Bận rộn có làm cho người ta quên đau khổ.
Tô Tân đều ở công ty mấy ngày liên tục cố gắng quên Giản Diệc Thận, thứ bảy cũng thời gian đến xem tình hình công ty.
Ngày đó ngẫu nhiên gặp phải Lữ Thành Chiêu, khiến cô âm thầm cảnh giác người đàn ông này, ngày đó đối chọi gay gắt vài câu với người này, đã nhìn ra lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nói không chừng sẽ còn tiếp tục ra tay với Tinh Hà.
Mặt khác, do mấy năm nay dưới sự điều hành của Tô Hà mà công ty bị tổn hại rất nhiều.
Giải trí Tinh Hà năm đó như mặt trời ban trưa, có rất nhiều minh tinh hot, Tô Đình Doãn ở thời điểm đó, đám người không ai dám gây chuyện, Tô Đình Doãn vừa đi, mọi loại chuyện xấu lập tức ùn ùn kéo đến. Tô Hà cảm tính, dễ mềm lòng, không nhìn ra toan tính trong đó, phá bỏ hợp đồng thả đi mấy "cây tiền", còn một số chuyện khác ví dụ như Tần Chí Minh, cũng dám đập bàn chỉ tay vào mặt Tô Hà.
Những người trước kia lập nghiệp cùng Tô Đình Doãn cũng khỏi cần nói, trong công ty chia bè kéo phái nội chiến, âm thầm mưu lợi cho bản thân, Tô Hà không chấn áp nổi, tạo thành cục diễn rối rắm như bây giờ.
Phó tổng Dương vừa mới từ chức rời đi, không nói tới chuyện lôi kéo nhân tài, tiết lộ bí mật công ty.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thời điểm chính thức bắt đầu quản lý, bước đầu tiên Tô Tân cần phải hiểu rõ công ty và vòng giải trí này.
May còn có trợ lý Diêu giúp đỡ Tô Tân không ít chuyện lớn.
Điều duy nhất khiến Tô Tân hiếu kì chính là năm đó chị Diêu tại sao lại từ bỏ công việc người đại diện, chuyển sang làm thư ký cho Tô Đình Doãn.
Mặc dù bây giờ cô ấy là trợ lý của tổng giám đốc, cũng coi là nhân viên cao cấp của công ty, nhưng so với công việc của người đại diện, luôn thiếu sự tự do cùng công tác và không phát huy được khả năng sáng tạo.
"Cùng tiểu thư nói chuyện một chút cũng sao" chị Diêu cười cười: "Thật ra ban đầu là tôi không đảm đương nổi công việc người đại diện, Tô đổng thu nhận tôi, cho nên đời này tôi liền thay Tô đổng, bán mạng cho Tinh Hà."
"Không đảm đương nổi việc làm người đại diện?" Tô Tân khó hiểu: "Vì sao lại nói vậy?"
Chị Diêu trầm mặc một lát mới hời hợt nói: "Tôi yêu chính nghệ sĩ của mình quản lý, làm tiếp nữa thì sẽ gió tanh mưa máu, phá hủy công sức của tất cả mọi người, nên dứt khoát dừng lại trước bờ vực quay đầu."
Tô Tân ngây ngẩn cả người.
Chị Diêu năm nay ngoài ba mươi, đến nay vẫn chưa lập gia đình, nhìn cũng không giống đang quen biết bạn trai, trước kia cô còn tưởng rằng chị Diêu là người chủ nghĩa độc thân, vậy mà lại là một người phụ nữ bị tổn thương bởi tình yêu.
"Thật xin lỗi " Tô Tân áy náy nói: "Tôi không nên hỏi chị chuyện trước kia của chị."
"Đều đã qua" chị Diêu thoải mái nhún vai: "Hiện tại tôi rất hài lòng với công việc này, có thể cùng làm việc với một người thông minh như Tô tiểu thư, thật sự là một chuyện rất vui."
Chủ đề bị thay đổi.
Chiều thứ bảy, cô và chị Diêu ở trong phòng họp xem lại mấy bộ phim lớn trong mấy năm qua, phân tích một vài yếu tố tạo nên sự thành công của phim, nhanh chóng kết thúc, điện thoại di động của Tô Tân vang lên, Tô Tân mở ra xem, là Đàm Phi gọi tới.
