Trong xe có máy sưởi, Kiều Tịch thậm chí còn cảm thấy hơi nóng.
Kiều Tịch yếu ớt nép vào lòng Lục Hoặc, đôi mắt ướŧ áŧ.
“Còn muốn khóc sao?” Lục Hoặc thấp giọng hỏi cô.
Kiều Tịch nhanh chóng lắc đầu như thể sợ hãi.
Sao cô còn dám khóc? Nước mắt gần như bị anh nuốt hết, môi cũng bị anh nghiến đến tê dại.
Lục Hoặc trước mặt giống như dã thú bị giam cầm, bắt được khối thịt mềm là cô liền ngậm vào miệng, không ăn mà chỉ liếʍ ɭáρ.
Kiều Tịch cảm thấy thà bị anh nuốt chửng, còn hơn bị nhìn chằm chằm, suy yếu từng chút một.
Lục Hoặc nhìn cô gái trở nên ngoan ngoãn, an phận, anh cúi đầu hôn đôi mắt phiếm hồng của cô lần nữa, “Em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngón tay Kiều Tịch quấn lấy vạt áo anh, cô lắc đầu, “Vừa mới gặp được anh, em không muốn rời đi nhanh như vậy.”
Đôi mắt Lục Hoặc nhìn ra phía ngoài cửa xe, môi anh đụng phải vành tai cô, thì thào: “Tịch Tịch, bây giờ không thể theo ý em, chú đang chờ ở cửa.”
Tai Kiều Tịch tê dại, nghe thấy anh nói, nhất thời chưa phản ứng được, cô vô thức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy cha đứng ở cửa cách đó không xa, cô không nhìn thấy rõ biểu cảm của ông, nhưng hiển nhiên sắc mặt cũng không tốt lắm.
Kiều Tịch nhát gan, dù biết bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong xe, cô vẫn giãy giụa thoát khỏi đùi Lục Hoặc.
“Đừng lo lắng.” Lục Hoặc bình tĩnh giúp cô sửa sang lại làn váy xộc xệch, còn có tóc mái lòa xòa bên mặt, anh nhìn hai bên má ửng hồng, còn có khóe miệng đỏ tươi, người sáng suốt đều biết xảy ra chuyện gì.
Anh khẽ cười: “Lát nữa cha em mắng, cứ đẩy hết cho anh, là lỗi của anh.”
Kiều Tịch chuẩn bị mở cửa xe xuống, Lục Hoặc khống chế eo cô không buông, anh cởϊ áσ khoác ngoài khoác cho cô, “Bên ngoài lạnh lắm, đừng để cảm lạnh.”
Sau đó anh mới đưa Kiều Tịch xuống xe.
“Chú.”
“Cha.”
Hai người đi tới trước mặt cha Kiều.
Đêm tối, cha Kiều lạnh lùng đánh giá Lục Hoặc: “Tới rồi, sao không vào trong ngồi một lát?”
“Cha, Lục Hoặc có việc, lát nữa phải đi, cho nên con không để anh ấy vào nhà.” Kiều Tịch đến bên cạnh cha Kiều, thay Lục Hoặc giải vây.
Cha Kiều đối diện với con gái, vẻ mặt nghiêm nghị mới dịu đi một phần, “Bên ngoài lạnh lắm, con vào nhà trước nói chuyện với mẹ con đi.”
Kiều Tịch nhìn thoáng qua Lục Hoặc, lại nhìn về phía cha, “Cha…”
Cha Kiều làm sao không nhìn ra tâm tư con gái, ông rất phiền muộn, tiểu công chúa trong nhà đã hướng về tiểu tử thối bên ngoài rồi, “Cha có thể làm gì nó, cha có thể đánh nó sao?”
“Cha sẽ không, con chỉ lo lắng Lục Hoặc không hiểu rõ về cha, lại nói lời cha không thích, làm cha tức giận.” Kiều Tịch lại liếc Lục Hoặc, “Em đi vào trước.”
Khóe miệng Lục Hoặc cong lên, ý bảo cô cứ yên tâm.
Nhìn thấy bóng dáng Kiều Tịch biến mất ở cổng lớn, cha Kiều mới bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Lục Hoặc, “Tuy rằng Tiểu Tịch thích cậu, hai chân cậu đã bình phục, nhưng không có nghĩa ta sẽ đồng ý cho hai đứa bên nhau, giao Tiểu Tịch cho cậu.”
Lục Hoặc khiêm tốn, “Cháu biết.”
“Cậu biết rõ hoàn cảnh của bản thân, cậu được Lục gia nuôi thả, không được coi trọng, cái gì cũng không có, tương lai có thể làm gì để chăm sóc tiểu công chúa Kiều gia ta?” Cha Kiều đi thẳng vào vấn đề.
So với lần đầu tiên đối phương gặp phụ huynh, chàng trai trước mặt trầm ồn hơn, khí chất cũng trở nên khác hẳn, không còn trẻ con như trước.
Hai chân đối phương có thể đứng lên, chiều cao của cậu ta so với ông còn cao hơn, đồng thời, cũng can đảm nhìn thẳng ông, không hề nhát gan.
Nếu đối phương không phải muốn cướp đi con gái của ông, cha Kiều có lẽ sẽ đánh giá cao anh.
