Editor: Hoàng
“Lúc đó, Thái tử còn rất trẻ, triều cương không ổn định, Ngô Vương và Thọ Vương làm loạn ở kinh thành và tàn sát hoàng gia. Nếu Túc Vương không lãnh binh trở về kinh thành kịp thời để đàn áp, hẳn là thế gian sẽ chẳng còn biết bình yên là gì. Ta với hắn vì cớ gì lại trở mặt chứ, ta chỉ không đồng ý với cách làm việc tàn bạo của hắn.”
Mọi người trên thế gian đều nghĩ hắn và Sở Mộ sinh tử đối đầu. Nhưng chỉ sợ Sở Mộ cũng chẳng nghĩ như thế.
Tề Dư cầm tách trà trong lòng bàn tay, mỉm cười nói:
“Nếu người khác mà nghe được những lời này từ phụ thân, hẳn là sẽ cảm động phát khóc mất.”
Tề Chấn Nam nghĩ về cảnh tượng ấy, hắn không thể nhịn được cười, lại nhìn nụ cười dịu dàng của trưởng nữ, Tề Chấn Nam không khỏi không thở dài:
“Chỉ khổ cho con. Con vốn nên có một cuộc nhân duyên tốt hơn, một người phu quân yêu con và tôn trọng con, nhưng lại khiến con sống thế này. Ta luôn cảm thấy rất có lỗi.”
Tề Dư nghe vậy, mỉm cười: “Êm đẹp, phụ thân đã từng nói như thế. Con cũng cảm thấy rất tốt.”
“Có gì mà tốt? Con làm như phụ thân con tai điếc mắt mù vậy? Nếu Sở Mộ mà đối với con chân thành, hẳn là ta sẽ nôn ra mất.” Tề Chấn Nam kích động.
Tề Dư cười:
“Hóa ra phụ thân giận dữ với Sở Mộ ở triều đình như vậy là vì con? Tội lỗi tội lỗi.”
Tề Chấn Nam nhìn nàng, Tần thị không hiểu việc gì đang xảy ra, chợt có chuyện muốn đề cập tới Sở Mộ:
“Ta không nghĩ Vương gia vô đạo đức và thô lỗ như những lời đồn đại. Lúc ở An quốc công phủ, hắn đã đối xử rất tử tế với ta.”
Tề Chấn Nam cũng đã nghe điều này, chỉ nghe thấy Tần thị lại nói:
“Trăm năm mới có thể lên cùng được một chiếc thuyền, ngàn năm mới có thể chung chăn gối. Con và hắn có thể thành thân, đó là một số phận mà không ai có thể có được. Việc đã đến nước này, hai người được định sẵn phải ở bên cạnh nhau, tại sao hai người lại không thể bao dung nhau chứ? Ta nghĩ tốt nhất con nên có một hài tử, thế thì sau này có thể sống tốt hơn.”
Tần thị là một phu nhân cổ xưa. Cũng như các lão phu nhân khác, họ luôn nghĩ rằng phụ nữ cho đàn ông một hài tử thì sau này nhất định sẽ có chỗ dựa.
Về vấn đề này, Tề Chấn Nam có ý tưởng khác:
“Trẻ thì không vội sinh, sinh hài tử với phụ nữ chẳng khác nào là đi qua quỷ môn quan cả. Lúc này Sở Mộ vẫn chưa đáng để Dư nhi mạo hiểm. Con cũng phải cẩn thận. Nếu con có hài nhi, con sẽ bị ràng buộc. Sau này có muốn thay đổi cũng không được.”
Như thể Tề Chấn Nam đang nói với Tề Dư, mẫu thân đã phải chịu đau khổ thế nào khi sinh Tề Ninh. Tề Dư có chút ấn tượng. Nếu không phải vì mẫu thân sinh hài nhi ấy ra thì bà đã không ra đi sớm như vậy. Nếu mẫu thân vẫn ở đây, An quốc công phủ cũng sẽ không như ngày hôm nay.
“Tết Nguyên Tiêu sắp đến rồi, tháng giêng Tiểu Di chắc chắn sẽ trở về từ Đại Hưng. Tháng đầu chúng ta hãy đến nhà ngoại tổ mẫu chúc mừng năm mới, ta cũng chuẩn bị một ít quà cho Tiểu Di rồi.”
