Editor: Miên
"Cho nên, tam ca, ngươi quá tự tin. Tề Dư cùng ta lớn lên, nàng nghĩ cái gì ta rõ hơn ai hết, muốn nói tình cảm, ta rất là có tự tin , ngươi..." Sở Tiêu lời nói nói một nửa đã bị Sở Mộ ngắt quãng:
"Ngươi thực sự tự tin, sao còn có thể cùng ta ở chỗ này lải nhải không dứt?"
Sở Mộ không chút khách khí, để Sở Tiêu cảm thấy mất mặt, ngượng ngùng cúi đầu sờ xuống ngón tay.
"Tam ca sẽ làm gì bây giờ? Cứ trốn ở một góc nhìn trộm nàng ư? nhìn nàng theo nam nhân khác dạo phố, nhìn nàng theo nam nhân khác nghe kịch, nhìn nàng cùng nam nhân khác lên kiệu hoa ư? "Sở Tiêu tức giận nói.
"Tam ca ngươi chịu được, ta không thể chịu nổi, ta nghĩ rằng chúng ta là huynh đệ, nhất trí đối ngoại, giải quyết xong kẻ thù bên ngoài, chúng ta lại giải quyết mâu thuẫn bên trong." Sở Tiêu nhìn ra ngoài song cửa sổ, thêm vào một câu:
"Dù sao ta phải đi rồi. Tam ca ngươi ở trong này vĩnh viễn chờ đợi đi."
Sở Tiêu xoay xe lăn đến cạnh cửa, vỗ tay hai cái, liền có ba tên thị vệ tiến vào, một trước một sau nâng xe lăn của hắn đi xuống lầu. Sở Mộ thấy thế cũng hoảng sợ, vội vàng đuổi theo:
"Sở Tiêu ngươi muốn làm gì?"
Hàn Phong dưới lầu chạy lên, thấy Sở Tiêu, vội vàng thối lui sang một bên nhường đường, chờ Sở Tiêu đi xuống, Hàn Phong mới lại chạy đến Sở Mộ nói:
"Vương gia, vương phi gặp phiền toái ."
Sở Mộ sửng sốt:
"Hả?"
Vội vàng nhìn thoáng qua cửa sổ, quả nhiên trông thấy Tề Dư bị vây quanh bởi mấy tên du côn, Sở Mộ đấm vào cửa sổ một cái. Tên Sở Tiêu này, hắn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ư? Không có cửa đâu! Nhưng mà Sở Tiêu rất nhanh đã đi xuống tửu lâu, cho người trực tiếp đẩy hắn đến quán trà đối diện.
*****************************
Tề Dư đi theo Viên Tử Hoài đến quán trà cũ này, tuy là buổi chiều, nhưng trong quán trà có khá nhiều người, đều là hướng về phía sân khấu để nhìn bình thư tiên sinh.Một thư sinh gia cảnh bần hàn, khi lên kinh thành đi thi đã trú mưa ở một nhà giàu có, sau đó gặp tiểu thư của nhà giàu,liền đính ước,sau khi thư sinh thi xong cao trung, thừa tướng muốn gả yêu nữ cho hắn, cũng hứa cho làm quan to, nhưng thư sinh không động tâm, tuân thủ minh ước trước đó, cầm ngọc trâm đỏ thẫm kiệu hoa muốn kết hôn với tiểu thư, ai ngờ tiểu thư rời bỏ hắn rồi lại nhiễm bệnh mất đi, thư sinh từ đây trở lại gia cảnh nghèo nàn ở Hoàng Tuyền, vẫn một lòng theo với linh hồn của tiểu thư, thật cảm động lòng người.
"Tần thư sinh cùng tôn tiểu thư thật khiến cho người ta cảm động." Viên Tử Hoài một bên bóc hạt dưa cho Tề Dư, một bên cảm khái nói.
Trước mặt Tề Dư có một nửa đĩa hạt dưa đã bóc , nhưng nàng chưa động đến một hạt, nhưng Viên Tử Hoài lại kiên trì bóc cho nàng.
Sở Mộ cũng thích bóc đồ cho nàng, lột nhiều như vậy mà nàng còn không ăn, hắn đã sớm nhét vào miệng nàng rồi , nghĩ đến đây Tề Dư không khỏi mím môi cười, Viên Tử Hoài thấy nàng nở nụ cười, lại hỏi
: "Nàng cười cái gì?" Tề Dư dứt nụ cười, lắc lắc đầu:
"Cảm thấy thư sinh cùng tiểu thư kia buồn cười thôi."
Viên Tử Hoài không hiểu: "Làm sao có thể buồn cười, nàng không thấy rất cảm động sao?"
"Có cái gì cảm động , thư sinh gia cảnh bần hàn, trong nhà quả phụ để hắn an tâm đọc sách, ngày đêm thay người may vá giặt đồ xiêm y, có thể này thư sinh mười năm gian khổ học tập, khi đã thành danh, lại không nghĩ đến nương tử ở nhà, mà lại đi gặp gỡ nữ tử, bởi vậy khi nương nử chết, hắn liền sống bần hàn ở Hoàng Tuyền?
Tề Dư có đôi khi cũng đọc một số sách, trong đó hay hoài nghi về những thứ tình cảm tốt đẹp, nhân sinh tại thế, làm sao có thể chỉ lo lắng cảm tình nam nữ mà không lo lắng chuyện khác.
Viên Tử Hoài thấy Tề Dư nói như vậy, cảm thấy cũng rất có đạo lý, sau một lúc lâu mới nói:
"Nói vậy cần phải giải quyết lại."
Tề Dư uống ngụm trà, bị lời nói của Viên Tử Hoài làm cho tức cười:
"Ngươi lại biết rồi."
Viên Tử Hoài thấy nàng nở nụ cười, cũng thật cao hứng, nâng chung trà lên giả bộ uống ngụm trà, sau đó mới đẩy đẩy hạt dưa đến trước mặt Tề Dư:
"Bóc nhiều như vậy, nàng ăn một chút đi."
Tề Dư cầm tượng trưng một hạt trong tay, nhưng không có đưa vào trong miệng, lúc Viên Tử Hoài đang muốn khuyên một lần nữa, liền gặp một đám lưu manh đi tới, cầm đầu là một tên da mặt bóng loáng, xấu xí, một tay vỗ vai Viên Tử Hoài, một chân còn đặt lên trên chiếc ghế dài, ánh mắt đáng khinh nhìn chằm chằm vào Tề Dư bên cửa sổ. Phía sau hắn còn có tám tên với bộ dáng cuồn cuộn , trong đó có hai tên trên mặt còn giữ vết sẹo, xem ra r không dễ đối phó.
"Nương tử thật xinh đẹp, nhìn lạ mắt a. Lần đầu tiên đến đây hả?" Tên xấu xí kia híp mắt nhìn Tề Dư, một bên đánh giá một bên phát ra cảm khái vừa lòng.
"Các ngươi là ai, muốn làm gì?"
