Núi Thượng An nằm ở vùng ngoại ô thành phố An Châu, cách trung tâm thành phố gần một giờ đi xe. Nơi đây có nhiều dãy núi núi nối tiếp nhau, phong cảnh rất đẹp, từ xưa đến nay là danh làm thắng cảnh nổi tiếng hái trà ngắm hoa, cũng là nơi phong nhã* thi nhân ngâm thơ vẽ tranh.
*Phong nhã: lịch sự, tao nhã, dễ được yêu mến.( Nguồn: google.)
Ô tô mở ra con đường uốn lượn quanh núi, đi một đoạn lại thấy rừng trà trong khe núi, màu xanh biếc tốt tươi, cảm giác như nắng nóng oi bức của mùa hè vì thế tiêu tan không ít.
Tô Đình Doãn đi khám phát hiện trong phổi có một khối u, may mắn là phẫu thuật cắt đi về sức khỏe sẽ ổn định, bác sĩ liên tục căn dặn nên tìm một nơi có không khí trong lành để tĩnh dưỡng cải thiện sức khỏe, Tô Đình Doãn liền mua một căn biệt thự ở chỗ này để nghỉ ngơi.
Bởi vì lúc ấy thời gian gấp rút, không có nhiều chọn lựa nên mua một căn nhà không lớn, xung quanh có vài vị khách du lịch cùng mấy người dân trong làng sinh sống, nhưng cũng vô tâm cắm liễu, liễu lên um*, làm cho cuộc sống sinh hoạt, tĩnh dưỡng hằng ngày của Tô Đình Doãn thêm vui vẻ.
*Nguyên văn: Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm
Ngụ ý: khi người ta mong muốn điều gì thì nó lại chẳng đến, cái điều không nghĩ đến, không mong muốn thì nó cứ vô tình kéo đến
Xe rẽ vào một con đường nhỏ tiến vào thôn, chú Chu xuống xe cùng người dân trong thôn chào hỏi rất nhiệt tình, có một số người Tô Tân đã từng gặp qua, gật đầu cười cười.
Ngôi làng dựa lưng vào núi, nhìn lên cao là một căn biệt thự màu trắng bị rừng trúc vây quanh hiện lên trước mắt.
Tô Tân đẩy cửa vào, một con chó chạy về phía cô cô nhào tới, vui sướng cắn ống tay áo của cô kéo đi.
"Bố Đa Đa." Tô Tân ngồi xổm xuống ôm lấy nó, cọ đầu lên cái cổ mềm mại của nó.
Đây là một con chó lông vàng, năm nay bốn tuổi, lông màu vàng sữa, sờ lên vô cùng mềm mại, Tô Tân thích nhất là sờ vào cổ của nó.
Tô Đình Doãn đang ở trong sân sửa lại dàn mướp cùng cà chua, thấy cô đi tới, ánh mắt sáng lên: "Đông, con cuối cùng cũng chịu về, hôm nay có món đậu rất ngon, để làm món này dì La phải ngồi lột đậu cả buổi sáng đó."
La Trân Huệ từ trong phòng khách ngó đầu ra: "Đông tới rồi, dì vừa mới nấu một nồi canh đậu xanh, đang chờ con đến nếm thử. Còn nữa, dì mới dệt một tấm vải hoa có thể cho con làm sườn xám.
La Trân Huệ đã gần năm mươi tuổi nhưng khí chất thanh tao, nhã nhặn, so với tuổi thật nhìn còn trẻ hơn rất nhiều, trước kia đã từng du học nước ngoài, là hộ lý chuyên nghiệp, nhận lời mời của Tô Tân, trở thành y tá chăm sóc cho mẹ cô - Hà Uyển, bên cạnh Hà Uyển bốn năm năm, có quan hệ với giá đình cô rất tốt.
Sau khi Hà Uyển qua đời, La Trân Huệ vẫn giữ liên lạc với Tô gia, về sau khi biết được Tô Đình Doãn bị bệnh, liền trở thành y tá tư nhân chăm sóc cho Tô Đình Doãn.
Qua mấy năm, La Trân Huệ cẩn thận chăm sóc Tô Đình Doãn, đối với Tô Tân rất tốt, như trở thành một thành viên trong gia đình.
