Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 77 - Chương 66.3

/99


“Điềm Điềm, cô muốn nói gì với tôi?” Ngồi ở nhà hàng món cay Tứ Xuyên gần công ty, mặt Chân Điềm Điềm vẫn lạnh, chính là không mở miệng, rốt cuộc Ôn Noãn cũng không nhịn được hỏi.

Chân Điềm Điềm mắt lạnh nhìn chòng chọc cô mấy giây, chợt cười, chỉ là nụ cười kia, không thấy chút ý cười nào, cô ta nói: “Ôn Noãn, cô còn nhớ rõ lần trước chuyện trong cuộc thi Thiết kế cô bị người hãm hại chứ?”

“Tôi biết là do Bạch San Ny làm.” Ôn Noãn u mê, làm sao đột nhiên lại nói cái đề tài này?

“Hừ.” Chân Điềm Điềm cười lạnh, “Hiện tại tôi nói cho cô biết, ban đầu là tôi cố ý tiết lộ cho Bạch San Ny biết, cô có thể bỗng nhiên nổi tiếng, tôi cũng tính toán rất tốt, cô ta nhiều lần không lấy được chức danh thiết kế, nhất định sẽ trộm thiết kế của cô. Còn nữa, hình vẽ chen vào phim ngắn của cô, để cho cô ở trên sân khấu bị bêu xấu, là tôi mượn USB của cô, tiếp đó thả virus vào bên trong. Chẳng qua Bạch San Ny là kẻ ngu ngốc, bị Hoa Khai chất vấn một chút, đã giật mình, vận khí của cô tốt, Hoa Khai nhìn thấy thiết kế của cô. Chỉ là, “ trong mắt của cô ta có ý vô cùng đùa cợt, “Thành cũng do Hoa Khai, bại cũng do Hoa Khai, tôi đã ẩn danh gửi tin nhắn cho Tổng Giám Đái Nhiêu, tố cáo cô, có nhà thiết kế chỉ điểm.”

Ôn Noãn buồn cười, hồi lâu mới đặt câu hỏi: “Tại sao? Điềm Điềm, tại sao lại muốn làm như vậy? Tôi xác định, trước khi tới Thâm Khang, cũng không quen biết với cô, tôi đối với cô, cũng không tạo thành uy hiếp.” Tại sao lại có bộ dáng như khổ đại cừu thâm với cô?

(Khổ đại cừu thâm: Ý chỉ mối thù sâu nặng.)

“Cô sẽ không nhớ được tôi.” Ánh mắt Chân Điềm Điềm căm hận, “Bởi vì lúc trước tôi không gọi là Chân Điềm Điềm, mà gọi là Chung Tử Thố, gương mặt này của tôi, cũng đã trải qua nhiều lần phẫu thuật thẩm mĩ!”

Chung Tử Thố!

Ôn Noãn hít vào một ngụm khí lạnh,hoàn toàn tỉnh ngộ.

Ngược lại Chung Tử Thố thì cô biết, cũng học cùng học viện thiết kế thời trang, lớn hơn cô một tuổi, ở cùng trấn Anh Hoa với Đồng Diệu, từ nhỏ đã quen biết, từ nhà trẻ đến trung học, đều cùng học chung lớp, có thể nói là thanh mai trúc mã.

Chung Tử Thố thích Đồng Diệu, thật ra thì tình trạng tình cảm của Ôn Noãn thấp lại phản ứng chậm hơn so với người bình thường nên ban đầu cô cũng không phát hiện ra.

Khi đó cô và Đồng Diệu là vô tình gặp nhau thường xuyên, đã khá thân, cô vẫn còn chưa thoát khỏi khí thế của bé trai nghịch ngợm, thường đến học viện quảng cáo tìm anh làm này làm kia, nhiều lần, cũng thường gặp Chung Tử Thố!

Chung Tử Thố không có trang điểm đáng yêu như “Chân Điềm Điềm” như hiện tại, lông mày cắt tỉa như Lưu Hải, tóc dài tết bím, bộ dáng hiền lành, chưa thoát được hơi thở nông thôn, mỗi lần tới tìm Đồng Diệu, đều mang đồ ăn của mẹ Đồng chuẩn bị tới, cô ta là con dâu nhỏ nhắn xinh xắn khéo léo được nuôi từ bé.

“Anh Đồng, mẹ Đồng bảo em mang cho anh.”

“Ừ, được rồi, cảm ơn A Thố.”

Mỗi lần đều là đối thoại như vậy, Ôn Noãn chỉ đơn giản là nhìn thành “Huynh muội tình thâm”, chưa bao giờ tỉ mỉ chú ý tới, chỉ cần Đồng Diệu kêu một câu “A Thố”, thì Chung Tử Thố sẽ đỏ mặt.

Mặc dù Chung Tử Thố hơn một tuổi, nhưng vì cô nhập học khá sớm, nên Ôn Noãn học cùng năm với cô ta, vả lại tính tháng cũng nhỏ hơn cô ta một chút, nhiều lần gặp, nên Ôn Noãn đi học viện quảng cáo tìm Đồng Diệu, cũng sẽ rủ cô ta đi cùng.