Viên Tử Hoài thấy tình thế không ổn, đứng lên bảovệ Tề Dư, nhưng hắn là một tên thư sinh, bị người ta ấn vào vai, đừng nói bảo vệ Tề Dư , chính mình còn không thể đứng lên được.
"Tiểu tử, thông thiếu gia của chúng ta mà ngươi còn không biết? Thật hỗn láo!" tên mặt sẹo bên cạnh cảnh cáo Viên Tử Hoài. Viên Tử Hoài ra sức giãy dụa:
"Hoang đường! Giữa ban ngày, ở Càn Khôn, lại có những tên ác đồ như vậy, còn có vương pháp hay không?"
Cái tên được xưng là 'Thông thiếu gia' đánh vào đầu Viên Tử Hoài một cái, sau đó liền buông ra, đi đến trước mặt Tề Dư, một bên tham lam đánh giá khuôn mặt tinh tế của Tề Dư, một bên đem đĩa hạt dưa mà Viên Tử Hoài giúp Tề Dư bóc cho vào miệng.
"Tiểu mỹ nhân, nàng là ai? Có biết thiếu gia ta không? \ " Tên cầm đầu hỏi Tề Dư.
Tề Dư ung dung: "Không biết, ngươi giới thiệu một chút đi."
Ten kia cảm thấy Tề Dư rất có ý tứ, bình thường phụ nữ gặp hắn đều là hoảng sợ bỏ chạy, hoặc là bị dọa đến phát run, lần đầu gặp được một cô nương xinh đẹp bình tĩnh như vậy.
Bình thư trong quán trà đã ngừng, tất cả đều chỉ đứng một bên nhìn, không một ai dám lên tiếng ngăn cản.
"Bổn thiếu gia họ phàn, tri huyện của huyện Uyển huyện là ca ca của ta. Tiểu mỹ nhân, có phải nàng sợ rồi không? Ôi, này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch ..."
Tên kia chưa kịp nói xong, một thanh âm ở cửa truyền đến:
"Dừng tay!" Mọi ánh mắt nhìn về phía cạnh cửa, chỉ thấy một người tuấn nhã xuất chúng, khí chất phi phàm xuất hiện, quần áo đẹp đẽ quý giá, tuấn nhã phi phàm, chỉ tiếc... Là tàn phế, ngồi trên xe lăn.
Tề Dư nhìn thoáng qua, chỉ thấy Sở Tiêu cười ôn nhu với Tề Dư, Tề Dư nhíu mày đáp lại, Hổ Phách lập tức tiến vào, liền trông thấy Sở Tiêu.
Tên cầm đầu nghĩ rằng đứa khốn kiếp nào dám làm hỏng chuyện tốt của hắn, vừa quay đầu phát hiện là một tên tàn phế ngồi xe lăn, nhất thời cười nhạo nói:
"Tên tàn phế ngươi từ nơi nào đến, biết lão tử... A!"
Nói còn chưa dứt lời, đã bị hộ vệ của Sở Tiêu một chân đá trúng bụng, hắn ôm bụng đụng vào một bên cánh cửa, nhóm người kia vội vàng chạy tới đỡ lấy, bảy miệng tám lời nói:
"Các ngươi là ai, dám đánh thông thiếu gia của chúng ta."
Tên kia sau khi được nâng dậy, chỉ vào Sở Tiêu cả giận nói:
"Dám đánh lão tử, ta sẽ cho tay ngươi tàn phế!”
Sở Tiêu nâng tay quát: "Từ từ." Sở Tiêu phát ra một tiếng đều toát ra khí chất tôn quý, tên cầm đầu trách mắng:
"Từ từ cái gì? xin tha mạng sao?"
Sở Tiêu bật cười: "Không phải xin tha, là muốn nói cho các ngươi, tốt nhất đừng động thủ với ta, ca ca ta đang ở bên ngoài. Các ngươi dám đụng tới ta, ca ca ta sẽ đánh chết các ngươi!"
"Cái gì? Ca ca ngươi?"
Tên cầm đầu cho rằng mình nghe lầm, hắn tưởng bọn họ là tiểu hài tử sao?
Vừa nhìn ra bên ngoài quán trà, quả thực nam tử anh tuấn đang đi đến, bên người còn có hai tên hộ vệ, khí thế kia, quả thật không dễ đối phó lắm
Nhưng Thông thiếu gia vốn là người cầm đầu ở địa phương này, sao có thể sợ hãi những người này:
"Tốt! Lão tử ngược lại muốn nhìn xem ca ca ngươi có năng lực gì, đến đây!"
Sở Mộ đuổi theo Sở Tiêu, còn chưa đến quán trà, liền trông bảy tám tên lưu manh trong quán, Sở Mộ cùng Hàn Phong bị bắt ứng chiến, Sở Mộ lên tiếng mắng chửi: "Sở Tiêu, ngươi chán sống rồi ư?"
Sở Tiêu nói với đối Tề Dư: "Nàng bị sợ hãi ư."
Tề Dư mắt lạnh nhìn hắn một lát, không có đáp lời, sau đó ánh mắt lại nhìn vào đám người đang đổ máu kia, lông mày Tề Dư nhíu chặt lại. Nàng không phải đã nói rõ ràng với hai huynh đệ này rồi sao, thế nào còn tới dây dưa.
Khác với sự lạnh lùng của Tề Dư, Viên Tử Hoài đặc biệt cảm tạ trước vị công tử trượng nghĩa này, nếu như không có hắn đột nhiên xuất hiện, Viên Tử Hoài làm sao có thể bảo vệ được tề tiểu thư, nếu tề tiểu thư bị những tên kia làm nhục, hắn có chết mười lần đều không thể chuộc tội.
Hắn đứng dậy thi lễ với Sở Tiêu:
"Đa tạ công tử trượng nghĩa tương trợ."
Sở Tiêu đánh giá tên Viên Tử Hoài 'Ong bướm' này từ đầu đến chân, bất động thanh sắc đáp lễ:
"Không có gì." Nói xong, Sở Tiêu nhìn về phía Tề Dư, hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Tiêu sáp lên trước nói:
"Vị tiểu thư này người ở nơi nào, nhìn rât quen mắt."
Tề Dư lạnh lùng liếc mắt hắn, căn bản không đáng quan tâm, nhưng Viên Tử Hoài nhiệt tình trả lời:
"Vị tiểu thư này họ Tề, không phải người bản địa, công tử e là đã nhận sai người ."
"Không đâu, bản công tử tuyệt nhiên sẽ không nhận sai người ."
Sở Tiêu như thế nói, khóe mắt thoáng nhìn sắc mặt của Sở Mộ đã thoát khỏi những tên lưu manh kia, Sở Tiêu vội vàng cải biến câu chuyện, nói với Sở Mộ:
"Tam ca, ngươi đến xem vị tề tiểu thư này, có phải cảm thấy rất quen thuộc không?"
Không đợi đến lúc Sở Mộ đi tới, Tề Dư liền đứng lên, trách mắng: "Nhàm chán."