Mẫu thân của Tề Dư là trưởng nữ của tướng quân phủ, và đại cữu cữu của Tề Dư là tướng quân uy xa, trấn thủ ở Mạc Bắc quanh năm, suốt hai năm ông chẳng tài nào quay về được nhà. Trong tướng quân phủ chỉ có cữu mụ và ngoại tổ mẫu, họ vẫn giữ thói quen của mẫu thân Tề Dư khi còn sống, ngày đầu của tháng đầu sẽ đến tướng quân phủ để chúc mừng năm mới.
Tề Dư hổi bé đã chơi cùng Tiểu Di ở Nhạc thị, nàng là đồng hương của mẫu thân. Sau cái chết của mẫu thân năm đó, Tề gia và Nhạc gia muốn nhận Tiểu Di làm ‘nương tử’ mới của phụ thân. Ai ngờ nửa chừng An thị lại chen vào. Một lần phụ thân say xỉn, hai người liền ân ái với nhau. Sau đó, Tề Chấn Nam chỉ hướng đến An thị không đoái hoài đến nàng nữa. Tiểu Di là người có khí chất mạnh mẽ, ngay lập tức nàng đã rời bỏ phụ thân. Cùng năm đó, Tiểu Di được gả cho thế tử Ôn Bảo Thành, Đại Hưng Văn Viễn Hầu phủ. Sau khi Văn Viễn Hầu chết, Ôn Bảo Thành tập tước, sau đó Tiểu Di cũng trở thành Hầu tước nương tử.
Mỗi khi Tề Chấn Nam nghe Tề Dư đề cập đến đến Tiểu Nhạc thị, ông luôn có phần không được tự nhiên, chỉ có thể cười cho qua để phá vỡ chủ đề.
*************************
Những ngày trong cung làm công vụ, Sở Mộ hoặc là ngộp thở vì tức giận hoặc là buồn bực vì ồn ào, hắn chỉ muốn hồi phủ trốn cho yên tĩnh.
Khi đi ngang qua hoa viên, hắn trông thấy Tề Dư ngồi ở đình xem tướng. Gió mùa đông lạnh như vậy, thế mà nàng lại không sợ bị đóng băng.
Sở Mộ đi qua trong sự chán nản. Tề Dư nghĩ đó là Minh Châu nên mời nàng uống trà. Sở Mộ đi đến bên cạnh rót cho nàng một tách trà sau đó đưa cho nàng. Chợt, Tề Dư cảm thấy thật sai, nàng ngước nhìn hắn.
Nhìn thấy hắn, Tề Dư không có phản ứng gì lạ lắm, mà chỉ mỉm cười hỏi:
“Khi nào vương gia sẽ nạp thiếp?”
Sở Mộ lườm nàng:
“Nạp thiếp gì?” Không mở bình sao biết trong bình có gì.
Tề Dư bỏ sổ sách xuống, rãnh rỗi nhấp một ngụm trà, nàng cầm tách trà trên tay nói: “Không phải vương gia đang giở trò đồi bại sao?”
Sở Mộ ho nhẹ: “Không, tại sao nàng nghĩ ta như vậy chứ?”
“Gần đây vương gia rất nổi tiếng trong dân gian. Rất nhiều người viết thư cho vương gia, hẳn là vương gia phải hạnh phúc lắm?” Tề Dư đã sẵn sàng chỉ ra điều đó, Sở Mộ nghe cũng biết mình không thể che giấu được, đành thở dài, Tề Dư nói:
“Nhàn đến vô sự, nói đi.”
Nếu ai đó nói chuyện với Sở Mộ bằng giọng điệu như vậy, hắn thậm chí sẽ không thèm nói lý lẽ, nhưng ai ngờ người nói nên câu này là Tề Dư chứ? Hắn không cách nào chống lại được Tề Dư, nên hắn đã nói thật với Tề Dư về cách Trương Ngự Sử hợp tác với các quan văn nhàn rỗi sắp xếp công việc cho hắn.