Nói đến thật buồn cười, mấy năm nay người trò chuyện cùng Tô Tân nhiều nhất chính là Đàm Phi.
"Xin chào Tô tiểu thư " giọng nói cứng nhắc vang lên "Giản tổng nhờ tôi nhắc nhở tiểu thư, buổi tối ngài và tiểu thư có một buổi hẹn hò, địa điểm ở lầu Vọng Giang, sáu giờ rưỡi sẽ có tài xế tới đón Tô tiểu thư."
- -----
Lầu Vọng Giang nằm trên đường Tân Giang, cách giải trí Tinh Hà gần nửa khu phố, Tô Tân ngồi trong ô tô, tâm tư hỗn loạn.
Hôm nay là ngày cô cùng Giản Diệc Thận kết hôn tròn ba năm, lần hẹn hò này, không biết là trùng hợp hay cố ý.
Ngày kỉ niệm hai năm trước, một lần Giản Diệc Thận xuất ngoại, lúc ấy Tô Tân đã đặt xong phòng ăn, kéo lấy Giản Diệc Thận cùng ăn một bữa cơm.
Giản Diệc Thận không thích cô, đương nhiên sẽ không thích cái ngày kỷ niệm này, cũng sẽ không có món quà nào.
Cô thì ngược lại, hàng năm đều rất chờ mong đến ngày này, chọn lựa chuẩn bị quà vô cùng tỉ mỉ.
Năm đầu tiên mời họa sĩ vẽ chân dung ảnh kết hôn của hai người, tự tay làm đi một đôi mâm sứ; năm thứ hai mua một đôi bút máy, khắc tên họ đối phương; năm thứ ba, đặt riêng một cặp dây chuyền tình nhân.
Đáng tiếc, hôn nhân là thứ không bền chặt nhất trên thế giới này, vẻn vẹn ba năm đã dừng lại.
Quà kỷ niệm hai năm trước, chỉ sợ đều đã bị Giản Diệc Thận vứt đi, quà kỷ niệm lần này, cũng không nhất thiết phải đưa ra ngoài.
Đêm nay, nói chuyện vui vẻ cùng Giản Diệc Thận, nếu có thể, kết thúc tất những gì thuộc về cuộc hôn nhân này trong ba năm qua.
Lầu Vọng Giang, do Lâm Giang xây lên, là một tòa ba tầng theo kiểu Tây.
Sân thượng tầng ba, giờ phút này gió đêm từ từ thổi, nước sông mênh mông, xa xa cảnh đêm hai bên bờ sáng rực.
Giản Diệc Thận còn chưa tới, nhân viên phục vụ đem Tô Tân dẫn tới chỗ ngồi, mang lên một bình hồng trà cùng mấy đĩa bánh nhỏ.
Điện thoại vang lên một tiêng, là Điền Chỉ Lam nhắn đến: Trời ạ, cậu thật sự ký hợp đồng với tiểu soái ca kia? Cậu thật sự là chị em tốt của tớ, tình yêu nhỏ của tớ!
Tô Tân khóe miệng lộ ra nụ cười.
Mấy ngày nay quá bận rộn, hôm nay mới nhớ tới chuyện này nói cho Điền Chỉ Lam.
Tô Tân: Cậu kiềm chế một chút, đừng quá nhiệt tình, đem tiểu soái ca hù chạy.
Điền Chỉ Lam: Yên tâm, tớ chỉ đơn thuần thưởng thức, về sau có gì sẽ trực tiếp thông báo, đừng quên tạo phúc cho chị em của cậu.
Tô Tân: Không vấn đề gì.
Điền Chỉ Lam: Đúng, ngày mai Jenny tổ chức tiệc tối tại khách sạn của tớ, là kế hoạch tớ, còn một thư mời, cậu có muốn hay đi hay không?
