Một bên đút cháo cho anh, một bên hỏi.
Diệp Thương Ngôn không trả lời.
Thực ra An Hạnh Nhi cũng đã đoán ra.
Diệp Thương Ngôn vội vàng từ Kinh Thành trở về để cứu cô, chắc chắn anh đã phải trì hoãn rất nhiều việc rồi mới bị thương nặng như vậy.
“Diệp Thương Ngôn, một ngày nào đó, anh sẽ nói cho tôi biết, anh là ai chứ?” An Hạnh Nhi nhìn thẳng vào anh.
Nhìn vào đôi mắt anh.
*Ừ.” Diệp Thương Ngôn khẳng định đáp.
“Vậy tôi chờ anh.”
Trước kia Diệp Thương Ngôn nói, đợi cô.
Đợi cô hoàn toàn chấp nhận anh, tin tưởng anh.
Bây giờ, cô cũng đợi Diệp Thương Ngôn.
Đợi anh nói cho cô biết anh là ai.
Trong phòng, An Hạnh Nhi từng muỗng từng muỗng đút cháo cho Diệp Thương Ngôn.
Cứ luôn cảm thấy chủ đề vừa rồi quá thâm sâu, khiến cả hai hình như có chút im lặng.
An Hạnh Nhi tìm được chủ đề mới là “Chân của anh có đỡ hơn chưa?”
Trước kia không phải nói, động đến gân cốt phải dưỡng một trăm ngày sao?!
Cũng là, chưa đầy một tháng.
Hoàn toàn khỏi rồi sao?!
*Ừ.” Diệp Thương Ngôn gật đầu: “Vốn dĩ cũng không có bị thương nặng.”
“Không nghiêm trọng lắm, mà anh bắt tôi chăm sóc cho anh như người tàn tật?!” Càng nói càng tức.
Diệp Thương Ngôn bị An Hạnh Nhi chọc cười.
Anh nói: “Không thế này, sao khiến em chủ động đến gần tôi được, sao đối với tôi có thể… chăm sóc sâu sắc như vậy được.”
*… Đàn ông đều sống bằng nửa thân dưới sao?!” An Hạnh Nhi nghiến răng nghiền lợi.
Trong đầu mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện lần đó.
“Cũng không phải.” Diệp Thương Ngôn cười cười, rõ ràng rất là cáu kỉnh: “Nhưng mà tôi không phủ nhận, tôi muốn ngủ vớiâu rồi.”
“Cô chủ An tối hôm đó nói, em đồng ý mà.” Diệp Thương Ngôn cố ý nhắc nhở.
An Hạnh Nhi đỏ mặt.
Đêm đó chỉ là nhất thời, động lòng thôi.
*Cô chủ An không giống người thất hứa phải không.” Diệp Thương Ngôn chăm chú nhìn cô.
“Tôi tin những gì cô chủ An nói, đương nhiên sẽ làm được.
An Hạnh Nhi cắn môi.
Cô nói: “Tôi làm được, anh phải được mới được chứ.”
..” Diệp Thương Ngôn biến sắc mặt.
“Tôi sợ anh chết trên giường.” An Hạnh Nhi vẻ mặt tự mãn.
Chính là, trong máy trận đấu võ mồm với Diệp Thương Ngôn, cuối cùng cũng thắng một hiệp.
“Em chờ tôi, An Hạnh Nhi.” Diệp Thương Ngôn uy hiếp: “Một ngày nào đó em sẽ biết cái gì gọi là, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe!
An Hạnh Nhi vẻ mặt không quan tâm.
Dù sao thì, đợi lúc anh khỏi bệnh.
Cũng không biết đến năm nào tháng nào rồi.
.
Truyện Xuyên Không
Lúc đó.
Ra chiêu nào tiếp chiêu đó.
Cô tiếp tục đút Diệp Thương Ngôn ăn cháo.
Diệp Thương Ngôn rõ ràng đều ăn được, nghiến răng nghiền lợi.
Lúc nào cũng cảm thấy tức muốn bể tim.
An Hạnh Nhi đút xong một bát, chuẩn bị đi xuống lầu, điện thoại đột nhiên vang lên.
An Hạnh Nhi cầm điện thoại di động lên liếc mắt một cái, thấy là cuộc gọi của Hạ Tư Tư, thong thả ung dung bắt máy: “Tư Tư…”
“Hạnh Nhi, xảy ra chuyện rồi, Tiêu Việt Duệ… xảy ra chuyện rồi.” Giọng Hạ Tư Tư hoảng hốt..
/273
|