Nói xong liền muốn đi, Viên Tử Hoài thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, hỏi:
"Nàng muốn đi sao?" Viên Tử Hoài hỏi xong liền hối hận , là hắn dẫn Tề tiểu thư đến , liền gặp những tên lưu manh, tề tiểu thư muốn đi không phải là rất bình thường sao.
Sở Mộ ban đầu là muốn xé Sở Tiêu , nhưng đã đối mặt với Tề Dư, lửa giận trong hắn đã dập tắt.
Lúc đi tới trước mặt Tề Dư, đường đường là Nhiếp chính vương Sở Mộ thế mà chân tay lại luống cuống, không biết làm thế nào mới tốt.
Trong đầu nghĩ ra vô số cách để chào hỏi Tề Dư, nhưng cách nào cũng cảm thấy không được.
So với nội tâm lo âu của Sở Mộ, Tề Dư lại bình tĩnh lạnh nhạt, nhìn thoáng qua hắn trong chớp mắt, Sở Mộ bắt được cánh tay của nàng, Viên Tử Hoài đi ở phía sau tận mắt thấy một màn này, đuổi lên phía trước giải cứu Tề Dư:
"Ngươi làm gì vậy! Mau buông tay!"
Viên Tử Hoài muốn cướp lại tay tề Dư trong tay Sở Mộ, ai ngờ còn chưa có đụng tới Tề Dư, đã bị Sở Mộ một tay đẩy ra, xém chút lảo đảo ngã xuống đất, Tề Dư thấy thế, vội vàng kéo Sở Mộ, nói:
"Ngươi đẩy hắn làm gì?"
Sở Mộ thấy vẻ mặt lo lắng của Tề Dư cho thư sinh kia, nhất thời giận nói:
"Nàng nói vì sao ta đẩy hắn?"
"Ngươi!"
Tề Dư không nghĩ sẽ cãi nhau với hắn trước mặt nhiều người, liền muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng Sở Mộ đã cầm lấy người , đâu dễ dàng chịu buông tay, liền trực tiếp ôm lấy thắt lưng Tề Dư, nàng sợ tới mức kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm cổ Sở Mộ, Sở Mộ trực tiếp ôm người ra bên ngoài, phóng lên lưng ngựa, lập tức đem người bắt đi.
Sở Mộ biết, đối với nữ nhân Tề Dư này, muốn cùng nàng nói đạo lý, thật không có khả năng, trước mắt nên đem người đi, đạo lý cái gì, đợi đến nơi yên tĩnh, lại cùng nàng từ từ nói chuyện.
Viên Tử Hoài gấp gáp đuổi theo ra cửa quán trà, đi theo Sở Mộ vài bước, bị Hàn Phong cùng Kỷ Thư kéo lại, Viên Tử Hoài ứa mồ hôi, liều chết giãy dụa:
"Các ngươi làm gì, ban ngày ban mặt, cường đoạt dân nữ sao? Còn có vương pháp hay không! Các ngươi buông ta ra, các ngươi buông ra!"
Hàn Phong cùng Kỷ Thư không khó khăn trong việc khuất phục một tên thư sinh , Hổ Phách cùng Minh Châu sợ vị Viên gia ca nhi này bị thương, tiến lên nói: "Viên công tử, ngươi đừng lo lắng tiểu thư nhà ta..."
Chưa nói xong, đã bị Viên Tử Hoài cắt ngang:
"Tiểu thư nhà ngươi bị người bắt đi ! Các ngươi, các ngươi sao lại thờ ơ như vậy? Ta có thể nào không lo lắng, các ngươi mau phái người đi tìm đi! Nếu không sẽ không đuổi kịp!" Hổ Phách cùng Minh Châu nhìn nhau, Hổ Phách nói:
"Đó là vương gia, hôn phu của tiểu thư nhà ta... À, hôn phu trước."
"Hắn là chồng trước..." Viên Tử Hoài đột nhiên ngừng giãy dụa, nói:
"Trước, hôn phu trước?"
Hắn biết Tề Dư đã qua một đời chồng, nàng là trưởng nữ của Tề quốc công phủ , gả cho Nhiếp chính vương Sở Mộ, nhưng gần đây nàng cùng Nhiếp chính vương đã ly hôn , cho nên Tề gia mới muốn tìm cho nàng một vị hôn phu khác, Viên Tử Hoài ban đầu cực kỳ không đồng ý, nhưng sau khi hắn trông thấy Tề Dư, hắn như là mê muội, cũng bất chấp nàng đã qua một đời chồng, tóm lại, hắn nghĩ nửa đời sau, có thể cùng nàng trải qua thật sự rất tốt.
Nhưng, tình huống lúc này, Tề Dư cùng hôn phu trước của nàng... Là... dẫu lìa xa nhưng vẫn vương tơ lòng sao? Lúc trước Viên Tử Hoài còn muốn liều mạng chjay theo cứu lấy Tề Dư, mà hiện tại biết được thân phận của đối phương, Viên Tử Hoài lại lùi bước , không phải vì thân phận của đối phương là Nhiếp chính vương, mà là vì đối phương là hôn phu trước của Tề Dư...
Ở cấp độ này, người đến sau như hắn, dường như cũng không có bao nhiêu quyền phát biểu.
Sở Tiêu ra khỏi quán trà, nhìn Sở Mộ cùng Tề Dư đang rời đi, một danh hộ vệ tới hỏi Sở Tiêu:
"Vương gia, chúng ta sẽ đi 'Cứu người' sao?"
Tên hộ vệ kia biết Sở Tiêu là vì Tề Dư mà đến, hiện tại Tề Dư bị người đoạt đi rồi, bọn họ sẽ đi cứu người, không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao.
Sở Tiêu nở một nụ cười: "Đây là tam ca ta, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tề Dư căn bản chính là loại ăn mềm không ăn cứng, nếu hắn khóc lóc nức nở, cầu xin nàng một câu, nói không chừng Tề Dư sẽ cho hắn cơ hội buông tay, nhưng hắn mạnh mẽ như vậy, sẽ chỉ khiến Tề Dư thêm bài xích phiền chán.
"Không cần cứu, hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng ấy ." Sở Tiêu nói. ********************************
Tề Dư bị Sở Mộ bắt đi, một bụng muốn mắng chửi người, nhưng lời nói đều không thể thốt ra vì nàng đang ở trên lưng ngựa gập ghềnh, nàng không thể nói gì ngoài ôm lấy Sở Mộ sợ tới mức thét chói tai.
Sở Mộ chạy ngựa suốt trên đường, khiến người đi đường cất tiếng oán than.
Hắn đem Tề Dư đến một quán trọ, đem dây cương vứt cho phục vụ, sau đó khiêng Tề Dư vào quán trọ, chủ quán trọ sợ tới mức cho rằng hắn là cường đạo thổ phỉ, đến khi Sở Mộ ném một thỏi năm mươi lượng bạc vào quầy trọ, chủ trọ mới từ bỏ việc báo quan.
"Tìm một phòng yên tĩnh , ta cùng phu nhân ta có vài chuyện muốn nói!" Sở Mộ ra lệnh, chủ trọ liên tục gật đầu, thu bạc vào ngăn kéo, tự mình đi ra dẫn bọn hắn về căn phòng cao nhất ở phía sau.
