Chương 25: Không xào đậu.
Kiều Kim lấy đi năng lực của anh ta, là bởi vì anh ta sắp chết.
Tử khí quanh quẩn trên người anh ta, không phải là bị bóp đến chết thì chính là bị ma hóa linh nuốt chửng.
Ma vật bình thường sẽ không có kết quả tốt đẹp, ma hóa linh chủng chính là tín vật của La Sát giới, thứ này cuối cùng cũng sẽ bị La Sát giới thu lại.
Việc thu thập ma hóa linh đương nhiên có lợi cho Kiều Kim, vật này cũng là nguyên liệu tốt cho trận pháp để cô chặn phản phệ của mình.
Tất nhiên là không phải loại ma hóa linh nào cô cũng thu, như người sắp chết này thì thu rồi cũng không sao.
Kiều Kim rời đi vô cùng tự nhiên, bác gái kia liếc nhìn cô lần nữa, cũng không có nói gì.
Kiều Kim đi rồi, người đàn ông mặc áo đen nhanh chóng đuổi kịp.
Anh ta nhìn xung quanh tìm người đàn ông bị mất dấu, nhìn thấy bác gáo giặt quần áo, nhất thời hơi nóng vội dò hỏi: “Dì ơi, cho hỏi dì có nhìn thấy một người mặc áo khoác màu đen, khá là cũ nát…”
Bác gái không đợi anh ta hỏi xong liền chỉ về một phía.
Ngay lập tức người đàn ông mặc đồ đen lộ vẻ cảm kích: “Cảm tạ.”
Sau đó anh ta đuổi theo người kia, không bao lâu con trai bác gái đi học về.
Bà sống có tuổi rồi mới có con, nên coi đứa con trai này quý giá như kho báu.
Lúc này đã là giữa trưa.
“Mẹ, buổi trưa ăn gì ạ?”
“Mẹ xào đậu cho con rồi.”
Bác gái mua hạt đậu vốn là muốn xào ăn trưa, căn bản không để lời của Kiều Kim ở trong lòng.
Không ngờ rằng bởi vì ăn quá nhanh, con trai bà nhanh chóng lộ vẻ đau đớn, một hạt đậu vừa vặc cắm trong cổ họng cậu bé, nhổ ra không được nuốt xuống cũng không thể, nhanh chóng bị nghẹt thở.
Bác gái nhất thời sợ hãi hét toáng lên, chân tay luống cuống nhưng căn bản là không biết làm cách nào.
Gương mặt cậu bé nhanh chóng chuyển thành màu xanh tím.
Đúng lúc này một người đàn ông phá cửa xông vào, chính là người đàn ông mặc đồ đen lúc nãy.
Anh ta nhìn tình hình trong phòng, dường như đã biết chuyện gì xảy ra. Bàn tay đặt trên người cậu bé vỗ mạnh một cái, “Phốc” một tiếng, một hạt đậu từ miệng cậu bé bắn ra ngoài.
“Hừ___”
Cậu bé đột nhiên được hít thở không khí, người cuối cùng cũng bình thường lại.
Bác gái đã khóc nước mắt nước mũi chảy hết xuống, giờ khắc này nhìn thấy con trai mình không sao rồi, nỗi lo lắng trong lòng liền vơi xuống, nhìn về phía người đàn ông áo đen nói cảm ơn.
“Cảm ơn, cảm ơn, thực sự cảm ơn anh.”
Tào Nhất Khải đứng dậy: “Không cần cám ơn, dì nên mừng vì đúng lúc tôi ở đây, không thì con trai dì đã không còn.”
Hóc hạt đậu bác gái thực sự không biết cấp cứu làm sao. Kiểu nghẹt thở này tốc độ tử vong rất nhanh, chậm một chút nữa thì đứa trẻ đã không còn.
Cậu bé ho khan không ngừng, ít nhất là đã chậm lại, bác gái bỗng nghĩ tới điều gì, có chút buồn khổ: “Đều tại tôi. Có một cô gái nói buổi trưa tôi không được xào đậu cho con trai ăn, tôi không nghe, không ngờ con trai suýt chút nữa thì có chuyện.”
Khuôn mặt Tào Nhất Khải nhảy dựng lên: “Dì à, dì nói gì vậy?”
Bác gái khóc lớn: “Chí là một cô gái nói tôi trưa nay đừng xào đậu cho con trai ăn…”
Đầu óc Tào Nhất Khải kinh ngạc: “Sao cô ấy biết không nên xào đậu cho con trai dì ăn?”
Bác gái kia cũng đột nhiên tỉnh táo lại: “Đúng vậy. Tôi không quen cô gái kia, dậu tôi đều để ở buồng trong, sao cô ấy biết tôi mua đậu?”
Lúc đó cũng chính vì chuyện này bà mới cảm thấy cô gái này đang mê sảng.
Đây không phải chuyện quan trọng, trực giá trời sinh nhạy bén của Tào Nhất Khải nhận ra chuyện này có hơi không đúng: “Sao đúng lúc cô ấy lại xuất hiện ở đây?”
/1132
|