Phòng khách sạn không có bật đèn, Kiều Tịch không thấy rõ thần sắc của thiếu niên, chỉ nghe được tiếng hít thở của anh trở nên gấp gáp.
Eo bị ấn lại, cô ngồi trên đùi anh, hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể yếu ớt dựa vào ngực anh.
Lúc này Lục Hoặc vừa giật mình vừa thẹn thùng, không làm gì được, chỉ đơn giản áp lên môi cô, như con thú nhỏ ngây thơ, chậm rãi liếʍ ɭáρ con mồi yêu thích.
Trong bóng tối, môi cô dần trở nên ẩm ướt, ngay cả khóe môi cũng dính nước.
“Tịch Tịch.” Thiếu niên tham lam mùi hương ngọt ngào của cô, muốn nhiều hơn nữa, nhưng động tác lại vụng về, rụt rè.
Môi Kiều Tịch có hơi ngứa, không chịu nổi, cuối cùng mở miệng ra.
Cánh tay trên eo từ từ siết chặt, đôi mắt Kiều Tịch ngấn ngước, đôi môi tê dại.
Hơi thở thiếu niên ngày càng nóng, phả lên chóp mũi cô, bỏng rát. Kiều Tịch không nhìn thấy, trong bóng tối, con ngươi của anh lóe lên tia sáng, như thể muốn quay cuồng, nhấn chìm cô.
“Tịch Tịch.” Thiếu niên vừa hôn, vừa khàn giọng gọi tên cô, như thể muốn khắc sâu cô vào tâm trí, khắc sâu vào xương tủy.
Tai của Kiều Tịch mềm nhũn.
Nhưng giây tiếp theo, toàn thân thiếu niên trên xe lăn run lên, phản ứng kịch liệt rõ ràng như vậy, Kiều Tịch không thể bỏ qua, “Làm sao thế?”
Thiếu niên vừa rồi còn đang đắm chìm trong kɦoáı ƈảʍ dường như đã chịu một cú đánh nặng, anh không thể tin nổi thả lỏng miệng Kiều Tịch ra, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Nghe câu hỏi của cô gái, Lục Hoặc khàn giọng nói: “Không sao đâu.”
Trong bóng đêm, trên đầu anh, có một mầm lá mọc lên, không ngừng đong đưa.
Cơ thể Lục Hoặc căng thẳng, bất động, sợ cô gái phát hiện ra trò hề của bản thân.
“Lục Hoặc?” Kiều Tịch yếu ớt dựa vào ngực anh, cô cảm thấy thân thể anh cứng ngắc.
Ý thức dần tỉnh táo lại, tay Kiều Tịch đi xuống, cô hỏi: “Cái đuôi của anh có phải lộ ra không?”
Dứt lời, Lục Hoặc ngẩn ra, giây tiếp theo, tay cô gái đụng tới đuôi cá, anh lập tức hoảng sợ, “Tịch Tịch, đừng chạm vào.”
Bàn tay bé nhỏ không nghe lời, chậm rãi đi xuống, chạm vào cái đuôi lạnh lẽo trơn trượt của anh, trái tim Lục Hoặc như bị cô nhéo, theo động tác của cô, mà hít thở không thông.
“Anh đừng sợ, em đã nhìn thấy cái đuôi của anh nhiều lần, cũng sờ qua nhiều rồi.” Tay Kiều Tịch nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, cảm nhận được cơ thể thiếu niên cứng ngắc, cô dỗ anh, “Lục Hoặc, em thích nhất là cái đuôi của anh.”
Bàn tay cô mềm mại như bông, thân thể Lục Hoặc căng thẳng đến phát đau, cả khuôn mặt, cổ đều ửng hồng, “Tịch Tịch.”
Anh không ngờ rằng cô biết bí mật của chính mình, anh là yêu quái, cô vẫn thích.