Jenny tên thật là Giang Viện Viện, là thiên kim tiểu thư Hoa Kiều giàu có ở An Châu, cô ấy tốt nghiệp ở nước Mỹ danh giá, từng có hai đời chồng, người thứ nhất là quan chức ngoại giao của nước Mỹ, cô ấy đi theo ông xã chu du các nước, kết giao cùng vô số chính phủ quan lớn, phú hào, minh tinh, sau khi ly hôn cô biến mất hai năm, kết hôn cùng một ông trùm trong ngành ô tô trong nước, lần nữa thuận lợi tấn công vào giới thượng lưu, thường xuyên tìm hiểu các xu hướng thời thượng, vững vàng chiếm được danh hiệu thiên kim danh giá nhất An Châu.
Cô ấy tổ chức tiệc tối nho nhỏ thân mật, theo phong cách xa hoa nhất, những người nhận được một tấm thiệp mời đều lấy làm vinh hạnh.
Tô Tân trước kia đã từng nhận tấm thiệp mời Giản phu nhân, nhã nhặn từ chối một lần, Giang Viện Viện cũng thức thời không đến quấy rầy.
Vừa mới thất thần trong chốc lát, Điền Chỉ Lam đã gửi mấy tin nhắn liền trong Wechat.
Điền Chỉ Lam: Đến nha, coi như là vì tớ.
Điền Chỉ Lam: Nhóm phu nhân nhà giàu rất thú vị, mỗi ngày không có chuyện làm liền trò chuyện bới lông tìm vết, cậu có thể nghe được rất nhiều bát quái.
Điền Chỉ Lam: Jenny có ý tốt, cô ấy gần nhất đầu tư một bộ phim điện ảnh lớn, trong đó có bạn trai nhỏ của cô ấy, thật tức chết mà, cô ấy hối hận đến xanh ruột.
Trong lòng Tô Tân động nhẹ.
Câu nói cuối cùng của Điền Chỉ Lam đã kích thích cô thành công, cô trả lời một chữ "Ừ".
Chờ cùng Điền Chỉ Lam trò chuyện xong, xem thời gian đã đến tám giờ.
Nhân viên phục vụ lịch sự lễ phép tới hỏi thăm, người bạn đi cùng cô khi nào đến, bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị đồ ăn được chưa
Tô Tân theo bản năng gửi tin nhắn Wechat cho Giản Diệc Thận, thế nhưng khi xem khung chat toàn là lời độc thoại, liền bỏ suy nghĩ ấy đi: "Chờ một lát nữa đi."
Cửa có tiếng bước chân vang lên, Tô Tân nhìn lại, là Đàm Phi.
"Anh ấy không tới?" Tô Tân cười một cái tự giễu "Anh gọi điện thoại đi, nói không phải báo cho tôi."
"Không phải vậy." Đàm Phi chạy vào, hơi thở dồn dập: "Giản tổng hiện tại có chút việc muốn trì hoãn một chút, ngài ấy kêu tôi nói cho cô, đợi ngài ấy nửa giờ."
Tô Tân nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, khóe miệng hẽ cong lên: "Đàm Phi, tôi luôn hiếu kì, anh và Giản Diệc Thận có sóng não đặc thù có thể truyền cho nhau sao? Sao chuyện gì của anh ấy đều thông qua anh đến nói cho tôi biết vậy?"
Đàm Phi ngơ ngác một chút, nghiêm mặt nói: "Giản phu nhân, kỳ thật cũng là bởi vì thuận tiện, Giản tổng có quá nhiều chuyện phải giải quyết, rất sợ phiền phức, nên tôi dặn dò nhiều chuyện, tìm tới tôi đầu tiên, tiết kiệm thời gian.
"Thì ra là vậy." Tô Tân nhẹ gật đầu: "Tôi chính là phiền phức."
"Cái này... Không phải ý này..." Đàm Phi lúng túng không thôi.
Tô Tân thở dài một hơi, ngón tay lướt trên điện thoại di động vô thức dừng lại.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô đông cứng, hot search Weibo: Bạch Thiến Ngữ đàn cello diễn tấu hội.
Màng nhĩ của cô vang lên tiếng nổ rất to, sững sờ một lát, ngón tay không khống chế bấm vào.
