Quốc sư đơ người.
Y quay đầu nhìn Giản Nại, ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít mang theo nỗi khiếp sợ.
Giản Nại nghĩ chỉ cần vào trong phủ nguyên soái là được rồi, chuyện sau này thì cứ để sau này tính, cùng lắm sau khi vào được rồi thì giải thích với quốc sư sau vậy.
Quốc sư trầm tư một lát, mỉm cười nói: "Được, vậy cậu vào cùng tôi đi."
Giản Nại không ngờ rằng mọi chuyện lại dễ dàng như thế.
Cậu đi theo quốc sư vào phủ, đây là lần đầu tiên cậu đặt chân vào phủ đệ của Lục Trạch Phong, chính diện mà đến, xung quanh đều được bao phủ bởi một mùi vị nghiêm trang, nơi nơi đều tỏa ra khí chất lạnh lẽo, hành lang sạch sẽ, nghiêm chỉnh, màn hình máy móc màu xanh dương chuyển động, ngói nhà màu đen là màu sắc chủ đạo của tòa nhà, ngoài sân có một cây đại thụ xanh ngát, lẻ loi đứng một mình.
Xuyên suốt đoạn hành lang dài đằng đẵng, cách vài bước chân sẽ có binh lính canh gác.
Lâu lâu ở trong sân sẽ có nhóm người hầu mặc đồng phục màu xám đi ngang qua, trên mặt họ không có quá nhiều cảm xúc, nhìn thấy khách tới chỉ biết gật đầu hành lễ.
Giản Nại cảm giác nơi này không giống một căn nhà chút nào, thấy nó giống như doanh địa hay trại huấn luyện gì đó hơn, chẳng qua cái nhà này to như vậy mà chỉ có mỗi Lục Trạch Phong là chủ nhân.
......
Quốc sư nói: "Dường như cậu không thích nơi này?"
Giản Nại nhỏ giọng: "Không thể nói là không thích được... Chính là cảm thấy, ừm, nơi này hình như... khá là căng thẳng."
Quốc sư cười khẽ một tiếng: "Chắc là vì chủ nhân của tòa nhà này quá nghiêm túc chăng?"
Giản Nại cảm thấy y nói rất đúng.
Quốc sư như muốn tìm hiểu thêm, nói: "Cậu không cảm thấy, tính cách của Lục Trạch Phong không thích hợp ở chung à, vừa cũ kỹ vừa không thú vị, giống như tòa nhà này vậy."
Giản Nại ngẩn người.
Cậu suy nghĩ, mở miệng nói: "Cũng, cũng không giống lắm."
Quốc sư nhướng mày: "Tại sao?"
Giản Nại cũng không biết giải thích như thế nào, nhưng cậu khẽ nói: "Tôi cảm thấy ngài ấy chỉ là không biết cách biểu đạt thôi, chứ thật ra ngài ấy khá tốt."
Quốc sư hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng cười cười.
Giản Nại dò hỏi: "Ngài cười cái gì?"
Quốc sư nói: "Cậu biết không, chắc toàn vũ trụ chỉ có một mình cậu đánh giá Lục Trạch Phong như vậy."
Giản Nại sửng sốt: "Thế cơ á?"
Quốc sư gật đầu.
Giản Nại có chút ngoài ý muốn, cậu không ngờ rằng tai tiếng của Lục Trạch Phong lại kém đến thế?
Nhưng cậu cảm thấy nguyên soái đại nhân là người tốt mà.
Hai người đi tới đường chính, có quản gia từ bên trong ra nghênh đón.
Lúc quản gia nhìn thấy Giản Nại thì sửng sốt, hỏi quốc sư: "Là ngài dẫn vị khách đó tới ạ, trước đó chưa từng nghe ngài nhắc tới."
Quốc sư trả lời: "Là khách quý của tướng quân mấy người đó."
Quản gia phát hiện Giản Nại là Dạ Oanh, thái độ thân thiện không ít: "Mời vào trong ngồi, lần này quốc sư đại nhân tới là theo lệnh của nguyên soái đại nhân tới lấy lại đồ sao ạ?"