Trịnh Mính Tiêu vẫn luôn coi thường La Trân Huệ, cảm thấy dì ấy lòng dạ thâm hiểm, xuất thân thấp kém, luôn nhắc nhở Tô Tân phải cẩn thận, đừng để cho người phụ nữ này ở trong nhà cướp lấy vị trí nữ chủ nhân của Tô gia.
Tô Tân không để ý.
Cô biết Tô Đình Doãn yêu mẹ cô rất nhiều, nhưng bà ấy đã qua đời, cô không hi vọng quãng đời còn lại của Tô Đình Doãn lại phải sống cô đơn, nếu tìm được người thích hợp cô không ngại việc Tô Đình Doãn tìm người vợ khác.
Chỉ là hiện tại xem ra, hai người họ đều không có ý đến với nhau.
Căn biệt thự vừa rồi còn có cảm giác âm u, vắng vẻ giờ đây trở nên náo nhiệt hơn hẳn nhờ tiếng nói chuyện cười vui cùng với tiếng chó sủa.
Mỗi lần đến núi Thượng An, tâm trạng của Tô Tân sẽ trở nên rất tốt, ngoại trừ Bố Đa Đa tuy hơi ngốc nghếch nhưng lại mang đến cho cô cảm giác rất vui vẻ, thoải mái. Về nhà mẹ đẻ được yêu thương vô điều kiện, không phải chịu oan ức, thiệt thòi, không phải cầu toàn, cẩn thận từng li từng tí, không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu bất hoà, càng không có cảm giác không có tình yêu.
Ăn trữ xong, La Trân Huệ pha một bình trà, kiếm cớ cùng người giúp việc ra ngoài, trong phòng khách còn lại hai cha con trò chuyện.
"Diệc Thận đâu? Tại sao không đến?" Tô Đình Doãn như tùy ý, hỏi một câu.
Tô Tân rót cho Tô Đình Doãn một ly trà, giải thích: "Gần đây anh ấy đang bận phát triển mở rộng thị trường Đông Nam Á, mấy ngày trước vừa trở về từ nước ngoài, hiện tại rất bận rộn."
Tô Đình Doãn khẽ "hừ" một tiếng: "Đừng thay nó giải thích, nhất định là còn hận cha đây mà."
Tô Tân im lặng một hồi, nhẹ nhàng hỏi: "Cha, khi đó có phải đã... Tìm Bạch Thiến Ngữ nói chuyện?"
Tô Đình Doãn sửng sốt một chút, giọng nói lập tức trầm xuống, lạnh lẽo như đao, vừa rồi còn là người rảnh rỗi, nhàn hạ, tâm trạng thoải mái lập tức đã biến mất: "Ai nói với con chuyện vô lý như vậy? Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi nhưng vẫn còn có người nói đến chuyện nhỏ nhặt này, đây không phải có dã tâm muốn hãm hại con sao? Cái cô gái họ Bạch ấy, lúc ấy cha đã bí mật theo dõi mấy lần. Không phải cha khoác lác, đã gặp nhiều loại phụ nữ, nhìn một cái là có thể nhìn ra cô ta có ý đồ gì đối Diệc Thận, trên đời này làm gì có chuyện tình cảm bạn bè thân thiết đơn thuần giữa nam và nữ, đều gán cái mác "bạn bè" để che đi cái quan hệ mập mờ, cha chẳng qua là sớm đề phòng bất trắc cảnh cáo cô ta một chút mà thôi. Con cũng phải thật cẩn thận với loại người, ngày nào đó cướp mất người của con lúc nào không hay."
Tô Tân sững sờ một lát, hít một hơi.
Chả trách Giản Diệc Thận lại ghét cô như vậy. Là do cha cô uy hiếp Bạch Thiến Ngữ.
Cha cô cùng Giản Diệc Thận có vài điểm giống nhau, đều đã quen kiểm soát người khác, không thích có người động đến giới hann của bản thân, kiêu ngạo, tự phụ, độc đoán.
Lúc trước Tô Tân theo đuổi Giản Diệc Thận ba năm nhưng vẫn không có kết quả, Tô Đình Doãn âm thầm dùng địa vị của mình làm Giản Diệc Thận khuất phục đồng ý kết hôn, vì Tô Tân dọn sạch các trở ngại. Mà Giản Diệc Thận mặc dù bị ép hôn nhưng bà năm qua luốn không quan tâm tới Tô Đình Doãn, xem như người xa lạ, đối với cô lại càng coi thường lạnh lùng, không có chút tình cảm vợ chồng.