“... là như này, bây giờ trong triều đang cãi nhau về những vấn đề lông gà vỏ tỏi như vậy, ta vẫn chưa bắt được lỗi của Trương Ngự Sử, tin đồn và những thứ khác hoàn toàn không thể kiểm soát được, với một bài thơ chua nát từ, không thể nào bị lên án được.”
“Lại còn Lâm Thái Phó, hắn dựa vào chính mình đã dạy hoàng thượng đọc sách vài ngày, cả ngày ở trước mặt bổn vương nói là ta làm không đúng, hắn không biết, hoàng thượng nghe hắn nói những điều tồi tệ về bổn vương như vậy, có nhiều áp lực tâm lý lắm không?”
Lúc Sở Mộ nói chuyện, Tề Dư chỉ ngồi bên cạnh uống trà và ăn đồ ăn nhẹ. Sau khi Sở Mộ nói xong, nàng không bày tỏ ý kiến gì, điều đó khiến Sở Mộ cảm thấy rất khó chịu. Tề Dư không phải xem hắn là cây cầu đưa thư đó chứ, nói xong là bỏ thôi?
“Bổn vương đã nói nhiều lắm rồi, nàng có thể trả lời một chút không?”
Sở Mộ nói với Tề Dư, người đang định gọt vỏ cam, vừa nói xong hắn đã chộp lấy quả cam trong tay Tề Dư, tước chúng rồi đặt vào tay Tề Dư. Tuy nhiên, Tề Dư chỉ nhìn chứ không ăn, khuôn mặt tràn đầy sự ghét bỏ.
May mắn thay, Sở Mộ chỉ lo lắng về chuyện của Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó, nên không thấy biểu hiện nhỏ của Tề Dư. Nếu không, do tâm trạng nhạy cảm của hắn lúc này, hắn sẽ rất đau.
Đặt miếng cam xuống, Tề Dư nói:
“Trước kia Trương Ngự Sử, Lâm Thái Phó và vương gia không thù không oán. Tại sao lần này họ lại công khai nhằm vào vương gia thế?”
“Tất cả mọi thứ trên đời này đều có gốc rễ và nhân quả. Nếu vương gia không bắt đầu từ nguyên nhân gốc rễ, thì tương đương với việc không giải quyết được vấn đề.” Tề Dư nhắc nhở.
Sở Mộ mất một lúc nghĩ lại những gì Tề Dư đã nói:
“Ý nàng là, liên quan đến An quốc công phủ?” Trước đó Tề Dư cho biết, cả Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó đều nạp mỹ thiếp, mà An quốc công phủ lại thường cho đi mỹ thiếp.
“Nếu thực sự là vì An quốc công phủ nạp thiếp cho họ, thì thật ngu ngốc khi họ làm khó bổn vương.” Sở Mộ không tin chỉ vì một người phụ nữ, Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó lại chơi lớn như vậy,
Tề Dư lắc đầu thở dài:
“Vương gia, người không thật sự cho rằng An quốc công phủ nạp thiếp hát rong ở khắp mọi nơi, chỉ vì lợi ích của nhân loại chứ? Bên cạnh người nhiều người như vậy, những việc lớn việc nhỏ trong nhà cũng nên biết chút ít chứ.”
Sở Mộ hoang mang một lúc, đôi mắt hắn chợt sáng lên. Hắn dường như hiểu được ý của Tề Dư. An quốc công phủ nạp thiếp thị, không chỉ để thu hút mọi người. Khi ông ta nạp thiếp thị thì phải tiết lộ cho ông ta ít nhiều, vì vậy điều khiến Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó liều mạng không phải là vì hai thiếp thị được An quốc công phủ nạp, mà là hai thiếp thị này phát hiện tin tức riêng tư của họ, để không rò rỉ những thông tin này, họ phải lắng nghe lệnh của An quốc công phủ mà làm việc.
“Bổn vương đã hiểu rồi.” Sở Mộ cảm khốn đốn suốt nhiều ngày. Đột nhiên, hắn trở nên tươi tỉnh hơn rất nhiều, liền mỉm cười với Tề Dư. Sở Mộ đột nhiên vỗ nhẹ vào lưng Tề Dư, hạnh phúc nói:
“Tề Dư, bổn vương phải thừa nhận là nàng thực sự thông minh.”