Nhưng đối phương bây giờ muốn trở thành bạn trai của con gái, cha Kiều đương nhiên dùng ánh mắt bắt bẻ, tiêu chuẩn yêu cầu đối phương phải cao hơn.
Áo khoác của Lục Hoặc đã đưa cho Kiều Tịch, trong gió lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một cái áo len mỏng màu đen, dáng người cao ráo, thẳng tắp.
Đối mặt với chất vấn của cha Kiều, Lục Hoặc cũng không lảng tránh.
Kiều Tịch không biết Lục Hoặc nói với cha như thế nào, bây giờ cô ở trước mặt cha mẹ nhắc tới anh, hai người cũng không có bất mãn.
*
Ngoài tòa nhà học, Lục Hoặc đang nói chuyện với giáo sư, đối phương vỗ vai anh.
“Tiểu Tô và cậu phối hợp rất tốt, một người tư duy logic mạnh mẽ, một người phản ứng nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén, hai đứa phối hợp cho tốt, cái dự án này giao cho hai đứa, ta có yên tâm buông tay.” Giáo sư có vẻ hài lòng.
Mí mắt Tô Thần giật giật, “Giáo sư, không có thầy, không thể có chúng em.” Haizzz, đây là tiết tấu khiến bọn họ suy nghĩ.
Lúc này, điện thoại Lục Hoặc rung lên vài cái, anh cúi đầu nhìn khẽ nhếch môi, sau đó anh gật đầu với giáo sư, “Em còn có việc, xin phép rời đi trước ạ.”
Giáo sư vẫy tay, “Đi đi.”
Thấy Lục Hoặc rời đi, Tô Thần cũng nói: “Em cũng có việc muốn đi trước.”
Giáo sư đẩy kính, “Được rồi, tối nay gửi kế hoạch vào email ta?”
Tô Thần nhướng mắt đào hoa, “Đương nhiên ạ.”
Lục Hoặc hôm nay mặc một bộ đồ đen, thân hình cao lớn, gương mặt lạnh lùng, đi trong khuôn viên trường, rất bắt mắt.
Tô Thần đi tới, dùng khuỷu tay chạm anh, “Tôi mời cậu ăn cơm, bàn dự án của chúng ta.”
Lục Hoặc nhìn anh ta, “Không được.”
Trong đôi mắt đào hoa của Tô Thần, chỉ thấy Lục Hoặc hiếm khi bày ra vẻ mặt này, “Bạn gái tôi tới.”
Không hiểu sao, Tô Thần lại nghe ra có chút khoe khoang.
Tô Thần chậm rì rì đi bên cạnh anh, “Chậc chậc, cái này có gì mà tự hào, bị tình yêu ràng buộc.”
Lục Hoặc nhìn cô gái xuất hiện phía trước, đôi mắt lạnh lùng trở nên nhu hòa, đôi mắt chăm chú nhìn cô, anh thấp giọng nói: “Thật không? Tôi hy vọng, bị cô ấy ràng buộc cả đời.”
Tô Thần suýt nữa sặc nước miếng, chưa thể thích ứng với Lục Hoặc bị tình yêu ăn mất não.
“Sao lại tìm tới đây?” Lục Hoặc cũng không để ý Tô Thần kinh ngạc, bỏ mặc đối phương, sải chân bước tới chỗ cô gái, “Sao không ở trên xe chờ anh? Bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Lần đầu tiên em tới thăm trường anh, muốn đi dạo.” Sau đó liền gặp anh.
Lục Hoặc chủ động giúp cô sửa sang quần áo, sau đó nắm tay cô, phát hiện đầu ngón tay cô hơi lạnh, anh liền bao trọn bàn tay cô.
“Anh ta là bạn của anh?” Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc phía sau Tô Thần, có hơi quen, hình như gặp qua ở đâu đó.
Tô Thần nhìn gương mặt Kiều Tịch, cũng cảm thấy hơi quen, nhưng mà trong trí nhớ, theo bản năng anh ta cho rằng cô là bạn gái Lục Hoặc, “Xin chào, tôi là Tô Thần.”
Kiều Tịch đảo mắt, cuối cùng nhớ ra, lúc Lục Hoặc tham gia cuộc thi toán học ở cao trung, gặp qua anh ta, “Xin chào, tôi là Kiều Tịch.”
Cô rất vui vì Lục Hoặc kết bạn.
Không thể không nói, Tô Thần rất bội phục ánh mắt Lục Hoặc, khó trách khi anh ta nói với Lục Hoặc hoa khôi thích anh, đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, “Sớm đã nghe qua, tên này có nhắc tới cậu trước mặt tôi không dưới một lần.”
Kiều Tịch liếc nhìn Lục Hoặc, nhướng mày, cô không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lục Hoặc ở trước mặt bạn bè nhắc tới cô.
Lục Hoặc nắm chặt tay cô gái, “Không phải em nói bạn em cũng tới sao? Đừng để bọn họ chờ, chúng ta đi thôi.”
Tô Thần âm thầm khịt mũi, tên này trọng sắc khinh bạn, bạn của bạn gái không thể chờ được, bạn bè của mình có thể tùy ý ném sang một bên.