Sau khi vào phòng, chủ trọ còn hỏi Sở Mộ muốn nước ấm hay cái gì không, nhưng chưa nói xong, đã bị Sở Mộ đuổi cho chạy đi.
Tề Dư bị Sở Mộ trực tiếp ném vào chiếc giường trong phòng, còn chưa bình tĩnh lại, Sở Mộ liền lấn thân về phía trước, Tề Dư sợ tới mức chỉ có thể lui về sau, cong hai chân lên, tận lực giữ khoảng cách với Sở Mộ, thậm chí thanh âm có chút thay đổi âm điệu:
"Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta, ta cha sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tề Dư nói xong, liền mất mặt cúi đầu, không nghĩ tới Tề Dư cả đời hung bạo, thế mà cũng có lúc cần đến thanh danh của cha để cứu mạng.
Tề Dư chính là đem đạo lý nói toạc ra, hắn một câu đều nghe không lọt tai.
Sở Mộ nhìn Tề Dư vì xóc nảy mà búi tóc đều bị rối lên, Tề Dư bởi vì sợ hãi mà nói năng lộn xộn, hoàn toàn khác với hình tượng ngày thường của nàng ấy, không biết sao lại thế này, Sở Mộ cảm thấy sự xấu hổ của Tề Dư lại có chút quyến rũ mê người.
Nghĩ rằng hôm nay dù sao đi nữa hắn cũng đã đắc tội với Tề Dư, cũng không quan tâm điều gì nữa, trực tiếp đẩy chân Tề Dư ra, một tay nắm lấy chiếc cằm đang muốn tránh né của Tề Dư, khẩn trương dán môi mình lên đôi môi mềm mại của nàng.
Trong một cơn bão như vậy, Tề Dư không có cơ hội để thở dốc, hắn nắm bắt mọi cơ hội thuận lợi để tấn công. Trong một lúc hắn gần như muốn nổ tung, Tề Dư cứ đấm đá chân cũng chẳng nhằm nhò gì.
Tề Dư sợ hãi, nàng chưa bao giờ thấy Sở Mộ như vậy,nàng không thể tìm thấy phương hướng nào để trốn thoát, kịch liệt đấm đá đã đả động đến vết thương của nàng, cùng với sự nhục nhã và đau đớn, cuối cùng nước mắt của Tề Dư cũng chảy xuống.
Sở Mộ nếm được vị mặn mặn mới ý thức được Tề Dư đang khóc, lập tức tỉnh táo, sự kiềm chế được nới lỏng, Tề Dư phấn khởi đẩy hắn sang một bên, nàng không thể đứng dậy, mà chỉ xoay người, hai tay ôm lấy lòng ngực, vẻ mặt thống khổ.
Sở Mộ nhìn thấy nàng như vậy, thật sự sợ hãi, nghĩ rằng vết thương cũ của nàng đã phát tác, vội vàng bò đến bên người nàng muốn xem vết thương nàng như thế nào.
Tề Dư nghiêng thân thể, nhắm mắt lại một chút trước khi bình tĩnh lại, không chỉ có miệng vết thương bình phục, còn có tâm tình của nàng cũng bình phục.
Khi mở lại hai mắt, trông thấy vẻ mặt lo lắng sắp khóc của Sở Mộ, Tề Dư giãy dụa đứng dậy, Sở Mộ vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, thân thiết hỏi:
"Có phải đụng tới miệng vết thương của nàng rồi không? Để ta nhìn xem vết thương thế nào ."
Sở Mộ nói xong liền muốn kéo xiêm y của Tề Dư, Tề Dư liền dùng hết sức lực trên người nàng nâng tay cho Sở Mộ một cái tát.
Sở Mộ bị một cái tát, cũng không tức giận,sau khi lấy tay sờ sờ, đem mặt bên kia đến trước mặt Tề Dư, nói: "Có đủ không? Không đủ thì đánh thêm vài cái nữa."
Tề Dư chưa từng thấy qua một người không biết xấu hổ như vậy! Tức giận chỉ vào Sở Mộ nói : 'Ngươi' hơn nửa ngày, cũng không biết 'Ngươi' chuyện gì.
Sở Mộ thấy nàng không đánh, vì thế ngồi sát lại, bất chấp Tề Dư phản kháng, kéo nhẹ vạt áo trước của xiêm y nàng, trông thấy vải băng trắng tinh bên trong, không thấy máu chảy ra, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Tề Dư giật lại cổ áo từ tay Sở Mộ, xoay người sang chỗ khác, buồn bực sửa sang lại y phục, âm thầm ở trong bụng mắng nhiếc tên cẩu huyết Sở Mộ này.
Sở Mộ thằng nhãi này chính là một tên thổ phỉ, mỗi lần gặp lại hắn đều phải bị tức chết đi được, còn khiến mình xấu hổ. Nàng là động miệng không động thủ, Sở Mộ lại vừa vặn ngược lại, hắn là động tay bất động miệng... À, hôm nay hắn cũng động miệng .
Nhớ tới lúc trước chính mình bị khinh bạc, Tề Dư từ trong đáy lòng dấy lên một trận lửa giận, Sở Mộ coi nàng là loại người gì ?
"Nàng muốn sửa sang quần áo trong bao lâu, nếu không được thì chuyển qua đây, ta sửa sang lại cho nàng."
Tề Dư âm thầm tức giận mắng, còn chưa mắng xong, chợt nghe Sở Mộ ở sau lưng nàng mở miệng. Tề Dư quay đầu trừng mắt với hắn:
"Ngươi nói đủ chưa!"
Sở Mộ để cho nàng mắng một lúc, sửng sờ chốc lát rồi ngượng ngùng cười:
"Đủ đủ. Nàng đừng nóng giận, đừng để ngực bị đau."
Tề Dư cảm thấy mình đang đánh vào miếng bông mềm, vốn muốn cùng Sở Mộ cãi nhau một trận ầm ĩ, nhưng hắn đột nhiên cười, Tề Dư cũng mắng không nổi nữa.
Hít một hơi thật sâu, Tề Dư cố gắng trấn tĩnh, nói:
"Sở Mộ, ta không phải đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao? Ngươi còn dây dưa như vậy làm cái gì?"
Sở Mộ hiện tại chỉ lo lắng miệng vết thương của Tề Dư, sẽ không cùng nàng tranh cãi , cười nói:
"Đúng đúng đúng, là ta không tốt, nàng đừng nóng giận, không đáng để làm đau thân thể."
Lại là một cú đấm khác vào tấm bông mềm... Không có cảm giác hồi lực, thật sự khá khó chịu .
Vì thế, Tề Dư không ngừng cố gắng: "Chúng ta đều đã ly hôn, những điều chúng ta nói lần trước, ngươi cũng đồng ý không phải sao? Hiện tại nói những điều này, thật sự không thú vị!"
Sở Mộ thấy nàng kích động, mi tâm nhíu lại, lại muốn bắt đầu vuốt ngực cho nàng, bị Tề Dư liếc mắt dọa cho một trận.
