Phản ứng hôm đó của Lục Di không khỏi khiến Diệp Thiển lo lắng cậu ta sẽ vì mâu thuẫn cá nhân mà trả thù. Tuy cô không bận tâm về vấn đề an ninh của Nặc Á, nhưng người xưa có câu: "Tiểu nhân khó phòng". Nếu cậu ta gây chuyện, tung tin ở bên ngoài cũng sẽ mang đến một ít phiền phức không đáng có cho Mạc Đình Xuyên.
Thế nên mấy ngày nay sau khi tan làm, trừ những lúc đi loanh quanh gần nhà mình để nhìn ba mẹ từ xa thì thời gian còn lại Diệp Thiển sẽ đến đại học A âm thầm giám sát Lục Di.
Lục Di đã là sinh viên năm tư, sắp sửa tốt nghiệp nên không thường xuyên có mặt ở trường.
Diệp Thiển sau khi quan sát mấy ngày cuối cùng đã nắm được lịch trình cơ bản của cậu ta.
Không còn nguồn tài trợ của Diệp Thiển, Lục Di lúc này không thể sống một cuộc sống xa hoa được. Trong tay cậu ta còn có một khoản nợ bài bạc, cho nên nửa đêm vẫn phải về trường để tá túc.
Diệp Thiển phát hiện mấy ngày nay Lục Di thường xuyên bắt xe đi đâu đó, lúc nào cũng xách theo một cái túi, mặc đồ che chắn mình thật kỹ, chỉ để lộ duy nhất đôi mắt ra ngoài.
Diệp Thiển vì muốn biết rốt cuộc là cậu ta đã đi đâu nên cố ý xin nghỉ một ngày để theo chân Lục Di. Lúc đón xe đuổi theo Lục Di cô còn khiến tài xế nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực. Hết cách nên Diệp Thiển chỉ đành nói với bác ấy là mình muốn đi bắt gian.
Bác tài xế giống như được khai sáng, đạp chân ga hết sức phóng khoáng, cứ như là đang tiếp sức cho cô vậy.
Lục Di xuống xe ở một vùng khác, đi đến biển báo của một trạm xe buýt thì dừng lại.
Diệp Thiển thấy Lục Di cứ nhìn trước ngó sau, đoán là cậu ta đang đợi ai đó nên cô đi sang tiệm trà sữa đối diện ngồi chờ.
Khoảng mười mấy phút sau, Diệp Thiển thấy một có một tên mập mang dép lê đi về phía Lục Di, hai người bọn họ có vẻ rất quen thuộc với nhau.
Lục Di đưa cái túi trong tay cho tên mập kia xong thì tiện đường lên xe buýt rời đi.
Diệp Thiển cầm ly trà sữa còn chưa kịp uống hết vội vàng chạy ra. Thấy tên mập đi vào một cái hẻm bên cạnh cửa hàng, cô đảo mắt nhìn qua rồi chạy vào từ lối ra bên kia, chờ lúc hắn sắp ra tới thì cô cúi đầu đi ra, giả vờ như vô tình đụng phải hắn.
"Ối! Xin lỗi, xin lỗi anh!" Tay Diệp Thiển buông lỏng, hất hơn nửa ly trà sữa lên người tên mập, chiếc túi trên tay hắn vì thế mà rơi xuống.
Diệp Thiển vừa cuống quýt xin lỗi, vừa nhặt đồ bên tay lên, làm như đang phủi giúp: "Ngại quá, làm bẩn đồ của anh rồi."
Tên mập lau đi trà sữa trên cằm, thấy thế thì giật lại túi đầy thô lỗ, tức miệng mắng cô: "Mày bị mù à? Đi đứng không biết nhìn đường hả?"
""Xin lỗi, xin lỗi! Anh xem thử xem tôi phải đền cho anh bao nhiêu?"" Diệp Thiển lại đưa tay ra, thấy đối phương siết chặt cái túi hơn, không mở miệng đòi đền bù mà chỉ mắng chửi mấy câu rồi bỏ đi.
Đợi sau khi hắn đi mất Diệp Thiển lau tay, nghĩ tới món đồ trong chiếc túi, cô nhíu mày.