Kiều Tịch gật đầu, cô nói với Tô Thần: “Lát nữa chúng tôi muốn đi chơi, cậu có muốn đi cùng không?” Có nhiều người càng vui, đối phương là bạn của Lục Hoặc, cô rất vui khi Lục Hoặc tiếp xúc với bạn bè.
Tô Thần tiếp nhận ánh mắt ghét bỏ của Lục Hoặc, anh nhướng mày cười, “Được thôi.”
Kiều Tịch và Lục Hoặc đi ở phía trước, Tô Thần không biết điều trở thành bóng đèn lớn, đi ở bên cạnh.
Ba người giá trị nhan sắc cao, trở thành phong cảnh trong trường.
Đặc biệt là Lục Hoặc và Tô Thần, nổi tiếng trong trường về ngoại hình, bọn họ đồng thời xuất hiện, không ít bạn học trên đường ghé qua, âm thầm đánh giá.
“Trời ạ, Noãn Noãn, nhìn xem, là Lục Hoặc và Tô Thần.” Bạn cùng phòng kinh ngạc thiếu chút nữa làm rơi cốc trà sữa trong tay, “Cô gái bên cạnh Lục Hoặc là ai, không phải là người trường ta chứ?”
Chỉ thấy diện mạo cô xuất chúng, đẹp khiến người không rời mắt được, giá trị nhan sắc như vậy, ở trong trường họ sớm đã được đưa lên diễn đàn, sao có thể giấu được?
“Lục Hoặc nắm tay cô ấy, cô ấy chắc không phải là tiểu yêu tinh mê hoặc Lục Hoặc chứ?” Bạn cùng phòng không nhịn được bát quái.
Tạ Noãn Noãn bên cạnh nhìn theo tầm mắt cô ấy, chỉ thấy Lục Hoặc lạnh lùng, nhìn về phía cô gái, dịu dàng đến không thể tin nổi, làm gì có ngàn dặm xa cách chứ?
Ánh mắt cô ấy dừng trên mặt cô gái bên cạnh anh, chỉ liếc một cái, trong lòng cô ấy chua xót, có chút không thoải mái, nhưng lại nhẹ nhõm hơn.
Khó trách những người khác không lọt được vào mắt Lục Hoặc.
“Noãn Noãn, quên đi, chúng ta không thể cạnh tranh được, soái ca trong trường còn rất nhiều, chúng ta cẩn thận chọn?” Bạn cùng phòng thấy Tạ Noãn Noãn mất mát, cô ấy nhanh chóng an ủi, dù sao nếu cô ấy là Lục Hoặc, cũng không thể không chọn cô gái đó.
Chị gái nhỏ thật xinh đẹp, cô ấy không nhịn được nhìn thêm vài lần.
“Tớ không sao.” Lần đó sau khi rời khỏi Lục gia, mặc dù Lục Hoặc đối với cô ấy quá lạnh nhạt, nhưng cô lại không khỏi có chút chờ mong với Lục Hoặc, bây giờ cuối cùng cũng tiêu tan.
Lục Hoặc căn bản không có nhớ tới một người như vậy, anh biết qua, Diệp Tử Hân bạn của Kiều Tịch, còn có bạn trai cô ấy Hàn Vũ, chào hỏi qua đám Dương Tối, Phương Đường liền lên xe.
Anh nhàn nhạt liếc Tô Thần bên cạnh.
Đối phương sờ mũi, da mặt dày, “Tôi không phải tới phá các cậu, tôi tới gia nhập cùng.”
Lục Hoặc lười để ý anh ta, vén tóc mái Kiều Tịch ra sau tai, “Ăn trước rồi chơi?”
Anh lo lắng cô đói bụng.
Kiều Tịch lắc đầu, “Chơi rồi ăn, giống như cần vận động kịch liệt.”
Tô Thần lúc này mới hỏi: “Chơi cái gì?”
Kiều Tịch nói với anh: “Chạy thoát khỏi mật thất, bạn tôi nói nơi đó mới mở, rất được hoan nghênh, hơn nữa yêu cầu người trên 18 tuổi mới có thể chơi.”
Tô Thần nghe nói tới chạy thoát khỏi mật thất nhiều, nhưng chưa từng chơi qua.
Trong nhận thức của anh ta, chạy thoát khỏi mật thất cần đòi hỏi thông minh và phản xạ, nhưng mà anh thấy chủ quán cung cấp quần áo, đứng ở trước cửa, nghe thấy âm nhạc khủng bố bên trong truyền ra, khóe mắt anh ta run rẩy.
“Đừng nói với tôi, bên trong tối thui, còn có người giả thần giả quỷ nhá?” Tô Thần khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Hoặc cũng thay quần áo của cửa hàng, mặc một bộ quân phục rằn ri, quần dài cùng loại, bó lấy đôi chân dài, dẫm trên giày quân dụng, quả thực tuấn tú.
Anh nhìn dáng vẻ của Tô Thần, cười lạnh: “Sợ?”
Tô Thần thu lại ánh mắt đào hoa, vẻ mặt cao thâm khó đoán, vẫn duy trì hình tượng cao lớn, “Ai sợ, tôi lo lắng sau khi vào, các người sợ hãi trốn phía sau tôi, không ngừng thét chói tai.”