"Cho nên, tam ca, ngươi quá tự tin. Tề Dư cùng ta lớn lên, nàng nghĩ cái gì ta rõ hơn ai hết, muốn nói tình cảm, ta rất là có tự tin , ngươi..." Sở Tiêu lời nói nói một nửa đã bị Sở Mộ ngắt quãng:
"Ngươi thực sự tự tin, sao còn có thể cùng ta ở chỗ này lải nhải không dứt?"
Sở Mộ không chút khách khí, để Sở Tiêu cảm thấy mất mặt, ngượng ngùng cúi đầu sờ xuống ngón tay.
"Tam ca sẽ làm gì bây giờ? Cứ trốn ở một góc nhìn trộm nàng ư? nhìn nàng theo nam nhân khác dạo phố, nhìn nàng theo nam nhân khác nghe kịch, nhìn nàng cùng nam nhân khác lên kiệu hoa ư? "Sở Tiêu tức giận nói.
"Tam ca ngươi chịu được, ta không thể chịu nổi, ta nghĩ rằng chúng ta là huynh đệ, nhất trí đối ngoại, giải quyết xong kẻ thù bên ngoài, chúng ta lại giải quyết mâu thuẫn bên trong." Sở Tiêu nhìn ra ngoài song cửa sổ, thêm vào một câu:
"Dù sao ta phải đi rồi. Tam ca ngươi ở trong này vĩnh viễn chờ đợi đi."
Sở Tiêu xoay xe lăn đến cạnh cửa, vỗ tay hai cái, liền có ba tên thị vệ tiến vào, một trước một sau nâng xe lăn của hắn đi xuống lầu. Sở Mộ thấy thế cũng hoảng sợ, vội vàng đuổi theo:
"Sở Tiêu ngươi muốn làm gì?"
Hàn Phong dưới lầu chạy lên, thấy Sở Tiêu, vội vàng thối lui sang một bên nhường đường, chờ Sở Tiêu đi xuống, Hàn Phong mới lại chạy đến Sở Mộ nói:
"Vương gia, vương phi gặp phiền toái ."
Sở Mộ sửng sốt:
"Hả?"
Vội vàng nhìn thoáng qua cửa sổ, quả nhiên trông thấy Tề Dư bị vây quanh bởi mấy tên du côn, Sở Mộ đấm vào cửa sổ một cái. Tên Sở Tiêu này, hắn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ư? Không có cửa đâu! Nhưng mà Sở Tiêu rất nhanh đã đi xuống tửu lâu, cho người trực tiếp đẩy hắn đến quán trà đối diện.
*****************************
Tề Dư đi theo Viên Tử Hoài đến quán trà cũ này, tuy là buổi chiều, nhưng trong quán trà có khá nhiều người, đều là hướng về phía sân khấu để nhìn bình thư tiên sinh.Một thư sinh gia cảnh bần hàn, khi lên kinh thành đi thi đã trú mưa ở một nhà giàu có, sau đó gặp tiểu thư của nhà giàu,liền đính ước,sau khi thư sinh thi xong cao trung, thừa tướng muốn gả yêu nữ cho hắn, cũng hứa cho làm quan to, nhưng thư sinh không động tâm, tuân thủ minh ước trước đó, cầm ngọc trâm đỏ thẫm kiệu hoa muốn kết hôn với tiểu thư, ai ngờ tiểu thư rời bỏ hắn rồi lại nhiễm bệnh mất đi, thư sinh từ đây trở lại gia cảnh nghèo nàn ở Hoàng Tuyền, vẫn một lòng theo với linh hồn của tiểu thư, thật cảm động lòng người.
"Tần thư sinh cùng tôn tiểu thư thật khiến cho người ta cảm động." Viên Tử Hoài một bên bóc hạt dưa cho Tề Dư, một bên cảm khái nói.
Trước mặt Tề Dư có một nửa đĩa hạt dưa đã bóc , nhưng nàng chưa động đến một hạt, nhưng Viên Tử Hoài lại kiên trì bóc cho nàng.
Sở Mộ cũng thích bóc đồ cho nàng, lột nhiều như vậy mà nàng còn không ăn, hắn đã sớm nhét vào miệng nàng rồi , nghĩ đến đây Tề Dư không khỏi mím môi cười, Viên Tử Hoài thấy nàng nở nụ cười, lại hỏi
: "Nàng cười cái gì?" Tề Dư dứt nụ cười, lắc lắc đầu:
"Cảm thấy thư sinh cùng tiểu thư kia buồn cười thôi."
Viên Tử Hoài không hiểu: "Làm sao có thể buồn cười, nàng không thấy rất cảm động sao?"
"Có cái gì cảm động , thư sinh gia cảnh bần hàn, trong nhà quả phụ để hắn an tâm đọc sách, ngày đêm thay người may vá giặt đồ xiêm y, có thể này thư sinh mười năm gian khổ học tập, khi đã thành danh, lại không nghĩ đến nương tử ở nhà, mà lại đi gặp gỡ nữ tử, bởi vậy khi nương nử chết, hắn liền sống bần hàn ở Hoàng Tuyền?
Tề Dư có đôi khi cũng đọc một số sách, trong đó hay hoài nghi về những thứ tình cảm tốt đẹp, nhân sinh tại thế, làm sao có thể chỉ lo lắng cảm tình nam nữ mà không lo lắng chuyện khác.
Viên Tử Hoài thấy Tề Dư nói như vậy, cảm thấy cũng rất có đạo lý, sau một lúc lâu mới nói:
"Nói vậy cần phải giải quyết lại."
Tề Dư uống ngụm trà, bị lời nói của Viên Tử Hoài làm cho tức cười:
"Ngươi lại biết rồi."
Viên Tử Hoài thấy nàng nở nụ cười, cũng thật cao hứng, nâng chung trà lên giả bộ uống ngụm trà, sau đó mới đẩy đẩy hạt dưa đến trước mặt Tề Dư:
"Bóc nhiều như vậy, nàng ăn một chút đi."
Tề Dư cầm tượng trưng một hạt trong tay, nhưng không có đưa vào trong miệng, lúc Viên Tử Hoài đang muốn khuyên một lần nữa, liền gặp một đám lưu manh đi tới, cầm đầu là một tên da mặt bóng loáng, xấu xí, một tay vỗ vai Viên Tử Hoài, một chân còn đặt lên trên chiếc ghế dài, ánh mắt đáng khinh nhìn chằm chằm vào Tề Dư bên cửa sổ. Phía sau hắn còn có tám tên với bộ dáng cuồn cuộn , trong đó có hai tên trên mặt còn giữ vết sẹo, xem ra r không dễ đối phó.
"Nương tử thật xinh đẹp, nhìn lạ mắt a. Lần đầu tiên đến đây hả?" Tên xấu xí kia híp mắt nhìn Tề Dư, một bên đánh giá một bên phát ra cảm khái vừa lòng.
"Các ngươi là ai, muốn làm gì?"