Đồ ăn nhẹ trong tay Tề Dư rơi từ tay xuống bàn vì bị hắn vỗ nhẹ vào lưng. Cơn đau ở lưng khiến nàng bực mình trừng mắt nhìn Sở Mộ. Tuy nhiên, người vỗ vào nàng lại chẳng để ý đến nó, xoa tay rời khỏi đình. Sau khi đi được hai bước, hắn quay lại nói với Tề Dư:
“Nếu mọi việc được giải quyết, bổn vương nhất định sẽ cảm ơn nàng! Đi đây!”
Nói xong, Sở Mộ bước đi, Tề Dư vặn tay ra sau lưng vuốt ve lưng nơi bị Sở Mộ vỗ vào, nàng bí mật mắng: Mãng phu!
*********************
Mặc dù Sở Mộ xuất thân thô mãng, nhưng hắn không phải một người tầm thường. Sau khi được Tề Dư nhắc nhở, hắn đã có giải pháp cho vấn đề này.
Vì vấn đề nằm ở hai mỹ thiếp do An quốc công phủ nạp, nên Sở Mộ cũng đã bắt đầu từ họ và sớm đã có được manh mối. Thật vậy, như Tề Dư nói, nhược điểm của cả Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó đều bị An quốc công phủ chộp vào tay. Trương Ngự Sử luôn là một quan chức trong sạch, khi hài tử của hắn muốn nạp thiếp, hắn sợ nhà gái sẽ ngoạm hết của cải nhà mình. Trương gia không thể nhận được tiền, Trương Ngự Sử đã độc thủ cắp mất số tiền sính lễ của chính hài nhi nhà mình. Chuyện này được thiếp thị hỏi ra và nói với An quốc công.
Ngoài ra còn có một số điều chưa biết về Lâm Thái Phó, bị thiếp thị biết đến và báo cáo với An quốc công.
Sau khi nghe nội tình sự việc, Sở Mộ cũng dễ xử lý hơn, thế là từng người một lập tức ngã bài. Trương Ngự Sử thấy vấn đề đã bị lộ, làm gì còn nhiều năng lực để mà chiến đấu với Sở Mộ. Đêm đó, hắn lập tức đi triệt những bài thơ đầy chế nhạo và chua chát kia, nhưng bất ngờ là cuối cùng lại thành bọ ngựa bắt ve, người của Sở Mộ luôn theo dõi từng giây từng phút, thế là bắt gặp hắn ngay tại chỗ.
Khi Lâm Thái Phó thấy Trương Ngự Sử gặp nạn, hắn không nói gì, chỉ chủ động thừa nhận sai lầm của mình trước Sở Mộ và yêu cầu Sở Mộ cho hắn một con đường sống. Sở Mộ nghĩ hắn ta cũng già yếu rồi, vì vậy cũng không truy tố nhiều nữa, chỉ bảo hắn hãy chủ động từ chức thái phó, trở về quê nhà, đó cũng xem như là giữ thể diện cho hắn rồi.
Vấn đề của Nhiếp Chính Vương không bị rò rỉ, và rõ ràng các đại thần đã từng nghĩ hắn sẽ chỉ giải quyết vấn đề bằng bạo lực cũng phải xem xét lại.
Sở Mộ rất vui, chính ra việc hắn có thể truy tìm nguồn gốc và giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng như thế này cũng là nhờ chỉ dẫn của Tề Dư. Tối hôm đó, hắn mang rượu và thịt đến chủ viện tìm Tề Dư dùng chung. Sau đó, không ngạc nhiên, thứ hắn ăn là một cánh cửa đóng kín.
Mặc dù Tề Dư đã nói một cách uyển chuyển rằng hắn không cần phải cảm ơn nàng và nàng không giỏi uống rượu, nhưng Sở Mộ vẫn nghe ra được ý nghĩa thực sự đằng sau những lời từ chối khiêm tốn và lịch sự của Tề Dư——
Bổn tiểu thư phải điên lắm mới cùng một người đàn ông không cấp bậc lễ nghĩa và thô mãng uống rượu ăn thịt lúc trời tối mịt như này, thực sự coi bổn tiểu thư là huynh đệ tốt à? Bớt nổi điên giùm ta. Cút khỏi bổn tiểu thư nhanh nhanh dùm!
