SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RỒI

Chương 124 - Chương 124

/0


Ở tầng một, cha mẹ Kiều đang xem xuân vãn.

Mẹ Kiều đưa cho cha Kiều một ly trà, để ông uống tỉnh rượu, “Anh xem anh, uống một hai ly còn ổn, sao lại uống nhiều như vậy, còn khiến Tiểu Hoặc uống say theo?”

Từ khi tin tức Lục gia nổ ra, mẹ Kiều lại đau lòng cho Lục Hoặc nhiều hơn, “Đứa nhỏ thành thật, anh nên thu liễm một chút.”

Cha Kiều ủy khuất, con gái đã bảo vệ tiểu tử thối Lục Hoặc đó, bây giờ ngay cả vợ cũng giúp nó. “Đây là đang thử nó, rượu vào lời ra.”

Bình thường có thể giả vờ, say rượu rồi sẽ không che giấu được bản chất.

Mẹ Kiều cười nói: “Vậy anh đã kiểm tra như thế nào?”

“Còn ổn.” Cha Kiều nói còn ổn, cho thấy anh ấy hài lòng với Lục Hoặc.

Lúc này, người làm lại nói với mẹ Kiều, canh giải rượu đã nấu xong.

“Anh một chén, mang lên lầu.” Mẹ Kiều nói.

“Để cháu mang lên cho.” Triệu Vũ Tích ở một bên chủ động mở miệng, “Con muốn tìm Tiểu Tịch, để con mang lên cho.”

Mẹ Kiều cười nói: “Được, canh có thể hơi nóng, cháu lấy khay mang lên.”

Triệu Vũ Tích gật đầu, “Dì nhỏ, cháu sẽ cẩn thận.”

Trong phòng, Kiều Tịch nhìn đuôi cá của Lục Hoặc đột nhiên xuất hiện, cô rất kinh ngạc.

“Cái đuôi sao lại lộ ra rồi?” Cô ổn định trái tim đập loạn xạ, chậm rãi đi tới, nhặt chăn rơi dưới đất lên.

Lục Hoặc không có lên tiếng, anh chỉ dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn cô.

Áo khoác đen trên người cũng không biết cởi ra từ lúc nào, bên trong chỉ có áo len rộng rãi, bởi vì nằm nghiêng nên cổ áo rộng tuột ra, lộ ra xương quai xanh lạnh lẽo.

Kiều Tịch kéo chăn lại cho Lục Hoặc.

Nhưng mà giây tiếp theo, cái đuôi dưới chăn khẽ đung đưa, chiếc chăn vừa phủ lại rơi xuống đất.

Lục Hoặc ghét bỏ: “Nóng.”

Kiều Tịch đành phải nhặt chăn bông đặt sang một bên, “Anh khát không? Em rót nước cho anh?”

Bàn tay Lục Hoặc nắm lấy cổ tay cô, anh ngước mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp có vẻ hơi say, thật dễ nghe, “Tịch Tịch, đuôi của anh lộ ra.”

Tất nhiên Kiều Tịch thấy cái đuôi của anh.

Anh dùng sức, Kiều Tịch trực tiếp bị anh kéo đến ngồi mép giường, “Lục Hoặc?”

Hai mắt anh thâm thúy, phủ đầy nước, đáy mắt lộ ra hung dữ, “Đuôi lộ ra ngoài.”

Kiều Tịch theo bản năng mím môi, “Em thấy rồi.”

Không được đáp lại như ý muốn, Lục Hoặc vung vẩy cái đuôi vàng, con ngươi ướŧ áŧ nhìn cô, câu dẫn, “Tịch Tịch, em không chạm vào đuôi anh sao?”

Anh nhớ rõ Tịch Tịch từng nói, thích cái đuôi của anh nhất.

Bây giờ cái đuôi của anh lộ ra, sao Tịch Tịch không chạm vào?

Anh nắm tay Kiều Tịch, đặt ở trên eo mình, nhìn chằm chằm vào cô, như thể khao khát cô làm gì đó.

Kiều Tịch cảm thấy tay bị cầm đang mềm đi, làm gì còn cá vàng nhỏ ngây thơ nữa, rõ ràng là nam yêu tinh.

Lục Hoặc ngoắc ngoắc cái đuôi, “Tịch Tịch.”