"Không lẽ Lục Di lại còn là một tên biến, thái?"
Rõ ràng trong chiếc túi đó toàn bộ đều là vớ của phụ nữ.
Diệp Thiển nhớ đến mấy tin tức cô tìm hiểu trên mạng, có một nhóm những kẻ "hưng phấn với đồ vật" *, chuyên ăn trộm quần áo lót đã mặc qua của phụ nữ. Đặc biệt còn ra yêu cầu là chỉ cần những món đồ chưa giặt, nếu là phụ nữ đẹp thì giá có thể lên đến từ vài trăm cho đến vài ngàn nhân dân tệ.
(*) Hưng phấn với đồ vật: nảy sinh ham mu,ốn tìn.h dục với những bộ phận (hoặc đồ dùng, âm thanh,...) không phải là bộ phận sinh dục.
Diệp Thiển nghĩ đến chuyện Lục Di phải mua bán mấy thứ này thì chỉ thấy buồn nôn. Cô cảm thấy ghê tởm về màn tiếp xúc vừa nãy với tên mập kia.
"Nhưng mấy thứ này cậu ta lấy ở đâu ra nhỉ? Đừng nói là cậu ta đi trộm nha."
Ở trường đại học thì có giám thị, ở ký túc xá nữ thì có nhân viên quản lý ký túc xá trấn giữ, trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, chắc chắn là cậu ta không thể trộm từ trường được.
Diệp Thiển đã nghĩ đến khả năng có phải là có sinh viên nữ nào đó thiếu tiền nên chủ động đưa cho cậu ta hay không. Nhưng cô lại nghĩ, nếu như loại chuyện này xảy ra trong trường, một khi bị vạch trần thanh danh hiển nhiên bị hủy hoại, hơn nữa nhất định sẽ chịu hình thức kỷ luật nặng nề. Nếu cậu ta có muốn làm bắt buộc phải lén lút làm, nếu như dính líu tới gia đình càng dễ bại lộ hơn.
"Xem ra mình phải tiếp tục theo dõi cậu ta mới được."
Chuyện này xét về mặt đạo đức là không tuân thủ trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục. Còn xét về danh dự, nếu như truyền thông biết cô thân là thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp danh giá, là nhà sản xuất vàng lại đi tài trợ cho hạng người này. Đến lúc đó dư luận lan truyền rộng rãi sợ là sẽ liên lụy đến việc kinh doanh của gia đình cô.
Đây mới là điều khiến cô lo lắng nhất.
Chuyện xấu hổ đến mức không thể gặp mặt người khác như này chắc chắn Lục Di sẽ không dùng các phần mềm trò chuyện thông thường để liên lạc với khách hàng.
Diệp Thiển biết ngày thứ bảy cậu ta sẽ đến tiệm net gần trường cả đêm, thế là cô “ôm cây đợi thỏ” từ sớm, muốn thử vận may của mình.
Tám giờ tối Lục Di đến tiệm net, Diệp Thiển cũng theo cậu ta vào làm thẻ.
Thế nhưng không may là tất cả những vị trí xung quanh Lục Di đã có người ngồi. Diệp Thiển không thể làm gì khác ngoài việc tìm một chỗ có thể quan sát được cậu ta ở hàng sau.
Diệp Thiển rướn cổ nhìn chằm chằm vào màn hình của Lục Di, vào lúc cậu ta đăng nhập vào phần mềm trò chuyện, cô lôi điện thoại ra chụp mấy tấm.
Mấy học sinh trong tiệm net đều đang bận mở phòng chơi game nên có chẳng ai đếm xỉa tới hành động của Diệp Thiển.
Diệp Thiển phóng to ảnh đã chụp được, thấy rõ được tài khoản trên phần mềm trò chuyện, cô không khỏi cảm khái vì mới hai, ba năm mà điện thoại di động ở trong nước tiến bộ rõ ràng quá.
Sau đó Diệp Thiển gửi lời mời kết bạn cho tài khoản này, chẳng mấy chốc đã được thông qua.
Diệp Thiển thấy tài khoản này còn mới, cấp bậc không cao, ảnh đại diện cũng là của hệ thống, bên dưới tên còn có một dãy số WeChat.
