SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RỒI

Chương 147 - Chương 147

/0


Mặt trời đang dần lặn xuống, ánh sáng đỏ cam kéo dài bóng người.

Người giúp việc ôm mèo, cảm nhận được mèo con không ngừng giãy giụa, cô ấy liền dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, cậu ấy sau này sẽ là chủ nhân của mày, mày đi theo cậu ấy, về sau sẽ không bị bỏ rơi nữa.”

Cô ấy đưa mèo cho chàng trai.

Kiều Tịch bây giờ chỉ như quả bóng nhỏ, cô dễ dàng bị người giúp việc đưa qua, giây tiếp theo, cơ thể cô đã ở trong vòng tay người lạ.

Kiều Tịch đơ người.

“Đừng sợ.” Chàng trai cẩn thận ôm cô, cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc, anh ấy thấp giọng dỗ trấn an cô: “Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em.”

Ngửi thấy mùi xa lạ, nhiệt độ cơ thể xa lạ, Kiều Tịch không có cách nào thả lỏng.

Cô ủy khuất đến nỗi nước mắt không ngừng rơi, đôi mắt xanh ngọc đẫm lệ.

Chàng trai có hơi khẩn trương, “Méo có phải không thích tôi không?”

“Không phải.” Người giúp việc vội giải thích, “Nó nhát gan, cũng rất thích khóc, chờ ở cùng cậu một thời gian sẽ tốt hơn, cậu yên tâm.”

Chàng trai lúc này mới thở phào.

Người giúp việc nói với cậu bé, “Mèo còn nhỏ, cậu cho nó uống sữa dê, nó tương đối kén ăn, không thể mua đồ chất lượng thấp, nó sẽ không uống, cố gắng mua đồ có nhãn hiệu tốt một chút.”

Điều này là thiếu gia nói với cô ấy, khó trách lúc trước cô chuẩn bị cơm, mèo không muốn ăn, cô chuẩn bị sữa dê không chất lượng, mèo cũng không uống ngụm nào.

Cô ấy thật sự kinh ngạc, rõ ràng là một con mèo hoang, sau lại cáu kỉnh và kén ăn như vậy.

Không vui liền khóc, đồ ăn cũng phải là những gì tốt nhất.

Chỗ của cô còn có một ít sữa dê, là thiếu gia cho người mua cho mèo, cô tra nhãn hiệu kia một chút, giá cả rất đắt, đối với người bình thường sẽ không hợp với túi tiền.

Người giúp việc nghĩ vậy, cô ấy bổ sung một câu: “Nhưng mà mèo cũng không cần ăn đồ đắt như vậy, miễn cho cáu kỉnh. Thật ra ăn bình thường cũng tốt, ăn nhiều sẽ quen.”

Chàng trai gật đầu, có thể thấy anh ấy nghe rất nghiêm túc, “Mèo có thói quen gì không? Hay là không thích cái gì?”

Người giúp việc cười nói: “Không có, nhưng nó thường an tĩnh, cũng thích sạch sẽ, cũng không giống như những con mèo khác nô đùa ầm ĩ.”

Chàng trai nghe nói lại càng thích mèo hơn.

Kiều Tịch nằm trên tay chàng trai, cơ thể cứng đờ, bị người lạ chạm vào rất khó chịu, cô vô cùng ủy khuất, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

“Được, tôi đã nhớ kỹ.” Chàng trai trắng trẻo, ngữ khí hòa nhã khiến người ta có hảo cảm.

Người giúp việc yên tâm giao mèo cho đối phương nhận nuôi, “Có chuyện gì thì cậu cứ hỏi tôi, tôi không biết có phải là do bởi vì lưu lạc hay không mà rất dễ nuôi, dễ chăm, cậu không cần quá lo lắng.”

Ngoại trừ con mèo rất thích thiếu gia, ban đêm sẽ chạy tới phòng thiếu gia ngủ. Nhưng mà, bây giờ mèo được người khác nhận nuôi cũng phải vấn đề gì lớn.