Vừa tàn nhẫn với cha cô lại vừa tàn nhẫn với cô.
Cô lấy lại bình tĩnh, ôm lấy cánh tay Tô Đình Doãn mềm giọng, tha thiết cầu xin: "Cha, từ giờ trở đi cha đừng như vậy, con chỉ hi vọng cha có thể sống mạnh khoẻ vui vẻ, cha phải đồng ý với con không được quan tâm chuyện của con nữa, con có thể tự giải quyết."
Bị con gái làm nũng, lạnh lẽo trong mắt Tô Đình Doãn dần biến mất, một lần nữa trở nên ôn hoà: "Hai người các con hoà thuận, cha đương nhiên sẽ không quan tâm. Tại sao con bỗng nhiên nhắc đến chuyện này? Có phải Diệc Thận nói gì với con? Cậu ta khinh rẻ con?"
Trong lòng Tô Tân "Lộp bộp" hại tiếng, trên mặt lại cười nhẹ nhàng, nhìn không ra một chút giả dối: "Sao có thể? Cha nhìn xem cái váy này là anh ấy ở nước ngoài mua cho con, có đẹp không?"
Tô Đình Doãn có chút ghét bỏ: "Sao lại là màu đỏ? Con mặc màu hồng vẫn là đẹp nhất."
"Màu đỏ tông da mà cha " Tô Tân làm nũng nói: "Hôm đó anh ấy còn chủ động bay về sớm để tổ chức sinh nhật, đặt cho con một cái bánh màu hồng rất to nhìn rất đẹp."
"Coi như có thành ý" Tô Đình Doãn hài lòng "Cha gả người mà con gái yêu thương nhất cho nó nếu nó còn không biết đường chăm sóc thì đừng trách."
"Anh ấy ngoài mặt lạnh lùng, thật ra trong lòng rất nhớ đến cha, tranh lá phong hôm nay mang đến đều do anh ấy sai người mua về từ nơi sản xuất, nhưng lại dặn không cho con nói..."
Tô Đình Doãn yên lặng nhìn con gái, để lộ khóe miệng tươi cười: "Tốt, con còn dám nói dối cha."
Tô Tân ngừng nói.
Tô Đình Doãn vỗ của mụ bàn tay cô: "Cha rất hiểu nó, Giản Diệc Thận là người kiêu ngạo như vậy, bị cha ép buộc cùng con kết hôn, khả năng sẽ ghi hận trong lòng cả đời. Nhưng mà cha cũng không để tâm, chỉ cần con vui vẻ là được rồi, hai người các con sống với nhau hạnh phúc, cha chờ bế cháu ngoại."
Mũi Tô Tân cây cay, sắp không kiềm chế nổi, muốn gào lên mà khóc.
Mặc dù lời nói của Tô Đình Doãn rộng lượng nhưng cô có thể cảm nhận được sự tiếc nuối bên trong.
Cô quá thất bại rồi.
Bà năm qua, cô không chỉ không có được tình yêu của anh mà họ ngay cả một đôi vợ chồng bình thường cũng không giống, chỉ có thể an ủi bản thân bằng những lời nói dối cùng với những ảo tưởng hảo huyền, dù đã bỏ ra nhiều công sức nhưng vẫn không chịu khuất phục, trơ mắt nhìn cuộc hôn nhân của mình ngày càng đi sâu vào vế tắc, cuối cùng chỉ để lại những vết thương hằn sâu trong trái tim. Có lẽ đã đến lúc từ bỏ rồi.
Ra khỏi núi Thượng Ăn, trời đã về đêm.
Tạm biệt chú Chu ở đầu tiểu khu, Tô Tân từ từ về nhà, đi vài vòng trong khu chung cư, cuối cùng ngồi ở vườn hoa ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời đêm rải rác có mấy vì sao, cô đơn đến đáng thương.
Cô chợt nhớ tới kết hôn không lâu, Giản Diệc Thận cũng từng "bị ép" cùng cô ngắm sao.