Nhân viên vẫn là lần đầu được gặp nhiều soái ca mỹ nữ như vậy, sau khi giải thích các vấn đề cần chú ý, đẩy cửa ra, “Người chơi có thể đi vào, hạn chế thời gian hoàn thành nhiệm vụ mới tính qua cửa thành công.”
Cửa lớn được mở ra, bên trong đen tối, lạnh lẽo.
Lục Hoặc nắm lấy tay Kiều Tịch, “Đi theo anh.”
Kiều Tịch cũng thay quần áo, cô buộc tóc đuôi ngựa bằng ruy băng, gương mặt tinh xảo, tùy ý để Lục Hoặc nắm tay, cô nhìn về phía sau, Diệp Tử Hân và Phương Đường đều nắm chặt tay bạn trai.
Tô Thần độc thân đi theo bên cạnh Lục Hoặc.
Mấy người vừa mới đi vào, giây tiếp theo, cửa bị nhân viên khóa lại.
Bên trong đen thui, chỉ có ánh đèn le lói và hiệu ứng âm thanh khủng bố.
Gió lạnh thổi trên đỉnh đầu, làm người sởn tóc gáy.
“Tôi đi đây, tối quá.” Âm thanh Tô Thần có chút run rẩy.
“Bây giờ chúng ta phải đi tìm manh mối sao?” Diệp Tử Hân gắt gao nắm tay Hàn Vũ, gần như co lại thành quả bóng.
“Chia ra tìm đi.” Căn phòng duy nhất cần mật mã, Lục Hoặc cảm giác phòng cũng không lớn, đèn đỏ nhấp nháy liên tục, đạo cụ chất đống xung quanh.
“Tôi tìm cùng cậu.” Tô Thần sống chết đi theo Lục Hoặc.
Mọi người bắt đầu tìm manh mối, chuông báo động trong phòng đột nhiên vang lên, cách đó không xa truyền tới tiếng hét của nhân viên giả quỷ, dù biết là giả nhưng vẫn rất đáng sợ.
Phương Đường hơi sợ hãi, “Hình như nó tới, nhanh, chúng ta trốn đi.”
Vừa rồi nhân viên nói rằng, ai bị quỷ bắt được, coi như bị mất mạng, loại khỏi trò chơi.
Kiều Tịch vuốt ve tường, chạm vào tay nắm, cô uốn éo, đẩy cánh cửa nhỏ, mới phát hiện bên trong có một phòng nhỏ để trốn, “Chúng ta vào đi.”
Cô lôi kéo Lục Hoặc vào trước.
Ngọn đèn trong phòng bật sáng, không gian cũng không lớn, Kiều Tịch và Lục Hoặc vào đầu tiên, bị đẩy vào trong cùng.
Đóng cửa lại, đám đông gần như không còn chỗ đứng, xúm xít vào nhau.
Ngoài cửa, quỷ tới, không ngừng gõ cửa, thậm chí đẩy cửa.
Hàn Vũ và Dương Tối chống cửa, Diệp Tử Hân và Phương Đường chen cùng nhau.
Kiều Tịch dựa vào góc trong cùng bức tường, Lục Hoặc một tay chống tường, vây cô trong ngực, miễn đè nặng cô.
Hai người đối mặt, Kiều Tịch nhướng mày.
“Sợ sao?” Lục Hoặc hỏi cô.
“Có hơi.” Cô sợ bầu không khí u ám.
Phía sau Lục Hoặc, thân hình cao lớn của Tô Thần quay lại, giọng anh ta run run, “Này, thứ này khá đáng sợ.”
Mọi người trong phòng đều có mặt đông đủ, anh xoay người, sau lưng Lục Hoặc bị đè, mất cảnh giác nghiêng người hướng Kiều Tịch.
Thân thể cô gái mềm mại, đột nhiên bị lồng ngực rộng lớn của Lục Hoặc đè xuống, khuôn mặt Kiều Tịch nhăn lại vì đau.
Thấy sắc mặt cô gái thay đổi, Lục Hoặc chống tường, muốn cách xa một chút, nhưng không gian cũng chỉ nhỏ như vậy, vừa rồi bị người khác đẩy, cơ thể anh chỉ có thể dán sát vào Kiều Tịch.
Anh nhanh chóng cúi đầu, dán vào tai Kiều Tịch, “Có đau không?”
Đáy mắt Kiều Tịch ầng ậc nước, nơi đụng vào anh là nơi mỏng manh nhất, sao có thể không đau.
Cô không để cho người khác nghe thấy, thấp giọng oán giận: “Đau.”
Ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm, không dám rũ mắt.
Rõ ràng là cô khó chịu, anh lại không biết xấu hổ mà có tâm tư xấu xa.
Kiều Tịch cũng cảm nhận được tâm tư khác thường của anh, cô không thể tin mà đỏ mặt, giọng nói run rẩy, “Anh nghĩ cái gì?”
Vẻ mặt Lục Hoặc bình đạm, anh chống tay trên tường, bởi vì kiềm chế mà nổi gân xanh, “Cái gì cũng không nghĩ.”
Trên đỉnh đầu, mầm lá nhú lên, đung đưa vui vẻ.
Kiều Tịch cảm nhận được biến hóa của anh, gương mặt nóng bừng, thì thào: “Anh kiềm chế đi!”
