Khoảng một giờ đồng hồ.
Xem như cuộc họp khá dài.
Cô sắp xếp giao phó công việc của tất cả mọi người xong, rời khỏi phòng hội nghị.
La Tư theo phía sau cô.
Càng ngày càng khâm phục hiệu suất làm việc của cô.
An Hạnh Nhi nói: “Sắp xếp công việc vừa rồi, cô dựa theo yêu cầu của tôi, phân bỗ xuống các phòng, sau hôm nay tôi phải thu được bảng phân công phụ trách của nhân viên các phòng.”
“Vâng.”
“Ngoài ra, tôi vừa nhắc tới tiền thưởng sáu trăm triệu, sau khi cô phân bổ xong, gửi tôi xem một chút, không có vấn đề thì phát tiền thưởng.
Hôm nay trước khi tan làm.” An Hạnh Nhi yêu cầu.
“Vâng.” La Tư ghi lại hết.
“Buổi chiều tôi không ở đây, có chút chuyện riêng phải xử lý, cho nên những điều vừa nói với cô, cô báo cáo email cho tôi là được.
Nếu quá lâu mà tôi không trả lời, thì gọi điện thông báo cho tôi.”
“Vâng.”
An Hạnh Nhi sắp xếp xong văn kiện của mình, xác định không có gì sơ sót, mới rời khỏi công ty.
Thật sự nửa giây cũng không trễ nãi, lại còn là dùng thời gian một buổi sáng.
An Hạnh Nhi không biết Hạ Tư Tư đã tỉnh chưa.
Cũng không biết cô gái này ở biệt thự của Diệp Thương Ngôn có quen không.
Cô ngồi xe Hồ Phong, vội vàng quay về.
Lúc về tới liền nhìn thấy Hạ Tư Tư và Diệp Thương Ngôn đang ngồi trên sofa.
Mỗi người một bên, có chút cảm giác Sở Hán phân ranh.
Thấy An Hạnh Nhi quay về.
Hạ Tư Tư rõ ràng có chút kích động: “Hạnh Nhi, cậu cuối cùng về rồi, ở nhà với người đàn ông của cậu thật sự buồn chết.
Tớ cũng hoài nghi cậu sống với anh ta thế nào, có khi nào một ngày nào đó sẽ u uất thành bệnh không!”
*..” Xem ra cô lo lắng cho Hạ Tư Tư đều là dư thừa.
Cô gái này không phải đang nhảy nhót sao?!
Quả nhiên người không tim không phổi, cũng có chỗ tốt của không tim không phổi.
Người khác đều lo lắng cho cô ấy gần ghét, cô ấy ngủ một giấc liền như mắt trí nhớ.
“Sao vậy?” An Hạnh Nhi đi tới.
“Cả buổi sáng không nói với tớ chữ nào.” Hạ Tư Tư phàn nàn: “Anh ta có phải đột nhiên câm rồi không?”
“Nhà chúng tôi gia giáo rất nghiêm, vợ tôi không cho phép tôi nói chuyện với người phụ nữ khác.”
…” Không kịp phòng bị, bị đút “cầu lương” vào miệng, no rồi, no rồi.“Có thể đừng buồn nôn vậy không?!” Hạ Tư Tư liếc trắng mắt: “Diệp Thương Ngôn, anh nói thẳng đi, có phải anh có ý kiến gì với tôi không?! Đừng nói không có, tôi không ngốc, tôi nhìn ra được! Anh không nói chuyện với tôi thì thôi đi, còn chống đối tôi khắp nơi, tôi xem tiết mục giải trí, anh muốn xem tin tức thời sự, tôi xem phim truyền hình, anh lại muốn xem khoa học quân sự! Anh nói xem, tôi rốt cuộc chọc tới anh chỗ nào?!”
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn một cái.
Lại quay đầu nhìn tivi, ngây người: “Đây không phải xem thế giới động vật sao?”
“Vì không có cách nào đạt được nhất trí, cho nên liền chọn một cái mọi người đều không thích!”
*..” Cũng quá tuyệt rồi đi.
An Hạnh Nhi bắt giác lại nhìn Diệp Thương Ngôn một cái.
Hạ Tư Tư trẻ con cũng thôi đi.
Diệp Thương Ngôn lại cũng ấu trĩ như vậy.
“Diệp Thương Ngôn, anh nói xem, anh rốt cuộc không ưa tôi chỗ nào! Anh là chồng bạn thân nhát của tôi, anh nói ra, tôi không giận.” Hạ Tư Tư dáng vẻ rộng lượng.
Diệp Thương Ngôn liếc nhìn cô ấy.
Sau đó nói một chữ: “Ngốc.”
Hạ Tư Tư đầu tiên sững sốt một giây.
Dường như đang xác định điều mình nghe thấy.
Một giây sau phản ứng lại.
Liền trực tiếp nổ tung.
Cô ấy bò dậy khỏi sofa muốn xông tới đánh nhau với Diệp Thương Ngôn: “Anh mới ngốc, con mắt nào của anh thấy tôi ngốc? Diệp Thương Ngôn, anh là đồ khốn!”.
/273
|