Một lần nọ Giản Diệc Thận nhận lời mời tham gia hội thảo, gần một cái thành phố có phong cảnh rất nổi tiếng, là cổ trấn duy nhất trong nước được xây dựng ở giữa sườn núi, kiến trúc độc đáo, đặc biệt nhất là cảnh bầu trời mùa hè đầy sao ở đó.
Mỗi khi đến mùa hè, nếu may mắn thì ban đêm du khách có thể từ cửa sổ ngắm nhìn những dãy trúc lắc lư theo làn gió trải dài cả dãy núi, rừng rậm nối tiếp nhau, những ngôi sao sáng chói chấm điểm giống dải ngân hà, cầu nguyện cùng người yêu.
Vừa hay cổ trấn này tọa lạc tại thành phố có tên Tân Hương, mẹ của cô - Hà Uyển cũng sinh ra ở nơi này, trong tên của cô có chữ "Tân" chính là nơi bà ra sinh, cũng là bởi vì phát âm giống chữ "Tinh", gửi gắm nỗi niềm của cha mẹ mong cô có một cuộc sống hạnh phúc.
Thời điểm đó cô luôn ấp ủ một niềm hi vọng rất lớn đối với cuộc hôn nhân này đối với tình yêu này. Vì sự trùng hợp này mà nhảy cẫng không thôi, vì muốn cùng Giản Diệc Thận trải qua một buổi đầy ý nghĩa và đáng nhớ, cô âm thầm chạy tới cổ trấn, dự định đặt một phòng, muốn làm cho Giản Diệc Thận bất ngờ.
Đáng tiếc, Giản Diệc Thận khi nhận điện thoại của cô, vô cùng tức giận, nói: "Đừng quấy rầy đến công việc của anh, làm trò cười cho người khác".
Do cô luôn nói đến chuyện này mà Giản Diệc Thận miễn cưỡng một chút mặt mũi cho cô, cùng cô ngắm sao không quá năm phút, cô chỉ kịp nhìn qua cửa xe cầu nguyện thì anh đã lái xe xuống núi.
Có lẽ, ngày đó cô nên thoát khỏi ảo mộng của mình.
Nhưng thật buồn cười, đến khi nỗi đau trong lòng nhiều đến nỗi không còn chỗ chứa mới từ từ nhận ra.
Về đến nhà, Tô Tân đẩy cửa vào, Giản Diệc Thận vừa mới ăn mặc chỉnh tề từ trong phong đi ra, áo thun đen so với với âu phục khi làm việc có nhiều hơn mấy phần thoải mái ung dung.
Tô Tân không nhìn vào mắt anh.
Cô sợ khi nhìn vào, tất cả kiên định cùng quyết tâm của mình sẽ sụp đổ.
"Anh... Muốn đi ra ngoài?"
Giản Diệc Thận lãnh đạm gật đầu.
"Có thể cho em năm phút không? Em có chuyện muốn cùng anh nói." Tô Tân nhẹ giọng hỏi.
Giản Diệc Thận nhìn đồng hồ trên tay, chân mày cau lại: "Có chuyện gì đợi anh về rồi nói tiếp, có người đang đợi anh đến."
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ, Tô Tân bỗng chốc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói run run: "Anh vội vàng như vậy là đi gặp Bạch Thiến Ngữ sao?"
"Em có ý gì?" Giản Diệc Thận lập túc nghiêm túc: "Thiến Ngữ cùng anh có cái gì không đúng sao? Em chẳng lẽ còn muốn xen vào chuyện bạn bè của anh? Tô Tân, em đừng tưởng rằng anh không để tâm chuyện trước nghĩa là em có thể làm chủ mọi thứ. Nhìn bộ dạng của em bây giờ có giống mấy người phụ nữ nông cạn suốt ngày ghen tuông không?"
Tô Tân không nói gì, đôi môi dùng sức mở ra tạo thành một dòng lấp lánh, cặp mắt xinh đẹp mở lớn, giống lấp lánh như mực bị ngâm nước, phẳng lặng đến mức có thể nhìn thấy bóng người.
Trong lòng Giản Diệc Thận không tự chủ được run rẩy.
Lời nói vừa rồi có phải quá cay nghiệt hay không? Anh lấy lại bình tĩnh, thái độ dịu xuống một chút: "Bỏ đi, có chuyện gì, em nói đi, nhanh lên."