Anh vẫn luôn cho rằng nó thật xấu xí và kỳ lạ, một thứ anh liều mạng muốn che giấu mà cô nói rằng cô thích.
Nhưng mà, sau đó, cô gái rời khỏi lòng anh, cô ngồi xổm bên cạnh xe lăn, bàn tay không thỏa mãn mà đánh vào cái đuôi của anh, Lục Hoặc lớn không cho cô chơi đùa, cô đã lâu không có nhéo nơi này, chỉ có thể bắt nạt Lục Hoặc nhỏ.
Thiếu niên trên xe lăn như bị luồng điện tấn công, tê dại từ sống lưng và xương cụt xông lên, Lục Hoặc bây giờ còn rất ngây ngô, sao có thể kiềm chế được.
Hai mắt đỏ hoe, tựa hồ không chịu nổi, gầm nhẹ một tiếng, yếu ớt dựa lưng vào ghế.
Trong tối, khuôn mặt trắng bệnh của anh đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Anh nghiêng đầu dựa vào xe lăn, yết hầu trơn trượt, anh thở dài, ngay cả không khí cũng trở nên ẩm ướt.
Đột nhiên, công tắc đèn phát ra tiếng “cạch”, nháy mắt, đèn trong phòng sáng lên.
Giây trước phòng còn tối tăm, bây giờ lại sáng rực rỡ.
Thiếu niên theo bản năng nhắm mắt lại, đưa tay lên che mắt, phảng phất như bản thân không nhìn thấy, Kiều Tịch sẽ không biết bộ dáng thất thố xấu xí của mình lúc này, “Tịch Tịch, đừng nhìn.”
Kiều Tịch rũ mắt nhìn thiếu niên trên xe lăn, cái đuôi lủng lẳng trên xe, mềm nhũn ngã xuống đất, giống như bị chơi hỏng rồi.
Cô đưa tay gỡ tay anh ra khỏi mắt.
Thiếu niên mở to mắt, chỉ thấy hốc mắt đỏ bừng, đuôi mắt cũng lộ ra tia đỏ nhạt, nhưng mặt mày lại thâm trầm lạnh lùng, giống như tuyết tùng được tô sáng.
Thấy cô gái mỉm cười, Lục Hoặc cảm thấy xấu hổ mà từ bỏ mình, anh kéo người qua, gắt gao ôm vào lòng, nhấm nháp một cái, sao lại có người như vậy, thật xấu xa lại thật ấm áp.
*
Kiều Tịch rút ra cái rương nhỏ, hình phạt này cô cũng có thể chấp nhận được.
Trong vòng bảy ngày, kí ức của Lục Hoặc lớn nhỏ sẽ biến mất về nhau.
Nếu trước đây biết cô phải nhận hình phạt như vậy, cô sẽ không cần phải che giấu đến nỗi có ảo giác mình là tra nữ.
Hiện tại, Lục Hoặc lớn có phát hiện ra cô đi tìm Lục Hoặc nhỏ, anh bất đắc dĩ không còn cách nào, chỉ có thể bắt người về cạnh mình, chiếm thời gian của cô.
Lục Hoặc nhỏ biết bản thân không có khả năng độc chiếm Kiều Tịch, so với Lục Hoặc lớn, anh phải đáng thương hơn một chút, mỗi lần đều dùng ánh mắt cầu xin nhìn Kiều Tịch, hy vọng cô có thể ở lại lâu hơn một ít, hơn nữa anh cũng sẽ ấu trĩ so đo với Lục Hoặc lớn, muốn Kiều Tịch thích anh hơn.
Hôm qua là thứ bảy, Kiều Tịch ở cùng Lục Hoặc lớn cả ngày, hôm nay là chủ nhật, đến phiên Lục Hoặc nhỏ.
Mấy ngày nay cô cảm thấy thời gian không đủ dùng, khó có thể xoay sở được.