,
Mở phần newsfeed, Diệp Thiển thấy đầy mấy quảng cáo khiê,u gợi, gì mà phúc lợi, lưới đỏ, ren, nguyên vị,... tất cả nằm chung một chỗ nhìn cực kỳ cay mắt.
Diệp Thiển kiềm chế sự khó chịu trong lòng, cố căng mắt đọc dòng chữ và hình được ghim trên cùng rồi thử gửi tin nhắn cho đối phương.
"Người anh em, vớ còn hàng tích trữ không?"
Diệp Thiển đợi một lúc lâu thì thấy Lục Di trước mặt mình đang ngó nghiêng, cẩn thận đề phòng trước sau. Kế đó cậu ta nhanh tay mở cửa sổ trò chuyện lên gõ bàn phím lách cách.
Tài khoản bên đây của Diệp Thiển chợt kêu lên tít tít.
"Vớ vừa mới hết, chỉ có đồ lót và quần đùi thôi."
""Giá bao nhiêu?""
""800 tệ, giao tận nơi.""
Diệp Thiển chậc một tiếng, ung dung tranh luận với đối phương: ""800 tệ thì mắc quá, là đồ gì hiếm à?""
""Là kiểu ren đỏ, khó lấy lắm.""
""Đây cũng đâu phải là đồ hiếm gì, có hết rồi. Có cái gì khác mắc hơn không?""
Đối phương im lặng một lúc, một lúc sau mới gửi một tin nhắn: "Trong tay tôi đang có mấy món hàng mới, muốn xem thử không?"
""Xem trước đã, nếu vừa ý thì giá cả không thành vấn đề.""
Đối phương gửi đến mấy tấm hình váy, kiểu dáng trông cũng rất ổn, nhưng nếu so với kinh doanh "nguyên vị"" thì lại có vẻ mát mẻ, thoát tục quá.
Diệp Thiển nghi ngờ hỏi một câu, thấy câu trả lời của đối phương suýt nữa là cô xuất huyết não tại chỗ.
"Co biết vợ của chủ tịch Mạc Đình Xuyên ở Nặc Á không? Chính là đại tiểu thư của nhà họ Diệp ở Thịnh Kinh đó. Đồ Diệp Thiển từng mặc qua, coi như hời cho anh, tính anh 1500 tệ."
Cho dù Diệp Thiển được ăn học tử tế nhưng lúc này cô cũng không thể nhịn được mà mắng một câu "đ** m* cậu"". Diệp Thiển nắm lấy tay vịn cố trấn tĩnh bản thân một lúc lâu mới không xách ghế đập lên đầu Lục Di.
Diệp Thiển từ từ chống tay xuống bàn, hít sâu một hơi, tiếp tục gõ chữ: "Người anh em chém gió quá rồi. Nếu chú em mà có được đồ của tiểu thư nhà họ Diệp thì chú em còn phải làm ăn kiểu như này à?"
""Tôi có bạn làm giúp việc ở nhà họ Diệp, lấy mấy cái này là chuyện nhỏ thôi.""
Diệp Thiển chầm chậm nhíu mày, tự hỏi nhà mình trả lương cho người giúp việc không thấp, chắc sẽ không có ai bắt tay với Lục Di làm trò này mới đúng. Nếu để cô bắt được là người nào thì sau này đừng hòng làm việc ở nhà cô nữa..
Diệp Thiển lằng nhằng với Lục Di một hồi, cô vốn dĩ không muốn phí tiền cho tên cặn bã này, nhưng lại suy nghĩ nếu bộ quần áo này thật sự là của cô, lỡ như rơi vào tay người khác thì thật sự quá kinh khủng. Cho nên cô chỉ đành cắn răng mà mua lại bộ quần áo này.
Đồ lập tức được gửi hỏa tốc đến nhà thuê của cô.
Tự dưng lại mất toi 1500 tệ hay có thể nói là cho không cái tên ăn cháo đá bát Lục Di này. Diệp Thiển cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều khó chịu vô cùng.