Kiều Tịch chưa từng nhìn thấy Lục Hoặc muốn cô chạm vào đuôi anh như vậy? Trước đây đều là cô xin chạm đuôi anh, hơn nữa, muốn cho anh lộ đuôi ra, còn phải mất nhiều công sức và tâm tư để dỗ anh.

Bây giờ tốt rồi, cô và anh đã đổi vai cho nhau.

Kiều Tịch ngạc nhiên đến không kìm được, trong giây tiếp theo, tay cô đã bị Lục Hoặc nắm chặt, bị kéo xuống, trong ngơ ngác, cô dễ dàng chạm vào cái đuôi trơn lạnh của anh.

Lục Hoặc thiếu kiên nhẫn chọc cho Kiều Tịch cười.

Nhìn thấy khát vọng trong đáy mắt anh, Kiều Tịch có hơi đắc ý, tay cố ý dừng ở chỗ cũ, cô bắt đầu trêu đùa anh, lời lẽ chính đáng: “Không được.”

Trong mắt Lục Hoặc mang theo mờ mịt.

“Bây giờ anh uống say rồi, em không thể thừa dịp anh uống say mà bắt nạt anh.” Kiều Tịch nhịn cười, “Nếu sau khi tỉnh lại, biết em đã làm gì với anh, tức giận thì làm sao?”

Lục Hoặc chỉ nghe hiểu câu cuối cùng của Kiều Tịch, anh thấp giọng nói: “Không tức giận, sẽ không giận Tịch Tịch đâu.”



Anh sẽ không bao giờ giận Tịch Tịch.

Đầu ngón tay Kiều Tịch cố ý gãi nhẹ đuôi anh, “Muốn em sờ đuôi anh sao?”

Lông mi Lục Hoặc khẽ run, anh thành thật, “Ừm.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Kiều Tịch không kìm chế được mà nhếch lên, “Vậy thì anh cầu xin em đi.”

Thật vất vả mới gặp được lúc ý thức Lục Hoặc mơ hồ, sao cô có thể bỏ lỡ?

Tóc mái trước trán Lục Hoặc có hơi lộn xộn, sương mù trong mắt sắp tràn ra, khuôn mặt lạnh lùng rõ ràng lại có hơi trẻ con, anh trầm giọng: “Cầu xin Tịch Tịch.”

Mí mắt Kiều Tịch giật giật, linh hồn của cô bị anh câu mất.

Anh mở miệng cầu xin cô, Kiều Tịch sao có thể nhịn được, cô thuận theo ý anh mà vuốt ve cái đuôi.

Dưới ánh đèn, Lục Hoặc nằm nghiêng, cổ áo len mở rộng, lộ ra đường cong cổ còn có phần xương quai xanh rõ rệt, như thể bị thứ gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, yết hầu của anh trượt lên xuống, cái đuôi cũng đong đưa.

Anh thì thào, “Tịch Tịch.”

Lỗ tai Kiều Tịch như muốn mang thai.

Cơ thể cô di chuyển hướng về phía cuối giường, tới gần phía cuối đuôi của anh, tay cô đặt lên đó. Vừa đặt xuống, Lục Hoặc dường như không chịu nổi, cái đuôi lại lắc lư.

Kiều Tịch hỏi anh, “Còn muốn tiếp tục không?”

Giọng Lục Hoặc trở nên khàn khàn, “Muốn!”

Kiều Tịch cầm lấy phần đuôi mỏng manh, cô không dùng sức vì sợ làm tổn thương Lục Hoặc, chỉ giữ nhẹ, tuy nhiên, chỉ vậy cũng khiến cơ thể Lục Hoặc chấn động, như thể anh đã bị va chạm mạnh, cả người căng thẳng, cái đuôi cũng căng chặt.

“Tịch Tịch!” Hai mắt Lục Hoặc mông lung, hô hấp trở nên dồn dấp, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo trở nên ửng hồng.

Ngay cả khi bị Kiều Tịch sờ soạng cái đuôi nhiều lần như vậy, anh vẫn không thể chịu được, đúng là không biết cố gắng.

Kiều Tịch lại hỏi anh: “Còn muốn tiếp tục không?”