Kiều Tịch yếu ớt nép vào lòng Lục Hoặc, đôi mắt ướŧ áŧ.
“Còn muốn khóc sao?” Lục Hoặc thấp giọng hỏi cô.
Kiều Tịch nhanh chóng lắc đầu như thể sợ hãi.
Sao cô còn dám khóc? Nước mắt gần như bị anh nuốt hết, môi cũng bị anh nghiến đến tê dại.
Lục Hoặc trước mặt giống như dã thú bị giam cầm, bắt được khối thịt mềm là cô liền ngậm vào miệng, không ăn mà chỉ liếʍ ɭáρ.
Kiều Tịch cảm thấy thà bị anh nuốt chửng, còn hơn bị nhìn chằm chằm, suy yếu từng chút một.
Lục Hoặc nhìn cô gái trở nên ngoan ngoãn, an phận, anh cúi đầu hôn đôi mắt phiếm hồng của cô lần nữa, “Em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngón tay Kiều Tịch quấn lấy vạt áo anh, cô lắc đầu, “Vừa mới gặp được anh, em không muốn rời đi nhanh như vậy.”
Đôi mắt Lục Hoặc nhìn ra phía ngoài cửa xe, môi anh đụng phải vành tai cô, thì thào: “Tịch Tịch, bây giờ không thể theo ý em, chú đang chờ ở cửa.”
Tai Kiều Tịch tê dại, nghe thấy anh nói, nhất thời chưa phản ứng được, cô vô thức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy cha đứng ở cửa cách đó không xa, cô không nhìn thấy rõ biểu cảm của ông, nhưng hiển nhiên sắc mặt cũng không tốt lắm.
Kiều Tịch nhát gan, dù biết bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong xe, cô vẫn giãy giụa thoát khỏi đùi Lục Hoặc.
“Đừng lo lắng.” Lục Hoặc bình tĩnh giúp cô sửa sang lại làn váy xộc xệch, còn có tóc mái lòa xòa bên mặt, anh nhìn hai bên má ửng hồng, còn có khóe miệng đỏ tươi, người sáng suốt đều biết xảy ra chuyện gì.
Anh khẽ cười: “Lát nữa cha em mắng, cứ đẩy hết cho anh, là lỗi của anh.”
Kiều Tịch chuẩn bị mở cửa xe xuống, Lục Hoặc khống chế eo cô không buông, anh cởϊ áσ khoác ngoài khoác cho cô, “Bên ngoài lạnh lắm, đừng để cảm lạnh.”
Sau đó anh mới đưa Kiều Tịch xuống xe.
“Chú.”
“Cha.”
Hai người đi tới trước mặt cha Kiều.
Đêm tối, cha Kiều lạnh lùng đánh giá Lục Hoặc: “Tới rồi, sao không vào trong ngồi một lát?”
“Cha, Lục Hoặc có việc, lát nữa phải đi, cho nên con không để anh ấy vào nhà.” Kiều Tịch đến bên cạnh cha Kiều, thay Lục Hoặc giải vây.
Cha Kiều đối diện với con gái, vẻ mặt nghiêm nghị mới dịu đi một phần, “Bên ngoài lạnh lắm, con vào nhà trước nói chuyện với mẹ con đi.”
Kiều Tịch nhìn thoáng qua Lục Hoặc, lại nhìn về phía cha, “Cha…”
Cha Kiều làm sao không nhìn ra tâm tư con gái, ông rất phiền muộn, tiểu công chúa trong nhà đã hướng về tiểu tử thối bên ngoài rồi, “Cha có thể làm gì nó, cha có thể đánh nó sao?”
“Cha sẽ không, con chỉ lo lắng Lục Hoặc không hiểu rõ về cha, lại nói lời cha không thích, làm cha tức giận.” Kiều Tịch lại liếc Lục Hoặc, “Em đi vào trước.”
Khóe miệng Lục Hoặc cong lên, ý bảo cô cứ yên tâm.
Nhìn thấy bóng dáng Kiều Tịch biến mất ở cổng lớn, cha Kiều mới bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Lục Hoặc, “Tuy rằng Tiểu Tịch thích cậu, hai chân cậu đã bình phục, nhưng không có nghĩa ta sẽ đồng ý cho hai đứa bên nhau, giao Tiểu Tịch cho cậu.”
Lục Hoặc khiêm tốn, “Cháu biết.”
“Cậu biết rõ hoàn cảnh của bản thân, cậu được Lục gia nuôi thả, không được coi trọng, cái gì cũng không có, tương lai có thể làm gì để chăm sóc tiểu công chúa Kiều gia ta?” Cha Kiều đi thẳng vào vấn đề.
So với lần đầu tiên đối phương gặp phụ huynh, chàng trai trước mặt trầm ồn hơn, khí chất cũng trở nên khác hẳn, không còn trẻ con như trước.
Hai chân đối phương có thể đứng lên, chiều cao của cậu ta so với ông còn cao hơn, đồng thời, cũng can đảm nhìn thẳng ông, không hề nhát gan.
Nếu đối phương không phải muốn cướp đi con gái của ông, cha Kiều có lẽ sẽ đánh giá cao anh.