""Tên khốn kiếp này, sớm muộn gì tôi cũng cho cậu lãnh đủ!"" Diệp Thiển siết tay thành quả đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Suốt đêm đó Diệp Thiển giận đến mức không thể ngủ được, thầm tính toán trong đầu. Trước mắt không trị được Lục Di thì phải làm cậu ta lộ ra tính cách xấu xa này.
Hôm sau cô lập tức ra chợ mua vài cái quần lọt khe kém chất lượng, nhét vào một cái hộp cực kỳ dọa người, dùng túi giao hàng hỏa tốc gói bên ngoài để ngụy trang. Cũng trong ngày hôm đó, sau khi tan làm cô đến trường bấm điện thoại gọi vào số máy của Lục Di.
Không ngờ là số điện thoại mà Lục Di thường dùng lại không đổi, Diệp Thiển gọi được rồi thì bóp mũi nói: ""Xin chào, xin hỏi có phải Lục Di không?""
""Cô là ai?""
""Ở đây có hàng giao hỏa tốc cho anh, mời anh đến cửa Bắc lấy.""
""Hàng giao hỏa tốc? Hàng giao hỏa tốc khi nào..." Đối phương cũng mơ màng, nhưng vẫn xuống giường xỏ chân vào giày rồi đi ra cửa.
Diệp Thiển cẩn thận bê cái hộp, đợi Lục Di ra ngoài rồi thì chủ động bước đến giao đồ cho cậu ta.
Lục Di vẫn còn đang không rõ rốt cuộc mình đã mua gì mà quên lấy, hoặc là ai đã gửi đến cho cậu ta, vừa xem vừa đi vào trong.
Diệp Thiển thấy cậu ta đi đến nơi có nhiều người rồi thì nhấn chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Cái hộp Lục Di cầm bị mở tung bởi đạo cụ đã được gắn sẵn bên trong, một đống quần lọt khe và mấy miếng vải lụa xanh xanh đỏ đỏ nhẹ nhàng rơi xuống đất theo cơn gió đêm hè.
Thời điểm chạng vạng có rất nhiều người trong trường, tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người. Có vài người dừng lại gần đó lấy điện thoại ra quay lại màn kịch vui.
Diệp Thiển thở phào một hơi rồi vội vàng chạy trốn.
Lục Di giận dữ giải quyết xong đống đồ đó rồi mới đi ra tìm người đã khuất bóng từ lâu.
Tất nhiên trò chỉnh đốn ác như vậy không thể thổi bay được sự kiêu căng của Lục Di. Mấy ngày sau khi Diệp Thiển nhận được quần áo mà Lục Di gửi đến, cô cẩn thận quan sát dưới ánh sáng của đèn bàn, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào dù chỉ là một sợi chỉ, cuối cùng cô phát hiện đây đúng thật là quần áo mà cô từng mặc qua.
Những mà những cái váy này nếu không phải bị hư khóa kéo thì là bị dính vết bẩn không thể tẩy sạch được. Cô còn nhớ một trong số những chiếc váy đó có một cái là do Mạc Đình Xuyên mua cho mình, cô đã mặc chiếc váy đó ra ngoại thành chơi cùng với anh. Kết quả là cô bị ngã một cái nên phần mông váy bị rách một lỗ lớn, lúc ấy vừa xấu hổ vừa tức, đành phải quấn vest của Mạc Đình Xuyên về nhà.
Diệp Thiển lật váy lại, thấy trên đó rõ ràng là một chỗ rách bị quẹt phải, một màn sương mù dày đặc kéo lại trong lòng cô.
Diệp Thiển nhớ lại những món đồ này đã đưa cho người khác xử lý thế mà giờ phút này chúng lại rơi vào tay Lục Di. Tất cả khiến cho cô không thể không tin vào câu "có người bạn làm giúp việc ở nhà họ Diệp" của cậu ta.
"Nhưng... Rốt cuộc là ai chứ?"" Diệp Thiển nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra được là người nào.
Ngườ giúp việc ở nhà họ Diệp đều đã làm rất lâu năm, người nhỏ tuổi nhất cũng đã theo cô được ba, bốn năm. Cô nhớ rõ ràng là mình chưa từng bạc đãi ai, không đến mức bị trả thù cá nhân như thế.
