràng là tiếng Trung, Đường Tử Mộ hơi kinh ngạc. Tên tiếng Trung của ân sư bình thường rất ít khi nhắc tới. Mà Hàn Dẫn Tố thì có chút hưng phấn, dù sao một họa sỹ lớn đang ở trước mặt mình không vui sao được. Cảm giác thân thiết gần gũi rồi còn mỉm cười với cô, một chút kiêu ngạo cũng không. Cô âm thầm hít sâu một hơi rồi cũng kính cúi đầu chào:
“Chào đại sư!”
Lý Thanh Trần không khỏi khẽ cười lên, rất thân thiết nói:
"Không cần câu nệ như vậy, nếu như cô muốn có thể gọi tôi một tiếng “Bác” cũng được. Tôi nghĩ tuổi tôi chắc là lớn hơn một chút so với cha cô.”
Đường Tử Mộ nháy mắt với Hàn Dẫn Tố mấy cái:
“Anh đi pha trà.”
Hương trà thơm bốc lên đó chính là trà Long Tĩnh Tây Hồ, Hàn Dẫn Tố không khỏi có chút mất hồn. Mẹ rất thích uống trà, nhất là trà Long Tĩnh, chỉ là công việc bận rộn nên ít khi thưởng thức thôi. Cô còn nhớ khi còn bé mỗi khi có vụ thu hoạch trà mới, mẹ cũng sẽ lấy một bộ ấm trà tinh xảo ra để pha trà, hương trà bay mù mịt trong không khí thật lâu mới tan.
“Hàn tiểu thư là người nơi nào?”
Giọng nói trầm nhẹ lôi cô từ trong hồi ức trở về hiện thực:
“Tôi là người Miền Nam, Chiết Giang.”
Lý Thanh Trần sửng sốt:
“Miền Nam à? Trước kia tôi từng qua đó, đã là chuyện của vài chục năm về trước rồi. Nơi đó thật đẹp, tường trắng, ngói xanh, tấm bình phong bằng gỗ. Mưa lất phất rơi trên những con đường lát đá, mạn thuyền đứng yên tựa như trong giấc mộng, thật xinh đẹp như cô gái Giang Nam giống như Hàn tiểu thư đây.”
Bị đại sư khen trực tiếp như vậy khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Dẫn Tố nhuốm một mảnh hồng như một thiếu nữ chưa rõ sự đời khiến ánh mắt Đường Tử Mộ không khỏi ngẩn ngơ bởi phong tình động lòng người. Đường Tử Mộ thật sự không hiểu loại người đàn ông nào lấy được người phụ nữ như vậy còn chịu buông tay?
Lý đại sư cười cười nhìn cô, đối với cô gái này thiện cảm đến một cách tự nhiên giống như tự mình cảm nhận được. Theo Tử Mộ ông cũng biết sơ qua cô vì cần tiền nên mới cần bán tranh gấp, trong lòng lại không khỏi thương tiếc:
“Tôi rất thích bức vẽ cô vẽ người kia, cô cứ ra giá đi, không cần khách sáo.”
Hàn Dẫn Tố có phần quẫn bách, lúc này mới chợt tỉnh táo lại, bức họa mà đại sư coi trọng là bức cô vẽ mẹ khiến cô không khỏi chần chừ. Nói thật khi mang bức tranh kia đến phòng tranh nhờ bán hộ cô cũng chỉ là miễn cưỡng đem đi cho đủ số. Hàn Dẫn Tố cảm thấy bức tranh kia dù sao ngòi bút của mình vẫn còn non nớt, người bình thường trong nghề đại khái sẽ không xem nó vào mắt cho nên cô không lo bức tranh này sẽ bị bán. Dù sao cũng là mẹ, đây là chút tưởng niệm của cô, hiện giờ cho cô vẽ lại cũng không thể vẽ nổi. Mặc dù mẹ trong lòng cô vẫn vậy nhưng cô không tìm được cảm giác để vẽ lại được nữa. Cho nên bức tranh này hết sức quý giá với cô.
Lý đại sư vừa nhìn sắc mặt của Hàn Dẫn Tố cũng biết nhất định là không muốn bán, cái gọi là quân tử không đoạt đồ tốt của người khác lại đúng với cảm giác đi mua bức tranh này, vốn có mấy phần hoang đường.