Quốc sư gật đầu: "Đúng rồi, mấy hôm trước ta khá bận nên không có thời gian tới đây lấy, bây giờ rãnh rồi thì mới tới đây được."
Quản gia đáp: "Chúng tôi đã đóng thùng sẵn cất ở nhà kho, để tôi phái người mang tới."
Quốc sư lên tiếng: "Làm phiền rồi."
......
Lúc quản gia rời đi, có mấy người hầu đi tới châm trà cho Giản Nại và quốc sư.
Từ thái độ của quản gia, Giản Nại bỗng nhiên ý thức được, thân phận của người trước mặt mình không tầm thường chút nào, điều này khiến cậu có hơi hối hận, sớm biết thế thì lúc nãy đã không làm bậy rồi.
Giản Nại đứng ngồi không yên.
Quốc sư dường như nhận ra cậu hơi lúng túng, cười nói: "Cậu có điều gì muốn nói với ta sao?"
Giản Nại lên tiếng, cậu xấu hổ mở miệng, nhưng nghĩ rằng sau này thế nào cũng phải giải thích, cho nên đành nói tóm tắt: "Là thế này, thật ra hồi nãy lúc ở ngoài, ngài nhắc tới cái chuyện tình cảm gì đó, tôi thấy... người đó chắc không phải tôi đâu."
Cậu tưởng rằng nếu mình nói thật, quốc sư chắc sẽ giận lắm.
Trên thực tế, quốc sư lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Thì ra là vì chuyện này à, không sao đâu, tôi biết là không phải cậu mà."
Giản Nại sửng sốt: "Á? Ngài biết ạ?"
Quốc sư gật đầu: "Đương nhiên, bởi vì đối phương không phải là người của tinh cầu chúng ta."
Giản Nại không nghĩ tới người như Lục Trạch Phong lại chơi cái trò dị cầu luyến, cơ mà nguyên soái cũng có người mình yêu à?
Cậu thật sự không ngờ tới Lục Trạch Phong lại là người như vậy, cũng biết yêu người khác cơ đấy.
Nhưng chuyện mà cậu không ngớ tới còn rất nhiều.
Ví như chuyện cậu gặp được ân công vậy, ngay từ đầu cậu cũng chỉ muốn chơi chơi với đối phương mà thôi, nhưng sau khi tiếp xúc dần dần, có rất nhiều thời điểm sẽ không kiềm chế được tình cảm trong lòng.
Từ lúc bắt đầu cậu đã tự nhủ với chính mình, đây là trap boi.
Tất cả chỉ là giả.
Toàn là do trap boi diễn mà thôi.
Nhưng sau khi cậu biết được sự thật, nhận ra rằng mình đã trả thù sai người, tâm thái của cậu liền thay đổi.
Cậu sợ rằng ân công sẽ rời bỏ mình.
Cậu không muốn ly hôn.
Cậu muốn làm lành với anh, cùng anh bắt đầu lại một lần nữa.
Anh ấy không biết rằng cậu đã ngày đêm chờ mong, hy vọng anh cho mình một cơ hội, đáng tiếc tất cả đều đã bị thằng ngu Lục Kiệt phá hủy.
Giản Nại không tự giác thở dài.
Quốc sư ở bên cạnh nói: "Thật ra đời sống cá nhân của nguyên soái rất sạch sẽ, người kia cũng là lần đầu tiên chúng tôi biết được, từ trước tới nay chưa từng thấy ngài ấy thương nhớ ai bao giờ."
Giản Nại cũng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng, chỉ có thể cười cười: "Nhân chi thường tình thôi mà."
Quốc sư thấy cậu không có hứng thú nói chuyện phiếm, nên cũng không bắt chuyện nữa.
Đang ngồi thì quản gia đi tới.
Quản gia nói: "Hai vị, nguyên soái hồi phủ."
Hai người đang ngồi không hẹn mà cùng nhau đứng lên.
Bên ngoài có động tĩnh nhẹ, lúc Lục Trạch Phong đi qua hành lang dài thì lính gác sẽ cung kính cúi đầu chào, đi theo sau đó là phó quan, hai người đi về hướng đại sảnh tiếp khách.