Kiều Tịch và Lục Hoặc xuống dưới khách sạn, cô chuẩn bị đưa anh đi hẹn hò.
Hai người vừa mới đi tới sảnh khách sạn, một giọng nữ kinh ngạc từ bên cạnh truyền đến: “Tiểu Tịch?”
Bóng dáng Kiều Tịch dừng lại.
Lục Hoặc cảm thấy bàn tay nhỏ bé ở trong bàn tay anh siết chặt, cô đang khẩn trương.
Sau đó, giây tiếp theo, anh nghe thấy cô gọi người phụ nữ trang điểm tinh xảo đi tới, “Mẹ.”
Lục Hoặc ngạc nhiên, trong tiềm thức buông tay Kiều Tịch ra, anh biết rõ tình huống của mình, sẽ không có phụ huynh nào sẽ thích con gái mình ở bên một người tàn phế.
Nếu có thể, Lục Hoặc chỉ muốn giấu mình đi, không để Kiều Tịch bị phụ huynh chỉ trích.
Mẹ Kiều vừa mới đến khách sạn này uống trà chiều với bạn bè, không ngờ lại gặp con gái, lại còn thấy con gái tay trong tay với người đàn ông ngồi trên xe lăn, cử chỉ thân mật.
“Tiểu Tịch, sao con ở đây?” Mẹ Kiều đi tới, ánh mắt bà rơi xuống người bên cạnh con gái, chỉ cảm thấy đối phương nhìn rất quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó, “Đây là…….”
“Mẹ, anh ấy là Lục Hoặc, mẹ đã gặp qua.”
“Lục Hoặc?”
Mẹ Kiều nhớ ra, trong bữa tiệc của Lục lão gia, bà tưởng rằng con gái xảy ra chuyện, khiến một vãn bối ngồi trên xe lăn ở Lục gia bị trừng phạt, “Khó trách tôi thấy cậu quen mặt, chuyện lúc trước là tôi không đúng, tôi quá yêu thương con gái, chưa có làm rõ tình huống đã trách cậu.”
Lục Hoặc cũng không biết phát sinh chuyện gì, đó là chuyện của anh ở tương lai đã trải qua.
Mẹ Kiều cũng không quên hành động nắm tay đối phương của con gái, vẻ mặt ý nhị, “Tiểu Tịch, hai đứa là………”
“Mẹ, con chính thức giới thiệu với mẹ, anh ấy là Lục Hoặc, là bạn trai của con.” Kiều Tịch không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp như vậy, bị mẹ phát hiện cô và Lục Hoặc ở bên nhau.
Nhưng mà, cô sớm đã muốn đưa Lục Hoặc về ra mắt cha mẹ, bây giờ gặp phải, cô trực tiếp thừa nhận, không hề che giấu.
Nghe vậy, mẹ Kiều kinh ngạc nhìn con gái, “Cậu ta là bạn trai con?”
Lục Hoặc bên cạnh cũng sửng sốt không kém, anh còn đang suy nghĩ làm thế nào để nói rõ quan hệ hai người với mẹ cô, không muốn cô bị trách cứ, nhưng mà, cô lại thừa nhận.
Hai tay nắm chặt tay vịn, Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô gái, anh biết mình đang lo lắng không biết đối mặt với cha mẹ cô như thế nào, nhưng trái tim không khỏi đập loạn xạ.
Môi mỏng không khỏi nhếch lên cao, từng tế bào trong cơ thể anh đang điên cuồng rung động vì cô.
Làm sao bây giờ, anh rất thích Tịch Tịch.
Mẹ Kiều thấy ý cười trên mặt con gái, còn có niềm vui không thể ngăn cản trong mắt Lục Hoặc, lần đầu tiên mẹ Kiều trầm mặt với con gái, “Về nhà rồi nói, cậu cũng tới nhà chúng tôi làm khách đi.”
“Vâng, dì.” Lục Hoặc thu liễm ý cười.