Mí mắt Lục Hoặc khẽ run, đuôi mắt vốn đã ửng đỏ, quả thực là mị hoặc nam nhân.

Cá vàng nhỏ say rượu khó chịu lại vui vẻ, anh không hề che giấu lòng tham của chính mình, cực kỳ thành thật, “Còn muốn!”

Kiều Tịch yêu cá vàng nhỏ nhất, đương nhiên như anh mong muốn.

Ngón tay mảnh mai của cô gái nhẹ nhàng nhéo vây cá xinh đẹp của cá vàng nhỏ, cô vô cùng ôn nhu, không hề dùng sức nhưng cũng đủ khiến cho cá vàng nhỏ điên cuồng vùng vẫy, đong đưa cái đuôi.

Cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt lại quen thuộc truyền đến, Lục Hoặc phóng túng không có cắn chặt răng, mà thấp giọng ngâm nga, gợi cảm đến mức làm Kiều Tịch đỏ mặt.

Rõ ràng cô không làm cái gì, lại làm cho cô xấu hổ vì đã làm chuyện không trong sáng với chàng trai.

Hai mắt Lục Hoặc tràn đầy du͙ƈ vọиɠ và khát cầu, “Tịch Tịch, Tịch Tịch, Tịch Tịch.......”

Đầu ngón tay Kiều Tịch mềm nhũn, cô chưa từng thấy Lục Hoặc phóng túng như vậy.

“Nhỏ giọng một chút.” Kiều Tịch nói.

Căn phòng ngập tràn tiếng ngâm nga thoải mái của anh, còn có anh làm càn mà gọi tên cô.

“Tịch Tịch, tiếp tục.”

Kiều Tịch nhìn khuôn mặt hồng hào của anh, vành tai hai bên đỏ đến mức rỉ máu, cả người dường như vô cùng khó chịu, căng chặt, lại còn ra hiệu cho cô tiếp tục, cô không nhịn được cười, “Lục Hoặc, sao anh lại tham như vậy?”

Lúc này, Lục Hoặc nghe hiểu, “Không tham, anh chỉ cần Tịch Tịch.”

Đốt ngón tay anh mảnh khảnh thon dài túm chặt chăn, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô, “Tịch Tịch........”

Cái đuôi vàng ngọ nguậy vài lần, anh khẩn cầu cô tiếp tục sờ đuôi.

Kiều Tịch nóng mặt, “Vậy anh đừng kêu, lát nữa sẽ bị người đi ngang nghe thấy được.”

Lục Hoặc không để ý người khác có nghe thấy hay không, hiện tại anh chỉ muốn Tịch Tịch sờ đuôi.

Kiều Tịch theo ý anh, dỗ anh, tay lại chạm vào phần đuôi cuối, cô biết đây là nơi yếu ớt, nhạy cảm nhất của cái đuôi.

Cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ lại truyền tới, Lục Hoặc thở gấp gáp, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức, ngay cả đốt ngón tay cũng bị siết chặt mà tái nhợt.

“Tịch Tịch!” Lục Hoặc gầm nhẹ.



Lỗ tai Kiều Tịch nóng lên, “Nhỏ giọng, nhỏ giọng nào.”

Trong cuộc chơi, Lục Hoặc say rượu sao có thể nghe thấy cô nói, anh làm càn gọi tên cô, hai chữ “Tịch Tịch” trong cổ họng, đầu lưỡi không ngừng lăn lộn, tim đập thình thịch.

Anh thích Tịch Tịch sờ đuôi anh nhất.

Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang.

Kiều Tịch dừng tay, ngoài cửa có người.

“Tịch Tịch, Tịch Tịch.” Lục Hoặc làm sao có thể nghe thấy tiếng gõ cửa, anh vui vẻ gọi Tịch Tịch của anh.

Kiều Tịch sợ tới mức nhanh chóng bịt miệng Lục Hoặc lại, chặn giọng nói khàn khàn của anh trong cổ họng.

Đôi mắt đen láy đầy ủy khuất của chàng trai nhìn cô, không hiểu vì sao lại che miệng anh.

“Đừng gọi, có người tới.” Kiều Tịch vừa nói, nháy mắt, lòng bàn tay cô ẩm ướt, bị Lục Hoặc liếʍ ɭáρ, cô run tay, thiếu chút nữa buông ta.