Mấy ngày không gặp, Lục Trạch Phong dường như chẳng khác chút nào.
Tuy rằng ở bữa tiệc rượu ngày đó anh đã cứu mình, nhưng khi gặp lại lần nữa thì ánh mắt anh nhìn mình từ đằng xa vẫn cứ lạnh lùng, xa cách, giống như một người xa lạ.
Trong lòng Giản Nại dấy lên nỗi sợ hãi kỳ lạ.
Anh đã đi tới.
Quốc sư bước lên đón tiếp, mỉm cười nói: "Đại nhân vất vả rồi."
Lục Trạch Phong gật đầu xem như chào hỏi, rồi nhìn về phía Giản Nại.
Giản Nại ngượng ngùng nói: "Tôi tới đây để nói lời cảm ơn cũng như xin lỗi chuyện ngày hôm đó."
Lúc phó quan nhìn thấy Giản Nại thì gương mặt tươi tỉnh không ít, kiểu cậu tới thì tôi xin chiều.
Giản Nại lười nhìn gã, liên lạc với gã thì không được, nếu không phải do đầu mình nảy số nhanh thì có lẽ giờ này còn đứng ở ngoài hứng gió lạnh á!
......
Lục Trạch Phong nhìn Giản Nại, mở miệng nói: "Làm gì?"
Anh không nói, Giản Nại quên mất mình có đem theo quà, vì thế vội vàng trả lời: "Em tự làm bánh ạ."
Ở Ám Tinh, nếu Dạ Oanh tự làm bánh tặng thì có nghĩa là chủ động biểu đạt tình cảm của mình, Dạ Oanh trời sinh tính tình thẹn thùng dễ xấu hổ sẽ không dễ dàng sinh ra hảo cảm với người khác, chỉ làm như thế với ý trung nhân của mình mà thôi.
Cậu tặng bánh cho Lục Trạch Phong, không cần nói cũng biết.
Lục Trạch Phong rũ mắt nhìn quà tặng trong tay cậu: "Ta không ăn những thứ này."
Giản Nại xấu hổ: "À, vậy để em mang về."
Lục Trạch Phong nói: "Không cần, để đó đi,"
Giản Nại không hiểu ý anh, rõ ràng là không thích ăn, nhưng vẫn bảo mình để quà lại, không sao hết, dù gì thì quà cũng đã đưa, từ nay về sau bọn họ coi như là không ai nợ ai.
Cậu suy nghĩ tìm cách về nhà trong đầu.
Lục Trạch Phong cất bước vào đại sảnh: "Đều ngồi cả đi."
Quản gia phái người dâng trà.
Có người hầu mở bánh hoa đào của Giản Nại làm ra, nhìn thì cũng không tồi, ít nhất cũng coi là ngon mắt.
Quốc sư cười tủm tỉm: "Cậu Giản đây đảm đang quá."
Giản Nại cười nói: "Tàm tạm thôi."
Làm mấy hộp bánh, quốc sư cũng được chia cho mấy phần.
Quốc sư không mang theo phòng bị nào cắn thử một miếng, sắc mặt thay đổi, nếu không phải đã được dạy dỗ tốt trong nhiều năm thì khéo đã phun ra ngay lập tức.
Giản Nại vô tội nhìn y.
Quốc sư cố gắng trấn định uống trà, mỉm cười nói: "Cậu Giản có tài lắm đấy."
Giản Nại không biết rằng người ta chỉ khen cho có lệ: "Cảm ơn quốc sư."
Quốc sư thầm nói trong lòng rằng Dạ Oanh nấu ăn dở nhất chỉ có mỗi mình cậu thôi đấy, y dứt khoát hỏi: "Không biết cậu Giản đã có người thương chưa?"
Giản Nại cười cười: "Vẫn, vẫn chưa có."
Phó quan sâu xa nhìn cậu.
Ai mà không biết chuyện cậu sau khi nhận được tin độ xứng đôi xong rồi bỏ nhà theo trai chứ?
Giản Nại thấy ánh mắt đó, cười nói: "Trước kia tôi chưa hiểu chuyện, đã qua cả rồi."