Viên Tử Hoài thấy tình thế không ổn, đứng lên bảovệ Tề Dư, nhưng hắn là một tên thư sinh, bị người ta ấn vào vai, đừng nói bảo vệ Tề Dư , chính mình còn không thể đứng lên được.
"Tiểu tử, thông thiếu gia của chúng ta mà ngươi còn không biết? Thật hỗn láo!" tên mặt sẹo bên cạnh cảnh cáo Viên Tử Hoài. Viên Tử Hoài ra sức giãy dụa:
"Hoang đường! Giữa ban ngày, ở Càn Khôn, lại có những tên ác đồ như vậy, còn có vương pháp hay không?"
Cái tên được xưng là 'Thông thiếu gia' đánh vào đầu Viên Tử Hoài một cái, sau đó liền buông ra, đi đến trước mặt Tề Dư, một bên tham lam đánh giá khuôn mặt tinh tế của Tề Dư, một bên đem đĩa hạt dưa mà Viên Tử Hoài giúp Tề Dư bóc cho vào miệng.
"Tiểu mỹ nhân, nàng là ai? Có biết thiếu gia ta không? \ " Tên cầm đầu hỏi Tề Dư.
Tề Dư ung dung: "Không biết, ngươi giới thiệu một chút đi."
Ten kia cảm thấy Tề Dư rất có ý tứ, bình thường phụ nữ gặp hắn đều là hoảng sợ bỏ chạy, hoặc là bị dọa đến phát run, lần đầu gặp được một cô nương xinh đẹp bình tĩnh như vậy.
Bình thư trong quán trà đã ngừng, tất cả đều chỉ đứng một bên nhìn, không một ai dám lên tiếng ngăn cản.
"Bổn thiếu gia họ phàn, tri huyện của huyện Uyển huyện là ca ca của ta. Tiểu mỹ nhân, có phải nàng sợ rồi không? Ôi, này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch ..."
Tên kia chưa kịp nói xong, một thanh âm ở cửa truyền đến:
"Dừng tay!" Mọi ánh mắt nhìn về phía cạnh cửa, chỉ thấy một người tuấn nhã xuất chúng, khí chất phi phàm xuất hiện, quần áo đẹp đẽ quý giá, tuấn nhã phi phàm, chỉ tiếc... Là tàn phế, ngồi trên xe lăn.
Tề Dư nhìn thoáng qua, chỉ thấy Sở Tiêu cười ôn nhu với Tề Dư, Tề Dư nhíu mày đáp lại, Hổ Phách lập tức tiến vào, liền trông thấy Sở Tiêu.
Tên cầm đầu nghĩ rằng đứa khốn kiếp nào dám làm hỏng chuyện tốt của hắn, vừa quay đầu phát hiện là một tên tàn phế ngồi xe lăn, nhất thời cười nhạo nói:
"Tên tàn phế ngươi từ nơi nào đến, biết lão tử... A!"
Nói còn chưa dứt lời, đã bị hộ vệ của Sở Tiêu một chân đá trúng bụng, hắn ôm bụng đụng vào một bên cánh cửa, nhóm người kia vội vàng chạy tới đỡ lấy, bảy miệng tám lời nói:
"Các ngươi là ai, dám đánh thông thiếu gia của chúng ta."
Tên kia sau khi được nâng dậy, chỉ vào Sở Tiêu cả giận nói:
"Dám đánh lão tử, ta sẽ cho tay ngươi tàn phế!”
Sở Tiêu nâng tay quát: "Từ từ." Sở Tiêu phát ra một tiếng đều toát ra khí chất tôn quý, tên cầm đầu trách mắng:
"Từ từ cái gì? xin tha mạng sao?"
Sở Tiêu bật cười: "Không phải xin tha, là muốn nói cho các ngươi, tốt nhất đừng động thủ với ta, ca ca ta đang ở bên ngoài. Các ngươi dám đụng tới ta, ca ca ta sẽ đánh chết các ngươi!"
"Cái gì? Ca ca ngươi?"
Tên cầm đầu cho rằng mình nghe lầm, hắn tưởng bọn họ là tiểu hài tử sao?
Vừa nhìn ra bên ngoài quán trà, quả thực nam tử anh tuấn đang đi đến, bên người còn có hai tên hộ vệ, khí thế kia, quả thật không dễ đối phó lắm
Nhưng Thông thiếu gia vốn là người cầm đầu ở địa phương này, sao có thể sợ hãi những người này:
"Tốt! Lão tử ngược lại muốn nhìn xem ca ca ngươi có năng lực gì, đến đây!"
Sở Mộ đuổi theo Sở Tiêu, còn chưa đến quán trà, liền trông bảy tám tên lưu manh trong quán, Sở Mộ cùng Hàn Phong bị bắt ứng chiến, Sở Mộ lên tiếng mắng chửi: "Sở Tiêu, ngươi chán sống rồi ư?"
Sở Tiêu nói với đối Tề Dư: "Nàng bị sợ hãi ư."
Tề Dư mắt lạnh nhìn hắn một lát, không có đáp lời, sau đó ánh mắt lại nhìn vào đám người đang đổ máu kia, lông mày Tề Dư nhíu chặt lại. Nàng không phải đã nói rõ ràng với hai huynh đệ này rồi sao, thế nào còn tới dây dưa.
Khác với sự lạnh lùng của Tề Dư, Viên Tử Hoài đặc biệt cảm tạ trước vị công tử trượng nghĩa này, nếu như không có hắn đột nhiên xuất hiện, Viên Tử Hoài làm sao có thể bảo vệ được tề tiểu thư, nếu tề tiểu thư bị những tên kia làm nhục, hắn có chết mười lần đều không thể chuộc tội.
Hắn đứng dậy thi lễ với Sở Tiêu:
"Đa tạ công tử trượng nghĩa tương trợ."
Sở Tiêu đánh giá tên Viên Tử Hoài 'Ong bướm' này từ đầu đến chân, bất động thanh sắc đáp lễ:
"Không có gì." Nói xong, Sở Tiêu nhìn về phía Tề Dư, hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Tiêu sáp lên trước nói:
"Vị tiểu thư này người ở nơi nào, nhìn rât quen mắt."
Tề Dư lạnh lùng liếc mắt hắn, căn bản không đáng quan tâm, nhưng Viên Tử Hoài nhiệt tình trả lời:
"Vị tiểu thư này họ Tề, không phải người bản địa, công tử e là đã nhận sai người ."
"Không đâu, bản công tử tuyệt nhiên sẽ không nhận sai người ."
Sở Tiêu như thế nói, khóe mắt thoáng nhìn sắc mặt của Sở Mộ đã thoát khỏi những tên lưu manh kia, Sở Tiêu vội vàng cải biến câu chuyện, nói với Sở Mộ:
"Tam ca, ngươi đến xem vị tề tiểu thư này, có phải cảm thấy rất quen thuộc không?"
Không đợi đến lúc Sở Mộ đi tới, Tề Dư liền đứng lên, trách mắng: "Nhàm chán."
Nói xong liền muốn đi, Viên Tử Hoài thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, hỏi:
"Nàng muốn đi sao?" Viên Tử Hoài hỏi xong liền hối hận , là hắn dẫn Tề tiểu thư đến , liền gặp những tên lưu manh, tề tiểu thư muốn đi không phải là rất bình thường sao.
