Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 81 - Chương 68

/99


Editor: Lovenoo1510

Người bộ phận thiết kế khi vui chơi luôn rất cởi mở, giống như loại tình hình nam nam nữ nữ không phân cao thấp bị gán lại thành đôi ồn ào cũng coi như không thấy, chỉ nổi lên lời đồn đãi, giống như cố ý giấu diếm, thì chỉ chừng mấy ngày là trở lại bình thường.

Một hồi ồn ào náo nhiệt đi qua, bên trong phòng khôi phục lại không khí bởi vì “Người vừa hát xong ta lại lên sân khấu”, có mấy cô gái trẻ cũng đánh bạo muốn mời Tổng Giám đốc cùng hát, bởi vì hôm nay anh quá đỗi gần gũi bình dị, mà xác thực ai đến anh cũng không cự tuyệt, chỉ cần biết hát, anh cũng sẽ ra sân.

Sau khi Nam Phong Lâm chạy tới, một nhóm người chơi rất High (cái này là nguyên văn tác giả nha), thì Ôn Noãn liền lui trở lại ngồi ở trong góc, khóe miệng vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại từng hồi hoảng hốt trống rỗng.

Sau khi tan cuộc, cả đám đều gọi taxi trở về, theo lệ thường, cấp trên tổ chức hoạt động, lúc trở về có thể chi trả chi phí giao thông.

Ôn Noãn mỉm cười tạm biệt cùng mọi người, đang chuẩn bị bắt xe taxi, lại bị Nam Phong Lâm gọi lại: “Ôn Noãn, cô và tôi sẽ cùng ngồi xe Tổng Giám đốc, dù sao cũng thuận đường.”

Ôn Noãn nhìn một cái thấy Cố Dạ Thâm đang thay những người khác đón xe, thành thật mà nói, anh cùng với cô lên đài chữ T và hát tình ca, bao nhiêu người sẽ sinh ra chút ý nghĩ, nếu như bây giờ trở về lại ngồi xe của anh, không biết chừng những cô gái kia sẽ bát quái đến Thiên Mã Hành như thế nào nữa.

(Thiên mã Hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp)

Nhưng chuyện trên đài chữ T đích thực là công việc, anh cũng hát tình ca với những người khác, hiện tại ngồi xe của anh, lại có cả Nam Phong Lâm, vừa nghĩ như thế, cô liền đem chiếc taxi vừa gọi được cho đồng nghiệp khác.

Sau khi tất cả rời đi, Cố Dạ Thâm mới tới, Ôn Noãn phát hiện anh chỉ mặc quần áo bằng lông dê, không thấy áo khoác, không khỏi hỏi một câu: “Áo khoác của anh đâu? Không mặc sẽ bị lạnh.”

Cố Dạ Thâm có chút sửng sốt, nhưng vẫn phản ứng kịp: “Quên mất, có lẽ để ở trong phòng.”

“Em đi lấy áo, anh lấy xe.” Ôn Noãn theo bản năng phân công hợp tác.

Nam Phong Lâm đứng ở một bên nhìn đầy hứng thú.

Sau khi lên xe, cô một mình ngồi ở ghế sau, Nam Phong Lâm ở ghế lái phụ nói: “Dạ Thâm, đưa thím về Cố trạch trước nhé.” Sau đó quay đầu lại, “Ôn Noãn cô không để ý chứ?”

“Dĩ nhiên là không.” Ôn Noãn vội vàng lắc đầu, chẳng qua Nam Phong Lâm xưng hô với Cố Dạ Thâm, còn có Cố Trạch….

Dọc theo đường đi cũng không có người nào nói chuyện, không đến nửa giờ đã tới Cố Trạch, thật ra thì vị trí của ba nơi là Công ty, Cố trạch, sắc vi hoa viên gần như là một hình tam giác, tuyệt đối không thuận đường, Ôn Noãn ngồi nhờ xe thì đường ngược lại càng xa.

Xe lái thẳng vào cổng sắt lớn được thiết kế hoa khắc phức tạp, trong đêm tối nhìn không rõ toàn cảnh Cố trạch, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự to lớn và xa hoa của nó.

Trước khi Nam Phong Lâm xuống xe có quay đầu lại: “Ôn Noãn, vào ngồi một chút, uống ly trà nhé?”

Ôn Noãn mơ hồ hiểu được nên đầu lắc như đánh trống: “Không được đâu, hôm nay muộn quá rồi, ngày khác sẽ trở lại thăm hỏi sau.” Cô nói vài lời khách sáo.

Nam Phong Lâm cười khẽ, sau đó hướng về phía Cố Dạ Thâm: “Dạ Thâm, đã về đến nhà, cậu không muốn mời cô ấy vào sao?” Cô ấy nói xong thì xuống xe, lúc đóng cửa hướng về phía Ôn Noãn nháy mắt.