Quốc sư đáp lời như đang trêu ghẹo: "Ta thấy cậu Giản bộ dáng không tồi, tính tình cũng tốt, nguyên soái đại nhân của chúng tôi vẫn chưa có hôn sự đâu đấy."
Giản Nại nhìn Lục Trạch Phong một cái.
Lục Trạch Phong lại không nhìn cậu, rõ ràng không có hứng thú với cậu.
Giản Nại liền nói: "Ha ha... Lục đại nhân thiên nhân chi tư, tôi đây không dám mơ ước."
Lục Trạch Phong nghe được Giản Nại nói những lời này thì nhìn cậu.
Không biết vì sao, khá nhiều động tác nhỏ của Giản Nại, bao gồm cả cách nói chuyện và tính cách đều rất giống với người nào đó trong trí nhớ của anh, chẳng qua người kia từng nói từ trước tới nay đều chưa từng yêu mình, người đó nhất định không thể xuất hiện ở đây được.
Lục Trạch Phong rũ mặt, không nhìn cậu nữa.
Người hầu đem bánh bày biện trên bàn, nguyên soái đại nhân cầm lấy một khối, nếm thử.
Quản gia nói với quốc sư: "Đại nhân, khoang trò chơi đã được đặt vào trong xe của ngài ạ."
Quốc sư cảm ơn, y đứng dậy nói: "Nếu đã lấy được đồ rồi thì tôi cũng không ở đây chậm trễ thời gian của hai vị nữa."
Giản Nại nghe được ba chữ "khoang trò chơi" thì lỗ tai giật giật, cậu hỏi: "Cái kia, mạo muội hỏi một chút, khoang trò chơi là cái gì ạ?"
Quốc sư trả lời: "À, chỉ là khoang đăng nhập của một trò chơi đó mà, nhưng mà trò chơi đó ở Ám Tinh ít người biết đến lắm."
Giản Nại chớp mắt, rất tò mò: "Trò chơi gì thế?"
Quốc sư nói cho cậu: "《 Vấn Đạo 》"
quay xe thôi em ơi
Y quay đầu nhìn Giản Nại, ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít mang theo nỗi khiếp sợ.
Giản Nại nghĩ chỉ cần vào trong phủ nguyên soái là được rồi, chuyện sau này thì cứ để sau này tính, cùng lắm sau khi vào được rồi thì giải thích với quốc sư sau vậy.
Quốc sư trầm tư một lát, mỉm cười nói: "Được, vậy cậu vào cùng tôi đi."
Giản Nại không ngờ rằng mọi chuyện lại dễ dàng như thế.
Cậu đi theo quốc sư vào phủ, đây là lần đầu tiên cậu đặt chân vào phủ đệ của Lục Trạch Phong, chính diện mà đến, xung quanh đều được bao phủ bởi một mùi vị nghiêm trang, nơi nơi đều tỏa ra khí chất lạnh lẽo, hành lang sạch sẽ, nghiêm chỉnh, màn hình máy móc màu xanh dương chuyển động, ngói nhà màu đen là màu sắc chủ đạo của tòa nhà, ngoài sân có một cây đại thụ xanh ngát, lẻ loi đứng một mình.
Xuyên suốt đoạn hành lang dài đằng đẵng, cách vài bước chân sẽ có binh lính canh gác.
Lâu lâu ở trong sân sẽ có nhóm người hầu mặc đồng phục màu xám đi ngang qua, trên mặt họ không có quá nhiều cảm xúc, nhìn thấy khách tới chỉ biết gật đầu hành lễ.
Giản Nại cảm giác nơi này không giống một căn nhà chút nào, thấy nó giống như doanh địa hay trại huấn luyện gì đó hơn, chẳng qua cái nhà này to như vậy mà chỉ có mỗi Lục Trạch Phong là chủ nhân.
......
Quốc sư nói: "Dường như cậu không thích nơi này?"
Giản Nại nhỏ giọng: "Không thể nói là không thích được... Chính là cảm thấy, ừm, nơi này hình như... khá là căng thẳng."