Đầu tiên là một tin tức marketing: Nghệ sĩ đàn cello Bạch Thiến Ngữ về nước hôm nay tổ chức buổi hòa nhạc ở sảnh nhà hát lớn thành phố, các vị khách quý, quan chức cấp cao đồng loạt chúc mừng, một bản nhạc kết thúc, dư âm còn văng vẳng bên tai, bách hợp cùng mỹ nhân, đúng là bức tranh ưu nhã.
Phía dưới phối đồ cửu cung cách, hình ở giữa một người lên đài tặng hoa, Bạch Thiến Ngữ nhận từ tay một người đàn ông một chùm Bạch Bách Hợp, gương mặt dịu dàng, cười nói tự nhiên.
Bóng lưng của người đàn ông này rất cao, Tô Tân từng vô số lần say đắm, giờ phút này hẳn phải đến ngày kỷ niệm tròn ba năm kết hôn Giản Diệc Thận.
Bốn phía thanh âm đều đã đi xa, ánh sáng ngũ sáng rất nhanh rồi biến mất.
"Giản Diệc Thận anh ấy... Đang ở buổi hòa nhạc sao?" Cô nghe thấy giọng nói của mình máy móc vang lên trong không trung.
Đàm Phi đột nhiên biến sắc, há to miệng, lại một chữ đều chưa hề nói.
Rất tốt.
Tô Tân vịn bàn ăn đứng lên, lồng ngực bị khoét một cái hố, xương cốt chảy máu.
Bảy năm liều lĩnh theo đuổi, đổi lấy kết quả trái tim tan nát.
Nếu như ngày thứ hai hôm đó bọn họ làm thủ tục ly hôn, như vậy dù trong lòng có chua xót, thống khổ, hôm nay cô cũng có thể nhìn tấm hình này chế nhạo.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều chồng lên nhau, giống như một cái tát cái vả mạnh vào mặt cô.
Vì sao mà Giản Diệc Thận một chút thể diện cũng không để lại cho cô?
* Tác giả có lời muốn nói:
Hết thảy đều sẽ khá hơn, nhìn Tô Tân như thế nào trở thành nữ vương ngành giải trí!
Khiến cho chồng trước hối tiếc không kịp đi thôi!
Tô Tân đều ở công ty mấy ngày liên tục cố gắng quên Giản Diệc Thận, thứ bảy cũng thời gian đến xem tình hình công ty.
Ngày đó ngẫu nhiên gặp phải Lữ Thành Chiêu, khiến cô âm thầm cảnh giác người đàn ông này, ngày đó đối chọi gay gắt vài câu với người này, đã nhìn ra lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nói không chừng sẽ còn tiếp tục ra tay với Tinh Hà.
Mặt khác, do mấy năm nay dưới sự điều hành của Tô Hà mà công ty bị tổn hại rất nhiều.
Giải trí Tinh Hà năm đó như mặt trời ban trưa, có rất nhiều minh tinh hot, Tô Đình Doãn ở thời điểm đó, đám người không ai dám gây chuyện, Tô Đình Doãn vừa đi, mọi loại chuyện xấu lập tức ùn ùn kéo đến. Tô Hà cảm tính, dễ mềm lòng, không nhìn ra toan tính trong đó, phá bỏ hợp đồng thả đi mấy "cây tiền", còn một số chuyện khác ví dụ như Tần Chí Minh, cũng dám đập bàn chỉ tay vào mặt Tô Hà.
Những người trước kia lập nghiệp cùng Tô Đình Doãn cũng khỏi cần nói, trong công ty chia bè kéo phái nội chiến, âm thầm mưu lợi cho bản thân, Tô Hà không chấn áp nổi, tạo thành cục diễn rối rắm như bây giờ.
Phó tổng Dương vừa mới từ chức rời đi, không nói tới chuyện lôi kéo nhân tài, tiết lộ bí mật công ty.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thời điểm chính thức bắt đầu quản lý, bước đầu tiên Tô Tân cần phải hiểu rõ công ty và vòng giải trí này.
May còn có trợ lý Diêu giúp đỡ Tô Tân không ít chuyện lớn.
Điều duy nhất khiến Tô Tân hiếu kì chính là năm đó chị Diêu tại sao lại từ bỏ công việc người đại diện, chuyển sang làm thư ký cho Tô Đình Doãn.