“Lúc đó, Thái tử còn rất trẻ, triều cương không ổn định, Ngô Vương và Thọ Vương làm loạn ở kinh thành và tàn sát hoàng gia. Nếu Túc Vương không lãnh binh trở về kinh thành kịp thời để đàn áp, hẳn là thế gian sẽ chẳng còn biết bình yên là gì. Ta với hắn vì cớ gì lại trở mặt chứ, ta chỉ không đồng ý với cách làm việc tàn bạo của hắn.”
Mọi người trên thế gian đều nghĩ hắn và Sở Mộ sinh tử đối đầu. Nhưng chỉ sợ Sở Mộ cũng chẳng nghĩ như thế.
Tề Dư cầm tách trà trong lòng bàn tay, mỉm cười nói:
“Nếu người khác mà nghe được những lời này từ phụ thân, hẳn là sẽ cảm động phát khóc mất.”
Tề Chấn Nam nghĩ về cảnh tượng ấy, hắn không thể nhịn được cười, lại nhìn nụ cười dịu dàng của trưởng nữ, Tề Chấn Nam không khỏi không thở dài:
“Chỉ khổ cho con. Con vốn nên có một cuộc nhân duyên tốt hơn, một người phu quân yêu con và tôn trọng con, nhưng lại khiến con sống thế này. Ta luôn cảm thấy rất có lỗi.”
Tề Dư nghe vậy, mỉm cười: “Êm đẹp, phụ thân đã từng nói như thế. Con cũng cảm thấy rất tốt.”
“Có gì mà tốt? Con làm như phụ thân con tai điếc mắt mù vậy? Nếu Sở Mộ mà đối với con chân thành, hẳn là ta sẽ nôn ra mất.” Tề Chấn Nam kích động.
Tề Dư cười:
“Hóa ra phụ thân giận dữ với Sở Mộ ở triều đình như vậy là vì con? Tội lỗi tội lỗi.”
Tề Chấn Nam nhìn nàng, Tần thị không hiểu việc gì đang xảy ra, chợt có chuyện muốn đề cập tới Sở Mộ:
“Ta không nghĩ Vương gia vô đạo đức và thô lỗ như những lời đồn đại. Lúc ở An quốc công phủ, hắn đã đối xử rất tử tế với ta.”
Tề Chấn Nam cũng đã nghe điều này, chỉ nghe thấy Tần thị lại nói:
“Trăm năm mới có thể lên cùng được một chiếc thuyền, ngàn năm mới có thể chung chăn gối. Con và hắn có thể thành thân, đó là một số phận mà không ai có thể có được. Việc đã đến nước này, hai người được định sẵn phải ở bên cạnh nhau, tại sao hai người lại không thể bao dung nhau chứ? Ta nghĩ tốt nhất con nên có một hài tử, thế thì sau này có thể sống tốt hơn.”
Tần thị là một phu nhân cổ xưa. Cũng như các lão phu nhân khác, họ luôn nghĩ rằng phụ nữ cho đàn ông một hài tử thì sau này nhất định sẽ có chỗ dựa.
Về vấn đề này, Tề Chấn Nam có ý tưởng khác:
“Trẻ thì không vội sinh, sinh hài tử với phụ nữ chẳng khác nào là đi qua quỷ môn quan cả. Lúc này Sở Mộ vẫn chưa đáng để Dư nhi mạo hiểm. Con cũng phải cẩn thận. Nếu con có hài nhi, con sẽ bị ràng buộc. Sau này có muốn thay đổi cũng không được.”
Như thể Tề Chấn Nam đang nói với Tề Dư, mẫu thân đã phải chịu đau khổ thế nào khi sinh Tề Ninh. Tề Dư có chút ấn tượng. Nếu không phải vì mẫu thân sinh hài nhi ấy ra thì bà đã không ra đi sớm như vậy. Nếu mẫu thân vẫn ở đây, An quốc công phủ cũng sẽ không như ngày hôm nay.
“Tết Nguyên Tiêu sắp đến rồi, tháng giêng Tiểu Di chắc chắn sẽ trở về từ Đại Hưng. Tháng đầu chúng ta hãy đến nhà ngoại tổ mẫu chúc mừng năm mới, ta cũng chuẩn bị một ít quà cho Tiểu Di rồi.”