Quốc sư cười khẽ một tiếng: "Chắc là vì chủ nhân của tòa nhà này quá nghiêm túc chăng?"
Giản Nại cảm thấy y nói rất đúng.
Quốc sư như muốn tìm hiểu thêm, nói: "Cậu không cảm thấy, tính cách của Lục Trạch Phong không thích hợp ở chung à, vừa cũ kỹ vừa không thú vị, giống như tòa nhà này vậy."
Giản Nại ngẩn người.
Cậu suy nghĩ, mở miệng nói: "Cũng, cũng không giống lắm."
Quốc sư nhướng mày: "Tại sao?"
Giản Nại cũng không biết giải thích như thế nào, nhưng cậu khẽ nói: "Tôi cảm thấy ngài ấy chỉ là không biết cách biểu đạt thôi, chứ thật ra ngài ấy khá tốt."
Quốc sư hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng cười cười.
Giản Nại dò hỏi: "Ngài cười cái gì?"
Quốc sư nói: "Cậu biết không, chắc toàn vũ trụ chỉ có một mình cậu đánh giá Lục Trạch Phong như vậy."
Giản Nại sửng sốt: "Thế cơ á?"
Quốc sư gật đầu.
Giản Nại có chút ngoài ý muốn, cậu không ngờ rằng tai tiếng của Lục Trạch Phong lại kém đến thế?
Nhưng cậu cảm thấy nguyên soái đại nhân là người tốt mà.
Hai người đi tới đường chính, có quản gia từ bên trong ra nghênh đón.
Lúc quản gia nhìn thấy Giản Nại thì sửng sốt, hỏi quốc sư: "Là ngài dẫn vị khách đó tới ạ, trước đó chưa từng nghe ngài nhắc tới."
Quốc sư trả lời: "Là khách quý của tướng quân mấy người đó."
Quản gia phát hiện Giản Nại là Dạ Oanh, thái độ thân thiện không ít: "Mời vào trong ngồi, lần này quốc sư đại nhân tới là theo lệnh của nguyên soái đại nhân tới lấy lại đồ sao ạ?"
Quốc sư gật đầu: "Đúng rồi, mấy hôm trước ta khá bận nên không có thời gian tới đây lấy, bây giờ rãnh rồi thì mới tới đây được."
Quản gia đáp: "Chúng tôi đã đóng thùng sẵn cất ở nhà kho, để tôi phái người mang tới."
Quốc sư lên tiếng: "Làm phiền rồi."
......
Lúc quản gia rời đi, có mấy người hầu đi tới châm trà cho Giản Nại và quốc sư.
Từ thái độ của quản gia, Giản Nại bỗng nhiên ý thức được, thân phận của người trước mặt mình không tầm thường chút nào, điều này khiến cậu có hơi hối hận, sớm biết thế thì lúc nãy đã không làm bậy rồi.
Giản Nại đứng ngồi không yên.
Quốc sư dường như nhận ra cậu hơi lúng túng, cười nói: "Cậu có điều gì muốn nói với ta sao?"
Giản Nại lên tiếng, cậu xấu hổ mở miệng, nhưng nghĩ rằng sau này thế nào cũng phải giải thích, cho nên đành nói tóm tắt: "Là thế này, thật ra hồi nãy lúc ở ngoài, ngài nhắc tới cái chuyện tình cảm gì đó, tôi thấy... người đó chắc không phải tôi đâu."
Cậu tưởng rằng nếu mình nói thật, quốc sư chắc sẽ giận lắm.
Trên thực tế, quốc sư lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Thì ra là vì chuyện này à, không sao đâu, tôi biết là không phải cậu mà."
Giản Nại sửng sốt: "Á? Ngài biết ạ?"
Quốc sư gật đầu: "Đương nhiên, bởi vì đối phương không phải là người của tinh cầu chúng ta."
Giản Nại không nghĩ tới người như Lục Trạch Phong lại chơi cái trò dị cầu luyến, cơ mà nguyên soái cũng có người mình yêu à?
Cậu thật sự không ngờ tới Lục Trạch Phong lại là người như vậy, cũng biết yêu người khác cơ đấy.
Nhưng chuyện mà cậu không ngớ tới còn rất nhiều.