Trong phòng khách, không khí nghiêm túc.
Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ Kiều, Lục Hoặc ngồi ở đối diện. Triệu Vũ Tích vừa từ bên ngoài trở về, vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa nhìn Kiều Tịch, nhưng lại đau lòng với Lục Hoặc, rõ ràng người anh thích đời trước là cô, hiện tại anh lựa chọn thích Kiều Tịch, anh xứng đáng phải gánh chịu cục diện bây giờ.
Mẹ Kiều hỏi Kiều Tịch: “Hai người ở bên nhau khi nào?”
Kiều Tịch thành thật, “Từ sau khi anh ấy bị thương vì con, không bao lâu, con liền thích anh ấy.”
Mẹ Kiều không nghĩ tới hai người vì vậy mà ở bên nhau, trong lòng bà khó chịu, không ngờ tới con gái yêu đương, hơn nữa lại là cháu trai út của Lục gia.
Không phải bà ghét bỏ đối phương hai chân không thể đi, hay là khinh thường đối phương, con gái từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều, mọi thứ có được đều là thứ tốt nhất, ngay cả bản thân nó cũng có yêu cầu rất cao đối với những thứ xung quanh.
Bà không rõ tại sao, con gái lại thích Lục Hoặc ngồi xe lăn.
Khuyết điểm trí mạng như vậy, con gái thật sự có thể chấp nhận được?
Mẹ Kiều liếc nhìn Lục Hoặc đối diện, người trẻ tuổi dung mạo xuất chúng, quả thực bề ngoài rất xứng đôi với con gái, nhưng hai người ở bên nhau, cũng không chỉ chỉ dựa vào giá trị nhan sắc và bề ngoài.
Mẹ Kiều trực tiếp hỏi con gái: “Con nghiêm túc?”
Đối diện, Lục Hoặc trông rất bình tĩnh, nghe thấy mẹ Kiều hỏi, anh vô thức nhìn về phía Kiều Tịch.
“Đương nhiên, mẹ, con thích Lục Hoặc.”
“Con còn nhỏ, biết cái gì là thích?” Mẹ Kiều kỳ quái nói: “Trước kia con còn nói thích Hoắc Vũ, bây giờ sao?”
Lục Hoặc ngạc nhiên, anh cũng không biết Hoắc Vũ là ai, Triệu Vũ Tích ngồi chéo khẩn trương nhìn mẹ Kiều.
Dựa vào cái gì Hoắc Vũ và Lục Hoặc đều bị Kiều Tịch chiếm? Rõ ràng hai người đó ở đời trước đều thích cô ta.
“Mẹ, đó là khi con còn nhỏ, lời trẻ con nói không kiêng kỵ, hiện tại con không còn nhỏ nữa, đã là người trưởng thành, con biết bản thân muốn gì, thực sự thích gì.” Kiều Tịch nghiêm túc, “Con vô cùng chắc chắn, con thích Lục Hoặc, cũng chỉ thích Lục Hoặc.”
Mẹ Kiều nghe được con gái nói, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Mà Lục Hoặc thì ngược lại, nhìn Kiều Tịch bằng hai mắt sáng ngời, tim đập loạn xạ, anh cảm thấy cho dù biến mất ở giờ phút này, cũng đáng.
Anh vẫn luôn cho rằng, phía trước là bóng tối, không có gì đáng để mong đợi.
Nhưng hiện tại, anh đã biết, thì ra trong tương lai, có một người thích anh như vậy.
Cô sẽ không ghét bỏ anh là quái vật, cũng sẽ không cảm thấy cái đuôi của anh xấu xí, cô sẽ ngọt ngào nói với anh, thích cái đuôi của anh, cũng sẽ làm nũng với anh.
Hơn nữa, bất kể tình huống nào, cô đều sẽ thiên vị anh.
Hốc mắt thiếu niên lặng lẽ đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, trong mắt anh chỉ còn lại bóng dáng của Kiều Tịch.