Chàng trai rất thích con mèo xinh đẹp đáng yêu này, “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

“Được rồi, không còn chuyện gì, chúc cậu và mèo sau này sẽ tốt hơn.” Người giúp việc còn việc phải làm, không thể trì hoãn quá lâu.

Chàng trai gật đầu, ôm mèo nhỏ muốn tạm biệt, thì có một chiếc xe chạy tới, dừng lại bên cạnh họ.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của thiếu niên, đối phương mặc đồng phục trắng xanh, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Thiếu gia.” Chị giúp việc thấy Lục Hoặc tan học về, vội vàng chào hỏi.

Ánh mắt Lục Hoặc dừng trên con mèo trong tay chàng trai, chỉ thấy cô an tĩnh được người lạ ôm, cũng không có giãy giụa hay bất an gì, mà hai mắt rưng rưng.

Mèo con thấy anh thì quay đầu đi, cũng không nhìn anh, cô quay đầu vào ngực chàng trai.

Ánh mắt Lục Hoặc lãnh đạm.

“Thiếu gia, lúc trước, cậu để tôi tìm một người đồng ý nhận nuôi nó, vị này chính là người tới nhận nuôi mèo.” Người giúp việc chú ý tới ánh mắt thiếu gia nhìn mèo, cô ấy vội giải thích.

Cô ấy đã quan sát nhân phẩm chàng trai nhận nuôi mèo, hẳn là không tồi, mèo đi theo đối phương cũng là vấn đề nhỏ.

“Nhận nuôi mèo?” Lục Hoặc nhìn về phía chàng trai, trên mặt đối phương mang theo ý cười nhẹ, chú ý tới ánh mắt của anh, đối phương gật đầu với anh.

Thần sắc Lục Hoặc không vui, anh đúng là đã nhờ người giúp việc tìm người nhận nuôi mèo.

Chị giúp việc còn nói thêm: “Thiếu gia, tôi đã giao cho cậu ấy, những chuyện cần chú ý cũng đã nói, cũng không còn vấn đề gì.”



Lục Hoặc nhìn chằm chằm vào vật nhỏ trắng như tuyết, trầm giọng đáp: “Ừ.”

Kiều Tịch thấy Lục Hoặc trở lại, vốn dĩ, cô còn ôm hy vọng nhỏ Lục Hoặc có thể giữ cô lại, nhưng mà nghe thấy câu trả lời của Lục Hoặc, cô không khỏi cảm thấy mất mát và thương tâm.

Xem ra, cô không thể ở bên Lục Hoặc được nữa.

Nước mắt Kiều Tịch không ngừng tuôn rơi, hai mắt xanh ngọc bích mông lung.

Chàng trai để ý mèo khóc rất đáng thương, anh ấy vội xoa đầu cô dỗ dành: “Sao lại khóc rồi? Mèo con đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em.”

Ánh mắt Lục Hoặc càng lúc càng nhợt nhạt, gương mặt đẹp trai cũng có chút lạnh lẽo, vật nhỏ thường ngày nằm trong vòng tay anh, giờ lại khóc trong lòng người khác.

Không phải thích dính anh nhất sao? Bây giờ ngay cả liếc mắt cũng không cho anh.

Anh thấy đối phương vuốt ve mèo con, thế nào cũng không vừa mắt.

Nháy mắt, nhận ra được cảm xúc khó chịu của mình, Lục Hoặc giật giật khóe môi, có chút tự giễu cười nhạo chính mình thế mà đi so đo với sủng vật.

Người giúp việc thấy thiếu gia còn chưa rời đi, cô ấy hơi thấp thỏm, “Thiếu gia, cậu còn gì muốn nói không?”

Lục Hoặc nhéo lông mày, “Không có, lái xe đi.”

Cửa sổ từ từ nâng lên, xe khởi động chạy vào cổng.

Kiều Tịch quay đầu, chỉ thấy được đuôi xe màu đen, Lục Hoặc đã rời đi.