Ví như chuyện cậu gặp được ân công vậy, ngay từ đầu cậu cũng chỉ muốn chơi chơi với đối phương mà thôi, nhưng sau khi tiếp xúc dần dần, có rất nhiều thời điểm sẽ không kiềm chế được tình cảm trong lòng.
Từ lúc bắt đầu cậu đã tự nhủ với chính mình, đây là trap boi.
Tất cả chỉ là giả.
Toàn là do trap boi diễn mà thôi.
Nhưng sau khi cậu biết được sự thật, nhận ra rằng mình đã trả thù sai người, tâm thái của cậu liền thay đổi.
Cậu sợ rằng ân công sẽ rời bỏ mình.
Cậu không muốn ly hôn.
Cậu muốn làm lành với anh, cùng anh bắt đầu lại một lần nữa.
Anh ấy không biết rằng cậu đã ngày đêm chờ mong, hy vọng anh cho mình một cơ hội, đáng tiếc tất cả đều đã bị thằng ngu Lục Kiệt phá hủy.
Giản Nại không tự giác thở dài.
Quốc sư ở bên cạnh nói: "Thật ra đời sống cá nhân của nguyên soái rất sạch sẽ, người kia cũng là lần đầu tiên chúng tôi biết được, từ trước tới nay chưa từng thấy ngài ấy thương nhớ ai bao giờ."
Giản Nại cũng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng, chỉ có thể cười cười: "Nhân chi thường tình thôi mà."
Quốc sư thấy cậu không có hứng thú nói chuyện phiếm, nên cũng không bắt chuyện nữa.
Đang ngồi thì quản gia đi tới.
Quản gia nói: "Hai vị, nguyên soái hồi phủ."
Hai người đang ngồi không hẹn mà cùng nhau đứng lên.
Bên ngoài có động tĩnh nhẹ, lúc Lục Trạch Phong đi qua hành lang dài thì lính gác sẽ cung kính cúi đầu chào, đi theo sau đó là phó quan, hai người đi về hướng đại sảnh tiếp khách.
Mấy ngày không gặp, Lục Trạch Phong dường như chẳng khác chút nào.
Tuy rằng ở bữa tiệc rượu ngày đó anh đã cứu mình, nhưng khi gặp lại lần nữa thì ánh mắt anh nhìn mình từ đằng xa vẫn cứ lạnh lùng, xa cách, giống như một người xa lạ.
Trong lòng Giản Nại dấy lên nỗi sợ hãi kỳ lạ.
Anh đã đi tới.
Quốc sư bước lên đón tiếp, mỉm cười nói: "Đại nhân vất vả rồi."
Lục Trạch Phong gật đầu xem như chào hỏi, rồi nhìn về phía Giản Nại.
Giản Nại ngượng ngùng nói: "Tôi tới đây để nói lời cảm ơn cũng như xin lỗi chuyện ngày hôm đó."
Lúc phó quan nhìn thấy Giản Nại thì gương mặt tươi tỉnh không ít, kiểu cậu tới thì tôi xin chiều.
Giản Nại lười nhìn gã, liên lạc với gã thì không được, nếu không phải do đầu mình nảy số nhanh thì có lẽ giờ này còn đứng ở ngoài hứng gió lạnh á!
......
Lục Trạch Phong nhìn Giản Nại, mở miệng nói: "Làm gì?"
Anh không nói, Giản Nại quên mất mình có đem theo quà, vì thế vội vàng trả lời: "Em tự làm bánh ạ."
Ở Ám Tinh, nếu Dạ Oanh tự làm bánh tặng thì có nghĩa là chủ động biểu đạt tình cảm của mình, Dạ Oanh trời sinh tính tình thẹn thùng dễ xấu hổ sẽ không dễ dàng sinh ra hảo cảm với người khác, chỉ làm như thế với ý trung nhân của mình mà thôi.
Cậu tặng bánh cho Lục Trạch Phong, không cần nói cũng biết.
Lục Trạch Phong rũ mắt nhìn quà tặng trong tay cậu: "Ta không ăn những thứ này."
Giản Nại xấu hổ: "À, vậy để em mang về."