Trong tương lai của anh, có ánh sáng.
Eo bị ấn lại, cô ngồi trên đùi anh, hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể yếu ớt dựa vào ngực anh.
Lúc này Lục Hoặc vừa giật mình vừa thẹn thùng, không làm gì được, chỉ đơn giản áp lên môi cô, như con thú nhỏ ngây thơ, chậm rãi liếʍ ɭáρ con mồi yêu thích.
Trong bóng tối, môi cô dần trở nên ẩm ướt, ngay cả khóe môi cũng dính nước.
“Tịch Tịch.” Thiếu niên tham lam mùi hương ngọt ngào của cô, muốn nhiều hơn nữa, nhưng động tác lại vụng về, rụt rè.
Môi Kiều Tịch có hơi ngứa, không chịu nổi, cuối cùng mở miệng ra.
Cánh tay trên eo từ từ siết chặt, đôi mắt Kiều Tịch ngấn ngước, đôi môi tê dại.
Hơi thở thiếu niên ngày càng nóng, phả lên chóp mũi cô, bỏng rát. Kiều Tịch không nhìn thấy, trong bóng tối, con ngươi của anh lóe lên tia sáng, như thể muốn quay cuồng, nhấn chìm cô.
“Tịch Tịch.” Thiếu niên vừa hôn, vừa khàn giọng gọi tên cô, như thể muốn khắc sâu cô vào tâm trí, khắc sâu vào xương tủy.
Tai của Kiều Tịch mềm nhũn.
Nhưng giây tiếp theo, toàn thân thiếu niên trên xe lăn run lên, phản ứng kịch liệt rõ ràng như vậy, Kiều Tịch không thể bỏ qua, “Làm sao thế?”
Thiếu niên vừa rồi còn đang đắm chìm trong kɦoáı ƈảʍ dường như đã chịu một cú đánh nặng, anh không thể tin nổi thả lỏng miệng Kiều Tịch ra, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Nghe câu hỏi của cô gái, Lục Hoặc khàn giọng nói: “Không sao đâu.”
Trong bóng đêm, trên đầu anh, có một mầm lá mọc lên, không ngừng đong đưa.
Cơ thể Lục Hoặc căng thẳng, bất động, sợ cô gái phát hiện ra trò hề của bản thân.
“Lục Hoặc?” Kiều Tịch yếu ớt dựa vào ngực anh, cô cảm thấy thân thể anh cứng ngắc.
Ý thức dần tỉnh táo lại, tay Kiều Tịch đi xuống, cô hỏi: “Cái đuôi của anh có phải lộ ra không?”
Dứt lời, Lục Hoặc ngẩn ra, giây tiếp theo, tay cô gái đụng tới đuôi cá, anh lập tức hoảng sợ, “Tịch Tịch, đừng chạm vào.”
Bàn tay bé nhỏ không nghe lời, chậm rãi đi xuống, chạm vào cái đuôi lạnh lẽo trơn trượt của anh, trái tim Lục Hoặc như bị cô nhéo, theo động tác của cô, mà hít thở không thông.
“Anh đừng sợ, em đã nhìn thấy cái đuôi của anh nhiều lần, cũng sờ qua nhiều rồi.” Tay Kiều Tịch nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, cảm nhận được cơ thể thiếu niên cứng ngắc, cô dỗ anh, “Lục Hoặc, em thích nhất là cái đuôi của anh.”
Bàn tay cô mềm mại như bông, thân thể Lục Hoặc căng thẳng đến phát đau, cả khuôn mặt, cổ đều ửng hồng, “Tịch Tịch.”
Anh không ngờ rằng cô biết bí mật của chính mình, anh là yêu quái, cô vẫn thích.
Anh vẫn luôn cho rằng nó thật xấu xí và kỳ lạ, một thứ anh liều mạng muốn che giấu mà cô nói rằng cô thích.