Mẫu thân của Tề Dư là trưởng nữ của tướng quân phủ, và đại cữu cữu của Tề Dư là tướng quân uy xa, trấn thủ ở Mạc Bắc quanh năm, suốt hai năm ông chẳng tài nào quay về được nhà. Trong tướng quân phủ chỉ có cữu mụ và ngoại tổ mẫu, họ vẫn giữ thói quen của mẫu thân Tề Dư khi còn sống, ngày đầu của tháng đầu sẽ đến tướng quân phủ để chúc mừng năm mới.
Tề Dư hổi bé đã chơi cùng Tiểu Di ở Nhạc thị, nàng là đồng hương của mẫu thân. Sau cái chết của mẫu thân năm đó, Tề gia và Nhạc gia muốn nhận Tiểu Di làm ‘nương tử’ mới của phụ thân. Ai ngờ nửa chừng An thị lại chen vào. Một lần phụ thân say xỉn, hai người liền ân ái với nhau. Sau đó, Tề Chấn Nam chỉ hướng đến An thị không đoái hoài đến nàng nữa. Tiểu Di là người có khí chất mạnh mẽ, ngay lập tức nàng đã rời bỏ phụ thân. Cùng năm đó, Tiểu Di được gả cho thế tử Ôn Bảo Thành, Đại Hưng Văn Viễn Hầu phủ. Sau khi Văn Viễn Hầu chết, Ôn Bảo Thành tập tước, sau đó Tiểu Di cũng trở thành Hầu tước nương tử.
Mỗi khi Tề Chấn Nam nghe Tề Dư đề cập đến đến Tiểu Nhạc thị, ông luôn có phần không được tự nhiên, chỉ có thể cười cho qua để phá vỡ chủ đề.
*************************
Những ngày trong cung làm công vụ, Sở Mộ hoặc là ngộp thở vì tức giận hoặc là buồn bực vì ồn ào, hắn chỉ muốn hồi phủ trốn cho yên tĩnh.
Khi đi ngang qua hoa viên, hắn trông thấy Tề Dư ngồi ở đình xem tướng. Gió mùa đông lạnh như vậy, thế mà nàng lại không sợ bị đóng băng.
Sở Mộ đi qua trong sự chán nản. Tề Dư nghĩ đó là Minh Châu nên mời nàng uống trà. Sở Mộ đi đến bên cạnh rót cho nàng một tách trà sau đó đưa cho nàng. Chợt, Tề Dư cảm thấy thật sai, nàng ngước nhìn hắn.
Nhìn thấy hắn, Tề Dư không có phản ứng gì lạ lắm, mà chỉ mỉm cười hỏi:
“Khi nào vương gia sẽ nạp thiếp?”
Sở Mộ lườm nàng:
“Nạp thiếp gì?” Không mở bình sao biết trong bình có gì.
Tề Dư bỏ sổ sách xuống, rãnh rỗi nhấp một ngụm trà, nàng cầm tách trà trên tay nói: “Không phải vương gia đang giở trò đồi bại sao?”
Sở Mộ ho nhẹ: “Không, tại sao nàng nghĩ ta như vậy chứ?”
“Gần đây vương gia rất nổi tiếng trong dân gian. Rất nhiều người viết thư cho vương gia, hẳn là vương gia phải hạnh phúc lắm?” Tề Dư đã sẵn sàng chỉ ra điều đó, Sở Mộ nghe cũng biết mình không thể che giấu được, đành thở dài, Tề Dư nói:
“Nhàn đến vô sự, nói đi.”
Nếu ai đó nói chuyện với Sở Mộ bằng giọng điệu như vậy, hắn thậm chí sẽ không thèm nói lý lẽ, nhưng ai ngờ người nói nên câu này là Tề Dư chứ? Hắn không cách nào chống lại được Tề Dư, nên hắn đã nói thật với Tề Dư về cách Trương Ngự Sử hợp tác với các quan văn nhàn rỗi sắp xếp công việc cho hắn.
“... là như này, bây giờ trong triều đang cãi nhau về những vấn đề lông gà vỏ tỏi như vậy, ta vẫn chưa bắt được lỗi của Trương Ngự Sử, tin đồn và những thứ khác hoàn toàn không thể kiểm soát được, với một bài thơ chua nát từ, không thể nào bị lên án được.”