Lục Trạch Phong nói: "Không cần, để đó đi,"
Giản Nại không hiểu ý anh, rõ ràng là không thích ăn, nhưng vẫn bảo mình để quà lại, không sao hết, dù gì thì quà cũng đã đưa, từ nay về sau bọn họ coi như là không ai nợ ai.
Cậu suy nghĩ tìm cách về nhà trong đầu.
Lục Trạch Phong cất bước vào đại sảnh: "Đều ngồi cả đi."
Quản gia phái người dâng trà.
Có người hầu mở bánh hoa đào của Giản Nại làm ra, nhìn thì cũng không tồi, ít nhất cũng coi là ngon mắt.
Quốc sư cười tủm tỉm: "Cậu Giản đây đảm đang quá."
Giản Nại cười nói: "Tàm tạm thôi."
Làm mấy hộp bánh, quốc sư cũng được chia cho mấy phần.
Quốc sư không mang theo phòng bị nào cắn thử một miếng, sắc mặt thay đổi, nếu không phải đã được dạy dỗ tốt trong nhiều năm thì khéo đã phun ra ngay lập tức.
Giản Nại vô tội nhìn y.
Quốc sư cố gắng trấn định uống trà, mỉm cười nói: "Cậu Giản có tài lắm đấy."
Giản Nại không biết rằng người ta chỉ khen cho có lệ: "Cảm ơn quốc sư."
Quốc sư thầm nói trong lòng rằng Dạ Oanh nấu ăn dở nhất chỉ có mỗi mình cậu thôi đấy, y dứt khoát hỏi: "Không biết cậu Giản đã có người thương chưa?"
Giản Nại cười cười: "Vẫn, vẫn chưa có."
Phó quan sâu xa nhìn cậu.
Ai mà không biết chuyện cậu sau khi nhận được tin độ xứng đôi xong rồi bỏ nhà theo trai chứ?
Giản Nại thấy ánh mắt đó, cười nói: "Trước kia tôi chưa hiểu chuyện, đã qua cả rồi."
Quốc sư đáp lời như đang trêu ghẹo: "Ta thấy cậu Giản bộ dáng không tồi, tính tình cũng tốt, nguyên soái đại nhân của chúng tôi vẫn chưa có hôn sự đâu đấy."
Giản Nại nhìn Lục Trạch Phong một cái.
Lục Trạch Phong lại không nhìn cậu, rõ ràng không có hứng thú với cậu.
Giản Nại liền nói: "Ha ha... Lục đại nhân thiên nhân chi tư, tôi đây không dám mơ ước."
Lục Trạch Phong nghe được Giản Nại nói những lời này thì nhìn cậu.
Không biết vì sao, khá nhiều động tác nhỏ của Giản Nại, bao gồm cả cách nói chuyện và tính cách đều rất giống với người nào đó trong trí nhớ của anh, chẳng qua người kia từng nói từ trước tới nay đều chưa từng yêu mình, người đó nhất định không thể xuất hiện ở đây được.
Lục Trạch Phong rũ mặt, không nhìn cậu nữa.
Người hầu đem bánh bày biện trên bàn, nguyên soái đại nhân cầm lấy một khối, nếm thử.
Quản gia nói với quốc sư: "Đại nhân, khoang trò chơi đã được đặt vào trong xe của ngài ạ."
Quốc sư cảm ơn, y đứng dậy nói: "Nếu đã lấy được đồ rồi thì tôi cũng không ở đây chậm trễ thời gian của hai vị nữa."
Giản Nại nghe được ba chữ "khoang trò chơi" thì lỗ tai giật giật, cậu hỏi: "Cái kia, mạo muội hỏi một chút, khoang trò chơi là cái gì ạ?"
Quốc sư trả lời: "À, chỉ là khoang đăng nhập của một trò chơi đó mà, nhưng mà trò chơi đó ở Ám Tinh ít người biết đến lắm."
Giản Nại chớp mắt, rất tò mò: "Trò chơi gì thế?"
Quốc sư nói cho cậu: "《 Vấn Đạo 》"
quay xe thôi em ơi
/61
|