Nhưng mà, sau đó, cô gái rời khỏi lòng anh, cô ngồi xổm bên cạnh xe lăn, bàn tay không thỏa mãn mà đánh vào cái đuôi của anh, Lục Hoặc lớn không cho cô chơi đùa, cô đã lâu không có nhéo nơi này, chỉ có thể bắt nạt Lục Hoặc nhỏ.
Thiếu niên trên xe lăn như bị luồng điện tấn công, tê dại từ sống lưng và xương cụt xông lên, Lục Hoặc bây giờ còn rất ngây ngô, sao có thể kiềm chế được.
Hai mắt đỏ hoe, tựa hồ không chịu nổi, gầm nhẹ một tiếng, yếu ớt dựa lưng vào ghế.
Trong tối, khuôn mặt trắng bệnh của anh đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Anh nghiêng đầu dựa vào xe lăn, yết hầu trơn trượt, anh thở dài, ngay cả không khí cũng trở nên ẩm ướt.
Đột nhiên, công tắc đèn phát ra tiếng “cạch”, nháy mắt, đèn trong phòng sáng lên.
Giây trước phòng còn tối tăm, bây giờ lại sáng rực rỡ.
Thiếu niên theo bản năng nhắm mắt lại, đưa tay lên che mắt, phảng phất như bản thân không nhìn thấy, Kiều Tịch sẽ không biết bộ dáng thất thố xấu xí của mình lúc này, “Tịch Tịch, đừng nhìn.”
Kiều Tịch rũ mắt nhìn thiếu niên trên xe lăn, cái đuôi lủng lẳng trên xe, mềm nhũn ngã xuống đất, giống như bị chơi hỏng rồi.
Cô đưa tay gỡ tay anh ra khỏi mắt.
Thiếu niên mở to mắt, chỉ thấy hốc mắt đỏ bừng, đuôi mắt cũng lộ ra tia đỏ nhạt, nhưng mặt mày lại thâm trầm lạnh lùng, giống như tuyết tùng được tô sáng.
Thấy cô gái mỉm cười, Lục Hoặc cảm thấy xấu hổ mà từ bỏ mình, anh kéo người qua, gắt gao ôm vào lòng, nhấm nháp một cái, sao lại có người như vậy, thật xấu xa lại thật ấm áp.
*
Kiều Tịch rút ra cái rương nhỏ, hình phạt này cô cũng có thể chấp nhận được.
Trong vòng bảy ngày, kí ức của Lục Hoặc lớn nhỏ sẽ biến mất về nhau.
Nếu trước đây biết cô phải nhận hình phạt như vậy, cô sẽ không cần phải che giấu đến nỗi có ảo giác mình là tra nữ.
Hiện tại, Lục Hoặc lớn có phát hiện ra cô đi tìm Lục Hoặc nhỏ, anh bất đắc dĩ không còn cách nào, chỉ có thể bắt người về cạnh mình, chiếm thời gian của cô.
Lục Hoặc nhỏ biết bản thân không có khả năng độc chiếm Kiều Tịch, so với Lục Hoặc lớn, anh phải đáng thương hơn một chút, mỗi lần đều dùng ánh mắt cầu xin nhìn Kiều Tịch, hy vọng cô có thể ở lại lâu hơn một ít, hơn nữa anh cũng sẽ ấu trĩ so đo với Lục Hoặc lớn, muốn Kiều Tịch thích anh hơn.
Hôm qua là thứ bảy, Kiều Tịch ở cùng Lục Hoặc lớn cả ngày, hôm nay là chủ nhật, đến phiên Lục Hoặc nhỏ.
Mấy ngày nay cô cảm thấy thời gian không đủ dùng, khó có thể xoay sở được.
Kiều Tịch và Lục Hoặc xuống dưới khách sạn, cô chuẩn bị đưa anh đi hẹn hò.