“Lại còn Lâm Thái Phó, hắn dựa vào chính mình đã dạy hoàng thượng đọc sách vài ngày, cả ngày ở trước mặt bổn vương nói là ta làm không đúng, hắn không biết, hoàng thượng nghe hắn nói những điều tồi tệ về bổn vương như vậy, có nhiều áp lực tâm lý lắm không?”
Lúc Sở Mộ nói chuyện, Tề Dư chỉ ngồi bên cạnh uống trà và ăn đồ ăn nhẹ. Sau khi Sở Mộ nói xong, nàng không bày tỏ ý kiến gì, điều đó khiến Sở Mộ cảm thấy rất khó chịu. Tề Dư không phải xem hắn là cây cầu đưa thư đó chứ, nói xong là bỏ thôi?
“Bổn vương đã nói nhiều lắm rồi, nàng có thể trả lời một chút không?”
Sở Mộ nói với Tề Dư, người đang định gọt vỏ cam, vừa nói xong hắn đã chộp lấy quả cam trong tay Tề Dư, tước chúng rồi đặt vào tay Tề Dư. Tuy nhiên, Tề Dư chỉ nhìn chứ không ăn, khuôn mặt tràn đầy sự ghét bỏ.
May mắn thay, Sở Mộ chỉ lo lắng về chuyện của Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó, nên không thấy biểu hiện nhỏ của Tề Dư. Nếu không, do tâm trạng nhạy cảm của hắn lúc này, hắn sẽ rất đau.
Đặt miếng cam xuống, Tề Dư nói:
“Trước kia Trương Ngự Sử, Lâm Thái Phó và vương gia không thù không oán. Tại sao lần này họ lại công khai nhằm vào vương gia thế?”
“Tất cả mọi thứ trên đời này đều có gốc rễ và nhân quả. Nếu vương gia không bắt đầu từ nguyên nhân gốc rễ, thì tương đương với việc không giải quyết được vấn đề.” Tề Dư nhắc nhở.
Sở Mộ mất một lúc nghĩ lại những gì Tề Dư đã nói:
“Ý nàng là, liên quan đến An quốc công phủ?” Trước đó Tề Dư cho biết, cả Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó đều nạp mỹ thiếp, mà An quốc công phủ lại thường cho đi mỹ thiếp.
“Nếu thực sự là vì An quốc công phủ nạp thiếp cho họ, thì thật ngu ngốc khi họ làm khó bổn vương.” Sở Mộ không tin chỉ vì một người phụ nữ, Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó lại chơi lớn như vậy,
Tề Dư lắc đầu thở dài:
“Vương gia, người không thật sự cho rằng An quốc công phủ nạp thiếp hát rong ở khắp mọi nơi, chỉ vì lợi ích của nhân loại chứ? Bên cạnh người nhiều người như vậy, những việc lớn việc nhỏ trong nhà cũng nên biết chút ít chứ.”
Sở Mộ hoang mang một lúc, đôi mắt hắn chợt sáng lên. Hắn dường như hiểu được ý của Tề Dư. An quốc công phủ nạp thiếp thị, không chỉ để thu hút mọi người. Khi ông ta nạp thiếp thị thì phải tiết lộ cho ông ta ít nhiều, vì vậy điều khiến Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó liều mạng không phải là vì hai thiếp thị được An quốc công phủ nạp, mà là hai thiếp thị này phát hiện tin tức riêng tư của họ, để không rò rỉ những thông tin này, họ phải lắng nghe lệnh của An quốc công phủ mà làm việc.
“Bổn vương đã hiểu rồi.” Sở Mộ cảm khốn đốn suốt nhiều ngày. Đột nhiên, hắn trở nên tươi tỉnh hơn rất nhiều, liền mỉm cười với Tề Dư. Sở Mộ đột nhiên vỗ nhẹ vào lưng Tề Dư, hạnh phúc nói:
“Tề Dư, bổn vương phải thừa nhận là nàng thực sự thông minh.”