Hàn Dẫn Tố khẽ cắn răng, chần chừ mở miệng:
"Không dối đại sư, bức tranh là tôi vẽ người mẹ đã qua đời, cho nên mặc dù gửi bán nhưng lại thật không muốn bán đi, thật vô cùng xin lỗi.”
Lý Thanh Trần rất có phong độ gật đầu:
"Không sao."
Từ khách sạn đi ra, Hàn Dẫn Tố có mấy phần ngượng ngùng. Ngồi lên xe, cô mới lắp bắp mở miệng:
"Điều này…. Đường sư huynh, thật xin lỗi. Anh đã nhiệt tình giúp em bán tranh mà lại bị em biến thành như vậy.”
Đường Tử Mộ lắc đầu một cái:
"Không quan trọng, Dẫn Tố, em không cần khách sáo với anh như vậy.”
Suy nghĩ một chút, rồi thận trọng mở miệng:
"Nếu như em cần tiền gấp, anh…..”
Lời của anh còn chưa nói xong đã bị cô ngẩng đầu lên nhìn kiên quyết và cố chấp:
“Sư huynh!”
Tiếng “Sư huynh” của cô vừa ra khỏi miệng thì lời nói anh còn định nói ra đành nuốt về. Là cô kiêu ngạo, anh cũng biết, cái loại kiêu ngạo này khiến cho anh nhiều lần muốn giúp cô nhưng không thể tìm được cớ.
Đường Tử Mộ bỗng nhiên có cảm giác có chút vô lực. Đối mặt với tiểu sư muội, rõ ràng trong lòng thích lại không dám hành động, rõ ràng muốn đem cô ôm vào trong ngực che gió che mưa nhưng lại không thể tìm được lý do chính đáng. Cũng giống như trước kia mỗi lần đứng trước cô anh luôn phải lùi về phía sau không dám tiến lên.
Hàn Dẫn Tố khách sáo mời Đường Tử Mộ dùng cơm để cảm ơn, cô cảm thấy mình đã làm phiền Đường Tử Mộ quá nhiều, dù sao hai người cũng không quen biết nhiều. Còn chưa kịp lên lầu thì nhận được điện thoại của mợ cô gọi đến khiến Hàn Dẫn Tố nhất thời tâm thần loạn lên. Trong điện thoại mợ nói rằng bà ngoại cô đang gặp nguy hiểm, bác sĩ nói nhất định phải lập tức phẫu thuật. Nếu trì hoãn chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Hàn Dẫn Tố bằng tốc độ nhanh nhất xông lên lầu cầm giấy tờ và ví tiền ngay cả hành lý cũng không kịp thu dọn chạy thẳng đến sân bay. Trên đường đi gọi điện cho lãnh đạo nhà trường xin nghỉ rồi mua một vé máy bay gần nhất.
Lúc cô đến bệnh viện thì trời đã về khuya, may mắn đã làm phẫu thuật kịp thời, bà ngoại đang ở trong phòng ICU đã không còn có gì đáng ngại nữa. Cô nhìn qua cửa kính thấy bà ngoại dường như đang ngủ thiếp đi, rất yên bình, lúc này tim cô mới trở lại bình thường. Mợ kéo kéo tay cô:
“Cậu con không cho mợ gọi điện cho con sợ làm trễ nải công việc của con. Nhưng lúc nãy mợ thật sự nghĩ…..”
Mợ vừa nói vừa nghẹn ngào, mợ là người phụ nữ bình thường lại lương thiện và chất phác. Hàn Dẫn Tố mở ví tiền ra rút một nửa tiền nhét vào tay mợ:
"Bình thường con công việc bận rộn lại ở xa không thể thường xuyên về được. Số tiền này mợ cứ cầm trước chờ bà ngoại xuất viện mua cho bà ít đồ tẩm bổ.”
"Như vậy làm sao được. Đã xin con tiền phí phẫu thuật, cậu mợ đã thấy vô cùng có lỗi rồi.”
Mợ vội vàng từ chối, cuối cùng không chối nổi đành cầm lại rồi bảo về nhà nấu cơm mang đến cho cô, đã trễ thế này thì phòng ăn bệnh viện cũng đã đóng cửa rồi.