Nhưng đối phương bây giờ muốn trở thành bạn trai của con gái, cha Kiều đương nhiên dùng ánh mắt bắt bẻ, tiêu chuẩn yêu cầu đối phương phải cao hơn.
Áo khoác của Lục Hoặc đã đưa cho Kiều Tịch, trong gió lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một cái áo len mỏng màu đen, dáng người cao ráo, thẳng tắp.
Đối mặt với chất vấn của cha Kiều, Lục Hoặc cũng không lảng tránh.
Kiều Tịch không biết Lục Hoặc nói với cha như thế nào, bây giờ cô ở trước mặt cha mẹ nhắc tới anh, hai người cũng không có bất mãn.
*
Ngoài tòa nhà học, Lục Hoặc đang nói chuyện với giáo sư, đối phương vỗ vai anh.
“Tiểu Tô và cậu phối hợp rất tốt, một người tư duy logic mạnh mẽ, một người phản ứng nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén, hai đứa phối hợp cho tốt, cái dự án này giao cho hai đứa, ta có yên tâm buông tay.” Giáo sư có vẻ hài lòng.
Mí mắt Tô Thần giật giật, “Giáo sư, không có thầy, không thể có chúng em.” Haizzz, đây là tiết tấu khiến bọn họ suy nghĩ.
Lúc này, điện thoại Lục Hoặc rung lên vài cái, anh cúi đầu nhìn khẽ nhếch môi, sau đó anh gật đầu với giáo sư, “Em còn có việc, xin phép rời đi trước ạ.”
Giáo sư vẫy tay, “Đi đi.”
Thấy Lục Hoặc rời đi, Tô Thần cũng nói: “Em cũng có việc muốn đi trước.”
Giáo sư đẩy kính, “Được rồi, tối nay gửi kế hoạch vào email ta?”
Tô Thần nhướng mắt đào hoa, “Đương nhiên ạ.”
Lục Hoặc hôm nay mặc một bộ đồ đen, thân hình cao lớn, gương mặt lạnh lùng, đi trong khuôn viên trường, rất bắt mắt.
Tô Thần đi tới, dùng khuỷu tay chạm anh, “Tôi mời cậu ăn cơm, bàn dự án của chúng ta.”
Lục Hoặc nhìn anh ta, “Không được.”
Trong đôi mắt đào hoa của Tô Thần, chỉ thấy Lục Hoặc hiếm khi bày ra vẻ mặt này, “Bạn gái tôi tới.”
Không hiểu sao, Tô Thần lại nghe ra có chút khoe khoang.
Tô Thần chậm rì rì đi bên cạnh anh, “Chậc chậc, cái này có gì mà tự hào, bị tình yêu ràng buộc.”
Lục Hoặc nhìn cô gái xuất hiện phía trước, đôi mắt lạnh lùng trở nên nhu hòa, đôi mắt chăm chú nhìn cô, anh thấp giọng nói: “Thật không? Tôi hy vọng, bị cô ấy ràng buộc cả đời.”
Tô Thần suýt nữa sặc nước miếng, chưa thể thích ứng với Lục Hoặc bị tình yêu ăn mất não.
“Sao lại tìm tới đây?” Lục Hoặc cũng không để ý Tô Thần kinh ngạc, bỏ mặc đối phương, sải chân bước tới chỗ cô gái, “Sao không ở trên xe chờ anh? Bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Lần đầu tiên em tới thăm trường anh, muốn đi dạo.” Sau đó liền gặp anh.
Lục Hoặc chủ động giúp cô sửa sang quần áo, sau đó nắm tay cô, phát hiện đầu ngón tay cô hơi lạnh, anh liền bao trọn bàn tay cô.
“Anh ta là bạn của anh?” Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc phía sau Tô Thần, có hơi quen, hình như gặp qua ở đâu đó.
Tô Thần nhìn gương mặt Kiều Tịch, cũng cảm thấy hơi quen, nhưng mà trong trí nhớ, theo bản năng anh ta cho rằng cô là bạn gái Lục Hoặc, “Xin chào, tôi là Tô Thần.”
Kiều Tịch đảo mắt, cuối cùng nhớ ra, lúc Lục Hoặc tham gia cuộc thi toán học ở cao trung, gặp qua anh ta, “Xin chào, tôi là Kiều Tịch.”
Cô rất vui vì Lục Hoặc kết bạn.
Không thể không nói, Tô Thần rất bội phục ánh mắt Lục Hoặc, khó trách khi anh ta nói với Lục Hoặc hoa khôi thích anh, đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, “Sớm đã nghe qua, tên này có nhắc tới cậu trước mặt tôi không dưới một lần.”
Kiều Tịch liếc nhìn Lục Hoặc, nhướng mày, cô không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lục Hoặc ở trước mặt bạn bè nhắc tới cô.
Lục Hoặc nắm chặt tay cô gái, “Không phải em nói bạn em cũng tới sao? Đừng để bọn họ chờ, chúng ta đi thôi.”
Tô Thần âm thầm khịt mũi, tên này trọng sắc khinh bạn, bạn của bạn gái không thể chờ được, bạn bè của mình có thể tùy ý ném sang một bên.