Hai người vừa mới đi tới sảnh khách sạn, một giọng nữ kinh ngạc từ bên cạnh truyền đến: “Tiểu Tịch?”
Bóng dáng Kiều Tịch dừng lại.
Lục Hoặc cảm thấy bàn tay nhỏ bé ở trong bàn tay anh siết chặt, cô đang khẩn trương.
Sau đó, giây tiếp theo, anh nghe thấy cô gọi người phụ nữ trang điểm tinh xảo đi tới, “Mẹ.”
Lục Hoặc ngạc nhiên, trong tiềm thức buông tay Kiều Tịch ra, anh biết rõ tình huống của mình, sẽ không có phụ huynh nào sẽ thích con gái mình ở bên một người tàn phế.
Nếu có thể, Lục Hoặc chỉ muốn giấu mình đi, không để Kiều Tịch bị phụ huynh chỉ trích.
Mẹ Kiều vừa mới đến khách sạn này uống trà chiều với bạn bè, không ngờ lại gặp con gái, lại còn thấy con gái tay trong tay với người đàn ông ngồi trên xe lăn, cử chỉ thân mật.
“Tiểu Tịch, sao con ở đây?” Mẹ Kiều đi tới, ánh mắt bà rơi xuống người bên cạnh con gái, chỉ cảm thấy đối phương nhìn rất quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó, “Đây là…….”
“Mẹ, anh ấy là Lục Hoặc, mẹ đã gặp qua.”
“Lục Hoặc?”
Mẹ Kiều nhớ ra, trong bữa tiệc của Lục lão gia, bà tưởng rằng con gái xảy ra chuyện, khiến một vãn bối ngồi trên xe lăn ở Lục gia bị trừng phạt, “Khó trách tôi thấy cậu quen mặt, chuyện lúc trước là tôi không đúng, tôi quá yêu thương con gái, chưa có làm rõ tình huống đã trách cậu.”
Lục Hoặc cũng không biết phát sinh chuyện gì, đó là chuyện của anh ở tương lai đã trải qua.
Mẹ Kiều cũng không quên hành động nắm tay đối phương của con gái, vẻ mặt ý nhị, “Tiểu Tịch, hai đứa là………”
“Mẹ, con chính thức giới thiệu với mẹ, anh ấy là Lục Hoặc, là bạn trai của con.” Kiều Tịch không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp như vậy, bị mẹ phát hiện cô và Lục Hoặc ở bên nhau.
Nhưng mà, cô sớm đã muốn đưa Lục Hoặc về ra mắt cha mẹ, bây giờ gặp phải, cô trực tiếp thừa nhận, không hề che giấu.
Nghe vậy, mẹ Kiều kinh ngạc nhìn con gái, “Cậu ta là bạn trai con?”
Lục Hoặc bên cạnh cũng sửng sốt không kém, anh còn đang suy nghĩ làm thế nào để nói rõ quan hệ hai người với mẹ cô, không muốn cô bị trách cứ, nhưng mà, cô lại thừa nhận.
Hai tay nắm chặt tay vịn, Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô gái, anh biết mình đang lo lắng không biết đối mặt với cha mẹ cô như thế nào, nhưng trái tim không khỏi đập loạn xạ.
Môi mỏng không khỏi nhếch lên cao, từng tế bào trong cơ thể anh đang điên cuồng rung động vì cô.
Làm sao bây giờ, anh rất thích Tịch Tịch.
Mẹ Kiều thấy ý cười trên mặt con gái, còn có niềm vui không thể ngăn cản trong mắt Lục Hoặc, lần đầu tiên mẹ Kiều trầm mặt với con gái, “Về nhà rồi nói, cậu cũng tới nhà chúng tôi làm khách đi.”
“Vâng, dì.” Lục Hoặc thu liễm ý cười.
Trong phòng khách, không khí nghiêm túc.
Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ Kiều, Lục Hoặc ngồi ở đối diện. Triệu Vũ Tích vừa từ bên ngoài trở về, vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa nhìn Kiều Tịch, nhưng lại đau lòng với Lục Hoặc, rõ ràng người anh thích đời trước là cô, hiện tại anh lựa chọn thích Kiều Tịch, anh xứng đáng phải gánh chịu cục diện bây giờ.
Mẹ Kiều hỏi Kiều Tịch: “Hai người ở bên nhau khi nào?”
Kiều Tịch thành thật, “Từ sau khi anh ấy bị thương vì con, không bao lâu, con liền thích anh ấy.”
Mẹ Kiều không nghĩ tới hai người vì vậy mà ở bên nhau, trong lòng bà khó chịu, không ngờ tới con gái yêu đương, hơn nữa lại là cháu trai út của Lục gia.
Không phải bà ghét bỏ đối phương hai chân không thể đi, hay là khinh thường đối phương, con gái từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều, mọi thứ có được đều là thứ tốt nhất, ngay cả bản thân nó cũng có yêu cầu rất cao đối với những thứ xung quanh.
Bà không rõ tại sao, con gái lại thích Lục Hoặc ngồi xe lăn.
Khuyết điểm trí mạng như vậy, con gái thật sự có thể chấp nhận được?
Mẹ Kiều liếc nhìn Lục Hoặc đối diện, người trẻ tuổi dung mạo xuất chúng, quả thực bề ngoài rất xứng đôi với con gái, nhưng hai người ở bên nhau, cũng không chỉ chỉ dựa vào giá trị nhan sắc và bề ngoài.
Mẹ Kiều trực tiếp hỏi con gái: “Con nghiêm túc?”
Đối diện, Lục Hoặc trông rất bình tĩnh, nghe thấy mẹ Kiều hỏi, anh vô thức nhìn về phía Kiều Tịch.
“Đương nhiên, mẹ, con thích Lục Hoặc.”
“Con còn nhỏ, biết cái gì là thích?” Mẹ Kiều kỳ quái nói: “Trước kia con còn nói thích Hoắc Vũ, bây giờ sao?”
Lục Hoặc ngạc nhiên, anh cũng không biết Hoắc Vũ là ai, Triệu Vũ Tích ngồi chéo khẩn trương nhìn mẹ Kiều.
Dựa vào cái gì Hoắc Vũ và Lục Hoặc đều bị Kiều Tịch chiếm? Rõ ràng hai người đó ở đời trước đều thích cô ta.
“Mẹ, đó là khi con còn nhỏ, lời trẻ con nói không kiêng kỵ, hiện tại con không còn nhỏ nữa, đã là người trưởng thành, con biết bản thân muốn gì, thực sự thích gì.” Kiều Tịch nghiêm túc, “Con vô cùng chắc chắn, con thích Lục Hoặc, cũng chỉ thích Lục Hoặc.”
Mẹ Kiều nghe được con gái nói, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Mà Lục Hoặc thì ngược lại, nhìn Kiều Tịch bằng hai mắt sáng ngời, tim đập loạn xạ, anh cảm thấy cho dù biến mất ở giờ phút này, cũng đáng.
Anh vẫn luôn cho rằng, phía trước là bóng tối, không có gì đáng để mong đợi.
Nhưng hiện tại, anh đã biết, thì ra trong tương lai, có một người thích anh như vậy.
Cô sẽ không ghét bỏ anh là quái vật, cũng sẽ không cảm thấy cái đuôi của anh xấu xí, cô sẽ ngọt ngào nói với anh, thích cái đuôi của anh, cũng sẽ làm nũng với anh.
Hơn nữa, bất kể tình huống nào, cô đều sẽ thiên vị anh.
Hốc mắt thiếu niên lặng lẽ đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, trong mắt anh chỉ còn lại bóng dáng của Kiều Tịch.
Trong tương lai của anh, có ánh sáng.
/0
|