Ngoài hành lang bệnh viện là khu dành cho thân nhân, cậu đem giường đơn đặt ở chỗ này, Hàn Dẫn Tố cứ ngồi ở trên giường ngẩn ngơ nhìn cửa sổ. Ngày xưa mẹ cũng vậy, cũng ra đi lặng lẽ vào đêm khuya, cô sợ bà ngoại cũng vậy. Cô ôm chặt vòng tay chợt cảm thấy có chút lạnh. Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh vô cùng chói tai, cô vội vàng đứng lên đi tới cầu thang cạnh đó nghe điện thoại:
“Mấy giờ rồi, vẫn chưa về nhà?"
Trong điện thoại truyền đến giọng Phương Chấn Đông có mấy phần tức giận và nóng nảy. Giữa đêm khuya như vậy khiến cho lòng cô dâng lên một luồng ấm áp khó tả, xua tan đi mọi lo lắng như đó chính là năng lực đặc thù của người đàn ông này vậy.
Từ trường học ra cô đã nhìn thấy Đường Tử Mộ đang đứng đối diện, một tay đút trong túi quần đứng tựa vào xe. Ánh mặt trời ngày đông chiếu xuống thân ảnh của anh khiến cả người anh tỏa ra một vầng sáng, ưu nhã tuấn lãng đứng ở đó trông đẹp mắt vô cùng.
Nhìn thấy cô, Đường Tử Mộ nở một nụ cười nhẹ, trong mắt Hàn Dẫn Tố thoáng qua một tia kinh ngạc. Anh kín đáo quan sát cô, tiết trời ấm lại, bỏ đi chiếc áo bông dày cộp, trên người cô chỉ khoác một chiếc váy len màu trắng bên ngoài kiểu dáng rất đơn giản, bên hông thắt chiếc thắt lưng lớn, mặc dù đơn giản như vậy nhưng mặc lên người cũng thấy có một cảm giác uyển chuyển mềm mại kín đáo.
Nhưng trong lòng anh cũng đầy phiền não, anh tự xem kỹ lại mình, cách bày tỏ của anh vô cùng hàm súc mà tiểu sư muội thì lại quá chậm hiểu. Anh tự thấy mình đã bày tỏ cực kỳ rõ ràng rồi mà cô cứ như không biết gì hết. Lúc ở Hải Nam, Mộ Phong còn nửa đùa nửa thật mà nói rằng: “ngày xưa lúc ở Viện Mỹ Thuật anh nhiều lần ghé qua ký túc xá bọn họ xin ăn cơm làm cho bao nhiêu người suýt mơ mộng. Đứa nào cũng cho rằng hot boy đang coi trọng mình, nhớ lại thật là buồn cười, thật ra thì Đường sư huynh đang coi trọng chính là Dẫn Tố nhà em có phải không?”
Lúc đó Đường Tử Mộ không vì bị vạch trần mà lúng túng, chỉ cười cười. Tình yêu khi còn trẻ tuy thất bại nhưng cũng là ngọt ngào. Huống chi anh lại cảm thấy đó không phải là thất bại, không phải giờ anh đang có cơ hội sao? Nhưng cô vẫn chưa hiểu tâm tư của anh, hay là anh nên trực tiếp bày tỏ?
“Đường sư huynh, sao anh lại ở đây?
Hàn Dẫn Tố vừa nói xong thì Đường Tử Mộ không khỏi âm thầm lắc đầu, đối với tiểu sư muội này nếu quá trực tiếp thì hình như không tốt. Dù sao thì hiện tại anh vẫn còn nhiều thời gian để theo đuổi cô, chờ đợi cô có thể nhìn ra tình cảm của mình cũng là một điều không phải là quá tệ.
Đường Tử Mộ mở cửa lái phụ:
“Anh tới gặp em, hôm qua ân sư của anh về nước thăm người thân rồi thuận tiện ghé qua chỗ anh một lát rồi nhìn trúng tranh của em bảo là muốn gặp em một chút rồi thuận tiện thương lượng giá cả cụ thể.”
Hàn Dẫn Tố sửng sốt rồi mừng rỡ, cô đang lo phí phẫu thuật cho ba ngoại không ngờ lại nhận được tin tức tốt thế này. Hơn nữa phàm là họa sỹ ai không muốn gặp vị đại sư nổi tiếng kia.