Tô Tân hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng nói trở lại bình thường: "Giản Diệc Thận, chúng ta ly hôn đi."
________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Giản tổng: Ly hôn thì ly hôn.
Thố ca: Ai không ly hôn người đó là con chó.
*Phong nhã: lịch sự, tao nhã, dễ được yêu mến.( Nguồn: google.)
Ô tô mở ra con đường uốn lượn quanh núi, đi một đoạn lại thấy rừng trà trong khe núi, màu xanh biếc tốt tươi, cảm giác như nắng nóng oi bức của mùa hè vì thế tiêu tan không ít.
Tô Đình Doãn đi khám phát hiện trong phổi có một khối u, may mắn là phẫu thuật cắt đi về sức khỏe sẽ ổn định, bác sĩ liên tục căn dặn nên tìm một nơi có không khí trong lành để tĩnh dưỡng cải thiện sức khỏe, Tô Đình Doãn liền mua một căn biệt thự ở chỗ này để nghỉ ngơi.
Bởi vì lúc ấy thời gian gấp rút, không có nhiều chọn lựa nên mua một căn nhà không lớn, xung quanh có vài vị khách du lịch cùng mấy người dân trong làng sinh sống, nhưng cũng vô tâm cắm liễu, liễu lên um*, làm cho cuộc sống sinh hoạt, tĩnh dưỡng hằng ngày của Tô Đình Doãn thêm vui vẻ.
*Nguyên văn: Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm
Ngụ ý: khi người ta mong muốn điều gì thì nó lại chẳng đến, cái điều không nghĩ đến, không mong muốn thì nó cứ vô tình kéo đến
Xe rẽ vào một con đường nhỏ tiến vào thôn, chú Chu xuống xe cùng người dân trong thôn chào hỏi rất nhiệt tình, có một số người Tô Tân đã từng gặp qua, gật đầu cười cười.
Ngôi làng dựa lưng vào núi, nhìn lên cao là một căn biệt thự màu trắng bị rừng trúc vây quanh hiện lên trước mắt.
Tô Tân đẩy cửa vào, một con chó chạy về phía cô cô nhào tới, vui sướng cắn ống tay áo của cô kéo đi.
"Bố Đa Đa." Tô Tân ngồi xổm xuống ôm lấy nó, cọ đầu lên cái cổ mềm mại của nó.
Đây là một con chó lông vàng, năm nay bốn tuổi, lông màu vàng sữa, sờ lên vô cùng mềm mại, Tô Tân thích nhất là sờ vào cổ của nó.
Tô Đình Doãn đang ở trong sân sửa lại dàn mướp cùng cà chua, thấy cô đi tới, ánh mắt sáng lên: "Đông, con cuối cùng cũng chịu về, hôm nay có món đậu rất ngon, để làm món này dì La phải ngồi lột đậu cả buổi sáng đó."
La Trân Huệ từ trong phòng khách ngó đầu ra: "Đông tới rồi, dì vừa mới nấu một nồi canh đậu xanh, đang chờ con đến nếm thử. Còn nữa, dì mới dệt một tấm vải hoa có thể cho con làm sườn xám.
La Trân Huệ đã gần năm mươi tuổi nhưng khí chất thanh tao, nhã nhặn, so với tuổi thật nhìn còn trẻ hơn rất nhiều, trước kia đã từng du học nước ngoài, là hộ lý chuyên nghiệp, nhận lời mời của Tô Tân, trở thành y tá chăm sóc cho mẹ cô - Hà Uyển, bên cạnh Hà Uyển bốn năm năm, có quan hệ với giá đình cô rất tốt.
Sau khi Hà Uyển qua đời, La Trân Huệ vẫn giữ liên lạc với Tô gia, về sau khi biết được Tô Đình Doãn bị bệnh, liền trở thành y tá tư nhân chăm sóc cho Tô Đình Doãn.
Qua mấy năm, La Trân Huệ cẩn thận chăm sóc Tô Đình Doãn, đối với Tô Tân rất tốt, như trở thành một thành viên trong gia đình.
Trịnh Mính Tiêu vẫn luôn coi thường La Trân Huệ, cảm thấy dì ấy lòng dạ thâm hiểm, xuất thân thấp kém, luôn nhắc nhở Tô Tân phải cẩn thận, đừng để cho người phụ nữ này ở trong nhà cướp lấy vị trí nữ chủ nhân của Tô gia.