Lúc này Cố Dạ Thâm mới khẽ cười quay đầu lại: “Thật sự không vào ngồi?”

Ôn Noãn đổ mồ hôi, vẻ mặt khó xử.

Cố Dạ Thâm cũng không miễn cưỡng, chỉ tự mình xuống xe: “Vậy em chờ anh mấy phút.”

Quả nhiên chừng mười phút anh đã trở ra, Ôn Noãn nhìn thấy Cố Đổng Hoa, Hứa Úy Nhiên cùng với mấy vị cán bộ cao cấp của tập đoàn lúc sáng mà cô không nhận ra đưa anh tới cửa, còn có người hướng về phía xe đỗ nhìn quanh, cô lặng lẽ nằm xuống, không dám nhúc nhích.

Sau khi Cố Dạ Thâm vào xe thấy bộ dạng này của cô, trong giọng nói không che dấu được nụ cười: “Sao vậy, mệt mỏi à? Ngồi phía trước đi.”

Ôn Noãn lắc đầu: “Không cần.”

Cố Dạ Thâm không thể làm gì đành lắc đầu, lái xe ra khỏi Cố trạch mới để cô ngồi vào chỗ cạnh ghế lái, sau đó nói: “Cố Dực Thần là chú nhỏ của anh.”

Cho nên, Nam Phong Lâm là thím nhỏ của anh.

Hiện tại Ôn Noãn không thấy lạ gì nữa.

Cố Dạ Thâm nói tiếp: “Mấy vị cán bộ cấp cao của tập đoàn tới hôm nay, là chú hai và thím ba, đại cô và dượng út.”

Ôn Noãn cũng không đặc biệt cảm thấy kỳ quái, vừa rồi, cô cũng đoán được những người kia đều là người nhà họ Cố, chẳng qua, “Bọn họ vì cái gì mà đến?” cô không nhịn được mở miệng hỏi, nếu như chỉ đơn thuần đến xem họp báo tác phẩm của một nhà thiết kế không có danh tiếng, thì hình như có cái gì không đúng.

“Là ý tứ của mẹ anh.”

Hứa Úy Nhiên? Ôn Noãn ngạc nhiên.

Ánh mắt Cố Dạ Thâm lấp lánh, “Chủ yếu là tới nhận thức em một chút.”

Ôn Noãn nghiêng đầu trợn tròn mắt nhìn anh, có ý tứ gì?

Cố Dạ Thâm cười, nheo mắt liếc cô một cái: “Sợ?” Mấy giây sau anh từ từ thu liễm nụ cười, “Không cần lo lắng, chỉ vậy thôi, Anh là con cả của nhà họ Cố, gần đây, cha, chú, cô đều quan tâm tới chuyện kết hôn của anh, đã an bài xem mắt, anh không muốn ứng phó, nên đã nói ra sự tồn tại của em, lần trước mẹ anh bắt gặp em ở nhà anh, nên hiểu lầm anh và em đã…… bà đã khiến cho bọn họ cùng tới buổi họp báo tác phẩm riêng để thăm em, trước là nhận thức em một chút, mới vừa rồi anh đi vào, bọn họ còn đang thảo luận về em.”

“Thảo luận cái gì về em?” Da đầu Ôn Noãn có chút tê dại, tập đoàn cao cấp đầy triển vọng, hẳn là vì việc tư không vì việc công…………

Ánh mắt Cố Dạ Thâm lóe sáng, sau khi như có điều suy nghĩ, chỉ thuật lại ý kiến cuối cùng: “Bọn họ muốn anh dẫn em đến chính thức gặp mặt.”

“A?” Ôn Noãn kinh hãi.

Cố Dạ Thâm nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mặt thật sâu: “Noãn Noãn, anh rất muốn an bài vào ngày mai, em có nguyện ý không?”

Hồi lâu Ôn Noãn mới phục hồi lại tinh thần, né tránh ánh mắt thâm thúy của anh: “Cố Dạ Thâm, em…” Còn chưa chuẩn bị xong.

Giọng nói cô hơi chậm lại, Cố Dạ Thâm liền không làm cô xoắn xuýt có nguyện ý hay không nữa, chỉ cười cười như không có xảy ra chuyện gì.

Một đường im lặng, xe rất nhanh đã lái vào Sắc Vi Hoa Viên, dừng lại ở dưới lầu chỗ cô ở, Cố Dạ Thâm cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, xuống xe thay cô mở cửa.

Sau khi cô xuống xe, đi được hai bước thì dừng lại, giống như là hạ quyết tâm rất lớn: “Cố Dạ


/99

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status