Mặc dù bây giờ cô ấy là trợ lý của tổng giám đốc, cũng coi là nhân viên cao cấp của công ty, nhưng so với công việc của người đại diện, luôn thiếu sự tự do cùng công tác và không phát huy được khả năng sáng tạo.
"Cùng tiểu thư nói chuyện một chút cũng sao" chị Diêu cười cười: "Thật ra ban đầu là tôi không đảm đương nổi công việc người đại diện, Tô đổng thu nhận tôi, cho nên đời này tôi liền thay Tô đổng, bán mạng cho Tinh Hà."
"Không đảm đương nổi việc làm người đại diện?" Tô Tân khó hiểu: "Vì sao lại nói vậy?"
Chị Diêu trầm mặc một lát mới hời hợt nói: "Tôi yêu chính nghệ sĩ của mình quản lý, làm tiếp nữa thì sẽ gió tanh mưa máu, phá hủy công sức của tất cả mọi người, nên dứt khoát dừng lại trước bờ vực quay đầu."
Tô Tân ngây ngẩn cả người.
Chị Diêu năm nay ngoài ba mươi, đến nay vẫn chưa lập gia đình, nhìn cũng không giống đang quen biết bạn trai, trước kia cô còn tưởng rằng chị Diêu là người chủ nghĩa độc thân, vậy mà lại là một người phụ nữ bị tổn thương bởi tình yêu.
"Thật xin lỗi " Tô Tân áy náy nói: "Tôi không nên hỏi chị chuyện trước kia của chị."
"Đều đã qua" chị Diêu thoải mái nhún vai: "Hiện tại tôi rất hài lòng với công việc này, có thể cùng làm việc với một người thông minh như Tô tiểu thư, thật sự là một chuyện rất vui."
Chủ đề bị thay đổi.
Chiều thứ bảy, cô và chị Diêu ở trong phòng họp xem lại mấy bộ phim lớn trong mấy năm qua, phân tích một vài yếu tố tạo nên sự thành công của phim, nhanh chóng kết thúc, điện thoại di động của Tô Tân vang lên, Tô Tân mở ra xem, là Đàm Phi gọi tới.
Nói đến thật buồn cười, mấy năm nay người trò chuyện cùng Tô Tân nhiều nhất chính là Đàm Phi.
"Xin chào Tô tiểu thư " giọng nói cứng nhắc vang lên "Giản tổng nhờ tôi nhắc nhở tiểu thư, buổi tối ngài và tiểu thư có một buổi hẹn hò, địa điểm ở lầu Vọng Giang, sáu giờ rưỡi sẽ có tài xế tới đón Tô tiểu thư."
- -----
Lầu Vọng Giang nằm trên đường Tân Giang, cách giải trí Tinh Hà gần nửa khu phố, Tô Tân ngồi trong ô tô, tâm tư hỗn loạn.
Hôm nay là ngày cô cùng Giản Diệc Thận kết hôn tròn ba năm, lần hẹn hò này, không biết là trùng hợp hay cố ý.
Ngày kỉ niệm hai năm trước, một lần Giản Diệc Thận xuất ngoại, lúc ấy Tô Tân đã đặt xong phòng ăn, kéo lấy Giản Diệc Thận cùng ăn một bữa cơm.
Giản Diệc Thận không thích cô, đương nhiên sẽ không thích cái ngày kỷ niệm này, cũng sẽ không có món quà nào.
Cô thì ngược lại, hàng năm đều rất chờ mong đến ngày này, chọn lựa chuẩn bị quà vô cùng tỉ mỉ.
Năm đầu tiên mời họa sĩ vẽ chân dung ảnh kết hôn của hai người, tự tay làm đi một đôi mâm sứ; năm thứ hai mua một đôi bút máy, khắc tên họ đối phương; năm thứ ba, đặt riêng một cặp dây chuyền tình nhân.
Đáng tiếc, hôn nhân là thứ không bền chặt nhất trên thế giới này, vẻn vẹn ba năm đã dừng lại.
Quà kỷ niệm hai năm trước, chỉ sợ đều đã bị Giản Diệc Thận vứt đi, quà kỷ niệm lần này, cũng không nhất thiết phải đưa ra ngoài.