Tô Tân không để ý.
Cô biết Tô Đình Doãn yêu mẹ cô rất nhiều, nhưng bà ấy đã qua đời, cô không hi vọng quãng đời còn lại của Tô Đình Doãn lại phải sống cô đơn, nếu tìm được người thích hợp cô không ngại việc Tô Đình Doãn tìm người vợ khác.
Chỉ là hiện tại xem ra, hai người họ đều không có ý đến với nhau.
Căn biệt thự vừa rồi còn có cảm giác âm u, vắng vẻ giờ đây trở nên náo nhiệt hơn hẳn nhờ tiếng nói chuyện cười vui cùng với tiếng chó sủa.
Mỗi lần đến núi Thượng An, tâm trạng của Tô Tân sẽ trở nên rất tốt, ngoại trừ Bố Đa Đa tuy hơi ngốc nghếch nhưng lại mang đến cho cô cảm giác rất vui vẻ, thoải mái. Về nhà mẹ đẻ được yêu thương vô điều kiện, không phải chịu oan ức, thiệt thòi, không phải cầu toàn, cẩn thận từng li từng tí, không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu bất hoà, càng không có cảm giác không có tình yêu.
Ăn trữ xong, La Trân Huệ pha một bình trà, kiếm cớ cùng người giúp việc ra ngoài, trong phòng khách còn lại hai cha con trò chuyện.
"Diệc Thận đâu? Tại sao không đến?" Tô Đình Doãn như tùy ý, hỏi một câu.
Tô Tân rót cho Tô Đình Doãn một ly trà, giải thích: "Gần đây anh ấy đang bận phát triển mở rộng thị trường Đông Nam Á, mấy ngày trước vừa trở về từ nước ngoài, hiện tại rất bận rộn."
Tô Đình Doãn khẽ "hừ" một tiếng: "Đừng thay nó giải thích, nhất định là còn hận cha đây mà."
Tô Tân im lặng một hồi, nhẹ nhàng hỏi: "Cha, khi đó có phải đã... Tìm Bạch Thiến Ngữ nói chuyện?"
Tô Đình Doãn sửng sốt một chút, giọng nói lập tức trầm xuống, lạnh lẽo như đao, vừa rồi còn là người rảnh rỗi, nhàn hạ, tâm trạng thoải mái lập tức đã biến mất: "Ai nói với con chuyện vô lý như vậy? Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi nhưng vẫn còn có người nói đến chuyện nhỏ nhặt này, đây không phải có dã tâm muốn hãm hại con sao? Cái cô gái họ Bạch ấy, lúc ấy cha đã bí mật theo dõi mấy lần. Không phải cha khoác lác, đã gặp nhiều loại phụ nữ, nhìn một cái là có thể nhìn ra cô ta có ý đồ gì đối Diệc Thận, trên đời này làm gì có chuyện tình cảm bạn bè thân thiết đơn thuần giữa nam và nữ, đều gán cái mác "bạn bè" để che đi cái quan hệ mập mờ, cha chẳng qua là sớm đề phòng bất trắc cảnh cáo cô ta một chút mà thôi. Con cũng phải thật cẩn thận với loại người, ngày nào đó cướp mất người của con lúc nào không hay."
Tô Tân sững sờ một lát, hít một hơi.
Chả trách Giản Diệc Thận lại ghét cô như vậy. Là do cha cô uy hiếp Bạch Thiến Ngữ.
Cha cô cùng Giản Diệc Thận có vài điểm giống nhau, đều đã quen kiểm soát người khác, không thích có người động đến giới hann của bản thân, kiêu ngạo, tự phụ, độc đoán.
Lúc trước Tô Tân theo đuổi Giản Diệc Thận ba năm nhưng vẫn không có kết quả, Tô Đình Doãn âm thầm dùng địa vị của mình làm Giản Diệc Thận khuất phục đồng ý kết hôn, vì Tô Tân dọn sạch các trở ngại. Mà Giản Diệc Thận mặc dù bị ép hôn nhưng bà năm qua luốn không quan tâm tới Tô Đình Doãn, xem như người xa lạ, đối với cô lại càng coi thường lạnh lùng, không có chút tình cảm vợ chồng.