Diệp Thiển không có cách nào về nhà để tự điều tra, xem ra chuyện này cô phải mượn tay của Mạc Đình Xuyên để giải quyết rồi.
Thế nên mấy ngày nay sau khi tan làm, trừ những lúc đi loanh quanh gần nhà mình để nhìn ba mẹ từ xa thì thời gian còn lại Diệp Thiển sẽ đến đại học A âm thầm giám sát Lục Di.
Lục Di đã là sinh viên năm tư, sắp sửa tốt nghiệp nên không thường xuyên có mặt ở trường.
Diệp Thiển sau khi quan sát mấy ngày cuối cùng đã nắm được lịch trình cơ bản của cậu ta.
Không còn nguồn tài trợ của Diệp Thiển, Lục Di lúc này không thể sống một cuộc sống xa hoa được. Trong tay cậu ta còn có một khoản nợ bài bạc, cho nên nửa đêm vẫn phải về trường để tá túc.
Diệp Thiển phát hiện mấy ngày nay Lục Di thường xuyên bắt xe đi đâu đó, lúc nào cũng xách theo một cái túi, mặc đồ che chắn mình thật kỹ, chỉ để lộ duy nhất đôi mắt ra ngoài.
Diệp Thiển vì muốn biết rốt cuộc là cậu ta đã đi đâu nên cố ý xin nghỉ một ngày để theo chân Lục Di. Lúc đón xe đuổi theo Lục Di cô còn khiến tài xế nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực. Hết cách nên Diệp Thiển chỉ đành nói với bác ấy là mình muốn đi bắt gian.
Bác tài xế giống như được khai sáng, đạp chân ga hết sức phóng khoáng, cứ như là đang tiếp sức cho cô vậy.
Lục Di xuống xe ở một vùng khác, đi đến biển báo của một trạm xe buýt thì dừng lại.
Diệp Thiển thấy Lục Di cứ nhìn trước ngó sau, đoán là cậu ta đang đợi ai đó nên cô đi sang tiệm trà sữa đối diện ngồi chờ.
Khoảng mười mấy phút sau, Diệp Thiển thấy một có một tên mập mang dép lê đi về phía Lục Di, hai người bọn họ có vẻ rất quen thuộc với nhau.
Lục Di đưa cái túi trong tay cho tên mập kia xong thì tiện đường lên xe buýt rời đi.
Diệp Thiển cầm ly trà sữa còn chưa kịp uống hết vội vàng chạy ra. Thấy tên mập đi vào một cái hẻm bên cạnh cửa hàng, cô đảo mắt nhìn qua rồi chạy vào từ lối ra bên kia, chờ lúc hắn sắp ra tới thì cô cúi đầu đi ra, giả vờ như vô tình đụng phải hắn.
"Ối! Xin lỗi, xin lỗi anh!" Tay Diệp Thiển buông lỏng, hất hơn nửa ly trà sữa lên người tên mập, chiếc túi trên tay hắn vì thế mà rơi xuống.
Diệp Thiển vừa cuống quýt xin lỗi, vừa nhặt đồ bên tay lên, làm như đang phủi giúp: "Ngại quá, làm bẩn đồ của anh rồi."
Tên mập lau đi trà sữa trên cằm, thấy thế thì giật lại túi đầy thô lỗ, tức miệng mắng cô: "Mày bị mù à? Đi đứng không biết nhìn đường hả?"
""Xin lỗi, xin lỗi! Anh xem thử xem tôi phải đền cho anh bao nhiêu?"" Diệp Thiển lại đưa tay ra, thấy đối phương siết chặt cái túi hơn, không mở miệng đòi đền bù mà chỉ mắng chửi mấy câu rồi bỏ đi.
Đợi sau khi hắn đi mất Diệp Thiển lau tay, nghĩ tới món đồ trong chiếc túi, cô nhíu mày.
"Không lẽ Lục Di lại còn là một tên biến, thái?"
Rõ ràng trong chiếc túi đó toàn bộ đều là vớ của phụ nữ.