Đêm nay, nói chuyện vui vẻ cùng Giản Diệc Thận, nếu có thể, kết thúc tất những gì thuộc về cuộc hôn nhân này trong ba năm qua.
Lầu Vọng Giang, do Lâm Giang xây lên, là một tòa ba tầng theo kiểu Tây.
Sân thượng tầng ba, giờ phút này gió đêm từ từ thổi, nước sông mênh mông, xa xa cảnh đêm hai bên bờ sáng rực.
Giản Diệc Thận còn chưa tới, nhân viên phục vụ đem Tô Tân dẫn tới chỗ ngồi, mang lên một bình hồng trà cùng mấy đĩa bánh nhỏ.
Điện thoại vang lên một tiêng, là Điền Chỉ Lam nhắn đến: Trời ạ, cậu thật sự ký hợp đồng với tiểu soái ca kia? Cậu thật sự là chị em tốt của tớ, tình yêu nhỏ của tớ!
Tô Tân khóe miệng lộ ra nụ cười.
Mấy ngày nay quá bận rộn, hôm nay mới nhớ tới chuyện này nói cho Điền Chỉ Lam.
Tô Tân: Cậu kiềm chế một chút, đừng quá nhiệt tình, đem tiểu soái ca hù chạy.
Điền Chỉ Lam: Yên tâm, tớ chỉ đơn thuần thưởng thức, về sau có gì sẽ trực tiếp thông báo, đừng quên tạo phúc cho chị em của cậu.
Tô Tân: Không vấn đề gì.
Điền Chỉ Lam: Đúng, ngày mai Jenny tổ chức tiệc tối tại khách sạn của tớ, là kế hoạch tớ, còn một thư mời, cậu có muốn hay đi hay không?
Jenny tên thật là Giang Viện Viện, là thiên kim tiểu thư Hoa Kiều giàu có ở An Châu, cô ấy tốt nghiệp ở nước Mỹ danh giá, từng có hai đời chồng, người thứ nhất là quan chức ngoại giao của nước Mỹ, cô ấy đi theo ông xã chu du các nước, kết giao cùng vô số chính phủ quan lớn, phú hào, minh tinh, sau khi ly hôn cô biến mất hai năm, kết hôn cùng một ông trùm trong ngành ô tô trong nước, lần nữa thuận lợi tấn công vào giới thượng lưu, thường xuyên tìm hiểu các xu hướng thời thượng, vững vàng chiếm được danh hiệu thiên kim danh giá nhất An Châu.
Cô ấy tổ chức tiệc tối nho nhỏ thân mật, theo phong cách xa hoa nhất, những người nhận được một tấm thiệp mời đều lấy làm vinh hạnh.
Tô Tân trước kia đã từng nhận tấm thiệp mời Giản phu nhân, nhã nhặn từ chối một lần, Giang Viện Viện cũng thức thời không đến quấy rầy.
Vừa mới thất thần trong chốc lát, Điền Chỉ Lam đã gửi mấy tin nhắn liền trong Wechat.
Điền Chỉ Lam: Đến nha, coi như là vì tớ.
Điền Chỉ Lam: Nhóm phu nhân nhà giàu rất thú vị, mỗi ngày không có chuyện làm liền trò chuyện bới lông tìm vết, cậu có thể nghe được rất nhiều bát quái.
Điền Chỉ Lam: Jenny có ý tốt, cô ấy gần nhất đầu tư một bộ phim điện ảnh lớn, trong đó có bạn trai nhỏ của cô ấy, thật tức chết mà, cô ấy hối hận đến xanh ruột.
Trong lòng Tô Tân động nhẹ.
Câu nói cuối cùng của Điền Chỉ Lam đã kích thích cô thành công, cô trả lời một chữ "Ừ".
Chờ cùng Điền Chỉ Lam trò chuyện xong, xem thời gian đã đến tám giờ.