Vừa tàn nhẫn với cha cô lại vừa tàn nhẫn với cô.
Cô lấy lại bình tĩnh, ôm lấy cánh tay Tô Đình Doãn mềm giọng, tha thiết cầu xin: "Cha, từ giờ trở đi cha đừng như vậy, con chỉ hi vọng cha có thể sống mạnh khoẻ vui vẻ, cha phải đồng ý với con không được quan tâm chuyện của con nữa, con có thể tự giải quyết."
Bị con gái làm nũng, lạnh lẽo trong mắt Tô Đình Doãn dần biến mất, một lần nữa trở nên ôn hoà: "Hai người các con hoà thuận, cha đương nhiên sẽ không quan tâm. Tại sao con bỗng nhiên nhắc đến chuyện này? Có phải Diệc Thận nói gì với con? Cậu ta khinh rẻ con?"
Trong lòng Tô Tân "Lộp bộp" hại tiếng, trên mặt lại cười nhẹ nhàng, nhìn không ra một chút giả dối: "Sao có thể? Cha nhìn xem cái váy này là anh ấy ở nước ngoài mua cho con, có đẹp không?"
Tô Đình Doãn có chút ghét bỏ: "Sao lại là màu đỏ? Con mặc màu hồng vẫn là đẹp nhất."
"Màu đỏ tông da mà cha " Tô Tân làm nũng nói: "Hôm đó anh ấy còn chủ động bay về sớm để tổ chức sinh nhật, đặt cho con một cái bánh màu hồng rất to nhìn rất đẹp."
"Coi như có thành ý" Tô Đình Doãn hài lòng "Cha gả người mà con gái yêu thương nhất cho nó nếu nó còn không biết đường chăm sóc thì đừng trách."
"Anh ấy ngoài mặt lạnh lùng, thật ra trong lòng rất nhớ đến cha, tranh lá phong hôm nay mang đến đều do anh ấy sai người mua về từ nơi sản xuất, nhưng lại dặn không cho con nói..."
Tô Đình Doãn yên lặng nhìn con gái, để lộ khóe miệng tươi cười: "Tốt, con còn dám nói dối cha."
Tô Tân ngừng nói.
Tô Đình Doãn vỗ của mụ bàn tay cô: "Cha rất hiểu nó, Giản Diệc Thận là người kiêu ngạo như vậy, bị cha ép buộc cùng con kết hôn, khả năng sẽ ghi hận trong lòng cả đời. Nhưng mà cha cũng không để tâm, chỉ cần con vui vẻ là được rồi, hai người các con sống với nhau hạnh phúc, cha chờ bế cháu ngoại."
Mũi Tô Tân cây cay, sắp không kiềm chế nổi, muốn gào lên mà khóc.
Mặc dù lời nói của Tô Đình Doãn rộng lượng nhưng cô có thể cảm nhận được sự tiếc nuối bên trong.
Cô quá thất bại rồi.
Bà năm qua, cô không chỉ không có được tình yêu của anh mà họ ngay cả một đôi vợ chồng bình thường cũng không giống, chỉ có thể an ủi bản thân bằng những lời nói dối cùng với những ảo tưởng hảo huyền, dù đã bỏ ra nhiều công sức nhưng vẫn không chịu khuất phục, trơ mắt nhìn cuộc hôn nhân của mình ngày càng đi sâu vào vế tắc, cuối cùng chỉ để lại những vết thương hằn sâu trong trái tim. Có lẽ đã đến lúc từ bỏ rồi.
Ra khỏi núi Thượng Ăn, trời đã về đêm.
Tạm biệt chú Chu ở đầu tiểu khu, Tô Tân từ từ về nhà, đi vài vòng trong khu chung cư, cuối cùng ngồi ở vườn hoa ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời đêm rải rác có mấy vì sao, cô đơn đến đáng thương.
Cô chợt nhớ tới kết hôn không lâu, Giản Diệc Thận cũng từng "bị ép" cùng cô ngắm sao.
Một lần nọ Giản Diệc Thận nhận lời mời tham gia hội thảo, gần một cái thành phố có phong cảnh rất nổi tiếng, là cổ trấn duy nhất trong nước được xây dựng ở giữa sườn núi, kiến trúc độc đáo, đặc biệt nhất là cảnh bầu trời mùa hè đầy sao ở đó.