Kiều Tịch gật đầu, cô nói với Tô Thần: “Lát nữa chúng tôi muốn đi chơi, cậu có muốn đi cùng không?” Có nhiều người càng vui, đối phương là bạn của Lục Hoặc, cô rất vui khi Lục Hoặc tiếp xúc với bạn bè.
Tô Thần tiếp nhận ánh mắt ghét bỏ của Lục Hoặc, anh nhướng mày cười, “Được thôi.”
Kiều Tịch và Lục Hoặc đi ở phía trước, Tô Thần không biết điều trở thành bóng đèn lớn, đi ở bên cạnh.
Ba người giá trị nhan sắc cao, trở thành phong cảnh trong trường.
Đặc biệt là Lục Hoặc và Tô Thần, nổi tiếng trong trường về ngoại hình, bọn họ đồng thời xuất hiện, không ít bạn học trên đường ghé qua, âm thầm đánh giá.
“Trời ạ, Noãn Noãn, nhìn xem, là Lục Hoặc và Tô Thần.” Bạn cùng phòng kinh ngạc thiếu chút nữa làm rơi cốc trà sữa trong tay, “Cô gái bên cạnh Lục Hoặc là ai, không phải là người trường ta chứ?”
Chỉ thấy diện mạo cô xuất chúng, đẹp khiến người không rời mắt được, giá trị nhan sắc như vậy, ở trong trường họ sớm đã được đưa lên diễn đàn, sao có thể giấu được?
“Lục Hoặc nắm tay cô ấy, cô ấy chắc không phải là tiểu yêu tinh mê hoặc Lục Hoặc chứ?” Bạn cùng phòng không nhịn được bát quái.
Tạ Noãn Noãn bên cạnh nhìn theo tầm mắt cô ấy, chỉ thấy Lục Hoặc lạnh lùng, nhìn về phía cô gái, dịu dàng đến không thể tin nổi, làm gì có ngàn dặm xa cách chứ?
Ánh mắt cô ấy dừng trên mặt cô gái bên cạnh anh, chỉ liếc một cái, trong lòng cô ấy chua xót, có chút không thoải mái, nhưng lại nhẹ nhõm hơn.
Khó trách những người khác không lọt được vào mắt Lục Hoặc.
“Noãn Noãn, quên đi, chúng ta không thể cạnh tranh được, soái ca trong trường còn rất nhiều, chúng ta cẩn thận chọn?” Bạn cùng phòng thấy Tạ Noãn Noãn mất mát, cô ấy nhanh chóng an ủi, dù sao nếu cô ấy là Lục Hoặc, cũng không thể không chọn cô gái đó.
Chị gái nhỏ thật xinh đẹp, cô ấy không nhịn được nhìn thêm vài lần.
“Tớ không sao.” Lần đó sau khi rời khỏi Lục gia, mặc dù Lục Hoặc đối với cô ấy quá lạnh nhạt, nhưng cô lại không khỏi có chút chờ mong với Lục Hoặc, bây giờ cuối cùng cũng tiêu tan.
Lục Hoặc căn bản không có nhớ tới một người như vậy, anh biết qua, Diệp Tử Hân bạn của Kiều Tịch, còn có bạn trai cô ấy Hàn Vũ, chào hỏi qua đám Dương Tối, Phương Đường liền lên xe.
Anh nhàn nhạt liếc Tô Thần bên cạnh.
Đối phương sờ mũi, da mặt dày, “Tôi không phải tới phá các cậu, tôi tới gia nhập cùng.”
Lục Hoặc lười để ý anh ta, vén tóc mái Kiều Tịch ra sau tai, “Ăn trước rồi chơi?”
Anh lo lắng cô đói bụng.
Kiều Tịch lắc đầu, “Chơi rồi ăn, giống như cần vận động kịch liệt.”
Tô Thần lúc này mới hỏi: “Chơi cái gì?”
Kiều Tịch nói với anh: “Chạy thoát khỏi mật thất, bạn tôi nói nơi đó mới mở, rất được hoan nghênh, hơn nữa yêu cầu người trên 18 tuổi mới có thể chơi.”
Tô Thần nghe nói tới chạy thoát khỏi mật thất nhiều, nhưng chưa từng chơi qua.
Trong nhận thức của anh ta, chạy thoát khỏi mật thất cần đòi hỏi thông minh và phản xạ, nhưng mà anh thấy chủ quán cung cấp quần áo, đứng ở trước cửa, nghe thấy âm nhạc khủng bố bên trong truyền ra, khóe mắt anh ta run rẩy.
“Đừng nói với tôi, bên trong tối thui, còn có người giả thần giả quỷ nhá?” Tô Thần khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Hoặc cũng thay quần áo của cửa hàng, mặc một bộ quân phục rằn ri, quần dài cùng loại, bó lấy đôi chân dài, dẫm trên giày quân dụng, quả thực tuấn tú.
Anh nhìn dáng vẻ của Tô Thần, cười lạnh: “Sợ?”
Tô Thần thu lại ánh mắt đào hoa, vẻ mặt cao thâm khó đoán, vẫn duy trì hình tượng cao lớn, “Ai sợ, tôi lo lắng sau khi vào, các người sợ hãi trốn phía sau tôi, không ngừng thét chói tai.”