Đồ ăn nhẹ trong tay Tề Dư rơi từ tay xuống bàn vì bị hắn vỗ nhẹ vào lưng. Cơn đau ở lưng khiến nàng bực mình trừng mắt nhìn Sở Mộ. Tuy nhiên, người vỗ vào nàng lại chẳng để ý đến nó, xoa tay rời khỏi đình. Sau khi đi được hai bước, hắn quay lại nói với Tề Dư:
“Nếu mọi việc được giải quyết, bổn vương nhất định sẽ cảm ơn nàng! Đi đây!”
Nói xong, Sở Mộ bước đi, Tề Dư vặn tay ra sau lưng vuốt ve lưng nơi bị Sở Mộ vỗ vào, nàng bí mật mắng: Mãng phu!
*********************
Mặc dù Sở Mộ xuất thân thô mãng, nhưng hắn không phải một người tầm thường. Sau khi được Tề Dư nhắc nhở, hắn đã có giải pháp cho vấn đề này.
Vì vấn đề nằm ở hai mỹ thiếp do An quốc công phủ nạp, nên Sở Mộ cũng đã bắt đầu từ họ và sớm đã có được manh mối. Thật vậy, như Tề Dư nói, nhược điểm của cả Trương Ngự Sử và Lâm Thái Phó đều bị An quốc công phủ chộp vào tay. Trương Ngự Sử luôn là một quan chức trong sạch, khi hài tử của hắn muốn nạp thiếp, hắn sợ nhà gái sẽ ngoạm hết của cải nhà mình. Trương gia không thể nhận được tiền, Trương Ngự Sử đã độc thủ cắp mất số tiền sính lễ của chính hài nhi nhà mình. Chuyện này được thiếp thị hỏi ra và nói với An quốc công.
Ngoài ra còn có một số điều chưa biết về Lâm Thái Phó, bị thiếp thị biết đến và báo cáo với An quốc công.
Sau khi nghe nội tình sự việc, Sở Mộ cũng dễ xử lý hơn, thế là từng người một lập tức ngã bài. Trương Ngự Sử thấy vấn đề đã bị lộ, làm gì còn nhiều năng lực để mà chiến đấu với Sở Mộ. Đêm đó, hắn lập tức đi triệt những bài thơ đầy chế nhạo và chua chát kia, nhưng bất ngờ là cuối cùng lại thành bọ ngựa bắt ve, người của Sở Mộ luôn theo dõi từng giây từng phút, thế là bắt gặp hắn ngay tại chỗ.
Khi Lâm Thái Phó thấy Trương Ngự Sử gặp nạn, hắn không nói gì, chỉ chủ động thừa nhận sai lầm của mình trước Sở Mộ và yêu cầu Sở Mộ cho hắn một con đường sống. Sở Mộ nghĩ hắn ta cũng già yếu rồi, vì vậy cũng không truy tố nhiều nữa, chỉ bảo hắn hãy chủ động từ chức thái phó, trở về quê nhà, đó cũng xem như là giữ thể diện cho hắn rồi.
Vấn đề của Nhiếp Chính Vương không bị rò rỉ, và rõ ràng các đại thần đã từng nghĩ hắn sẽ chỉ giải quyết vấn đề bằng bạo lực cũng phải xem xét lại.
Sở Mộ rất vui, chính ra việc hắn có thể truy tìm nguồn gốc và giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng như thế này cũng là nhờ chỉ dẫn của Tề Dư. Tối hôm đó, hắn mang rượu và thịt đến chủ viện tìm Tề Dư dùng chung. Sau đó, không ngạc nhiên, thứ hắn ăn là một cánh cửa đóng kín.
Mặc dù Tề Dư đã nói một cách uyển chuyển rằng hắn không cần phải cảm ơn nàng và nàng không giỏi uống rượu, nhưng Sở Mộ vẫn nghe ra được ý nghĩa thực sự đằng sau những lời từ chối khiêm tốn và lịch sự của Tề Dư——
Bổn tiểu thư phải điên lắm mới cùng một người đàn ông không cấp bậc lễ nghĩa và thô mãng uống rượu ăn thịt lúc trời tối mịt như này, thực sự coi bổn tiểu thư là huynh đệ tốt à? Bớt nổi điên giùm ta. Cút khỏi bổn tiểu thư nhanh nhanh dùm!
/96
|