Ngồi lên xe Đường Tử Mộ, cô vẫn còn chút kích động, thỉnh thoảng vuốt vuốt tóc mình và y phục. Nhìn cô gái nhỏ có chút khẩn trương, Đường Tử Mộ không khỏi cười khẽ:
"Em không cần phải quá mức lo lắng như thế, ân sư tuy có chút cô độc nhưng cũng xem là người dễ gần gũi.”
Thật ra thì Đường Tử Mộ cũng có chút kỳ quái, ân sư dù sao cũng là danh họa nổi tiếng thế giới lại có hứng thú với một bức tranh của sư muội, điều này vẫn ngoài sự tưởng tượng của anh. Anh vẫn còn nhớ biểu hiện của ân sư khi nhìn bức họa của sư muội, như hoài niệm, như là một ký ức lại có vẻ có chút kích động, tóm lại là biểu hiện có chút phức tạp. Điều là ba bức họa như nhau treo lên, nếu nói về vẽ thì sư muội am hiểu về vẽ phong cảnh hơn nhưng ân sư lại cố tình chọn bức vẽ người kia hơn nữa lại còn nhìn không chớp mắt. Nghĩ đến đây anh không khỏi hỏi:
“Có thể nói cho anh biết người trong bức tranh em vẽ là ai vậy?”
Sắc mặt Hàn Dẫn Tố buồn bã, trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời:
“Là mẹ em, bà qua đời khi em vừa tốt nghiệp trung học….”
Xe vừa dừng ở trước cửa khách sạn, Đường Tử Mộ mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Dẫn Tố, anh thật xin lỗi.”
Hàn Dẫn Tố lắc đầu:
"Không sao, đã qua đã lâu rồi."
Ghé đầu nhìn ra bên ngoài:
"Chính là chỗ này sao?"
Đường Tử Mộ xuống xe, rất ga lăng mở cửa xe cho cô rồi đưa chìa khóa cho bảo vệ trông xe.
Trong phòng trà ở khách sạn, Hàn Dẫn Tố đã gặp một người tên là Stephen Li, tên tiếng anh và cái danh họa sĩ nổi tiếng chẳng hợp tý nào. Ông mặc một bộ trường sam, có vẻ cao gầy nho nhã, tác phong vẫn nhanh nhẹn cho dù ông không còn trẻ nữa. Nếp nhăn ở khóe mắt hay ở khóe môi không khiến cho ông thêm già đi mà ngược lại lại tăng thêm một sức hút mãnh liệt. Đây quả là người đàn ông đầy mị lực, cái loại mị lực đó ăn sâu vào trong xương tủy khiến người ta không thể đoán ra tuổi ông.
Nhìn Tử Mộ mang theo cô gái chậm rãi đến gần, Stephen Li không khỏi nheo mắt lại. Cho đến khi cô đến gần ánh mắt ông vẫn không rời khỏi cô. Thật là mềm mại sâu lắng mà thanh nhã, thật xinh đẹp. Ông nhìn hồi lâu mới định thần được, rồi ngay lập tức mỉm cười:
"Tôi là Lý Thanh Trần, rất hân hạnh gặp cô gái trẻ xinh đẹp như thế này.”
Rõ ràng là tiếng Trung, Đường Tử Mộ hơi kinh ngạc. Tên tiếng Trung của ân sư bình thường rất ít khi nhắc tới. Mà Hàn Dẫn Tố thì có chút hưng phấn, dù sao một họa sỹ lớn đang ở trước mặt mình không vui sao được. Cảm giác thân thiết gần gũi rồi còn mỉm cười với cô, một chút kiêu ngạo cũng không. Cô âm thầm hít sâu một hơi rồi cũng kính cúi đầu chào:
“Chào đại sư!”
Lý Thanh Trần không khỏi khẽ cười lên, rất thân thiết nói:
"Không cần câu nệ như vậy, nếu như cô muốn có thể gọi tôi một tiếng “Bác” cũng được. Tôi nghĩ tuổi tôi chắc là lớn hơn một chút so với cha cô.”
Đường Tử Mộ nháy mắt với Hàn Dẫn Tố mấy cái:
“Anh đi pha trà.”