Nhân viên phục vụ lịch sự lễ phép tới hỏi thăm, người bạn đi cùng cô khi nào đến, bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị đồ ăn được chưa
Tô Tân theo bản năng gửi tin nhắn Wechat cho Giản Diệc Thận, thế nhưng khi xem khung chat toàn là lời độc thoại, liền bỏ suy nghĩ ấy đi: "Chờ một lát nữa đi."
Cửa có tiếng bước chân vang lên, Tô Tân nhìn lại, là Đàm Phi.
"Anh ấy không tới?" Tô Tân cười một cái tự giễu "Anh gọi điện thoại đi, nói không phải báo cho tôi."
"Không phải vậy." Đàm Phi chạy vào, hơi thở dồn dập: "Giản tổng hiện tại có chút việc muốn trì hoãn một chút, ngài ấy kêu tôi nói cho cô, đợi ngài ấy nửa giờ."
Tô Tân nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, khóe miệng hẽ cong lên: "Đàm Phi, tôi luôn hiếu kì, anh và Giản Diệc Thận có sóng não đặc thù có thể truyền cho nhau sao? Sao chuyện gì của anh ấy đều thông qua anh đến nói cho tôi biết vậy?"
Đàm Phi ngơ ngác một chút, nghiêm mặt nói: "Giản phu nhân, kỳ thật cũng là bởi vì thuận tiện, Giản tổng có quá nhiều chuyện phải giải quyết, rất sợ phiền phức, nên tôi dặn dò nhiều chuyện, tìm tới tôi đầu tiên, tiết kiệm thời gian.
"Thì ra là vậy." Tô Tân nhẹ gật đầu: "Tôi chính là phiền phức."
"Cái này... Không phải ý này..." Đàm Phi lúng túng không thôi.
Tô Tân thở dài một hơi, ngón tay lướt trên điện thoại di động vô thức dừng lại.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô đông cứng, hot search Weibo: Bạch Thiến Ngữ đàn cello diễn tấu hội.
Màng nhĩ của cô vang lên tiếng nổ rất to, sững sờ một lát, ngón tay không khống chế bấm vào.
Đầu tiên là một tin tức marketing: Nghệ sĩ đàn cello Bạch Thiến Ngữ về nước hôm nay tổ chức buổi hòa nhạc ở sảnh nhà hát lớn thành phố, các vị khách quý, quan chức cấp cao đồng loạt chúc mừng, một bản nhạc kết thúc, dư âm còn văng vẳng bên tai, bách hợp cùng mỹ nhân, đúng là bức tranh ưu nhã.
Phía dưới phối đồ cửu cung cách, hình ở giữa một người lên đài tặng hoa, Bạch Thiến Ngữ nhận từ tay một người đàn ông một chùm Bạch Bách Hợp, gương mặt dịu dàng, cười nói tự nhiên.
Bóng lưng của người đàn ông này rất cao, Tô Tân từng vô số lần say đắm, giờ phút này hẳn phải đến ngày kỷ niệm tròn ba năm kết hôn Giản Diệc Thận.
Bốn phía thanh âm đều đã đi xa, ánh sáng ngũ sáng rất nhanh rồi biến mất.
"Giản Diệc Thận anh ấy... Đang ở buổi hòa nhạc sao?" Cô nghe thấy giọng nói của mình máy móc vang lên trong không trung.
Đàm Phi đột nhiên biến sắc, há to miệng, lại một chữ đều chưa hề nói.
Rất tốt.
Tô Tân vịn bàn ăn đứng lên, lồng ngực bị khoét một cái hố, xương cốt chảy máu.
Bảy năm liều lĩnh theo đuổi, đổi lấy kết quả trái tim tan nát.
Nếu như ngày thứ hai hôm đó bọn họ làm thủ tục ly hôn, như vậy dù trong lòng có chua xót, thống khổ, hôm nay cô cũng có thể nhìn tấm hình này chế nhạo.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều chồng lên nhau, giống như một cái tát cái vả mạnh vào mặt cô.
Vì sao mà Giản Diệc Thận một chút thể diện cũng không để lại cho cô?
* Tác giả có lời muốn nói:
Hết thảy đều sẽ khá hơn, nhìn Tô Tân như thế nào trở thành nữ vương ngành giải trí!
Khiến cho chồng trước hối tiếc không kịp đi thôi!
/18
|