Diệp Thiển nhớ đến mấy tin tức cô tìm hiểu trên mạng, có một nhóm những kẻ "hưng phấn với đồ vật" *, chuyên ăn trộm quần áo lót đã mặc qua của phụ nữ. Đặc biệt còn ra yêu cầu là chỉ cần những món đồ chưa giặt, nếu là phụ nữ đẹp thì giá có thể lên đến từ vài trăm cho đến vài ngàn nhân dân tệ.
(*) Hưng phấn với đồ vật: nảy sinh ham mu,ốn tìn.h dục với những bộ phận (hoặc đồ dùng, âm thanh,...) không phải là bộ phận sinh dục.
Diệp Thiển nghĩ đến chuyện Lục Di phải mua bán mấy thứ này thì chỉ thấy buồn nôn. Cô cảm thấy ghê tởm về màn tiếp xúc vừa nãy với tên mập kia.
"Nhưng mấy thứ này cậu ta lấy ở đâu ra nhỉ? Đừng nói là cậu ta đi trộm nha."
Ở trường đại học thì có giám thị, ở ký túc xá nữ thì có nhân viên quản lý ký túc xá trấn giữ, trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, chắc chắn là cậu ta không thể trộm từ trường được.
Diệp Thiển đã nghĩ đến khả năng có phải là có sinh viên nữ nào đó thiếu tiền nên chủ động đưa cho cậu ta hay không. Nhưng cô lại nghĩ, nếu như loại chuyện này xảy ra trong trường, một khi bị vạch trần thanh danh hiển nhiên bị hủy hoại, hơn nữa nhất định sẽ chịu hình thức kỷ luật nặng nề. Nếu cậu ta có muốn làm bắt buộc phải lén lút làm, nếu như dính líu tới gia đình càng dễ bại lộ hơn.
"Xem ra mình phải tiếp tục theo dõi cậu ta mới được."
Chuyện này xét về mặt đạo đức là không tuân thủ trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục. Còn xét về danh dự, nếu như truyền thông biết cô thân là thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp danh giá, là nhà sản xuất vàng lại đi tài trợ cho hạng người này. Đến lúc đó dư luận lan truyền rộng rãi sợ là sẽ liên lụy đến việc kinh doanh của gia đình cô.
Đây mới là điều khiến cô lo lắng nhất.
Chuyện xấu hổ đến mức không thể gặp mặt người khác như này chắc chắn Lục Di sẽ không dùng các phần mềm trò chuyện thông thường để liên lạc với khách hàng.
Diệp Thiển biết ngày thứ bảy cậu ta sẽ đến tiệm net gần trường cả đêm, thế là cô “ôm cây đợi thỏ” từ sớm, muốn thử vận may của mình.
Tám giờ tối Lục Di đến tiệm net, Diệp Thiển cũng theo cậu ta vào làm thẻ.
Thế nhưng không may là tất cả những vị trí xung quanh Lục Di đã có người ngồi. Diệp Thiển không thể làm gì khác ngoài việc tìm một chỗ có thể quan sát được cậu ta ở hàng sau.
Diệp Thiển rướn cổ nhìn chằm chằm vào màn hình của Lục Di, vào lúc cậu ta đăng nhập vào phần mềm trò chuyện, cô lôi điện thoại ra chụp mấy tấm.
Mấy học sinh trong tiệm net đều đang bận mở phòng chơi game nên có chẳng ai đếm xỉa tới hành động của Diệp Thiển.
Diệp Thiển phóng to ảnh đã chụp được, thấy rõ được tài khoản trên phần mềm trò chuyện, cô không khỏi cảm khái vì mới hai, ba năm mà điện thoại di động ở trong nước tiến bộ rõ ràng quá.
Sau đó Diệp Thiển gửi lời mời kết bạn cho tài khoản này, chẳng mấy chốc đã được thông qua.
Diệp Thiển thấy tài khoản này còn mới, cấp bậc không cao, ảnh đại diện cũng là của hệ thống, bên dưới tên còn có một dãy số WeChat.
,
Mở phần newsfeed, Diệp Thiển thấy đầy mấy quảng cáo khiê,u gợi, gì mà phúc lợi, lưới đỏ, ren, nguyên vị,... tất cả nằm chung một chỗ nhìn cực kỳ cay mắt.