Mỗi khi đến mùa hè, nếu may mắn thì ban đêm du khách có thể từ cửa sổ ngắm nhìn những dãy trúc lắc lư theo làn gió trải dài cả dãy núi, rừng rậm nối tiếp nhau, những ngôi sao sáng chói chấm điểm giống dải ngân hà, cầu nguyện cùng người yêu.
Vừa hay cổ trấn này tọa lạc tại thành phố có tên Tân Hương, mẹ của cô - Hà Uyển cũng sinh ra ở nơi này, trong tên của cô có chữ "Tân" chính là nơi bà ra sinh, cũng là bởi vì phát âm giống chữ "Tinh", gửi gắm nỗi niềm của cha mẹ mong cô có một cuộc sống hạnh phúc.
Thời điểm đó cô luôn ấp ủ một niềm hi vọng rất lớn đối với cuộc hôn nhân này đối với tình yêu này. Vì sự trùng hợp này mà nhảy cẫng không thôi, vì muốn cùng Giản Diệc Thận trải qua một buổi đầy ý nghĩa và đáng nhớ, cô âm thầm chạy tới cổ trấn, dự định đặt một phòng, muốn làm cho Giản Diệc Thận bất ngờ.
Đáng tiếc, Giản Diệc Thận khi nhận điện thoại của cô, vô cùng tức giận, nói: "Đừng quấy rầy đến công việc của anh, làm trò cười cho người khác".
Do cô luôn nói đến chuyện này mà Giản Diệc Thận miễn cưỡng một chút mặt mũi cho cô, cùng cô ngắm sao không quá năm phút, cô chỉ kịp nhìn qua cửa xe cầu nguyện thì anh đã lái xe xuống núi.
Có lẽ, ngày đó cô nên thoát khỏi ảo mộng của mình.
Nhưng thật buồn cười, đến khi nỗi đau trong lòng nhiều đến nỗi không còn chỗ chứa mới từ từ nhận ra.
Về đến nhà, Tô Tân đẩy cửa vào, Giản Diệc Thận vừa mới ăn mặc chỉnh tề từ trong phong đi ra, áo thun đen so với với âu phục khi làm việc có nhiều hơn mấy phần thoải mái ung dung.
Tô Tân không nhìn vào mắt anh.
Cô sợ khi nhìn vào, tất cả kiên định cùng quyết tâm của mình sẽ sụp đổ.
"Anh... Muốn đi ra ngoài?"
Giản Diệc Thận lãnh đạm gật đầu.
"Có thể cho em năm phút không? Em có chuyện muốn cùng anh nói." Tô Tân nhẹ giọng hỏi.
Giản Diệc Thận nhìn đồng hồ trên tay, chân mày cau lại: "Có chuyện gì đợi anh về rồi nói tiếp, có người đang đợi anh đến."
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ, Tô Tân bỗng chốc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói run run: "Anh vội vàng như vậy là đi gặp Bạch Thiến Ngữ sao?"
"Em có ý gì?" Giản Diệc Thận lập túc nghiêm túc: "Thiến Ngữ cùng anh có cái gì không đúng sao? Em chẳng lẽ còn muốn xen vào chuyện bạn bè của anh? Tô Tân, em đừng tưởng rằng anh không để tâm chuyện trước nghĩa là em có thể làm chủ mọi thứ. Nhìn bộ dạng của em bây giờ có giống mấy người phụ nữ nông cạn suốt ngày ghen tuông không?"
Tô Tân không nói gì, đôi môi dùng sức mở ra tạo thành một dòng lấp lánh, cặp mắt xinh đẹp mở lớn, giống lấp lánh như mực bị ngâm nước, phẳng lặng đến mức có thể nhìn thấy bóng người.
Trong lòng Giản Diệc Thận không tự chủ được run rẩy.
Lời nói vừa rồi có phải quá cay nghiệt hay không? Anh lấy lại bình tĩnh, thái độ dịu xuống một chút: "Bỏ đi, có chuyện gì, em nói đi, nhanh lên."
Tô Tân hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng nói trở lại bình thường: "Giản Diệc Thận, chúng ta ly hôn đi."
________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Giản tổng: Ly hôn thì ly hôn.
Thố ca: Ai không ly hôn người đó là con chó.
/18
|