Ánh mắt An Hạnh Nhi khẽ động.
Cô quay lại nhìn Tần Thạc: “Anh không quen sao?”
“Ngôi sao tuyến mười mấy, cô nghĩ tôi có nên quen biết không?” Tần Thạc hỏi ngược lại An Hạnh Nhi.
Cho nên kiếp này.
Nghiệt duyên của Tần Thạc và Bạch Linh Nhi, bắt đầu là vì cô?!
Cô thế nào cũng cảm thấy có chút áy náy đối với Bạch Linh Nhi!
“Cô làm gì mà nhìn tôi như thế?” Tần Thạc bị ánh mắt An Hạnh Nhi làm cho kinh hãi.
“Không có gì đâu.” An Hạnh Nhi định thần lại, “Muộn rồi, mệt cả một ngày, tôi về đây.”
“Phải quay về từ sớm rồi.” Tần Thạc liếc nhìn Diệp Thương Ngôn, lắm bẩm nói: “Còn không về, người nào đó sẽ tàn phế mắt.”
An Hạnh Nhi có chút không giải thích được.
Ai tàn phế.
Tất nhiên Tần Thạc cũng không nói nhiều.
Diệp Thương Ngôn không nói, anh ta còn có thể nói cái gì.
Ba người cùng nhau rời khỏi cao ốc Quang Minh.
Hồ Phong lái xe.
Tần Thạc ngồi ở ghế phó lái.
Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi ngồi ở ghế sau xe.
Trong xe rất yên tĩnh.
*Có muốn ăn tối cùng nhau không?” An Hạnh Nhi đột nhiên nói.
Nghĩ rằng Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc đã đi với cô cả một ngày, cô cũng nên mời họ đi ăn tối để cảm ơn chứ.
Mặc dù.
Cô cũng không biết họ đi theo anh cả ngày hôm nay, giúp được gì cho cô nữa.
Hình như.
Ai cũng nhàn rỗi.
“Không.” Tần Thạc nói thẳng: “Tôi sợ về trễ một chút, sẽ xảy ra án mạng đó.”
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Tần Thạc hôm nay cứ thần bí làm sao.
Trong xe lại rơi vào im lặng.
Xe đến biệt thự của Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn cùng nhau xuống xe.
Tần Thạc còn chưa ra khỏi xe, ngay lúc kính cửa số được ấn xuống, nói với sau lưng Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi: “An Hạnh Nhi, cô cứ thong thả đi.
Mặc dù tôi biết cửu biệt thắng tân hôn, nhưng tính mạng càng quan trọng hơn.”
An Hạnh Nhi nhìn lại Tần Thạc.
Con hàng này.
Tối nay trong đầu úng nước hay gì.
Cô không thể hiểu nổi máy lời anh ta nói.
Diệp Thương Ngôn hoàn toàn không để ý tới Tần Thạc, nắm tay An Hạnh Nhi đi vào đại sảnh biệt thự.
Chú Trung rất nhiệt tình chào hỏi: “Cậu chủ, cậu đã trở về rồi.”
“Gọi Hứa Uy Minh qua.”
“Cậu có chuyện gì vậy?” Chú Trung sắc mặt thay đổi rõ ràng.
An Hạnh Nhi cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hứa Uy Minh là ai? Khiến chú Trung phản ứng lớn như vậy.
“Vết thương nhỏ.” Diệp Thương Ngôn nhẹ giọng nói.
Vết thương nhỏ là sao?!
Diệp Thương Ngôn bị thương rồi?!
Lúc này, An Hạnh Nhi đột nhiên như hiểu ra những gì Tần Thạc nói.
“Đừng lo lắng, không chết được đâu.” Diệp Thương Ngôn cũng nhìn thấy vẻ mặt An Hạnh Nhi thay đổi, liền nói: “Đỡ tôi lên lầu đi.”.
/273
|