Diệp Thiển kiềm chế sự khó chịu trong lòng, cố căng mắt đọc dòng chữ và hình được ghim trên cùng rồi thử gửi tin nhắn cho đối phương.
"Người anh em, vớ còn hàng tích trữ không?"
Diệp Thiển đợi một lúc lâu thì thấy Lục Di trước mặt mình đang ngó nghiêng, cẩn thận đề phòng trước sau. Kế đó cậu ta nhanh tay mở cửa sổ trò chuyện lên gõ bàn phím lách cách.
Tài khoản bên đây của Diệp Thiển chợt kêu lên tít tít.
"Vớ vừa mới hết, chỉ có đồ lót và quần đùi thôi."
""Giá bao nhiêu?""
""800 tệ, giao tận nơi.""
Diệp Thiển chậc một tiếng, ung dung tranh luận với đối phương: ""800 tệ thì mắc quá, là đồ gì hiếm à?""
""Là kiểu ren đỏ, khó lấy lắm.""
""Đây cũng đâu phải là đồ hiếm gì, có hết rồi. Có cái gì khác mắc hơn không?""
Đối phương im lặng một lúc, một lúc sau mới gửi một tin nhắn: "Trong tay tôi đang có mấy món hàng mới, muốn xem thử không?"
""Xem trước đã, nếu vừa ý thì giá cả không thành vấn đề.""
Đối phương gửi đến mấy tấm hình váy, kiểu dáng trông cũng rất ổn, nhưng nếu so với kinh doanh "nguyên vị"" thì lại có vẻ mát mẻ, thoát tục quá.
Diệp Thiển nghi ngờ hỏi một câu, thấy câu trả lời của đối phương suýt nữa là cô xuất huyết não tại chỗ.
"Co biết vợ của chủ tịch Mạc Đình Xuyên ở Nặc Á không? Chính là đại tiểu thư của nhà họ Diệp ở Thịnh Kinh đó. Đồ Diệp Thiển từng mặc qua, coi như hời cho anh, tính anh 1500 tệ."
Cho dù Diệp Thiển được ăn học tử tế nhưng lúc này cô cũng không thể nhịn được mà mắng một câu "đ** m* cậu"". Diệp Thiển nắm lấy tay vịn cố trấn tĩnh bản thân một lúc lâu mới không xách ghế đập lên đầu Lục Di.
Diệp Thiển từ từ chống tay xuống bàn, hít sâu một hơi, tiếp tục gõ chữ: "Người anh em chém gió quá rồi. Nếu chú em mà có được đồ của tiểu thư nhà họ Diệp thì chú em còn phải làm ăn kiểu như này à?"
""Tôi có bạn làm giúp việc ở nhà họ Diệp, lấy mấy cái này là chuyện nhỏ thôi.""
Diệp Thiển chầm chậm nhíu mày, tự hỏi nhà mình trả lương cho người giúp việc không thấp, chắc sẽ không có ai bắt tay với Lục Di làm trò này mới đúng. Nếu để cô bắt được là người nào thì sau này đừng hòng làm việc ở nhà cô nữa..
Diệp Thiển lằng nhằng với Lục Di một hồi, cô vốn dĩ không muốn phí tiền cho tên cặn bã này, nhưng lại suy nghĩ nếu bộ quần áo này thật sự là của cô, lỡ như rơi vào tay người khác thì thật sự quá kinh khủng. Cho nên cô chỉ đành cắn răng mà mua lại bộ quần áo này.
Đồ lập tức được gửi hỏa tốc đến nhà thuê của cô.
Tự dưng lại mất toi 1500 tệ hay có thể nói là cho không cái tên ăn cháo đá bát Lục Di này. Diệp Thiển cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều khó chịu vô cùng.
""Tên khốn kiếp này, sớm muộn gì tôi cũng cho cậu lãnh đủ!"" Diệp Thiển siết tay thành quả đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Suốt đêm đó Diệp Thiển giận đến mức không thể ngủ được, thầm tính toán trong đầu. Trước mắt không trị được Lục Di thì phải làm cậu ta lộ ra tính cách xấu xa này.