Sở Mộ ban đầu là muốn xé Sở Tiêu , nhưng đã đối mặt với Tề Dư, lửa giận trong hắn đã dập tắt.
Lúc đi tới trước mặt Tề Dư, đường đường là Nhiếp chính vương Sở Mộ thế mà chân tay lại luống cuống, không biết làm thế nào mới tốt.
Trong đầu nghĩ ra vô số cách để chào hỏi Tề Dư, nhưng cách nào cũng cảm thấy không được.
So với nội tâm lo âu của Sở Mộ, Tề Dư lại bình tĩnh lạnh nhạt, nhìn thoáng qua hắn trong chớp mắt, Sở Mộ bắt được cánh tay của nàng, Viên Tử Hoài đi ở phía sau tận mắt thấy một màn này, đuổi lên phía trước giải cứu Tề Dư:
"Ngươi làm gì vậy! Mau buông tay!"
Viên Tử Hoài muốn cướp lại tay tề Dư trong tay Sở Mộ, ai ngờ còn chưa có đụng tới Tề Dư, đã bị Sở Mộ một tay đẩy ra, xém chút lảo đảo ngã xuống đất, Tề Dư thấy thế, vội vàng kéo Sở Mộ, nói:
"Ngươi đẩy hắn làm gì?"
Sở Mộ thấy vẻ mặt lo lắng của Tề Dư cho thư sinh kia, nhất thời giận nói:
"Nàng nói vì sao ta đẩy hắn?"
"Ngươi!"
Tề Dư không nghĩ sẽ cãi nhau với hắn trước mặt nhiều người, liền muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng Sở Mộ đã cầm lấy người , đâu dễ dàng chịu buông tay, liền trực tiếp ôm lấy thắt lưng Tề Dư, nàng sợ tới mức kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm cổ Sở Mộ, Sở Mộ trực tiếp ôm người ra bên ngoài, phóng lên lưng ngựa, lập tức đem người bắt đi.
Sở Mộ biết, đối với nữ nhân Tề Dư này, muốn cùng nàng nói đạo lý, thật không có khả năng, trước mắt nên đem người đi, đạo lý cái gì, đợi đến nơi yên tĩnh, lại cùng nàng từ từ nói chuyện.
Viên Tử Hoài gấp gáp đuổi theo ra cửa quán trà, đi theo Sở Mộ vài bước, bị Hàn Phong cùng Kỷ Thư kéo lại, Viên Tử Hoài ứa mồ hôi, liều chết giãy dụa:
"Các ngươi làm gì, ban ngày ban mặt, cường đoạt dân nữ sao? Còn có vương pháp hay không! Các ngươi buông ta ra, các ngươi buông ra!"
Hàn Phong cùng Kỷ Thư không khó khăn trong việc khuất phục một tên thư sinh , Hổ Phách cùng Minh Châu sợ vị Viên gia ca nhi này bị thương, tiến lên nói: "Viên công tử, ngươi đừng lo lắng tiểu thư nhà ta..."
Chưa nói xong, đã bị Viên Tử Hoài cắt ngang:
"Tiểu thư nhà ngươi bị người bắt đi ! Các ngươi, các ngươi sao lại thờ ơ như vậy? Ta có thể nào không lo lắng, các ngươi mau phái người đi tìm đi! Nếu không sẽ không đuổi kịp!" Hổ Phách cùng Minh Châu nhìn nhau, Hổ Phách nói:
"Đó là vương gia, hôn phu của tiểu thư nhà ta... À, hôn phu trước."
"Hắn là chồng trước..." Viên Tử Hoài đột nhiên ngừng giãy dụa, nói:
"Trước, hôn phu trước?"
Hắn biết Tề Dư đã qua một đời chồng, nàng là trưởng nữ của Tề quốc công phủ , gả cho Nhiếp chính vương Sở Mộ, nhưng gần đây nàng cùng Nhiếp chính vương đã ly hôn , cho nên Tề gia mới muốn tìm cho nàng một vị hôn phu khác, Viên Tử Hoài ban đầu cực kỳ không đồng ý, nhưng sau khi hắn trông thấy Tề Dư, hắn như là mê muội, cũng bất chấp nàng đã qua một đời chồng, tóm lại, hắn nghĩ nửa đời sau, có thể cùng nàng trải qua thật sự rất tốt.
Nhưng, tình huống lúc này, Tề Dư cùng hôn phu trước của nàng... Là... dẫu lìa xa nhưng vẫn vương tơ lòng sao? Lúc trước Viên Tử Hoài còn muốn liều mạng chjay theo cứu lấy Tề Dư, mà hiện tại biết được thân phận của đối phương, Viên Tử Hoài lại lùi bước , không phải vì thân phận của đối phương là Nhiếp chính vương, mà là vì đối phương là hôn phu trước của Tề Dư...
Ở cấp độ này, người đến sau như hắn, dường như cũng không có bao nhiêu quyền phát biểu.
Sở Tiêu ra khỏi quán trà, nhìn Sở Mộ cùng Tề Dư đang rời đi, một danh hộ vệ tới hỏi Sở Tiêu:
"Vương gia, chúng ta sẽ đi 'Cứu người' sao?"
Tên hộ vệ kia biết Sở Tiêu là vì Tề Dư mà đến, hiện tại Tề Dư bị người đoạt đi rồi, bọn họ sẽ đi cứu người, không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao.
Sở Tiêu nở một nụ cười: "Đây là tam ca ta, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tề Dư căn bản chính là loại ăn mềm không ăn cứng, nếu hắn khóc lóc nức nở, cầu xin nàng một câu, nói không chừng Tề Dư sẽ cho hắn cơ hội buông tay, nhưng hắn mạnh mẽ như vậy, sẽ chỉ khiến Tề Dư thêm bài xích phiền chán.
"Không cần cứu, hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng ấy ." Sở Tiêu nói. ********************************
Tề Dư bị Sở Mộ bắt đi, một bụng muốn mắng chửi người, nhưng lời nói đều không thể thốt ra vì nàng đang ở trên lưng ngựa gập ghềnh, nàng không thể nói gì ngoài ôm lấy Sở Mộ sợ tới mức thét chói tai.
Sở Mộ chạy ngựa suốt trên đường, khiến người đi đường cất tiếng oán than.
Hắn đem Tề Dư đến một quán trọ, đem dây cương vứt cho phục vụ, sau đó khiêng Tề Dư vào quán trọ, chủ quán trọ sợ tới mức cho rằng hắn là cường đạo thổ phỉ, đến khi Sở Mộ ném một thỏi năm mươi lượng bạc vào quầy trọ, chủ trọ mới từ bỏ việc báo quan.
"Tìm một phòng yên tĩnh , ta cùng phu nhân ta có vài chuyện muốn nói!" Sở Mộ ra lệnh, chủ trọ liên tục gật đầu, thu bạc vào ngăn kéo, tự mình đi ra dẫn bọn hắn về căn phòng cao nhất ở phía sau.