Nhân viên vẫn là lần đầu được gặp nhiều soái ca mỹ nữ như vậy, sau khi giải thích các vấn đề cần chú ý, đẩy cửa ra, “Người chơi có thể đi vào, hạn chế thời gian hoàn thành nhiệm vụ mới tính qua cửa thành công.”
Cửa lớn được mở ra, bên trong đen tối, lạnh lẽo.
Lục Hoặc nắm lấy tay Kiều Tịch, “Đi theo anh.”
Kiều Tịch cũng thay quần áo, cô buộc tóc đuôi ngựa bằng ruy băng, gương mặt tinh xảo, tùy ý để Lục Hoặc nắm tay, cô nhìn về phía sau, Diệp Tử Hân và Phương Đường đều nắm chặt tay bạn trai.
Tô Thần độc thân đi theo bên cạnh Lục Hoặc.
Mấy người vừa mới đi vào, giây tiếp theo, cửa bị nhân viên khóa lại.
Bên trong đen thui, chỉ có ánh đèn le lói và hiệu ứng âm thanh khủng bố.
Gió lạnh thổi trên đỉnh đầu, làm người sởn tóc gáy.
“Tôi đi đây, tối quá.” Âm thanh Tô Thần có chút run rẩy.
“Bây giờ chúng ta phải đi tìm manh mối sao?” Diệp Tử Hân gắt gao nắm tay Hàn Vũ, gần như co lại thành quả bóng.
“Chia ra tìm đi.” Căn phòng duy nhất cần mật mã, Lục Hoặc cảm giác phòng cũng không lớn, đèn đỏ nhấp nháy liên tục, đạo cụ chất đống xung quanh.
“Tôi tìm cùng cậu.” Tô Thần sống chết đi theo Lục Hoặc.
Mọi người bắt đầu tìm manh mối, chuông báo động trong phòng đột nhiên vang lên, cách đó không xa truyền tới tiếng hét của nhân viên giả quỷ, dù biết là giả nhưng vẫn rất đáng sợ.
Phương Đường hơi sợ hãi, “Hình như nó tới, nhanh, chúng ta trốn đi.”
Vừa rồi nhân viên nói rằng, ai bị quỷ bắt được, coi như bị mất mạng, loại khỏi trò chơi.
Kiều Tịch vuốt ve tường, chạm vào tay nắm, cô uốn éo, đẩy cánh cửa nhỏ, mới phát hiện bên trong có một phòng nhỏ để trốn, “Chúng ta vào đi.”
Cô lôi kéo Lục Hoặc vào trước.
Ngọn đèn trong phòng bật sáng, không gian cũng không lớn, Kiều Tịch và Lục Hoặc vào đầu tiên, bị đẩy vào trong cùng.
Đóng cửa lại, đám đông gần như không còn chỗ đứng, xúm xít vào nhau.
Ngoài cửa, quỷ tới, không ngừng gõ cửa, thậm chí đẩy cửa.
Hàn Vũ và Dương Tối chống cửa, Diệp Tử Hân và Phương Đường chen cùng nhau.
Kiều Tịch dựa vào góc trong cùng bức tường, Lục Hoặc một tay chống tường, vây cô trong ngực, miễn đè nặng cô.
Hai người đối mặt, Kiều Tịch nhướng mày.
“Sợ sao?” Lục Hoặc hỏi cô.
“Có hơi.” Cô sợ bầu không khí u ám.
Phía sau Lục Hoặc, thân hình cao lớn của Tô Thần quay lại, giọng anh ta run run, “Này, thứ này khá đáng sợ.”
Mọi người trong phòng đều có mặt đông đủ, anh xoay người, sau lưng Lục Hoặc bị đè, mất cảnh giác nghiêng người hướng Kiều Tịch.
Thân thể cô gái mềm mại, đột nhiên bị lồng ngực rộng lớn của Lục Hoặc đè xuống, khuôn mặt Kiều Tịch nhăn lại vì đau.
Thấy sắc mặt cô gái thay đổi, Lục Hoặc chống tường, muốn cách xa một chút, nhưng không gian cũng chỉ nhỏ như vậy, vừa rồi bị người khác đẩy, cơ thể anh chỉ có thể dán sát vào Kiều Tịch.
Anh nhanh chóng cúi đầu, dán vào tai Kiều Tịch, “Có đau không?”
Đáy mắt Kiều Tịch ầng ậc nước, nơi đụng vào anh là nơi mỏng manh nhất, sao có thể không đau.
Cô không để cho người khác nghe thấy, thấp giọng oán giận: “Đau.”
Ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm, không dám rũ mắt.
Rõ ràng là cô khó chịu, anh lại không biết xấu hổ mà có tâm tư xấu xa.
Kiều Tịch cũng cảm nhận được tâm tư khác thường của anh, cô không thể tin mà đỏ mặt, giọng nói run rẩy, “Anh nghĩ cái gì?”
Vẻ mặt Lục Hoặc bình đạm, anh chống tay trên tường, bởi vì kiềm chế mà nổi gân xanh, “Cái gì cũng không nghĩ.”
Trên đỉnh đầu, mầm lá nhú lên, đung đưa vui vẻ.
Kiều Tịch cảm nhận được biến hóa của anh, gương mặt nóng bừng, thì thào: “Anh kiềm chế đi!”
/0
|