Nước mắt không ngừng lăn dài, người giúp việc cũng không đành lòng, cô ấy biết mèo con thích thiếu gia, cũng thích dính lấy anh, cô ấy duỗi tay xoa đầu mèo con, “Thiếu gia nói đúng, mày đúng là con mèo thích khóc, thiếu gia không thích mèo, cho nên mày không thể ở lại đây, về sau người này sẽ đối tốt với mày, tao cũng cần phải đi vào, gặp lại mày sau.”

Nói xong, người giúp việc cũng rời đi.

Chàng trai ôm mèo con, anh ấy nhẹ nhàng nói: “Tôi đưa em về nhà.”

Kiều Tịch khóc đến thương tâm, cũng không phản kháng hay giãy giụa, dù sao Lục Hoặc không cần cô, bây giờ bị mang đi, cô cũng không cần phải đi lung tung.

Chàng trai xoa đầu cô, ôm cô rời khỏi cửa Lục gia.

Chàng trai tên là Từ Tử Trình, rời khỏi Lục gia tới nhà anh ấy cần hơn nửa tiếng.

Lúc anh ấy đưa Kiều Tịch về nhà, trời vừa sập tối.

“Ca ca, anh về rồi.” Nghe thấy tiếng mở cửa, một cậu bé vội vàng chạy tới.

“Mèo, mèo.” Cậu bé thấy anh trai đang ôm một con mèo trắng xinh đẹp đáng yêu, cậu bé cao hứng nhảy dựng lên, “Em muốn chơi với mèo.”

Anh trai không có lừa cậu, anh ấy mang một con mèo trở về.

“Tiêu Tiêu, mèo con bây giờ có chút sợ hãi, đợi sau này em hãy chơi với nó được không?”

Cậu bé cực kỳ ngoan, gật đầu, “Được ạ.”

Từ Tử Trình ôm mèo vào nhà, cho tới khi thả xuống, Kiều Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cứng đờ cũng được thả lỏng.

Từ Tử Trình thấy mèo con đã bình tĩnh trở lại, “Em đói không? Tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho em.”

Anh ấy đi ra ngoài, Kiều Tịch đánh giá xung quanh, trong nhà được trang trí bằng tông màu ấm, cũng không phải lạnh lẽo, có thể nhìn thấy tính tình đối phương rất dịu dàng.

“Mèo ơi.” Cậu bé lặng lẽ đi tới, cậu bé trông mới chỉ ba, bốn tuổi, thấp thấp, gương mặt mũm mĩm, rất đáng yêu.

Trong tay cậu bé cầm một cái túi, “Mèo con, xin chào, anh là Từ Tử Tiêu, em có thể gọi anh là Tiêu Tiêu, em tên là gì vậy?”

Cậu bé nghiêm túc tự giới thiệu bản thân với Kiều Tịch.

Sau đó, cũng không đợi Kiều Tịch trả lời, cậu móc từ trong túi ra cái bánh, “Em muốn ăn không? Rất ngon nha.”

Kiều Tịch lắc đầu.

Nhận được phản hồi, Từ Tử Tiêu rất cao hứng, cậu bé cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, dễ thương vô cùng, cậu bé lại móc từ túi ra viên kẹo, “Kẹo ăn rất ngon, mời em ăn.”

Kiều Tịch lại lắc đầu.

“Đừng sợ, anh còn có pudding, khoai tây chiên, mèo con thích ăn gì?”



Kiều Tịch lại lắc đầu, cô không thể ăn bất cứ thứ gì.

Cậu bé bị từ chối cũng không buồn, cậu bé bò trên mặt đất nhìn Kiều Tịch, “Mèo con thật đáng yêu, anh có thể chạm vào em không?”

Kiều Tịch gật đầu, cậu bé cẩn thận vươn bàn tay mập mạp chạm nhẹ vào đầu mèo con, lại nhanh chóng thu lại, đôi mắt to cười híp thành đường thẳng.

Một đứa trẻ, một mèo ở chung rất vui vẻ.

Khác với sự ấm áp tạm thời ở đây, lúc Lục Hoặc về phòng, anh thấy trên bàn có một đóa hoa.

Trên cuống hoa còn có dấu răng nhỏ của mèo con.

Rõ ràng là hoa mèo con hái tặng anh.

