Chương 15: Phản phệ chính mình.
Kiều Phỉ đã từ bỏ giãy giụa với Kiều Kim dạy mãi không sửa.
Bà định cơm nước xong xuôi sẽ dẫn Kiều Kim về phòng của mình, lại đột nhiên nghe thấy Kiều Kim lau khóe miệng xong nói một câu: “Sắp đến rồi.”
Kiều Phỉ ngạc nhiên: “Cái gì sắp đến?”
Kiều Kim mỉm cười bí ẩn: “Không liên quan đến bà.”
Có người sắp xảy ra chuyện rồi.
Đương nhiên sắp đến rồi.
Kiều Phỉ cũng không hỏi nhiều, vô cùng hưng phấn dẫn Kiều Kim đi xem căn phòng của cô.
Bởi vì Kiều Phỉ tự mình xử lý vấn đề của căn phòng, nên không xuất hiện tình huống máu chó gì ở đây, cô cũng có một phòng ngủ riêng ở tầng hai như anh em nhà họ Mục.
Có bể bơi và ban công lớn củng mình, ngày thường căn phòng này dành cho khách khứa quan trọng ở lại, Kiều Kim muốn về đây, Kiều Phỉ liền để Kiều Kim ở lại.
Bởi vậy có thể thấy, ở nhà họ Mục, Kiều Phỉ vẫn có tiếng nói, câu chuyện máu chó của bà và Mục Chấn Minh cũng không ảnh hưởng đến việc sau khi trở về Mục Chấn Minh vẫn yêu thương cưng chiều bà.
Phong cách trang trí trong phòng cũng giống với trang viên này, vô cùng đơn giản, mỗi một đồ dùng trong nhà đều được chế tác đặc biệt.
Cũng có thể nhận ra chiếc giường lớn vô cùng đắt đỏ lại không mất phong cách trang nhã.
Ngoại trừ mấy con búp bê theo phong cách thiếu nữ.
Có thể nhìn thấy búp bê được trưng bầy trên ngăn tủ ở khắp mọi nơi, Kiều Kim cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Kiều Phỉ rất chờ mong: “Sao nào, mẹ đã trang trí theo sở thích của con, nếu con còn cần gì nữa, cứ việc nói với mẹ.”
Kiều Kim nhẹ gật đầu: “Phỉ Phỉ, bà đã làm rất tốt rồi, ta không soi mói chỗ nào hết, rất tốt.”
Bà chỉ sợ Kiều Kim có chỗ nào không vui.
Lúc trước cảm thấy mình nợ Kiều Kim, bây giờ thấy Kiều Kim không hề trách móc mình, bà cũng dễ chịu hơn.
Dù sao chuyện Kiều Kim nhiễm ma túy luôn là một bóng ma, bà thật sự sợ sẽ mất Kiều Kim.
Sau khi Kiều Phỉ sắp xếp xong cũng không làm phiền cô nữa, rời khỏi phòng của cô.
Kiều Kim không có nhiều đồ, đều được lấy đến từ căn hộ trước kia.
Không quá quan trọng, Kiều Phỉ đã giải quyết giúp cô rồi, làm rất ngay ngắn rõ ràng.
Dù sao Kiều Kim cũng tự sát trong căn hộ kia, đối với Kiều Phỉ và Kiều Kim, đều có một khúc mắc.
Bây giờ Kiều Kim cũng không có ý kiến gì, cô giang hai tay ra, bây giờ luồng hôi khí lấy được trên người Đàm Tuyết gia đã hoàn toàn biến thành tử khí.
Đàm Tuyết Gia chết rồi.
Luồng tử khí này quanh quẩn trong tay Kiều Kim, sau khi cô xem xong, lại cất đi.
Đúng lúc này, cô cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt, chậm rãi đánh về phía cô.
Chúng nó không có bóng dáng, vô sắc vô vị, đó là một điềm báo, là một loại phản phệ.
Cô nghịch thiên cải mệnh, một lần nữa sống lại, cuối cùng cũng bắt đầu phản phệ rồi.
Cô cần phải làm ra lớp phòng ngự, nếu không, dù loại phản phệ này không lấy mạng của cô, cũng đủ để ảnh hưởng đến tương lai của cô.
Cô có thể nhận ra số mệnh của người khác, lại không nhìn được số mệnh của mình.
Nhưng ít nhất Kiều Kim có thể linh cảm thấy trên người mình sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
Nhìn dáng vẻ hiện tại có lẽ phải ở lại nhà họ Mục rồi, Kiều Kim suy nghĩ, nặn một giọt máu tươi từ trên người của mình, kết hợp với luồng hắc khí này, nhẹ nhàng bắn ra, hắc khí lập tức xâm chiếm vào các vách tường xung quanh, giọt máu tươi kia của cô cũng hòa chung vào, biến mất sạch sẽ,
Chỉ có một luồng này, còn chưa đủ, cô cần nhiều hơn.
Kiều Kim suy nghĩ, chẳng lẽ mình còn cần phải đi ra ngoài bày sạp hàng coi bói?
Cô nhìn lại những ký ức trước kia của mình, như vậy vẫn rất dọa người đó.
/1132
|