Mặc dù Chung Tử Thố an tĩnh không trở thành bạn tri âm của Ôn Noãn, nhưng quan hệ của hai người cũng không tệ.

Biết Chung Tử Thố thích Đồng Diệu, là ở một cuộc so tài thiết kế thời trang của toàn học viện.

Trong cuộc so tài, Ôn Noãn lo việc nghĩa không chểnh mảng đạt giải quán quân, Chung Tử Thố đành phải đứng thứ hai, vốn tình huống như thế rất bình thường, kể từ sau khi Ôn Noãn tiến vào học viện thiết kế thời trang, chỉ cần cô tham gia thi đấu, cô mà đứng thứ hai, thì danh hiệu đệ nhất tuyệt đối là để trống, Chung Tử Thố xưa đến nay đều đạt danh hiệu đệ nhất đã mấy lần đành phải đứng thứ hai sau cô trong các cuộc thi lớn, nhưng mỗi lần trừ cảm giác bực tức mà quyết tâm lần sau sẽ thắng trở lại ra, thì không có biểu hiện gì khác.

Vậy mà một lần kia, sau khi cuộc thi so tài kết thúc khen thưởng, Chung Tử Thố chặn Ôn Noãn trên đường trở về kí túc xá, một người quen chỉ biết vâng lời đột nhiên lại bật ra năng lượng rất lớn, lớn tiếng tuyên chiến: “Ôn Noãn, một ngày nào đó, tôi Chung Tử Thố sẽ thắng cô, chẳng những muốn thắng cô trong tranh tài, còn phải thắng lấy Đồng Diệu trở về!”

Lúc Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã cất bước lớn tránh đi. Lúc đó, cô và Đồng Diệu đang bắt đầu từ bạn bè không giải thích được mà biến thành người yêu.

Mà cô và Chung Tử Thố từ đó về sau, cũng không tiếp tục làm bạn bè nữa.

Nhưng, mặc dù Chung Tử Thố tuyên chiến, thì các trận đấu về sau, cô ta đều chưa bao giờ thắng nổi Ôn Noãn, mà cũng không có cơ hội.

Ở đêm đó vào mùa đông đại học năm thứ tư, trong nhà cô ta bị rò khí ga, căn phòng bị phá huỷ, cha mẹ cô ta cứ lặng yên ra đi trong giấc mộng không một tiếng động, sau khi cô ta tỉnh dậy thì may mắn chạy thoát, nhưng cơ thể bị bỏng với diện tích lớn, sau đó nghe Đồng Diệu khoe khoang, cô của cô ta mang cô ta đến thành phố lớn để phẫu thuật thẩm mĩ, từ đó không còn tin tức gì.

Hiện tại Chân Điềm Điềm biến hoá quá lớn, một chút bóng dáng của “Chung Tử Thố” năm đó cũng không tìm ra, nên Ôn Noãn cũng không mảy may nhận ra.

Nhớ tới những thứ này, Ôn Noãn thổn thức không dứt: “A Thố……..”

Đừng gọi tôi là A Thố, cô không xứng!” Chân Điềm Điềm lạnh lùng cắt đứt lời cô. “Tôi bây giờ gọi là Chân Điềm Điềm.” Sau đó cô ta được cô mình nuôi dưỡng, từ đó đổi tên họ, trên thế giới này không còn Chung Tử Thố nữa.

Ôn Noãn cười khổ, “Trải qua nhiều năm như vậy, cô vẫn ghi hận tôi như vậy sao?”

Ban đầu, cô cũng không biết Chung Tử Thố thích Đồng Diệu, mà cô và Đồng Diệu ở cùng một chỗ như nước chảy thành sông, cũng không có nghi thức tuyên bố đặc biệt nào, sau đó bị người ghét hận, chỉ có thể nói là không thể làm gì.

Mà các loại cuộc thi thiết kế thời trang, lúc ấy cô chỉ nghĩ, trừ phi không dự thi, còn nếu không thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó để đạt được đệ nhất, đâu để ý tới việc đem mấy người luôn giữ vị trí đệ nhất chen đẩy xuống vị trí thứ hai để bị oán giận đâu.

Chân Điềm Điềm lạnh lẽo nhìn cô, gần như cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Ôn Noãn, tôi không ngừng ghi hận cô…….Cô biết, tôi có cỡ nào thống hận họ Ôn các người không?”

Ôn Noãn không giải thích được, theo bản năng hỏi: “Tại sao?” Hận cô còn tìm được lý do, liên quan tới nhà họ Ôn, thì cô không thể tưởng tượng được?

Sắc mặt Chân Điềm Điềm biến đổi mấy lần, cuối cùng giương cằm lên, cười tuỳ ý: “Ôn Noãn, thật ra thì cô có biết,




/99

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status