Hương trà thơm bốc lên đó chính là trà Long Tĩnh Tây Hồ, Hàn Dẫn Tố không khỏi có chút mất hồn. Mẹ rất thích uống trà, nhất là trà Long Tĩnh, chỉ là công việc bận rộn nên ít khi thưởng thức thôi. Cô còn nhớ khi còn bé mỗi khi có vụ thu hoạch trà mới, mẹ cũng sẽ lấy một bộ ấm trà tinh xảo ra để pha trà, hương trà bay mù mịt trong không khí thật lâu mới tan.
“Hàn tiểu thư là người nơi nào?”
Giọng nói trầm nhẹ lôi cô từ trong hồi ức trở về hiện thực:
“Tôi là người Miền Nam, Chiết Giang.”
Lý Thanh Trần sửng sốt:
“Miền Nam à? Trước kia tôi từng qua đó, đã là chuyện của vài chục năm về trước rồi. Nơi đó thật đẹp, tường trắng, ngói xanh, tấm bình phong bằng gỗ. Mưa lất phất rơi trên những con đường lát đá, mạn thuyền đứng yên tựa như trong giấc mộng, thật xinh đẹp như cô gái Giang Nam giống như Hàn tiểu thư đây.”
Bị đại sư khen trực tiếp như vậy khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Dẫn Tố nhuốm một mảnh hồng như một thiếu nữ chưa rõ sự đời khiến ánh mắt Đường Tử Mộ không khỏi ngẩn ngơ bởi phong tình động lòng người. Đường Tử Mộ thật sự không hiểu loại người đàn ông nào lấy được người phụ nữ như vậy còn chịu buông tay?
Lý đại sư cười cười nhìn cô, đối với cô gái này thiện cảm đến một cách tự nhiên giống như tự mình cảm nhận được. Theo Tử Mộ ông cũng biết sơ qua cô vì cần tiền nên mới cần bán tranh gấp, trong lòng lại không khỏi thương tiếc:
“Tôi rất thích bức vẽ cô vẽ người kia, cô cứ ra giá đi, không cần khách sáo.”
Hàn Dẫn Tố có phần quẫn bách, lúc này mới chợt tỉnh táo lại, bức họa mà đại sư coi trọng là bức cô vẽ mẹ khiến cô không khỏi chần chừ. Nói thật khi mang bức tranh kia đến phòng tranh nhờ bán hộ cô cũng chỉ là miễn cưỡng đem đi cho đủ số. Hàn Dẫn Tố cảm thấy bức tranh kia dù sao ngòi bút của mình vẫn còn non nớt, người bình thường trong nghề đại khái sẽ không xem nó vào mắt cho nên cô không lo bức tranh này sẽ bị bán. Dù sao cũng là mẹ, đây là chút tưởng niệm của cô, hiện giờ cho cô vẽ lại cũng không thể vẽ nổi. Mặc dù mẹ trong lòng cô vẫn vậy nhưng cô không tìm được cảm giác để vẽ lại được nữa. Cho nên bức tranh này hết sức quý giá với cô.
Lý đại sư vừa nhìn sắc mặt của Hàn Dẫn Tố cũng biết nhất định là không muốn bán, cái gọi là quân tử không đoạt đồ tốt của người khác lại đúng với cảm giác đi mua bức tranh này, vốn có mấy phần hoang đường.
Hàn Dẫn Tố khẽ cắn răng, chần chừ mở miệng:
"Không dối đại sư, bức tranh là tôi vẽ người mẹ đã qua đời, cho nên mặc dù gửi bán nhưng lại thật không muốn bán đi, thật vô cùng xin lỗi.”
Lý Thanh Trần rất có phong độ gật đầu:
"Không sao."
Từ khách sạn đi ra, Hàn Dẫn Tố có mấy phần ngượng ngùng. Ngồi lên xe, cô mới lắp bắp mở miệng:
"Điều này…. Đường sư huynh, thật xin lỗi. Anh đã nhiệt tình giúp em bán tranh mà lại bị em biến thành như vậy.”
Đường Tử Mộ lắc đầu một cái:
"Không quan trọng, Dẫn Tố, em không cần khách sáo với anh như vậy.”
Suy nghĩ một chút, rồi thận trọng mở miệng:
"Nếu như em cần tiền gấp, anh…..”