Sau khi vào phòng, chủ trọ còn hỏi Sở Mộ muốn nước ấm hay cái gì không, nhưng chưa nói xong, đã bị Sở Mộ đuổi cho chạy đi.
Tề Dư bị Sở Mộ trực tiếp ném vào chiếc giường trong phòng, còn chưa bình tĩnh lại, Sở Mộ liền lấn thân về phía trước, Tề Dư sợ tới mức chỉ có thể lui về sau, cong hai chân lên, tận lực giữ khoảng cách với Sở Mộ, thậm chí thanh âm có chút thay đổi âm điệu:
"Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta, ta cha sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tề Dư nói xong, liền mất mặt cúi đầu, không nghĩ tới Tề Dư cả đời hung bạo, thế mà cũng có lúc cần đến thanh danh của cha để cứu mạng.
Tề Dư chính là đem đạo lý nói toạc ra, hắn một câu đều nghe không lọt tai.
Sở Mộ nhìn Tề Dư vì xóc nảy mà búi tóc đều bị rối lên, Tề Dư bởi vì sợ hãi mà nói năng lộn xộn, hoàn toàn khác với hình tượng ngày thường của nàng ấy, không biết sao lại thế này, Sở Mộ cảm thấy sự xấu hổ của Tề Dư lại có chút quyến rũ mê người.
Nghĩ rằng hôm nay dù sao đi nữa hắn cũng đã đắc tội với Tề Dư, cũng không quan tâm điều gì nữa, trực tiếp đẩy chân Tề Dư ra, một tay nắm lấy chiếc cằm đang muốn tránh né của Tề Dư, khẩn trương dán môi mình lên đôi môi mềm mại của nàng.
Trong một cơn bão như vậy, Tề Dư không có cơ hội để thở dốc, hắn nắm bắt mọi cơ hội thuận lợi để tấn công. Trong một lúc hắn gần như muốn nổ tung, Tề Dư cứ đấm đá chân cũng chẳng nhằm nhò gì.
Tề Dư sợ hãi, nàng chưa bao giờ thấy Sở Mộ như vậy,nàng không thể tìm thấy phương hướng nào để trốn thoát, kịch liệt đấm đá đã đả động đến vết thương của nàng, cùng với sự nhục nhã và đau đớn, cuối cùng nước mắt của Tề Dư cũng chảy xuống.
Sở Mộ nếm được vị mặn mặn mới ý thức được Tề Dư đang khóc, lập tức tỉnh táo, sự kiềm chế được nới lỏng, Tề Dư phấn khởi đẩy hắn sang một bên, nàng không thể đứng dậy, mà chỉ xoay người, hai tay ôm lấy lòng ngực, vẻ mặt thống khổ.
Sở Mộ nhìn thấy nàng như vậy, thật sự sợ hãi, nghĩ rằng vết thương cũ của nàng đã phát tác, vội vàng bò đến bên người nàng muốn xem vết thương nàng như thế nào.
Tề Dư nghiêng thân thể, nhắm mắt lại một chút trước khi bình tĩnh lại, không chỉ có miệng vết thương bình phục, còn có tâm tình của nàng cũng bình phục.
Khi mở lại hai mắt, trông thấy vẻ mặt lo lắng sắp khóc của Sở Mộ, Tề Dư giãy dụa đứng dậy, Sở Mộ vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, thân thiết hỏi:
"Có phải đụng tới miệng vết thương của nàng rồi không? Để ta nhìn xem vết thương thế nào ."
Sở Mộ nói xong liền muốn kéo xiêm y của Tề Dư, Tề Dư liền dùng hết sức lực trên người nàng nâng tay cho Sở Mộ một cái tát.
Sở Mộ bị một cái tát, cũng không tức giận,sau khi lấy tay sờ sờ, đem mặt bên kia đến trước mặt Tề Dư, nói: "Có đủ không? Không đủ thì đánh thêm vài cái nữa."
Tề Dư chưa từng thấy qua một người không biết xấu hổ như vậy! Tức giận chỉ vào Sở Mộ nói : 'Ngươi' hơn nửa ngày, cũng không biết 'Ngươi' chuyện gì.
Sở Mộ thấy nàng không đánh, vì thế ngồi sát lại, bất chấp Tề Dư phản kháng, kéo nhẹ vạt áo trước của xiêm y nàng, trông thấy vải băng trắng tinh bên trong, không thấy máu chảy ra, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Tề Dư giật lại cổ áo từ tay Sở Mộ, xoay người sang chỗ khác, buồn bực sửa sang lại y phục, âm thầm ở trong bụng mắng nhiếc tên cẩu huyết Sở Mộ này.
Sở Mộ thằng nhãi này chính là một tên thổ phỉ, mỗi lần gặp lại hắn đều phải bị tức chết đi được, còn khiến mình xấu hổ. Nàng là động miệng không động thủ, Sở Mộ lại vừa vặn ngược lại, hắn là động tay bất động miệng... À, hôm nay hắn cũng động miệng .
Nhớ tới lúc trước chính mình bị khinh bạc, Tề Dư từ trong đáy lòng dấy lên một trận lửa giận, Sở Mộ coi nàng là loại người gì ?
"Nàng muốn sửa sang quần áo trong bao lâu, nếu không được thì chuyển qua đây, ta sửa sang lại cho nàng."
Tề Dư âm thầm tức giận mắng, còn chưa mắng xong, chợt nghe Sở Mộ ở sau lưng nàng mở miệng. Tề Dư quay đầu trừng mắt với hắn:
"Ngươi nói đủ chưa!"
Sở Mộ để cho nàng mắng một lúc, sửng sờ chốc lát rồi ngượng ngùng cười:
"Đủ đủ. Nàng đừng nóng giận, đừng để ngực bị đau."
Tề Dư cảm thấy mình đang đánh vào miếng bông mềm, vốn muốn cùng Sở Mộ cãi nhau một trận ầm ĩ, nhưng hắn đột nhiên cười, Tề Dư cũng mắng không nổi nữa.
Hít một hơi thật sâu, Tề Dư cố gắng trấn tĩnh, nói:
"Sở Mộ, ta không phải đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao? Ngươi còn dây dưa như vậy làm cái gì?"
Sở Mộ hiện tại chỉ lo lắng miệng vết thương của Tề Dư, sẽ không cùng nàng tranh cãi , cười nói:
"Đúng đúng đúng, là ta không tốt, nàng đừng nóng giận, không đáng để làm đau thân thể."
Lại là một cú đấm khác vào tấm bông mềm... Không có cảm giác hồi lực, thật sự khá khó chịu .
Vì thế, Tề Dư không ngừng cố gắng: "Chúng ta đều đã ly hôn, những điều chúng ta nói lần trước, ngươi cũng đồng ý không phải sao? Hiện tại nói những điều này, thật sự không thú vị!"
Sở Mộ thấy nàng kích động, mi tâm nhíu lại, lại muốn bắt đầu vuốt ngực cho nàng, bị Tề Dư liếc mắt dọa cho một trận.
/96
|