**********
Chương 242
Cô nói: “Nếu anh thật sự ép tôi, tôi sẽ chết trước mặt anh, tôi nói được làm được!”
Nói xong.
Cô kéo Nhiếp Tử Minh rời đi.
Đồng tình cái gì.
Áy náy cái gì.
Bi thương cái gì.
Thật.
Cô cảm thấy tất cả cảm xúc vừa rồi đều là tự chuốc lấy nhục.
Tiêu Việt Duệ sỉ nhục tình cảm của cô đối với anh.
Cô đi rồi.
Cứ như vậy hoàn toàn không màng tới bỏ đi.
An Hạnh Nhi vội đuổi theo.
Lúc Hạ Tư Tư chuẩn bị ngồi vào xe Nhiếp Tử Minh: “Tư Tư.”
Hạ Tư Tư quay đầu nhìn An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi bước nhanh tới: “Tớ có chuyện nói với cậu, tối nay đến nhà tớ.”
“Tớ bây giờ không muốn nói gì cả.” Vành mắt Hạ Tư Tư đỏ bừng, cảm thấy mình cực kỳ ủy khuất.
Ai cũng không biết, chuyện máu chó như vậy tại sao lại xảy ra trên người cô.
“Tớ cần nói chuyện đàng hoàng với cậu.” An Hạnh Nhi kéo cô ấy, không cho cô ấy rời đi.
Phải biết rằng, đêm nay kiếp trước, Hạ Tư Tư và Nhiếp Tử Minh đã thử trái cắm.
Tất cả bi kịch của cô ấy chính là bắt đầu từ ngày này.
Cô tuyệt đối không thể để chuyện này lại xảy ra!
Hạ Tư Tư quay đầu nhìn Nhiếp Tử Minh.
Nhiếp Tử Minh nói: “Theo em.”
Anh ta luôn rất chu đáo, sẽ không làm khó cô.
Hạ Tư Tư ngẫm nghĩ: “Vậy em đến nhà Hạnh Nhi.”
“Được.” Nhiếp Tử Minh gật đầu: “Đừng nghĩ quá nhiều, xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ ở bên em.”
An Hạnh Nhi kéo Hạ Tư Tư ngồi vào xe mình.
Hồ Phong lái xe rời đi.
Hạ Tư Tư trên xe không an phận chút nào, sụp đổ khóc to.
Toàn thân Hồ Phong đều không ổn.
Anh ta trước nay không biết phụ nữ lại biết khóc như vậy.
Vừa lên xe đã bắt đầu khóc.
Khóc to kêu gào.
An Hạnh Nhi dù đã quen với tính cách Hạ Tư Tư, cũng bị cô ấy khóc có chút sụp đổ: “Cậu rốt cuộc muốn khóc bao lâu?! Lại không phải chết chồng.”
“Tớ chết chồng cũng không đau lòng như vậy.” Hạ Tư Tư phản bác, lại vội nói: “Xì xì xì, tớ còn chưa có chồng!”
“Được rồi, đừng khóc nữa.
Lại không phải chuyện gì to tát.”
“Không phải chuyện gì to tát?!” Hạ Tư Tư phản bác: “Cậu thử gả cho một người đàn ông cậu không thích, thậm chí còn chán ghét xem.”
“Tớ không phải thử rồi sao?!” An Hạnh Nhi cười: “Không tệ như suy nghĩ.”
Hạ Tư Tư nghẹn họng.
Lúc này bỗng nhớ tới, An Hạnh Nhi cũng đột ngột gả cho người khác.
Cô ấy nửa ngày sau mới nói: “Tớ không giống cậu, cậu là tự nguyện, tớ là bị ép.”
“Cậu cũng có thể tự nguyện.”
“Cả đời cũng không thể nào.”
“Thực ra Tiêu Việt Duệ rất tốt.”
“Cậu đừng khuyên tớ được không?”
“Gả cho anh ta cũng không có gì không tốt.”.
/273
|