Lục Hoặc cầm lấy đóa hoa hồng đó, là loài hoa trồng trong nhà kính, vật nhỏ đúng là nghịch ngợm, không biết nó đi vào trong thế nào, trên cuống hoa còn có gai, cũng không biết lúc nó cắn có bị thương hay không.

Lục Hoặc nhìn bông hoa đỏ tươi trong tay, nghĩ tới vật nhỏ trắng như tuyết đó, vụng về cắn hoa tặng cho anh.

Lục Hoặc nhướng mày cười khẽ.

Trong nháy mắt, Lục Hoặc đột nhiên nhớ tới vật nhỏ kia đã bị người khác nhận nuôi, nụ cười trên mặt Lục Hoặc nhạt dần.

Anh siết chặt hoa trong tay, lòng bàn tay đau đớn.

Anh buông tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay bị gai hoa hồng đâm, để lại một dấu chấm đỏ.

Ánh mắt Lục Hoặc tối sầm lại.

Đêm càng ngày càng tối.

Lục Hoặc nằm trên giường, trong ngực trống rỗng, anh nhớ tới khoảng thời gian này, mèo con mối tối tới gõ cửa phòng anh, còn sống chết quấn lấy anh, muốn ngủ trên giường.

Anh không đồng ý, vật nhỏ sẽ mở to đôi mắt xanh ngọc, không ngừng rơi lệ, đôi mắt đó còn lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh, khiến anh tức giận mà bật cười.

Sau khi anh đồng ý, vật nhỏ lại đắc ý, hơn nữa còn phải chui vào ngực anh, còn làm càn muốn hôn anh, liếm tay anh, như thể đem anh thành đồ ăn ngon, mỗi lần đều khiến tay anh ẩm ướt.

Ngày hôm sau tỉnh lại, quả bỏng nhỏ nép vào lòng anh ngủ ngon lành.

Lục Hoặc rũ mắt, che đáy mất mát nơi đáy mắt.

Anh cười nhạo, chỉ là một con mèo mà thôi, hơn nữa còn là động vật anh ghét nhất.

Lục Hoặc nhắm mắt lại.

Anh không muốn nghĩ tới vật nhỏ kia có mở to đôi mắt xinh đẹp khóc với chủ nhân mới hay không.

Anh không muốn nghĩ tới, vật nhỏ sẽ hôn tay chủ mới giống như anh không, sẽ dụi đầu vào ngực đối phương chứ?

Nó sẽ khóc lóc đòi đối phương ôm ngủ không?

Lục Hoặc căng thẳng, anh chợt mở mắt.

Người giúp việc đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở cửa, cô thấy quản gia đang đứng đó: “Đã trễ thế này, chú Lục có chuyện gì sao?”

“Thiếu gia có việc tìm cô, cô đi qua một chuyến đi.” Lục quản gia nói.

“Thiếu gia tìm tôi?” Người giúp việc nhanh chóng thay quần áo, đi theo quản gia, dọc đường đi, cô ấy hơi lo lắng, không biết mình đã làm sai điều gì?

Cô đi vào biệt thự, chỉ thấy Lục Hoặc ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên sofa, sắc mặt cũng không được tốt.

“Thiếu gia, xin hỏi có chuyện gì sao?” Người giúp việc đi qua, có hơi căng thẳng.

Lục Hoặc mở miệng: “Ừm, có việc muốn làm phiền cô.”

Đèn trong xe mờ ảo.

Chị giúp việc ngồi vào ghế phụ, cô đã gửi tin nhắn cho đối phương, đối phương đã gửi cho cô ấy một cái địa chỉ.

Người giúp việc nói với Lục Hoặc: “Thiếu gia, đối phương đồng ý để chúng ta qua nói chuyện.”

Ở hàng ghế phía sau, thiếu niên chìm trong bóng tối khiến người ta khó có thể nhìn thấy vẻ mặt, “Được.”

Anh ghét nhất là mèo, đây là lần đầu tiên anh mâu thuẫn, tùy hứng còn tự vả vào mặt mình như vậy.

/0

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status