Hôm sau cô lập tức ra chợ mua vài cái quần lọt khe kém chất lượng, nhét vào một cái hộp cực kỳ dọa người, dùng túi giao hàng hỏa tốc gói bên ngoài để ngụy trang. Cũng trong ngày hôm đó, sau khi tan làm cô đến trường bấm điện thoại gọi vào số máy của Lục Di.
Không ngờ là số điện thoại mà Lục Di thường dùng lại không đổi, Diệp Thiển gọi được rồi thì bóp mũi nói: ""Xin chào, xin hỏi có phải Lục Di không?""
""Cô là ai?""
""Ở đây có hàng giao hỏa tốc cho anh, mời anh đến cửa Bắc lấy.""
""Hàng giao hỏa tốc? Hàng giao hỏa tốc khi nào..." Đối phương cũng mơ màng, nhưng vẫn xuống giường xỏ chân vào giày rồi đi ra cửa.
Diệp Thiển cẩn thận bê cái hộp, đợi Lục Di ra ngoài rồi thì chủ động bước đến giao đồ cho cậu ta.
Lục Di vẫn còn đang không rõ rốt cuộc mình đã mua gì mà quên lấy, hoặc là ai đã gửi đến cho cậu ta, vừa xem vừa đi vào trong.
Diệp Thiển thấy cậu ta đi đến nơi có nhiều người rồi thì nhấn chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Cái hộp Lục Di cầm bị mở tung bởi đạo cụ đã được gắn sẵn bên trong, một đống quần lọt khe và mấy miếng vải lụa xanh xanh đỏ đỏ nhẹ nhàng rơi xuống đất theo cơn gió đêm hè.
Thời điểm chạng vạng có rất nhiều người trong trường, tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người. Có vài người dừng lại gần đó lấy điện thoại ra quay lại màn kịch vui.
Diệp Thiển thở phào một hơi rồi vội vàng chạy trốn.
Lục Di giận dữ giải quyết xong đống đồ đó rồi mới đi ra tìm người đã khuất bóng từ lâu.
Tất nhiên trò chỉnh đốn ác như vậy không thể thổi bay được sự kiêu căng của Lục Di. Mấy ngày sau khi Diệp Thiển nhận được quần áo mà Lục Di gửi đến, cô cẩn thận quan sát dưới ánh sáng của đèn bàn, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào dù chỉ là một sợi chỉ, cuối cùng cô phát hiện đây đúng thật là quần áo mà cô từng mặc qua.
Những mà những cái váy này nếu không phải bị hư khóa kéo thì là bị dính vết bẩn không thể tẩy sạch được. Cô còn nhớ một trong số những chiếc váy đó có một cái là do Mạc Đình Xuyên mua cho mình, cô đã mặc chiếc váy đó ra ngoại thành chơi cùng với anh. Kết quả là cô bị ngã một cái nên phần mông váy bị rách một lỗ lớn, lúc ấy vừa xấu hổ vừa tức, đành phải quấn vest của Mạc Đình Xuyên về nhà.
Diệp Thiển lật váy lại, thấy trên đó rõ ràng là một chỗ rách bị quẹt phải, một màn sương mù dày đặc kéo lại trong lòng cô.
Diệp Thiển nhớ lại những món đồ này đã đưa cho người khác xử lý thế mà giờ phút này chúng lại rơi vào tay Lục Di. Tất cả khiến cho cô không thể không tin vào câu "có người bạn làm giúp việc ở nhà họ Diệp" của cậu ta.
"Nhưng... Rốt cuộc là ai chứ?"" Diệp Thiển nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra được là người nào.
Ngườ giúp việc ở nhà họ Diệp đều đã làm rất lâu năm, người nhỏ tuổi nhất cũng đã theo cô được ba, bốn năm. Cô nhớ rõ ràng là mình chưa từng bạc đãi ai, không đến mức bị trả thù cá nhân như thế.
Diệp Thiển không có cách nào về nhà để tự điều tra, xem ra chuyện này cô phải mượn tay của Mạc Đình Xuyên để giải quyết rồi.
/16
|