Cửa lại bị gõ mấy lần, người ngoài cửa có vẻ mất kiên nhẫn.

Kiều Tịch nhanh chóng dỗ Lục Hoặc, “Anh đừng kêu, đợi lát nữa tiếp tục sờ đuôi anh.”

Lục Hoặc chớp mắt, “Ừm” một tiếng, coi như đồng ý.

Kiều Tịch lúc này mới buông tay, cô kéo chăn ở một bên đặt lên người Lục Hoặc, che kín cơ thể anh, “Đừng xốc chăn lên.”

Lục Hoặc gật đầu.

Kiều Tịch lúc này mới đứng dậy khỏi giường, đi ra mở cửa.

Triệu Vũ Tích đang đứng ngoài cửa, thấy Kiều Tịch cuối cùng cũng mở cửa, cô ta kiềm chế sự khó chịu và mất kiên nhẫn.

Cô ta nhẹ nhàng nói: “Dì nhỏ kêu tôi đem cảnh giải rượu lên, đưa cho Lục Hoặc uống.”

Triệu Vũ Tích nhìn lướt qua nửa cánh cửa Kiều Tịch mở ra, nhưng không thấy bóng dáng Lục Hoặc.

“Cô đưa cho tôi là được.” Kiều Tịch duỗi tay muốn nhận khay.

Triệu Vũ Tích cố tình nói: “Canh vừa nấu còn rất nóng, để tôi mang vào cho cô.”

Kiều Tịch trực tiếp từ chối: “Không cần.”

Bình thường cô không dễ dàng cho Triệu Vũ Tích tiến vào phòng cô, nhưng bây giờ trong phòng có giấu cá vàng nhỏ, sao cô có thể cho Triệu Vũ Tích đi vào?

“Tịch Tịch!”

Trong phòng, một giọng nam cực kỳ trầm thấp đột nhiên vang lên, khiến Triệu Vũ Tích ngoài cửa sửng sốt, trong mắt đầy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy giọng nói Lục Hoặc trở nên khàn như vậy, quả thực dễ nghe.

Rất rõ ràng, vừa rồi cô ta cắt ngang chuyện tốt của Lục Hoặc và Kiều Tịch.

Nghĩ vậy, Triệu Vũ Tích không thoải mái.

Đặc biệt khi thấy gương mặt Kiều Tịch hơi ửng hồng, giữa lông mày hiện lên vẻ vui mừng, cô ta cảm thấy thật chói mắt.

Kiều Tịch sợ Lục Hoặc lại nói ra cái gì đó kinh người, cô trực tiếp cầm lấy cái khay trong tay Triệu Vũ Tích, “Đưa tôi là được.”

Sau đó, trước vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Vũ Tích, cô trực tiếp đóng cửa, khóa lại.

Ở cửa, Triệu Vũ Tích hung hăng trừng ván cửa, nghe thấy âm thanh khàn khàn trầm thấp của chàng trai truyền tới, ngực cô ta uất ức khó chịu.

Kiều Tịch mang khay trở lại, chỉ thấy chăn trên người Lục Hoặc rơi xuống đất.

Anh vẫy đuôi cá vàng, cử chỉ quyến rũ, “Tịch Tịch.”

Bát canh trong tay Kiều Tịch suýt nữa trào ra, nếu không phải cố lý bây giờ là Tết âm lịch, cha mẹ ở dưới lầu, cô chỉ sợ muốn ăn luôn cá vàng nhỏ ngon lành này rồi.

Canh giải rượu là Kiều Tịch dỗ Lục Hoặc uống, lăn lộn một trận, Lục Hoặc an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Anh nhắm mắt lại, mí mắt còn phiếm hồng, hiển nhiên vừa rồi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, phía ngoài có tiếng pháo hoa.

Kiều Tịch nằm cạnh Lục Hoặc, nhìn đồng hồ treo tường, đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên, ghé sát vào tai Lục Hoặc, cô nhẹ nhàng nói: “Lục Hoặc, năm mới vui vẻ.”

Cô hy vọng cá vàng nhỏ của cô bình an vô sự.

Môi cô nhẹ nhàng rơi xuống vành tai đỏ ửng của anh, thì thào: “Còn có, mãi bên em.”

/0

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status