Lời của anh còn chưa nói xong đã bị cô ngẩng đầu lên nhìn kiên quyết và cố chấp:
“Sư huynh!”
Tiếng “Sư huynh” của cô vừa ra khỏi miệng thì lời nói anh còn định nói ra đành nuốt về. Là cô kiêu ngạo, anh cũng biết, cái loại kiêu ngạo này khiến cho anh nhiều lần muốn giúp cô nhưng không thể tìm được cớ.
Đường Tử Mộ bỗng nhiên có cảm giác có chút vô lực. Đối mặt với tiểu sư muội, rõ ràng trong lòng thích lại không dám hành động, rõ ràng muốn đem cô ôm vào trong ngực che gió che mưa nhưng lại không thể tìm được lý do chính đáng. Cũng giống như trước kia mỗi lần đứng trước cô anh luôn phải lùi về phía sau không dám tiến lên.
Hàn Dẫn Tố khách sáo mời Đường Tử Mộ dùng cơm để cảm ơn, cô cảm thấy mình đã làm phiền Đường Tử Mộ quá nhiều, dù sao hai người cũng không quen biết nhiều. Còn chưa kịp lên lầu thì nhận được điện thoại của mợ cô gọi đến khiến Hàn Dẫn Tố nhất thời tâm thần loạn lên. Trong điện thoại mợ nói rằng bà ngoại cô đang gặp nguy hiểm, bác sĩ nói nhất định phải lập tức phẫu thuật. Nếu trì hoãn chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Hàn Dẫn Tố bằng tốc độ nhanh nhất xông lên lầu cầm giấy tờ và ví tiền ngay cả hành lý cũng không kịp thu dọn chạy thẳng đến sân bay. Trên đường đi gọi điện cho lãnh đạo nhà trường xin nghỉ rồi mua một vé máy bay gần nhất.
Lúc cô đến bệnh viện thì trời đã về khuya, may mắn đã làm phẫu thuật kịp thời, bà ngoại đang ở trong phòng ICU đã không còn có gì đáng ngại nữa. Cô nhìn qua cửa kính thấy bà ngoại dường như đang ngủ thiếp đi, rất yên bình, lúc này tim cô mới trở lại bình thường. Mợ kéo kéo tay cô:
“Cậu con không cho mợ gọi điện cho con sợ làm trễ nải công việc của con. Nhưng lúc nãy mợ thật sự nghĩ…..”
Mợ vừa nói vừa nghẹn ngào, mợ là người phụ nữ bình thường lại lương thiện và chất phác. Hàn Dẫn Tố mở ví tiền ra rút một nửa tiền nhét vào tay mợ:
"Bình thường con công việc bận rộn lại ở xa không thể thường xuyên về được. Số tiền này mợ cứ cầm trước chờ bà ngoại xuất viện mua cho bà ít đồ tẩm bổ.”
"Như vậy làm sao được. Đã xin con tiền phí phẫu thuật, cậu mợ đã thấy vô cùng có lỗi rồi.”
Mợ vội vàng từ chối, cuối cùng không chối nổi đành cầm lại rồi bảo về nhà nấu cơm mang đến cho cô, đã trễ thế này thì phòng ăn bệnh viện cũng đã đóng cửa rồi.
Ngoài hành lang bệnh viện là khu dành cho thân nhân, cậu đem giường đơn đặt ở chỗ này, Hàn Dẫn Tố cứ ngồi ở trên giường ngẩn ngơ nhìn cửa sổ. Ngày xưa mẹ cũng vậy, cũng ra đi lặng lẽ vào đêm khuya, cô sợ bà ngoại cũng vậy. Cô ôm chặt vòng tay chợt cảm thấy có chút lạnh. Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh vô cùng chói tai, cô vội vàng đứng lên đi tới cầu thang cạnh đó nghe điện thoại:
“Mấy giờ rồi, vẫn chưa về nhà?"
Trong điện thoại truyền đến giọng Phương Chấn Đông có mấy phần tức giận và nóng nảy. Giữa đêm khuya như vậy khiến cho lòng cô dâng lên một luồng ấm áp khó tả, xua tan đi mọi lo lắng như đó chính là năng lực đặc thù của người đàn ông này vậy.
/63
|